CHAP 51: Sau cơn mưa trời lại sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy ta chăm ghê chưa, mới 2 ngày mà up 3,4 chap hơn hai ngàn chữ... quá dữ. kaka


Nó bật khóc, khóc trong hạnh phúc...

Cậu đã đến, cậu nắm tay nó, cậu mang nó đi...
Ừ nó sẽ đi theo cậu... suốt đời....

- NGUYỄN DUY THUẬN, CẬU THÔI NGAY CHƯA!!! – Ba Nhung quát lên đầy tức giận
- Khốn khiếp, mày làm gì thế thằng kia!!! – Hoài Nam rít trong kẽ răng
- Ngài Trí có vẻ chưa biết cách dạy con thế nào cho đúng thì phải! – lão Hưng ngạo mạng
- Ông Hưng, xin ông- ăn- nói- cho- cẩn- thận- ạ - Thạch gằng giọng nhưng vẫn giữ lễ nghĩa
- Không tới lượt 1 đứa trẻ như cậu lên tiếng đâu, thưa cậu... - lão đưa mắt nhìn Thạch
- Nguyễn Sơn Thạch – Cậu nói, vẫn giữ thái độ ban nãy
- À vâng, Nguyễn Sơn Thạch... - lão cười ha hả - Ra đây là phong thái của các thiếu gia VAA nổi tiếng đây sao, 1 cậu thì gây thù oán gì để người ta trả thù suýt mất mạng, 1 cậu xồng xộc vào lễ cưới cướp cô dâu, 1 cậu thì ăn nói vô lễ với người lớn tuổi, còn cậu... – lão quay sang nhìn Tuấn - ... cậu là đại thiếu gia VAA đúng không, cậu có muốn thể hiện gì với mọi người ở đây không, để người ta hiểu thêm về gia đình danh giá của cậu...
- Ông....!!!
- Đủ rồi – ông Trí vỗ nhẹ lên vai Tuấn rồi quay sang nhìn bọn nhóc – Các con làm thế là không phải rồi, mau xin lỗi ông Hưng đi!
- Ba à...
- Xin lỗi đi!!! – ánh mắt của ông khiến bọn trẻ khiếp sợ, cả bọn miễn cưỡng cuối đầu xin lỗi - Ông Hưng đây là người cao quí, chắc chẳng có lí do gì mà hơn thua với bọn trẻ đâu nhỉ!
- Thôi được rồi, chuyện không có gì to tát, chỉ cần cậu Duy Thuận trả cô dâu lại để lễ cưới được tiếp tục – lúc này ba Nhung mới dám lên tiếng
- Duy Thuận à, con có nghe gì không, trả Hồng Nhung lại cho cậu Nam! – ông Trí nhẹ nhàng nói, có chút gì đó xót xa trong lời nói của ông – Con trai à....
- Nhung, con đã hứa với ba những gì, con không lo lắng gì tới gia đình này sao? – ba cô nói

1 chút nữa thôi, vài bước nữa thôi, chúng ta sẽ bước ra khỏi nơi này, sẽ đi thật xa, đến nơi chỉ có anh và em...

Phải, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau, sẽ cùng đến cái nơi gọi là thiên đường...

Nhưng, Hồng Nhung à... phía sau anh còn có gia đình, có ba má...

Duy Thuận à... em cũng giống như anh, cũng có 1 nỗi lo, 1 gánh nặng, 1 chữ hiếu...

Anh xin lỗi, nhưng có lẽ anh nên buông tay em ra từ đây...

Em xin lỗi...

Nhẹ nhàng và chậm rãi, bàn tay Hye Sun từ từ tuột khỏi tay nó, nó buông lỏng nhưng đột nhiên siết chặt... hơi ấm ấy, nó không muốn mất đi...

Nó bước đi, 1 mình, nặng trĩu... đau lắm... nhưng đành chấp nhận thôi, nó đã quyết định như thế mà, nó là người buông tay trước mà...

Trời vẫn còn mưa, to lắm, lạnh nữa, lạnh hơn ban nãy... từng hạt mưa vây lấy nó, ướt hết cả... Mặc kệ, lạnh thế nào cũng được, lạnh đến chết luôn cũng được, dù gì thì nó cũng đâu muốn sống nữa...

Đức mẹ đứng nhìn nó, Người cũng ướt hết cả... nước mưa rơi xuống từ khóe mắt Người... Người cũng khóc giống nó sao???

"Anh à..."

Là giọng nói của em...
Em đang gọi tôi đấy sao... hay tôi lại tưởng tượng...
Giờ này chắc em và hắn đã thề nguyện rồi nhỉ, có lẽ hắn đã đeo vào tay em chiếc nhẫn cưới...
Vậy cái nhẫn này, cái nhẫn có tên tôi và em... trở thành đồ thừa rồi...
Nên vứt đi nhỉ...

Nó đưa tay nắm chặt chiếc nhẫn cũng là mặt dây chuyền trên cổ, giật mạnh...

ng, đng mà!!!"

Nó ôm lấy cậu, kéo tay câu lại, ngăn không cho cậu giật đứt sợi dây chuyền...
Phải, là nó, Hồng Nhung...
Nhìn dáng người liêu xiêu ấy bước đi, nó đau lắm...
Trong phút chốc nó nhận ra nó cần cậu hơn bất cứ thứ gì...
Trong phút chốc, nó giật tay lại, không cho Hoài Nam đeo chiếc nhẫn mới vào tay nó... chẳng phải nó đã có 1 chiếc rồi sao, của cậu và nó... nó không cần thêm nữa đâu...
Trong phút chốc, nó bỏ lại bó hoa cưới, bỏ lại sự ngỡ ngàng, giận dữ của gia đình mà chạy đến bên cậu...
Nó yêu cậu, yêu nhiều lắm....

Cả 2 ôm nhau như thế rất lâu, dưới màn mưa trắng xóa... Ở bên trong, chủ tịch Trí, Tuấn, Phương, Tài, Trúc, Thạch nhìn 2 đứa với ánh mắt trìu mến và cảm thông... Có lẽ ông Trí biết mình nên làm gì để giúp con trai ông giành lại hạnh phúc của mình...

.
.
.

1 tuần sau đó cảnh sát đã điều tra được Quốc Bảo là chủ mưu trong vụ tai nạn của Thành, và dĩ nhiên hắn bị bắt, nhưng điều đáng mừng hơn hết là Thành đã tỉnh lại. Chủ tịch Trí và bọn nhóc vui đến nỗi quên cả chuyện "trừng trị" tên Quốc Bảo kia. Mà cũng chẳng cần ông phải ra tay, bên phía tòa án đã tuyên phạt 6 năm tù, hi vọng trong thời gian đó hắn sẽ sửa đổi để trở thành 1 người tốt...

Chuyện của Thuận và Nhung cũng đã được "dàn xếp" ổn thỏa. Lão Hưng đã "ăn vạ" 1 khoảng tiền lớn cho việc từ hôn, dĩ nhiên chủ tịch Trí là người chi trả số tiền đó, thậm chí còn phải "chia sẻ" 1 mối làm ăn lớn để bịt mồm lão, không thì lão lại giật dây bọn nhà báo la ó, rêu rao này nọ... Ba Nhung tỏ vẻ khá ân hận về những việc mình làm, ông cũng rất biết ơn VAA đã đứng ra giải quyết mọi rắc rối và giúp ông vực dậy cái công ty nhỏ xí đang có nguy cơ sập tiệm...

Sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả mọi rắc rối đã qua đi, hi vọng gia đình VAA sẽ lại có những ngày tháng vui vẻ như trước...

.
.
.

Quỳnh Nhi lại đứng lấp ló trước cửa phòng Thành, nhìn mãi mà chẳng thấy ai cả, cái giường cũng trống không. Chắc chắn là cậu vẫn chưa về nhà, ngày nào nó cũng hỏi thăm mấy chị y tá hết, cậu mập ốm ra sao, ho bao nhiêu cái nó cũng biết rõ dù chẳng thể tới gần cậu.

Hôm cậu tỉnh lại nó mừng lắm, nó muốn la toáng lên cho cả bệnh viện, cả thành phố, cả Việt Nam, cả thế giới biết nhưng lại thôi, la to thế mọi người bên trong nghe thì sao, phí công nó lén lút rình rập lâu nay.

Ngó ngang ngó dọc mãi mà không thấy Thành đâu, Nhi vừa quay lưng đi thì...

- Em làm gì thế?
- Ớ... a.. anh... anh Thành...!!!
- Làm gì há hốc ra thế, con gái gì mà! – cậu cười hiền
- Anh khỏe không? – Nhi hỏi, nhìn vào cái chân băng bột của cậu
- Khỏe lắm rồi, nên mới tự đi lại 1 mình đây này, không quen với cái nạng này lắm – vừa nói nó vừa quơ quơ cây nạng trông khá đắt tiền
- Anh... anh không còn giận em nữa sao? – nó hỏi nhưng không dám ngước nhìn cậu
- Còn, rất giận là đằng khác...
- Ờ...
- Ờ là sao, em phải làm gì đó để anh hết giận chứ, hay là...
- Không phải đâu – nó nhanh miệng – Em sẽ làm mọi thứ anh muốn...
- Vậy giờ giúp anh vào phòng được không?
- Dĩ nhiên!!!

Nó hớn hở dìu cậu đi vào, đôi mắt ánh lên 1 niềm hạnh phúc, trái tim như muốn vỡ òa trong sự sung sướng...

Thành cười rất tươi, đã lâu rồi nó mới cười như thế... Ngày nó tỉnh lại, nó bất chợt nhìn thấy 1 bóng dáng rất quen thập thò ngoài cửa. Ngày thứ 2, ngày thứ 3 vẫn thế, vì nó giả bộ ngủ nên thấy hết cả. Đến khi lết được xuống giường nó quyết định đi hỏi thăm mấy chị y tá, từ đó mới hết chuyện ngày nào cô cũng đến thăm nó, từ ngày nó mới vào viện cho tới hôm nó bắt gặp đang lấp ló ngoài cửa... Tự nhiên nó thấy vui vui, hết giận luôn. Nhưng dù gì cũng nên làm nũng 1 chút, dù sao Nhi là người có lỗi mà...

.
.
.

2 tuần sau đó Thành xuất viện, lúc ấy chủ tịch Trí và phu nhân mới yên tâm tiếp tục công việc của mình, cả bọn lại được tự do, ăn chơi thả ga như hồi trước.

Vụ hiểu lầm về "bầu bí" của Trúc làm cả nhà 1 phen cười đau ruột, từ đó cả nhà phát hiện ra thêm 1 chuyện: Thạch rất nhiều chuyện và thường xuyên rình mò người khác... Vậy mà bình thường cứ tỏ ra bí ẩn, không quan tâm thế sự, rốt cuộc lại "tám" không thua gì Thuận cả...

- Này nhóc! – Thạch nhẹ nhàng nằm xuống cạnh Trúc, trên thảm cỏ xanh mượt sau nhà, dưới ánh trăng vàng ngọt lịm...
- Dạ???
- Anh xin lỗi vì đã nghe lén em và Tài nói chuyện...
- Không sao... Mà này, sao anh không hỏi thẳng em chuyện ấy mà lại nhờ Hải Lê?
- Chuyện baby đó hả??? ... hè hè... Anh ngại...
- Anh có biết là lúc Lê hỏi em mắc cỡ lắm không, tự nhiên lại....
- Xin lỗi mà... Đừng giận nhá...
- Uhm... em sẽ suy nghĩ lại... - vừa nói nó vừa nhăng răng cười
- Trúc của anh lớn rồi nhỉ...- Thạch nhìn cô trìu mến - ... không còn khờ khạo, nhõng nhẽo như trước kia nữa...
- Dĩ nhiên là phải lớn chứ... - cô đột nhiên ngồi dậy, đưa mắt về phía những búp hoa mới nở, ánh nhìn đầy ưu tư - ... Xảy ra bao nhiêu chuyện, em nhận ra mình cần phải thay đổi, không thể cứ mãi là 1 cô công chúa yếu đuối lúc nào cũng cần sự che chở, em phải tập sống mạnh mẽ, phải tự đứng lên khi vấp ngã... cả nhà đâu thể đi theo em mãi được...
- Em trưởng thành thật rồi! – nó xoa nhẹ đầu con bé, không quên nở 1 nụ cười thật hiền...

.
.
.

2 tháng sau đó gia đình VAA đón nhận 1 tin cực kì vui – đám cưới của Anh Tuấn và Hà Phương...

Khỏi phải nói là không khí trong nhà nhộn nhịp, ồn ào, nhốn nháo tới mức nào. Chú rể nôn nóng đã đành, cả bọn kia cũng ăn theo làm rộn chuyện, sắm sửa quần áo, giày dép, thay đổi tóc tai cho lạ lạ, độc độc... phải nói là 4 đứa nó sửa soạn còn dữ dội, hoành tráng hơn hẳn nhân vật chính.

Đêm cuối trước khi "Tứng" "lãnh án chung thân"...

- Hí hí, cuối cùng thì cũng được ăn đám cưới của anh Tuấn rồi nhỉ, ngày mai nữa thôi – Trúc nói bằng giọng cực kì phấn khích
- Nôn quá, không biết chừng nào mới tới mình ha!!! – Tài hí hửng
- Mơ đi nhá, tụi tao còn chưa lấy vợ thì còn lâu mày mới được cưới em gái tao – Thành nói 1 cách phũ phàng
- Vậy là từ mai chị Phương sẽ về ở cùng bọn mình nhỉ, chắc vui lắm! – Thuận cười toe toét
- Dĩ nhiên, càng đông càng vui chứ sao! – Thạch nhanh miệng
- Hớ hớ... ngày mai sẽ là 1 ngày tuyệt vời... hố hố... há há... khà khà... - Tuấn cười 1 tràng man rợ làm cả bọn mất hứng không muốn "tám" nữa, thế là mạnh ai nấy kéo về phòng... ngủ...

........

1 buổi sáng đẹp trời, đẹp hơn bao giờ hết, dĩ nhiên là đối với gia đình VAA thôi, còn với người khác thì hôm nay vẫn là 1 ngày bình thường đến mức chán ngắt.

Nhà thờ hôm nay nhìn cũng lung linh hơn hẳn, trái ngược với vẻ âm u hôm đám cưới hụt của Nhung. Hai hàng hoa hồng vàng xen kẽ hồng nối dài từ bậc cầu thang tới cổng, vào tận trong giáo đường, đường đi thì được trải bởi những cánh hoa hồng trắng, thơm ngát và đẹp vô cùng.

Bọn trẻ nhà VAA đã có mặt từ sớm, đứa nào cũng ăn mặc trang trọng, còn có cả Hồng Nhung, Quỳnh Nhi và đặc biệt là Hải Lê nữa, là do chính phu nhân mời cô đến đấy! Cả bọn háo hức nhìn về phía cậu anh "đáng kính" của mình, rõ ràng gương mặt tụi nó còn hớn hơn cả Tuấn nữa, trong khi nhân vật chính cứ toét miệng cười đơ đơ, lâu lâu mồ hôi lại rịn ra, chốc chốc mặt lại trắng bệt, chắc là do căng thẳng quá ấy mà.

~~~Vài phút chuyện bên lề~~~

[Trong phòng, chú rể đang chuẩn bị, Bin mò vào]

[Bin: Anh Tứng lấy vợ sồi *rơm rớm*]

[Tứng: *rưng rưng* *giọng ẻo lã* Phận "con gái" mừ hai viên chè sôi nước, lấy chồng sồi, không biết trôi về đâu..hức...hức]

[Bin: Chị Phương chỉ mà thấy anh bây giờ chắc ... tán xéo háng luôn quá]

[Tứng: *Giọng ngây thơ* Xéo háng rồi mần ăn làm sao???]

[Bin: Thôi để em hỏi mấy bạn Xì-teo-la dùm anh ngen, em ra ngoài trước *chuồn thẳng*]



Giờ phút thiêng liêng đã đến, từ phía cổng, chủ tịch Trí dắt tay Phương bước vào, cô xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ áo cưới trắng, chiếc khăn voan che trước mặt làm mọi đường nét thanh tú trở nên mờ nhạt, huyền ảo đến mê người. Cô cuối đầu thẹn thùng, miệng khẽ cười, đôi mắt ánh lên 1 niềm hạnh phúc...

Đặt tay cô lên tay Tuấn, chủ tịch Trí mỉm cười hiền hậu rồi nhanh chóng rời đi, thả mình xuống chiếc ghế cạnh phu nhân của mình, gương mặt ông bỗng trở nên thanh thản và yên bình vô cùng, ông cũng hạnh phúc lắm, hạnh phúc lây từ con trai của ông sang...

Tuấn nhìn thật kĩ cô gái trước mặt mình, cô ấy đẹp thật, 1 vẻ đẹp khiến người khác ngu muội nếu cứ nhìn mãi như thế. "Cô ấy là vợ mình đấy!", nó tự nói với mình rồi lại tự cười như thằng ngốc...

Phương vẫn chưa dám nhìn thẳng vào người con trai trước mặt mình, bình thường thì hùng hổ quát mắng người ta, đến hôm nay lại mắc cỡ, rụt rè như thế. Không phải hôm nay nó mới lo lắng, hồi hộp đến thế đâu, nó đã như vậy từ mấy ngày trước rồi, nhất là đêm qua ấy, nó không tài nào ngủ được,cũng may là bây giờ nó không bị biến thành gấu trúc. 2 mắt thâm quầng thì còn gì đẹp nữa.

"Nguyễn Anh Tuấn, con có đng ý ly Bùi Hà Phương làm v và ha s yêu thương cô y sut đi, dù có m đau, bnh tt, dù sang hay hèn 2 con s vn bên nhau cho ti khi trái tim ngng đp..."

"Con đồng ý!"

"Bùi Hà Phương, con có đng ý ly Nguyễn Anh Tuấn làm chng và ha s yêu thương cu y sut đi, dù có m đau, bnh tt, dù sang hay hèn 2 con s vn bên nhau cho ti khi không còn chung nhp th..."

"Con... đng ý!"

"Hai con hãy trao nhn cho nhau"

"Ta tuyên b t hôm nay hai con là v chng, chú rể Nguyễn Anh Tuấn, con có th hôn cô dâu được ri!"

Một nụ hon ngọt lịm đánh dấu 1 trang mới cho cuộc đời của 2 con người, từ nay họ thật sự thuộc về nhau và là của nhau... mãi mãi...

Màn tung hoa quen thuộc kết thúc lễ cưới, đám trẻ nhà VAA cứ chen chúc cố giành cho được bó hoa, nhưng trời xui đất khiến sao ấy, mà bó hoa rơi ngay chốc chủ tịch Trí đang đứng nhe răng cười, mắt nhìn đám con đầy âu yếm...

Bị bất ngờ, 2 mắt ông trợn ngược, dòm lại vật thể thơm thơm trên tay mình, ông cười giã lã, nhưng chợt nín bặt vì luồng ám khí ngùn ngụt tỏa ra từ vị phu nhân đang đứng bên cạnh... Lũ nhỏ trông thấy sắc mặt mama như thế cũng nhanh chân chuồn lẹ, dại gì đứng đây lãnh đạn cùng với papa. Khách khứa dường như cũng cảm nhận được bầu không khí "căng thẳng" nên ai nấy đều mau chóng về hết cả, chẳng mấy chốc chỉ còn ông bà chủ tịch ở lại đó... chuyện gì xảy ra thì chắc có họ mới biết, thật tội nghiệp ngài Trí, bó hoa chỉ vô tình rơi trúng ông thôi mà, chứ ông nào có mơ tưởng gì đâu...


Để tưởng tượng cảnh anh Tứng tức tưởi thì mấy nàng xem lại tập gương mặt thân quen mà Thanh Duy hóa thân thành cô Lệ Quyên, lúc nói chuyện vs anh Đại Nghĩa, y chang z á. Đừng quên trả lời câu hỏi của anh Tứng nhá. Và cũng đừng quên vote cho fic nhá


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro