[LONGFIC] Ai Bảo Thần Không Thể Biết Yêu (chap 4 ), YulSic, YulYoon, YulTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Hôm nay uống hơi nhiều nên up chap sớm một chút. Au mới viết tới đây thôi nên những chap sau sẽ ra chậm hơn nhiều, không thể ngày 1 chap được, thông cảm.

CHƯƠNG 4 : CHỈ LÀ TAY NHIẾP ẢNH QUÈN

Tôi nhe răng cười một cách nhiệt tình với Mi Young trong khi hai tay bấu chặt vào nhau nhờn đầy mồ hôi. Nói cái gì thì nói, đánh chết tôi cũng không nghĩ bà chị "thất lạc" của Jessica lại có thể tự động mò đến tận nơi. Nhưng quả thật nhìn gương mặt ngơ ra, hai má lại đỏ hồng sượng trân vì màn lúc nãy khiến tôi thật sự dở khóc dở cười. Chẳng qua nhờ vào mấy chiêu ép buộc lẫn dọa nạt bằng mấy món ăn nên Jessica với chịu lẳng lặng ngồi sang một góc đối diện, ngoan ngoãn nhìn Mi Young với ánh mắt "thèm thuồng".

Việc Mi Young là bà thần tên Tiffany gì đó thì mức độ chính xác không cần phải bàn, dù sao Jessica vẫn là một vị thần, đâu thể nhận bừa được. Nhưng lúc này Mi Young đang bị đày làm một người trần, kí ức lúc trước đã mất sạch nên mới có bộ dáng ngơ ngác thế này. 

Nhìn kĩ lại thì bà chị này của Jessica thật xứng đáng là một đại mỹ nhân. Tuy không cao lắm nhưng thân hình cân đối, gương mặt thon gọn, da trắng như sữa lại núng nính khiến người ta chỉ muốn nhào tới cắn một cái. Ấn tượng nhất có lẽ là đôi mắt long lanh như biết cười kia, chỉ khẽ nhá lên là không biết bao nhiêu đàn ông rơi rụng rồi. Chưa kể đến bộ ngực đồ sộ đáng ghen tị kia nữa.

Trong khoảng mười phút tôi đã dốc hết khả năng bịa ra một câu chuyện lâm li bi đát, rằng Jessica là đứa em nuôi tội nghiệp của nhà tôi, trước đây cả gia đình Jessica bị tai nạn chỉ còn mình nhỏ là sống sót. Vừa hay Jessica lại có một người chị giống hệt như Mi Young đây, mới khiến con bé xúc động đến vậy.

Chẳng bỏ công hao tốn mấy lít nước bọt, quả nhiên cô nàng biên tập mới này tin sái cổ, gật đầu lia lịa. Còn đòi nhận Jessica làm tiểu muội ngay nhưng tôi cật lực phản đối, sợ rằng hai người này ở gần nhau quá thế nào mọi chuyện cũng đổ bể. Như lời Jessica nói thì ngoại trừ cô ta ra, không phải mấy vị thần kia ai cũng có cảm tình với bà thần Tiffany này cả. Lỡ mà bề trên trách tội thì cái mạng nhỏ của tôi cũng khó giữ nổi.

Jessica phùng má lên, uất ức muốn được lên tiếng nhưng thấy tôi trừng vài cái liền im bặt. Sau vài ngày gần gũi tôi tự nhiên nhận ra cô nàng này khá yếu bóng vía, dù là thần cai quản hành tinh nhưng chắc là bị mấy vị trên kia ăn hiếp không ít. Nếu phối hợp tốt với mấy chiêu dụ dỗ xen lẫn uy hiếp thì sắp tới không phải sợ cô nàng này không nghe lời.

Sau một hồi nói chuyện phiếm thì sự việc của Jessica cũng được cho sang một bên. Lúc này Mi Young mới sực nhớ:

- Thật ngại quá. Mãi nói chuyện mà quên mất hai chị em chưa ăn sáng. Vừa hay tôi cũng chưa ăn, chúng ta tìm một quán nào bàn chuyện luôn nhé.

Vừa nghe vậy hai mắt Jessica liền lóe lên, riêng tôi thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, dù vậy trong bụng vẫn thầm sướng vì sắp có một bữa ăn miễn phí. Mặc dù có số tiền lớn của Jessica đưa cho nhưng thói quen theo năm tháng nghèo khó vừa qua tôi vẫn chưa dứt ra được.

- Vậy thì phiền chị quá, Mi Young. Dù sao chị còn phải về tòa soạn, để tụi này tự đi là được rồi.

Mi Young tính tình đơn giản, nào nhìn ra được nụ cười đầy ý đồ của tôi, mỉm cười bảo:

- Cô Yuri đừng nói vậy. Thật ra tôi đang muốn bàn với cô một việc, nhân tiện chức mừng buổi chụp hình thành công hôm qua luôn. Còn về việc tòa soạn cô không cần lo, bởi gặp cô hôm nay cũng là vấn đề công việc. Hơn nữa việc này rất có ảnh hưởng tới công ty nên tôi muốn bàn với cô kỹ hơn.

Tôi nhíu mày nghi hoặc:

- Việc gì mà nghiêm trọng vậy? Không phải định đuổi việc tôi đấy chứ.

- Sao cô biết? - Mi Young há mồm chữ O kinh ngạc. Rồi chợt thấy mặt tôi xìu xuống như cái bánh ướt khiến cô ta vội giải thích. - Ấy, cô Yuri hiểu nhầm rồi. Đây là một chuyện vui, một việc rất có lợi với cô.

Mi Young chỉ nói tới đó thôi rồi hối thúc bọn tôi nhanh thay quần áo. Jessica thì dường như không chờ nổi nữa, hai tay nắm chặt tay áo tôi mà giựt nhẹ, vẻ mặt cầu khẩn thật đáng thương. Nhưng tôi thì chẳng còn tâm trạng nào nữa, cảm giác như sắp được ăn bữa ăn sau cuối dành cho tử tù.

**********

Mi Young lái xe đưa hai đứa tôi đến một tiệm thức ăn nhanh cách tòa soạn không xa, nhưng lại hơi ngoài dự đoán của tôi một chút. Bởi thức ăn nhanh luôn là kẻ thù của vóc dáng. Mà dáng người của Mi Young đây thì đang ở ngưỡng báo động, tin rằng chỉ một cái bánh ngọt cũng khiến cô ta béo lên trông thấy.

Riêng Jessica vừa bước xuống xe là chạy ào vào ngay trong tiệm, ứa nước miếng khi nhìn vào mấy khúc gà chiên vàng ươm bắt mắt trên mấy tờ quảng cáo. 

Sau khi đậu xe xong Mi Young bước tới, thấy tôi vẫn còn đứng đợi ở trước cửa liền hỏi:

- Sao vậy? Cô Yuri không thích nơi này à?

- Đâu có. Chỉ là tôi hơi bất ngờ chút, không ngờ chị cũng thích mấy quán kiểu này.

Mi Young cười để lộ hàm răng trắng đều như ngọc:

- Cô cũng biết dân biên tập tụi này đâu có mấy thời gian rảnh, ăn món này là nhất rồi. Chỉ hơi ngại là chúng khiến tôi béo lên nhanh quá.

- Đâu nào. Tôi lại thấy cô Yuri rất ra dáng người mẫu, làm nhiếp ảnh viên không thôi thì thật phí.

Cả hai cứ thế tám nhảm qua lại thêm vài câu thì Jessica dùng dằng bước tới, vẻ mặt khổ sở van xin hai đứa tôi mau chóng bước vào trong. Tôi đành liếc qua Mi Young cười khổ, để mặc cho Jessica nắm lấy tay kéo đi.

Dường như Mi Young tới chỗ này khá thường xuyên nên nhanh dẫn cả bọn lên phía trên lầu, chọn phần bàn ngồi hướng ra phố khá đẹp. Sau khi chọn món xong xuôi đâu đó tôi mới có thời gian nhìn ngó xung quanh. Giờ này cũng đã gần trưa nên tiệm bắt đầu đông khách, đa số là học sinh cấp ba lẫn sinh viên vào xả hơi hoặc tranh thủ làm bài tập, tán gẫu, chẳng mấy chốc mà náo nhiệt cả lên.

Chỉ có điều phần lớn sự náo nhiệt ấy bắt nguồn từ bàn chúng tôi, đâu phải lúc nào cũng có được hai "nữ thần" đúng nghĩa cùng ngồi một chỗ, hiển nhiên thu hút hết sự chú ý của bọn nhóc họ nhà Trư. Jessica đã tự "biến" cho mình, từ bộ váy trắng quê mùa sang bộ đồ ngắn nữ tính và đáng yêu gấp vạn lần, để lộ làn da trắng ngần từ phần đùi thon gọn xuống đến tận gót chân. Mi Young thì ngược lại, đầm ấm dịu dàng, là một mỹ nhân trong trang phục công sở mang lại cảm giác chín chắn, chỉn chu. Tôi thì hơi tomboy một chút, vẫn độc áo thun đen bó sát, quần jean, bù lại thân hình nóng bỏng lại được tôn lên nhiều. Ba mỹ nhân với ba phong cách khác nhau, có không muốn nở mũi cũng không được, khửa khửa.

Thấy tôi bỗng dưng ngoác miệng cười một mình, Mi Young hiếu kì hỏi:

- Yuri có gì vui à?

- À không, ...đang nghĩ tới buổi chụp hình hôm qua thôi. - Rồi sực nhớ tới chuyện lúc nãy, tôi lại nuốt nước bọt hỏi lần nữa, - Mà, không lẽ tòa soạn định đuổi việc tôi thật chứ?

- À, chuyện này phải chúc mừng cô Yuri mới được. Bộ ảnh mà cô chụp đêm qua chúng tôi đã gửi cho bên đối tác, được bên họ đánh giá rất cao. - Mi Young nói nhanh như sợ tôi sắp đứng tim tới nơi, - Sáng nay họ đã điện sang muốn mời cô vào làm ở công ty của họ.

Lúc này hai lỗ tai tôi đã lùng bùng cả lên. Đùa hoài, chỉ cần không bị đuổi việc là may lắm rồi, chừng nào còn chưa nuốt trôi được cọc tiền của Jessica tôi vẫn phải còng lưng ra kiếm từng đồng. Phải mất một lúc tôi mới gặm nhắm xong từng lời của Mi Young.

- Công ty mà chị nói... chẳng phải là công ty thời trang Blue Moon sao?

Mồm tôi gần như không thể đóng lại khi Miyoung gật đầu xác nhận. Blue Moon thì quá nổi tiếng rồi, một trong ba nhãn hiệu thời trang hàng đầu Hàn Quốc này, thậm chí có cả chi nhánh ở nước ngoài. Chưa kể họ còn đánh sang cả lãnh vực giải trí truyền hình, đào tạo ra không biết bao nhiêu ca sỹ lẫn minh tinh điện ảnh nổi tiếng rồi. Muốn được vào làm ở đó mọi người còn phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để chen một chân đi phỏng vấn, nhưng vòng thi sát hạch bên trong mới cực kỳ kinh khủng. Gần như chỉ có những "quái vật" mới vượt qua nổi, tỉ lệ đậu gần như là 1%.

Thế nên tôi chẳng thể nào tin nổi một công ty lớn đến vậy lại chủ động mời một đứa "hỏi ai cũng không biết" như mình.

Một lúc sau tôi mới cử động hàm một cách khó khăn:

- Chuyện này...

- Tuy là hơi đột ngột, nhưng đây quả là cơ hội ngàn năm có một. Không phải ai cũng được như vậy đâu. - Mi Young nói một cách ghen tị, - Đây là những hồ sơ mà họ cần, cô Yuri cứ theo đó mà chuẩn bị là được.

Mi Young lấy từ trong cặp ra một tờ phong bì chứa văn bản in nguyên nội dung mail bên kia gửi đặt lên bàn. Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp nhận lấy mà thấy nó nặng như khối vàng ròng bốn số 9. Cha mẹ ơi, thế là từ nay trong cuộc đời con đã tô lên được một vết son.

Tiếc là cái giây phút trịnh trọng này của tôi nhanh chóng bị đánh tan bởi tiếng rôm rốp, xì xụp vang lên bên cạnh. Jessica nãy giờ vẫn nhiệt tình chú tâm giải quyết phần ăn của mình. Cho đến khi cô nhóc này nhét đầy ấp khoai tây chiên vào mồm thiếu điều muốn nghẹt thở, tôi mới bắt đầu bữa ăn của mình, cảm thấy bữa ăn hôm nay ngon đến lạ lùng.

***********

Vì còn phải về tòa soạn nên Mi Young xin phép đi trước. Jessica sau khi đánh chén phè phởn thì lại bắt đầu mè nheo không chịu rời cô ta nửa bước. Nếu không phải đã có chút kinh nghiệm xử lý nhóc thần này thì chắc còn cù cưa đến trưa. Mi Young cũng học hỏi rất nhanh, liền hứa lần sau sẽ mua đồ ăn ngon đến khiến cô nhóc gật đầu cái rụp, rồi lại vui vẻ ngay.

Mặc dù vẫn chưa tin lắm vào lời mời của công ty Blue Moon nhưng tôi vẫn bắt đầu chuẩn bị hồ sơ mà họ yêu cầu, bởi cuộc hẹn phỏng vấn ghi rõ là bảy giờ tối mai. Nhưng địa điểm lại ở nhà hàng Rose Sirna thuộc khu cao ốc IFC Seoul, không phải chỗ mà dân đen như tôi có thể lui tới được.

Dù sao bên trong cũng có sẵn một thiệp mời có in logo của công ty nên tôi cũng an tâm hơn. Mà chỗ hẹn ngày mai là chốn sang trọng, đối phương toàn là tai to mặt lớn nên không thể ăn mặc lè phè như thường ngày được. Thế là tôi quyết định dẫn Jessica đi mua sắm một phen, sẵn tiện chọn cho cô ta vài bộ quần áo. Mặc dù Jessica có thể tự biến đổi quần áo cho mình nhưng đâu phải lúc nào cũng được làm thế, lỡ có ai trông thấy nếu không chết giấc thì cũng hét toáng lên là gặp quỷ.

Đã mua sắm thì phải mua cho trót, lần đầu tiên trong đời tôi dám bước vào một trong những cửa hàng của HAESHIN. Jessica lần đầu tiên trong thấy nhiều kiểu quần áo sặc sỡ đến vậy, nhất thời phấn khích không thôi. Dù sao đã là phụ nữ thì ai chẳng muốn mình đẹp.

- Tiểu thư, cô muốn mua loại trang phục thế nào?

Cô nhân viên xinh đẹp nở nụ cười tươi hơn hoa tiếp đón.

- Ở đây chúng tôi có đủ các mẫu thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới và trong nước. Tin chắc các tiểu thư đây sẽ thấy hài lòng.

Jessica tuy hai tay vẫn còn ôm chặt lấy tôi nhưng ánh mắt sáng lóe quét khắp mọi hang cùng ngõ hẻm, sắp đã không kìm được mình. Tôi thở dài, cười nói với cô nhân viên:

- Cô giúp em gái tôi chọn vài bộ phù hợp, đơn giản thôi đừng sặc sỡ quá. Tôi qua kia tự xem một chút cũng được.

Cô tiếp viên gật đầu, vội kêu người tới đưa Jessica sang một gian khác. Với các mẫu hay nhãn hiệu thời gian thì tôi cũng chẳng lạ gì, dù sao cũng đã làm nghề này được vài năm, nếu nói là không biết gì thì thật có lỗi quá. Chỉ là tôi không có tiền để chui vào đây thôi.

Nói tới tiền thì thật không biết nên cười hay khóc. Đêm qua tôi phát hiện dưới gầm giường của mình đã xếp sẵn mấy cọc mười triệu won thật dọa người, còn có năm chiếc thẻ ngân hàng mỗi cái đã nạp sẵn 2 tỷ trong tài khoản cùng mật khẩu kèm theo. Hóa ra cọc 10 triệu Jessica đưa tôi chỉ là vô tình cầm đại một phần nhỏ trong đó. Nếu không nhân cơ hội này mua sắm vài thứ thì thật là có lỗi với chính mình quá.

Sau khi lựa được vài món đồ ưng ý tôi bước dần sang gian váy dạ tiệc. Có lẽ trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua của mình tôi chưa một lần diện bộ váy nào cả. Với tôi chúng thật là xa xỉ, mà cũng thật tự ti khi diện chúng vào. Vì vậy tôi vẫn chỉ biết nhìn chúng từ xa một cách ao ước. Vậy mà giờ đây đập vào mắt tôi lại là một bộ váy lộng lẫy hút hồn.

Bộ váy được để ở nơi trang trọng nhất trong cửa hàng, đặt cẩn thận trong lồng kính, bố trí ánh sáng vừa đủ làm phản chiếu những hạt ngọc đính trên váy. Với một màu đỏ bắt mắt, phần trên váy ôm sát tôn vinh phần ngực một cách tinh tế, những nếp gấp đều, nhỏ như cánh hóa hồng xếp chồng lên nhau. Phía dưới váy phủ đến tận sàn, vết cắt hở để lộ một bên đùi trong mỗi bước đi.

Trong khi tôi còn đang say sưa thưởng thức bộ váy thì những tiếng lách cách từ giày cao gót vang lên phía sau. Đó là một cặp nam nữ trẻ tuổi nhìn là biết có tiền có quyền, mặt lúc nào cũng vểnh lên trời. Người nam thì nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt háo sắc, còn người nữ bĩu môi ra vẻ khinh thường.

Cô nhân viên dường như biết hai người này là ai, mặt lập tức biến sắc vội bước tới cúi đầu chào.

- Giám đốc, tiểu thư Ha Sun, hai người mới tới.

Cô tiểu thư vẫn nèo nẹo ôm chặt cánh tay vị giám đốc trẻ kia, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới thêm một lần nữa rồi mới cất giọng chua lè:

- Từ bao giờ cửa hàng lại xuống giá đến thế này, để cho đám ăn mày cũng vào được đây. Anh cũng nên thường xuyên quản lý tốt một chút, coi chừng người ta lại nói này nói nọ đến công ty nhà mình.

Vị giám đốc kia vẫn nhìn tôi một cách say mê, xấu hổ nói:

- Em yêu, sao lại nói khó nghe như vậy. Dù sao người ta cũng là khách hàng mà.

- Xì, - người phụ nữ bĩu môi mốt cái dài, - Anh nhìn bộ quần áo của cô ta xem, không biết là lôi từ đống rác nào ra thì làm sao mua nổi đồ ở đây. Xem chừng vào đây là có ý đồ không tốt.

Không biết lúc này trên trán tôi đã nổi được mấy cục gân xanh, nếu không được phát tiết thì chắc chúng phun máu ra mất. Vừa hay lúc tôi vừa sắn tay áo lên thì giọng Jessica vang lên từ hướng phòng thử đồ.

- Yuri, Yuri, nhìn xem, đẹp không này?

Jessica trong bộ váy hồng ca-rô mặc xòe ra trông như một cô nàng búp bên xinh xắn đáng yêu, càng làm tôn lên thêm mị lực thần thánh của mình. Không chỉ tôi mà các nhân viên, lẫn cặp nam nữ kia cũng đều há mồm lác mắt nhìn Jessica không thôi, ngay cả chớp mắt cũng không dám. Với khí chất thánh thiện, cao quý của cô nàng thì có muốn bắt chước cũng không bắt chước được.

- Đ..đẹp.

Tôi cố rặn ra một cách khó khăn, quên mất ý định trả đũa của mình. Jessica cười híp mắt, tiếp tục xoay một vòng cho tôi chiêm ngưỡng.

Rồi chợt cô nàng khựng lãi, làm vẻ mặt sầu não:

- Còn nhiều bộ đẹp lắm, ta rất thích, nhưng Hyun thánh mẫu đã dặn phải tiết kiệm nên ta...nên ta chỉ chọn mười mấy bộ đẹp nhất thôi.

Tiểu thư của tôi ơi, bà cô của tôi ơi, đây là cửa hàng nổi tiếng đó. Chỉ lựa ra một bộ tùy tiện cũng đủ đi đứt mấy trăm ngàn won, cô lấy một lần mười mấy bộ mà lại còn chê ít à.

Không để ý tới gương mặt đang đỏ lựng lên của tôi, Jessica lập tức bị bộ váy kia hút ngay vào mắt, kêu lên suýt soa:

- Bộ váy đẹp quá, nhưng mà,...nó lại không vừa với ta. Hay Yuri cô mặc thử đi, chắc chắn sẽ rất đẹp đó.

- Ờ,...đẹp.

Tôi gật đâu ngay mà đầu óc không kịp suy nghĩ. Người phụ nữ chua ngoa bên kia dường như lấy lại tỉnh táo nhanh nhất, nhưng mới mở miệng thì chẳng phún được thứ tốt lành nào cả:

- Ha ha, cỡ mấy người mà cũng mơ chạm vào được chiếc váy này sao?

Rồi cô ta quay sang nũng nịu với người đàn ông:

- Anh yêu, anh đã hứa là chỉ cần em thích thì bất kì thứ gì trong cửa hàng anh cũng cho mà. Em rất thích bộ váy này đó, mai là đi dự tiệc của Blue Moon rồi, không lẽ anh không muốn bạn gái mình xinh đẹp trước mặt mọi người sao.

Vị giám đốc kia đang miễn cưỡng chống lại mị lực từ Jessica, nghe vậy thì vội kêu lên:

- Ách, cái này...

Thấy ông chủ khó xử, cô tiếp viên vội giải thích:

- Xin tiểu thư thứ lỗi, đây là bộ váy dạ hội mới nhất của Blue Moon trưng bày đợt này, Tổng Giám Đốc phải khó khăn lắm mới xin họ được trưng bày ở đây, không thể bán được ạ.

Vị tiểu thư Ha Sun này vừa nghe tới Blue Moon liền biến sắc, đây không phải là công ty mà họ có thể chọc vào được.

- Nói vậy, bộ váy này sẽ được ra mắt trong bữa tiệc ngày mai sao? Không lẽ Blue Moon đã chọn ra chủ nhân của chiếc váy này.

- Cái này tôi cũng không rõ, thưa tiểu thư. Nhưng bộ váy này chỉ được trưng bày đến trưa mai, rồi bên Blue Moon sẽ cho người đến lấy.

Dù hơi thất vọng nhưng ánh mắt tham lam của cô tiểu thư này dường như chưa buông tha cho bộ váy.

Tự dưng tôi cũng chẳng muốn so đo với mấy hạng người này thêm, liền tùy ý lấy ra một cái thẻ đưa cô tiếp viên:

- Chị tính hết cho tôi mấy bộ này, thêm mấy bộ tôi đã chọn lúc nãy nữa.

- Vâng.

Hai cô nhân viên đứng gần đó vội chạy đến mang những bộ đồ đó cùng với chiếc thẻ chạy đi. Một lúc sau đã mang đến mấy túi đồ lỉnh kỉnh.

- Của tiểu thư tổng cộng là 2.180.000 won, bao gồm cả thuế.

Dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nghe giá tiền tôi cũng phải nuốt một ngụm nước bọt khô khốc. Những hơn 2 triệu won, đúng phá gia tiểu thư ném tiền qua cửa sổ mà. Dù so với con số 2 tỷ trong thẻ thì chẳng khác nào mất một cọng lông nhưng tôi vẫn tiếc hùi hụi.

Bù lại lại có dịp lên mặt với cô nàng tiểu thư Ha Sun đáng ghét kia nên tôi nhếch mép nhìn cô ta cười đầy thâm ý, thản nhiên nhận lại tấm thẻ từ cô nhân viên.

- Còn đây là thẻ VIP dành cho khách hàng mua sắm hơn 2 triệu won của công ty. Tiểu thư có thể dùng thẻ này cho bất kì cửa hàng nào của công ty chúng tôi để nhận các ưu đãi.

Tôi nhận lấy tấm thẻ, gật đầu cười với cô nhân viên dễ mến rồi nhanh chóng kéo Jessica đi.

- Tiểu thư đợi đã.

Vị giám đốc kia đột nhiên gọi lớn, vội bỏ cả cô bạn gái đang tức giận dậm chân bình bịch mà chạy tới:

- Thật ngại quá, tôi là Lee Jong Suk, giám đốc kinh doanh của HAESHIN. Rất vui được biết tiểu thư. Không biết hai cô đây là thiên kim tiểu thư của nhà nào...

Gã Jong Suk này chìa tay về phía tôi nhưng ánh mắt đầy ý đồ thì chỉa sang Jessica. Tôi không thèm bắt tay gã, hờ hững đáp:

- Ồ, hóa ra là giám đốc của HAESHIN lận cơ à. Hân hạnh, hân hạnh. Nhưng tôi chẳng phải là tiểu thư gì cả, chỉ là một tay nhiếp ảnh quèn mà thôi. Còn đây là em gái tôi, anh thông cảm, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, mong anh bỏ qua cho. Cũng không cần anh phải bận tâm.

Nói xong, tôi không thèm để ý tới vẻ mặt sượng trâng của gã, hai tay xách đầy túi đồ cùng Jessica bước khỏi cửa hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro