Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 : Chuyển nhà

SeokJin thảnh thơi dùng bữa sáng trong sảnh ăn của khách sạn, trái ngược với NamJoon cau có ngồi đối diện. Hai người ngồi chung một bàn dành cho cặp đôi, dù rằng thực chất trong lòng cả hai đều rất mong muốn có thể đổi thành bàn đơn một người.

SeokJin chậm rãi nhai nuốt, kể cả ánh nhìn không mấy thiện ý của NamJoon rọi thẳng vào người cũng chẳng thể làm anh mất ngon. Hiếm khi có cơ hội thưởng thức buffet buổi sáng ở khách sạn năm sao, nếu chỉ vì tên Alpha đáng ghét đó mà mất đi vị giác thì thật không đáng. Hơn nữa ở đây có món tôm SeokJin thích nhất, NamJoon so với tôm? Kẻ khác chọn vế trước nhưng xin lỗi, SeokJin muốn vế sau.

NamJoon nếu có thể đọc được suy nghĩ của người trước mặt hiện tại, bảo đảm sẽ lập tức nổi điên. Đáng tiếc rằng Kim tổng của chúng ta dù cho là nhân vật chính nhưng chỉ là người thường, thành ra đành phải nuốt cơn tức giận xuống bụng mà đối diện với người đã dày vò hắn cả đêm qua. Kỳ thực NamJoon vốn chẳng nóng nảy thô lỗ đến mức lúc nào cũng sẵn sàng tức giận với người khác. Nhưng nếu ngươi kiềm nén dục vọng trằn trọc lăn qua lăn lại suốt một đêm, sáng dậy vẫn có thể dung hòa đối nhân xử thế thì ngươi không phải là đàn ông!

Kể đến đêm qua, Alpha NamJoon lần đầu có khoảng cách gần đến như vậy với một Omega, khó lòng ngăn thứ ở giữa hai chân trở nên tràn đầy sức sống. Hắn không ngờ mình lại dễ thất thủ như vậy, hơn nữa đối phương kia lại còn là SeokJin. Cảm giác thất bại cùng mệt mỏi vì mất ngủ cả đêm khiến cho tâm tình vào sáng nay của NamJoon trở nên rất tệ, mà tệ hơn là hắn lại không thể làm gì Kim SeokJin.

Mẹ kiếp! Tại sao thuốc ức chế chỉ được sản xuất cho riêng Omega?

Ở bên này SeokJin nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, ngước lên mỉm cười: "Tôi ăn xong rồi, bây giờ chúng ta đã đi được chưa hay đợi cậu dùng bữa nốt thì mới đi?"

NamJoon nhìn đĩa ăn còn nguyên vẹn của mình, lại nhìn gương mặt tươi tắn của SeokJin, vị giác của hắn hoàn toàn mất tích.

"Tôi không ăn nữa, đi thôi."

SeokJin đi theo NamJoon vào bãi đỗ xe, anh chẳng cần nhắc nhở liền tự động bỏ qua ghế phó lái, đến ngồi vào hàng ghế sau. NamJoon phát giác thấy hành động giữ khoảng cách đó chỉ hừ lạnh không nói, khởi động xe. Hắn im lặng lái xe, hai người đi trên đường lớn ra khỏi thành phố. Đi khoảng nửa tiếng phong cảnh bên đường dần thay đổi, mấy tòa nhà cao chọc trời chen chúc nhau biến mất, chỉ còn lại biệt thự nằm cách nhau từng ngôi một.

SeokJin nhìn quanh, đây là khu đô thị ở cao cấp ở ngoại ô phía nam thành phố, những người ở nơi này đều là những kẻ rất có tiền. Porsche của NamJoon đột ngột rẽ trái, hướng ngôi nhà lớn nhất chầm chậm tiến vào. Căn nhà này là một trong số những bất động sản giá trị thuộc quyền sở hữu của Kim gia, nay NamJoon và SeokJin trở thành vợ chồng nên chuyển thành nơi ở của hai người.

SeokJin lần đầu nhìn thấy nhà to đến thế có hơi giật mình, Jung gia anh từng ở vốn không phải nhỏ bé gì, thế nhưng ở đây ít nhất phải gấp bốn lần Jung gia. Trong lòng anh không ngừng bĩu môi cảm thán, chỉ có vỏn vẹn hai người mà lại phung phí cả một căn nhà lớn đến vậy, người giàu đều thích phô trương thế này sao?

Hoa viên ở phía trước tựa như một hàng rào giăng kín lối đi, chỉ chừa lại một con đường đủ để xe chạy vào trong. Xung quanh trồng rất nhiều cây cổ thụ được cắt tỉa kỹ càng, còn có cả hoa, rất nhiều loại mà SeokJin không thể gọi tên. SeokJin cảm tưởng ngôi nhà tựa như được xây bên trong một khu vườn lớn, bốn phía đều thấy màu xanh ngắt của cây cỏ, điều này khiến cho ấn tượng đầu của anh về nơi này trở nên rất dễ chịu.

Đón NamJoon cùng SeokJin là một người phụ nữ có gương mặt rất phúc hậu, quản gia Lee.

"Hai cậu chủ, chào mừng về nhà."

NamJoon im lặng gật đầu với bà, SeokJin tiến đến lễ phép chào hỏi, đồng thời hướng mắt nhìn xung quanh tựa như tìm kiếm thứ gì đó.

Nữ quản gia thấy biểu hiện đó liền khẽ cười: "Cậu SeokJin không phải lo, nó đã được đưa đến rồi, hiện tại đang ở sau vườn chờ cậu."

Đáy mắt SeokJin lập tức trở nên rạng rỡ: "Thật ạ? Vậy cháu liền đi gặp nó."

NamJoon đứng bên cạnh không mấy để ý đến đoạn hội thoại của SeokJin cùng người quản gia, ngược lại hắn nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của anh, trong lòng có chút ngạc nhiên. Hình như kể từ lúc hôn lễ diễn ra, đây là lần đầu hắn thấy SeokJin phấn khởi đến như vậy.

SeokJin nhanh chóng chạy đi mất, NamJoon chỉ hướng theo bóng dáng cao gầy của anh vài giây rồi xoay người bước lên lầu. Hắn trầm mặc một lúc rồi mở cửa một căn phòng, là phòng ngủ của hắn cùng SeokJin, nơi mà bọn họ sẽ cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, thật khó mà không liên tưởng đến chuyện tối hôm qua.

NamJoon vội vàng lắc đầu rũ đi suy nghĩ đó, hắn vén rèm cửa sổ, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính rọi vào phòng, khung cảnh bên ngoài đẹp như bức tranh được phủ lên một quầng sáng dịu dàng.

Từ nơi này trông ra có thể thấy bao quát hoa viên, rơi vào trong mắt NamJoon là hình ảnh SeokJin đang cúi người xoa đầu một con cún nhỏ vẫy đuôi mừng rỡ.Y cong mắt mỉm cười, lại ngồi xuống ôm lấy nó, sau đó dụi má vào bộ lông trắng muốt mềm mại, dáng vẻ rất vui mừng tựa như không phải gặp lại thú cưng mà là một người bạn vô cùng thân thiết.

NamJoon hơi ngẩn người, hóa ra thứ làm Kim SeokJin mừng rỡ đến thế là một con cún nhỏ. Hắn nhìn một người một cún đang chơi đùa vui vẻ bên ngoài, chân mày hơi nhíu lại.

NamJoon vốn không ưa thích thú cưng gì mấy, bởi vì hồi còn bé có nuôi qua một vài con vật không rõ vì sao đều chết rất nhanh. Cho nên nhìn nhận của NamJoon đối với việc SeokJin có một con vật nuôi hoạt bát, vô cùng không tốt. Động vật phải chăm sóc cùng trông chừng rất là phiền phức, chưa kể đến nếu là cún con thì sẽ cắn phá đồ đạc trong nhà, hơn nữa còn có rụng lông lung tung.

Mà thứ làm hắn bực bội hơn cả, chính là việc SeokJin chưa hỏi ý kiến của NamJoon đã tự ý đưa con vật này về nhà của hắn.

***

SeokJin ở ngoài vườn chơi đùa với Jjanggu, anh âu yếm vuốt lông nó, khẽ cười:

"Con trai, có thích nhà mới không nào? Nơi này rộng hơn nhà cũ của chúng ta, lại có rất nhiều chỗ cho con thoải mái chạy nhảy đó."

Jjanggu 'gâu gâu' vài tiếng vui vẻ đáp lại, SeokJin lại cúi xuống thì thầm: "Nhưng mà nhóc con à, ba dượng mới của con là một tên Alpha cực kỳ xấu tính, nếu hắn bắt nạt con liền cắn hắn cho ba, có biết chưa?"

Cún con Jjanggu không hiểu gì vẫn nhiệt tình vẫy đuôi, SeokJin xoa xoa cún ngốc nhà mình thêm mấy cái rồi thở dài: "Bây giờ ba SeokJin đẹp trai của con phải ở chung với tên xấu tính như vậy rất lâu đấy, phải làm sao đây?"

Jjanggu : "Gâu gâu!"

SeokJin : "...Thôi được rồi, có nói nữa con cũng không hiểu."

SeokJin ở ngoài vườn được một lúc, khi ngẩng mặt lên không biết tự lúc nào mặt trời đã lên cao tận đỉnh đầu. Anh thở dài, được rồi, dù muốn dù không cũng phải bước vào nhà chứ. Cho nên SeokJin ngoắc theo con trai đang lè lưỡi vẫy đuôi:

"Con trai đi nào, vào trong kiếm gì đó cho con ăn nhé."

Thành ra lúc NamJoon bước xuống đã thấy SeokJin ở trong bếp loay hoay khui đồ hộp tìm được trong tủ lạnh cho Jjanggu.

"Anh nuôi chó." NamJoon liếc mắt nhìn con vật trắng muốt đứng chờ chực bên cạnh SeokJin.

"Đúng vậy. Nó đã ở cùng tôi gần 4 năm rồi." SeokJin không ngẩng mặt lên, vẫn chăm chú tìm cách mở hộp thức ăn. Anh cho rằng NamJoon sẽ không bận tâm việc có thêm một con cún đâu, nơi này rộng như vậy kia mà.

Đáng tiếc NamJoon lại thêm một lần nữa chứng minh cho SeokJin thấy độ bất tương xứng giữa hai người.

"Sao anh chưa hỏi ý kiến tôi đã đưa nó về đây?" NamJoon hơi bực tức, Omega này dám tự ý quyết định mà chẳng thèm coi hắn ra gì?

Nắp hộp trong tay SeokJin 'tách' một cái bật mở, anh bình tĩnh đem thức ăn đổ ra bát cho Jjanggu, tựa như không nghe thấy câu nói của NamJoon mà vẫn nhẹ nhàng xoa đầu thú cưng của mình. Trong suốt quá trình này NamJoon vẫn trợn tròn mắt nhìn anh, mẹ kiếp người này thật sự xem hắn như không khí sao?

Đến khi NamJoon chuẩn bị nổi điên, SeokJin mới từ từ đứng dậy đối mặt hắn, chậm rãi lên tiếng.

"Tôi đã hỏi Kim phu nhân rồi, cậu không bị dị ứng lông chó. Huống hồ nơi này theo như giấy tờ cũng thuộc một nửa quyền sở hữu của tôi, lẽ nào chuyện lớn nhỏ gì cũng phải qua tay cậu hay sao?" Đại ý ở đây là, tôi chưa từng nghĩ Kim tổng lại là người thích quản chuyện như vậy đấy, một con cún lại đáng chú ý như thế sao?

Thật ra SeokJin biết việc khiến NamJoon tức giận không chỉ vì anh đưa Jjanggu đến, mà còn vì anh chẳng thèm hỏi hắn một câu nào. Nhưng SeokJin vốn đã rất ngứa mắt đối với thể loại Alpha kiêu ngạo gia trưởng, cho nên nếu Kim NamJoon càng tức giận, anh lại càng không nhượng bộ.

Muốn bắt nạt anh, tưởng dễ lắm sao?

Ở bên này NamJoon đã thực sự bước vào trạng thái nổi điên, hắn đùng đùng đen mặt tiến gần đến SeokJin, cúi xuống đối diện với đôi mắt bình tĩnh của anh.

"Tôi ghét chó, mau đem nó đi."

"Jjanggu rất ngoan, dần dần cậu sẽ thích nó thôi."

"Anh không nghe thủng sao, tôi nói, Không. Được. Nuôi. Chó!"

Khí thế Alpha cường đại của NamJoon rất bức người, tất nhiên SeokJin cũng sẽ bị giật mình một chút. Nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ Kim tổng lại bức tôi dùng biện pháp này sớm như thế. Vậy nên dưới ánh nhìn giận dữ của đối phương, SeokJin lôi điện thoại ra nhấn nhẹ vài cái rồi khẽ cười đưa lên trước mặt NamJoon, nhủ thầm, là do cậu ép tôi trước!

"Cậu ở bên ngoài nuôi mèo được, sao tôi lại không thể nuôi chó?"

NamJoon vừa liếc mắt qua liền cứng đờ người, trên màn hình cảm ứng là hình ảnh hắn ta đang hôn Lee SeungEun, bên cạnh là chiếc Porsche màu xám bạc lấp lánh dưới ánh chiều tà.

Chết tiệt, làm sao người này biết được?

SeokJin lại cong mắt cười, không phải Omega nào cũng có thể bắt nạt đâu, thưa Kim tổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro