Q.2 - Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tán tỉnh trong phòng bệnh

Nghĩ thông suốt Myungsoo ngồi trên giường cười với Jiyeon:

"Nhưng anh chỉ muốn cưng chiều em thì phải làm sao?"

Jiyeon nâng đôi mắt hồng hồng nói với Myungsoo:

"Kim Myungsoo, anh có ý gì?"

"Ý của anh là không chỉ hiện tại cưng chiều em, về sau cũng cưng chiều em, anh muốn hung hăng cưng chiều em, chìu em đến vô pháp vô thiên. Bởi vì anh yêu em."

Myungsoo  vừa lau nước mắt Jiyeon vừa nói rất thâm tình.

"Anh gạt em, anh mới vừa rồi còn nói vì em là vợ anh, anh là vì trách nhiệm mới tốt với em."

Jiyeon quệt mồm tức giận nói.

"Nha đầu ngốc, bởi vì Park Jiyeon em là vợ anh, anh mới tốt với em, không phải vì vợ mà chính là vì Park Jiyeon em, em không thể nghĩ à, nếu không thương em anh kết hôn với em làm gì? Nếu như không thương em ở hôn lễ lại trưng bày loài hoa em thích nhất sao? Nếu không thương em anh sẽ mời bạn tốt nhất của em và dì Lý đến ư? Nếu anh không thương em, làm sao mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm đều gọi món em thích ăn nhất. Nha đầu ngốc làm sao em không nghĩ đến vì anh yêu em hả?"

Tay Myungsoo vân vê mũi của Jiyeon dịu dàng nói. Jiyeon gạt tay Myungsoo ra, nhìn anh nghiêm túc hỏi:

"Từ lúc nào anh bắt đầu yêu em?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, em té xỉu trước mặt anh, giống như một con búp bê dễ vỡ, làm cho người ta sinh ra một loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt, từ đó trở đi anh chỉ nghĩ anh yêu em thôi."

Myungsoo nhẹ nhàng nói.

"Sau khi đi làm, còn bữa tiệc kia có những lời đồn đều là do anh cố ý sắp đặt sao?"

Myungsoo cười gật đầu một cái, sau đó nói:

"Bảo bối nhà chúng ta thật thông minh, không sai những thứ kia là do anh cố ý sắp đặt, mục đích là để em kí khế ước, để cho em trở thành vợ của anh."

"Kim Myungsoo , anh cũng quá phúc hắc đi, em thật đúng là tiểu bạch thỏ mới tin anh là Gay, mới sập bẫy của anh."

Jiyeon tức giận vì biết mình bị lừa, nói xong dùng tay gõ vào đầu của mình. Thật ra cô cũng không phải tức giận vì Myungsoo lừa cô, mà giận chính mình sao lại đần như vậy, cứ hướng vào cái bẫy người ta đặt sẵn mà nhảy vào. Myungsoo cầm tay Jiyeon lên, nở nụ cười nói:

"Đừng gõ, đầu này của anh đấy, gõ hư em chịu trách nhiệm. Không phải em ngốc mà do chồng em quá thông minh. Không phải chút thủ đoạn không phúc hắc vậy để vợ mình bị người khác lừa chạy thì làm thế nào? Đến lúc đó anh tìm anh để khóc, cho nên anh ra tay trước để chiếm ưu thế, hậu hạ thủ tao ương."

Jiyeon nghe lời nói hài hước của anh, cô bật cười.

"Em nào có sức quyến rũ như anh nói, chỉ có một mình anh ngốc mới xem em là miếng mồi ngon, xem em là bảo bối."

Myungsoo biết cô đang nghĩ gì, anh ôm cô vào lòng, cằm chống đỡ trên đầu cô, dịu dàng nói:

"Nha đầu ngốc, đó là do bọn họ không có mắt, một ngày nào đó bọn họ sẽ hối hận, hối hận vì bọn họ nhặt cỏ làm bảo bối, mà để bảo bối chân chính mất đi. Mà anh so với họ may mắn hơn nhặt được bảo bối, đến lúc đó, họ hâm mộ anh còn không kịp nữa!"

Jiyeon  được anh an ủi, cô ngẩng đầu lên nói với Myungsoo:

"Cảm ơn anh."

"Cứ như vậy cảm ơn là không đủ."

Lời nói xấu xa của Myungsoo, nói xong liền cúi đầu hướng về phía đôi môi hôn xuống. Dùng đầu lưỡi của mình quyến rũ cái lưỡi thơm tho của Jiyeon. Jiyeon tránh né nụ hôn của Myungsoo , vất vả mới có chút khe hở, thở hổn hển nói:

"Không được, em còn đang bị cảm."

Myungsoo cười nói:

"Anh không sợ, thân thể của anh rất tốt."

Biết Jiyeon lo lắng cho anh, Myungsoo vui mừng còn không được. Anh tiếp tục hôn môi cô. Jiyeon lại tránh né:

"Không được."

Jiyeon kiên quyết không cho Myungsoo hôn, Myungsoo kiên trì muốn hôn cô. Hai người cứ bát nháo, một muốn hôn, một không cho hôn, chơi không biết chán. Trong phòng bệnh lại có người đi vào nhưng hai người không hay biết.

"Khụ khụ khụ, xin lỗi đã quấy rầy hai vị rồi."

Sungyeol  biết Jiyeon đã tỉnh lại rồi nên muốn tới kiểm tra một chút, không ngờ lại thấy hình ảnh như thế. Nhìn hai người anh anh em em không phát hiện anh ở đây, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng nhắc nhở hai người còn có người thứ ba đang tồn tại.

Nghe tiếng ho, Myungsoo quay đầu nhìn thấy Sungyeol , mặt liền tối lại, hết sức không vui vì Sungyeol quấy rầy anh và bảo bối đang thân mật. Nhìn thấy mặt Myungsoo đen lại, Sungyeol liền giải thích:

"Cậu đừng nóng giận, mình tới để kiểm tra thân thể chị dâu, biết chị dâu đã tỉnh mình liền lập tức tới."

Sungyeol thật sợ Myungsoo , nếu hiện tại không giải thích rõ ngày sau không rõ lúc nào cậu ta lại trả thù anh nữa. Anh thật sự sợ trình độ phúc hắc của người này.

Mà Jiyeon nghe được tiếng ho, ngẩng đầu lên thấy Sungyeol, sau đó lại nghe anh gọi cô là chị dâu, càng thêm xấu hổ, lập tức nằm xuống vùi cả người vào chăn. Mắc cỡ chết rồi!

Myungsoo  nghe lời giải thích của Sungyeol thì không tức giận nữa, quay sang nhìn Jiyeon , thấy cô đem thân mình giấu trong chăn bộ dạng rất đáng yêu. Myungsoo  nhẹ nhàng vén chăn lên, nói:

"Đừng vùi mình vào trong chăn kín, bên trong không khí không có, bưng bít hư thì làm thế nào, mau ra đây cho anh!"

"Không ra, không ra. Mắc cỡ chết người rồi, em mới không cần ra ngoài!"

Jiyeon  gắt gao giữ chặt chăn không chịu đi ra ngoài.

"Bảo bối, nghe lời anh mau ra đây, sao lại mất mặt được, cậu ta hâm mộ chúng ta còn không kịp đấy. Mau ra đây để cho Sungyeol kiểm tra cho em một chút."

Myungsoo nói hết sức ôn nhu, Jiyeon đành phải chui ra khỏi chăn, mặt cô vẫn còn hồng hồng.

Sungyeol thấy Myungsoo  đối với Jiyeon dịu dàng như vậy không khỏi kinh ngạc. Người này cũng có lúc ôn nhu như thế!

Xem ra tình yêu thật có thể làm cho một người lạnh lùng trong chốc lát trở nên dịu dàng như vậy.

Chỉ là, ai nói anh hâm mộ...anh có biểu hiện đó sao? Đúng, anh thật hâm mộ, cũng muốn tìm người yêu. Trong đầu xuất hiện lên một khuôn mặt xán lạn. Lắc đầu, làm sao có thể là cô ấy? Đầu óc mình nhất định là không tỉnh táo.

Sau đó Sungyeol tới kiểm tra thân thế cho Jiyeon. Sungyeol kiểm tra xong, nói với Myungsoo :

"Đã không còn gì đáng ngại rồi, uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày sau sẽ khỏi. Nếu muốn trở về, hiện tại cũng có thể được."

Sungyeol nói xong rồi đi ra ngoài. Nhưng anh thấy rõ ràng ánh mắt của Myungsoo có ý:

"Cậu không có chuyện gì nữa thì nhanh nhanh chút đi, đừng ở đây làm kì đà cản mũi."

Sau khi Sungyeol  đi ra ngoài, Jiyeon vung quả đấm nhỏ của mình về phía lồng ngực Myungsoo , tức giận nói:

"Đều tại anh! Đều tại anh!"

Myungsoo nắm cái tay nhỏ bé của Jiyeon lên đặt trên môi hôn xuống một cái, cười nói:

"Được rồi, đều tại anh."

Jiyeon rút tay của mình về, tức giận đến phồng má, không để ý đến Myungsoo nữa. Nhưng lát sau lại nghĩ đến cái gì dịu dàng nói với Myungsoo :

"Myungsoo , em có thể cầu xin anh một chuyện không?"

"Ừ em nói đi."

Myungsoo vuốt ve tay của Jiyeon.

"Anh có thể bỏ qua cho Bae Suzy không, dù sao hiện tại em cũng không có gì, anh hãy bỏ qua cho cô ấy có được không anh?"

Jiyeon nũng nịu với anh. Cô không muốn Myungsoo biết quan hệ của cô và Suzy, không muốn anh lo cho mình. Myungsoo dĩ nhiên biết tại sao Jiyeon lại nói như vậy, nhìn Jiyeon không có ý định nói cho anh biết, Myungsoo không tức giận, ngọt ngào nói:

"Được, nhưng em phải đồng ý với anh về sau phải chăm sóc cho mình thật tốt, không cho phép để mình bị thương nữa. Nếu không anh sẽ không tha cho cô ấy."

Jiyeon có chút bất mãn với lời của anh, trong lòng lại lầu bầu 'ngã bệnh với bị thương đâu phải do mình quyết định, người này thật bá đạo'. Trên mặt thì lại nở nụ cười:

"Được, chỉ là anh không tò mò tại sao em lại bỏ qua cho Bae Suzy sao?"

Jiyeontò mò. Phụ nữ luôn có tính tò mò hiếu kì như vậy, trong lòng không muốn nói cho người khác biết nhưng người khác không hỏi lại thì cảm thấy có chút không vui. Myungsoo biết Jiyeon đang nghĩ lung tung, vội vàng nói:

"Không muốn, bởi vì anh biết vợ anh là người hiền lành nhất trên đời, bụng tể tướng có thể chống thuyền."

"Ha ha ha, miệng lưỡi của anh thật ngọt nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro