Q.1 - Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Đi đăng kí kết hôn

Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Jiyeon liền hối hận. Cô nên suy nghĩ kĩ, mà anh nói sự sống còn của công ty có quan hệ với cô là sao? Lúc nào mình lại hồ đồ như thế, người khác bán mình…mình còn thay người ta kiếm tiền.

"A ——."

Ở trong phòng làm việc Jiyeon hét lên một tiếng giải tỏa bất mãn trong lòng. Mà Myungsoo căn bản không cho Jiyeon có cơ hội hối hận, tính toán cả buổi chiều, liền đưa cô đi đăng kí kết hôn.”

“Anh đưa tôi đi đâu?”

Ngồi trên xe Jiyeon vừa cột dây nịt an toàn vừa hỏi.

"Cục dân chính."

Myungsoo cười trả lời, liền không kịp chờ đợi muốn nhìn phản ứng của Jiyeon một chút.

“Cái gì, anh đùa hả, haha, cái chuyện này thật buồn cười”

Jiyeon nói xong liền giả bộ cười cười, nghe được từ cục dân chính, Jiyeon có là kẻ ngu cũng biết bọn họ đi đến đó làm gì.

“Em xem anh giống đang đùa sao?”

Myungsoo nhìn Jiyeon nói nghiêm túc.

“Anh không phải cũng đã kí tên rồi sao? Cần gì phải đi đăng kí kết hôn nữa?”

Jiyeon sững sờ nói.

'' Myungsoo anh lấy vợ phải danh ngôn chính thuận mà lấy chứ!”

Myungsoo kiêu ngạo nói. Đi tới cửa cục dân chính, Jiyeon là chết sống không xuống xe.

"Xuống xe."

Myungsoo ở thứ n+1 lần gọi Jiyeon xuống xe, Jiyeon còn không chịu xuống, Myungsoo không khỏi tức giận hô to.

“Không được, không được, tôi không đi xuống.” Jiyeon cố chết cầm dây nịt an toàn mà nói.

“Em.”

Bất đắc dĩ, Myungsoo mở cửa xe đẩy Jiyeon ra ngoài. JIyeon lập tức kéo cửa xe, Myungsoo lôi Jiyeon ra khỏi sườn xe, xuống xe xong, Jiyeon  lập tức ngồi chồm hổm xuống, che bụng, giả vờ khổ sở gọi:

“A, bụng của tôi thật đau, hình như dì cả tới trước ngày, đây không phải là dấu hiệu tốt, rõ ràng là có tai ương, tôi xem chúng ta mấy ngày nữa chọn ngày tốt rồi đi.”

Jiyeon nghĩ kéo dài được ngày nào hay ngày ấy, Jiyeon lần đầu tiên trước mặt đàn ông nói dì cả, có chút đỏ mặt nhưng vì hạnh phúc cả đời của mình mà liều mạng. Myungsoo dĩ nhiên biết Jiyeon giả bộ, nhưng vẫn phối hợp, quan tâm cô.

“Bụng rất đau ư, có phải không thể đi lại sao?”

" Ừm. . . . . . ."

Jiyeon nhìn Myungsoo giống như thật tin tưởng lời của mình, gật đầu như bằm tỏi trả lời anh. Chỉ thấy Myungsoo không nói thêm gì, chỉ là lấy điện thoại di động ra đưa lên bên tai:

“Này, Sungyeol , cậu và đoàn bác sĩ của cậu tới đây, đừng quên mang theo băng ca tới, cô ấy nói không thể đi lại, mình ở bệnh viện lân cận gần cục dân chính…”

Jiyeon thấy dáng vẻ nghiêm túc của Myungsoo , nghĩ tới tình cảnh lần trước của mình ở bệnh viện, anh định dùng băng ca đi bệnh viện ư, mắc cỡ chết người. Nghĩ đến đây, Jiyeon  lập tức đứng lên đi tới trước mặt của Myungsoo ,cắt đứt điện thoại:

“Tôi hiện tại hết đau rồi, không cần đi bệnh viện.”

Myungsoo cúp điện thoại nhìn Jiyeon quan tâm nói:

“Người phụ nữ tới kì sinh lí nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu không về sau lưu lại mầm bệnh thì làm thế nào?”

Vừa nói vừa lấy điện thoại muốn gọi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, Jiyeon hơi sợ, lập tức nói:

“Tôi nghĩ chắc không phải là dì cả đến, có thể là sáng nay uống sữa lạnh nên đau bụng.”

Jiyeon nhắm mắt nói, lại nói đi bệnh viện liền sẽ không phải là bị lộ sao. Lúc Jiyeon không thấy Myungsoo nở nụ cười, thật ra từ đầu chí cuối Myungsoo đâu có gọi điện cho ai, chỉ vờ vịt dọa Jiyeon mà thôi, anh biết cô không thích mùi của bệnh viện. Một tiểu bạch thỏ chưa có qua rèn luyện sao có thể đấu thắng một con sói phúc hắc đã thành tinh chứ.

“A, như vậy đi, vậy thì không có việc gì nữa rồi, đi đăng kí đi.”

Myungsoo dắt tay Jiyeon đã muốn đi.

“Không được, tôi không mang chứng minh thư, đồ đạc của tôi đều ở túi xách để ở văn phòng.”

Jiyeon vui mừng trả lời, giờ phút này cô hung phấn vô cùng, cô sai lại quên nếu không có chứng minh sẽ không thể đăng kí kết hôn, cô chưa từng thấy mình cảm ơn tật hay quên của mình như lúc này, cười tươi như hoa. Âu Dương Thụy nhìn cô vui vẻ, dĩ nhiên biết tại sao, nhưng không nhịn được đả kích cô.

“Em nói để ở trong túi xách trên bàn làm việc sao, anh giúp em đem tới, anh sợ bên trong có đồ gì quan trọng, để ở công ty không an toàn, cầm tới cho em, không ngờ bên trong thật sự có đồ quan trọng – chứng minh thư.”

Myungsoo dĩ nhiên biết cô khi kí tên đã mơ hồ rồi, lúc đi ra thấy túi xách trên bàn tiện tay cầm. Kì thật dùng thế lực của Myungsoo thì chỉ cần một cuộc điện thoại thì sẽ làm xong nhưng anh muốn để bản thân trải nghiệm cảm giác đó, cảm giác hạnh phúc anh không muốn sau này hối tiếc.

Myungsoo nói xong liền đem túi xách tới trước mặt cô, Jiyeon nhìn túi xách, hai mắt bốc hỏa, hận không thể lập tức làm cho cái túi xách biến mất.

Không có cách nào khác Jiyeon đành chấp nhận bị Myungsoo kéo vào cục dân chính, lúc đi cô lại nghĩ ra cách, hay là vào đó lúc làm chứng thì hô to lên không muốn chắc sẽ được. Nghĩ đến đây, cô cười gian.  Myungsoo cúi đầu nhìn nụ cười gian manh của Hạ Tịch Nguyệt cũng biết cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì, bèn lên tiếng nhắc nhở cô:

“Em có nhìn kĩ hợp đồng của chúng ta không?”

Myungsoo biết Jiyeon vẫn chưa rõ, nhất định sẽ không nhìn, cho nên lúc trên hợp đồng anh đã ra tay. Jiyeon chờ đợi câu sau của anh.

“Trong hợp đồng có đề cập nếu em không đồng ý kết hôn với anh, nhất định phải làm người tình của anh 30 năm, còn phải bồi thường 30 triệu tiền mặt.”

Myungsoo cười nói.

“Cái gì? Cái người này, điều khoản thật là bất công bằng!”

Nghe được Myungsoo nói như vậy, Jiyeon hô lên. Đều do mình ngại phiền toái, không muốn xem hợp đồng, cũng chẳng có gì cả nên không đề phòng, bây giờ thì hối hận ruột xanh mét rồi.

“Ha ha ha, vậy em nên đồng ý đăng kí kết hôn đi, một là danh chính ngôn thuận vinh quang chói lọi làm phu nhân, hai là làm người tình xấu xí không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng, em chọn cái nào?”

Myungsoo cười nói đến.

“Kẻ ngu cũng biết chọn cái nào!”

Jiyeon bất mãn thầm kêu la trong lòng. Nhưng trên mặt còn nở nụ cười trông khó coi hơn so với khóc nữa:

“Đi thôi, đăng kí đi.”

Đi tới nơi đăng kí, lúc Jiyeon điền tên, không khỏi lệ rơi đầy mặt, bộ dạng đau lòng không tình nguyện. Cô làm giấy đăng kí nhìn Jiyeon khóc đau lòng như vậy, vẫn là làm hết phận sự của mình nên hỏi:

“Có phải không muốn không?”

Myungsoo cười đáp lời:

“Là do cô ấy vui quá nên khóc đó.”

Jiyeon  vừa định mở miệng nói không muốn nhưng nghe Myungsoo nói thì lại đem lời của mình nuốt vào tỏng. Bất mãn bi phẫn thầm rủa trong bụng:

“Con mẹ nó , con mắt nào của anh nhìn ra tôi vui mừng mà khóc, người ta rõ ràng là không muốn. Kim Myungsoo , cái tên tiểu nhân hèn hạ này.”

Đăng kí xong, đi ra khỏi cục dân chính, Jiyeon nhìn cuốn sổ hồng trong tay, thật là hận không được lập tức đem xé nó đi. Myungsoo nhìn bộ dạng của cô liền nói:

“Đưa giấy đăng kí cho anh, anh thay em bảo quản.”

Hiện tại cô vốn hận Myungsoo muốn chết rồi, lại nghe thấy anh muốn lấy đồ của cô, lớn tiếng quát:

“Cái này của tôi tại sao phải đưa anh, một người giữ một cái!”

“Ha ha ha, không phải là do anh sợ em hồ đồ làm mất sao?”

Myungsoo nghe được giọng nói cắn răng nghiến lợi của cô, không có tức giận ngược lại rất cao hứng, từ hôm nay em chính là vợ của anh rồi. Anh có thể đàng hoàng yêu thương em, cưng chiều em.

Jiyeon nhìn giấy đăng kí kết hôn trong tay, trong lòng nghĩ:

“Từ hôm nay mình đã là phụ nữ lập gia đình rồi, mặc dù kết hôn giả nhưng giấy là thật, tại sao mình lại xui xẻo bị gả đi thế này.”

Lên xe xong, chỉ thấy vẻ mặt của hai người đối lập nhau rõ ràng. Jiyeon mặt đầy nước mắt, làm sao lại mắc bẫy anh chứ? Còn Myungsoo thì rạng rỡ, còn ngâm nga bài hát trên đường lái xe về công ty.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro