[LONGFIC] 709 Years Later [Chap 79-1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 79-1

Những bước chân vô định, không phương hướng và không mục đích khiến Sooyeon cảm thấy mệt mỏi đến rã rời. Nàng đã đi bộ rất lâu, và nàng vẫn chưa thể tìm cho mình nơi dừng chân.

Cầm điện thoại trên tay, nàng nhẹ mỉm cười trước tấm hình Yuri và nàng chụp chung. Nhưng nàng chợt nhớ ra rằng mình cần phải quên người ấy, cần phải buông tay. Vậy nên nụ cười vụt tắt, nhường chỗ cho sự trống trải hiện rõ trong đôi mắt nâu xinh đẹp.

Giá như đừng yêu, sẽ không có thương nhớ...

Nàng muốn gặp lại Yuri, muốn được ngắm nhìn Yuri thêm một lần nữa. Dù tất cả sẽ diễn ra trong thầm lặng nhưng cũng đủ khiến nàng hạnh phúc và sau đó, nàng sẽ quyết định nên nghe theo lí trí hay trái tim.

***

Bóng đêm đã buông xuống từ lâu, nhưng Yuri vẫn chưa về, và cô cũng không liên lạc với Yoona. Điều đó khiến Yoona cảm thấy lo lắng. Cô phải đi tìm Yuri, cô không thể để chuyện không hay xảy đến với Yuri...

...

...

...

-Chị...

Yuri ngẩng đầu lên, cô nhẹ mỉm cười với Yoona rồi lại gục đầu xuống, tay bóp mạnh lon bia đã uống cạn, ném vào gốc cây. Yuri không biết đây đã là lon bia thứ bao nhiêu bị cô vứt đi, nhưng cô biết cô uống rất nhiều. Uống nhiều không có nghĩa là say, cô vẫn còn tỉnh táo lắm. Tửu lượng của Yuri khá đến nỗi chính bản thân cô nhiều khi cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là kết quả của những gì cô đã trải qua mà thôi.

-Chị đừng uống nữa! - Yoona giật mạnh lon bia trên tay Yuri, ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa. - Tại sao chị lại ngồi đây? Chung cư ở phía đối diện cơ mà...

-Chị không muốn... chị muốn ngồi đây... hic... có trời, có đất, có mây... thật dễ chịu.

-Yuri... nói cho em nghe chuyện gì đã xảy ra?

-Giá như ở đây có biển nhỉ? Sóng biển sẽ đánh tan tất cả... hận thù... căm giận... phẫn nộ... tất cả tan ra như bọt nước...

Yuri trả lời một cách bâng quơ trong nụ cười nhếch môi cười cay đắng. Cô bốc thêm một lon khác và nốc cạn trong sự ngỡ ngàng của Yoona.

-Yuri à... đừng uống nữa... chị rất ghét bia rượu mà! Chị sẽ say mất!

-Say ư? - Yuri cười vang - Đôi khi chị ước có thể say để quên đi tất cả... Yoona à, để chị nói cho em biết điều này nhé, chị đã hút thuốc từ năm mười một tuổi và năm mười hai tuổi thì bia giống như nước giải khát của chị vậy...

-Chị...

-Em ngạc nhiên sao?

-Tại sao? Yuri mà em biết luôn sống rất lí trí cơ mà...

-Vì... chị bị trêu chọc là đứa không cha không mẹ, đứa mồ côi... chị căm ghét điều đó.... Mồ côi là cái tội ư? Tại sao chị phải nghe những lời sỉ nhục đó cơ chứ. Nên chị rất giận, chị muốn nổi loạn, muốn quên và... chị quen được những đứa bạn cũng giống chị. Cũng mồ côi, cũng bị khinh bỉ, và chúng tập cho chị hút thuốc, uống bia như cách để chị quên đi hiện tại. Em biết đấy... ở cái tuổi đó thì đâu thể phân biệt tốt xấu....

-Yuri...

Yoona khẽ đưa tay nắm lấy đôi tay đang tê đi vì lạnh của Yuri. Cô muốn sưởi ấm trái tim đầy những vết sẹo của người cô yêu.

-Cho đến khi cha mẹ nuôi nhận chị về, cho chị gia đình, cho chị tình thương... mọi thứ đều thay đổi... lần đầu tiên trong đời chị biết thế nào là gia đình, là hạnh phúc. Và chị thay đổi... chị từ bỏ tất cả những thói quen xấu... chị muốn cha mẹ nuôi thấy rằng chị xứng đáng với tình thương của họ. Nhưng...

-Nói em nghe đi, Yuri... đừng hành hạ bản thân mình như thế này nữa...

-Ông ấy... ông ấy đã quay về, và chính chị cũng không thể hiểu bản thân mình nữa. Chị nghĩ nếu có thể dày vò ông, khiến ông đau khổ thì lòng chị sẽ vui, nhưng... trả thù rồi... chị lại càng thấy lòng mình nặng trĩu. Chị không hiểu... tại sao chị lại phải khóc vì ông ta... ông ta không xứng với những giọt nước mắt của chị...

Yuri quay mặt đi, cô muốn giấu những giọt mặn chát đang rơi từ khóe mắt. Nhưng Yoona không cho phép cô làm điều đó. Cô giữ Yuri lại và ôm cô ấy vào lòng, và siết chặt vòng tay của mình quanh Yuri. Yuri không thích khóc, và một khi Yuri rơi lệ, nghĩa là cô ấy đang tuyệt vọng. Yoona không thể nhìn Yuri như thế, bởi khi cô ấy khóc, nghĩa là trái tim của chính cô cũng đang nhói lên từng hồi.

Tình yêu là vậy đấy, nó chuyển hóa tình cảm của người ta yêu thành của ta, khiến trái tim dù sắt đá đến mấy cũng trở nên yếu mềm. Huống chi là Yoona, khi mà trái tim của cô vốn vì Yuri mà từ lâu đã không còn đủ sự vững vàng.

-Cứ khóc đi... khóc ướt vai áo em cũng được, hãy để nước mắt cuốn trôi đi tất cả những đau khổ mà chị phải đè nén bấy lâu nay...

-Yoona... ông ta không phải là cha chị... chị không có cha...

Yuri bật lên thành tiếng nức nở. Cô không nhớ lần cuối cùng mình khóc òa lên như một đứa trẻ là khi nào, nhưng nó khiến mọi thứ cảm xúc trong cô như nổ tung. Đây không phải là những giọt nước mắt cam chịu, không phải là những giọt lặng lẽ, mà là cảm giác được vỗ về, an ủi, ấm áp đến nao lòng...

-Không sao... Yuri à... dù tất cả rời bỏ chị, em vẫn sẽ ở bên cạnh chị. Vĩnh viễn...

Yuri à... chị vẫn giống như 709 năm trước... luôn cố dồn nén lại mọi đau khổ...

Và chị lại tìm đến thứ cay nồng này để quên đi tất cả... cũng giống như tiền kiếp của chị vậy... nếu đêm đó Yul không say khướt thì có lẽ... em sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật đó...

Bí mật của chị, cũng chính là sự thật cay đắng dành cho em, và cõ lẽ... cả chính Sooyeon nữa... nếu cô ấy biết...

-Yoona, vĩnh viễn là gì cơ chứ... hic...? Tại sao những gì chị muốn giữ lại... hic... đều tan biến? Em sẽ... hic... ở bên chị ư? Hay sẽ lại bỏ đi? Giống như tình yêu của cha mẹ chị vậy... ông ấy đã hứa sẽ yêu mẹ chị... vậy mà... ông ấy... hic... để mẹ chị suốt đời đau khổ...

-Chị không tin em sao?

Lời nói của Yoona tựa như tiếng thì thầm khẽ khàng. Trước khi Yuri kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, đôi môi cô đã cảm nhận được sự mềm mại và nóng ấm...

-Yoona...

-Đừng nói gì cả... khoảnh khắc này là mãi mãi...

Yuri ngỡ ngàng, đôi môi cô khẽ run lên nhưng một lần nữa, Yoona lại áp môi mình lên vầng trán Yuri, để nó trượt dài nơi cánh mũi và đọng lên bờ môi đầy dịu dàng.

Nụ hôn ngọt ngào khiến tất cả như rơi vào quên lãng, thời gian như ngưng lại... nhưng với Sooyeon, tất cả đang tan vỡ...

Ta làm sao thế này... sao lại nhức nhối và khó thở nhiều đến vậy?

Yuri... những tấm ảnh của cô cùng cô gái kia, và lần này là nụ hôn với Yoona... cô là loại người dễ dàng đến như vậy ư? Có còn gì để nói không khi tất cả trước mắt ta đều quá thực? Không... nếu đây chỉ là sự đòi hỏi của thể xác, ta có thể chấp nhận nhưng... cách cô đón nhận nó, cách đôi mắt cô nhắm nghiền lại, tất cả đều xuất phát từ trái tim cô. Cô vẫn còn yêu Yoona, có phải không?

Cô nói rằng cô yêu ta, nhưng lại hôn Yoona, hãy thừa nhận đi, rằng cô vẫn chưa bao giờ quên Yoona cả... vậy mà... ta vì cô, suýt nữa đã chối bỏ đi niềm tin bấy lâu nay của chính mình...

Nếu là Yul... Yul sẽ chỉ biết đến ta và không yêu một ai khác...

Nếu là Yul... Yul sẽ không dễ dàng đến thế...

Phải chấp nhận sự thật này... dù ta có yêu Yuri, thì Kwon Yul và Kwon Yuri không phải là một...

Giờ thì ta đã hiểu Yuri thuộc về ai...

Sooyeon... lí trí của ngươi đã đúng... dù sự lựa chọn đó giết chết con tim ngươi...

Nàng bỏ đi, âm thầm và lặng lẽ như cách nàng tìm đến nơi này, để tất cả những gì nàng nhận được chỉ là một nỗi đau khác. Nhưng nàng đã quyết định, và nàng không muốn vì Kwon Yuri mà yếu đuối thêm một lần nữa. Từ nay, nàng sẽ chỉ yêu Kwon Yul, chỉ Kwon Yul mà thôi.

Yuri từng nói về biển, rằng những cơn sóng sẽ mang đi tất cả. Sự lựa chọn này là sóng, nàng là biển, và Yuri là tất cả những gì cần được cuốn trôi đi...

...

...

...

-Yoona... chúng ta nên dừng lại...

-Tại sao? - Yoona ngạc nhiên.

-Cảm ơn em vì đã ở bên chị, nhưng... nụ hôn này đã đi quá xa rồi... chị xin lỗi... lẽ ra chị không nên...

-Không sao, em sẽ chờ đến khi chị chấp nhận em và tình cảm của chúng ta. Nụ hôn này là điều tuyệt vời nhất mà em được nhận. Cảm ơn chị...

Yoona khẽ cắn môi dưới của mình, cúi thấp đầu trong sự ngượng ngùng. Những gì vừa xảy ra đánh dấu một bước xa hơn trong tình cảm Yuri dành cho cô. Nhưng trái ngang làm sao nếu cô biết rằng Yuri không hề có chung suy nghĩ với cô...

Yoona, chị xin lỗi em...

Chị vốn nghĩ rằng nụ hôn này sẽ giúp chị tìm lại những cảm xúc chị dành cho em và quên Sooyeon. Nhưng khi chị nhắm mắt lại, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí chị là Sooyeon...

Chị nhớ Sooyeon, và chưa bao giờ có thể ngừng yêu cô ấy. Nhưng cô ấy đã chọn cách buông tay, và chị không có quyền níu kéo...

Sooyeon, cô đang ở đâu vậy? Cô có hiểu những suy nghĩ của tôi không? Nếu cô biết rằng tôi chưa bao giờ muốn cô ra đi...

...

...

...

***

-Taeyeon à, chiều nay cậu có đi đâu không?

-Không, tớ cần chuẩn bị một số tài liệu cho kì thi sắp tới. Có chuyện gì à?

Taeyeon khẽ nhún vai, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đống đồ chơi và bịch bánh kẹo thật bự Fany đã chuẩn bị sẵn.

-Vậy tớ lấy xe của cậu nhé!

-Uhm! - Taeyeon đưa tay bốc viên kẹo màu hồng cho vào miệng - Kẹo ngon nhỉ? Cậu chuẩn bị cho bọn nhóc ở trại trẻ mồ côi phải không?

-Không! - Fany lắc đầu - Lần này là cho những đứa trẻ đang xạ trị trong bệnh viện.

-Tớ muốn đi với cậu...

Taeyeon bĩu môi và tựa đầu lên vai Fany. Người yêu của cô là thế đó, luôn muốn mang hạnh phúc đến cho tất cả mọi người và đôi khi "vô tâm" để cô ở nhà một mình. Nhưng cô không buồn vì điều đó, chỉ là cô luôn muốn được ở cạnh Fany mà thôi.

-Đừng trẻ con như thế, nếu đi với tớ thì làm sao cậu ôn bài cho kì thi? Cậu phải học thật tốt, chúng ta đã hứa sẽ cùng phấn đấu vì tương lai mà.

-Thì tớ thức khuya cũng được...

-Ngốc ạ... - Fany cốc yêu lên trán của kẻ đang làm nũng với mình - Ban đêm tụi mình làm chuyện khác!

-Hả?

...

...

...

Tại bệnh viện

-Khoan, chờ tôi với!

Fany chạy thật nhanh đến cửa thang máy bệnh viện, nhưng hai chiếc túi lớn trên tay khiến mọi việc trở nên khó khăn. May là có người giữ cửa thang máy hộ cô...

-Để tôi đỡ túi đồ này hộ cô, trông chúng có vẻ rất nặng.

-Oh... cảm ơn cô!

Fany cúi đầu cảm ơn và khoe đôi mắt cười của mình để đáp lại thành ý của cô gái tốt bụng đứng cạnh mình. Nhưng khi đã kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đó, đôi mắt cô không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

-Uhm... mặt tôi có dính gì sao? - Người con gái tỏ vẻ bối rối khi Fany nhìn cô không chớp mắt.

-À... không... nhưng tôi có cảm giác cô rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó.

-Vậy sao? - Cô gái mỉm cười dịu dàng - Tôi rất hay đến đây để chăm sóc cho các bé bị ở khu điều trị đặc biệt! Nếu cô từng đến thì...

-A! Tôi nhớ ra rồi, lần trước tôi đến đây thực tập và... cô chắc chắn là... là... là...

-Tôi là Park Hyomin, cứ gọi tôi là Hyomin!

-Oh... tôi là Tiffany Hwang, nhưng tôi thích được gọi là Fany!

Yuri ơi, tớ nhớ đúng mà! Tớ nhớ là đã gặp cô ta ở đâu đó, không ngờ là bệnh viện này...

Trái đất thật nhỏ bé, không ngờ tớ lại gặp cô ta một lần nữa.

Cứ chờ đấy Hyomin, nhất định tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô để Sooyeon trở lại bên Yuri!

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro