Chap 6. Tình yêu của tôi và Sự hận thù của chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jiyeon từ dưới bếp nấu xong nồi cháo thì cẩn thận múc vào một cái chén sứ. Khi cô cầm cái chén trên tay, một xúc cảm nóng gắt bao chùm lấy đôi tay thon dài ấy. Thế mà lại không màn đau đớn, cô vẫn một mực giữ nguyên như vậy mà bưng lên lầu.

Đối với Park Jiyeon thì việc nấu ăn chính là một công việc rất rất rất khó khăn. Từ khi T-ARA còn hoạt động thì hầu như việc nấu nướng đều do Hyomin đảm nhận, lúc đó cô chỉ cần đứng một bên nơi góc bếp để lén nhìn người kia đang hì hục nấu ăn. Những lúc ấy lại khiến cô có một ảo giác giống như 1 gia đình thật sự: "vợ nấu cơm, chồng ngắm nhìn với ánh mắt yêu thương và còn cả những người chị em thân thiết như ruột thịt ngồi quây quần bên nhau trong bữa cơm tối".

Lúc cô nhìn lén Park Hyomin như vậy, mỗi khi bị phát hiện thì đều vểnh mỏ lên để mà biện minh rằng: "em đói, chỉ muốn xuống kiểm tra xem chị đã làm xong chưa thôi". Chính vì nhiều lần bị bắt gặp như vậy mà tất cả các thành viên đều cho cô là 1 con khủng long tham ăn. Lúc đó cô rất muốn lấy lại công bằng cho mình nhưng đều im lặng chấp nhận cái biệt danh đầy xấu hổ ấy.

- Haizz! Nghĩ lại không khỏi thở dài. Cũng đáng đời cô! ai bảo cô đường đường đường là một Park Jiyeon xinh đẹp, lạnh lùng, sang chảnh mà lại đi đơn phương Park Hyomin đến điên cuồng làm chi.

Khi bước chân lên tới trước cửa phòng thì liền nghe được âm thanh rất nhẹ của chiếc xích khoá. Những cảm xúc mới vừa thả lỏng lúc nãy lại bắt đầu trở nên nặng nề, sắc mặt liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có.

- Cạch! Cô đưa tay lên mở khoá cửa một cách chậm rãi như là chuẩn bị đương đầu với một tình huống đầy giông bão tiếp đó.

Không ngoài dự đoán, đón tiếp cô chính là ánh mắt giận dữ đầy hận thù của Park Hyomin. Cô giả vờ như không thấy, cứ thế bưng chén cháo nóng hổi đi đến bên giường. Khi đặt chén cháo lên tủ đầu giường thì cô liền thở hắt ra. Thật sự rất nóng, các đầu ngón tay của cô cũng đã chuyển đỏ lên cả rồi.

- Chị ăn chút cháo đi, đêm qua mệt như vậy mà chị lại chưa ăn gì, em có nấ...choang! Park Jiyeon bưng chén cháo lên muốn đút cho cô nhưng lời vừa chưa dứt thì bất chợt có một lực đạo gạt phăng ra, chén cháo rơi xuống nền nhà vỡ nát, một mảng cháo lớn dính vào mu bàn tay của Park Jiyeon đầy đau đớn, bỏng rát.

- Mau thả tôi ra, thả ra, tôi đã làm gì có lỗi với cô mà cô lại đối xử với tôi như vậy hả? Thậm chí trước đây tôi đều đối xử rất tốt với cô, tôi không hiểu tôi đã làm sai chỗ nào? Park Hyomin như dùng hết tất cả sức lực yếu ớt của mình để mà phát tiết sự phẫn nộ. Thậm chí âm thanh của cô cũng đã vỡ vụn, không sức lực. Cô thật sự không tài nào hiểu được những hành vi đáng hận này của Park Jiyeon là từ đâu mà ra, cũng chẳng biết mình đã làm gì có lỗi để mà nhận lấy sự trả thù tàn độc này.

Cô luôn nghĩ, có lẽ là Park Jiyeon hận cô nên mới trả thù cô như vậy, cũng không hề nghĩ đến những chuyện đó xuất phát từ tình yêu, một tình yêu sâu sắc đến điên rồ.

   Lửa giận trực trào trong lòng, mu tàn tay bỏng rát đến ứa mồ hôi lạnh, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Park Hyomin đang điên cuồng phát tiết trên giường. Nhưng trong đôi mắt hung ác ấy còn có vẻ đâu thương, hụt hẫng mà người khác khó mà phát hiện được.

  - C...cô muốn là...m gì? Những biểu cảm trên gương mặt Park Jiyeon đã thành công khiến Park Hyomin cảm thấy hơi sợ hãi, sống lưng cũng chuyển lạnh, cô hơi lùi về phía sau. Cô sợ mình lại đánh thức bản năng "Ác ma" của Park Jiyeon một lần nữa - cô không muốn chuyện đêm qua lại tái diễn thêm 1 lần nào nữa, vĩnh viễn cũng không.

  - Rầm! Trái ngược với suy nghĩ của cô, Park Jiyeon chỉ nhìn cô một cách giận dữ rồi sải bước thật nhanh đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa một cách mạnh bạo này suýt nữa khiến cô phải truỵ tim.

   Khi bóng dáng kia khuất sau cánh cửa thì trên mặt Park Hyomin cũng đã xuất hiện hai hàng nước mắt đua nhau tuôn xuống gương mặt yếu ớt. Cô muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng cô phải làm sao? Làm sao đây?

Ngay lúc này cô nhớ Junhyung biết bao, muốn tựa vào bờ ngực rắn chắc của anh để mà uỷ khuất biết bao. Nhưng có lẽ không thể được rồi, cô hiện tại đã nhiễm bẩn không thể nào xứng với anh được nữa và hơn hết là cô đang bị cầm tù, bị giam lỏng một cách bất hợp pháp.

   Ngay lúc này, trong thâm tâm Park Hyomin đã nung nấu sẵn một ý định: "Nếu không thể chết thì cô sẽ tìm mọi cách mà trốn thoát. Và một khi cô thoát được thì cũng là lúc Park Jiyeon phải thay thế vị trí của cô lúc này. Đúng! Cô sẽ khiến Park Jiyeon phải ngồi tù, mãi mãi". Nụ cười lạnh xuất hiện trên gương mặt trắng bệch thiếu sức sống của cô gái và trên đó cũng tràn ngập ngọn lửa hận thù chồng chất, lớp lớp ngàn trùng.

End chap 6

Đôi lời tác giả:

- Thật sự thì mình cũng không muốn ngược 2 trẻ đến lên bờ xuống ruộng vậy đâu. Nhưng không hiểu sao, càng viết thì lại càng ngược (hơi biến thái nhỉ?). Mà mọi người yên tâm đi, 2 trẻ sẽ còn bị ngược dài dài :))))) Nhưng mình sẽ cố gắng giảm độ ngược xuống hết mức có thể.

Thanks <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro