[LONGFIC] Ai Bảo Thần Không Thể Biết Yêu (chap 2), YulSic, YulYoon, YulTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: VỤ ÁN NỤ HÔN BỊ ĐÁNH CẮP

Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng bình thường khác, ngáp một cái thật dài sau cái giấc mơ kinh khủng. Tôi ước gì đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng cũng được. Tiếc rằng nó lại đang hiện sờ sờ và sẽ còn tiếp diễn ở thế giới thực.

- Chào buổi sáng!

Jessica nằm sấp trên giường, chống cằm lên hai tay nhìn tôi chăm chú. Tôi sực nhớ mình vừa nhường lại cái giường duy nhất trong phòng cho cô ta, còn bản thân thì tạm an ủi với một tấm mền cũ mèm trên sàn nhà lạnh buốt.

- Cô dậy sớm quá nhỉ. - Tôi gãi đầu ngáp dài thêm một cái nữa, đảo con mắt lèm nhèm an tâm rằng căn hộ chả có gì bất thường ngoại trừ cái bàn nhỏ duy nhất trong nhà ê hề thức ăn.

Từ khi có "bà thần" tóc vàng xuất hiện nhà tôi đã cũng dần quen được với mấy thứ kì lạ rồi nên cũng không quan tâm lắm.

- Mặt tôi có dính gì hở?

Tôi hỏi, khi Jessica cứ nhìn tôi chằm chằm.

Jessica lắc đầu ngây thơ:

- Không. Chỉ là tôi thích nhìn cô khi cô ngủ thôi. Khi ngủ trông cô rất đáng yêu.

- Đáng yêu? - Tôi gãi đầu cố tỉnh táo, - Như thế nào?

Jessica lập tức lè lưỡi, diễn điệu bộ giống hệt như hồi mấy đứa bạn thời sinh viên vẫn thường lén quay. Khỏi nói cũng biết tôi xấu hổ thế nào. Vội bước thẳng vào toilet, tôi không thể cưỡng nổi vẻ hấp dẫn của bữa sáng khi đi ngang qua.

- Là cô nấu hết đó hả? - Tôi chớp chớp mắt, cố giấu nước miếng khỏi trào ra.

- Không. Là mấy chị của tôi đem đến.

Jessica cuộn tròn trong tấm chăn ngửa mặt ra nhìn tôi, trông cô ấy như một chú mèo con khiến người ta chỉ muốn nhào tới nựng nịu. Nhưng tôi cũng cảm thấy rùng mình khi nghe tới mấy bà chị gì đó đến thăm nhà mà tôi chẳng hay biết tí chi.

- Thật ra chúng tôi cũng không cần phải ăn, nhưng tôi muốn sống như một con người.

- Ý cô là con người thì mới có thể yêu đó hở?

Tôi nói, cho thử một miếng hải sản vào mồm. - Ngon đó chứ. Nhưng chẳng phải chị của cô vẫn biết yêu khi đang là một vị thần đó sao? Sẽ tốt hơn nếu cô tìm một vị Thần nam nào đó mạnh mẽ, đẹp trai chẳng hạn.

Đột nhiên Jessica thôi không cười nữa, ánh mắt đượm buồn.

- Sẽ không còn ai hơn được anh ấy, Varitas. Anh ấy là chiến thần mạnh nhất của chúng tôi, và cũng là người mà chị tôi yêu nhất.

Nhìn gương mặt đó của Jessica là tôi buột miệng.

- Hình như cô cũng thích anh ta hả Jessica?

Jessica xoay mình đứng dậy nhanh như một cơn gió lốc, vung tay làm rách toạt tấm chăn quanh người bay tá lả xuống sàn nhà.

- Không có. Anh ấy là huynh trưởng của chúng tôi, là người đã chăm sóc cho chị em chúng tôi từ khi chúng tôi mới được sinh ra. Ý tôi là..., ý tôi là...

Jessica bật khóc nức nở làm mây đen bên ngoài bắt đầu kéo đến, chớp giật liên hồi như đe dọa. Tôi không phải nghĩ nhiều khi bước tới ôm chầm lấy Jessica mà vỗ về.

Chỉ độc nhất cái áo thun mỏng manh tôi có thể cảm nhận được nước mắt của Jessica đang thấm qua trên ngực.

- Tôi không muốn làm thế, tôi không muốn đày họ đi đâu. Tại sao họ lại nhận tội, chỉ cần họ đừng thừa nhận thì tôi cũng không bị ép phải làm vậy. Tôi không cố ý.

Tôi biết lúc này có nói gì cũng trở nên thừa thãi, tốt nhất là cứ giữ nguyên tư thế cho cô bé này muốn khóc bao nhiêu thì khóc. Chỉ cầu mong cho không nơi nào trên thế giới này phải hứng chịu một cơn lũ lụt bất ngờ.

Bỗng chuông cửa reo lên inh ỏi. Tôi tự hỏi tên rỗi hơi nào lại có thể làm phiền mình lúc sáng sớm thế này.

- Ai đó?

- Là em nè unnie. - Giọng Yoona phát ra lảnh lót. Nó là con bé sinh viên phòng bên cạnh, nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng nói về độ sành đời thì tôi phải nó bằng cụ.

- Có chuyện gì không? - Tôi đứng trong nhà nói vọng ra.

- Chị phải giúp em chuyện này, không thì em tiêu mất.

Dù đang là sinh viên nhưng con nhóc cũng thuộc dạng tiểu thư khá giả, mà tôi thì không ít lần được con bé giúp đỡ mỗi khi túng thiếu nên không cách chi từ chối được. May mà người thường không thể trông thấy Jessica được.

Tôi bước vội ra mở cửa trong khi Jessica định nói gì đó mà không kịp. Mà con nhóc Yoona thì phóng ngay vào phòng với khuôn mặt hí hửng.

- Unnie hôm nay rảnh không? Em có buổi hẹn với mấy anh chàng ở quán karaoke, mà bên con gái tụi em thiếu trầm trọng quá. Chị đi với tụi em nha. Bảo đảm với chị mấy anh chàng này bảnh không thua mấy idol ngày nay đâu, xinh đẹp quyến rũ như chị thể nào cũng "cưa" được một anh thôi.

Tôi cũng thấy khá hứng thú với lời mời mọc đó, dù sao đợt này tôi cũng khá rảnh cho đến khi mấy bức ảnh mới được công nhận. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ là Jessica, liệu tôi có thể an tâm khi để cô ta ở nhà một mình hay không. Lo cho cô ta thì ít, mà cho căn hộ của tôi thì nhiều.

Nhưng tôi sẽ còn có nhiều điều phải lo hơn, khi Yoona bất ngờ giật mình đảo mắt về hướng Jessica.

- Wao, chị đang có khách hả. Chị ấy...đẹp quá.

Nhìn gương mặt đang ngu ra khi trông thấy Jessica của Yoona thì tôi cũng chỉ biết trợn tròn mắt, không biết là nên khóc hay nên cười trước tình cảnh này.

Jessica quệt nhẹ nước mắt, mặc chiếc váy mỏng ngồi trên giường với đống giẻ chăn rơi vãi xung quanh. Cô giải thích:

- Tôi quên nói, sau đêm qua người bình thường đã có thể trông thấy tôi rồi.

*************

- Xin chào, tớ là Tae Min, sinh viên năm hai trường nghệ thuật Hokbun. Đây là Jong Hyun, bạn thân của tớ. Còn đây nữa là Yunho, anh họ, hiện đang là nhân viên của tập đoàn Hyunjang.

Thằng nhóc Tae Min giới thiệu xong là nhận được ngay một tràng pháo tay đôm đốp của Yoona và Hojin, bạn nó. Còn tôi chẳng biết tại sao lại bị lôi đến cái chỗ này trong khi tâm trạng vẫn chưa bình thường lại được.

- Mình là Yoona bên khoa diễn xuất. Còn đây là Hojin, cô giáo mầm non tương lai. Kế bên kia là Yuri, chị ấy ở trọ kế bên phòng mình.

Tôi có thể thấy ánh mắt của ba chàng trai đều đồng loạt dí vào mình. Nói không ngoa chứ thời này ngoại trừ mấy nghệ sĩ ra không phải ai cũng có được thân hình nóng bỏng như tôi, cộng với làn da ngâm đặc trưng có thể thu hút bất kì ánh mắt nào từ người khác phái.

Giọng Yoona vẫn tiếp tục: - Người cuối cùng là..., uhm,...

Tôi quên mất cô nàng tóc vàng đang thản nhiên hút ly nước re re ngồi dí sát bên mình nãy giờ.

- Con bé tên là Jessica, mười tám tuổi, là em họ của tôi ở bên Mỹ mới về. Em ấy không rành lắm về văn hóa Hàn Quốc nên mọi người có gì thông cảm bỏ qua.

Cuối cùng tôi vẫn phải lết mông theo Yoona đến điểm hẹn. Ngày cuối tuần ở mấy khu giải trí đông như trẩy hội, nhất là tiệm karaoke này nghe đâu Yoona đã phải đặt trước ba ngày. Những chàng trai mà Yoona giới thiệu cũng khá bảnh bao dù hai đứa trong số đó lại nhỏ tuổi hơn cả tôi.

Yun Ho, chàng trai duy nhất lớn hơn tôi một tuổi, và cũng là người mà Yoona để ý. Quả thật con bé rất có mắt nhìn người, đó là một anh chàng cao ráo, lịch lãm, với nụ cười dễ làm chết bất kì cô gái nào mới lần đầu gặp mặt. Nói ra chỉ sợ em nó buồn chứ tôi thấy hai người hợp làm anh em hơn.

Mà con nhỏ có lẽ đang buồn thật khi cả ba chàng trai đang nhìn Jessica không chớp mắt. Tôi chẳng ngạc nhiên cho lắm, dù chỉ mặc độc nhất chiếc váy trắng đơn giản, thậm chí guốc cũng là tôi cho mượn nhưng thần vẫn là thần. Không cách nào cản được hào quang tỏa ra từ cô ấy.

- Nào mọi người, hát gì đi chứ? Không lẽ đến đây ngồi không vậy sao.

Tôi cố phá vỡ bầu không khí căng thẳng chỗ này, may mà cánh đàn ông cũng nhiệt tình hưởng ứng theo. Yoona là đứa hưởng ứng nhất, giành vội micro đầu tiên. Nó muốn chiếm lại sự quan tâm từ Yunho nhưng tôi biết vô ích thôi, con nhỏ hát dở tệ.

Mặc cho đám Yoona và hai chàng kia hú hét, thằng nhóc tên Tae Min sáp lại gần đưa cho tôi ly nước với nụ cười thật tươi.

- Chị Yuri có bạn trai chưa? 

Tôi vội đỡ lấy ly nước, nhún vai:

- Xấu như chị ai mà thèm.

- Không dám đâu. - Thằng nhóc kêu lên, - Chị đẹp thật đó. Em đã nghe Yoona nói trước mà vẫn không tin được. Cả em gái chị nữa, cô ấy trông cứ như một thiên thần vậy.

Tôi thở dài:

- Thì nhóc đó là thần thật mà.

- Sao cơ?

- Không có gì. Vậy cậu có thích ai ở đây không Tae Min? Yoona hay Hojin?

Thằng nhóc đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, dưới ánh đèn mờ ảo lẫn âm thanh xập xình của phòng karaoke tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết đó dán chặt lên mình.

- Ban đầu em nghĩ chỉ đến đây cho vui thôi. Nhưng giờ thì em đã biết, em thích chị Yuri à.

Tôi nhíu mày:

- Chị lớn hơn cậu hai tuổi lận đấy nhóc.

- Thì sao. Bạn gái cũ cũng hơn em những ba tuổi đấy thôi.

Thằng nhóc đáp lại thật nhanh cộng với nụ cười đúng chất baby khiến tôi chỉ biết cứng họng. Đúng là những đứa quen với Yoona không thể coi thường được. Tiếng hút nước "rè rè" vang lên bên cạnh giúp tôi định thần lại. Bà thần Jessica thản nhiên ngồi tia hết ly nước của tôi liếc Taemin chầm chầm khiến thằng nhỏ giật mình.

- Mặt anh có dính gì sao?

- Không. Nhưng anh ngồi gần Yuri của tôi quá rồi đó. - Jessica nói lạnh tanh.

- Bọn anh chỉ nói chuyện thôi mà.

- Nói chuyện cũng đâu cần phải ngồi gần thế. Mấy đại thần chỗ tôi dạy rằng nam nữ không được ngồi gần nhau, nếu không bụng sẽ bị phình to ra.

Nhóc Taemin suýt phụt ra hết những gì trong miệng, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Còn tôi chỉ biết ôm mặt than trời. Không biết mấy ông già trên kia nghĩ gì mà lại dạy "trẻ con" như thế. Nhưng ít ra tôi cũng thoát được sự theo đuổi của Taemin chốc lát. Tôi không hề ghét cậu nhóc, chỉ là tôi thích người lớn tuổi và trưởng thành hơn mình một chút. Như anh chàng Yunho chẳng hạn.

Buổi trò chuyện trở nên thú vị, cao hứng hơn với những bài hát thay phiên nhau. Chỉ duy nhất mình Jessica ngồi lạc lõng hết uống rồi lại ăn, ăn xong rồi lại uống. Yunho, chàng trai lịch lãm phong độ nhất đám, cầm micro tiến lại chỗ cô nàng mời mọc:

- Nào Jessica, em cũng hát một bài đi.

Jessica tròn xoe mắt đón lấy cái micro, đưa mắt nhìn tôi. Dĩ nhiên là cô ấy không hề biết đó là cái gì, tôi còn tự hỏi rằng cô ấy có biết hát hay không nữa. Nhưng tôi đã lầm, khi Jessica cất tiếng hát mọi thứ tạp âm xô bồ bỗng dưng tan biết hết, nhường lại sân khấu cho một giọng ca thiên thần làm cả sáu người chúng tôi như chết sững. Một bản ballad hoàn hảo và da diết, về tình yêu bị ngăn cấm và không bao giờ có thể đến được với nhau. Làm sao một người chưa từng biết yêu là gì như Jessica lại có thể hát được như thế.

Những tràng pháo tay vang dội khi Jessica buông micro xuống. Tôi không biết mình vỗ tay từ lúc nào, mồm há hốc như vẫn chưa thể tin được.

Tôi nói nhỏ vào tai Jessica:

- Không tin được là cô biết hát? Tôi tưởng cô không biết gì về thế giới con Người.

- Hồi còn ở Thiên Giới tôi rất cô đơn. Hát là cách duy nhất để tôi thấy mình không như vậy, và tôi đã hát như thế hàng triệu năm nay. - Rồi cô ấy cười, - Tôi hát có hay không?

Tôi gật đầu, xoa nhẹ lên đầu cô nàng như một chú mèo con:

- Hay lắm.

Jessica cười thật tươi, nũng nịu ôm chầm lấy cánh tay tôi. Nhưng thật lạ, lúc này tôi chẳng muốn đẩy cô ấy ra một chút nào.

*********************

Cuối buổi hẹn tôi phải rời đi sớm do lịch chụp, mà lại không thể mang Jessica theo được. Dù không tin tưởng lắm nhưng tôi vẫn phải giao cô ấy lại cho Yoona, hi vọng con nhỏ có thể trông chừng cô ấy được vài giờ. Nói thật, để Jessica ở một mình trong phòng tôi thật không an tâm một chút nào.

Lịch chụp diễn ra hơi muộn vì phải lấy cảnh đêm, dù tôi còn khá non kinh nghiệm nhưng mọi người vẫn nhiệt tình giúp đỡ. Có lẽ do tính cách tôi khá hòa đồng, lại hơi hâm, nhưng một khi đã lao đầu vào công việc thì tôi chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Chẳng mấy chốc mà đã hơn chín giờ đêm, với cái bụng réo inh ỏi tôi vẫn vui mừng vì cuối cùng đã xong việc.

Mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Cô biên tập mới còn cẩn thận gọi điện đến hỏi thăm dù đang bận bịu không thể tới được. Tôi thậm chí còn chưa gặp mặt cô ấy, nhưng qua giọng nói ấm và đầy quan tâm tôi nghĩ cô ấy là một người tốt.

Kiểm tra lại điện thoại tôi mới giật mình khi thấy không dưới năm cuộc gọi nhỡ từ Yoona.

- Có chuyện gì vậy? - Tội nhanh chóng gọi lại.

Đầu bên kia hớt hải:

- Xin lỗi chị, em thật xin lỗi chị. Em để lạc mất Jessica rồi. Bọn em đã cố đi tìm nhưng không biết cô ấy đã đi đâu, mà em cũng không biết chỗ chị đang chụp ảnh nên... Em thật sự xin lỗi.

Tôi cố kìm để không phải hét lên nhưng giọng vẫn lớn hơn bình thường:

- Sao Jessica có thể đi lạc được? Chẳng phải em trong em ấy sao?

Yoona bắt đầu ấp úng:

- Em...em đi chơi riêng với Yunho oppa nên đã nhờ Jong Hyun trông em ấy giúp.

- Nếu là vậy thì cũng đâu thể nào em ấy bỏ đi được. - Tôi gắt dần lên.

Đột nhiên một giọng con trai chen vào nói thay, đó là thằng nhóc Jong Hyun, nghe có vẻ tha thiết lắm:

- Em xin lỗi, là tại em. Em đã ngỏ lời muốn làm bạn trai của em ấy.

- Cậu không làm gì Jessica đó chứ?

Đầu bên kia im lặng một chút, rồi cũng thành thật:

- Em xin thề rằng chỉ phớt qua một chút thôi. Em thật lòng thích em ấy. Nhưng Jessica đã đẩy em ra, rồi em ấy còn khóc rồi bảo không thể nào gặp chị được nữa. Tụi em đã chia nhau ra nhưng không biết đâu mà tìm.

Hôn? Thật lòng? Dù chỉ mới gặp lần đầu. Tôi thật không dám tưởng tượng cái cảnh cưỡng hôn đó, cả phản ứng của Jessica nữa. Nếu các vị thần chị em khác của cô ấy mà biết thì ngày tận thế chắc sẽ không còn xa nữa. Tôi nuốt nước bọt cái ực, cố để không phải xả ra hết qua điện thoại:

- Nếu Jessica mà có mệnh hệ gì....

Nhưng tôi chưa kịp dứt câu thì đã thấy mình bị lôi tuột lên những tầng mây như đang đi bằng một chiếc thang máy vô hình. Cho đến khi dừng lại giữa những đám mây khổng lồ với ánh mặt trời chiếu rọi đến lóa mắt. Khối mây to trước mặt bắt đầu uốn éo tạo hình thành một gương mặt phụ nữ khổng lồ uốn éo, giận dữ cất giọng vang như sấm.

- Nếu Jessica có mệnh hề gì...

Rồi bàn tay bằng cụm mây to như quả núi bất ngờ ụp xuống đẩy tôi rơi trở lại mặt đất. Tôi cứ thể la hoảng lên khi rơi xuống từ khoảng không vô định, chớp mắt lại thấy mình ngồi phịch trước quãng trường trung tâm thành phố, nơi mà lần đầu tôi gặp Jessica. Tôi biết mình không phải đang mơ, mồ hôi túa ra hai bàn tay ướt đẫm. Các vị thần đó sẽ không dọa suông, tôi chắc chắn.

Tôi vội đứng dậy phũi bụi ở mông, căng mắt nhìn xung quanh. Không khó để nhận ra Jessica giữa dòng người đông đúc, đang lặng lẽ ngước mắt lên nhìn trời cao.

Cô ấy biết tôi đến, hướng đôi mắt đỏ hoe quay lại, giọng nghèn nghẹn.

- Tôi thật sự xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro