[LONGFIC] Baby [Chap 23-1], Yulsic, YulTi, Taeny | Update 08.10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23-1

TaeYeon ngồi lặng im hồi tưởng lại quá khứ, kí ức như một thước film quay chậm đang nhè nhẹ trôi về. Những ngày đầu cô biết Jessica và làm thân với cô ấy, đến khi cảm xúc trong cô nảy nở từ sự đồng cảm trở thành một thứ tình cảm muốn bảo bọc, che chỡ cho người con gái ấy. Những lúc chơi đùa cùng Yoongie, cô tự tin bản thân mình có thể yêu thương Yoongie mà không khoảng cách nào có thể ngăn lại đc, bên cạnh họ như một người bạn. Đến lúc cô muốn Jessica biết tình cảm của bản thân thì bất ngờ Yuri xuất hiện, cô lại gặp đc Tiffany. Và theo cách nào đó giờ cô lại cảm giác đau dùm cô gái ấy.........

Cô hiểu bản thân nên làm gì để người cô yêu đc hạnh phúc và chắc rằng điều đó sẽ giải thoát khỏi họ khỏi vòng tròn định mệnh...........

“Fany ah” TaeYeon bước đến ngồi cạnh giường Tiffany đang ngủ, lay nhẹ nhàng

“cậu ổn rồi chứ?” đưa tay gạt nhẹ vài loạn tóc đang rũ trên đôi mắt biết cười kia, TaeYeon nhẹ giọng hỏi

“uhm, tớ không sao” Fany lồm cồm ngồi dậy

“vậy dậy nào. Mình đưa cậu đi chơi cho khuây khoả” TaeYeon cười tươi đưa tay kéo tay Tiffany ngồi dậy

“thật không Tae. Đừng gạt tớ mà ném tớ về nhà nhé. Không thích đâu” Tiffany lắc lắc đầu phụng phịu đáng yêu

“không đâu mà. Cậu đã cho mình ở nhờ cả tuần còn gì. Không có chuyện đó đâu” TaeYeon phì cười vì suy nghĩ trẻ con ấy

Yuri không tin tức, cả nhà đang nháo nhào lên lo lắng

“Yoong ăn ngoan nào. Umma đưa con đến trường, sẽ trể đấy” Jessica xoa nhẹ đầu Yoongie khi con bé cứ nhơi nhơi phần ăn sáng của mình

“umma” ngước đôi mắt buồn bã lên nhìn Jessica “Yoongie không muốn ăn, Yoongie nhớ appa Yul” điều ấy làm Jessica thấy tim mình như bật khóc

“appa Yul sẽ về mà. Appa chỉ bận việc” Jessica cười nhẹ

“nhưng Yoong muốn nghe tiếng appa” con bé cúi đầu khẽ nói

“Yoong ngoan đi học về umma sẽ gọi appa cho Yoong nói chuyện nhé” Jessica nhìn lên bà Yuri, hai ánh mắt chạm nhau buồn bã, họ còn không biết Yuri đang ở 

đâu thì làm sao có để Yoongie nói chuyện cơ chứ

“vâng ạ”

Jessica nhẹ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xíu Yoong dắt ra khỏi cổng, DongHae đã luôn đứng đó suốt mấy ngày liền, sự vắng mặt của Yuri càng làm hắn vui vẻ đón mừng. Yoongie liền siết chặt tay umma nó, bước lên một bước đứng chắn trước mặt umma nó khi DongHae đang tươi cười bước lại gần......

“chào con, Yoong” DongHae mĩm cười nhìn Jessica rồi nhìn xuống xoa đầu Yoongie

“chào chú” Yoongie chào lại với một chút khó chịu, umma đã mắng nó vì tội vô lễ nên nó phải cắn răng chào lại dù rất ghét

“Yoong ngoan lắm” DongHae lại xoa xoa đầu nó làm ánh mắt con bé liếc DongHae một cái sắt lẽm

“anh đến đón em đến trường và đưa Yoong đi học” DongHae vội giải thích lý do có mặt tại nơi này khi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt Jessica

“không cần phiền anh đến thế” Jessica lịch sự đáp

“không phiền” DongHae vội xua tay, miệng nở nụ cười tươi “anh vẫn thường đưa đón em mà”

“cô chủ” ông Suk lên tiếng

“vâng” cô phớt lờ DongHae quay lại người đã gọi tên mình

“xe đã chuẩn bị xong, nếu không đi sẽ trể mất” ông nói mở cửa xe cho Jessica và Yoongie, Jessica cúi nhẹ đầu chào DongHae rồi bước lên xe, Yoongie không 

quên quay lại mà lè lưỡi trêu anh ta

TaeYeon đưa Tiffany lên một đỉnh đồi khá cao – nơi có thể nhìn thấy ánh bình minh khi khối tròn ánh màu cam đỏ vừa ló dạng. Cái se se lạnh của buổi sớm như xoa diệu cơ thể cả hai, Tiffany ngưỡng cổ cố hít lấy bầu không khí dễ chịu quanh đây, tự cho cơ thể mình thả lỏng để những cơn gió luồng qua từng thớ thịt, để bầu không khí trong lành nơi đây ôm lấy cơ thể mình.

Dần dần, ánh cam sắc đỏ thoáng ẩn hiện sau ngọn núi ngoài xa làm một vùng trời như bừng sáng. TaeYeon hít một hơi thật sâu trước khi đưa tay cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay người trước mặt, hơi ấm từ lòng bàn tay Tiffany càng làm TaeYeon có thêm dũng khí, hít thật sâu cho không khí ngập tràn nơi buồng phổi TaeYeon cất tiếng........

“bình minh rất đẹp” Tiffany đáp trả lại câu nói của TaeYeon bằng đôi mắt cười đặc trưng của mình, vô thức TaeYeon tưởng mình như đang lạc vào thiên đường với thiên thần thánh thiện có đôi mắt cười hút hồn người

“bình minh là khởi đầu của một ngày mới, khi ánh bình minh vừa rạng cũng là lúc chúng ta nên bỏ quên quá khứ mà bắt đầu lại những thứ mình đã đánh mất, 

đã bỏ quên và đã thất bại. cố chấp vì một thứ đã hoàn toàn thất bại chỉ làm bản thân rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Thế nên hãy cho bản thân cậu cơ hội và hãy cho mình một cơ hội để ở bên cậu” TaeYeon kết thúc câu nói thì Tiffany định quay lại nhưng cô nhanh chóng ngăn lại bằng câu “đừng quay đầu lại, hãy nhìn lên phía trước tương lai đang chờ cậu”

“ở bên mình? để làm gì chứ” Tiffany vẫn hướng ánh nhìn về phía khối tròn đỏ rực đang dần lên, cô biết ánh mắt mình lúc này ngập tràn những lo lắng vì câu nói ấy của TaeYeon

“để làm những gì mình muốn làm” TaeYeon cảm giác đc mọi thứ sẽ không suông sẻ đc nên dần buông tay

“bên mình như...” Tiffany bỏ lửng câu nói, cô muốn TaeYeon sẽ điền tiếp vế sau để chúng trở nên hoàn thiện

“người yêu”

“người yêu?” Tiffany bật cười chua chát “cậu có yêu mình không?”

“mình...” TaeYeon chần chừ một lúc lâu, thật ra cô cũng không thể hiểu nổi bản thân mình, cô có yêu Tiffany không? tại sao cô lại đưa ra quyết định như thế? Phải, đó là vì người cô yêu....... vì Sica hay Fany? Là người con gái nào đã đẩy cô bước đi trên con đường này? “xin lỗi” TaeYeon cảm giác mình đang làm tổn thương Tiffany, sự thương hại của cô quá lớn, cô yêu Sica quá nhiều để rồi lại hành động để người cô yêu không vướng bận mà không hay biết rằng việc mình nghĩ là tốt cho tất cả lại lần nữa làm tổn thương con người ấy........ phải chăng cô đã quá ích kỉ, nếu là ích kỉ thì tại sao cô không giành giựt lại người cô yêu????

Hàng tá nghi vấn cứ lần lượt hiện lên trong đầu TaeYeon ngày một nhiều, làm cô cảm giác mình là kẻ tội lỗi. đôi bàn tay siết chặt tay Tiffany đã dần dần buông lỏng, dường như nó vấn còn nuối tiếc điều gì đó mà cứ chậm rãi lướt khỏi đến khi chỉ còn hai đầu ngón tay chạm nhẹ nhau Tiffany liền quay lại, đưa tay níu lấy bàn tay TaeYeon...... đôi mắt đẫm lệ......

“đừng rời bỏ tớ, bên cạnh tớ đc không? dù là thương hại đi chăng nữa, xin cậu đừng bỏ tớ” TaeYeon nghe lòng mình quặn thắt, cô chỉ biết đưa tay ôm Tiffany vào lòng mà cắn chặt môi...... cô là một tên khốn, cô đang làm tổn thương người con gái ấy.

Jessica nhíu mày khi thấy số lạ

“xin chào” cô bắt máy

“unnie” giọng nói quen thuộc có phần giống cô ở đầu dây bên kia vang lên làm mọi cảm xúc trong cô như vỡ xoà

“Krys” giọng Jessica có phần gấp rút và nghẹn ngào “sao... sao em lại gọi unnie, bố... bố mẹ xảy ra chuyện gì sao”

“không unnie, bố mẹ vẫn khoẻ nhưng Yuri unnie....”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro