[LONGFIC] A Taste Of Love [Chap 7], Yulsic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7.

Buổi tối đêm nay, tôi có hẹn với một người bạn ở Mỹ đã lâu không gặp. Tôi dành ra chút thời gian hiếm hoi vào buổi tối để gặp người bạn ấy. Yul không thích thú diều ấy lắm, đặc biệt khi người ấy là đàn ông.

- Em sẽ về sớm mà, tôi nói với cậu ấy.

- Nhưng ra ngoài vào buổi tối với một người đàn ông là không được, cậu khó chịu nói với tôi, em là idol nữa.

- Cậu ấy là bạn em mà, tội hơi to tiếng với cậu, đừng lo cho em có được không? Em sẽ về sớm.

- Hãy để Yul đi cùng em.

- Không tiện Yul ah, tôi dỗ dành cậu, sẽ không có chuyện gì đâu. Em hứa đấy.

-

Tôi ôm khuôn mặt đang bĩu môi của cậu, hôn nhẹ lên bờ môi ấy, tôi tạm biệt cậu và đi đến chỗ hẹn.

Có lẽ sự tự tin đã hại tôi chăng. Tôi luôn tin rằng, tôi đã là của cậu, vậy nên tôi đã quá chủ quan khi nghĩ rằng mọi điều mình làm sẽ không ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng tôi cả. Thực sự thì đối với tôi là vậy, còn cậu thì sao .. ? Tôi đã quá ngu ngốc không nhận ra rằng, nỗi lo sợ của một người yêu mình luôn hiện hữu trong họ, họ lo sợ mất người yêu, họ chắc rằng người ấy yêu họ nhưng lại vô tình làm tổn thương họ bởi sự vô tâm. Tôi đã quên rằng, Yul đã yêu tôi trước, đơn phương một thời gian. Và đó là một điều thiệt thòi, người thiệt thòi luôn là Yul.

Tôi ôm chào tạm biệt người bạn ấy, tôi đã quen như thế, vì tôi sinh ra ở Mỹ cơ mà. Tôi cười vẫy tay khi chiếc xe anh ta đi khuất. Tôi thực sự đã rất vui khi gặp lại người bạn này. Tôi bước vào dorm, chào mọi người đang tập trung ở phòng khách, tôi đảo mắt tìm Yul, nhưng cậu không ở đó. Tôi bước vào phòng Yul, thấy cậu đang lui hui viết cái gì đấy, chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi có thể tự mỉm cười rồi.

- Em về rồi đây.

Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng viết gì đó vào mảnh giấy nhỏ màu vàng. Tôi vẫn không hiểu lý do gì cậu lại không nhìn tôi,. Tiến lại gần cậu xem đó là gì. Đột nhiên cậu đứng dậy kèm theo vẻ mặt lạnh lùng nhất, bỏ đi để lại mảnh giấy trên bàn. Tiếng động chua chát của cánh cửa khiến tôi hơi giật mình. Tôi nhìn theo cậu với dấu chấm hỏi, rồi nhớ tới tờ giấy mầu vàng ấy. Tôi cầm lên đọc:

" Em đã ôm người đàn ông ấy".

Tôi lặng người, cậu đã thấy. Nhưng điều đó chứng tỏ cái gì? Chỉ là cái ôm tạm biệt thôi mà. Cậu giận tôi rồi sao. Mà, tôi cũng đúng là ngốc, đi chơi với một người đàn ông vào buổi tối, lại còn ôm anh ta trong khi tôi đã có người yêu. Ai có thể chấp nhận điều này đây. Bây giờ có giải thích cậu cũng không hiểu, bởi vì tôi đã khăng khăng không cho cậu đi theo tôi lúc đó.

Em phải làm sao đây Yul?

Đã ba ngày, Yul không nói chuyện với tôi. Từ khi yêu nhau, đây là lần đầu chúng tôi giận nhau. Nói đúng hơn là cậu ấy giận tôi. Chúng tôi không ngồi gần nhau khi ăn sáng hay tất cả các bữa ăn, trên stage hay phòng chờ. Cậu luôn đứng xa tôi, nụ cười của cậu luôn phảng phất nỗi buồn. Có khi tôi bắt gặp ánh mắt cậu hướng về tôi nhưng rồi liền quay phắt đi khi biết tôi phát hiện ra điều đó. Tôi biết về chuyện này, cậu không để tâm đến nhiều. Cậu chỉ là chưa thể chấp nhận điều ấy. Tôi đã giải thích cho cậu, nhưng có vẻ vẫn không hiệu quả gì. Tôi biết cậu vẫn đang hoang mang.

Nhưng cái cách cậu im lặng như vậy khiến tôi thật khó chịu. Có nhiều chuyện cậu vẫn giấu tôi. Cậu không hề muốn cho tôi biết những gì cậu suy nghĩ, cậu cứ luôn giấu nó. Tôi biết đằng sau những sự vui vẻ ấy đều có mỗi nổi buồn chen ngang. Cậu cũng như tôi, lo sợ về những điều thuộc về tương lai. Đôi khi hạnh phúc quá cũng khiến người ta phải lo lắng. Cậu cứ luôn để dành những chuyện không mấy thú vị gì về cho cậu, cậu cứ luôn dành mọi lỗi lầm thuộc về cậu. Tôi nói cậu hãy thoải mái đi, cậu cứ luôn không nghe. Tôi có thể nói rằng Yul rất bướng bỉnh. Tôi muốn là một phần của cậu. Trên thế giới này, khi ta sinh ra luôn có một nửa còn lại tồn tại ở nơi nào đó sẽ là phần còn lại khiến ta trở nên hoàn thiện hơn. Và tôi biết, Yul chính là người đó. Tôi chắc chắn như thế. Tôi yêu Yul từ tận trái tim. Tôi muốn cậu biết như thế mà hãy chia sẻ với tôi.

Tôi cố gắng bắt mọi sự chú ý với cậu nhưng cứ mỗi lần như thế, cậu lại lãng đi chỗ khác. Hoặc tôi đang cố nói chuyện với cậu thì lại cứ phải có những chuyện khác cắt ngang, và cứ như thế cậu lại bảo chúng ta sẽ nói chuyện sau. Tôi đã cố gắng, cậu cứ luôn tránh né. Thật sự tôi không biết phải làm thế nào thì cậu mới chịu nói chuyện với tôi. Tôi nhớ cậu phát điên...

-TBC-

p.s: sắp end fic rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro