[LONGFIC] Ánh Sáng Và Bóng Tối [Chap 12], Yulsic,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Huỳnh Nhi aka Ken

Couple: Yulsic (main) - Taeny - Soosun

Category: General

Rating: PG

ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI

Chap 1

Vào khoảng thời gian cách đây không xa lắm, trên trần gian có hai loại yêu quái cạnh tranh nhau rất ghê gớm. Đó là loại Bạch yêu, yêu hòa bình và không gây tổn thương đến các sinh vật khác; còn lại là Hắc yêu, khát máu và giàu tham vọng.

Sau nhiều lần chiến tranh, chúa tể Bạch yêu thấy bộ tộc của mình tổn hại quá nhiều nên quyết định ngừng chiến. Yêu cầu được chấp nhận, loài Bạch yêu làm chủ vùng rừng núi rộng lớn phía Đông, được bao bọc bởi kết giới, sống thanh bình và không quan tâm tới thế sự. Còn Hắc yêu, sau khi tháo gỡ mối bận tâm lớn nhất có khả năng cản trở tham vọng của mình, chúng bày mưu, tính kế để cả thế giới quỳ dưới chân chúng.

Sau đó một thời gian dài………

Vương quốc Soshi giàu có, thân thiện nay chợt có tin vui. Hai vị Hoàng phi tài sắc vẹn toàn đều có hỉ. Cả vương quốc hân hoan, mừng rỡ. Hoàng Đế có người nối dõi, không chỉ một mà là hai.

Vào một ngày đẹp trời, Hoàng Đế cùng hai vị ái phi của mình lên điện thần coi số mạng cho hai vị tiểu vương tôn. Người coi giữ đền thỉnh cầu, ngọn lửa chợt bùng lên dữ dội. Rồi từ từ, nó dần biến thành một hình thù to lớn có vẻ ngoài giống con người.

_ Hỡi thần linh! Làm ơn nói cho Hoàng Đế cao quý biết số mạng của hai đứa trẻ trong bụng hai vị Hoàng phi.

_ Hai đứa trẻ này có số mạng vô cùng khắc nghiệt, nhưng đồng thời cũng là người nắm giữ vận mệnh của vương quốc này. Chúng sẽ trở thành những vị anh hùng, làm hồi sinh đất nước nhưng cũng sẽ trở thành nỗi ám ảnh, những con quỷ hủy hoại thế giới này.

_ Tại sao? – Hoàng Đế hét lớn – Tại sao con tôi lại trở thành ác quỷ và cũng là anh hùng?

_ Đó còn tùy vào nhận thức và cách dạy dỗ của các ngươi dành cho chúng. Nếu dạy chúng yêu thương, chúng sẽ phát triển theo điều tốt; nếu dạy chúng thù hận, chúng sẽ phát triển theo chiều xấu.

_ Chỉ đơn giản vậy sao? – Hoàng Đế thở phào.

_ Đúng vậy! Và còn một điều này nữa, dù yêu thương, dạy cho chúng điều hay, lẽ phải gì thì….

_ Thì sao ạ?

_ Một trong hai đứa con của ngươi đã được chọn làm Hoàng tử Bóng Tối, người thống lĩnh Hắc yêu gieo rắc tai họa cho trần thế.

_ Tôi phải làm sao đây? – Hoàng Đế hoảng sợ.

_ Ta rất tiếc, đó là số mạng của nó, nhưng nếu may mắn, đứa trẻ còn lại và tình yêu chân thành sẽ cảm hóa được nó.

_ Nhưng…

_ Đủ rồi! Ta đã tiết lộ thông tin quá nhiều, ngươi nên đi đi. Tất cả đều do sự nỗ lực và bản thân của chúng thôi.

Hoàng Đế và đoàn tùy tùng trở về Kinh Thành trong sự buồn bã. Nhưng nhanh chóng, Hoàng Đế và dân chúng đã tìm mọi cách để ngăn chặn khả năng xấu nhất xảy ra.

Vào một ngày kia, điện Đông của Hoàng phi thứ nhất bỗng nhộn nhịp hẵn. Và lúc mặt trời vừa ló dạng, một cô bé trắng trẻo, xinh xắn chào đời trong sự hân hoan của toàn vương quốc. Mọi người gọi cô là công chúa mặt trời Kim Tae Yeon.

Cùng ngày, vào lúc mặt trăng thay thế mặt trời, Điện Tây buồn bã đón sự ra đời của công chúa thứ hai, Kwon Yuri.

Sở dĩ cùng cha mà khác họ là do mọi người nhận định rằng, Yuri chắc hẳn là người sẽ gia nhập Hắc yêu, trở thành nỗi ám ảnh của trần thế. Bởi vì sinh vào đêm tối, khoảng thời gian Hắc yêu hoạt động mạnh, làn da ngăm đen và ánh mắt đen lạnh lùng. Họ thậm chí còn bảo nên giết Yuri đi tránh hậu quả về sau. Nhưng Hoàng Đế và Hoàng phi không đồng ý, để tránh điềm xấu, Yuri lấy họ mẹ.

Mọi việc đều diễn ra bình thường, hai cô công chúa nhỏ được dạy dỗ cẩn thận nhưng mọi người trong cung đều ghê sợ và ghét Yuri.

_ Sao em ngồi đây? – Tae Yeon cất tiếng hỏi khi ngồi xuống cạnh Yuri – Mặt mày sao buồn vậy?

_ Đừng có lại gần em! – Yuri đưa tay đẩy Tae Yeon – Em là người xấu!

_ Ai? Ai dám nói như vậy hả? Nói unnie nghe, unnie sẽ xử lí họ.

_ Nhưng mà đúng là vậy mà? – Yuri bĩu môi khi nhìn khuôn mặt hùng hổ của Tae Yeon.

_ Đúng cái gì mà đúng! Em là em, là người tốt, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, unnie hứa sẽ luôn đứng về phía em, sẽ bảo vệ em.

_ Thật chứ? – mắt Yuri sáng rỡ.

_ Thật! – Tae Yeon khẳng định.

_ Hứa đi!

_ Dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta vẫn yêu thương và bảo vệ lẫn nhau – Tae Yeon và Yuri hét lớn.

…………..

Hôm nay, Yuri và Tae Yeon học cách bắn tên và sống sót khi đi rừng. Hai đứa trẻ nắm tay nhau, tay cầm kiếm, vai đeo cung tên hăng hái bước vào rừng.

_ Tae Yeon, xem này! – Yuri chỉ vào con Nai con bị thương ở chân và bụng tuôn máu xối xả.

_ Trời ơi! Ai nhẫn tâm bắn nó vậy? – Tae Yeon hốt hoảng.

_ Không biết! Ta cứu nó đi! – Yuri nói, Tae Yeon gật.

Hai đứa trẻ ngồi trị thương xức thuốc cho con Nai nhỏ, nó giương đôi mắt to tròn ra nhìn hai vị ân nhân.

_ Xong rồi đó! – Yuri xoa nhẹ đầu nó, mỉm cười ấm áp – Đừng để bị thương nữa nghe.

Con Nai nhỏ liếm mặt Yuri rồi cà nhắc bỏ đi. Hai đứa trẻ đứng nhìn theo.

_ Vậy giờ chúng ta sao đây? – Tae Yeon hỏi.

_ Đi tiếp đi, mà nhớ không được giết mấy con vật vô hại; hổ, sư tử thì nếu tránh không được mới ra tay thôi – Yuri nhún vai.

_ Ừ - Tae Yeon đáp gọn lỏn.

Tae Yeon và Yuri cứ đi tiếp tục cho đến khi Tae Yeon trợt chân, rớt xuống một cái khe. Không chần chừ lấy một giây, Yuri lật đật nhảy xuống.

_ Ui da! Yul đè lên người Tae rồi này!

_ Xin lỗi mà! Tae có sao không?

_ Không sao! Mà giờ làm sao lên?

_ Haizzzzz, đi vào cái hang này coi!

Tae gật đầu đi theo, một cánh cửa thu hút sự chú ý của cả hai.

_ Cấm Địa Trần Gian – Tae đọc to dòng chữ trên cửa hang.

_ Cấm thì càng vô – Yuri nói rồi đẩy cánh cửa.

*trơ trơ*

_ A! Yul yếu quá! Để Tae.

*trơ trơ*

_ Cũng vậy mà bày đặt – Yuri cười gian.

_ Tại nó cứng và nặng quá chứ bộ - Tae cãi - ở hoàng cung, tạ sắt bọn mình nâng hoài mà.

Yuri bĩu môi, chống tay lên cửa hang, hai tay của Tae Yeon vẫn còn yên vị trên cánh cửa.

_ Cũng đúng! Nặng thật đấy!

Đột nhiên cánh cửa bật mở khi bàn tay Yuri chạm vào, hai đứa nhóc mất chổ dựa ngã nhào vào hang.

_ Ui da! Sao bị té hoài vậy? – Tae Yeon rên rĩ.

_ Mà sao nó mở ra dễ vậy?

_ Ai biết đâu? – Tae Yeon nhìn cánh cửa – Tae đặt tay lên cánh cửa như thế này này, rồi đẩy hết sức *hự* mà nó cứ trơ trơ – Tae Yeon vừa nói vừa làm.

_ Ừ, rồi sau đó, Yul chỉ chống tay như thế này – Yuri nói và làm theo.

*két*

*rầm*

Hai đôi mắt trợn tròn khi cánh cửa ngay lập tức đóng lại.

_ Sao kì vậy? – hai nhóc đồng thanh.

_ Thử lại coi! – Tae Yeon nói rồi đặt tay lên cánh cửa, Yuri cũng làm theo. Cánh cửa lập tức bật mở. Thích thú với điều vừa phát hiện, Yuri và Tae Yeon cứ liên tục lập đi lập lại.

_ Đủ rồi! Hai vị chủ nhân nên vào hang nhanh đi – cánh cửa nói làm hai nhóc sợ điếng người.

_ Nó biết nói – Tae Yeon gật gù.

_ Lạ ha – Yuri hùa theo.

_ Vào trong nhanh! – nó hét lên lần nữa, Tae Yeon và Yuri lập tức co giò bỏ chạy.

Hai đứa nhóc vào đến cuối hang, đập vào mắt chúng là hình ảnh một điện thờ với hai thanh kiếm nạm ngọc, ngay chỗ tay cầm là một viên ngọc màu xanh trong suốt.

_ Woa! Đẹp quá! – Tae Yeon cầm thanh kiếm lên, viên ngọc màu xanh lóe sáng, hình ảnh mặt trời dần hiện lên trên viên ngọc.

_ Ừ! Tuyệt thật đấy! – Yuri cầm thanh còn lại, viên ngọc lóe sáng, hình ảnh vầng trăng khuyết cùng với vài ngôi sao hiện lên.

_ Hai thanh kiếm này là của các ngươi đấy! Hãy sử dụng cho tốt – Một giọng nói vang lên và hình ảnh trước mặt Tae Yeon và Yuri dần mờ đi.

Tae Yeon và Yuri thức dậy trong căn phòng mình với bàn tay nắm chặt chuôi kiếm. Cận vệ đã tìm thấy hai người đang nằm ngủ ở giữa khuôn viên hậu viện.

Sau khi tỉnh táo, họ được đưa đến phòng gặp cha mình.

_ Sao hai con lại tìm thấy chúng? – Vua cha chỉ vào hai thanh kiếm.

Tae Yeon thật thà kể lại mọi chuyện mà không để ý thấy trán cha mình nhăn lại.

_ Đó là hai thanh kiếm trong truyền thuyết thuộc về hai loài yêu quái, đã bị thất lạc từ lâu và bây giờ chúng chọn hai con làm chủ nhân.

Tae Yeon đưa thanh kiếm mặt trời cho cha và cười toe toét. Ông xoa nhẹ đầu Tae Yeon rồi mỉm cười:

_ Vào ngày lễ cầu an, con hãy rút thanh kiếm ra trước mặt mọi người. Nó giúp dân chúng tin rằng đất nước ta sẽ luôn bình yên.

Ông lại nhìn thanh kiếm trên tay Yuri, hình mặt trăng với bóng tối, không lẽ lời tiên tri đó đã trở thành sự thật:

_ Con nên cất kĩ thanh kiếm đó đi và tuyệt đối không được rút nó ra; hãy để nó bên cạnh, dù có chuyện gì đi nữa, cũng không được rút ra, nó sẽ mang đến tai ương.

_ Vâng! Thưa cha! – Tae Yeon và Yuri đồng thanh.

Hai đứa nhóc lui về phòng thoáng bất ngờ về cách cư xử của cha mình.

_ Cho Yul mượn thanh kiếm đi! – Yuri chu miệng, lắc lắc cánh tay của Tae Yeon.

Tae Yeon hơi ngập ngừng rồi cũng đưa thanh kiếm cho Yuri. Nhìn nó thật kĩ, Yuri nhẹ nhàng rút nó ra khỏi bao, thanh kiếm bỗng phát sáng, chiếu rọi cả căn phòng rồi dần trở lại bình thường.

_ Sao Yul làm được hay vậy? – Tae Yeon ngạc nhiên.

_ Không biết! Yul chỉ lấy nó ra khỏi bao thôi.

_ Cho Tae mượn thanh kiếm của Yul!

_ Nhưng cha nói……

_ Cha nói Yul không được rút nó ra thôi chứ đâu có nói Tae không được? – Tae nói với điệu bộ dễ thương.

_ Thôi được rồi – Yuri thở dài rồi đưa thanh kiếm cho Tae Yeon.

Tae Yeon hí hửng cầm thanh kiếm lên nhưng dù gắng sức như thế nào cậu cũng không rút nó ra được.

_ Sao kì vậy? – Tae Yeon hỏi.

_ Làm sao Yul biết? – Yuri trợn tròn mắt.

_ Thôi trả cho Yul đó – Tae Yeon thất vọng.

Sau chuyện đó, mọi sinh hoạt của hai đứa nhóc vẫn bình thường. Ngày lễ cầu an, Tae Yeon đứng trên đài cao, trước mắt mọi người, rút thanh kiếm ánh sáng ra. Cả không gian được bao bọc bởi thứ ánh sáng huyền ảo, mọi người hân hoan tin rằng một tương lai tươi sáng đang đến với vương quốc.

CHAP 2: CHIA LI

Hôm nay là ngày Tae Yeon và Yuri tròn 15 tuổi. Một buổi tiệc hoàng tráng được diễn ra với sự tham gia của Hoàng Đế nước láng giềng, vốn là bạn thân nhất của cha hai nhóc. Hai ông vua ngồi uống rượu và nói chuyện rất vui vẻ.

_ Cha mình và vua nước SM thân quá ha! – Tae Yeon nói thầm vào tai Yuri.

_ Ừ! Đã từng kết bái huynh đệ đó, có gì cũng chia sẻ cho nhau nghe – Yuri cũng thì thầm lại.

_ Vậy không chừng mai mốt hai nước kết thân với nhau đó – Tae Yeon hớn hở.

_ Vậy là sao? – Yuri ngệch mặt.

_ Có nghĩa là chúng ta sẽ kết hôn với con của Đức Vua đó chứ sao?

_ Hứ! Chưa chi mà đã ham hố - Yuri nguýt dài – nghe nói ổng có ba đứa con, một trai, hai gái nhưng một người con gái hình như bị mất tích.

_ Vậy Tae sẽ rước cô công chúa còn lại, còn Yul quăng qua bên SM ha – Tae Yeon cười ranh mãnh.

_ Gì? Vừa phải thôi chứ? Chưa gặp mà đã bày đặt rước với quăng, lỡ đâu cô công chúa đó xấu xí và bệnh tật thì sao? – Yuri quạo.

_ He he, giỡn chơi chút mà – Tae Yeon cười giả lả - Tae là Tae ở bên Yul suốt đời, có ai đẹp trai bằng Yul đâu, ha?

_ Xí! Chỉ được cái nói đúng, mà làm ơn, đừng đeo theo như vậy, ớn lắm – Yuri bĩu môi.

_ He he, không nghe, thích vậy đó!

_ Yuri, Tae Yeon chào Đức Vua đi! – Hoàng Đế Soshi ngoắt hai đứa nhóc lại.

_ Kính chào Đức Vua, hẹn gặp lại, chúc ngài thượng lộ bình an – Yuri và Tae Yeon đồng thanh.

_ Hai cô công chúa đáng yêu quá, cậu thật là có phúc – Đức Vua SM quay qua Hoàng Đế Soshi cười bảo.

_ Hai đứa con cậu cũng rất xinh đẹp mà!

_ Thôi, tạm biệt! ta về nhé.

Cả Hoàng tộc ra tiễn chân Đức Vua SM, hai người bạn thân ôm nhau thắm thiết rồi thì cũng chia tay.

Buổi tối, hai đứa trẻ ngồi trong phòng nói chuyện với cha mẹ. Hai vị Hoàng phi đều yêu thương hai đứa như nhau.

_ Các con có yêu thương nhau không? – Vua cha hỏi.

_ Có chứ ạ! Hơn cả bản thân mình luôn – Yuri và Tae Yeon đồng thanh nói và nhìn nhau cười khúc khích.

_ Vậy thì tốt! Nếu có chuyện gì xảy ra, hai con phải bảo vệ lẫn nhau, nghe chưa?

_ Sao cơ ạ? – Tae Yeon và Yuri ngạc nhiên.

_ Hứa với ta, có làm được không?

_ Con hứa – hai đứa lại trả lời cùng lúc.

_ Chàng có gì lo lắng sao? – hai vị Hoàng phi nhỏ nhẹ.

_ Ta có cảm giác bất an – Hoàng Đế thở dài.

_ Tae Yeon, nghe ta nói, con là chị, phải biết chăm sóc cho em mình. Nếu sau này, Yuri lầm đường, lỡ bước, con phải biết kéo em quay lại; nếu Yuri chối bỏ hay làm như không quen biết con, thì con phải giúp em mình tìm lại ánh sáng, tìm lại lẽ phải, hiểu chưa?

_ Con hiểu! – Tae Yeon gật đầu, Yuri nhìn cha mình ngạc nhiên.

_ Còn con, dù bất cứ lí do gì, cũng không được đi theo Hắc yêu, không chung chạ bất cứ thứ gì với chúng, phải tu tâm, dưỡng tính, chăm chỉ học hành, nghe không? – Hoàng Đế quay qua nói với Yuri.

_ Vâng ạ! – Yuri nhìn thẳng vào mắt cha mình rồi nói.

_ À! Nhắc tới chuyện học hành, hai con có chăm chỉ không đó?

_ A ha ha, nghe lạ tai ghê – Yuri và Tae Yeon giả lã.

_ Hừm, ta nghe nói hai đứa không lo học hành mà chỉ lo trốn ra ngoài thành chơi có phải không?

_ Dạ, đâu có chơi đâu ạ! – hai đứa chối biến.

_ Chứ sao?

_ Là tìm hiểu cuộc sống của dân chúng mà, học phải đi với hành, tụi con ra ngoài để “hành” mà cha.

_ Có mà tụi con hành hạ cha và mọi người thì có.

_ Tụi con hứa sẽ học hành chăm chỉ mà cha – hai đứa nhìn cha mình, mắt chớp chớp.

_ Rồi! Về phòng mình ngủ đi.

_ Dạ!

Hai nhóc dạ vang rồi hớn hở đắt nhau về phòng. Ở lại chút nữa chắc cha chúng biết hết việc xấu tụi nó làm quá.

………………..

Một tháng sau..

Một tiếng đùng vang lên thấu tận trời xanh, đoàn quân Hắc yêu tiến vào tấn công cổng thành của SM quốc. Binh lính hoàng gia chống trả quyết liệt, Hoàng Đế thân chinh ra trận.

Tae Yeon và Yuri đứng ở chỗ an toàn cùng với thầy dạy võ và cô giáo dạy nhân đức của mình. Quân đội hoàng gia không chống lại được sự tàn độc của Hắc yêu. Soshi đang lâm vào tình thế nguy cấp.

Từ phía xa, cờ trống của một đoàn kị binh đang lướt tới. Tae Yeon và Yuri vui mừng khi nhận ra đó là quân đội của SM quốc, bằng hữu của mình. Vua cha hai nhóc mừng rỡ, phóng ngựa lại gần người bạn thân. Chưa kịp tay bắt tay ôm, người bạn thân đó nhẫn tâm đâm một nhát kiếm xuyên thẳng qua trái tim của bạn mình. Soshi Hoàng Đế bất ngờ, ngạc nhiên nhìn trừng trừng vào bạn mình rồi ngã phịch xuống.

Tae Yeon và Yuri hét lớn khi chứng kiến cảnh người cha yêu quý của mình chết một cách đau đớn. Thầy dạy võ và cô giáo lập tức kéo hai đứa trẻ chạy ra khỏi Hoàng Cung. Họ đã nhận được lệnh, nếu có biến xảy ra, bằng mọi giá phải bảo vệ cho bằng được hai người thừa kế này.

Yuri vùng vẫy khi bị kéo khỏi chổ đứng. Tae Yeon đã hiểu ra lí do, cậu chạy theo người thầy sau khi nhìn lại cha mình lần cuối. Cả binh đội hoàng gia đều cố gắng mở đường máu để cho hai vị công chúa thoát thân. Bên trong kinh thành, tên vua tàn độc đó vẫn dửng dưng cho binh lính chém giết.

Đoàn người chạy đến khu rừng, nơi ở của Bạch yêu, nơi cấm địa mà con người và Hắc yêu không được bén mảng tới. Nơi này ngăn cách với nơi ở của con người bằng một dòng sông, bắc ngang là cây cầu treo bằng dây thừng. Võ sư đẩy hai vị công chúa và hai người cận vệ với cô giáo đi qua cây cầu đó. Một toán lính vội lao đến bắt lấy những kẻ chạy trốn. Ông quay người chiến đấu với chúng. Sau khi nhìn thấy mọi người đều đứng trên bờ kia an toàn, ông lấy kiếm chặt đứt cây cầu, liều mình chiến đấu.

Tae Yeon và Yuri lại một lần nửa khóc rống lên khi người thầy mà mình kính trọng nhận lấy những vết đâm tàn nhẫn. Ông khụy xuống, nhìn hai đứa trẻ rồi ra hiệu cho chúng chạy đi trước khi gục xuống.

Khu rừng không thể ở lâu khi Hắc yêu tràn ngập, những người cận vệ tìm được một chiếc thuyền. Họ nhấc Tae Yeon lên đó, chưa kịp nhấc Yuri lên thì một toán lính ập tới. Yuri nhìn Tae Yeon, nhớ lại cái chết thảm của cha và thầy mình, cậu cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Và giờ đây, bọn chúng còn muốn giết chết Tae Yeon, người chị, người bạn thân của cậu. Yuri hét lên, tay rút thanh kiếm Bóng Tối, thanh kiếm cha đã dặn không được rút ra vì bất cứ lí do gì. Thanh kiếm vừa ra khỏi bao, sấm sét bỗng nổi dậy, gió thổi ào ào như vũ bão. Không quan tâm tới điều đó, Yuri cầm nó xông thẳng vào những tên lính đang nhằm thẳng thuyền có Tae Yeon trên đó. Bọn lính bị uy lực của thanh kiếm làm choáng váng. Một tên Hắc yêu, có lẽ rất mạnh, nhìn Yuri khó chịu sau đó nắm người cậu kéo lên quăng thẳng lên ngọn núi rồi mỉm cười.

_ Vì ngươi dám chống lại ta, ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả, nhìn đi! – tên đó nói rồi chỉ tay xuống con sông.

_ Tae Yeon! Đừng bỏ em! – Yuri căm hận khóc lên.

Phía dưới, con thuyền của Tae Yeon lắc lư không ngừng, mặt nước xuất hiện một lốc xoáy đen ngòm, nó cuốn chặt lấy con thuyền rồi nhấn chìm trong tiếng thét của Tae Yeon.

_ Yul à! Chạy đi!

_ Tae Yeon à!

Nỗi đau chồng chất nổi đau, nước mắt Yuri chảy không ngừng trên khuôn mặt. Bất chấp nguy hiểm, Yuri lao vào đâm tên Hắc yêu một nhát chí mạng. Sau phút bất cẩn, hắn nghiến răng tức giận, vung tay đấm Yuri. Yuri lộn nhào rồi cười hoang dại. Không chút chần chừ, cậu lao mình xuống dòng nước đang chảy xiết đó.

Tất cả, tất cả đều chấm hết đối với Yuri rồi.

CHAP 3 : CUỘC SỐNG MỚI

Yuri bật dậy, thở hồng hộc, trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu vừa mơ thấy cha mình, Tae Yeon và tất cả mọi người trong vương quốc chết thảm. Nước mắt lại rơi khi cậu nhận ra đó không chỉ là một giấc mơ.

_ Tỉnh rồi đó à! – một giọng nói vang lên, Yuri nghiêng đầu nhìn người trước mặt mình.

Một người con trai có gương mặt xinh đẹp. Cậu ta đang nhìn cậu mỉm cười.

_ Ngươi là ai?

_ Ta là người vừa cứu ngươi đấy, ta là Kim Hee Chul, chúa tể Bạch yêu.

_ Tại sao ngươi lại cứu ta, không để cho ta chết đi?

_ Nói lạ, cứu người mà cũng cần lí do à!

_ Ta không cần ngươi cứu, tất cả là lỗi ở ta, nếu ta không tìm được thanh kiếm đó thì đất nước sẽ không gặp nạn, mọi người sẽ không chết.

_ Đó không phải là do ngươi, do bọn Hắc yêu và tên vua tham lam đó gây ra thôi. Sinh mạng con người rất quý giá, ngươi không nghĩ cha mẹ, chị ngươi sẽ nghĩ gì khi ngươi từ bỏ mạng sống này, cả những người đã hi sinh tính mạng để bảo vệ ngươi nữa.

Yuri lặng im nghe anh ta thuyết giảng, càng lúc cậu càng hiểu ra, phải, cậu phải sống, sống cho phần cha mẹ và Tae Yeon nữa, sống để báo thù.

_ Ngươi biết không, nếu như có sức mạnh vô địch, ngươi sẽ có được một điều ước, có thể làm hồi sinh cả vương quốc, làm cha mẹ và thần dân ngươi sống lại.

_ Thật không?

_ Có thể? Ta cũng không biết chắc nữa, nhưng cứ tin vậy đi.

_ Mà đứa trẻ như ngươi suy nghĩ gì nhiều, hãy sống thật hạnh phúc đi.

_ Tại sao ngươi lại cứu ta? – Yuri ngập ngừng – chẳng phải Bạch yêu không can thiệp vào chuyện của con người ư?

_ Bởi vì, ta thấy được ngươi là một con người lương thiện, ngươi từng cứu con Nai của ta, với lại ngươi rất giống ta – Hee Chul mỉm cười.

_ Ngươi có thể dạy ta võ thuật không? Nghe nói Bạch yêu giỏi võ lắm.

_ Ai nói? Bạch yêu chúng ta chuyên về chữa trị, chỉ có lũ Hắc yêu mới hiếu chiến thôi.

_ Vậy ạ? – Yuri thất vọng.

_ Ta sẽ dạy ngươi về y thuật, cả võ công nữa nhưng….

_ Làm ơn, dạy tôi những thứ đó đi, tôi cầu xin ông.

_ Nhưng ngươi phải vào bộ tộc của chúng ta, không được ra ngoài khi chưa được sự cho phép của ta và….

_ Tôi đồng ý, còn gì nữa? – Yuri vội vàng.

_ Bạch yêu không cho phép con người đặt chân vào đất họ, dù ta có là chúa tể thì cũng phải tôn trọng luật lệ đó, nhưng nếu ngươi chấp nhận làm con của ta thì lại khác, ta sẽ bảo vệ ngươi.

_ Làm con của ông sao? Ông trẻ vậy mà làm cha tôi cái gì?

_ Nhìn vậy thôi chứ ta cả ngàn tuổi rồi đấy – Hee Chul hét lên.

_ Chỉ như vậy thôi?

_ Phải! ngươi tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện báo thù, hãy chuyên tâm học tập và làm người kế vị ta.

_ Ta đồng ý! – Yuri đáp không suy nghĩ.

_ Vậy gọi cha đi – Hee Chul mỉm cười.

_ Cha!

_ Ngoan lắm!

Sau đó Yuri theo Hee Chul về vùng đất của Bạch yêu, tuy loài Bạch yêu có phản đối khi người kế vị tương lai lại là một con người trần tục nhưng Hee Chul đã ra mặt thì không ai dám nói gì.

Hằng ngày, Yuri được dạy về võ thuật, cách trị bệnh và cách nói chuyện với động vật. Yuri có một anh thầy dạy võ, nghe nói đâu là 200 tuổi rồi mà trẻ như mới 20. Ngoài ra còn có một người bạn cùng tuổi, hai người tâm đầu ý hợp lắm, cậu ta giúp Yuri học, làm Yuri cười và quan trọng là không ghét bỏ cậu.

7 năm sau

_ Hộc! xin lỗi nha, Soo Young, tớ bận vài việc – Yuri chống hai tay lên đầu gối nhìn Soo Young đầy hối lỗi.

_ Cậu … - Soo Young đang định trút giận thì nhìn thấy túi đồ ăn Yuri mang bên người – cho tớ đi rồi tớ tha lỗi cho.

Yuri mỉm cười rồi đưa nó cho Soo Young. Cậu ấy bắt đầu thực hiện công việc hằng ngày của mình, ăn.

Một cái cây vụt ngang qua, Yuri cúi đầu tránh, đồng thời lấy cây gậy bên mình tấn công lại.

_ Phản xạ tốt lắm! – người đó cười.

_ Đừng có đánh lén hoài, thầy à! – Yuri thở dài.

_ Thầy? anh đã nói bỏ từ đó đi mà, anh trẻ thế này – người đó giãy nãy.

_ Lạy cụ! cụ hơn 200 tuổi rồi mà còn trẻ quái gì? – Soo Young sau khi xử xong liền đứng dậy phủi tay nói.

_ Hai cái đứa này, người lớn nói sao thì nghe vậy đi, thắc mắc chi.

_ Có thắc mắc đâu? Sự thật hiển nhiên mà! – Soo Young bình thản.

_ A! nhóc này thích chết.

_ Thôi mà! Được rồi! Teuki oppa à! Đấu thử với em nhé – Yuri đề nghị.

_ Được rồi!

Soo Young đứng yên nhìn hai thầy trò tập. Lee Teuk vốn là người giỏi kiếm nhất trong bộ tộc. Vậy mà giờ đây đang khổ sở đỡ đường đánh của Yuri.

_ A! anh thua rồi! – Teuki nói khi xoa tay mình – em giờ giỏi rồi đấy.

_ Hình như hôm nay chúa tể về thì phải? – Soo Young xoa cằm.

_ Đúng rồi! hôm nay chúa tể cùng với con gái thần lửa đến đây mà! – Teuki nói.

_ Á, chết cậu rồi Yuri, bà ta ghét cậu lắm – Soo Young hét lên.

_ Ừ! Thôi! Chắc tớ phải kiếm cái gì tặng cha mới được – Yuri nói rồi biến mất.

Chúa tể Bạch yêu và con gái thần lửa Victoria đang cùng nhau sánh bước.

_ Lần này em tới ở lại lâu nha – Hee Chul cười.

_ Còn tùy! – Victoria nói.

_ Sao lại vậy?

_ Còn tùy đứa nhóc loài người đó, nếu nó biến đi sớm thì em sẽ ở lại lâu.

_ Sao em lại ghét Yul như vậy? Nó là đứa trẻ ngoan mà! – Hee Chul vội lên tiếng bênh vực con, dù anh thích Victoria thật nhưng cách đối xử của cô dành cho Yuri làm anh không hài lòng.

_ Nhưng mà nó là con người, con người phàm tục đó không xứng đáng ở chung với loài Bạch yêu cao quý.

_ Em..

_ Cha!

Hee Chul quay lại nhìn Yuri chạy đến, cậu cười tươi rói với cha mình rồi đưa bó hoa hồng đỏ rực đó cho Victoria. Cô ta quay ngoắt, không thèm liếc cậu lấy nửa cái. Yuri thở dài rồi quay sang cha mình. Hee Chul cầm lấy bó hoa đưa cho Victoria nhẹ giọng.

_ Đây là loại hoa hồng đỏ rực như lửa, ở cả bộ tộc này chỉ có một khóm, nó dành cho em. Yuri phải chăm sóc cẩn thận lắm đó. Em nhận lấy đi.

_ Được rồi! anh tặng nên em nhận đó – Victoria thở dài rồi bước đi.

CHAP 4: SỰ MAY MẮN TÌNH CỜ? - TRỞ VỀ

Victoria rất ghét Yuri, bởi Yuri đã từng một lần từ chối cô. Cô quen với Hee Chul và lúc nào cũng làm khó dễ Yuri.

Vào buổi tiệc chào đón mình, cô bắt Yuri đàn và hát cho cô nghe. Không muốn cha mình khó xử, Yuri bước đến cây dương cầm, những ngón tay thanh thoát dạo từng nốt nhạc. Tiếng hát trầm ấm được cất lên. Yuri hát về cuộc đời mình, những đau khổ mà mình đã chịu và khát khao trở lại quê hương. Cả căn phòng bỗng im bặt, họ cảm động và thương xót đứa trẻ bất hạnh. Nhưng có thể làm được gì khi Yuri đã trở thành 1 thành viên của bạch yêu, sống phải ở trong bộ tộc, chết cũng phải trong bộ tộc.

Victoria buồn bã nhìn Yuri, trái tim con người này vĩnh viễn không bao giờ là của cô. Yuri là một cái gì đó xa xôi và mờ ảo mà cô không bao giờ chạm tới được. Vậy thì, cô sẽ giam giữ Yuri mãi mãi vậy, không có được trái tim nhưng chí ít cô có thể có được thể xác người ấy. Dù Yuri không yêu cô nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh cô là đủ.

Nghĩ là làm, Victoria bước tới cây đàn sau khi Yuri đứng dậy. Cô sẽ cho mọi người nghe một bài hát mà chỉ cô mới biết. Bài hát nói về tình yêu của một người con gái, tình đơn phương lặng lẽ .Cô gái ấy muốn có được người mình yêu, nhưng người đó lại đối xử với cô rất tàn nhẫn và cuối cùng cô quyết định, sẽ làm cho người đó biến mất vĩnh viễn.

Tiếng hát của Victoria hòa vào không gian, nó như cuốn hút mọi người. Và quả thật, nó đang cuốn chặt lấy Yuri, những lời hát chợt hiện ra và siết chặt cậu. Trước khi mọi người kịp phản ứng, một ngọn lửa chợt nuốt chửng lấy thân thể ấy. Yuri đã biến mất cùng lúc tiếng hát chấm dứt đột ngột. Tốt rồi, giờ thì không còn ai làm trái tim Victoria đau khổ nữa, không còn người từ chối cô một cách phũ phàng và xem cô như mẹ mình.

_ Em làm gì vậy? – Hee Chul hét lớn và kéo tay Victoria lại.

_ Đưa đứa trẻ lạc loài đến vùng đất tử thần – Victoria nhẹ mỉm cười.

Soo Young và Teuki quỵ xuống khi nghe tin dữ. Vùng đất tử thần, vùng đất đầy những sinh vật nguy hiểm mà chưa ai thoát ra được.

Về phần Yuri, khi vừa đặt chân xuống vùng đất này cậu đã cảm thấy cơ thể mình thật kì lạ. Nó cứ nóng hừng hực thế nào đó, đôi mắt bỗng trở nên mờ ảo. Một con thú lạ chắn ngang mặt, Yuri rút vội thanh gươm bóng tối ra, viên ngọc ở giữa chợt lóe lên màu đỏ rực, màu của lửa. Ngạc nhiên, Yuri chém một nhát về con vật lạ rồi tung ra một cú đấm. Và rồi mắt Yuri bỗng mở to ra khi thấy một ngọn lửa dữ dội xuất hiện trong cú đấm. Con vật đó gào rú rồi ngã lăn ra đất. Nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, Yuri tự hỏi sao mình lại có được sức mạnh ấy. Lẽ nào là Victoria cho cậu, cô ấy vốn là con gái thần lửa mà.

Nhìn xung quanh, Yuri chợt nhận ra đây là nơi có thể triệu hồi long thần. Người có sức mạnh ngũ hành và ở vùng đất thiêng liêng này mới có thể gặp nhân vật huyền thoại đó thôi. Yuri đã được trao tặng sức mạnh của lửa, đã có được sức mạnh của ngũ hành và việc triệu hồi chỉ là chuyện nhỏ.

Vẽ một ngôi sao năm cánh bên trong vòng tròn, Yuri đứng ở đỉnh ngôi sao và cắm thanh kiếm xuống đất.

_ Kiếm tượng trưng cho Kim.

Thả một hạt giống xuống đỉnh thứ 2 của ngôi sao, Yuri đọc thần chú cho nó nảy mầm, tạo thành một cái cây nhỏ.

_ Cây xanh là Mộc.

Vẫy tay trong không khí, một ngọn lửa đỏ rực đáp xuống đỉnh thứ 3.

_ Hỏa là vật tế thứ 3.

Thêm một tảng băng rớt xuống đỉnh thứ 4, Yuri mỉm cười.

_ Băng tượng trưng cho Thủy.

Và cuối cùng, Yuri lấy từ trong người ra một cục đất nhỏ được vo tròn quăng vào cạnh thứ 5.

_ Đất của quê hương, dâng cho rồng báu vật, Thổ.

Vùng đất ở giữa ngôi sao phát sáng, Yuri đang dùng tất cả những thứ được học để lập trận pháp.

_ Và ở giữa, mời long thần hiện hữu.

Một tia sáng đánh thẳng vào hình ngũ giác, ánh sáng chói lòa như ngày Yuri rút thanh kiếm ánh sáng ra. Một con rồng oai vệ, hùng dũng đứng trước mặt Yuri.

_ Ngươi thật to gan! Dám triệu hồi cả ta nữa – con rồng khè những tia lửa.

Yuri vẫn bình thản đứng đó, môi nở một nụ cười.

_ Ngươi đã ngủ yên bao năm rồi, bây giờ nên tìm một người chủ mới chứ?

_ Ngươi rất có bản lĩnh, ta sẽ đi theo ngươi.

Con rồng vốn dĩ đã chờ Yuri từ lâu rồi, người giải thoát cho nó khỏi thứ phép thuật giam cầm, người mà hào quang tỏa ra rạng rỡ, người đứng trước mặt nó một cách kiêu hãnh. Nó cuộn người rồi nhấc bổng Yuri lên, đưa Yuri đi tham quan vùng đất này. Sau khi chán chê, nó đưa Yuri về lại bộ tộc của bạch yêu.

Mọi người đang buồn bã, Soo Young thì đang khóc một cách thảm thiết, Victoria vẫn bình thản, cô biết Yuri sẽ không làm cô thất vọng đâu.

Một luồng sáng xuất hiện và Yuri ló đầu ra, Soo Young vội vã ôm chầm lấy Yuri. Hee Chul mỉm cười và mọi người ồ lên bất ngờ, Yuri đã trở về từ vùng đất tử thần.

Victoria nhẹ nhàng tới gần Soo Young, thì thầm

_ Ngươi có vẻ yêu quý Yuri nhỉ? Vậy ngươi sẽ đi theo Yuri chứ?

_ Tôi yêu quý Yuri và tôi sẽ luôn bên cạnh cậu ấy. Nhưng cô bảo Yuri sẽ đi đâu?

_ Ta sẽ đưa Yuri trở lại nơi vốn dĩ của mình, ngươi sẽ đi theo chứ?

_ Nhưng bạch yêu sẽ rất tức giận, điều đó là không thể, nhất là người kế vị chúa tể - Soo Young lo lắng.

_ Chỉ cần ta sinh người kế vị mới là được thôi, giờ trả lời đi, ngươi có đi không?

_ Được!

Victoria mỉm cười rồi đến gần Yuri, cô hôn phớt lên má cậu rồi yêu cầu cậu cùng Soo Young đàn một bản nhạc khác. Yuri khá ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo, so với những gì Victoria làm, thì thế này có đáng là gì. Cả căn phòng lại im bặt khi Yuri cùng Soo Young hòa âm.

Victoria nhìn Yuri thật chăm chú, lần này nữa thôi, cô sẽ quên Yuri đi, yêu Hee Chul và sống với Hee Chul thật hạnh phúc. Đưa Yuri về quê hương, đây là điều mà cô sẽ làm, bởi vì cô muốn thấy Yuri cười, một nụ cười thật sự. Cô đã cho Yuri những gì cần thiết, tất cả mọi chuyện còn lại đều tùy thuộc vào Yuri thôi.

Tiếng đàn vẫn cứ ngân vang, hai con người kia vẫn nhắm mắt thả hồn mình vào đó mà không ngờ mình đã đến một không gian khác.

Hee Chul vỗ nhẹ vai Victoria và mỉm cười

_ Em đã giúp đỡ nó rất nhiều.

_ Anh không giận em sao?

_ Anh biết Yul không muốn ở đây, nhưng là chúa tể, anh không thể để nó ra đi được. Nhưng nếu là em làm, mọi người sẽ không dám nói gì.

_ Ai bảo? Họ bảo em là người độc ác, năm lần, bảy lượt hãm hại con chồng thì có – Victoria bĩu môi.

_ Chỉ cần anh tin em là đủ rồi – Hee Chul mỉm cười và ôm chặt Victoria vào lòng, để cô gái bé nhỏ ấy khóc trên vai mình.

Thế là hết, vĩnh biệt mối tình khờ dại của riêng cô.

CHAP 5: KHỞI ĐẦU

Yuri và Soo Young vẫn chăm chú đàn mà không hay có sự khác biệt cho đến lúc một cơn gió thổi qua cuốn theo bụi đất mù mịt. Yuri ngạc nhiên mở mắt và kìa, quê hương thân yêu đang sừng sững trước mắt cậu. Nghe Yuri dừng lại đột ngột, Soo Young cũng chầm chậm dừng hẳn rồi nhìn thứ trước mặt mình. Một ngôi thành đổ nát ở giữa sa mạc nhưng Yuri lại có vẻ biết nơi này.

_ Yuri, đây là đâu vậy? – Soo Young khều nhẹ Yuri.

Yuri không trả lời, cậu đặt nhẹ cây vĩ cầm xuống rồi quỳ xuống đất, nước mắt bắt đầu tuông rơi.

_ Cha, mẹ, Tae Yeon, con đã trở về, đứa con bất hiếu này cuối cùng cũng quay trở về đây.

Soo Young chợt hiểu ra, hóa ra đây là nơi mà Yuri sinh ra và lớn lên trước khi đến vùng đất bạch yêu. Cậu ngồi xuống cạnh Yuri và ôm cậu ấy vào lòng. Yuri vẫn cứ khóc trên vai Soo Young.

_ Hóa ra Victoria đã đưa mình trở lại đây – Yuri cười nhẹ quay qua Soo Young sau một hồi khóc lóc.

_ Ừ! Cô ấy đã đưa tớ đi theo cậu.

_ Cô ấy là một người con gái tốt bụng và xinh đẹp.

_ Vậy mà có người từ chối cô ấy đấy thôi – Soo Young cười – tên đó đúng là ngốc.

_ Ừ! Ngốc!

_ Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?

_ Tớ sẽ đi tìm người đã giết cha mình, phản bội bạn bè và tìm ra tên đứng đầu vụ thảm sát ở đất nước mình.

_ Vậy chúng ta sẽ đến Sm và tìm cách trà trộn vào cung, tiếp cận tên vua đó.

_ Ừ! Nhưng trước hết chúng ta phải cải trang đã – Yuri đứng dậy – có lẽ 7 năm không phải là thời gian quá dài, có người sẽ nhận ra tớ mất.

_ Vậy cải trang sao đây?

_ Cải nam trang! – Yuri dửng dưng.

_ Giả làm con trai! – Soo Young trợn mắt.

_ Ừ! Dù sao thì cậu cũng giống con trai lắm mà – Yuri cười.

_ Thôi vậy đi!

Yuri và Soo Young sau khi cải trang đã tiến thẳng vể Sm. Đi ngang qua khu rừng, hai người nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập.

_ Chạy nhanh đi! Bọn họ muốn giết ngài đó – tiếng một người đàn ông.

_ Giết mấy tên đó nhanh! – tiếng những tên đuổi theo.

Một người con trai còn rất trẻ, người dính đầy máu, xung quanh là những người khác đang ra sức bảo vệ. Một toán người mặt đồ đen, hăm hở tiến đến. cảnh tượng này quen quá, rất quen đối với Yuri. Phải rồi, chằng phải 7 năm về trước, cậu cũng như người thanh niên kia sao.

Không chần chừ thêm nữa, Yuri rút thanh kiếm lao thẳng vào đám người hung tợn đó. Bên cạnh, Soo Young cũng rút cây thương thu nhỏ của mình ra. Bọn người đó vốn không phải là đối thủ của Yuri và Soo Young. Chỉ một lúc sau, tất cả đều bại trước hai thiếu niên trẻ tuổi và co giò bỏ chạy. Những người còn lại đều bất ngờ nhưng chưa kịp hỏi han thì người thanh niên kia ngã đùng ra đất. Với khả năng y thuật của mình, Yuri và Soo Young lại một lần cứu người đó.

Ngồi nói chuyện mới biết, hóa ra người thanh niên kia là thái tử của Sm, Jung Yunho, con trai của Jung Min, tên bạn phản bội. Yuri nhìn Yunho mỉm cười, đây là người mà Tae Yeon muốn quăng cho cậu để lấy cô công chúa Sm đó sao? Hay thật! cuối cùng cũng đã gặp mặt, đúng là trời giúp mình mà.

_ Thật sự cám ơn 2 người đã ra tay tương trợ - Yunho đã tỉnh dậy và ngồi đối diện Yuri, cạnh bên là Soo Young đang ăn khủng khiếp.

_ Không có gì đâu! Giúp người là một điều tốt mà – phải rồi, rất tốt, khi mà kẻ đó là con kẻ thù giết cha mình.

_ Hai người không phải dân Sm đúng không? Hai người ở đâu vậy?

_ Tụi này là con của người thợ săn, ở trong khu rừng này, nhưng cha không may mất đi, nên phải lang thang không điểm dừng – Soo Young bịa chuyện với gương mặt thê thảm.

_ Vậy sao? – mặt Yunho thoáng buồn – Nếu không biết đi đâu hay về Sm với tôi đi, tôi sẽ nói cha cho hai người làm cận vệ của mình

Thật tuyệt! Không ngờ kế hoạch lại được thực hiện nhanh như vậy.

Yuri và Soo Young liếc mắt nhìn nhau và gật đầu. Yunho mừng rỡ ôm chầm lấy hai người. Ba người nói chuyện hợp ý đến nỗi Yunho nằn nặc đòi kết bạn. Vì Yunho lớn hơn nên Yuri và cả Soo Young đều gọi cậu là anh, còn mình là em. Yunho kể cho Yuri và Soo Young nghe mình đang bị ông bác quý hóa truy giết. Ông ta biết hôm nay cậu ra đây săn bắn nên tìm cách trừ khử cậu chiếm ngai vàng. Nhưng khổ nổi, cậu lại không có bằng chứng buộc tội ông ta.

Sáng hôm sau, đoàn tùy tùng cộng thêm Yuri và Soo Young thẳng hướng kinh thành. Đoàn người được dân chúng tiếp đoán nồng hậu. Có lẽ, Yunho rất được người dân tin yêu, giống như cha Yuri xưa kia vậy. Jung Min đưa tay ôm đứa con trai thân yêu vào lòng. Từ lúc nghe tin Yunho gặp nạn, ông lo lắng không yên. Đứng kế bên là vị vương gia đáng kính đang bặm môi, trợn mắt nhìn Yuri và Soo Young. Ông ta chắc hẳn đã nghe thuộc hạ báo tin thất bại và kẻ làm kì đà chẳng ai khác là hai tên oắt con, miệng còn hôi sữa đang nhếch mép cười trước gương mặt sừng sộ của ông.

Jung Min kéo Yunho vào điện, nghe Yunho kể xong mọi chuyện, ông hài lòng quay sang Yuri và Soo Young. Ông nắm tay Yuri thật chặt, nhìn sâu vào đôi mắt đó, đôi mắt này rất quen thuộc. Ông mỉm cười rồi quay sang Yunho.

_ Hai cậu nhóc này khá thật đấy! Con có muốn họ làm cận vệ của con không?

_ Ôi! Con đang định nói với cha đấy! Tuy mới gặp mà tụi con như anh em vậy đó – Yunho cười rạng rỡ, anh quả thật là một thái tử rất đẹp trai.

Jung Min bỗng trở nên buồn bã khi nghe hai từ “anh em”. Ông cũng có anh em đó, nhưng mà người đó đã chết dưới lưỡi kiếm vô tình của ông rồi.

_ Nếu con thích, ta sẽ cho hai người họ làm cận vệ của con.

_ Hứ! Hai tên oắt con đó có tài nghệ gì mà đòi làm cận vệ của thái tử chứ? – Jung Sang Woo, vương gia kính mến lên tiếng.

_ Ừ! Tụi tui có nói tụi tui tài giỏi đâu – Soo Young chép miệng – dù sao thì, hai đứa oắt này mới chỉ đánh có mấy tên thích khách ám sát thái tử thôi. Đâu có gì to tát ha?

Yuri mỉm cười khi nghe Soo Young nói câu đó, cậu ấy còn cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng nữa chứ. Nhìn mặt Jung Sang Woo tức cười ghê cơ. Mấy tên thích khách đó thuộc loại thượng thừa, ông ta nuôi dưỡng và cho luyện tập để trở thành sát thủ, vậy mà bại dưới tay hai đứa oắt này. Thiệt là mất mặt mà.

_ Nếu hoàng thúc không tin tài nghệ của họ thì cứ thử - Yunho lên tiếng.

_ Được! ta sẽ cho hai tên cận vệ của mình đấu với hai thằng nhóc đó, nếu thắng, tụi nó sẽ là cận vệ của thái tử vậy. Còn nếu thua, hai đứa nó liệu đường mà biến khỏi đây – Jung Sang Woo nói.

Và rồi Jung Sang Woo cho hai thuộc hạ thân tín của mình ra đấu với Soo Young và Yuri. Jung Sang Woo mỉm cười gian trá, hai tên này là hai người giỏi nhất trong số những thuộc hạ ông ta dẫn dắt.

Yuri và Soo Young đứng đối mặt đối thủ của mình. Xét về ngoại hình, hai tên lính kia như muốn gấp đôi hai người bạn nhỏ của chúng ta vậy. Người người lao xao chuyện trò, chắc mẩm hai cậu điển trai kia sẽ thua cuộc.

Nhếch mép, Soo Young rút cây thương ra, nhảy lên cao và giáng thẳng xuống đầu tên đối thủ kia. Hắn đưa kiếm lên đỡ nhưng thanh kiếm chợt gãy làm đôi sau khi tiếp xúc với vũ khí của Soo Young. Không hề chậm lại một chút nào, cây thương tiếp tục đáp xuống ngay đỉnh đầu tên to xác kia.

Bên đây, Yuri quay người tung một cước vào mặt tên đối thủ của mình. Hắn choáng váng, Yuri áp sát hắn, thụi một cùi chỏ vào mặt, tung thêm một cú đấm vào người hắn.

Mọi người xung quanh đều bất ngờ, chỉ với ba chiêu mà Yuri đã hạ gục đội trưởng đội cận vệ, làm hắn không kịp trở mình. Và sức mạnh của Soo Young thật đáng ngạc nhiên, có thể làm thanh kiếm tên lính kia gãy tan tành trong phút chốc.

_ Giờ thì hoàng thúc yên tâm rồi chứ? – Yunho cười – hai người họ sẽ là cận vệ của ta.

Jung Sang Woo nín lặng, hai tên oắt đó là quái vật từ nơi nào đến đây vậy?

_ Vậy ta sẽ làm theo ý con trai ta – Jung Min nói – hãy bảo vệ con ta thật cẩn thận.

_ Con không đồng ý – một tiếng nói chợt vang lên.

Chap 6: CÔNG CHÚA KHÓ TÍNH

_ Con không đồng ý – một giọng nói vang lên.

Yuri và Soo Young quay người sang nhìn, một cô gái xinh đẹp, mái tóc nâu dài gợn sóng nhưng lại phải ngồi trên chiếc xe lăn.

_ Soo Yeon, sao con lại ra đây? – Jung Min hỏi.

_ Con nghe tin anh Yunho gặp nạn nên đến xem – cô gái tên Soo Yeon ấy dịu dàng nói.

_ Anh không sao! Hai người này đã cứu và chữa trị cho anh – Yunho xoa đầu cô gái ấy – tại sao em không đồng ý để họ làm cận vệ của anh?

_ Em không biết! em chỉ cảm thấy bất an, em sợ họ sẽ làm hại đất nước ta, hại cha mẹ và anh – Soo Yeon buồn bã nói.

_ Em cứ hay lo, đây là Yul, còn đây là Soo Young, họ đều là ân nhân của anh – Yunho nói rồi quay sang Yuri và Soo Young – còn đây là Soo Yeon, em gái tôi.

_ Rất vui được gặp công chúa – Yuri và Soo Young mỉm cười, cúi đầu.

_ Anh, em không muốn – Soo Yeon nói – em không muốn họ làm cận vệ của anh.

_ Đừng ngốc! anh đã quyết định rồi.

_ Vậy mai mốt xảy ra chuyện thì đừng trách em không nói trước – Soo Yeon hậm hực nói rồi sai người đẩy mình vào phòng.

_ Hai em đừng sợ, lúc trước em gái anh rất hồn nhiên, vui vẻ nhưng từ khi bị bệnh, nó lúc nào cũng lo sợ và cọc cằn thế đấy! – Yunho nhún vai

Vậy là mọi chuyện đều ổn thỏa, Yuri và Soo Young trở thành cận vệ của Yunho. Hai người bắt đầu hòa nhập với mọi người.

Yuri dạo bước ngang qua phòng của công chúa Soo Yeon. Một tiếng hét, rồi tiếng đổ vỡ vang lên làm Yuri muốn lơ cũng không được. Nhẹ gõ cửa phòng, một người cung nữ mở cửa và cho phép Yuri vào trong.

_ Có chuyện gì vậy? – Yuri hỏi khi thấy trên sàn nhà đầy những mảnh vỡ.

_ Công chúa không chịu uống thuốc – mấy người cung nữ đang dọn mảnh vỡ trả lời.

_ Tại sao cô không uống thuốc hả? – Yuri bước tới chổ cô công chúa bướng bĩnh đang ngồi trên giường.

_ Uống thuốc làm chi chứ? Vốn dĩ làm gì khỏi bệnh mà uống – công chúa Soo Yeon buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.

_ Cô chưa thử làm sao mà biết? – Yuri cầm chén thuốc mới từ tay người nữ quan – uống đi này.

_ Ta nói rồi, ta không muốn! – Soo Yeon hét lên.

_ Tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này đi – Yuri nhìn Soo Yeon trừng trừng.

_ Ngươi đừng tưởng có anh ta che chở mà muốn làm gì thì làm nhé! Ta cũng không ngán gì ngươi đâu – Soo Yeon liếc lại Yuri.

_ Các ngươi ra ngoài đi – Yuri nói với nữ quan Hyo Yeon và cung nữ - ta sẽ cho công chúa uống thuốc.

Đám người đó ngập ngừng rồi cũng đi ra ngoài.

Bên ngoài

_ Công chúa đáng sợ quá! – một cung nữ thở dài.

_ Thì công chúa vốn dĩ đã vậy rồi! nhưng mà càng ngày càng dữ hơn – cung nữ khác nói.

_ Cận vệ Kwon gan thiệt, dám cãi lời công chúa – cung nữ 3 mơ tưởng.

_ Trời ơi! Người gì đâu mà đẹp trai, tài giỏi quá đi – cung nữ 4 xí xớn.

_ E hèm! – nữ quan Hyo Yeon lên tiếng – nói xấu chủ nhân hay quá ha, các người coi chừng đấy!

_ Mà sao nữ quan lại đồng ý cho cận vệ Kwon ở trong đó – cung nữ 5 hỏi.

_ Ta tin cận vệ Kwon – vâng! Và người nữ quan nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Bên trong

_ Uống thuốc đi – Yuri cầm chén thuốc ngồi xuống giường.

_ Đi ra khỏi phòng ta ngay – Soo Yeon nói với gương mặt lạnh tanh.

_ Cô uống hết rồi ta sẽ đi – Yuri vẫn kiên nhẫn.

_ Không! Ngươi đi ngay!

_ Nếu cô không uống thì đừng trách ta – Yuri đe dọa.

_ Ngươi làm gì ta chứ? – Soo Yeon nhướng mày.

_ Ta từng nghe anh Yunho nói, cô rất sợ dưa leo, mà chẳng may trên người ta lại đang có thứ đó, cô muốn thử không? – Yuri đưa tay vào túi lấy ra trái dưa leo.

_ Ngươi….. – Soo Yeon nói không nên lời khi mà cái thứ xanh lè đáng ghét kia đang ve vẩy trước mặt cô.

_ Uống thuốc hay là nó? – Yuri cười nham hiểm.

_ Uống thì uống – Soo Yeon nói rồi cầm chén thuốc uống hết một hơi.

_ Ngoan lắm! Lần sau, ta lại đến xem cô uống thuốc nhé – Yuri cười rồi bước ra khỏi phòng để lại con người đang tức xịt khói kia.

_ Đồ khốn, đồ tiểu nhân, đồ xấu xa.

Yuri bước ra ngoài đưa chén thuốc không cho người nữ quan, bọn cung nữ trầm trồ khen ngợi. Yuri chỉ cười rồi sãi bước đi.

Hôm nay, Yuri cùng Soo Young và Yunho đi săn bắn. Cả hoàng cung chỉ còn Soo Yeon ngồi trầm ngâm. Thật sự, thật sự nàng rất ghét cái tên đen đen hay trêu chọc nàng kia. Người gì đâu mà khó ưa, gương mặt khó ưa, nụ cười khó ưa, cái cách nói chuyện khó ưa, tóm lại cái gì dính tới Kwon Yul cũng đều khó ưa. Sao là bạn với Soo Young mà hai người khác nhau một trời một vực vậy? Ngoài cái tật nói nhiều, ăn nhiều ra thì Soo Young là một con người vui vẻ, hóm hỉnh. Cậu ấy lúc nào cũng làm cho nàng cười, không bao giờ chọc tức nàng như tên đen kia. Ngoài ra, Soo Young còn rất nghe lời nàng nữa, ai như cái tên kia, lúc nào cũng làm theo ý mình bất kể nàng có thích hay không. Càng nghĩ tới tên đen kia, nàng càng thấy tức mà.

_ Này! – nàng gọi người cung nữ đang đặt bình hoa lên bàn – sao hôm nào cũng chỉ có loại hoa này, không còn loại nào khác sao?

_ Thưa công chúa! Hiện giờ đang là mùa đông, các loài hoa đều đã không còn, duy chỉ còn loài hoa này thôi – người cung nữ nhẹ nhàng nói.

_ Mang nó đi đi! Nhìn thật chán! – Soo Yeon nói với giọng giận dữ, ai bảo loài hoa đó màu tối chi chứ, nhìn nó làm nàng liên tường tới cái tên đen thui, tối tối kia.

_ Coi nào! – Yunho bước vào phòng với đóa hoa trên tay – em muốn hoa thì có hoa nè, gì mà làm lớn chuyện thế.

_ Sao anh tìm được những bông hoa đẹp thế này trong mùa đông vậy? – Soo Yeon cầm lấy đóa hoa rồi hít mùi hương của nó.

_ Anh có tìm được đâu. Là Yul đó, em ấy rất giỏi đúng không? – Yunho tự hào nói và đúng lúc Yuri ló mặt vào.

*Bộp*

Vừa nghe Yunho nói bó hoa này là của Yuri thì công chúa của chúng ta không hề ngần ngại mà chọi thẳng vào mặt của cái tên đen đen đang đờ đẫn vì đau đớn kia.

_ Mang hắn ra khỏi phòng em – công chúa sau khi vùi hoa dập liễu xong thì hét lên làm cho Yunho phải nhanh chóng kéo Yuri ra khỏi phòng mà chạy càng xa càng tốt.

CHAP 7: DƯỜNG NHƯ TRÁI TIM LỖI NHỊP.

Yul’s Pov

Trời ơi! Tôi thật là xui xẻo khi mà ngày nào cũng gặp cái cô công chúa khó chịu, khó chiều, khó hiểu và khó ưa kia mà. Chẳng qua là hồi bữa, tôi dọa cô ta uống thuốc, quá có hiệu quả đúng không? Nên Yunho đã không ngần ngại mà giao tôi công việc quan trọng ghê gớm đó, cho Soo Yeon công chúa uống thuốc. Cô ta có phải con nít đâu chứ? Cũng hên ghê, hồi đó Tae Yeon đòi lấy cô ta, hê hê, kiểu này thì nếu còn sống, Tae Yeon cũng phải chết mấy chục lần nếu gặp cô ta rồi. Mà nói chung thì ngoài cái tính tình kì quặt đó, cô ta cũng khá dễ thương, gì mà nhìn, được rồi, cô ta rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng, gương mặt thanh tú, và đôi môi thì, ôi, tôi chết mất. Không may là cô ta không đi được, đôi chân của Soo Yeon bị liệt khi cô ấy 15 tuổi.(Soo Yeon bằng tuổi tôi, năm nay 22 tuổi). Bao nhiêu người chữa trị cũng đều không khỏi, đó là lí do cô ấy trở nên cọc cằn, đáng ghét.

End pov

_ Tới giờ uống thuốc rồi! – Yuri nói khi bưng chén thuốc hươ hươ trước mặt Soo Yeon – tự uống hay ….

_ Mệt ngươi quá! – Soo Yeon dùng dằng cầm chén thuốc uống.

_ Trời! sao ngoan dữ vậy? – Yuri mỉa mai.

_ Yul, sao thuốc hôm nay khác vậy?

_ Là do cận vệ Kwon kê toa thuốc mới đó – nữ quan Hyo Yeon nói.

_ Erm, liệu có phải thuốc độc không? Ngươi muốn hại ta hả? – Soo Yeon ngước nhìn Yuri.

_ Giết cô ta được cái gì chứ? Ta kê toa mới để cô mau hết bệnh, cho ta bớt khổ - Yuri hất mặt sang chổ khác.

Soo Yeon không nói gì, nàng lặng lẽ ngắm cảnh ngoài khung cửa sổ. Yuri quay sang nhìn thấy. Trong đôi mắt nâu trong veo ấy, khát khao tự do đang hiện rõ.

_ Ta đưa cô ra ngoài nhé – không đợi Soo Yeon đồng ý, Yuri nhấc bổng nàng lên và tiến về phía sau cung điện.

_ Thả ta ra! – Soo Yeon hét lên và đấm vào vai Yuri.

_ Im nào! Cô còn nói là ta quăng cô xuống, xem ai thiệt biết liền – Yuri đe dọa và Soo Yeon câm nín, gì chứ Yuri không phải là hạng dễ chơi.

_ Soo Young – Yuri gọi to người đang đứng bên cạnh chuồng ngựa đó – làm gì vậy?

_ À! Tớ đang xem mấy con ngựa mới, chăm sóc phụ Shin Dong rồi cậu ta sẽ đãi tớ một bữa – Soo Young cười.

_ Ham ăn! – Yuri nói rồi ngồi xuống, đặt Soo Yeon lên đùi mình – xin lỗi nhé, ở đây không có chỗ để cô ngồi dựa nên tựa đỡ vào vai tôi đi.

_ Công chúa à! Công chúa nên ra ngoài thường xuyên hơn, ở trong phòng tù túng lắm – Soo Young cầm trái cam đưa cho Soo Yeon.

_ Cám ơn! Ta cũng muốn lắm nhưng mà không ai cho ta ra đây hết – Soo Yeon ngượng ngùng nói.

Không cảm thấy sự khác biệt trong giọng nói Soo Yeon, Yuri nhẹ nhàng cầm trái cam lên bóc vỏ, tách từng múi nhỏ rồi đút cho nàng.

_ Ta sẽ đưa cô đi – Yuri bình thản nói – mà sao cô im re vậy?

_ Trời ơi! Sao cậu ôm công chúa vậy hả? – Soo Young cười.

_ Gì chứ? Không có chổ nên tớ mới cho cô ta ngồi vậy thôi.

_ Để ta xuống đất! – Soo Yeon ra lệnh.

_ Ổn thôi! Làm như ta thích như vậy lắm đó – Yuri nói rồi đặt Soo Yeon xuống, dựa lưng vào cái cây.

Ba người ngồi nói chuyện, cười đùa nhưng chủ yếu là Yuri và Soo Young thôi. Soo Yeon chỉ im lặng nhìn Yuri và lâu lâu nói vài câu cho có lệ. Bỗng tiếng ngựa hí vang lên, cùng lúc giọng vương gia Jung Sang Woo la lối.

_ Có chuyện gì vậy? – Yuri hỏi.

_ Con ngựa này làm vương gia ngã – Shin Dong, người trông coi chuồng ngựa nói.

_ Giết chết con ngựa này cho ta, đồ ngựa bất kham, con ngựa mắc dịch – Jung Sang Woo lớn tiếng.

_ Kìa! Không biết cỡi ngựa để bị té rồi còn đòi giết nó, mắc cười – Soo Young vừa cắn trái táo vừa nói.

_ Mày nói gì? – Jung Sang Woo nạt lại.

_ Ông bị điếc hả? cậu ấy nói rõ vậy mà – Yuri nhếch mép – còn nếu không nghe thì tôi nói lại cho, đồ bất tài hợm hĩnh.

Soo Yeon mỉm cười khi nhìn thấy bộ mặt đểu giả của Yuri và Soo Young, hai người này thật là vô phép tắc mà.

_ Vậy mày có ngon thì thi với tao, tao sẽ cho mày thấy tao cỡi ngựa giỏi thế nào, còn nó – sang woo chỉ vào con ngựa – là thứ ngựa cà chớn, mắc dịch.

_ Ổn thôi! – Yuri mỉm cười.

Yuri vuốt ve con ngựa rồi hôn vào mũi nó, thầm thì: cho ông ta thấy mày tài giỏi thế nào đi.

Jung Sang Woo vốn là một bậc thấy về cưỡi ngựa, địa hình ở đây quá quen thuộc với ông ta rồi. Ông ta thúc con ngựa của mình chạy. Bên cạnh, Yuri đang ung dung đuổi theo. Hai người ngang tài ngang sức, có thể. Jung Sang Woo nghiến răng thúc con ngựa chạy nhanh, phóng qua rào cản cuối cùng. Rồi quay đầu ngạo nghễ nhìn Yuri.

“thế nào mày cũng té ngựa tại đây thôi, đồ ngựa non háu đá”

Trái với mong đợi của vương gia, Yuri nhẹ nhàng thúc con ngựa của mình bay qua cái rào cản. Hết sức điệu nghệ, nhìn Yuri lúc này cứ như thiên thần giáng thế vậy. Jung Sang Woo tức giận quất roi thật mạnh vào mông con ngựa. Nó tức giận lồng lên rồi quăng ông ta xuống đất. Cùng lúc con ngựa của Yuri đã đến đích trong tiếng hò reo của mọi người.

_ Thấy chưa? Rõ ràng là không biết cưỡi ngựa mà – Soo Young cười đắt chí.

Jung Sang Woo tức giận kèm xấu hổ, ông ta quay ngoắt bỏ đi.

Những người còn lại khen Yuri không hết lời, duy chỉ có một người là im lặng không nói gì. Từ lúc nhìn thấy thiên thần trên lưng ngựa kia, Soo Yeon bỗng thấy tim mình đập mạnh. Ánh mắt ấy, nét mặt ấy mới tự tin, cao ngạo làm sao. Yuri như tỏa sáng trong giây phút ấy. Ánh sáng ấy đang thiêu đốt nàng.

_ Sao mà ngồi im re vậy? – Yuri quơ tay trước mặt Soo Yeon.

_ Không có gì! – Soo Yeon ngượng ngùng quay mặt đi.

Yuri không nói gì nữa, lẳng lặng xem xét đôi chân của Soo Yeon.

_ Cậu làm gì vậy? – Soo Yeon hỏi khi thấy Yuri đang nhìn chằm chằm vào chân mình, tay thì vén cái váy dài của cô lên.

_ Tôi đang tìm hiểu sao chân cô lại như vậy? – Yuri hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của Soo Yeon, nàng ấy không còn “ngươi, ta” nữa rồi.

_ Ừ! – Soo Yeon chỉ “ừ” một tiếng ngắn gọn, nàng đỏ mặt khi bàn tay Yuri chạm vào da mình.

Yuri vẫn cứ nhìn chăm chú vào đôi chân ấy, lâu lâu lại vuốt nhẹ lên nó.

_ Cậu làm gì vậy? – Soo Young từ chỗ chuồng ngựa chạy tới.

Vội vã gạt tay Yuri ra, Soo Yeon cúi gầm mặt.

_ Hình như chân cô ấy bị liệt do phép thuật của hắc yêu – Yuri xoa cằm.

_ Hả? Sao hắc yêu lại làm hại cô ấy? chẳng phải họ liên kết với… - Soo Young chưa nói hết câu đã nhận được cái liếc cháy da từ Yuri.

_ Hắc yêu? – Soo Yeon ngơ ngác.

_ Là loài yêu quái độc ác – Soo Young trả lời.

_ Thế này thì sẽ có cách trị, dễ thôi mà – Soo Young tươi cười nhìn Soo Yeon.

_ Tôi sẽ trị cho cô – Yuri khẳng định chắc nịch – sau đó, cô có thể đi mọi nơi mà cô thích.

_ Thật sao? – Soo Yeon mừng rỡ.

Nhận được cái gật đầu của hai người, Soo Yeon hớn hởn rồi ôm lấy Yuri.

_ Tôi vui lắm.

Yuri ngớ người ra rồi cũng ôm lại cô nàng.

_ Không công bằng! Soo Young cũng muốn ôm – Soo Young bĩu môi rồi giang tay ôm hai người kia.

Yuri ẵm Soo Yeon về phòng. Nàng công chúa nhẹ nhàng tựa người vào lồng ngực Yuri. Cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn rã vì hơi ấm dễ chịu này, nàng mỉm cười hạnh phúc.

_ Công chúa nghĩ ngơi nhé, tôi về - Yuri đặt Soo Yeon xuống giường.

_ Yul, cám ơn cậu về chén thuốc hồi sáng và vì đã dẫn tôi đi chơi – Soo Yeon ngại ngùng nói.

_ Không có gì! Tại thuốc thường ngày cô uống đắng quá nên tôi mới đổi sang loại này, nó dễ uống hơn đúng không? – Yuri cười toe.

Soo Yeon bạo gan kéo Yuri lại gần, đặt lên đôi má ấy một nụ hôn nhẹ.

_ Cám ơn lần nữa.

Yuri đứng hình trong giây lát rồi sau đó cũng bước ra ngoài với gương mặt đỏ ửng. Đưa tay lên má mình, Yuri vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng và mềm mại đó. Trái tim Yuri bỗng đập mạnh khi nghĩ đến dáng vẻ ngượng ngùng khi nãy của Soo Yeon.

“Có lẽ mình yêu rồi” – hai con người với chung một suy nghĩ.

CHAP 8: TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN.

Nếu tình yêu của ta và nàng, trời định vốn là bi kịch. Ta thật sự …..không dám bắt đầu!!!

_ Sao? Cậu nói là cậu thích Soo Yeon? – Soo Young bất ngờ trước lời Yuri nói.

_ Tớ không biết có phải không nhưng trái tim tớ luôn đập mạnh khi ở bên cạnh cô ấy, khi nhớ lại gương mặt cô ấy – Yuri chống tay xuống bàn.

_ Cậu phải suy nghĩ kĩ Yuri à! Jung Min là kẻ thù giết cha cậu, bây giờ cậu lại yêu con gái ông ta – Soo Young thở dài – vậy cậu định trả thù ra sao đây?

_ Tớ…… - Yuri im lặng suy nghĩ, phải, Yuri còn món nợ này, làm sao mà Soo Yeon có thể làm cho cậu phân tâm nhiều như thế.

Yuri phải trả thù cho cha mẹ, làm sao mà tên Jung Min lại có thể ăn uống, sống khỏe mạnh, vui vẻ thế kia sau khi giết chết bạn mình chứ? Yuri vẫn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng đó khi đâm xuyên nhát kiếm qua người cha mình. Yuri cần phải trả thù, Yuri phải trả thù. Bởi vậy, trước khi mọi việc với Soo Yeon tiến xa hơn, Yuri cần phải quyết định rõ ràng.

_ Tớ sẽ trả thù cho cha mẹ nhưng Soo Yeon và Yunho không liên quan, tớ sẽ trị bệnh cho Soo Yeon trong khi cậu tìm cách điều tra Jung Min – Yuri ngước lên nhìn Soo Young.

_ Tớ sẽ làm theo ý cậu nhưng đừng để mình phải hối hận đấy – Soo Young gật đầu.

Từ ngày hôm đó, Yuri vẫn gặp Soo Yeon để chữa đôi chân cho nàng nhưng lại lạnh lùng, thờ ơ với nàng. Bệnh tình của Soo Yeon tiến triển rất tốt, dĩ nhiên, muốn phá phép thuật của hắc yêu thì lấy phép thuật của bạch yêu ra dùng. Yuri vốn là bạch yêu nửa mùa mà.

Còn về phần Soo Yeon, nàng thấy khó hiểu khi Yuri bỗng lạnh lùng với mình. Lúc trước, tuy Yuri có hay trêu chọc nàng nhưng vẫn luôn chăm sóc, quan tâm nàng chu đáo mà. Vậy mà đột nhiên Yuri lại thay đổi như thế, nhất là trong lúc nàng đang yêu Yuri nữa chứ. Nàng không biết từ lúc nào mà trái tim nàng chỉ có hình bóng của Yuri, không gặp Yuri, nàng cảm thấy nhung nhớ và có thể nổi giận với bất kì ai, nhưng khi gặp rồi nàng lại ngại ngùng không biết nói gì.

Vậy đó, trong lúc nàng khổ sở thế kia thì cái người đen thui đó lại đột nhiên đổi tính, lơ nàng một cách lạnh lùng. Nàng là nàng chịu hết nổi rồi đó nha!!!!

Yuri vội bước ra ngoài khi chữa bệnh xong nhưng đời nào Soo Yeon lại để cho Yuri làm vậy.

_ Yul! – Soo Yeon nhẹ nhàng nắm lấy tay Yuri.

_ Hửm? – Yuri ngạc nhiên.

_ Tại sao mấy ngày vừa qua Yul lại như vậy?

_ Như vậy là sao?

_ Yul luôn lạnh lùng với em – Soo Yeon ngước đôi mắt nâu của mình nhìn Yuri, đôi mắt ấy đang long lanh nước.

Yuri bối rối nhìn Soo Yeon, vừa bất ngờ khi nghe Soo Yeon xưng “em” ngọt xớt.

_ Tôi không có! – Yuri chối bay chối biến.

_ Yul biết không, em thật sự rất thích Yul – Soo Yeon cúi mặt khi nói câu này.

Yuri cứng người khi nghe lời thổ lộ của nàng công chúa bướng bỉnh đó.

_ Đừng..đừng nên thích tôi – Yuri lắp bắp.

_ Tại sao? – Soo Yeon ngẩng mặt lên hỏi.

_ Chúng ta không thể nào.

_ Vì lí do gì chứ? – Soo Yeon không chịu thua – nếu là vì vấn đề thân thế thì Yul đừng lo, cha rất thương em, chắc chắn cha sẽ đồng ý mà.

_ Không! Không phải chuyện đó, tôi không thể yêu cô được.

_ Em không hiểu – Soo Yeon bắt đầu khóc.

_ Có nghĩa là tôi không yêu cô, cô có bị điếc không vậy? – Yuri hét lên.

Nói rồi Yuri giật mạnh tay mình khỏi tay Soo Yeon và chạy khỏi đó. Còn lại một mình trong phòng, Soo Yeon úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở.

Yuri chạy về phòng và đóng cửa một cách mạnh bạo. Thật sự Yuri rất sợ khi thấy Soo Yeon khóc như vậy, trái tim Yuri như bị ai bóp nghẹt. Yuri thật sự rất sợ, tại sao nước mắt của Soo Yeon lại làm Yuri thấy đau thắt ruột gan. Yuri cười buồn khi nhận ra mình đã yêu người con gái này rồi.

Yuri đi đến chuồng ngựa để thăm con cà chớn, mắc dịch mà vương gia đáng kính đã gọi như thế. Và Yuri ngạc nhiên khi thấy Soo Yeon đang ngồi tựa vào cái cây, mắt nhìn xa xăm. Yuri hít một hơi dài rồi quay bước trở về phòng nhưng tiếng nói của người con gái kia đã kéo cậu lại.

_ Yul, lại định bỏ đi sao? – Soo Yeon cười buồn.

_ Không! Tại thấy cô chăm chú quá nên không muốn làm cô mất hứng ấy mà – Yuri nói rồi ngồi xuống bên cạnh Soo Yeon.

_ Có thể cho em dựa vào người Yul không?

_ Được! – Yuri trả lời rồi kéo Soo Yeon sát vào mình – ai đưa cô ra đây vậy?

_ Yunho, em muốn ra ngoài hít thở khí trời – Soo Yeon dịu dàng tựa vào lồng ngực Yuri – Yul nói không yêu em?

_ Phải! tôi không yêu cô.

_ Yul biết không? Cơ thể con người không biết nói dối – Soo Yeon nắm lấy tay Yul – khi em nắm tay Yul thật chặt, em cảm thấy tình yêu tràn đầy trong đó, cảm nhận được sự chân thành, không giả dối.

_ Cô thì biết gì chứ?

_ Nếu như Yul cứ cố khẳng định như vậy thì em cũng nói luôn – Soo Yeon nhìn sâu vào mắt Yuri – tình yêu này như sự chấp nhất của em với Yul không bao giờ thay đổi.

Yuri bị đôi mắt của Soo Yeon chinh phục, đôi mắt nâu trong vắt, đôi mắt chân thành.

_ Tốt nhất là cô hãy buông tha cho tôi đi – Yuri thở dài – tôi và cô thật sự không thể đến với nhau được.

_ Em không quan tâm – Soo Yeon bướng bỉnh.

_ Tôi không phải là …con ..trai đâu – Yuri nói ra một trong hai lí do Soo Yeon và Yuri không thể đến với nhau.

Soo Yeon chớp mắt nhìn Yuri sau đó mỉm cười.

_ Em không quan tâm, em yêu Yul, Yul là trai hay gái cũng vậy!

_ Cái gì? – Yuri thật sự bất lực – cô có bị điên không?

_ Có, em đang điên lên vì Yul đây!

_ Kệ cô! Tôi cũng không quan tâm! – Yuri nói rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Soo Yeon cười rồi dựa hẳn vào người Yuri, đặt bàn tay Yuri lên bụng mình, nàng từ từ nhắm mắt tận hưởng sự ấm áp này.

CHAP 9: SỰ TRẢ THÙ CỦA CÔNG CHÚA

_ Cái gì? – Soo Young hét lên – cậu nói với Soo Yeon là tớ với cậu là con gái.

Yuri gật đầu như một chú cún con.

_ Nếu cô ấy nói ra thì chúng ta chắc chắn bị đuổi ra khỏi cung đấy – Soo Young bứt tóc, vò đầu mình.

_ Yên tâm, cô ấy sẽ không làm vậy đâu – Yuri khẳng định chắc nịch.

_ Nhưng cô ấy biết đó là yếu điểm của chúng ta – Soo Young lại hét lên lần nữa.

_ Yul, Soo Young – Soo Yeon được người nữ quan đẩy đi đến chỗ hai người.

_ Tớ không liên quan – Soo Young quay sang Yuri thì thầm rồi cười với Soo Yeon – công chúa chơi với Yul nhé, tớ ra chuồng ngựa chơi với Shin Dong đây.

Và rồi Soo Young cũng biến mất khi vừa nói xong.

Soo Yeon mỉm cười quay sang Yuri.

_ Yul, em muốn ra ngoài ngắm cảnh.

_ Có nữ quan lo được rồi – Yuri trả lời cộc lốc.

_ Umh, cũng được, chẳng qua em có tin hay muốn nói cho cha biết thôi mà – Soo Yeon cố ý nhấn mạnh hai từ “tin hay”.

_ Cô muốn gì? – Yuri nuốt nước bọt.

_ Em muốn ra ngoài ngắm cảnh – Soo Yeon cười tươi rói.

_ Được rồi! – Yuri ngậm ngùi giữ lấy tay cầm của chiếc xe lăn định đẩy cô ấy đi.

_ Ẳm em đi, Yul! – Soo Yeon cười gian xảo.

Yuri thở dài nhấc công chúa Soo Yeon lên. Nữ quan Hyo Yeon chỉ biết cười trừ.

_ Yul, em muốn uống nước – Soo Yeon nêu lên yêu cầu khá dễ thương khi ngồi xuống ngồi cái nhà nghỉ trong hậu viện.

_ Để tôi về lại cung – Yuri bỏ đi.

Yuri mồ hôi nhễ nhại cầm chai nước đưa cho Soo Yeon.

_ Em đổi ý rồi, em muốn uống nước dừa kia! – Soo Yeon chỉ lên cây dừa cao chót vót.

Yuri mặt tái mét nhìn theo hướng Soo Yeon chỉ. Gì chứ leo cây đâu phải là sở trường của cậu.

Yuri cứ leo lên rồi bị rớt xuống cứ như vậy cả chục lần làm Soo Yeon có muốn nhịn cười cũng không nổi. Tức mình vì mệt và xấu hổ, Yuri đưa chân đá một phát thật mạnh vào thân cây. Dĩ nhiên sau đó, ta sẽ thấy một con choi choi ôm chân nhảy không ngừng dưới gốc cây. Mà đâu chỉ có vậy, người ta nói làm ác trời hại cấm có sai. Lúc Yuri đá cái cây, sức mạnh của Yuri đâu cần phải bàn, đúng không? Để thưởng cho công sức của bạn, bác Dừa hứng chí tặng Yuri cả chục trái, cho nên, con choi choi khi nãy biến mất, mà chỉ thấy nguyên một đống dừa đang đè chết người nào đó thôi.

Yuri hậm hực ôm trái dừa lại chỗ Soo Yeon, nhìn Yuri te tua thấy tội luôn.

“Ai biểu! cho đáng! Trời phạt vì tội từ chối mình” – vâng! Đây là suy nghĩ của một ai đó.

Nhưng không biết là ai đó có thấy hả dạ không khi mà Yuri đang tức giận vì không biết làm cách nào lấy được nước ra khỏi trái dừa.*mấy bạn thông cảm, bạn í sống với bạch yêu lâu quá nên ngơ ngơ giống như trên núi xuống ấy*

_ Đồ khốn! Cả mày cũng muốn chọc tức tao nữa? – giận quá mất khôn, Yuri thẳng tay ném nó xuống, ngay cái chân vừa mới thử độ cứng với cây dừa xong.

_ Áaaaaaaa, đau quá! – vâng! Và ta lại thấy con choi choi.

Soo Yeon cười nghiêng ngã khi thấy Yuri như vậy nhưng nàng cũng biết dừng lại khi Yuri ấm ức nhìn nàng. Yuri ngồi xuống ghế cạnh Soo Yeon, công chúa nhỏ sau giây phút hả dạ cũng thấy xót xót, nàng dịu dàng lau mồ hôi đang chảy thành dòng trên mặt Yuri rồi đưa chai nước hồi nãy cho Yuri.

Sự việc sau đó cũng ổn thôi, cho tới khi công chúa dùng bữa tối.

_ Yul~~ - cái giọng lảnh lót vừa vang lên thì Yul cũng lết thân tàn tới – đút em.

Và Yuri hào hoa, đẹp trai tiếp tục công việc của một người hầu.

Sau đó là đấm bóp, mát-xa cho công chúa, ru công chúa ngủ.

Một ngày nô lệ của Yuri chấm hết.

Ngày hôm sau…

Yuri ê ẩm cả người nên vẫn còn đang nướng trên giường nhưng công chúa nhỏ nào có buông tha cho người ta. Nàng cất công qua tận phòng người ấy làm cái chuyện động trời, đánh thức người khác.

_ Yul, dậy đi! – công chúa lắc lắc người kia, nhưng có vẻ do toàn được người khác đánh thức nên nàng không biết làm sao kêu người kia dậy.

Bất lực, nàng cố gắng trèo lên giường tên đen kia. Rồi chui vô chăn người ta, ôm người ta cứng ngắt. Ngủ thôi.

Yuri giật mình thức giấc khi cảm thấy đôi tay mềm mại của ai đó ôm lấy mình. Yuri nhẹ nhàng quay người ngắm nhìn thiên thần xinh đẹp. Soo Yeon chợt cựa mình, chu môi, nhăn mày rất đáng yêu rồi trong vô thức, nàng kéo cái cổ áo lệch xuống chút cho ai kia phụt máu mũi khi vô tình nhìn thấy chỗ không nên thấy.

Công chúa quả là độc ác khi làm cho ai đó phải nhét đầy khăn vào mũi mình nhằm cầm máu. Cách trả thù này coi bộ hay đấy, không đau, không tốn sức mà người bị hại vẫn đổ máu như thường.

CHAP 10: ĐỒNG LÕA BÓNG ĐÊM.

Sau một tháng chữa trị thì Soo Yeon cũng đi lại được. Vua cha và mẫu hậu của nàng mừng lắm. Và đáp ứng yêu cầu của con gái cưng, công chúa, thái tử cùng Yuri và Soo Young được chấp thuận cho chuyến du ngoại xa kinh thành.

Muốn biết hơn về cuộc sống của Yuri trước lúc về Sm nên Soo Yeon đề nghị đến nơi ở của Yuri khi còn sống với cha. Và Yuri thật sự bất ngờ là Soo Young lại xởi lởi, tử tế đến thế, cậu ấy đồng ý cái rụp mà không để ý thấy cái mặt nhăn như khỉ của Yuri.

_ Rồi nhà đâu mà chúng ta dẫn họ tới? – Yuri thì thầm vào tai Soo Young – mà sao cậu lại đồng ý, không từ chối quách đi?

_ Cậu ngốc quá! Phải làm cho Yunho tin tưởng chúng ta chứ? – Soo Young xoa cằm – với lại tớ đã nhờ Teuki oppa dựng một căn nhà trong rừng rồi, yên tâm đi bạn.

_ Hai người lên ngựa đi! – Yunho nói.

_ Sao có 3 con ngựa vậy? – Soo Young hỏi.

_ Tớ sẽ đi với Yuri! – Soo Yeon cười.

_ Ai nói tôi sẽ đi với cô? – Yuri hỏi lại.

_ Em nói! Hay là Yul muốn……… - mặt Soo Yeon hiện rõ chữ gian.

_ Thôi được rồi! – Yuri miễn cười đỡ Soo Yeon lên ngựa.

_ Hai người đẹp đôi đấy! – Yunho cười – hay anh nói với cha cho hai đứa đính hôn.

_ Được đó! – Soo Yeon hào hứng.

_ Dẹp đi! – Yuri bực bội.

_ Sao vậy? Dù sao thì Yul cũng là của em mà! – Soo Yeon ngây thơ.

_ Phải đó! Từ trước đến giờ những thứ mà Soo Yeon muốn đến cuối cùng cũng là của nó – Yunho làm bộ rùng mình.

_ Vậy hả? Vậy cậu đồng ý đại đi, Yul – Soo Young châm chọc.

_ Hứ!

Sau tiếng “hứ” đó, Yuri dông thẳng, Soo Yeon tủm tỉm cười rồi tựa lưng vào người Yul, nắm chặt đôi tay đang điều khiển dây cương đó.

Chiều dần tối, Yuri cùng mọi người đã đến gần chỗ ở mà Teuki mới dựng. Đột nhiên, một đám hắc yêu xuất hiện tấn công. Yuri, Soo Young và Yunho chống trả. Do hắc yêu quá nhiều, cuối cùng, họ tách làm hai nhóm. Yuri cùng Soo Yeon chạy thẳng về phía căn nhà; Soo Young cùng Yunho rẽ sang hướng khác.

Yuri thúc dây cương cho con ngựa chạy thật nhanh, có Soo Yeon nên không thể manh động được. Một cơn gió ào tới, người thanh niên mặc áo choàng đen, tay cầm thanh gươm ánh sáng, đeo mặt nạ nửa mặt cười ngạo nghễ xuất hiện trên cành cây trước mặt. Yuri dừng con ngựa lại, bất động nhìn thanh gươm kia, nó vốn dĩ là của Tae Yeon mà. Nhận thấy bàn tay Yuri đang run lên, Soo Yeon chạm nhẹ lên nó rồi nhìn Yuri lo lắng.

Người lạ mặt bay tới, giáng thẳng nhát kiếm xuống chổ Yuri. Vội vàng ôm lấy Soo Yeon nhảy xuống ngựa, Yuri chợt nhận ra khí của hắc yêu do tên đó tỏa ra rất mạnh.

_ Ngươi là ai? – Yuri hét lớn.

_ Ta là hoàng tử bóng đêm, người sẽ lấy mạng ngươi – người đó cười.

_ Hắc yêu khốn kiếp! – Yuri nghiến răng.

Để Soo Yeon lại đó, Yuri bắt đầu so tài với tên đó. Hắn và Yuri có vẻ ngang tài. Yuri thụi hắn một cú vào bụng, hắn đáp trả một nhát kiếm lên cánh tay Yuri.

_ Ngươi biết không? Bóng tối là đồng minh của ta, ngươi thua rồi!

Hắn mỉm cười rồi giơ tay trái, bàn tay hắn xoay một vòng, bóng đêm chợt cuộn lại thành sợi rồi siết chặt Yuri. Yuri bất lực, yêu khí đó đang hút dần sinh lực của cậu, Yuri rên lên đau đớn rồi làm rơi thanh kiếm. Hắn lại gần cậu, tay cầm thanh kiếm vẽ lên mặt Yuri những nét mảnh nhưng không làm chảy máu.

_ Kẻ tử thù của ta, nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?

_ Không! Làm ơn tha cho cậu ấy đi! – Soo Yeon vội vã đẩy thanh kiếm ra khỏi mặt Yuri và chắn trước cậu.

_ Cô là..

_ Tôi là công chúa Soo Yeon của nước Sm, từ xưa đến nay tôi chưa từng cầu xin ai bao giờ, nhưng làm ơn, tôi xin cậu, hãy tha cho cậu ấy đi – Soo Yeon ngước đôi mắt trong vắt của mình nhìn hắn.

_ Cũng được! – hắn cười, một nụ cười ấm áp – nhưng cô phải làm vợ tôi.

_ Cái gì? – Soo Yeon ngạc nhiên.

_ Cô rất đẹp, không sợ chết, có thể vì hắn mà cầu xin tôi – hắn lấy tay xoa nhẹ má Soo Yeon – tôi thích cô, làm vợ tôi nhé.

_ Đừng hòng! – Yuri hét lớn, tiếng hét đó làm hai người còn lại giật bắn.

Cả người Yuri tỏa ra một ngọn lửa đỏ rực, đôi mắt ấy cũng đỏ như vậy. Yuri giận dữ quét một đường kiếm tới hắn. Ngọn lửa ấy lách qua người Soo Yeon rồi quất mạnh vào người hắn. Hắn trúng đòn nhưng không hể hấn gì chỉ nhìn Yuri ngạc nhiên.

_ Sao ngươi lại làm được vậy? Rõ ràng vốn dĩ ngươi sẽ yếu đi trong đêm tối mà!

_ Không hiểu sao? – Yuri nghiến răng và tung thêm đòn nữa – cô ấy là mặt trời của ta đó.

_ Thú vị lắm, hôm nay ta tha cho ngươi, hẹn ngày khác tái đấu, còn nàng, ta vẫn giữ nguyên ý định, hãy nhớ lời ta.

Trước khi con rồng lửa Yuri tạo ra nuốt lấy hắn, hắn cười nhẹ rồi biến mất. Yuri khụy xuống khi hắn vừa đi khỏi, cậu cũng không biết tại sao mình lại nổi điên như vậy? Thấy Soo Yeon hạ mình với hắn, thấy hắn chạm vào Soo Yeon mà Yuri tức không chịu nổi. Soo Yeon vội ngồi xuống xem xét Yuri, trên mặt và trên người chỉ có vài vết thương nhẹ, còn bên trong thì nàng không biết.

_ Đi tới nhà thôi! – Yuri đứng lên nhưng Soo Yeon lại không nhúc nhích – cô bị sao vậy?

Yuri xoay người Soo Yeon lại, một vết cắt sâu trên lưng, gần bả vai, máu đã thấm ướt lớp áo.

_ Sao cô bị thương vậy?

_ …..

_ Lúc nãy, mấy tên hắc yêu tấn công nên cô đỡ giùm tôi hả?

Soo Yeon không nói gì chỉ nhìn Yuri cười rồi ngất đi. Yuri vội vã ẳm Soo Yeon tới ngôi nhà gỗ của mình.

CHAP 11: HẠNH PHÚC????

_ Cô gái này gan thiệt ha! – Teuki dựa người vào thân cây nói với Yuri.

_ Ngu ngốc thì có! – Yuri lẩm bẩm khi đang làm thuốc cho Soo Yeon.

_ Vậy mà ai đó đã nói “cô ấy là mặt trời của ta” cơ đấy! – Teuki nhái lại giọng Yuri lúc nãy.

_ Anh rảnh quá ha! Không có việc gì làm hả? – Yuri quay lại liếc Teuki.

_ Anh muốn xem cô gái ấy như thế nào mà em lại phát điên, phát sốt như vậy? – Teuki cười đểu.

_ Biến khỏi đây! – Yuri quăng nguyên tảng đá vào người thầy mình.

_ Xem kìa! Dữ quá đi, anh đi thăm tình yêu của mình đây! – Teuki nói rồi tung tẩy nhảy đi chổ khác.

Yuri cười khi thấy bộ dạng “đang bay” của sư phụ kính yêu. Cậu mang chén thuốc vào nhà, tiến đến cái giường có cô công chúa xinh đẹp ngủ. Yuri nhẹ nhàng đỡ Soo Yeon dậy. Công chúa khó chịu dụi mắt rồi cũng chịu tỉnh hẳn. Yuri đưa cho nàng cái khăn ướt để lau mặt rồi lặng lẽ cởi áo ngoài của nàng xuống.

_ Yul làm gì vậy?

_ Đắp thuốc lên vết thương chứ gì? Muốn nó lở loét hả?

_ Nhưng mà…..

_ Trời! tôi nói tôi là con gái mà, có sao đâu?

_ Nhưng mà….

_ Mệt cô quá! Tự làm đi! – Yuri chán nản quăng cái khăn xuống rồi ngã vật ra giường.

Mắt Yuri bỗng mở to ra khi nhìn thấy Soo Yeon cởi áo khoe làn da trắng hồng của mình. Thề với tổ tiên bạch yêu, Yuri chưa bao giờ thấy người nào đẹp như vậy! Đẹp từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không chê vào đâu được (ngoại trừ một số chổ hơi lép nhưng chấp nhận được). Trong lúc Yuri đang âm thầm ngưỡng mộ cái đẹp, Soo Yeon bỗng quay phắt lại. Nhìn thấy bản mặt ngu ngu của Yuri, Soo Yeon bỗng cười thật gian. Nàng tiến lại gần con người đen đen đó rồi từ từ trườn lên. Sự tiếp xúc cự li 0 này làm Yuri điếng người. Soo Yeon cười quyến rũ rồi đưa tay xoa nhẹ cằm người bên dưới mình. Nàng cúi người hôn nhẹ lên vành tai Yuri rồi thì thầm:

_ Em biết Yul yêu em.

_ K..không…có – Yuri bị động toàn phần.

_ Nhưng mặt Yul lại thể hiện rõ kìa!

_ Cái..g..gì chứ?

_ Ham muốn.

_ Tôi không có – cuối cùng thì bùa yêu cũng được giải.

Yuri đẩy người Soo Yeon ra rồi ngồi dậy, ngó lơ ra chỗ khác. Soo Yeon mỉm cười cầm chén thuốc đưa cho Yuri.

_ Bôi thuốc giùm em.

Yuri thở dài rồi lấy tay bôi thuốc lên vết thương của công chúa. Ngay khi tay chạm da, cơ thể Yuri bỗng giật lên một phát. Làn da Soo Yeon thật mịn màng và quyến rũ. Cơ thể ấy tỏa ra hương thơm thật dễ chịu, nó làm người ta chìm đắm trong đó. Yuri thật sự không hiểu bản thân mình nữa, và trước khi Yuri hiểu ra thì cơ thể Yuri đã tự hành động. Bàn tay Yuri chợt xoa nhẹ bờ vai Soo Yeon rồi kéo dọc theo cánh tay. Rồi đôi môi hư hỏng ấy kéo một đường ngọt ngào từ cổ xuống vai nàng. Cảm giác lạ lùng, những động chạm đầy kích thích ấy khiến Soo Yeon bất giác rên lên thật gợi cảm. Nụ hôn của Yuri dừng lại ở cổ Soo Yeon và mơn trớn nó. Sau đó, đôi môi đó di chuyển xuống vai và vô ý chạm vào vết thương khiến Soo Yeon hét lớn vì đau.

Yuri giật mình thoát khỏi sự cám dỗ, cậu lấy tay vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo rồi bôi thuốc lên cho Soo Yeon. Xong nhiệm vụ, Yuri lật đật bỏ ra ngoài vì sợ rằng chuyện đó lập lại lần nữa.

_ Nguy hiểm quá! – Yuri dựa vào thân cây thở dài – sao mình lại làm vậy nhỉ?

“Yuri!” – đột nhiên trong đầu Yuri có tiếng gọi.

“gì vậy?” – Yuri dùng truyền âm trả lời Soo Young.

“bọn tớ về cung an toàn rồi! còn cậu và công chúa thì sao?”

“mém chết!”

“sao vậy?”

“hoàng tử bóng đêm ra tay”

“hay thật! hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”

“hắn rất mạnh”

“hắn có liên quan đến vụ thảm sát ở đất nước cậu không?”

“chắc là không! Hắn còn rất trẻ, cỡ tuổi chúng ta”

“hắn muốn giết cậu, vậy hẳn bọn hắc yêu đã biết thân phận chúng ta rồi!”

“bọn chúng nhanh thật! không còn thời gian đâu, khi tớ về cung, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch”

“được rồi! tớ sẽ đợi cậu”

Soo Young nói và kết thúc truyền âm. Yuri xoa cằm nghĩ về tên hoàng tử kia. Tại sao hắn lại sử dụng được gươm ánh sáng? Thanh gươm đó của Tae Yeon kia mà! Và tại sao hắn lại bỏ đi như vậy? Nếu lúc đó hắn ra tay, Yuri chắc chắn sẽ thảm bại.

Yuri vò đầu suy nghĩ nhưng mà vẫn không tìm ra lời giải. Chợt một tiếng hát trong trẻo cất lên, Soo Yeon đang đứng giữa đồng cỏ xanh đầy hoa nắng. Nụ cười của Soo Yeon thật là ấm áp. Những ngọn gió nghe tiếng hát của nàng bèn kéo tới góp vui, gió cuốn lá bay xào xạc. Những cánh bướm cùng đàn chim nhỏ vui đùa xung quanh nàng. Tất cả tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Yuri ngẩn người ngắm nhìn, Soo Yeon rất đẹp, nàng là tạo vật hoàn hảo của chúa trời. Và ngay lúc này đây, mọi hận thù, đau khổ cùng những vấn đề rắc rối của Yuri như tan biến, chỉ còn tình yêu và hạnh phúc ngập tràn.

_ Lại đây nào, cô bé! – Yuri đưa tay bắc lên miệng thành loa gọi Soo Yeon.

Soo Yeon ngạc nhiên nhìn Yuri rồi mỉm cười chạy tới. Yuri đưa tay nắm lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng đưa nàng ra con suối nhỏ. Soo Yeon trầm trồ trước vẻ đẹp của con suối, nàng cúi đầu, nhích ra xa hơn để ngắm lòng suối. Một con cá nhỏ phóng lên làm Soo Yeon giật bắn, hét lớn. Yuri đứng kế bên ôm bụng cười làm nàng ngượng đỏ mặt.

Cười nham hiểm, Soo Yeon đứng lên vòng ra sau lưng Yuri rồi đá cậu ấy xuống. Tới phiên Soo Yeon cười, nhưng tràng cười không kéo dài lâu khi Yuri vẫn nằm giữa dòng nước không động đậy. Soo Yeon sợ quá, nàng cúi xuống nhìn rồi nhảy xuống, lội lại chỗ Yuri.

Và nàng ngạc nhiên cực độ khi con người đen thui ấy bỗng ngóc đầu lên khỏi mặt nước, tóm lấy nàng và nhấn xuống nước. Soo Yeon vùng vẫy trong khi Yuri cười khoái chí nhưng khi vừa thả nàng ra thì liền bị nàng cắn một cái thật mạnh vào tay và đánh tới tấp.

Sau khi giỡn mệt, Soo Yeon leo lên bờ, Yuri còn lặn ngụp dưới đó. Rồi Yuri cũng leo lên ngồi kế Soo Yeon, miệng cười toe toét khi giơ cho nàng coi mấy con cá mình mới bắt được.

_ Yul giỏi quá! – Soo Yeon khen.

_ Chuyện! không giỏi sao em yêu – Yuri nựng má Soo Yeon rồi hôn nhẹ vào đó.

Soo Yeon ngạc nhiên, hạnh phúc, nàng ôm lấy Yuri:

_ Yul có sao không? – Soo Yeon hỏi và chỉ vào tay Yuri.

_ Em nghĩ coi có sao không? Em cắn mạnh thật đấy – Yuri nhăn mũi.

_ Em xin lỗi, ai bảo Yul chơi ác? – Soo Yeon cầm tay Yuri rồi xoa nhẹ lên vết cắn.

_ Ai đá Yul xuống nước hả?

_ Ai bảo Yul ngốc làm chi?

_ Ai ngốc? – Yuri nhéo nhẹ mũi Soo Yeon làm nó hơi đỏ.

_ Yul ngốc! – Soo Yeon nhéo tay Yuri rồi xoa nhẹ mũi mình.

_ Khỏi chơi với em nữa, hứ! – sau tiếng “hứ” thì Yuri đứng dậy, cầm theo mấy con cá, bỏ đi.

Soo Yeon lật đật đứng dậy và nắm tay Yuri, cậu ấy mỉm cười rồi dắt Soo Yeon về căn nhà. Soo Yeon thật sự ngạc nhiên về thái độ và cách cư xử của Yuri. Lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp, thật sự Yuri có yêu Soo Yeon không? Nhưng nàng vẫn không hỏi tới, chỉ cần Yuri như thế này là nàng vui rồi.

Mấy ngày sau, Yuri vẫn như vậy, vẫn yêu thương và quan tâm, chăm sóc nàng chu đáo. Yuri dẫn Soo Yeon đi khắp nơi vui chơi. Soo Yeon thật sự hạnh phúc, nhưng thật sự trong cái hạnh phúc đó, nàng vẫn cảm thấy có một cái gì đó bất an.

CHAP 12: HẮC YÊU

Hoàng tử bóng đêm trở về điện của mình, hắn ném cái áo choàng và cởi mặt nạ ra. Hắn nhìn bàn tay mình và mỉm cười, hắn vừa gặp người con gái của đời hắn. Một người con gái xinh đẹp, nước da trắng hồng, gương mặt thanh tú. Tiếc thay, nàng lại đi yêu tên bạch yêu khốn kiếp đó. Hắn cười, không sao, chỉ cần hắn giết tên đó và cướp lấy nàng, thời gian trôi qua và rồi nàng sẽ yêu hắn thôi. Nói về tên bạch yêu đó, hắn bỗng thấy có gì đó là lạ, nửa thân thuộc, nửa xa lạ. Đầu hắn hơi nhức một chút khi gặp tên bạch yêu nửa mùa đó, có lẽ vì hắn cũng là hắc yêu nửa mùa nên thấy quen chăng? Tên đó cũng không mạnh lắm nhưng việc tên đó lấy lại sức mạnh khi hắn đang hút hết sinh lực trong đêm tối làm hắn ngạc nhiên. Có phải, tên đó cũng có sức mạnh bóng tối không nhỉ?

Cửa phòng bật mở, hoàng tử thứ 2 tức giận xông vào:

_ Mày làm trò gì vậy? Sao mày tha cho nó? Cha sẽ tức giận lắm đấy, ngu ngốc!

_ Tôi làm gì là chuyện của tôi, nên nhớ, cha giao cho tôi việc tiêu diệt bọn tàn dư của Soshi quốc chứ không phải là anh – hắn ngước mặt nhìn hoàng tử thứ 2.

_ Được lắm, Lee Jung, tao coi mày làm được gì! – hoàng tử thứ 2 nói rồi bỏ đi.

_ Không tiễn, Dong Hae – Lee Jung nhếch mép coi thường.

Lee Jung là con người, hắn không biết mình từ đâu tới, mình đã từng là ai. Chỉ biết rằng, hắn được hoàng tộc hắc yêu nhận làm con nuôi. Trãi qua nhiều thử thách, hắn được Lee Soo Man tin cậy phong làm hoàng tử bóng tối, người thừa kế chính thức, trước sự ghen tức của những hoàng tử khác. Đặc biệt là Dong Hae, hắn căm ghét Lee Jung và Lee Jung cũng không ưa gì hắn. Và Lee Jung cũng hơi ngạc nhiên khi vũ khí của hắn là thanh gươm ánh sáng. Nhưng không sao, hắn thấy món này hợp với hắn lắm.

Dong Hae đấm lên bàn trước ánh mắt khiếp sợ của thuộc hạ.

_ Biết thế ta đã không đưa nó cho cha, cứ tưởng tráo đổi thân phận hai đứa nó thì ta sẽ được lợi. Ai ngờ tên này còn khó xơi hơn tên kia nửa chứ? Mà tại sao thứ như nó lại sống được ở nơi đầy yêu khí này, nó đáng lẽ phải chết sau đó vài năm khi được đưa về chứ? Hay là, nó vốn dĩ là kẻ được chọn, còn tên kia không phải, ta đã nhầm lẫn sao?

_ Nhưng mà cuối cùng ngươi cũng chết thôi, Lee Jung à! – hắn rít lên – xem các ngươi đấu với nhau thế nào?

Trở lại với Lee Jung, hắn đã đi tắm và đang dùng bữa tối với hai người bạn.

_ Tại sao cậu lại để hắn thoát vậy? – một cô bé với thân hình nhỏ nhắn, cỡ dáng Lee Jung – cậu thừa sức giết hắn mà?

_ Tớ cần tìm hiểu thêm về hắn, Sunny à – Lee Jung từ tốn đáp.

_ Sao tớ thấy cậu có vẻ vui vậy? – cô bé có khuôn mặt xinh đẹp ngơ ngác hỏi.

_ Tớ vừa tìm được người phù hợp với tớ, công chúa của SM, Fany à! – Lee Jung cười ấm áp.

Cái muỗng trên tay Fany rớt xuống đất, cô bé cúi gầm mặt xuống, thỏ thẻ:

_ Còn tớ thì sao? Chẳng phải cha đã nói là cậu phải chăm sóc và yêu thương tớ suốt đời sao?

_ Tớ sẽ giữ lời nhưng tớ đâu có hứa sẽ cưới cậu, tớ muốn cưới cô ấy – Lee Jung tránh ánh mắt của Fany.

_ Cậu không hiểu lòng tớ sao? – Fany mắt đỏ hoe như sắp khóc.

_ Tớ hiểu nhưng tớ không thể vì cậu mà đánh mất trái tim mình được.

_ Nhưng mà cô ấy sẽ không chịu làm vợ cậu đâu! – Sunny nói.

_ Tớ sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được cô ấy – Lee Jung khẳng định chắc nịch.

Từ lúc Dong Hae đưa Lee Jung về đây, nó khoảng 14, 15 tuổi. Lee Soo Man luôn bắt nó học những phép thuật hắc ám. Nó cô đơn và mệt mõi lắm. Fany là người đầu tiên làm bạn với nó, cô bé cũng là con người, cha mẹ cô bé chết khi cứu mạng Lee Soo Man, ông ta đem cô về đây nuôi nấng coi như trả ơn. Đó là những gì Lee Soo Man đã nói, Fany tuy sống với hắc yêu nhưng rất lương thiện và hòa đồng. Cô bé đem lại cho nó cảm giác ấm áp, nó thân với Fany lắm. Và Fany cũng như nó, không hề nhớ chuyện lúc nhỏ mình. Kí ức của Fany bắt đầu từ năm cô bé 15 tuổi.

Rồi Sunny cũng làm quen với hai đứa, Sunny là cháu gái của Lee Soo Man, cha cô bé là hoàng tử thứ nhất nhưng không may qua đời vì nguyên nhân gì không biết, còn mẹ thì hình như mất khi sinh cô ra. Sunny vui vẻ, tràn đầy năng lượng, luôn mang đến cho hai đứa trẻ kia niềm vui bất tận.

Lee Jung có khuôn mặt bầu bĩnh, rất trẻ con nhưng tính tình lại khá người lớn, già dặn và nghiêm túc, đã quyết làm chuyện gì thì phải theo đến cùng. Hằng ngày nó theo Siwon luyện võ, học hành với Kangin. Hai người này tuy là hoàng tử thứ nhưng rất yêu thương nó. Dạy dỗ và vui chơi với nó. Nó thật sự quý hai người này lắm. Thỉnh thoảng khi chơi với hai người này, nó lại nhớ vể một cái gì đó, không rõ nhưng làm nó thấy vui vui. Ở đây cũng thú vị, ấm áp nên nó không thèm tìm hiểu nó đã từng là ai nữa. Hắc vương Lee Soo Man đối xử với nó rất tốt, không có lí do gì nó lại phản bội cha nuôi nó.

Fany thích nó, nó biết chứ nhưng nó chỉ xem cô bé như em gái. Fany dễ thương, xinh đẹp, hiền lành và tốt bụng. Nhưng bên cạnh cô bé một thời gian dài làm nó chẳng thấy có chút rung động nào cả. Ở bên Fany không có gì hứng thú nhưng Soo Yeon thì khác, cô bé ấy làm nó rung động. Fany chỉ dám đứng từ xa nhìn nó tập luyện, nó nghĩ cô bé sợ bị thương. Soo Yeon thì không như vậy, cô ấy đỡ giùm tên bạch yêu đó vài nhát kiếm hiểm hóc, đứng trước mũi kiếm của nó không e dè, sợ sệt. Cô ấy là người giống nó, đã làm gì thì làm tới cùng, không sợ nguy hiểm. Nó tin chỉ có Soo Yeon mới dám cùng nó làm những chuyện kinh thiên, động địa thôi.

………………….

Lee Soo Man triệu nó tới, muốn hỏi nó một vài chuyện.

_ Sao con lại tha cho tên bạch yêu đó?

_ Con thấy hắn thú vị - Lee Jung lễ phép.

_ Hắn là kẻ thù của chúng ta, không có thú vị gì hết – Soo Man thở dài – hắn là kẻ thù của con.

_ Sao hắn là kẻ thù của con ạ?

_ Hắn là con nuôi của chúa tể bạch yêu, cha hắn từng vì cuộc chiến với chúng ta mà giết cả nhà con, ta xin lỗi vì chỉ có thể cứu mình con.

_ Cha mẹ con ư? – Lee Jung ngạc nhiên, chưa bao giờ Lee Soo Man nói cho nó nghe về cha mẹ nó.

_ Cha mẹ con là một thương gia giàu có, chuyên cung cấp thực phẩm cho chúng ta. Nhưng không may trong một lần, họ bị tên bạch yêu nửa mùa, Yuri đó quấy phá. Bị cha mẹ con đánh bại, nó ấm ức về nói với cha nó và cha nó đã cho người đến giết cả nhà con. Con bị chúng đánh bị thương trầm trọng, ta mang về chữa trị nhưng con lại mất một mảng kí ức.

_ Tên khốn đó nhẫn tâm vậy sao? – Lee Jung phẫn nộ.

_ Lũ bạch yêu toàn là bọn giả nhân giả nghĩa, con tuyệt đối đừng bao giờ tin lời chúng – Lee Soo Man bước xuống xoa dịu nó.

_ Con sẽ băm vằm nó ra để trả thù cho cha me – Lee Jung nắm chặt tay tạo thành nắm đấm.

_ Vậy mới phải, cha mẹ con sẽ vui lắm đấy – Lee Soo Man cười nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic