Q.2 - Chương 38 (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myungsoo đang ở phòng làm việc của tổng giám đốc Park thị, Jiyeon gọi điện thoại đến. Thấy vợ gọi Myungsoo để cây bút trong tay xuống, nhanh chóng nhận điện thoại.

“Vợ?”

“Chồng ơi, mới thấy trên tin tức có nói Goo Hara chết ở trong rừng còn có Goo Taeji đột tử ở bệnh viện, chuyện gì đang xảy ra thế?”

Jiyeon  lo lắng hỏi.

“Vợ à thường có những chuyện trùng hợp như vậy đó, đừng quan tâm làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“A… là như vậy sao, bây giờ đang rất bận hả?”

Jiyeon quan tâm hỏi.

“Ừ, có chút, đang thu dọn cục diện rối rắm của Park  thị đấy.”

Myungsoo  nói giọng tỉnh bơ.

“A, vất vả cho anh rồi.”

Nghe được Myungsoo  đang xử lí chuyện của Park  thị, Jiyeon  lập tức lấy lòng.

“ không cực, vợ mới cực. Bởi vì khuya sau khi trở về đem tất cả khổ cực hôm nay thả trên người vợ, cho nên vợ ơi, mới cực khổ.”

Myungsoo  cười nói, giống như chỉ cần nghe thấy giọng nói của Jiyeon thì mệt mỏi đều tan biến.

“ …. không thèm nói chuyện với nữa.”

Jiyeon sa sầm mặt cúp điện thoại.

“Ai….vợ ơi, nhớ phải ăn cơm trưa đấy.”

Myungsoo quan tâm dặn dò.

“A, biết rồi, cho rằng vẫn là con nít ư, ăn cơm cũng phải đợi dặn nữa. cũng phải nhớ ăn cơm đấy, không nên vội vàng mà bỏ bữa. không có việc gì nữa cúp máy trước.”

Jiyeon  nói xong cũng cúp điện thoại.

"Ừ."

Nghe được Jiyeon quan tâm, Myungsoo  thật là vui vẻ chịu không được.

Cúp điện thoại, Jiyeon  vẫn không yên lòng Myungsoo  , đứng dậy đi tới phòng bếp gọi thím Choi chuẩn bị thức ăn Myungsoo  thích, sau đó đem đến cho.

Làm xong thức ăn Jiyeon  không kịp chờ đợi kêu tài xế đưa cô đến chỗ Myungsoo . Jiyeon  không nói trước cho biết muốn làm cho bất ngờ.

Jiyeon đi tới Park thị, trực tiếp đi lên lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc. Bởi vì trước kia Jiyeon  thường đến công ty cùng cha cho nên phần lớn mọi người đều biết Jiyeon , không có ai ngăn cản cô.

Đi tới trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Jiyeon  từ khe hở của cánh cửa nhìn vào trong. Khi vừa nhìn vào Jiyeon  nổi trận lôi đình.

Cô thư kí lắc lắc thân hình uyển chuyển của mình đi tới phòng làm việc của Myungsoo , gõ cửa tiến vào, đặt cà phê lên bàn, sau đó kiều mỵ nói:

"Tổng giám đốc, đây là cà phê của.”

“Ừ, cô có thể đi ra ngòai.”

Myungsoo  nói nhưng không ngẩng đầu lên.

Cô thư kí thấy Myungsoo  không để ý tới mình, lập tức cởi quần áo của mình muốn quyến rũ Myungsoo , người nào không biết thực lực của Myungsoo , ai không muốn quyến rũ? Bởi vì biết Myungsoo  sẽ không ở lại Park thị lâu cho nên vội vã to gan muốn quyến rũ.

Có lẽ là cô tự tin mình quá xinh đẹp. Trên người cô không còn một mảnh vải, mị hoặc kêu Myungsoo :

“Tổng giám đốc, xem người một chút đi.”

Myungsoo  vừa định ngẩng đầu lên bảo cô cút ra ngoài thì nhìn thấy cô đã lột sạch quần áo, lại nghe âm thanh của cửa, nhìn thấy Jiyeon .

“Vợ?”

Myungsoo  kêu thành tiếng, thư kí nghe thấy Myungsoo  kêu vội quay đầu nhìn theo tầm mắt của Myungsoo .

Cô nhìn thấy Jiyeon khí thế hung hăng đi vào, đem thả hộp đồ ăn trên bàn Myungsoo , sau đó nhặt hết quần áo của cô thư kí mở cửa sổ thả toàn bộ ra ngoài đó.

Sau đó cô gọi bộ phận an ninh:

“Trên đây có một người thích cởi truồng, làm phiền các người lên đưa cô ta đi.”

Cúp điện thoại, Jiyeon  nhìn người phụ thoại từ nữ trước mặt nói:

“Từ giờ trở đi cô bị khai trừ, cô không còn là nhân viên của Park  thị nữa.”

người phụ thoại từ nữ kia lấy tay che kín thân thể của mình, hướng về phía Jiyeon  nói:

“Tại sao lại khai trừ tôi?”

“Vì tôi là tổng giám đốc của Park  thị.”

Jiyeon  khí phách nói.

"Cô. . . . . ."

thoại từ nữ thư kí nhìn Myungsoo  hi vọng nói một câu. nhưng Myungsoo thủ chung trong mắt chỉ có Jiyeon , đâu còn nhìn đến ai khác nữa.

Chốc lát hai người an nình vào đưa cô ra ngoài.

“Các người buông tôi ra, buông tôi ra…”

người thoại từ nữ thư kí giãy giụa, nhưng nhân viên an ninh không để ý. Cô cứ như vậy mà bị lôi ra ngoài. Jiyeon chỉ đơn giản khai trừ cô, nếu Myungsoo thì sẽ không đơn giản như vậy mà bỏ qua cho cô, phân phó ra ngoài không cho phép bất kì công ty nào mướn nữa.

Sau khi cô gái kia bị đưa đi, Jiyeon  chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm Myungsoo . Myungsoo nhìn bộ dạng của cô khí thế hung hãn, cười ôm lấy eo của cô nói:

“Còn đang tức giận à, ghen hửm?”

“ không cảm thấy nên giải thích với một chút sao?”

Jiyeon  nhíu mày hỏi Myungsoo .

“ không phải nhìn thấy từ đầu đến cuối sao, còn cần giải thích gì nữa.”

Myungsoo nhìn Jiyeon  cười nói.

Thì ra đã sớm biết mình ở ngoài cửa, cũng chờ mình xông vào.

“Hừ, thật đúng là muốn làm hỏng cái gương mặt yêu nghiệt này.”

Jiyeon  bĩu môi tức giận nói.

"Ha ha ha ~, như vậy đã có thể không muốn sao, biết vợ thích mỹ nam, không đúng như thế thì sẽ không thích xem phim Hàn.”

Myungsoo vui vẻ trêu ghẹo cô. Thấy hộp đồ ăn trên bàn, Myungsoo mở ra vui mừng nói:

“Cám ơn vợ yêu, vợ rất tốt với, biết không có ăn cơm nên cố ý mang cơm đến đây. Vợ yêu, cực khổ rồi.”

"Cái đó đúng."

Jiyeon lại thấy cà phê trên bàn, chân mày không khỏi nhíu lại, dặn dò:

“Về sau không được để bụng rỗng uống cà phê, sẽ đau dạ dày.”

“Tuân lệnh vợ.”

Myungsoo  nói xong há miệng ăn thức ăn Jiyeon  mang đến.

Nếu ngày nào cũng được ăn thức ăn vợ mình mang đến thì tốt biết bao. Myungsoo vừa ăn vừa vui mừng nghĩ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro