Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuri mơ màng tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, cô đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy cảnh vật rất lạ mắt, bốn bề bao phủ là tuyết trắng xóa không có một bóng người. Lúc này bầu trời cũng dần dần ngã màu tối mà nơi đây là một cánh rừng nhỏ yên tĩnh, trong rừng cây thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng phát ra. Yuri tính ngồi dậy thì lại thấy một thân ảnh đang nằm trên ngực mình và người đó chính là Sica, cô hoảng hốt lay mạnh thân hình của cô ấy thì nghe một tiếng rên nhỏ "Umk" phát ra từ miệng cô ấy.

- Sica ah! Cô không sao chứ?

Sica cũng dần dần mở mắt thì thấy một gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhưng lại xinh đẹp động lòng người. Thấy người trước mặt mình không ai khác mà chính là Yuri thì bất giác ôm trầm lấy cô ấy như sợ người trước mặt lặp tức sẽ biến mất.

- Cô không sao chứ? Có tôi ở đây rồi!

Thấy Sica bỗng nhiên ôm trầm lấy mình như thế cô cũng hết sức ngạc nhiên nhưng suy nghĩ lại có lẽ là do cô ấy đang hoảng sợ. Yuri cũng không suy nghĩ nhiều nhẹ nhàng ôm Sica vào lòng để cô ấy bình tĩnh trở lại nhưng bỗng nhiên Sica lại giật nảy mình phát ra một tiếng rên khẽ, Yuri lo lắng nhìn xuống mới phát hiện ngay cổ chân cô ấy có một vết thương máu chảy ra không ngừng. Hàng lông mày Yuri cau lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng không nói năng gì hết đặt Sica ngồi trên nền tuyết rồi xoay qua lục lọi trong cái túi xách nhỏ mang theo lấy ra một ít bông băng và rượu sát trùng bắt đầu sát trùng vết thương trên chân của cô ấy. Động tác của Yuri nhanh thoăn thoắt cứ như chậm trễ một chút thì Sica sẽ gặp nguy hiểm vậy, gương mặt Sica khẽ nhăn lại khi vết thương tiếp xúc với rượu sát trùng, cô hít một hơi lạnh cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Yuri vẫn chăm chú vào việc chăm sóc vết thương cho Sica mà đâu có để ý rằng cô ấy đang nhìn mình say đắm  quên luôn cả vết thương đang đau nhức.

Vết thương của Sica cũng không sâu lắm, chắc do lúc lăn xuống dốc đã bị một nhánh cây quẹt trúng không gây thương hại lắm. Sau khi băng bó vết thương xong Yuri ngẩng đầu lên quan sát xem xét trên người Sica có còn vết thương nào không thì mới phát hiện áo khoác bên ngoài của Sica đã bị xé rách mà hiện tại tuyết đang rơi rất dày không thể để cô ấy bị lạnh được, theo suy nghĩ của mình Yuri chậm rãi cởi bỏ áo khoác lông đang mặc bên ngoài chịu đựng toàn thân đang kich liệt rét run đem áo khoác lên người Sica.

- Áo cô bị rách hết rồi khoác áo này vào đi coi chừng cảm lạnh!

- Nhưng.... Cô...

Sica ngạc nhiên khi thấy Yuri lại có hành động như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ửng hồng nhưng nhìn kỹ lại thì thấy trên người Yuri chỉ còn lại cái áo thun cao cổ và một cái áo len bên ngoài, nếu như cứ mặc vậy trong thời tiết hiện tại thì Yuri chắc hẳn sẽ là người bị đông thành đá mất.

- Không sao đâu, tôi chịu đựng được mà!

Yuri nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Sica nliền nở nụ cười lên tiếng an ủi rồi như nhớ ra điều gì lại lục trong túi lấy ra điện thoại nhưng thật không may điện thoại cô lại hết pin nên quay sang hỏi Sica:

- Điện thoại cô còn pin không? Chúng ta cần gọi người đến giúp.

Nghe Yuri hỏi Sica liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nhưng rồi cũng ủ rũ, vẻ mặt bi thảm nói:

- Không có sóng! Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Haiz... Ông trời quả thật là đang trêu chọc hai người mà, một cái thì hết pin còn một cái có pin thì lại không bắt được sóng hỏi có điên không chứ? Yuri đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy bốn bề lặng yên nên cũng lắc đầu ngán ngẩm.

- Hay là chúng ta cứ men theo ánh sáng mà đi, nếu may mắn có thể gặp người dân quanh đây thì tốt rồi, chứ cứ ngồi không như vậy cũng không phải là cách tốt nhất!

Sau khi suy nghĩ kỹ Yuri liền lên tiếng.

- Umk! Nhưng mà tôi....

Sica sau khi nghe Yuri nói cũng nhanh chóng gật gật đầu đồng ý nhưng khi nhìn lại vết thương dưới chân cô e rằng mình sẽ không đi nỗi một quãng đường xa. Yuri nghe Sica nói giữa chừng dừng lại rồi nhìn xuống chân mình nên lúc này mới hiểu ra.

- Được rồi tôi cõng cô!

Yuri nói với vẻ mặt không thể nào tỉnh hơn còn Sica sau khi nghe Yuri nói thế thì khuôn mặt nổi lên tầng mây hồng, hai vành tai ửng đỏ ngượng ngùng, hàm răng cắn chặt đôi môi anh đào nhìn xuống vết thương ở chân rồi lại ngước lên nhìn Yuri gật gật cái đầu nhỏ.

***

Hiện tại sắc trời đã tối sầm chung quanh là cây cối bao trùm, từng đợt gió lạnh thổi qua cùng với mưa tuyết lác đác rơi. Yuri một thân rét run nhưng cố chống chọi bước từng bước chậm chạp men theo lối mòn cùng với ánh sáng từ chiếc điện thoại trên tay Sica để có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

- Bác sĩ Kwon nếu thấy mệt thì hãy thả tôi xuống cũng được.

Sica ngồi trên lưng Yuri hai tay ôm chặt lấy thân hình rắn chắc còn đầu để tựa lên vai cô ấy, cô có thể cảm nhận được những hơi thở nặng nhọc cùng bước chân có phần chậm chạp có lẽ là do thời tiết quá lạnh mà hiện tại Yuri chỉ ăn mặc mỏng manh với lại trên lưng còn cõng thêm cô nên chắc bây giờ cô ấy đã khá mệt mỏi.

- Tôi không sao đâu.

Yuri vẫn bình tĩnh trả lời.

- Bác sĩ Kwon!

- Umk! Có chuyện gì vậy?

Yuri đang cõng Sica trên lưng thì nghe cô ấy gọi nhưng rồi không nói gì thêm nên Yuri hơi xoay đầu lại để hỏi nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

- Cô... thấy tôi.... đáng ghét lắm hả?

Sica ngập ngừng hỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này cũng xuất hiện một tầng mây đỏ trông cô lúc này giống như một cô gái mới lớn hay thẹn thùng rất xinh đẹp ah, nhưng điều đó thì Yuri làm sao thấy được vì hiện tại cô đang cõng cô ấy trên lưng thì làm sao mà nhìn thấy.

- Ah.... Thật ra thì lúc đầu khi tiếp xúc với cô thì quả thật là cô rất lạnh lùng lại khó gần nữa nhưng tiếp xúc lâu dần tôi mới biết cô không hẳn là một người như thế, tôi cảm thấy cô cũng rất ấm áp đó chứ!

Lúc đầu Yuri cũng khá bất ngờ về câu hỏi của Sica nhưng rồi suy nghĩ lại thật sự cô nàng này không lạnh lùng như những người xung quanh đã nghĩ.

- Cô.... Thật sự không ghét tôi ah?

Sica hỏi với vẻ ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng đồng thời trên gương mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.

- Umk không có, những chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không để ý đâu!!

Yuri vừa nói vừa lắc đầu trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui vẻ.

Sica mỉm cười tươi rói khi nghe Yuri nói như vậy nhưng rồi không biết nói gì thêm chỉ "Umk" nhẹ trong miệng.

- Bác sĩ Kwon này, tôi nghĩ chúng ta bằng tuổi nhau có thể xưng hô bằng tên không? Tôi kêu cô là Yuri có được không?

Sau một hồi im lặng bất ngờ Sica lên tiếng đề nghị và điều này cũng làm Yuri hết sức ngạc nhiên, cô thầm cười trong bụng "Cô nàng này muốn thân thiết với mình hơn à? Cũng dễ thương đó chứ! *Cười gian*".

- Umk vậy tôi gọi cậu là Sica còn cậu cứ gọi tôi là Yul đi, đó là tên bạn bè hay gọi tôi đó!

Yuri cười cười xưng cậu tớ ngọt xớt. ( Cái này là dại gái nak, gái mới đề nghị là tom top lên liền. Haiz...)

- Ah.... Yul....

Sica cũng vui vẻ hơn khi thấy Yuri trở nên thân thiết với mình.

- Ah hình như ở đó có người.

Yuri vẫn chậm rãi bước đi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía trước thì thấy một làn khói trắng bay nghi ngút trên bầu trời cô nghĩ gần đây có người sinh sống nên lên tiếng đưa tay chỉ về phía trước nói. Sica cũng theo lời nói của Yuri ngẩng người nhìn về phía trước thì thấy rõ là một làn khói đang bay lên cách chỗ họ đứng không xa.

- Ah... Đúng rồi chắc phía trước là nhà dân đó!

Sica phấn khích lên tiếng, Yuri thấy vậy chỉ lắc đầu cười cười rồi nhanh chóng tiến về hướng đó.

***

Đi khoảng 100 m nữa thì cả 2 thấy có một căn nhà nhỏ cất tạm bợ giữa cánh rừng, Yuri bước tới gần quan sát xung quanh rồi mới thả Sica xuống, lên tiếng gọi:

- Có ai không ạ?

Yuri vừa gõ cửa vừa nghe ngóng tình hình bên trong. Sau hai tiếng gõ thì bên trong vang lên tiếng bước chân, cánh cửa được mở ra, xuất hiện trước mặt họ là một bà lão ngoài 70 gương mặt có nhiều nếp nhăn, mặc bên ngoài là một cái áo len màu lông chuột đôi mắt nghi hoặc lên tiếng hỏi:

- Hai người tìm ai?

Giọng nói có phần run run, đôi mắt đục ngầu mở to quan sát hai người đang đứng trước cửa.

- Dạ chúng cháu là du khách đến đây du lịch nhưng không may bị lạc đường, bà có thể cho chúng cháu ở tạm một đêm không, ngày mai tụi cháu sẽ đi ngay không làm phiền gia đình đâu ạ!

Yuri nghe thấy bà lão hỏi liền lên tiếng giải thích.

- Nhà chúng tôi nhỏ lắm! Ta e...

Bà lão tính từ chối nhưng Yuri đã vội lên tiếng:

- Dạ chúng cháu chỉ cần ngủ nhờ một đem thôi, đi cả ngày rồi chúng cháu chỉ thấy ngôi nhà của bà thôi với lại bạn cháu đang bị thương nữa, xin bà cho chúng cháu ở lại một đem thôi ạ, chứ bây giờ chúng cháu cũng không biết đi đâu nữa!

Yuri vẻ mặt bi thảm lên tiếng cầu xin. Bà lão sau khi nghe vậy cũng cảm thấy thấy mũi lòng lên tiếng nói:

- Nhà ta đạm bạc, nếu hai người không ngại thì cứ vào nghỉ ngơi một đêm đi!

- Dạ vậy là tốt rồi ạ! Chúng cháu cảm ơn bà nhiều!!

Yuri nở nụ cười tươi rói quay sang đỡ Sica vào nhà.

Bên trong căn nhà có phần lụp xụp, không có nhiều đồ đạc chỉ có một chiếc bàn nhỏ cùng mấy cái ghế đặt giữ nhà và vài thứ đồ dùng xung quanh. Bà lão đi đến bên chiếc bàn kêu Yuri và Sica ngồi xuống rồi bà đi vào trong nhà đến một hồi lâu mới thấy bước ra trên tay cầm thêm một cái đĩa nhỏ.

- Nhà chỉ còn một ít bánh nướng hai người ăn đõ rồi vào giường phía sau tấm vách đó mà nghỉ ngơi.

Bà lão đặt đĩa bánh xuống bàn rồi chỉ cái giường phía trong vách cho Yuri và Sica thấy.

- Dạ vâng! Chúng cháu cảm ơn bà nhiều lắm, bà cứ vào nghỉ ngơi trước đi ạ! Chúng cháu ăn xong sẽ dẹp dọn rồi đi ngủ sau.

Yuri mỉm cười nhìn bà lão, bà gật đầu rồi cũng đi vào phòng ngủ của mình, căn nhà chỉ còn mỗi Yuri và Sica đang đứng nhìn nhau vẻ mặt không tránh khỏi sự ngượng ngùng.

P/s: Ai muốn Phở Gà hay Nước Chanh gì thì cho ý kiến đi nhak!! Chap sau có nên tiến hành nhanh vậy không ah, ai sẽ ăn sạch ai đây? Ta có nhiều suy nghĩ lắm không biết có nên để 2 đứa tiến tới vậy không nữa!! Haiz....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro