[LONGFIC] Ai Bảo Thần Không Thể Biết Yêu (chap 3), YulSic, YulYoon, YulTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: NỮ BIÊN TẬP MỚI

- Tôi thật sự xin lỗi.

Từng tiếng phát ra lí nhí. Jessica đang lạnh, tôi biết, dù sức đề kháng có cao hơn người bình thường nhưng ở lâu dưới thời tiết này không bịnh cũng lạ.

" Chị Yuri! Chị Yuri! Chị còn ở đó không?"

Giọng Jong Hyun vang lên, tôi giật mình nhận ra điện thoại trên tay vẫn còn mở.

- Tôi ở đây. May cho cho cậu là tôi tìm ra Jessica rồi đấy.

" Oa...Vậy thì may quá. Em...em nói chuyện với em ấy được không?"

Âm thành không lớn nhưng tôi tin chắc Jessica có thể nghe được. Tuy không hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu nhưng Jessica cứ lắc đầu nguầy nguậy, rõ ý cự tuyệt.

- À, Jong Hyun này, hiện giờ tâm trạng Jessica không tốt. Nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây thì nó sẽ không vấn đề gì đâu.

Tâm trạng Jong Hyun hơi chùng xuống, nhưng rồi nó cùng đành chấp nhận "dạ" một tiếng. Tắt cuộc gọi, lúc này tôi chỉ còn biết thở dài trước "bà thần" luôn có ý nghĩ quái đản trước mặt. Giờ này quảng trường công viên không ít người qua lại, đa số là các cặp tình nhân tay trong tay, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

Đứng trước mấy cảnh tượng này lúc nào tôi cũng cảm thấy sụt sùi.

- Còn không mau qua đây.

Tôi ngoắc tay ra lệnh nhưng Jessica bướng bỉnh lắc đầu liên tục, nước mắt lã chã.

- Tôi...tôi đã hôn người khác. Tôi không còn tư cách nào ở bên cạnh cô nữa.

- Chỉ là một nụ hôn thôi mà, có chết con ruồi nào đâu.

Bất chợt Jessica gào lên:

- Nhưng với tôi là tất cả. Tôi đã thề sẽ dành trọn tình yêu này cho cô, nhưng giờ nó đã "nhơ nhuốc" thế này rồi. Tôi... tôi không còn mặt mũi nào gặp cô nữa.

Quả nhiên mấy lời "thâm thúy" này của Jessica thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Gì mà "yêu đương", rồi còn "nhơ nhuốc", chưa kể đây lại là hai đứa con gái với nhau. Không ít những cái tặc lưỡi tiếc cho hai cô gái xinh đẹp thế này mà lại...Chậc!

Tôi thiếu điều muốn đào lỗ tự chui xuống đất, vội xấn tới nắm tay kéo Jessica đi chỗ khác. Dù vẫn còn thút thít nhưng cô ả cũng ngoan ngoãn bước theo. 

Đến một chỗ vắng hơn, tôi để cho Jessica bình tĩnh ngồi khóc thêm một trận trên ghế đá, còn mình thì đi mua một ít tokbokki nóng hổi để lót dạ, thêm hai cốc cà phê bốc khói hun hút.

- Nè. - Tôi đưa cho Jessica một phần tokbokki.

Jessica lại lắc đầu không nhận nhưng tôi nghe rõ tiếng cô nàng nuốt nước bọt cái ực. Đúng thiệt là cứng đầu. Nhưng tôi cũng chả hơi đâu mà dỗ dành, liền ngồi phịch xuống bên cạnh. Để riêng phần của Jessica ở bên, tôi vô tư xử gọn phần của mình. Dù sao từ chiều đến giờ vẫn chưa có gì lót dạ, dưới cái lạnh này còn gì tuyệt hơn mấy món đồ nóng như bánh gạo cay đây.

Thấy bộ dạng ăn uống ngon lành của tôi Jessica dường như cũng hơi bị động, hai tay bức rức nắm chặt phần váy trên đầu gối.

Trước tình cảnh ấy tôi cũng không nỡ, đành hạ giọng khuyên nhủ:

- Thôi nào, chuyện đó cũng đâu có gì to tát lắm đâu. Nếu cô cảm thấy có lỗi với tôi thì tôi tha lỗi cho cô là xong chứ gì. Nói cô biết, làm người mà không tiếp đãi cái bao tử thật tốt thì đó mới là cái lỗi lớn nhất. Tôi ghét nhất những người đi hành hạ cái bao tử của mình, cả những người hay khóc nhè nữa.

Quả nhiên Jessica thôi khóc, liền ngẩng đầu lên:

- Thiệt hả?

- Thiệt. - Tôi gật đầu cái rụp, - Ăn cho no đi, rồi kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra nào.

Jessica không khách sáo nữa, nâng cốc tokbokki lên chớp nhoáng đã xử xong sạch sẽ, nước sốt dính đầy trên môi. Tôi bật cười trước biểu hiện trẻ con của cô ấy, vội lấy một khăn giấy ân cần lau nhẹ lên môi, cảm giác ánh mắt Jessica cứ nhìn trân trân vào mình. Rồi bất ngờ những dòng lệ châu lại rơi lần nữa khiến tôi hớt hải.

- Ái, thôi nào, thôi nào. Đã bảo là đừng khóc nữa rồi mà.

Vội vuốt nhẹ hai dòng nước lăn dài trên đôi má hồng, tôi ân cần dỗ dành:

- Nào nào, ngoan, nói ta nghe.

- Tôi...- Jessica bắt đầu nức nở, - Là gã Jong Hyun đó ép hôn tôi, còn nói là làm cái gì đó ban trai, bạn gái. Dù tôi cự tuyệt nhưng gã vẫn cố hôn. Tôi...

- Giận lắm phải không. - Tôi trả lời giùm.

Nhưng Jessica lại cúi đầu lí nhí:

- Tôi...lại thấy tim mình đập mạnh thình thịch. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng nó không giống lần trước tôi đã hôn cô nên,...nên tôi không dám gặp mặt cô nữa.

Tôi suýt phụt ra thành tiếng, cố nén từng cơn đau dâng lên ở ngực để không phải bật cười. Hóa ra cô nàng này cũng biết rúng động trước người khác phái, lại còn cứng miệng đòi trước sau phải yêu tôi. Nhưng vậy cũng tốt, ít ra tôi có thể thấy cơ hội trước mắt chuyển giao nhiệm vụ nguy hiểm này cho kẻ khác.

- Tôi nói này, Jessica. Đó chỉ là biểu hiện bình thường ở con người mà thôi. Báo cho cô một tin mừng, đó chính là bước đầu tiên để cô biết "yêu" là gì rồi đó.

Jessica mở tròn mắt nhìn tôi, rồi lại nhòe ra lần nữa:

- Nhưng tôi chỉ muốn yêu một mình cô mà thôi. Tôi không thích gã Jong Hyun đó.

Thấy có nói thêm thì tình hình cũng chẳng khả quan gì mấy. Một lúc nhồi nhét nhiều bài học yêu đương thế này khiến con bé một lần không thể tiếp thu nổi. Tôi đành ôm Jessica vào ngực, vỗ về dỗ dành:

- Rồi, rồi. Ngoan. Chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Giờ tôi sẽ dẫn cô đến chỗ này vui lắm, nhưng hứa là sẽ không khóc nữa nhé.

- Chỗ đó có đồ ăn không? - Jessica tròn xoe mắt nhìn lên.

Tôi nhíu mày:

- Mới ăn xong mà, cô còn đói sao?

Jessica nhẹ nhàng gật đầu, không còn khóc nữa.

- Thức ăn của nhân loại rất ngon, làm cho tôi lúc nào cũng thấy đói cả.

- Nhưng sống một mình tôi đã đủ khổ lắm rồi. Thêm một miệng ăn như cô nữa thì biết làm sao đây.

Tôi thở một hơi dài thườn thượt, mở cái ví ra mà lòng buồn vô hạn. Làm cái nghề nhiếp ảnh này thì lương bổng rất là hên xui, với lại tên tuổi chưa có thì đừng có mơ mà đổi đời được như người ta. Dù có niềm tin, cộng thêm còn trẻ chán nên tôi không phải suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng giờ có thêm Jessica thì lại khác, quãng đời trước mắt phải húp toàn mì gói đang chờ đợi chúng tôi phía trước.

Thấy vẻ mặt rối bời của tôi Jessica cũng bắt đầu quan tâm, nhìn vào mấy đồng won cuối cùng nheo mắt hỏi:

- Thứ này là gì mà sao ai cũng có hết vậy?

- Đây gọi là tiền. Có nó, cô muốn mua thứ gì cũng được.

Quả nhiên hai mắt Jessica liền sáng lên như đèn ô tô:

- Thiệt hả? Muốn mua thứ gì cũng được hả?

Rồi không đợi tôi trả lời, Jessica lôi từ trong váy (không biết chỗ nào trong váy) ra một sấp giấy bạc thẳng thướm nhẵn mịn nguyên như mới.

- Nhiêu đây thì mua được cái gì không?

Tôi run rẩy đưa hai tay nhận lấy, nâng niêu như trứng mỏng chỉ sợ tuột mất. Ôi cha mẹ ơi, mười triệu won. Dù nước miếng đang chảy ròng ròng tôi vẫn cố dành lý trí để hỏi:

- Jessica, cô...cô lấy tiền này ở đâu ra?

Jessica thật thà đáp, lè lưỡi vì độ đắng của món cà phê.

- Là Hyun thần mẫu đưa cho. Thần Mẫu nói ở trần gian cần phải có thứ này dự phòng.

- Hyun Thần Mẫu? Lại là một vị thần khác à?

- Ừ, Thần Mẫu là người cai quản tài - lộc của nhân gian, rất khó tính, nhưng cũng rất thương tôi.

Tôi cười hì hì, ý nghĩ tâm tối bắt đầu quấn lấy đầu óc:

- Thứ này cô giữ không tiện đâu, dễ bị người khác lấy mất. Hay là cô để giữ đi, rồi cô muốn ăn gì tôi cũng mua cho, hen.

- Thiệt nha!

Quả nhiên Jessica hai mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa. Tôi chỉ chờ có thể nhét gọn cộc tiền vào ví của mình, rồi bất chợt thấy luồng hơi nóng hổi sau gáy, mấy sợi tóc gần như muốn dựng lên. Một tia sét vừa đủ lớn bất ngờ đấp ập xuống làm nám đen một viên gạch ngay đó, không trúng người tôi, nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Tôi nuốt nước bọt, lay lay Jessica cho con nhỏ hồi tỉnh khỏi giấc mơ đồ ăn bay quanh đầu mình.

- Nè, vừa rồi sét đó do bà chị Soo Young gì đó của cô làm hả?

- Ừ, chỉ có chị ấy mới làm như vậy thôi.

- Vậy,...cô ấy có đánh trúng ai bao giờ chưa?

Jessica nhíu mày suy nghĩ:

- Không nhiều lắm, một tuần chị ấy chỉ đánh vài trăm tên đáng bị xử tội thôi. Vì chị ấy là thần công lý mà. - Rồi Jessica cười một cái thật tươi, - Mà cô Yuri yên tâm đi, cô không làm gì xấu chị Soo Young sẽ không lấy sét đi đánh cô đâu.

Tôi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng vẫn cố nặn nụ cười giả tạo với Jessica. Coi bộ mười triệu won này cũng không dễ nuốt cho lắm. Nhưng nếu dùng trong những chi tiêu hợp lý thì chắc cũng không vấn đề gì. Kệ đi, dù sao từ nay được ăn uống ra hồn một tý còn hơn là không có gì.

Nghĩ thế lòng tôi liền vui trở lại. Ngay lập tức dẫn Jessica đi dạo qua các khu chợ đêm sực nức mùi các loại món ăn nổi tiếng, chỉ nhìn qua đã phải nuốt nước miếng ừng ực. Bao tử của tôi cũng chỉ có hạng nhưng Jessica thực sự là cái bao không đáy. Thử hơn cả chục món rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, cho đến khi nghe mấy từ "hơi hơi no" tôi mới thở phào giao cho cô ấy giữ hai bịch cánh gà rán mè thơm phức.

Trời đã khuya, chớp mắt mà hơn mười một giờ. Lạ thay tôi lại chẳng hề thấy mệt một chút nào, có lẽ do được nắm một cọc tiền lớn trong tay chăng. Jessica đã vui vẻ hơn nhiều, một tay xách đồ ăn một tay ôm chặt cánh tay tôi vào lòng cười đùa tí tách.

Dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn không ngờ Yoona lại sẵn sàng ngồi đợi cả hai trước cổng vào chung cư, hai mắt đỏ hoe nhưng da thì xanh và run lên vì lạnh.

- A, hai người về rồi.

Yoona nhảy cẫng lên, lao tới ôm chầm lấy Jessica mà bà thần này lại lầm tưởng là con nhỏ muốn giựt lấy hai túi đồ ăn nên vội giấu sau lưng.

- Xin lỗi em Jessica, lần sau chị sẽ không làm vậy nữa. Em tha lỗi cho chị nha.

- Tha lỗi chuyện gì? - Jessica ngây thơ nói.

Yoona quệt nước mắt, ngạc nhiên:

- Em không giận chị đã bỏ em lại một mình hả?

- Sao lại phải giận? Tôi lớn rồi, đâu cần cô phải trông. Hơn nữa trông cô rất vui khi đi với anh chàng đó mà.

Nhìn gương mặt sáng rời của Yoona, đột nhiên Jessica lại hỏi: - Nói tôi nghe đi Yoona, có phải không rất yêu người tên Yunho đó không?

Yoona hơi sững người, nhìn tôi cầu cứu. Nhưng tôi cũng chỉ biết nhún vai, bó tay chịu trói mà thôi.

- Ừm, Jessica này, cái đó chỉ gọi là thích thôi, chưa thể là yêu được. Để yêu một ai đó không hề dễ dàng, phải có thời gian tìm hiểu, hơn nữa có yêu hay không thì chỉ có trái tim người đó mới biết.

Vừa nói Yoona vừa đặt tay lên ngực, đôi má dần ửng đỏ vì ngượng bởi những lời cao siêu đó.

- Có phải là khi trái tim đập mạnh vì ai đó, tức là đã yêu?

Yoona miễn cưỡng gật đầu: - Có thể nói là như vậy?

Rồi bất ngờ Jessica lại nhè ra mấy dòng lệ khiến tôi và Yoona giật nảy người.

- Lúc Jong Hyun hun tim tôi cũng đập thình thịch như vậy. Hổng lẽ tôi đã yêu tên đó rồi sao? Hổng chịu đâu, tôi muốn yêu Yuri cơ.

Yoona ngơ ngác, nhưng tôi nhanh miệng lấp liếm:

- Không, không có đâu. Ý Jessica nó thương chị quá nên không muốn có bạn trai đó mà. - Rồi tôi nhanh chân bước tới xoa xoa đầu Jessica dỗ dành, - Jessica, ngoan nào, chị nói rồi, đó chỉ là phản ứng bình thường khi được người khác phái hôn thôi. Không phải tình yêu đâu.

- Vậy tim phải đập như thế nào mới gọi là yêu?

Yoona cũng tham gia giải thích:

- Thì...khi em gặp một người nào đó khiến em lúc nào cũng nghĩ đến trong đầu, chỉ cần gặp mặt thôi thì tim cũng đập thình thịch. Khi không gặp thì lại nhớ nhung. Em thử nghĩ xem có người nào khiến em như thế không?

Jessica lặng im suy nghĩ, rồi những dòn lệ chảy ra càng lúc càng nhiều hơn. Thôi đúng rồi, chính là anh chàng chiến thần tên Varitas gì gì đó, tuy chỉ là ngộ nhận nhưng tôi dám chắc là Jessica đang nghĩ tới anh chàng đó.

Thấy đã khuya, và Jessica lại không có dấu hiệu ngừng khóc nên tôi đành thảy cho Yoona một bịch cánh gà, bảo em ấy về phòng trước. 

Vào trong phòng tôi dìu Jessica ngồi xuống giường, phần cánh gà thì để sẵn trong lò viba vì lúc này tôi cũng chẳng còn bụng dạ nào mà nuốt nữa. Cả ngày tiệc tùng cộng với công việc mệt mỏi, tôi tự lấy đồ rồi chui vào nhà tắm. Ngâm mình trong bồn nước, làn hơi nóng phà lên mặt thật dễ chịu. Lúc này tôi mới có thời gian để ngẫm lại cái công tác giúp Jessica hiểu được tình yêu là gì.

Hóa ra cũng không quá khó bởi Jessica đã có tình cảm với Varitas từ trước. Nhưng đó chỉ là tình đơn phương, một mối tình non nớt chưa kịp thành đã tan thành hơi nước đang vờn qua mặt tôi lúc này. Kế hoạch gán ghép cô ấy với Varitas dĩ nhiên là không được, nhưng cũng tuyệt đối là không thể với tôi. Nghĩ lại thằng nhóc Jong Hyun cũng được, rất có chí khí, dám nghĩ dám làm. Chỉ có điều không lường trước hậu quả nghiêm trọng. Nếu để hai đứa nó gặp nhau ngay thì chắc Jessica sẽ không chịu. Dù sao với số tiền trên trời rơi xuống kia, để Jessica yên tĩnh thêm một thời gian nữa cũng không vấn đề gì, khi đó hãy giúp hai đứa cũng không muộn.

Mặc chiếc áo thun ba lỗ mát mẻ, quần bò sát tận đùi, quấn quanh tóc một lớp khăn tôi mò xuống bếp lấy chai sữa tu một hơi. Jessica khóc nhiều, đã ngủ say từ lúc nào nằm dài trên giường, thỉnh thoảng hơi giật nhẹ, mũi vẫn còn thút thít vài cái.

Tôi nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô nàng, nằm dài trên sô pha xem tivi thêm một chút rồi cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến khiến hai mắt cụp xuống lúc nào không hay.

************

Tiếng chuông cửa reo lên ầm ĩ.

Tôi cuộn tròn trong chăn lăn một vòng rồi té đùng xuống sô pha, quên mất mình đã chuyển "hộ khẩu" ra đó. Ngóc đầu lên thì thấy trời đã sáng, ánh nắng chói chang ùa vào phòng rưới đầy lên mặt. Tôi ngáp một cái thật dài, quay sang nhìn Jessica cũng vừa mở mắt ngáy ngủ. Dù là buổi sáng sớm mà cô nàng vẫn đẹp một cách mê hoặc đến vậy, làm thần cũng thật sướng.

Bước ra khỏi đóng chăn, tôi đưa tay gãi bụng sồn sột, ngáp một cái thật dài bước ra ngoài cửa.

- Ai đó?

- Cô Yuri phải không? Tôi là Hwang Mi Young, biên tập mới của cô đây.

- A!

Tôi lật đật mở cửa ra, quên mất bộ dạng mới ngủ dậy của mình. Trước mặt tôi là một cô gái chừng hai bốn tuổi, gương mặt xinh đẹp và nụ cười cuốn hút. Ở cô ấy toát nên một vẻ hiền hậu khó tả, nhất là đôi mắt cười trong sáng đánh tan mọi suy nghĩ xấu về cô ngay.

- Xin lỗi, hôm qua có hẹn với cô mà tôi ngủ quên mất, - Tôi gãi mái tóc rối của mình, - Cô Mi Young vào nhà ngồi đợi một chút nha.

Mi Young cười áy náy:

- Không có gì, hôm qua tôi cũng biết mọi người chụp ảnh đến tối, hình như lúc đó cô Yuri còn chưa kịp ăn gì nữa mà. Ngủ dậy trễ một chút cũng đâu có sao. Tôi còn thấy có lỗi vì đã đánh thức cô dậy thế này.

- Ầy, ngủ nhiều cũng đâu có tốt. Người ta vẫn thường nói còn một "giấc ngủ ngàn thu" đang đợi phía trước, ham chi mà ngủ nhiều.

Mi Young bật cười khúc khích, xinh như một nàng tiên ánh sáng. Đôi môi trang điểm hồng nhẹ mấp máy như định nói gì đó rồi lại thôi. Tôi cũng không để ý lắm, liền mời cô ấy vào nhà.

Jessica không còn ở trên giường, chăn và gối của tôi lẫn cô ấy đều được xếp gọn lại. Tôi đoán hẳn cô ấy đang ở trong toa-loét. 

- Cô Miyoung đợi một chút nhé.

Nói rồi, tôi chạy vội vào trong nhà tắm. Quả nhiên Jessica đang ở trong đó, cả người phát ra hào quang chói lòa. Tôi cố bụm chặt miệng lại để không phải hét lên, cho đến khi nhận ra bộ váy trắng đã thay thành bộ đồ ngắn vào xanh nhạt, kiểu tóc cũng tự động đổi khác, búi lên cột thành chùm tinh nghịch. Mắt môi cũng theo đó được trang điểm nhẹ, càng thêm xinh đẹp.

- Xong rồi. - Jessica thu lại hào quang, nhìn tôi cười rồi nhảy chân sáo ra bên ngoài. - Nhường lại cho cô đó. 

Tôi đứng bất động chừng vài giây rồi chợt nhớ ra Mi Young đang đợi ở bên ngoài, vội chạy tới chụp lấy bàn chải quét ngay một lớp kem lên. Nhưng chưa kịp nhét vào miệng thì một tiếng la oai oái kinh hoàng của Mi Young vang lên, kèm theo đó là tiếng khóc thảm thiết của Jessica

Không cần suy nghĩ tôi chạy như bay ra khỏi toa lét, để rồi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng kinh dị trước mắt. Jessica bé nhỏ ôm chầm lấy cô biên tập gợi cảm thành thục đè mạnh xuống sàn, đè ngập mặt xuống bờ ngực căng phồng đó mà khóc nức nở.

- Chị Tiffany ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro