[LONGFIC] Ai Bảo Thần Không Thể Biết Yêu (chap 1), YulSic, YulYoon, YulTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Toparcio and me - kono
Thể loại: Đô thị - thần thánh
Rating: nóng lạnh điều hòa.
Pairings: Yul (Main), Jessica. S7, và ...nói chung dàn hậu cung đều là người nhà cả.

Giới thiệu:

Đã là thần thì không được phép yêu, và sẽ chẳng bao giờ hiểu được tình yêu.

Yuri - một phó nháy còn non tay nghề, vô tình(!?) dính vào rắc rối với Jessica, vị thần quyền lực nhất, khi đi tìm chân lý "tình yêu là gì?" để giải oan cho người chị đang bị đày vì thứ gọi là "tình yêu" đó. Nhưng liệu những vị thần cổ hủ trên kia có để yên, cả những thế lực thù địch muốn nhân cơ hội soán ngôi của Jessica.

Liệu Yuri sẽ làm thế nào để chinh phục tất cả những vị thần cứng đầu cứng cổ từ thiên đường cho đến địa ngục đó, để rồi tìm được thần cách cho chính minh - trở thành vị thần tình yêu đầu tiên.

Mời các bạn theo dõi fic

AI BẢO THẦN KHÔNG THỂ BIẾT YÊU.

Au note: Tôn trọng toparcio, kono vẫn để nguyên tên fic, vì dù sao ý tưởng ban đầu và chương 1 hoàn toàn đều do toparcio viết. (giờ đã quy ẩn rầu). Từ chương 2 trở đi là của kono ta nên dù không liên quan gì đến tên fic thì mọi người cũng thông cảm.

CHƯƠNG 1: CÔ ẤY LÀ MỘT VỊ THẦN.


Thành phố Seoul vẫn đẹp dù nhiều người thường không để ý thấy, họ chỉ biết đến một thành phố luôn bận bịu với đà phát triển công nghệ vèo vèo. Chỉ với một số ít người vô công rồi nghề, hoặc chí ít công việc của họ cần nhiều thời gian để quan sát vẻ đẹp cũng như cuộc sống hối nơi đây. Điển hình như tôi - một thợ nhiếp ảnh độc thân và không mấy gì dư dả. Nhưng...tôi yêu cuộc sống thế này.

Dù nói vậy nhưng sau một thời gian tôi cũng bắt đầu thấy hơi cô đơn, nhất càng về cuối đông trời càng lạnh mà các cặp tình nhân xúng xính trên đường trước mặt tôi thì ai cũng ấm cúng thể hiện hết ra trên mặt. Duy chỉ một người tôi cho rằng cô ấy cũng như tôi, cô đơn, hoặc không có việc gì làm, hoặc là....

- Alo, vâng, tôi là Kwon Yuri đây...Vâng, mai tôi sẽ gửi cô các ảnh mẫu ngay. Cho tôi gửi lời thăm biên tập Park, chúc anh ấy mau khỏi bệnh.

Thế đấy. Giờ đây anh biên tập mà tôi hay cộng tác cũng đổ bệnh, hẳn sắp tới anh sẽ có thừa thời gian để phát hiện ra vẻ đẹp của thành phố này như tôi.

Nhân tiện, tôi muốn nói về cô gái mà tôi đề cập ban nãy một chút. Tôi nhận ra cô ấy vì ở cái đài phun nước khổng lồ giữa hội trường thành phố ngoại trừ tôi thì cô ấy cũng đã ngồi đấy suốt tám giờ đồng hồ, có lẽ còn hơn. Tôi thì còn ít kimbap tự làm lót dạ nhưng cô gái đó thì không, vẫn ngồi im một chỗ.

Cô ấy mặc độc nhất một chiếc váy trắng giản dị giữa tiết trời mùa đông, mái tóc nâu vàng gợn sóng nhẹ qua bờ vai giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn đời, nhìn người. Và cuối cùng, tôi có hơi giật mình, khi cô ấy nhận ra hai mắt tôi cứ dán dính vào mình. Rồi chỉ một phút sau cô ấy đã đứng trước mặt tôi, khi tôi đang nhai dở miếng kimpap cuối cùng.

- Cô có thể nhìn thấy tôi?

Giọng cô gái rõ ràng và ấm, không như một người vừa im lặng suốt cả ngày ngoài trời lạnh thế này. Tôi ngượng ngùng gật đầu, ngoài các biên tập viên thì tôi không giỏi giao tiếp với người khác, nhất là với những cô gái đẹp.

- Xin..xin lỗi, tôi chỉ hơi hiếu kỳ một chút. Tôi...tôi sẽ đi ngay.

Tôi nhanh chóng dọn dẹp phần "hành lý" khiêm tốn bên cạnh nhưng cô gái lại ngồi xuống, vẫn nhìn tôi chằm chằm khiến tim tôi đập mạnh từng nhịp.

- Cô có thể nghe thấy tôi?

- Vâng. Tôi khá tự tin về thính lực của mình. Hồi còn đi học tôi từng...

Trước khi tôi kịp kê khai cái thành tích "chả được ai công nhận" hồi đó thì cô gái đã bất ngờ "khóa môi" tôi lại, bằng chính đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu ấy. Trong một phút tôi như thấy mình được mọc cánh bay lên chín tầng mây, nơi các vị thần khổng lồ tối cao đang phùng mang trợn má nhìn tôi với những ánh mắt ghen tị. Mà mỗi vị thần trong đó chỉ cần dí một ngón tay là tôi cũng đủ bẹp dí rồi.

Đôi môi tách rời. Tôi cũng giật mình rụt lại, cái lạnh ban nãy hoàn toàn biến mất. Giờ tôi chỉ thấy mình như vừa tu một hơi cả chai soju cay lừng đến tận mũi.

Cô ta nhìn tôi vẫn cái nhìn bình thường, chẳng tí cảm xúc gì thể hiện qua cái hành đồng đánh cắp nụ hồn đầu đời của tôi, mà lại từ một cô gái.

- Thật kì lạ. - Cô gái chép miệng, - Tôi nghe nói nụ hôn có vị ngọt, nhưng tôi thấy nó có vị mằn mặn...

Tôi chợt nhận ra mình vừa ăn xong đám kimbap, với chừng ấy gia vị ủ đầy trong mồm thì mặn đã ăn thua gì.

Cô gái tiếp tục nói những điều khó hiểu:

- Cô có thể nhìn thấy tôi, cô có thể nghe thấy tôi. Mà tôi cũng chạm được vào cô, giống như Judas đã tiên đoán.

- Judas là ai? - Tôi tò mò.

Cô gái chỉ lên trời:

- Là vị thần thời gian, ông ấy quản lý thời gian, quá khứ - tương lai và hiện tại.

- Còn cô là ai.

- Jessica, thần cai quản hành tinh này.

Tôi bật cười khi cô gái nói những điều điên rồ mà mặt vẫn trơ ra. Nhưng tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả bởi cô ta quá đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Thật buồn khi một người đẹp thế này mà thần kinh thì...không được bình thường. Tôi vội tính đường rút:

- Được rồi, ta nói chuyện đến đây thôi nhé cô thần gì ơi. Tôi có việc phải đi rồi, cho tôi gửi lời chào đến các "thần" bạn cô nhá.

Nhưng tôi vừa nhấc mông lên thì cô ta đã nhào tới ôm lấy cánh tay lay nhẹ.

- Cô định đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đi.

Trong cô ta như một con mèo nhỏ đáng yêu nhưng nếu tôi chần chừ thêm thì sẽ mềm lòng mất.

- Tôi phải về nhà.

- Vậy tôi sẽ đưa cô về.

Nói xong một cơn gió nhẹ thổi vào làm nhòe mắt tôi. Rồi chỉ mất vài chục giây xoa xoa, dụi dụi, tôi lại phải dụi dụi xoa xoa đến đỏ nhừ cả hai con mắt khi không tin được mình đang đứng trước chung cư nhà tôi mà lẽ ra phải cách hội trường thành phố gần nửa giờ đi xe buýt.

- Cô không định vào nhà sao?

Cô gái lên tiếng nhỏ nhẹ nhưng tôi thì giật bắn như vừa gặp phải ma. Mà cũng có thể là tôi đã gặp ma thật nên quăng hết bút, tập bản thảo lẫn hộp đứng thức ăn mà chạy ù lên căn hộ tận tầng ba, mở ba lớp khóa với tốc độ không tưởng cũng như khóa nó lại ngay sau đó. 

Rót cho mình một cốc nước lạnh, tay tôi vẫn chưa hết run vì điều quái gở vừa rồi. Giờ đây chỉ có "tình yêu" với các boybands idol trên tivi mới giúp tôi tạm thời quên đi. Và cách đó luôn luôn hiệu quả khi chỉ với năm phút tôi đã hòa mình vào các giai điệu thần thánh của họ.

- Âm nhạc của con Người thật khó hiểu. Nhà cô có thứ gì để ăn không?

Tôi chỉ tay theo quán tính:

- Cô tìm trong tủ lạnh xem.

Rồi lại tiếp tục hòa mình vào nhịp điệu sôi động trên tivi, nhưng chỉ được vài giây. Cả người bắt đầu lạnh toát và đông cứng tôi vẫn cố bắt cái đầu bướng bỉnh của mình quay lại.

Cô gái kì lạ tên Jessica đó đang thản nhiên mở tủ lạnh, ngay bên trong căn hộ tầng ba kín mít với ba lớp khóa ngoài kia.

*****************

- Rồi. Giờ tôi sẽ tóm tắt lại thế này.

Tôi nói, sau khi nuốt xong ngụm trà thứ mười một. Nhìn lại đống tan hoang vì hoảng ban nãy, không tin được giờ tôi lại có thể ngồi đây uống trà.

- Cô nói cô là Jessica, là vua của các thần cũng như cả Trái Đất này. Mà Thần các cô thì không được yêu, trong khi chị gái cô thì yêu một thần khác và cô buộc phải trục xuất cả hai xuống thế giới loài người này. Và giờ vì muốn cứu chị cô nên cô muốn tìm hiểu tình yêu là gì để bỏ cái luật "không được yêu" vớ vẩn đó.

Bà Thần đó lại gật đầu ngây thơ trong khi hút sùm sụp ly mì gói tôi vừa nấu một cách ngon lành.

- Vậy thì cô tự đi mà tìm hiểu chứ sao lại tới ám tôi? Chưa kể tôi còn là phụ nữ.

- Nếu đơn giản thế thì tôi đã làm rồi. Năng lượng của tôi quá lớn, giảm xuống mức tối thiểu mà người thường vẫn không thể nhìn thấy tôi được.

- Ý cô là tôi "bất bình thường" chắc?

- Thì đúng là vậy rồi mà.

Cô ta nói như đó là sự thật hiển nhiên khiến máu nóng đã dồn lên đến tận chân tóc, nhưng nghĩ lại cô ta chỉ cần ho một tiếng cũng đủ làm cả Trái Đất rung rinh nên phải cố tỏ ra bình tĩnh.

- Xin lỗi, nhưng tôi chính xác là một con người, người bình thường ấy. Tôi có thể chảy máu, cũng biết đau, cũng có thể chết như người ta. Và một điều quan trọng: Tôi thích đàn ông.

Xong ly mì, cô ta thò ngay trái chuối trên bàn mà cho thẳng vào họng.

- A, đắng nghét hà. Sao người ta bảo chuối thì ngọt.

Tôi đứng lên thét lên trong niềm tuyệt vọng:

- Trời ơi, lột vỏ ra mà ăn chứ chị Hai!

Ầm! Một tia sét giáng nhẹ nhàng bên ngoài cửa sổ khiến tôi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tỏa ra.

- Thiệt tình! Chị Soo Young lại phóng sét lung tung nữa rồi. 

Ngồi xuống một cách từ từ tốn, tôi bắt đầu bằng giọng nhẹ nhàng:

- À, chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? Cô nói tôi không phải là người bình thường đúng không?

Jessica đang thích thú với món chuối đã lột vỏ nhưng vẫn trả lời tôi rõ ràng:

- Cô là người có đạo hạnh, chỉ cần tu luyện một chút là sẽ có cơ hội được phi thiên thành Tiên Nhân. Rồi Tiên Nhân tiếp tục tu luyện nếu may mắn thì chừng mười vạn năm có thể thành Thần. Nhưng có những vị Thần được khí Trời Đất sinh ra thì không cần phải tu luyện, tôi là một trong số đó. Nhân tiện, cô còn trái chuối nào không?

Tôi đứng phắt ngay dậy bước tới tủ lạnh, tranh thủ thời gian đó cho đầu óc thanh thản. Kì kèo được hai mươi giây lại tiếp tục ngồi xuống đối diện với người "nguy hiểm nhất vũ trụ".

- Nói tóm lại cô chọn tôi không phải là ngẫu nhiên để thí nghiệm thử cái "tình yêu" gì đấy.

Cô ta lập tức phản đối:

- Đâu phải ngẫu nhiên. Là thần Judas bốc thăm trúng cô trong hơn bảy mươi lăm ngàn người đó chứ.

- Ổng để cả tên đàn ông và phụ nữ chung à?

Jessica trả lời ngây thơ:

- Thần Judas bảo nếu là phụ nữ thì càng thú vị hơn. Tôi không hiểu lắm, nhưng tôi cũng yêu các chị của mình mà.

Lần nữa tôi chỉ muốn hóa đá trước bà Thần này chứ chả làm gì được. Nói một hồi tôi mới nhận ra trời đã khuya đến thế nào, với một người quyền lực nhất hành tinh, vũ trụ tôi vẫn thấy Jessca chỉ như một cô bé mười tám đôi mươi xinh xắn hồn nhiên. Chẳng mấy chốc cái hồn thơ lai láng đã đánh mất lý trí trong tôi.

- Dù sao cũng trễ rồi, một cô gái như cô thì không nên ở ngoài đường giờ này. Cô không trở về trên ấy sao? Ai sẽ quản lý cái hành tinh này nếu như..., ừm, tôi nói ví dụ thôi,...lỡ như có gì trục trặc thì sao.

Đột nhiên một cơn ớn lạnh thoảng qua khi Jessica đột nhiên hắt xì một cái, khiến cả Seoul hứng chịu một cơn dư chấn nhẹ.

Quệt nhẹ mũi hồn nhiên, Jessica đáp: 

- Đã có mấy chị khác của tôi lo chuyện đó. Họ cũng muốn tôi tìm ra được cách để cứu chị kế của tôi.

Tôi nuốt nước bọt khô khan, cố nói qua kẽ răng:

- "Mấy chị"? Vậy cô là em út à?

- Ừ, vì các chị không muốn tôi phải làm việc nhiều nên mỗi người chia ra cai quản một phần của Trái Đất. Chứ thật ra quyền năng của các chị ấy hơn tôi nhiều.

Lại một cái hắt xì nghiêng ngả trời đất. Tôi nhanh chóng lấy cái áo khoác độc nhất đã sờn màu cho cô ấy vì lo cho cái căn hộ cũ kĩ này hơn.

- Thần như cô mà cũng bị cảm hay sao? - Tôi thắc mắc.

Jessica mỉm cười cảm ơn.

- Thì chẳng phải tôi đã nói cố hạ hết mức năng lượng của mình rồi sao. Giờ tôi chỉ hơn mức người thường một chút thôi, nghĩa là tôi vẫn có thể bị bệnh, vẫn ăn để sống.

- Hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy thì cô nên đi tắm nước nóng kẻo bị cảm bây giờ.

- Có lẽ cô nói đúng.

Nói xong Jessica đứng ngay dậy lướt nhẹ qua cạnh tôi. Sau một ngày ngoài trời mà mùi hương từ người cô ta vẫn ngạt ngào đến vậy. Tôi nhanh chóng chạy phòng tắm để chuẩn bị nước nóng trước. Nhưng khi quay lại thì Jessica đã thản nhiên tuột nhẹ váy, để lộ tấm thân trắng ngần quyến rũ vượt quá mức cho phép. Dù tôi tự hào là cơ thể mình cũng quyến rũ không kém nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi vị thần này được.

- Sao cô lại cởi ra hết vậy.

Jessica giật mình quay thẳng qua, đôi nhũ hoa mới nở vểnh lên khiêu khích.

- Ơ, chẳng phải tắm thì phải cởi đồ ra sao? Ở Thần giới là vậy, không lẽ trần gian người ta mặc đồ để tắm luôn hở?

- Không phải,...nhưng tôi vẫn còn ở đây.

- Có sao đâu, - Jessica cười thật nhẹ, nụ cười đẹp hơn cả các thiên thần. - Vì cô đã được định sẽ là người tôi yêu mà.

Nụ cười thiên thần cộng với dáng người nóng bỏng hây hẩy trước mặt, dù thấy có lỗi với lương tâm nhưng tôi vẫn phải chạy ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại. Chỉ đến đó mà chân tôi đã không thể nào đứng nổi nữa, ngồi phịch xuống ngã lưng vào cánh cửa phòng tắm.

- Cô biết không Jessica, để yêu một ai đó không đơn giản như vậy đâu. Nhất là với một người như tôi, đó là điều không thể nào.

Có tiếng trả lời bên kia cánh cửa, cũng mang nặng nỗi ưu tư lần đầu trong ngày:

- Tôi biết, vì tôi vẫn chưa cảm nhận được cái cảm giác mà chị tôi đã nói đến trước khi chị ấy bị đày xuống Trần gian này. 

- Vậy...cô không sợ sẽ bị đày xuống làm người thường, nếu như cô yêu tôi? Nếu như thôi nhé.

Có một hơi ấm vô hình xuyên qua lớp cửa truyền đến lưng, tôi có thể nhìn thấy Jessica cũng đang ngồi dựa lưng qua lớp cửa kính đục.

- Nếu thật sự tình yêu tuyệt vời đến thế thì tôi sẽ không hối hận, giống như chị kế không bao giờ hối hận khi yêu người đó. Còn cô thì sao Yuri?

- "Sao" thế nào?

- Cô có yêu tôi không?

Tôi thở một hơi thật dài, cho một ngày quá dài với những điều có thể chấp nhận được.

- Nếu là hôm nay thì...vẫn chưa đâu.

Bên ngoài cửa sổ nhỏ tí con phố vẫn sáng đèn, như sáng cả trái tim tôi lúc này. Tôi đang cố tưởng tượng về một ngày mai, khi mà chuyện không thể nhất có thể xảy ra: Tôi yêu Jessica.

Nhưng...có thể không?

Khi cô ấy là một vị Thần.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro