CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ngôi nhà hạng trung của khu đô thị gần trung tâm thành phố Seoul, không gian yên bình của nó bây giờ đã không còn nữa:

– Taeyeon à! Con định đi đâu, không được.

– Mẹ đừng đi theo con, đừng con nói gì với con hết, cứ mặc kệ con.

– Nhưng...

– Có Ginger đi cùng rồi, mẹ không phải lo...

Bà mẹ tỏ ra rất lo lắng, dõi theo cô con gái của mình. Còn cô thì như người mất hồn, lạnh lùng quay mặt đi không ngoảnh đầu lại.

– Ginger! Đi nào ...

......

Bờ sông Hàn vào lúc chiều tà thật yên bình, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua từng lọn tóc của cô gái . Taeyeon ngồi đấy như đang cố tìm kiếm 1 điều gì đó có thể giúp cô bình tĩnh trở lại . Cô nhắm mắt lại giang 2 tay ra thật rộng, một tay cô cầm bông lau trắng muốt, một tay cô dầm sợi dây buộc cổ chú cún con yêu quý của mình.

– Ginger à! Hôm nay trời đẹp lắm phải không ? gió mát hơn mọi ngày và nắng dường như cũng dịu hơn...

Ginger đang nằm bỗng ngểnh cổ lên ngó 4 phương 8 hướng kêu ẳng 1 phát rồi chạy về phía con đường nhỏ dọc bờ sông Hàn kéo theo cả Taeyeon chạy theo phía sau:

– Ginger, Ginger mày bị sao thế hả, dừng lại mau .......... tao bảo mày dừng lại .... Y

Mặt Taeyeon tát nhợt hẳn đi, cô không thể buông sợi dây của Ginger ra được, không được. Cách Taeyeon không xa có 1 đôi nam nữ đang lái xe đạp trò chuyện rôm rả và dường như không để ý rằng cô chuẩn bị sang đường:

– này Baekhyun, em muốn chết hả, chị về méc với bố mẹ giờ.

– Ay zooo, chị cũng trẻ con quá ha! Được rồi, chị cứ về méc bố mẹ coi rồi xem em xử chị ra sao.

– A! thằng bé này dạo nè cũng bật tôm ghê nhỉ, để xem em có vác nổi xác về nhà không đã.

Nói rồi bà chị không ngừng cấu chí eo của cậu em làm cậu ta uốn éo như con sâu đo trên con ngựa sắt mới tậu được:

– á á á đau em, em đang lái xe đó nha, chị muốn đi chầu diêm vương sớm hử.

– có đi thì chị cũng kéo theo cả em đi cho đỡ buồn, he he.

– chị đúng là ác ma mà.

– còn phải nói .... Yahhhh Baekhyun cẩn thận phía trước .... A a a

*RẦM * con chiến mã đã an tọa bên cái cột mốc, Baekhyun xuýt xoa cái mông của mình đứng phắt dạy hét lớn, Taeyeon hoảng hốt quay lại miệng ấp úng không nói nên lời:

– Này cô kia! Cô đi sang đường mà không để ý trước sau gì à? Không phải tôi '' tay lái lụa '' tránh cô thì bây giờ cô vào bệnh viện rồi.

– .... Tôi ... tôi...

– Được rồi, được rồi, là do mình đi không nhìn mà... còn đứng đó làm gì? Kéo chị dậy mau * lúc này cô chị mới lên tiếng *

– Seohyun chị không sao chứ .... Trời! chị chảy máu chân rồi kìa.

– Một tý thôi, không sao?

– Không sao cái gì chứ?

Baekhyun vô cùng tức giận, cậu quay ngắt sang chỗ Taeyeon buông ra những lời nói nặng nề mà có lẽ nó chính là sợi dây kéo cậu lại với cô. Tất cả cũng chỉ vì cậu ta quá yêu quý chị gái của mình thôi.

– Cô ... mắt cô để trên đỉnh đầu à hay là mù rồi. Chị tôi mà có mệnh hệ gì là cô không xong với tôi đâu .

– Yaaaa em có thôi ngay không hả, dựng xe đi về ngay * cô chị hét lên *

Seohyun lại gần nói nhỏ vào tai Baekhyun

– em không thấy cô ấy đang run lên à, thôi bỏ qua đi, sao nay em nhỏ mọn vậy.

– Gì chứ, kệ cô ta, sao em phải quan tâm, đến cả lời xin lỗi cô ta cũng không nói ra được.

– Em ... thật là.

Taeyeon đứng đó không nói gì cả, những lời nói của Baekhyun làm cô đau nhói, cô không thể mở miệng nói được từ xyn lỗi, mắt cô vô định, hơi thở dồn dập. Seohyun thấy vậy, cô biết Taeyeon không được ổn nên đã bịt miệng Baekhyun lại lôi cậu ta cùng cái xe đi và không quên để lại cho Taeyeon một lời tậm biệt. Seohyun và Baekhyun đi rồi Taeyeon ngồi sụp xuống, nước mắt cô rơi bỏng 2 gò má, Ginger nhảy lên vai cô liếm láp 2 dòng nước mắt như lời an ủi.

.............
Nhà Taeyeon:

– Bác nói sao ạ! Taeyeon ra ngoài rồi sao, lại còn 1 mình.

Mẹ Taeyeon thở dài nhìn cậu bé ngồi trước mặt mình, vừa đau khổ, vừa lo lắng và cũng đầy hy vọng:

– ukm. Có lẽ là nó đã nghe được những gì không nên nghe.

– Hôm nay đi khám ở bệnh viện, kết quả không được tốt hả bác * cậu con trai lo lắng *

– Bác sĩ nói cục máu tụ ở đầu Taeyeon đã tan rồi nhưng con bé vẫn chưa nhìn lại được, bác sĩ nói Taeyeon không nhìn được có lẽ không phải do cục máu đó... nên có khả năng Taeyeon sẽ không bao giờ nhìn lại được nữa.

– Dạ...bác nói sao???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro