Chap 176 : Đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Eunjung?" Hyomin sửng sốt, "Liên quan gì đến chị ấy?"

"Liên quan gì đến chị ấy?" Lin Shin cười, "Em có biết lần đầu tiên chúng ta ở phòng bao kia là Eunjung sắp xếp hay không! Eunjung mời anh chơi em!"

"Không, thể, nào!" Hyomin rống to.

"Còn có lần đó ở suối nước nóng, cũng là anh và Eunjung hẹn ước tốt. Eunjung trên đường rời khỏi, tôi liền đi qua phá chỗ của em! Bất quá lần đó em vận khí tốt, anh lâm thời có việc, không đi tìm em!"

"Không. . . . . ." Hyomin lắc đầu, Hyomin không tin.

"Tóm lại, Eunjung đã giao em cho lên tay anh, tùy anh chơi như thế nào. Thật không biết em đắc tội Eunjung ở đâu, Eunjung muốn chỉnh em như vậy!"

"Không có khả năng! Không có khả năng. . . . . . Không có khả năng. . . . . ." Hyomin thì thào nói, càng không ngừng lắc đầu, "Sẽ không . . . . . . Sẽ không . . . . . . Tôi không tin! Tôi không tin anh!"

"Tùy em tin hay không tin! Dù sao Eunjung đính hôn với em, khẳng định là có mục đích khác! Eunjung biết rõ anh chơi em, làm sao có thể cưới em? Hơn nữa, Eunjung chậm chạp không chịu chạm vào em, chỉ sợ cũng là không nghĩ chạm vào đồ người khác đã chạm qua thôi?"

"Anh câm miệng cho tôi!" Hyomin rống to. Hyomin không tự chủ được tin một phần, trong lòng tự hỏi, Hyomin rốt cuộc đắc tội Eunjung ở đâu. Hyomin nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được. Vậy cái này khẳng định là giả! Eunjung sẽ không hại Hyomin! Sẽ không . . . . . .

Lin Shin đột nhiên hỏi: "Em gái kia của em là từ đâu đến đây?"

"Cái gì?"

"Lần trước em muốn cô ta, kết quả để cô ta chạy! Cô ta đã chạy đi đâu?"

"Tôi làm sao mà biết? Anh sẽ không hoài nghi cô ta chứ? Không có khả năng! Cô ta phải có loại bản lĩnh này, tôi và mẹ tôi sớm đã xảy ra chuyện!"

"Anh chỉ là cảm thấy quá khéo, em mới muốn hại cô, bản thân liền xảy ra chuyện." Lin Shin chỉ vào tấm ảnh trên mạng, "Rốt cuộc dưới tình huống nào em phát sinh việc này, đầu óc thanh không thanh tỉnh?"

"Nếu thanh tỉnh, tôi sẽ làm sao?" Hyomin nhìn Lin Shin giống như đứa ngốc, "Tôi còn muốn gả cho Eunjung đó! Cùng một chỗ với anh đều là bị anh nửa dụ dỗ nửa bắt buộc, tôi còn dám xằng bậy với người khác?"

Lin Shin cũng hiểu được đạo lý này, nữ nhân này tuy rằng không chịu nổi dụ dỗ lớn, trong lòng cũng xác thực có vẻ phóng đãng, nhưng dã tâm Hyomin còn lớn hơn. Vì đạt tới mục đích, tính tự hạn chế của Hyomin rất mạnh, bằng không coi tính cách thích tiệc tùng của Hyomin như vậy, sớm không biết từng có bao nhiêu kinh nghiệm, cũng không bị Lin Shin chiếm tiện nghi.

"Có lẽ lúc ấy người ta còn chụp hình chính diện của em." Lin Shin ngồi xuống, "Hiện tại đưa ra rất khó đoán được trên đầu em, phỏng chừng là muốn cho em một cảnh cáo. Em ngẫm lại thật kĩ đã đắc tội người nào rồi!"

Hyomin nghĩ nghĩ, nói: "Nếu muốn nói. . . . . . Cũng chỉ có Lee Qri ."

Lin Shin vừa nghĩ, gật đầu: "Cũng đúng. Nữ nhân kia thoạt nhìn đoan trang, kỳ thật có vẻ âm hiểm, rất hung ác, khẳng định cái gì cũng dám làm."

Hyomin hận có cắn răng: "Nhất định là Qri. . . . . ."

Bên ngoài truyền đến mở cửa âm thanh, Lin Shin biết là dì đã trở lại, nói với Hyomin: "Em nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì lớn hơn nữa không nên hành động thiếu suy nghĩ, miễn để tấm ảnh nhiều hơn xuất hiện. Anh điều tra trước giúp em một chút, xem tấm ảnh là từ đâu truyền đi."

"Được." Hyomin nhịn không được cảm kích Lin Shin. Khi cần người giúp như vậy, Hyomin ngay cả ba mẹ của chính mình cũng không dám báo, chỉ có thể ỷ lại Lin Shin. Mà Lin Shin cũng không phụ sự ỷ lại của Hyomin, giúp Hyomin.

--- ------ --------

"Park Ji Yeon, cô có thật nhiều tai họa quá!" Vào tiết tự học tiết, thầy giáo còn chưa đến, Sehun nhịn không được châm chọc Ji Yeon gấp đôi, "Cô nói cô từ sau khi chuyển tới lớp chúng tôi, từ đầu đến chân, bao nhiều lần bị thương rồi?"

Ji Yeon liếc trắng mắt, tiếp tục làm bài. Tay không thể dùng nhiều sức, làm bài tập thật chậm!

"Cô lại có thể trợn trắng mắt?" Sehun nhíu mày, nhìn Ji Yeon viết chữ gian nan như vậy, hảo tâm hỏi, "Muốn tôi viết giúp cô hay không?"

Vừa dứt lời, Soyeon và người ngồi cùng bàn với Sehun cũng đã cầm hộp bút lên, hung hăng gõ lên đầu Sehun một cái.

“A. . . . . ." Sehun không kịp trốn, bị gõ nằm sấp lên bàn.

Ji Yeon nhịn không được cười một tiếng. Ban đầu còn tưởng rằng Sehun có nhiều phong cách đó, kết quả cơ hồ mỗi ngày Sehun đều bị người ngồi cùng bàn đánh, ngẫu nhiên còn bị Soyeon đánh. Hơn nữa Sehun sẽ không hoàn thủ, một con cháu nhà giàu vậy mà ở tình trạng thảm hề hề như thế.

Sehun thấy Ji Yeon cười, sâu kín nói: "Có thể nhìn cô cười, đáng giá ~"

Ji Yeon lại lườm Sehun một cái.

Lúc này, người ngồi cùng bàn lại muốn đánh Sehun, Sehun nâng hai tay lên: “Này! Không cho phép đến đây —— ai!" Vẫn là bị đánh.

Soyeon vừa thấy, vui sướng khi người thấy họa nói: "Anh vẫn là đi học cho tốt, bằng không bị đánh đến choáng váng không phải rất đáng tiếc sao?"

"Các người. . . . . ." Sehun trừng Soyeon một cái, lại trừng trừng nhìn Ji Yeon và người ngồi cùng bàn, kêu rên, "Nữ nhân các người quả thực không thể nói lý!"

Vừa nói xong, Soyeon và người tự bế chứng ngồi cùng bàn với Sehun lại vung sách vỗ đầu Sehun.

Sehun: . . . . . . . . . . . . @#¥%. . . . . . &*. . . . . .

Trải qua trận náo loại này, tâm tình Soyeon tốt lắm, sau khi tự học kết thúc, cùng Ji Yeon đi căn tin ăn khuya. Soyeon đi mua, Ji Yeon ngồi ở một bên chờ.

Ji Yeon tiếp tục làm bài tập về nhà. . . . . . Thật sự là quá chậm ! haiz~

"Một mình cô?" Đỉnh đầu truyền đến âm thanh.

Ji Yeon ngẩng đầu, thấy Sehun: "Soyeon đi mua."

Sehun vừa thấy chỗ bán có đám người chật chội, gật gật đầu: "Park Soyeon đối với cô thật tốt."

Ji Yeon nhìn Soyeon xếp hàng ở chỗ bán, nhịn không được cười lên một tiếng: "Đúng vậy. . . . . ."

"Tôi cũng đi." Sehun vẫy vẫy tay, đi đến cửa sổ.

Vài phút sau, Soyeon bưng hai chén mì lại đây: "Oa oa oa, mau tới!"

Ji Yeon vội vàng tiếp nhận, đẩy bài kiểm tra qua một bên.

"Trở về liền ngủ, em đừng làm! Vài ngày nữa, tay sẽ tốt hơn."

"Ừ." Ji Yeon dùng chiếc đũa rất vất vả, Soyeon cố ý lấy một cái nĩa cho Ji Yeon, Ji Yeon cầm theo kiểu Lan Hoa Chỉ, dùng nĩa xiên lên. . . . . . Kỳ thật vẫn rất vất vả, bất quá ít nhất sẽ không đụng đến miệng vết thương.

"Em rốt cuộc bị thương như thế nào?" Soyeon hỏi, "Hai tay đều bị thương."

"À. . . . . . Ở nhà khi hầm thịt cách thủy, không cẩn thận đụng phải nồi nước."

Soyeon rõ ràng không tin, khẳng định có liên quan với em Soyeon! Ngày đó sau khi Soyeon gửi cho em Soyeon tấm ảnh, ở Mc Donalds không chờ Ji Yeon được ngay, khẳng định là Eunjung đã trở lại, sau đó bọn họ cùng nhau mưa rền gió giữ, kết quả ——SM , sau đó bị thương!

Chậc ~ khẩu vị em Soyeon thật sự là quá nặng , Ji Yeon nhu nhược như vậy. . . . . .

"Có thể ngồi không?" Âm thanh của Sehun truyền đến.

Soyeon sặc một cái, ngẩng đầu, thấy Sehun cũng bưng hai chén mặt lại đây. Di, hai chén? Soyeon thấy sau Sehun người ngồi cùng bàn có chứng tự bế cũng theo tới. Bất quá, bộ dáng người có chứng tự bế có hơi không cam lòng.

"Hyelin, ngồi ở đây!" Sehun ngồi đối diện Ji Yeon, xoa xoa ghế bên cạnh.

Hyelin có chứng tự bế ngồi xuống, cầm túi tiền lẻ ra, bắt đầu bỏ tiền ra ngoài. Trong trường học một chén năm đồng, Hyelin móc rồi móc. . . . . . Lấy ra 3 xu một phân(1), lại lấy ra hai xu năm phân(2), lại lấy ra một đống xu một phân. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro