CHAP 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lay không ngừng bấm chuông nhà Taeyeon cho đến khi mẹ Taeyeon ra mở cửa

– Ơ Lay, sao cháu đến đây thế này

– Taeyeon về nhà chưa bác

– rồi mà cháu, sao vậy??? ... chả lẽ ... không phải cháu đưa nó về sao

– dạ, gì cơ ... cháu * Lay ngó lên tầng 2 * cháu có thể gặp Taeyeon 1 lát không

– nó về rồi đi ngủ luôn rồi, bác nghĩ nó đi chơi về mệt nên không gọi

– vậy ạ, vậy cháu chào bác, mai cháu sẽ đến sớm

– ukm, cháu về cẩn thận nhá

.......
Lớp học

– Taeyeon, hôm qua có chuyện gì xẩy ra với cậu vậy, sao cậu không đợi tớ

– Đông người đi lại quá nên tớ lạc mất cậu, may là gặp phải người tốt nên họ đưa tớ về nhà

– Thật chứ, cậu không giấu tớ điều gì chứ?

– không có thật mà.

– ukm, tớ tin cậu

Taeyeon mỉm cười rồi quay lên, cô đang nói dối Lay, cô không muốn cậu ấy lo lắng cho mình. Tối hôm qua sau vụ ẩu đả, Luhan đã đưa Taeyeon về nhưng cô không nói câu nào nới Luhan cả cho đến khi về đến nhà cô mới nói đúng 1 câu.

– Xin lỗi anh vì tất cả, vì em không nhớ anh, không nhận ra anh và vì cả lời hứa đó nữa. Lúc đó em còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện. Vì vậy , Anh hãy quên em đi.

Lời nói của cô thật sự đã làm trái tim Luhan tan nát, nó giống như gáo nước làm dập đi ngọn lửa cuối cùng trong lòng anh, nhưng thật sự trong lòng Taeyeon bây giờ hình bóng của anh quá mờ nhạt.

Đang suy nghĩ, Taeyeon quay sang chỗ Baekhyun '' cậu ấy hôm nay làm sao vậy nhỉ, sao không nói chuyện với mình, hay là hôm qua ra công viên thì Luhan đã đưa mình về rồi nên cậu ấy không gặp mình, trong khi đó về nhà mình cũng không gọi điện cho cậu ấy 1 tiếng, cậu ấy giận mình sao? '' Taeyeon thở dài rồi lại quay lên trên, cô đâu biết rằng hôm nay Baekhyun không có đi học.

.....
Nhà Baekhyun.

– Baekhyun , Baekhyun , em đang làm gì trong đó vậy, mở của ra cho chị nào * Seohyun liên tục đập cửa phòng *

– Seohyun , Baekhyun nó làm sao vậy ? * ông bố hỏi *

– chuyện đó * cô nhìn bố ái ngại * chúng ta về phòng nói chuyện bố nhá

..............

– con nói sao * ông bố ngạc nhiên *

– chuyện là vậy đó bố, hôm qua con thấy Baekhyun đột nhiên ra khỏi nhà lúc trời tối nên con đi theo em ý đến công viên và gặp Luhan đang đánh lộn ở đó

– Vì 1 đứa con gái bình thường à

– vâng

– Rốt cuộc chuyện này là như thế nào chứ, vậy còn Baekhyun, nó cũng thấy được sự khác lạ của Luhan đúng không?

– vâng

– dù là thế thì cũng không đến mức rốt mình trong phòng chứ?

– cái này con cũng có thắc mắc

Seohyun buồn bã rồi tự nhiên mắt cô sáng lên '' Baekhyun '' cô kêu lên rồi chạy ra khỏi phòng

– Baekhyun, em đi đâu vậy?

– kệ nó đi * ông bố giữ Seohyun lại *

...............
Baekhyun gọi điện cho Luhan

– anh ra ngoài cổng trường gặp tôi

– sao tôi phải ra * Luhan nói *

– anh, là một con Sói đúng không?

Luhan đang ngồi vắt chân lên bàn thì đứng phắt dạy, cúp điện thoại rồi đi xuống tìm Baekyun. Tại cái ngõ gần cổng trường, Luhan và Baekhyun đứng đối đầu với nhau, không khí có vẻ như rất căng.

– Nói đi, là ai đã nói với cậu, Chị cậu à? * Luhan lên tiếng trước *

– Chị tôi? Chị tôi thì liên quan gì tới chuyện này ... chả nhẽ * Baekhyun mở to con ngươi của mình lên * Chị tôi biết anh là Sói à?

– Baekhyun, cậu đang chọc cười tôi đấy à. Rốt cuộc sao cậu biết được câu chuyện của tôi.

– Anh, nói mau, sao lôi chị tôi vào chuyện này * Baekhyun tức giận chạy lại túm cổ Luhan *

– Đồ điên * Luhan hất ngược Baek xuống đất * tôi nghĩ cậu nên giữ kín chuyện này đi nếu không cả tôi, chị cậu, bố cậu và cả người mẹ đáng thương của cậu cũng không sống yên ổn được đâu. Nếu muốn biết về tôi thì cứ về hỏi chị cậu đi

Nói rồi Luhan đi thẳng, '' người mẹ đáng thương '' anh nói sao, ai là mẹ tôi chứ, ai , ai. Baekhyun đập tay xuống đường, rốt cuộc tôi là ai chứ? Baekhyun đứng dậy phủi quần áo rồi lại đi như người mất hồn về nhà. Chanyeol ngồi trên thành tường nhìn theo Baekhyun lắc đầu '' khổ thân thằng bé, mình có nên giúp nó 1 tay không nhỉ ''nói rồi cậu lại nhảy xuống, tiếng chuông điện thoại reo lên cậu bắt máy

– sao gọi cho tớ vậy * Chanyeol lên tiếng *

– nhớ cậu thôi

– dạo ôi, cậu làm tôi nghén đến nơi rồi đây này, có chuyện gì vậy Kris?

– tôi với chú chuẩn bị về Hàn đó

– cái gì? Về làm chi

– sao vậy, chú nhớ Luhan nên muốn về thăm cậu ta. Hay là, cậu có gì giấu tôi hả?

– làm gì có * Chanyeol gắt lên *

– Vậy được rồi, hẹn cậu tuần sau.

– yaaaa thằng khỉ ....

Chưa kịp để Chanyeol nói hết Kris đã dập máy, mặt cậu trở bên hình sự hơn trước, nghĩ gì đó cậu đưa tay lên vò đầu rồi đập tay vào tường

– thằng khỉ này, không ở yên bên đó đi về Hàn làm gì? Tôi không thể bảo vệ cậu mãi được, Luhan mà biết cậu lái xe tông Taeyeon thì cậu chết chắc. còn chú Sooki nữa, gặp Baekhyun rồi chú ý có sao nhỉ ? Haizzzz thôi bỏ đi, chú ý sẽ chẳng bao giờ biết ... Baekhyun là con trai mình..... hum sao đời tôi lại khổ thế này cơ chứ.

Chanyeol tức giận đá lon bia cản đường mình nhưng cậu lại không nghe thấy tiếng nó va chạm xuống đất, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng mặt cậu bắt đầu tái đi, cậu ngước mặt lên. Lon bia đang nằm yên vị trên tay của bố Seohyun

– Chanyeol? Cháu nói cái gì vậy?

– Chú * Mặt Chanyeol tối sầm lại *

..........
Nhà Baekhyun

– Chị Seohyun, chị nói chuyện với em một lúc được không?

– Baekhyun, có chuyện gì với em vậy? * Seohyun lại gần định đưa tay lên định vuốt tóc Baekhyun nhưng bị gạt ra *

– Chị, chị biết trước Luhan không phải là người đúng không?

– Baekhyun à! Chị ....

– Còn chị, chị cũng không phải là con người, phải không ?

– Em, sao em lại có thể nói thế chứ?

– Và cả em nữa, em cũng không phải là NGƯỜI đúng không?

Baekhyun đang hoảng loạn, cậu hét lên, Seohyun mím môi tát cậu một phát

– Bình tĩnh lại đi, em nói cái gì vậy hả?

Baekhyun đơ mặt nhìn Seohyun, đây là lần đầu tiên cô ấy tát cậu, cậu là người yêu quý chị gái mình hơn ai hết nhưng giờ chị ấy lại tát cậu, mọi niềm tin nơi cậu như sụp đổ hết, cậu ôm má rồi chạy ra khỏi nhà. Seohyun định đuổi theo nhưng khưng lại, cô ôm đầu mình, mình đã làm gì thế này. Baekhyun chạy như người mất trí, và cậu dừng lại ở bờ sông Hàn, cái nơi duy nhất mang lại sự yên bình cho cậu. Cậu lại gần 1 cái cây cổ thụ ven sông, tựa vào nó rồi từ từ ngồi xuống đất. Cậu thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Tan học
Lay giúp cô thu giọn đề đạc đi về, mấy bạn gái trong lớp đi ngang qua Taeyeon, câu chuyện của họ làm cô chú ý:

– này, sao nay không thấy Baekhyun đi học nhỉ?

– tớ cũng không biết nữa

– không có cậu ta thấy lớp cứ trống trống thế nào ý nhỉ?

....
– Các cậu, Baekhyun nay không đi học à * Taeyeon khua tay túm lấy cô bạn *

– hả, à ừ, nay cậu ấy không đi học.

Nghĩ gì đó rồi Taeyeon quay lại bảo Lay đưa mình về nhà ngay. Về đến nhà cô liền lôi rốc cổ Ginger đi ra bờ sông Hàn. Cô hy vọng có thể tìm được Baekhyun ở đó, đó là nới cô hay gặp cậu nhất. Cô luôn cầu xin rằng '' Ginger xin mày đấy, hãy sủa đi nào '' Chỉ khi Ginger sủa thì cô mới có thể tìm thấy cậu. Đi đến chỗ cũ rồi nhưng cô vẫn chưa tìm thấy Baekhyun

– Ginger à, mày làm gì vậy hả, sủa đi chứ, tìm cậu ấy cho tao, nhanh lên

Taeyeon và Ginger đi dọc 1 đoạn khá dài bên bờ sông nhưng vẫn chưa tìm thấy, cho đến khi đi gần cái cây cổ thụ, Ginger mới kêu ẳng ẳng, Taeyeon mừng rỡ chạy theo Ginger. Đến chỗ Baekhyun đang ngồi thì Ginger không sủa nữa, nó ngồi thụp xuống, Taeyeon thả sợi dây buộc cổ Ginger xuống đất rồi từ từ ngồi xuống

– Ginger, cậu ấy đang ngủ à !

Như hiểu ý Taeyeon nói gì?, Ginger nhảy lên đùi cô liếm liếm. Cô mỉm cười rồi đưa tay lên, bàn tay cô chạm vào tóc Baekhyun, mái tóc thật mềm và mượt. Cô ước gì mình có thể thấy được khuân mặt của cậu, đó là điều cô mong muốn nhất. Taeyeon nhắm mắt lại và tưởng tượng, tay cô đi từ trán xuống sống mũi Baekhyun, lướt qua đôi mắt rồi chạm nhẹ vào đôi môi. '' Thật đẹp '' cô nghĩ vậy. Cô vuốt khuôn mặt của cậu, xuống cổ rồi bờ vai, cuối cùng là đôi bàn tay. Các ngón tay dài và thon của cậu ấy làm cô thích thú, cô cười một nụ cười hạnh phúc, cô nắm chặt tay Baekhyun. Chợt Ginger nghển cổ lên '' ẳng '' mốt phát:

– Taeyeon, cậu làm cái gì vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro