[LONGFIC] 709 Years Later [Chap 78-1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 78

Đã gần một tuần kể từ ngày Sooyeon đến đây. Mọi thứ đều ổn. Daniel rất tốt bụng và chân thành. Anh dành cho nàng một phòng tuyệt đẹp trong căn nhà rộng lớn của mình, dặn dò những người giúp việc phải luôn ở bên cạnh nàng khi nàng cần và nàng chẳng phải động tay vào bất cứ thứ gì cả. Cuộc sống sung sướng này khiến nàng nhớ đến khoảng thời gian khi vẫn còn là công chúa, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại không cảm thấy thoải mái cho lắm. Dù Daniel đã nói với Sooyeon rằng nàng là người đặc biệt, nhưng lí do vì sao thì nàng vẫn chưa được biết, và điều đó khiến Sooyeon cảm thấy áy náy khi tự dưng được một người lạ đối xử quá tốt.

Cuộc sống dạy cho nàng biết rằng tất cả đều có lí do của nó.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

- Vào đi! - Daniel nói vọng ra.

Sooyeon đẩy nhẹ cánh cửa gỗ lớn nơi phòng làm việc của anh, bắt gặp anh ngồi xoay lưng lại, cặp mắt sẫm màu hướng ra bầu trời đêm bên ngoài.

- Cô vẫn chưa ngủ ư, Sooyeon?

- Tôi muốn cảm ơn anh vì những ngày vừa qua. Anh rất tốt với tôi, nhưng... - Sooyeon ngập ngừng - tôi nghĩ là tôi không thể làm phiền anh như thế này mãi được. Tôi sẽ tìm một công việc mới, và sống tự lập.

- Có điều gì khiến cô không hài lòng sao?

- Không! Tất nhiên là không. Anh rất tốt nhưng...

- Sooyeon à... - Daniel đưa tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Sooyeon, ánh mắt anh nồng nàn và tha thiết đến lạ lùng. Sooyeon cảm thấy trong lòng có đôi chút sợ hãi nên vội rút tay lại. Tuy vậy, cô chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ và rắn rỏi của anh.

- Anh làm gì vậy?

- Liệu cô có tin những gì tôi sắp nói không? Hay cô sẽ cười tôi như cách mà mọi người vẫn thường làm khi tôi nói ra chuyện này. Tôi sợ rằng bản thân mình sẽ lại bị tổn thương một lần nữa, nhất là khi người làm chuyện đó lại là cô, bởi vì với tôi cô quá quan trọng. Tôi không thể để mất cô thêm một lần nào nữa...

- Anh nói gì vậy? Anh... là ai?

Sooyeon sợ hãi, nàng giật mạnh tay mình ra khỏi Daniel và chạy vội ra khỏi căn phòng. Nhưng anh chẳng hề đuổi theo, mà chỉ đứng lặng với vẻ mặt u sầu. Điều đó khiến nàng cảm thấy hành động vừa rồi của mình có phần hơi quá đáng, nên nàng đành quay lại. Anh vẫn ngồi yên trên chiếc ghế sofa với đôi tay bóp chặt lấy vầng trán đầy vẻ suy nghĩ, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại. Nhưng khi nhìn thấy nàng, anh bất chợt buông một nụ cười buồn...

- Thật ra là có chuyện gì? Đánh mất tôi ư? Anh làm tôi cảm thấy sợ hãi...

Sooyeon thành thật nói lên suy nghĩ trong lòng mình khi nàng ngồi xuống bên cạnh anh.

- Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn biết rằng mình không thuộc về nơi này...

- Vì sao...?

- Vì tôi thuộc về quá khứ... Trong những giấc mơ, tôi đều nhìn thấy cuộc sống của mình ở kiếp trước và... cô có tin tôi không nếu tôi nói rằng cô luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi?

- Anh... - Sooyeon cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng lại, không nói lên lời nào.

- Trong giấc mơ của tôi, cô là một nàng công chúa. Còn tôi, tôi chỉ là một võ quan thấp hèn, chưa bao giờ dám nói lên những suy nghĩ trong lòng mình, để rồi phải chết khi vẫn chưa kịp nói cho nàng biết tôi yêu nàng nhiều đến mức nào. Điều đó khiến tôi day dứt mãi không yên, luôn sống trong sự dày vò và nỗi đau cho đến cái ngày chúng ta được gặp lại nhau... Giống như kiếp trước, lần đầu tiên tôi cứu nàng ở khu chợ đông đúc...

- Không, anh không thể là...

Sooyeon đứng bật dậy, nàng lắc đầu nguầy nguậy như thể những gì nàng vừa nghe chỉ là lời nói đùa vô nghĩa. Nàng muốn bỏ đi nhưng đôi chân nàng không cho phép, chúng đứng yên như hóa đá vậy. Còn anh, anh vuốt nhẹ lên mái tóc nàng rồi thì thầm bằng chất giọng ngọt ngào và ấm áp nhất, xen lẫn cả những nỗi niềm xót xa.

- Nói cho anh nghe đi, em có phải là công chúa Sooyeon của Soshi quốc mà anh luôn tìm kiếm? Nói cho anh nghe liệu rằng em có còn nhớ đến Kwon Yul luôn chỉ biết âm thầm yêu em của kiếp trước? Nói cho anh nghe đi, Sooyeon...

- ...

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Anh ấy là Yul ư? Không, anh ấy không giống Yul. Khuôn mặt này không phải là của Yul! Nhưng... cử chỉ ấm áp này, giọng nói trầm buồn này, cả cái quá khứ mà anh ấy đang nói đến nữa... chỉ có ta mới biết mà thôi... anh ấy có kí ức của Yul...

Chẳng lẽ nào anh ấy là hậu kiếp của Yul và... bao lâu nay ts đã nhầm lẫn? Yuri nói đúng sao? Cô ấy không phải là Yul ư? Nhưng cô ấy chính là bản sao của Yul, điều duy nhất mà cô ấy thiếu là kí ức của 709 năm trước...

Tại sao? Tại sao ta lại cảm thấy hụt hẫng nhiều đến như thế này? Ta đã từng nghĩ chỉ cần gặp lại Yul thì lòng ta sẽ ngập tràn hạnh phúc, ta sẽ vỡ òa trong những giọt nước mắt, ta sẽ tan chảy trong cái ôm siết chặt nhưng... lúc này đây, ta lại cảm thấy lòng mình trống rỗng...

***

Từ ngày Sooyeon bỏ đi, căn nhà chợt trở nên im ắng lạ thường. Yoona vốn nghĩ rằng cô sẽ vui khi không còn ai tranh giành với mình nữa, nhưng cứ nhìn Yuri khóa chặt cửa lại và nhốt mình trong phòng, Yoona biết rằng cô đã sai. Lòng cô nặng trĩu với bao suy nghĩ về những việc mà mình đã làm. Cái cảm giác căm hận, muốn chiếm hữu, muốn giày vò trong cô cứ ngày một nhạt nhòa, để nhường chỗ cho sự ân hận...

Chẳng phải là chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là ta sẽ đạt được những gì mình muốn cơ mà, nhưng sao ta không cảm thấy hạnh phúc?

Sao lòng ta lại chất đầy những oán hận để giờ đây Yuri phải là người gánh chịu? Ta đã sai khi yêu một người không yêu mình hay sai vì dùng mọi thủ đoạn xấu xa để giành người ấy về phía mình?

Có bao giờ Yuri là của riêng ta...? Nếu Yoona thật sự quay lại đòi thân xác mà ta đang vay mượn này thì mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Yoona đâu hề yêu Yuri, chỉ có Yoong mới là kẻ mù quáng mãi đuổi theo những ảo ảnh...

Nhưng ta hối hận thì được gì cơ chứ? Ta không thể quay ngược thời gian được nữa rồi và chắc chắn, nếu ta phản bội, Daniel sẽ không bao giờ tha thứ...

Gía như có ai đó bảo cho ta biết rằng ta nên làm gì vào lúc này...

***

Tranh bày la liệt khắp mọi góc, những cây bút vẽ xơ xác và những lọ màu nằm lăng long lóc là tất cả những gì tạo nên quang cảnh trong căn phòng của Yuri. Liên tục một tuần nay cô chỉ biết vẽ và vẽ, đó là cách duy nhất để cô giải phóng mọi cảm xúc trong lòng mình.

Cô dùng màu đỏ khi muốn nói lên cảm giác giận dữ đối với số phận và chính bản thân mình khi đã không thể giữ Sooyeon lại...

Nhưng rồi ngay sau đó cô lại quệt lên bức tranh của mình một màu xanh da trời dịu nhẹ khi nhớ đến những giây phút bình yên được ở bên nàng, cả màu vàng nhạt, màu hồng cánh sen nữa. Những gam màu tươi sáng nhất, cô dành riêng cho Sooyeon...

Tuy vậy, đến cuối cùng, chỉ còn là một màu xám ảm đạm khi cô nhận ra rằng tất cả chỉ là quá khứ. Sự thật là cô cần người con gái đó nhiều hơn tất cả những gì mà cô đã từng nghĩ.

...

...

...

- Yuri, chị chịu ra ngoài rồi...

Yoona mừng rỡ khi thấy Yuri bước ra khỏi phòng, nhưng niềm vui chợt tắt ngấm khi cô bắt gặp đôi bàn tay lấm lem màu mực vẽ, đôi mắt thất thần và mái tóc bù xù. Nhìn Yuri như một kẻ bị vắt kiệt sức vậy, nhưng sự thật vốn là như thế. Tất cả số tranh trong phòng Yuri đã nói lên điều đó.

- Chị mệt... - Yuri đưa tay vắt ngang trán khi nằm xuống chiếc ghế bành đặt trong phòng khách - Chị đã vẽ rất nhiều, và đó thật sự là một cuộc nổi loạn trong tâm hồn chị...

- Vì Sooyeon?

- Cô ấy đi rồi. Chị đã để cô ấy đi, thì lẽ ra chị nên quên cô ấy mới phải...

- Nhưng thật khó, phải không? - Yoona nở nụ cười chua chát - Vậy mà em tưởng chị sẽ nhốt mình trong phòng mãi chứ...

- Nếu cứ tiếp tục ở trong đấy thì chị sẽ chết khô mất! - Yuri bật cười cay đắng - Còn Kyungsan, chị phải lo cho nó. Nó là người thân duy nhất của chị. Cả em nữa, Yoona ạ, chị...

- Đừng lo cho em...

- Tại sao? - Yuri đưa tay chạm vào những vết sẹo trên lưng Yoona - Chị sợ em sẽ phải đau đớn thêm một lần nữa... Cho chị thời gian...

- Nếu chị có thể... em mong thế...

Yuri im lặng nhìn Yoona, cô muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Yoona trong mắt cô giờ đây trầm lặng và chính chắn hơn. Nhưng Yuri cũng không nghĩ thêm gì nhiều bởi cô cũng đã quá mệt mỏi với những rắc rối mà mình đang gặp, và nhất là khi phía bên dưới kia, người đàn ông đứng tuổi ấy luôn nhìn lên cửa sổ căn hộ nhà Yuri...

Ông ta đã như thế hơn một tuần nay. Từ trong phòng mình, Yuri có thể nhận ra điều đó và cô nghĩ sắp đến lúc cần biết ông ta là ai...

(To be continued)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro