Q.2 - Chương 29 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q.2 - Chương 29: Số mạng cuối cùng của Bae Suzy .

Myungsoo ôm Jiyeon từ đồn cảnh sát trở về biệt thự, nhẹ nhàng đặt cô lên giường kéo chăn đắp cho cô, khuôn mặt trầm tư.

'Lúc đầu để cho bảo bối biết rõ chân tướng liệu có phải anh đã sai rồi không? Có lẽ nên gạt cô cả đời, nhưng nếu như cả đời không tìm ra hung thủ giết hại cha mẹ cô, cả đời bảo bối sẽ không yên, nếu biết anh cố ý lừa cô, anh sợ cô sẽ không tha thứ cho anh, anh không dám đánh cược. Không thể làm khác hơn là để cho cô biết tất cả mọi chuyện.'

Jiyeon ngủ đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại, cô tỉnh lại nhưng cũng không nói chuyện, ánh mắt cứ đờ đẫn. Trong lòng Myungsoo cực kì khổ sở, anh ôn nhu nói:

"Vợ à, chúng ta ăn gì đó đi có được không?"

Jiyeon vẫn không nhúc nhích.

"Vợ à, em đừng như vậy, rốt cuộc em đang hành hạ em hay là anh đây? Em nghĩ nếu cha em trên trời biết em như vậy ông ấy có an tâm được không?"

Nghe được tiếng cha, Jiyeon mới có phản ứng.

"Em muốn đi thăm cha có được không?"

Jiyeon chảy nước mắt hỏi.

"Ăn cháo xong anh đưa em đi, đã một ngày em không ăn gì rồi. Nếu té xỉu nữa thì làm thế nào, em cũng không muốn để cho cha em thấy bộ dạng này của em đúng không?"

Myungsoo vừa thay Jiyeon lau nước mắt vừa đau lòng khuyên.

"Ừm."

Jiyeon gật đầu như tượng gỗ. Myungsoo bưng chén lên, từng muỗng từng muỗng cho Jiyeon ăn, tuy ăn cháo nhưng cô không có cảm giác gì, đôi môi mấp máy không biết trong miệng mình đang ăn thứ gì.

Ăn xong Myungsoo mặc quần áo thật dày cho Jiyeon , dù sao cũng là buổi tối có chút lạnh. Myungsoo lái xe đưa Jiyeon tới thăm mộ Park Yoochun.

Đi tới nơi đêm cũng đã khuya, xe mới dừng lại, Jiyeon không kịp chờ liền chạy đến trước mộ cha. Dùng đôi tay của mình vuốt ve tấm hình trên bia mộ, cô khóc nức nở:

"Cha mẹ, mọi chuyện tại sao lại như vậy? Con nên làm gì đây, cha nói đúng, nhược điểm lớn nhất của con người đó là mềm lòng, kết quả là cả đời tiếc nuối. Hai người có phải đang dùng sinh mạng của mình để dạy cho con biết con đang quá yếu đuối có phải không? Có phải ban đầu cha cũng hối hận mình đã yếu đuối?" Jiyeon khóc rống. Myungsoo đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.

Nhìn tấm hình trên bia mộ, anh thành khẩn nói: "Cha mẹ, rất xin lỗi hai người, lâu như vậy mới đến thăm hai người, cha mẹ yên tâm con nhất định chăm sóc cho Yeonnie thật tốt." Jiyeon nghe lời nói của Myungsoo thì ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hỏi: "Anh yêu em sao?"

"Anh yêu em." Myungsoo khẳng định.

"Là cả đời, ngoại trừ chết đi, tình yêu anh đối với em mãi mãi không bao giờ dừng lại."

"Anh có bỏ em đi không? Giống như cha mẹ rời bỏ chỉ còn lại một mình em?"

Jiyeon sợ, một khi cô tiếp nhận Myungsoo , một ngày nào đó anh rời bỏ cô, cô sẽ chết mất.

"Không có, vĩnh viễn không có ngày đó, anh sẽ bảo vệ mình thật tốt để chăm sóc em, vì em là sinh mạng của anh."

Myungsoo kiên định trả lời cô, nghe được thổ lộ của anh Jiyeon cảm động vô cùng, cô rụt người vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói:

"Ông xã, anh thật tốt. Chúng ta về nhà thôi."

Myungsoo tưởng rằng Jiyeon sẽ nói 'em yêu anh' nhưng không ngờ lại là 'anh thật tốt', có chút thất vọng. Ôm lấy Jiyeon hướng tới chỗ đậu xe.

Jiyeon nghe được những lời của Myungsoo lúc này, trong nháy mắt muốn hét thật to 'em cũng yêu anh', nhưng lời vừa đến miệng thì đổi thành 'anh thật tốt'.

Jiyeon đưa hai tay vòng lên cổ Myungsoo, lẳng lặng nhìn từng cử động của anh, thậm chí đến một cái nhíu mày của anh cũng hấp dẫn mê người, nhất là đôi môi mỏng khêu gợi kia làm cho cô kích động.

Thật sự yêu một người như thế nào cho vừa mắt? Thì ra tình yêu vẫn bên cạnh, mình không hề phát hiện, nhưng trong thoáng chốc hiểu đó là yêu. Myungsoo thấy cô nhìn anh chằm chằm, anh cười hỏi: "Nhìn mặt anh chằm chằm như thế làm gì hả?"

"Em nhìn chồng em không được sao?"

Jiyeon bĩu môi nói.

"Cứng miệng quá, bà xã anh cái gì cũng nói được, về nhà rồi anh cho em nhìn thỏa thích có được không?"

Jiyeon nép đầu vào ngực anh không chịu ngẩng đầu lên, Myungsoo thấy cô xấu hổ liền cười một cái, bảo bối nói với anh những chuyện này, chẳng phải tình cảm đã tốt hơn một chút rồi sao.

Trở lại biệt thự, Jiyeon nằm ở trên giường, Myungsoo vừa định đứng dậy thì cô nhanh tay nắm lấy vạt áo của anh, Myungsoo không hiểu chuyện quay nhìn cô, Jiyeon nhìn anh yếu ớt nói:

"Anh đi đâu, không có anh ở đây, em không ngủ được."

"Vợ à, anh chỉ muốn xuống nhà lấy sữa cho em thôi, trước lúc ngủ uống một ly sữa sẽ ngủ ngon hơn."

Myungsoo cười nói.

"Ừm."

Biết anh chỉ muốn xuống lấy sữa cho cô uống nhưng tay cô vẫn còn nắm áo của anh thật chặt không có ý định bỏ ra. Myungsoo nghĩ cô sợ anh chạy mất, có chút buồn cười. Đành lấy điện thoại gọi dì Hwang đang ngủ đem sữa tươi lên.

Jiyeon uống sữa xong nhanh chóng đi ngủ, có lẽ một ngày vất vả làm cho cô cả người mệt mỏi, cho nên ngủ rất nhanh. Bàn tay cô vẫn nắm chặt áo của Myungsoo, vẫn không có ý muốn bỏ ra. Lúc này điện thoại của Myungsoo đổ chuông, thấy người gọi đến là Suho , anh hạ thấp giọng xuống nhận điện thoại:

"Chuyện gì?"

"Môn chủ, vì chứng cứ chưa đủ nên Bae Suzy được thả ra, bây giờ chúng ta nên tìm chứng cứ để đưa cô ta vào tù sao?"

"Không cần, bắt cô ta lại, chờ tôi về xử lí."

"Dạ, Môn chủ tính ngay lúc nay tới sao?"

Suho cung kính hỏi.

"Lúc này?"

Myungsoo cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé đang nắm giữ vạt áo của anh, âm thầm cười một cái, sau đó nói:

"Để ngày mai đi."

Suzy được thả ra ngoài, Myungsoo muốn tự tay giải quyết cô ta, dĩ nhiên sẽ không để cho cô ta ngồi tù. Trầm mặt một hồi, Myungsoo lại hỏi:

"Park Kahi sao rồi?"

"Park Kahi phạm tội mưu sát nên bị phán tử hình. Nhưng hiện tại bà ta được chuẩn đoán bệnh tâm thần phân liệt, đưa đến bệnh viện điều trị, nếu như điều trị thành công sẽ tiếp tục thi hành án tử hình."

Myungsoo suy nghĩ một hồi về chuyện Park Kahi bị bệnh thần kinh, sau đó nói với Suho:

"Cậu tìm mấy người đến bệnh viện xem bà ta giả điên hay điên thật, không điên cũng phải làm cho bà ta điên, tìm người phế chân tay của bà ta, để cho bà ta cả đời sống trong bệnh viện tâm thần, sinh hoạt chung với bệnh nhân tâm thần."

"Dạ, Môn chủ, tôi hiểu rồi tôi sẽ tìm người đi làm."

Myungsoo cúp điện thoại, yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Jiyeon, chân mày lúc ngủ của cô nhướng lên cao, Myungsoo nhẹ nhàng đưa tay vuốt. Dáng vẻ khi ngủ của cô không yên vì cảm giác thiếu an toàn, anh nghĩ về sau phải làm cho cô có cảm giác an toàn, tin tưởng vào anh.

Buổi sáng hôm sau Jiyeon vẫn còn ngủ nhưng Myungsoo đã trở lại tổng bộ Woolim. Anh muốn tranh thủ lúc cô còn chưa tỉnh lại nhanh chóng xử lí những công việc còn đang chờ mình.

Tối hôm qua cả đêm anh không có hề chợp mắt nhưng không mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến hai người đàn bà đã hại bảo bối của anh, Myungsoo liền muốn giết bọn họ ngay tức khắc.

Chết là giải thoát chỉ có hành hạ mới lâu dài, Myungsoo đi tới nhà giam phía dưới nhìn Suzy đang bị cột vào cột gỗ, anh nở nụ cười hiểm ác.

Ngày hôm qua Suzy vừa ra khỏi sở cảnh sát đã bị người ta đánh ngất xỉu sau đó mang đến chỗ này. Vừa tỉnh lại đã thấy Myungsoo ở trước mặt, vui mừng nói:

"Thụy, anh tới cứu em sao, em biết ngay anh sẽ không vứt bỏ em mà. Các người còn không mau thả tôi ra."

Suzy hướng về phía các thủ hạ của Myungsoo hầm hừ. Myungsoo liếc nhìn cô ta, anh nói:

"Cô vẫn còn chưa rõ tình huống của mình à, là tôi bảo họ trói cô đến đây."

"Cái gì, sao có thể như vậy? Myungsoo, anh sẽ không đối xử với em như vậy có phải không?"

Suzy không dám tin hỏi.

"Cô làm tổn thương bảo bối quan trọng nhất của tôi, cô thấy tôi nên đối với cô như thế nào? Từng ngày từng ngày hành hạ cô, mỗi lần đều sẽ làm cho cô sống không bằng chết."

"Không cần, anh không thể đối với em như vậy, em là chị gái của Jiyeon anh không thể làm như thế, không phải anh rất thích Jiyeon sao? Hiện tại em là người thân duy nhất của cô ấy, nếu anh giết chết em, cô ấy cả đời sẽ không tha thứ cho anh."

Myungsoo cười lạnh: "A...nếu cô là chị của Jiyeon, có lẽ tôi sẽ nở mặt Yeonnie mà tha mạng cho cô, nhưng cô phải sao?"

"Em là, em và Jiyeon đã làm giám định DNA, em là chị của Jiyeon, không tin anh có thể đến bệnh viện để điều tra."

Lúc này Suho cầm báo cáo đến giao cho Myungsoo. Thật ra là Sungyeol đem báo cáo đến phòng làm việc của tổng giám đốc Myungsoo nhưng Myungsoo không có thời gian về lấy báo cáo cho nên đã sớm bảo Suho đi lấy. Myungsoo cầm báo cáo trong tay, ném tới trước mặt Suzy, cô nhìn tờ báo cáo trên mặt đất, mở to mắt không tin:

"Cái này không thể nào, nhất định là giả."

"Có phải rất kì quái không, tại sao báo cáo lại không bị đánh tráo?"

Suzy sợ hãi nhìn Myungsoo, run đến nói không ra lời. Bùa giữ mạng duy nhất của mình đã mất, với thủ đoạn độc ác của Myungsoo nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Myungsoo nhìn Suho, anh ta liền hiểu nhanh chóng lấy máy ghi âm ra. Cái máy ghi âm này là do Myungsoo lấy từ sở cảnh sát về, anh muốn Bae Suzy nghe được nội dung bên trong, muốn làm cho cô điên lên, cho cô ta biết cô chỉ là một công cụ để người khác lợi dụng mà thôi. Suzy nghe xong nội dung bên trong máy ghi âm, kinh hãi kêu to:

"Cái này là giả, anh gạt tôi, tôi không tin!"

"A...trong lòng cô biết rõ đâu là thật đâu là giả, cô thật đáng thương, không biết cha mình là ai, bây giờ ngay cả mình là ai cũng không biết, như vậy mà dám đấu với bảo bối của tôi. Cô chỉ là một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, ngay cả Park Kahi nuôi cô cũng vì có mục đích, cô thật đáng thương."

Suzy tuyệt vọng, kêu gào:

"Kim Myungsoo anh là đồ ma quỷ, tại sao anh lại muốn tôi nghe những thứ này, tại sao?"

"Cô hại người không nên hại, chỉ bị hành hạ thể xác thì đủ sao, dĩ nhiên là không, tôi còn muốn trong lòng cô không yên, tôi muốn cho cô biết chuyện đời của cô chỉ là một câu chuyện buồn cười mà thôi."

Lời nói ác độc của Myungsoo rót vào tai của Suzy, không hề có chút đồng cảm nào với Suzy .

Lúc đầu làm thương tổn bảo bối của anh thì nên nghĩ tới hôm nay. Có lẽ Suzy không tham lam chỉ muốn nhận Jiyeon làm em gái, có lẽ Myungsoo chỉ tung hình khiêu dâm của cô lên internet mà thôi, sẽ không làm hại đến tính mạng của cô. Nhưng do cô quá tham lam đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Kim Myungsoo, cho nên cô không thể có kết cục tốt hơn.

Myungsoo nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Suzy, cười lạnh quay về chỗ Suho, giao phó:

"Ta có nuôi bầy sói lang, đã lâu chúng không ăn mặn rồi, hôm nay nên đãi tiệc cho chúng."

Ý tứ của Myungsoo rất rõ ràng là muốn ném Suzy vào hang sói, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện gì, anh nói:

"Không được không được, ta nhớ mình có nuôi tiểu mãnh (rắn), ta không thể chỉ nghĩ đến sói mà quên nó được, cậu đem tiểu mãnh tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro