Q.2 - Chương 32 (2) .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon  cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ của Eunji. Cô muốn điên lên rồi, gương mặt khổ sở cầm điện thoại gọi cho Eunji, đầu dây vừa đả thông đã nghe tiếng Eunji rống to:

" Park______Ji______Yeon ! Cậu muốn chết có phải không? Cậu có biết mình đợi bao lâu rồi không, mình đợi đã ba canh giờ, hiện tại mình hận không thể giết chết cậu ngay. Không phải là do tối qua mình nói cậu bị chồng quản chặt cho nên hôm nay cậu cố ý đến trễ để báo thù mình hả?"

Eunji phẫn nộ.

"Mình...Eunji à trước hết cậu đừng tức giận...mình lập tức tới...20 phút nữa là tới, hôm nay chi phí là do mình trả hết được không?"

Jiyeon lấy lòng.

"Được, là cậu nói đó nha." Sau đó liền ngắt điện thoại.

Jiyeon đi tới bàn trang điểm nhìn thấy thẻ ngân hang, nhớ tới buổi sáng lúc mình đang ngủ mơ mơ màng màng thì Myungsoo có đưa cho, để cho cô xài thoải mái khi dạo phố. Giơ cái thẻ trong tay lên, Jiyeon nhìn chằm chằm giống như đang nhìn Myungsoo mà nói

"Hừ, hôm nay mình sẽ xài hết thẻ của anh, xem anh còn dám khi dễ em không, em sẽ quét chết anh."

Jiyeon trẻ con ngồi nói với cái thẻ trong tay sau đó vội rửa mặt nhanh chóng đi tìm Eunji.

Đi tới cao ốc Empire State, Jiyeon vừa xuống xe đã thấy Eunji tức giận nhìn mình.Jiyeon cười nói:

"Eunji à, cậu đừng tức giận...mình sai rồi có được không. Hôm nay mình ngủ quên mất."

"Xem ra cậu căn bản không xem trọng mình nên mới ngủ quên."

Eunji tức giận nói.

"Không phải như vậy á..., là bởi vì. . . . . . ."

Jiyeon ấp úng không nói ra được, Eunji nhìn thấy cô ấp a ấp úng liền hiểu chuyện, cười nói: "Không phải là tối qua làm quá muộn chứ, hôm nay nóng vậy tại sao cậu lại xõa tóc thì ra để che vết hôn."

Eunji đưa tay vén tóc Jiyeon lên, quả nhiên thấy vết hôn.

"Được rồi, lần này không phải do cậu sai, miễn cưỡng tha thứ cho cậu. Chỉ là cậu đã nói hôm nay phí là cậu trả hết."

"Biết rồi."

Jiyeon đỏ mặt đáp. Cho dù là bạn bè thân thiết nhưng dính đến chuyện khuê phòng Jiyeonkhông thể không xấu hổ.

Hai người bước vào cao ốc, đi thang máy tới lầu bốn, Eunji  nói với cô:

"Nghe nói nơi này hôm nay có bộ sưu tập quần áo mùa hè của Chanel, chúng ta đi lựa đi."

"Được, đã lâu rồi mình không có shopping."

Jiyeon vui vẻ trả lời.

"Ai...mình nói này Yeonnie hôm nay cậu không mang tiền tới lúc không có tiền trả sẽ để cho chồng cậu tới trả thay như thế thật mất mặt nha."

Eunji có vẻ không yên lòng.

"Jung __Eunji, cậu không nên xem nhẹ mình thế chứ, lúc ra ngoài Myungsoo đã đưa cho mình một tấm thẻ rồi. Hảo hảo lấy lòng chị đi, hôm nay chị sẽ trả tiền cho em."

Jiyeon nhìn Eunji kiêu ngạo nói.

"Thật không?"

"Ừm."

Hai người bước vào cửa hàng bán quần áo, Eunji nhanh chóng bị một cái váy màu trắng hấp dẫn, mà Jiyeon bị cuốn hút bởi cái đai đeo váy ngắn màu xanh da trời, cũng không coi là ngắn lắm khoảng trên đầu gối một tất.

"Chúng ta thử một chút chứ?"

Eunji cười nói.

"Được."

Sau đó hai người đi vào phòng thử quần áo, lúc đi ra, Eunji nhìn Jiyeon như một thiên sứ mỹ lệ.

"Yeonnie, cậu mặc bộ y phục này thật là đẹp. Giống như thiên sứ."

"Cậu cũng rất xin đẹp."

"Hai vị tiểu thư thật tinh mắt, hai bộ trang phục này đều là hàng mới, bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba bản. Mặc trên người hai vị rất hợp."

Nhân viên phục vụ giới thiệu với bọn họ. Vân Nặc định mở miệng nói thì nghe thấy giọng nữ ở phía sau truyền tới.

"Nhân viên phụ vụ, hai bộ này tôi muốn lấy hết, phiền cô kêu hai người kia cởi ra."

Eunji nghe được lời của đối phương, tức giận quay đầu lại định mắng nhưng khi nhìn thấy người thì kinh ngạc:

"Tại sao là anh?"

"Làm sao lại không thể là tôi?"

Hoya cười trả lời.

"Anh hôm nay không phải đi bố trí hội trường sao? Làm sao anh lại đến đây?"

"Cô chạy ra ngoài chơi, nhân tiện tôi cũng phải đi mới được."

"Anh........"

Eunji tức không còn lời nào để nói.

"Lee thiếu, anh quen cô ta?"

Minh tinh Kim Seolhyun bên cạnh ghen tỵ hỏi.

"Ừ."

Hoya nhẹ giọng nói.

"Vậy thì thật là tốt, Lee thiếu, em nhìn trúng hai bộ y phục này, anh bảo họ cởi ra có được không? Anh đã đồng ý hôm nay mua quần áo cho người ta nha."

Seolhyun nũng nịu nói. Cho là mình làm cho Hoya vui nên anh sẽ cưng chiều mình.

"Này, Hoya mắt nhìn của anh thật là kém, loại hàng này mà cũng để ý đến được."

Eunji châm chọc.

"Cô là ai? Dám nói chuyện như thế với Lee thiếu, cô không muốn sống sao?"

Seolhyun kiêu ngạo nói.

"Tôi là ai, cô nên hỏi Lee thiếu chẳng phải sẽ biết sao?"

"Lee thiếu, cô ấy rốt cuộc là ai?"

Seolhyun tức giận hỏi.

"Vị hôn thê của tôi."

Hoya không chút nào giấu giếm trả lời.

"Cái gì, còn em thì sao ?"

Seolhyun đau lòng hỏi.

"Bạn giường."

Hoya coi như không có gì đáp.

"Tôi nói ánh mắt anh thật kém, đầu óc như vậy mà anh cũng thích sao, có phải anh chỉ thích loại ngực bự nhưng không có não phải không?"

Eunji chống tay vênh váo tự đắc nói với Hoya.

"Eunji đủ rồi! Tôi tìm phụ nữ là chuyện không cần cô xen vào."

Hoya tức giận nói. Người phụ nữ này hai ba lần châm chọc anh, rốt cuộc đã làm anh phát bực rồi. Seolhyun thấy Hoya và Eunji cãi nhau, vui vẻ nói:

"Thì ra là một cô vợ không được sủng ái."

"A__tôi chính là không được sủng ái đó nhưng tôi là chính thất, cô tốt nhất là lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ cho phép cô làm vợ bé của Lee Hoya."

Eunji nhấn mạnh hai chữ vợ bé.

"Cô......."

Seolhyun định giơ tay lên đánh Eunji ,  Eunji tức giận bắt được tay của cô ta, trực tiếp cho cô ta một cái tát. Seolhyun bị đẩy ngã trên mặt đất.

Cô ta uất ức nói với Hoya :

'' Lee thiếu, anh xem cô ta dã man như vậy, anh nhất định phải làm chủ cho em."

"Cút! Cô ấy nói không sao, cô thật đúng là ngực lớn mà không có não."

Hoya tức giận đối với Seolhyun quát.

"Lee Thiếu"

Seolhyun bụm mặt, nước mắt rơi lã chạ.

"Cút, tôi không cần một bạn giường không hiểu chuyện."

Hoya không để ý tới Seolhyun, đi tới trước mặt của Jiyeon cười kêu lên:

"Chị dâu."

Dựa vào thái độ mới vừa rồi Seolhyun đối với Eunji, Hoya cũng quyết sẽ không lưu cô ta lại.

Jiyeon không để ý đến lời của Hoya, bởi vì anh ta khi dễ Eunji. Eunji biết cô đang vì mình mà tức giận, vội lên tiếng:

"Yeonnie, mình không sao ."

Hoya thấy Jiyeon không để ý tới mình, anh cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội với với bà cô này rồi.

"Hoya, anh quét thẻ đi."

Eunji nói.

"Tại sao là tôi?"

Hoya bất mãn kêu lên. Bị người phụ nữ này chọc giận tức chết, cuối cùng còn phải cà thẻ cho cô ta nữa.

"Nếu như anh không trả tiền, tôi sẽ nói chuyện này cho ông nội."

Eunji uy hiếp.

"Được, tôi cà."

Hoya cắn răng nghiến lợi nói. Hoya nói xong, Eunji dẫn Jiyeon chọn một đống quần áo, sau đó cầm hết chúng đi ngoài ,

"Đi thôi, Yeonnie ."

Đi ra bên ngoài, Jiyeon lo lắng nhìn bạn mình, cô nói:

"Để anh ta trả tiền có được không?"

"Không sao, chúng ta cũng không biết ngày nào tách ra, hiện tại mình đương nhiên muốn tiêu tốn của anh ta bao nhiêu tùy thích."

Eunji vui vẻ nói.

"Eunji, cậu nhìn thấy anh ta cùng với người phụ nữ khác, cậu không tức giận sao."

Jiyeon dò xét.

"Tại sao mình phải tức giận, mình không thích anh ta, mình biết rõ tại sao mình kết hôn, mình sẽ không có cảm giác với anh ta."

Lời nói này Jiyeon nghe được, hình như cũng đang cảnh cáo mình.

"Ai da... không nói anh ta nữa, mình đói rồi đi ăn cơm thôi."

Eunji tránh né sang chuyện khác.

"Cái người này, cậu vừa nói làm mình cũng đói bụng, chúng ta đi ăn đồ Trung Quốc đi, trước mặt có một nhà hàng mới mở cũng không tệ, chúng ta đi thôi."

Jiyeon cười đề nghị.

"Được."

Hai người đi đến nhà hàng Trung QUốc, đi tới cửa định vào thì vừa vặn Jiyeon bị Son Naeun tát một cái. Cô ta mới từ khách sạn ra ngoài thì nhìn thấy Jiyeon, không nhịn được chạy tới.

Jiyeon bị đánh cô trực tiếp xoay người đánh lại đối phương một cái tát, Jiyeon nhìn Naeun, cô gằn từng chữ nói:

"Son Naeun đừng tưởng rằng Park Jiyeon tôi dễ bị khi dễ."

Naeun che mặt của mình, nhìn Jiyeon đố kỵ nói đến:

"Park Jiyeon tôi thật không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy, bên này ở chung một chỗ với Kim Myungsoo , bên kia lại dây dưa không rõ với Yoo Seungho, cô thật lợi hại, có thể đem hai người đàn ông đùa bỡn trong tay."

"Cô nói gì tôi không hiểu."

Nghe được Naeun lời nói, Jiyeon tức giận nói.

"Không hiểu ư? Cô thật biết giả vờ, vì cô mà tay tôi bị phế, hiện tại không thể cầm nổi cây viết. Tay của tôi tàn, ngã bệnh nhập viện thế nhưng Seungho không một lần đến xem tôi thử, cô còn nói không có quyến rũ anh ta, tôi và anh ta ở cùng nhau đã hai mươi năm, cô chỉ ở cạnh anh ta có vài năm, tại sao cô lại cướp anh ta? Tại sao?"

Naeun càng nói càng kích động.

"Đây tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão, không oán trách ai được."

Jiyeon không có chút ý định nói xin lỗi. Sau đó kéo Eunji vòng qua người Naeun đi vào nhà hàng.

"Đáng đời."

Eunji đi ngang qua Naeun hung hang nói.

Naeun nhìn Jiyeon đi vào, ánh mắt độc ác phát ra.

' Park Jiyeon tôi sẽ không bỏ qua cho cô . '

Ông trời giống như đang đối nghịch với Naeun, đột nhiên mưa như trút nước.

"A ——, ông trời, chẳng lẽ đến ông cũng đối kháng với ta sao?"

Naeun ngước đầu nhìn lên trời mở miệng mắng. Đột nhiên một bóng dáng đi tới trước mặt cô ta.

"Ngươi là ai?"

Naeun kinh ngạc hỏi.

"Một người có thể giúp cô diệt trừ người cô hận nhất ."

"Ngươi biết tôi hận nhất là ai ?"

Naeun hỏi.

"Dĩ nhiên, chỉ cần cô chịu cùng tôi hợp tác, tôi bảo đảm sẽ giúp cô báo thù."

"Vậy thì tốt, tôi nguyện ý hợp tác với ngươi."

Naeun nói xong thì đi lên xe của đối phương. Chỉ cần có thể diệt trừ Jiyeon, Naeun sẽ hợp tác.

Eunji và Jiyeon vào nhà hàng, Eunji nhìn chằm chằm Jiyeon , đau lòng hỏi:

"Yeonnie, cậu không sao chớ."

"Mình không sao, chúng ta chọn món nhanh đi, không phải cậu đói bụng sao?"

Jiyeon cười nói.

"Yeonnie , lần tới cậu không nên yếu đuối, cậu xem tay cậu kìa, vết đỏ cô ta đánh cậu này, nếu để Myungsoo biết chắc sẽ giết cô ta thôi."

Eunji tức giận thay bạn.

"Làm ơn đi, cậu đừng nói cho anh ấy biết, nếu anh ấy mà biết mình đoán chừng về sau đừng nghĩ ra khỏi cửa."

Jiyeon nhìn Eunji, giọng cầu khẩn.

"Mình biết rồi."

Đột nhiên bên ngoài trời mưa to, Eunji nhìn nước trên cửa nói:

"Thời tiết thay đổi nhanh thật, vừa rồi còn trời xanh mây trắng, giờ đã đổ mưa."

"Đúng vậy, thời tiết thay đổi thật nhanh."

Ngồi trong phòng làm việc, Myungsoo nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm biết trời đang mưa. Anh lo lắng Jiyeon bên ngoài sẽ mắc mưa. Buổi trưa anh có gọi điện thoại về nhà biết cô đã đi ra ngoài. Nhìn trời mưa to bên ngoài, Myungsoo cầm điện thoại di động trực tiếp gọi bà xã.

Jiyeon đang dùng cơm, liền nghe được điện thoại di động kêu, để đũa xuống, thấy là điện thoại của Myungsoo, lập tức nhận:

"Này!"

"Đang Ở đâu?"

Myungsoo ôn nhu hỏi.

"Ở trong một nhà hàng Trung Quốc ăn cơm."

Jiyeon trả lời.

"Ở đó chờ anh, trời đang mưa anh muốn qua đón em."

"Nhưng mới ba giờ chiều, anh còn chưa tan sở mà?"

Jiyeon quan tâm.

"Không sao, anh là tổng giám đốc ai quản được anh chứ, nếu em mắc mưa ngã bệnh thì anh đau lòng lắm. Ở đó ngoan ngoãn chờ anh không cho phép chạy lung tung khắp nơi."

Myungsoo nói xong cũng cúp điện thoại.

"Uy. . . . . . ."

Jiyeon  còn chưa kịp nói gì thì Myungsoo đã ngắt điện thoại Thật ra thì Jiyeon muốn nói Eunji có xe có thể đưa cô về nhà không cần phiền đến anh. Người này đúng là vĩnh viễn đều bá đạo như thế, không đợi người ta nói xong đã cúp điện thoại.

Jiyeon nhìn chằm chằm điện thoại ở trong tay, nhỏ giọng thầm thì.

"Cậu đang lầm bầm gì thế? Myungsoo điện thoại muốn qua đón cậu sao?"

Eunji vừa ăn cơm vừa hỏi Jiyeon.

"Đúng vậy, anh ấy bảo trời mưa cho nên phải tự mình đón mình về nhà."

"Nha đầu, cậu thật đúng là có phúc, có một ông chồng yêu thương cậu như vậy."

Eunji nói bằng giọng hâm mộ.

"Đúng rồi cậu đừng có nói chuyện chúng ta gặp Son Naeun cho anh ấy nhé."

Jiyeon thận trọng nói.

"Biết rồi, người bị chồng quản nghiêm."

"Nhưng anh ấy thấy vết thương trên mặt cậu thì làm thế nào?"

"Mình sẽ dùng tóc che lại, bên ngoài trời khá tối, tí nữa đi ra ngoài mình che lại, anh ấy sẽ không thấy được."

Jiyeon  giọng điệu cứng rắn nói. Myungsoo đẩy cửa phòng ăn tiến vào, anh thấy Jiyeon liền sải chân bước tới. Jiyeon kinh ngạc nhìn anh hỏi:

"Làm sao anh lại tới nhanh vậy?"

"Nhớ em cho nên đến nhanh chứ sao."

Myungsoo dịu dàng nói với Jiyeon. Eunji ở bên cạnh nghe được lời của anh toàn thân cô nổi da gà.

"Ăn no chưa?"

Myungsoo nhìn chằm chằm Jiyeon cười hỏi.

"Còn chưa no, anh đợi em một lát."

Jiyeon cúi đầu nói. Bởi vì sợ Myungsoo thấy vết thương trên mặt mình cho nên cô không dám ngẩng đầu.

"Vậy cũng tốt."

Myungsoo ngồi vào chỗ bên cạnh Jiyeon. Vì Jiyeon ngồi ở bên cửa sổ, phía bên mặt bị thương quay về phía ngoài cửa cho nên Myungsoo không nhìn thấy.

Ăn một hồi nhưng Jiyeon thấy thức ăn trên bàn ăn vẫn không hết, cô cảm thấy tiếc, món ăn ở đây rất đắt nhưng thật sự cô không ăn nổi nữa. Myungsoo nhìn cô đang cau mày, cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nói:

"Đã no rồi."

"Ừm nhưng vẫn còn nhiều món chưa ăn xong."

Jiyeon khổ não nói đến.

"Không sao, vừa đúng anh cũng đói, anh sẽ ăn."

Myungsoo nói xong lấy đũa trong tay của Jiyeon gắp thức ăn.

"Đó là đũa em đã dùng rồi mà."

Jiyeon chỉ vào đôi đũa trong tay Myungsoo.

"Không sao, nước miếng trong miệng em anh còn không chê, những thứ này anh sao lại ghét được chứ."

Myungsoo nói xong liền thưởng thức đồ ăn. Eunji nhìn tình cảm hai người, cảm giác mình ở chỗ này là bóng đèn lớn, vội vàng ăn.

"Yeonnie, mình ăn xong rồi, đi trước đây."

"Ai ~, Eunji cậu không mang ô sao về nhà?"

JIyeon quan tâm hỏi.

"Cậu quên là mình lái xe sao, nếu Myungsoo ở chỗ này rồi thì mình không cần lo cho cậu nữa, mình đi trước."

Eunji đứng lên cầm túi xách rời đi. Jiyeon thấy Myungsoo mà đến nỗi khẩn trương quên cả chuyện Vân Nặc có lái xe tới. Lát sau Myungsoo ăn xong, ngẩng đầu lên nói với cô:

"Đi thôi."

"Nha."

Sau đó dắt Jiyeon tay liền đi đi ra ngoài. Ngồi trên xe, JIyeon bởi vì sợ Myungsoo phát hiện trên mặt mình có vết thương nên quên cả thắt dây an toàn. Myungsoo cười ghé người qua nịt giúp cô.

"A ——."

Myungsoo đột nhiên tới gần làm cô giật bắn lên, tròng mắt cô mở to nhìn ah.

"Vợ, em quên nịt dây an toàn rồi."

Myungsoo cười nói, sau đó ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy vết thương trên má của cô. Nụ cười của anh trong nháy mắt biến mất. Anh sa sầm mặt hỏi cô:

"Mặt em bị sao thế?"

"Em.....em..."

Giọng của anh đột nhiên lạnh lùng Jiyeon không khỏi sợ hãi, những lời nói đã chuẩn bị sẵn trước không cách nào nói ra được. Cô lắp ba lắp bắp nửa ngày mà không nói được gì.

"Đừng nghĩ nói cho anh biết là do em tự làm mình bị thương, em bị thương như thế thì sau này đừng ra khỏi phòng nửa bước. Còn nếu em không nói anh cũng sẽ có cách để biết, nếu như vậy thì em đừng trách hậu quả."

Myungsoo nhìn chằm chằm cô, ánh mắt uy hiếp muôn phần. Jiyeon bất đắc dĩ phải kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe. Nghe xongMyungsoo tức giận ra lệnh cho cô:

"Tới đây! Cởi dây an toàn ra sau đó ngồi lên đùi anh."

"Em............."

Jiyeon sợ hãi, do dự.

"Nhanh lên, không để cho anh nói lại lần thứ ba."

Jiyeon cảm giác bên ngoài trời mưa to ào ào còn bên trong xe thì mây đen giăng đầy.

"A, biết rồi."

Jiyeon nghe lời anh cởi dây an toàn ra, ngồi trên đùi anh. Vì hôm nay cô mặt quần dài cho nên không bị lộ quần lót ra, điều này làm cho cô giảm bớt chút xấu hổ.

Myungsoo muốn cô ngồi lên đùi anh để anh xem vết thương có nghiêm trọng không. Myungsoo vén tóc của cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên vết thương:

"Còn đau không?"

Myungsoo  đau lòng hỏi, bảo bối của anh anh cưng chiều còn không kịp, lại có người dám ra tay với cô. Xem ra phế tay của Son Naeun còn nhẹ với cô ta. Jiyeon thấy anh đau lòng vì mình, cô nói:

"Không đau."

"Vợ này em còn nhớ em đã đồng ý với anh cái gì không?"

Myungsoo dịu dàng nói đến.

"Nhớ, không để cho mình bị thương."

Jiyeon  áy náy nói.

"Nhưng bây giờ em lại không làm được, hiện tại anh muốn phạt em một tháng không được ra ngoài."

"Cái gì? Chồng à em là người bị thương, anh sao lại cấm túc em?"

Jiyeon bực bội.

"Bởi vì em làm anh đau lòng."

Myungsoo nhìn Jiyeon nghiêm túc nói.

"Thật xin lỗi. Về sau em nhất định không để mình bị thương nữa, em bảo đảm."

Jiyeon giơ tay lên hướng về phía Myungsoo kiên định nói.

"Lần trước em cũng nói vậy, em chỉ có ở cạnh anh, anh mới yên tâm."

Bộ dạng Myungsoo không có chút ý định thương lượng.

"Biết rồi."

Mặt JIyeon như đưa đám, Myungsoo thấy vậy cũng không để ý. Anh nhất định phải dạy cho cô nhớ mỗi lần ra ngoài bị thương tim anh đau đến chết đi.

* * *






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro