Q.2 - Chương 30 (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn ăn, Kwon Yuri không ngừng gắp thức ăn cho Jiyeon.

"Yeonnie, con ăn cái này đi, ngon lắm đó."

"Yeonnie, còn món này nữa."

"Yeonnie. . . . . . ."

Kwon Yuri gắp không ngừng, chỉ chốc lát trong chén của Jiyeon đã đầy vung lên. Nhìn đồ ăn trong chén, Jiyeon có chút lo lắng, làm sao cô ăn hết đây, nếu không ăn thì sẽ không lễ phép cho lắm. Nhìn Kwon Yuri còn muốn gắp thêm cho mình, Jiyeon vội cười nói:

"Mẹ, đủ rồi, mẹ gắp nhiều quá con ăn không hết."

"Ah...gắp quá nhiều sao, vậy con ăn hết trong chén đi, con gầy quá nên cần phải bồi bổ vào."
Kwon Yuri vui vẻ cười nói, sau đó ăn cơm. Myungsoo nhìn thức ăn trong chén Jiyeon quá nhiều anh liền giúp cô giải quyết.

Tính Myungsoo rất sạch sẽ nhưng tại sao anh lại ăn thức ăn Kwon Yuri gắp cho Jiyeon, bởi vì Kwon Yuri dùng đũa khác để gắp thức ăn sợ Jiyeon không thích nước miếng của bà cho nên không dùng đũa của mình gắp. Vì vậy mà Myungsoo mới có thể giải quyết đống thức ăn trong chén của Jiyeon.

Jiyeon nhìn thấy Myungsoogiúp mình, cô thở phào nhẹ nhõm, nếu để cô ăn hết chắc cô sẽ no đến chết mất.

Jiyeon ngẩn đầu lên nhìn về phía Myungsoo nở nụ cười ngọt ngào, Myungsoo không nói gì chỉ nhẹ nhàng tiếp tục ăn thức ăn của Jiyeon.

Một màn tình cảm này đều lọt vào trong mắt của Kim Jaejoong và Kwon Yuri, hai người họ rất vui mừng vì cuối cùng con trai cũng có thể tìm được người phụ nữ mình yêu, yêu người phụ nữ của mình thật không dễ dàng gì, hai người họ thật lòng chúc phúc cho anh và cô.

Sau khi ăn xong, Myungsoo bị cha gọi vào thư phòng còn Kwon Yuri đưa Jiyeon đến phòng lúc nhỏ của Myungsoo xem một chút.

Jiyeon bước vào phòng nhìn căn phòng chỉ có hai màu sắc chính là màu trắng và xanh dương, rất thích hợp với Myungsoo. Jiyeon xem những cuốn sách đặt trên bàn, lúc này Kwon Yuri cầm tới một quyển album đưa cho cô, cười nói:

"Đây là hình lúc bé của Myungsoo, rất đáng yêu."

"Cám ơn mẹ."

Jiyeon vui mừng đón lấy quyển photo album, sau đó nhanh chóng mở ra xem, nhìn những tấm hình đáng yêu lúc nhỏ của anh, càng về sau cô phát hiện mặt Myungsoo cho tới bây giờ vẫn đều là một vẻ. Kwon Yuri nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Jiyeon, bà bi thương nói:

"Con cũng nhìn ra có phải không? Tại sao bảy tuổi Myungsoo cười sáng sủa như vậy, nhưng trở về sau lại không thấy nó cười có phải không? Mẹ thật không phải là một người mẹ tốt."

Chỉ nghe Kwon Yuri nặng nề nhớ lại chuyện cũ:

"Năm Myungsoo bảy tuổi, mẹ lại mang thai, mẹ rất vui vì mẹ có thể sinh cho Myungsoo một đứa em trai em gái rồi, nhưng vậy Myungsoo sẽ không cô đơn nữa. Có thể là do mang thai nên mẹ đối với nó có chút sơ sót."

Có một ngày mẹ đưa Myungsoo đi siêu thị mua đồ, kết quả để lạc nó. Mẹ vội vã gọi điện thoại cho cha nó nhưng lúc đó không để ý đến có xe đang tới, kết quả đứa bé không còn, hơn nữa bác sĩ nói mẹ về sau không thể mang thai nữa.

Cha của Myungsoo vừa an ủi mẹ vừa vội vã tìm Myungsoo. Cuối cùng nửa tháng sau cũng tìm được Myungsoo từ trong tay tên buôn lậu, con biết không lúc đó dáng vẻ của Myungsoo rất gầy gò.

Mẹ vội vàng đi tới ôm lấy nó, nhưng nó lạnh lùng nhìn mẹ làm mẹ sợ hết hồn. Từ đó về sau Myungsoo không cười nữa, hơn nữa nó bắt đầu học Taekwondo, bất kì loại võ nào có thể phòng thân nó đều học. Mẹ nhìn nó như vậy đau lòng vô cùng, bởi vì lập tức mẹ mất đi hai đứa bé. Mỗi ngày mẹ buồn bực, cho nên cha của nó mới dẹp chuyện công ty qua một bên đưa mẹ đi đến nhiều nơi để du lịch, nhưng mẹ không ngờ Myungsoo vì thấy chúng ta rời khỏi nhà nó càng trở nên lạnh lùng, đến lúc chúng ta phát hiện ra thì đã muộn rồi.

Mẹ thấy mình thật ích kỉ, vì tự trách bản thân mà khiến Myungsoo chịu nhiều đau khổ như vậy, con nói xem có người làm mẹ như mẹ sao?"

Kwon Yuri nói xong liền khóc thút thít khóc .

"Mẹ đây không phải là lỗi của mẹ, mẹ không nên tự trách mình."

Jiyeon khuyên răn, cô không ngờ Myungsoo lạnh lùng kia sau lưng lại có một đoạn kí ức đau buồn, hốc mắt của cô cũng đỏ lên.

"Cảm ơn con Yeonnie, cảm ơn con đã an ủi mẹ, từ nay về sau Myungsoo trông cậy vào con. Mẹ biết Myungsoo rất yêu con, nó dịu dàng cười với con như thế, ở trên bàn ăn giúp con ăn thức ăn, mẹ biết Myungsoo nó rất yêu thương con, hi vọng con có thể mang lại hạnh phúc cho Myungsoo."

"Mẹ, con hiểu rồi." Jiyeon nhìn Kwon Yuri kiên định nói.

"Vậy con thăm phòng một chút đi, mẹ đi xuống dưới lây trái cây lên."

Kwon Yuri nói xong liền lau nước mắt rồi đi xuống lầu.

Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối mặt nhau, Myungsoo phá vỡ trầm mặc trước:

"Con rất thích cô bé kia?"

Myungsoo ngồi bắt chéo chân ở trên ghế, nghe được cha mình nhắc đến Jiyeon, nét mặt anh liền dịu lại, giống như chỉ cần nhắc đến tên cô Myungsoo có thể dịu dàng đến mức nhéo ra nước.

Anh cười yếu ớt trả lời:

"Vâng."

"Con bé là một cô gái tốt, con phải biết quý trọng."

"Vâng, đúng là không tệ."

Rất hiếm khi hai cha con ngồi bình tâm nói chuyện, chỉ cần nói tới Jiyeon, Myungsoo sẽ trở nên ôn hòa. Trầm mặc một hồi, Kim Jaejoong nói:

"Thụy con vẫn còn trách chúng ta năm đó để con lại một mình sao?"

"Con tới bây giờ chưa trách hai người, hai người rời đi khiến con mau trưởng thành hơn."

Myungsoo lạnh lùng nói.

"Myungsoo, cha biết năm đó cha có chút ích kỉ, nhưng cha hi vọng con có thể tha thứ cho mẹ con, mẹ con mỗi ngày đều mong con tha thứ cho bà ấy, những năm qua mẹ con sống không tốt lắm."

"Con biết rồi, con sẽ tìm cơ hội nói rõ với mẹ."

Nói xong Myungsoo đi ra ngoài, anh hiểu được tâm tình của cha anh, ai cũng hi vọng người phụ nữ mình yêu có thể mỗi ngày đều sống vui vẻ hạnh phúc.

Myungsoo trở lại phòng của mình, cửa không khóa, Myungsoo đẩy ra đi vào, vừa vào đã nhìn thấy Jiyeon nằm lỳ trên giường xem album hình lúc nhỏ của anh.

Myungsoo không tiếng động đi tới bên giường, anh cúi người xuống hướng phía lỗ tai của Jiyeon nhẹ giọng nói:

"Vợ à, em đang xem cái gì đó, xem say sưa như vậy."

"A --!"

Jiyeon đột nhiên bị dọa sợ hết hồn, bất mãn kêu:

"Tại sao anh đi bộ không có tiếng động gì hết?"

"Là do bà xã xem đến nhập tâm chứ bộ."

"Xem hình lúc bé của anh.'

Jiyeon vui mừng đưa cuốn album trong tay lên.

"Hình thì có gì để nhìn, người thật đang ở trước mặt em, em nghĩ thấy thế nào?"

Myungsoo sa sầm mặt nói.

"Sao có thể giống nhau chứ, anh xem cái này rất đáng yêu, còn nữa anh xem hình này cười rất ngọt."

Jiyeon chỉ vào từng tấm hình vui mừng nói với Myungsoo.

"Nào có đáng yêu đâu?"

Myungsoo nói xong nở nụ cười yêu nghiệt trước mặt Jiyeon, rõ ràng là muốn quyến rũ cô. Jiyeon nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của anh, bất giác cô thấy nổi da gà, mặt đen lại quát:

"Myungsoo, anh có thể đừng lúc nào cũng động dục không hả?"

"Đương nhiên là ---không thể, ai bảo vợ anh dáng dấp xinh đẹp lại mê người như thế, còn thêm đáng yêu nữa, làm cho anh kích động không thôi."

Myungsoo cười nói xong, liền hướng trên người Jiyeon đánh tới.

"Ahhhhh, Myungsoo , anh đi xuống cho em."

Nhìn Myungsoo đột nhiên nhào tới người cô, Jiyeon bị dọa sợ. Myungsoo không để ý tới tiếng kêu của cô, anh ôm cô nở nụ cười nham hiểm:

"Vợ à, anh muốn em thì làm sao đây?"

"Anh.........."

Lời cô còn chưa nói ra hết Myungsoo liền hôn đôi môi nhỏ nhắn. Lưỡi Myungsoo quấn quít cùng với Jiyeon, tay của anh chui vào trong áo cô. Jiyeon thật vất vả mới tìm được khe hở, thở gấp gáp:

"Không cần, chờ về nhà có được hay không?"

Myungsoo chẳng quan tâm đếm xỉa đến lời của cô, tiếp tục hôn lên cái miệng nhỏ đang lảm nhảm kia, làm cô không thể nói được gì thêm nữa.

Hai người đang chàng chàng thiếp thiếp, chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp thì nghe được tiếng kêu to:

"Ahhh."

Tiếp theo đó là âm thanh trái cây rơi xuống đất, Kwon Yurivốn là xuống lầu lấy hoa quả, không ngờ khi quay trở lên thì thấy được màn này, kinh ngạc làm đổ trái cây.

"Các con tiếp tục đi, mẹ không cố ý, mẹ chỉ đem trái cây lên. Ha ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro