Chap 10 - Part 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                  

Chap 10 – Part 2:

            Junhong tỉnh dậy, Toàn thân cậu rã rời đau đớn. Trong phút chốc từng dòng kí ức chạy lướt qua đầu cậu từng chút một... cậu đã bị người ta tẩm thuốc mê và đưa đi. Giật mình, bất giác cậu nhìn xuống thân thể mình: không một mảnh vải, đang nằm trơ trọi trên nền đất lạnh. Toàn thân đầy những vết bầm... Nhưng hình như không phải do bị đánh mà do... Cậu gần như chết lặng đi khi nghĩ đến lý do đó...

            - Tỉnh rồi hả em trai xinh đẹp...

Trước mặt cậu là một gã đàn ông lực lưỡng. Trên người hắn chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Hắn từ từ tiến lại nhìn Junhong bằng ánh bắt chứa đầy dục vọng. Hắn siết lấy cậu dùng cái miệng bẩn thỉu mà hôn lên khắp người cậu. Junhong giờ chỉ còn là cái thân xác mềm oặt, yếu ớt không thể phản kháng. Đôi mắt cậu mờ đục, từ khóe mắt từng dòng nước nóng hổi đua nhau tuôn rơi... miệng cậu bất giác mà thốt ra hai tiếng: "Daehyun"... Cứ như thế tên khốn ấy hành hạ thân xác cậu. Cậu... một lần nữa ngất đi, lạc trong đau đớn...

....

Mark gọi muốn nát cái điện thoại. Daehyun vẫn không chịu mở điện thoại. Quay lại nhìn gương mặt Junhong nằm trên giường mà không cầm được nước mắt. Dựa hẳn vào người Jackson khóc nức nở. Kia có phải là Junhong không? Junhong ngây thơ mà thường ngày Daehyun vẫn nâng niu, chăm sóc? Junhong nghịch ngợm, đáng yêu mà Mark yêu quý??? Cậu nằm đó mê man thỉnh thoảng còn giật mình hoảng sợ mà hét lên. Chắc hẳn Junhong đã phải sợ hãi lắm... Cậu ngủ đã 3 ngày rồi. 3 ngày qua Mark đã cố gắng tìm mọi cách để liên lạc với Daehyun dù trong vô vọng. Nhìn Junhong vật vã với nỗi sợ hãi ngay cả trong giấc mơ mà lòng Mark đau đớn vô cùng... Liệu Daehyun biết điều này, anh có chịu đựng nổi không? khi mà bảo bối yêu thương của anh bị hại ra nông nỗi này.

- Junhong à, là hyung có lỗi, Hyung không nên để em một mình như thế? Là Hyung không chăm sóc được cho em...

Mark cứ thế ngồi tự trách mình rồi khóc, khóc đến sưng cả mắt.

- Mark, em đừng tự trách mình nữa đó không phải lỗi của em.

Jackson xót xa ôm người yêu bé nhỏ vào lòng mà dỗ dành.

....

- Junhong à, Junhong... bảo bối yêu quý của Umma...

Himchan  sau khi nhận được tin dữ cũng vượt nửa vòng trái đất mà trở về. theo sau đó là Yongguk và vợ chồng Upjae . Nhìn Junhong bé bỏng của mình nằm li bì trên giường bệnh, Himchan không kìm được mà ôm mặt khóc nấc lên. Junhong bình thường hay cãi nhau với Umma nhưng giờ đây lại chỉ có thể nằm bất động. Đôi lúc là những tiếng than khóc trong vô vọng. Bàn tay cậu quơ loạn xạ vào không trung mong tìm được một chỗ để bấu víu.

- Umma về rồi đây, về với con rồi đây. Junhong à... Junhong.

Yongguk dù là người đàn ông mạnh mẽ nhưng nhìn đứa con bảo bối yêu quý như thế cũng phải quay mặt đi mà gạt nước mắt. Youngjae bước lại gần xoa bàn tay lên gò má Junhong, Nhớ lần Pama dẫn cậu bé đến nhà mình, đôi má ấy phúng phính dễ thương lắm, nhưng giờ nó gầy đi thấy rõ.

- Rốt cục đã có chuyện gì sảy ra với thằng bé? – Himchan  nức nở.

- Cảnh sát nói cậu ấy bị một nhóm người bắt giữ, hãm hiếp... cũng may nhờ một nhóm công nhân tìm ra đã báo cho cảnh sát cứu cậu ấy...

Giọng Mark nghẹn ngào.

- Daehyun, Daehyun đâu rồi?

Giọng Youngjae đanh lại nhìn Mark làm cậu run bắn lên mà bám chặt vào Jackson...

- Giám đốc... Giám đốc...

Mark liếc nhìn Youngjae ánh mắt như thể: nói ở đây không tiện.

...

- Thằng nhóc đó...

Youngjae nghiến chặt hàm răng mình ken két.

- Jongup tìm ra lũ khốn kiếp đó cho em. Em thề sẽ băm xác chúng ra làm đồ ăn cho lũ mèo hoang.

Youngjae nắm chặt bàn tay Junhong giọng nói gằn xuống.

Jongup dù đã lui về ở ẩn nhưng thật ra lại là một nhân vật vô cùng máu mặt trong giới ngầm. Dưới vỏ bọc là một thương nhân. Jongup chỉ muốn có một cuộc sống bình thường với vợ con... nhưng đã đến nước này có lẽ đích thân ông phải ra mặt. Dù gì trong chuyện này trách nhiệm của Daehyun là không thể chối bỏ. Hơn nữa ông cũng rất yêu quý cậu con dâu này. Nhìn Junhong bé bỏng bị người ta hại thê thảm thế kia đúng là trong lòng không thể chịu đựng.

Rút điện thoại gọi cho Myungsoo người bạn nối khố của mình và cũng là ông trùm thế giới ngầm.

...

Cùng lúc đó ở Mỹ:

- Seohong à, cậu nghỉ ngơi đi. Dậy sớm làm gì. Đặt tô cháo xuống bàn Daehyun nhìn Seohong.

- Mình ổn rồi, cậu mau trở về đi, nếu không Junhong sẽ lo lắng đấy.

- Thật là... cậu ổn chứ?

- Xin lỗi cậu, mình không nên làm phiền đến cậu.

- Đồ ngốc chúng ta là bạn mà. Cậu phải hứa với mình đối xử tốt với bản thân đấy nhé. Cậu đừng chỉ nghĩ cho mình cậu còn phải khỏe mạnh mà chăm sóc cho chủ tịch nữa. Có vậy mình mới an tâm rời đi.

- Daehyun à – Seohong bất giác ngập ngừng – Hãy cho mình một đứa con nhé?

- Mình... - Daehyun trong phút chốc bỗng đơ người vì lời đề nghị bất ngờ ấy.

- Chỉ cần một giọt máu của cậu thôi, cũng không được sao? Mình sẽ không cần gì hơn ở cậu nữa.

- Mình... Mình thật sự xin lỗi Seohong à... mình không thể có lỗi với cậu và càng không thể có lỗi với Junhong.

- Mình xin lỗi đã làm cậu khó xử. –Seohong hơi cúi đầu.

Bầu không khí dường như gượng gạo hơn. Mãi lâu sau đó Daehyun mới cất lời xóa đi bầu không khí đang trùng xuống trĩu nặng..

- Cậu nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Daehyun đã đi được một tuần, Không biết giờ này Junhong ra sao? cậu có nhớ anh không? Có giận Hyung không? Bất giác trong lòng anh có cảm giác như đang bị thiêu đốt. Mở điện thoại ra... Hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ Junhong lòng anh bỗng thắt lại. Cuộc gọi đến từ Mark:

- Giám đốc, anh làm gì mà giờ này mới chịu mở máy vậy?

- Công ty có chuyện gì sao?

- Công ty không có chuyện gì cả nhưng Junhong thì có.

Giọng Mark khi nhắc đến Junhong bỗng trở nên nghẹn ngào. Nó làm Daehyun gần như phát điên hét lên: 

- Junhong có chuyện gì?

....

Sau khi nghe tất cả từ Mark Daehyun cảm giác chân mình đứng không vững. Anh như phát điên chạy đi. Anh đang làm gì ở đây ? đang làm gì ở đây? Khi cậu cần anh nhất thì anh đang làm cái quái gì ở đây? Junhong bé bỏng... Xin em, xin em đừng có chuyện gì? Xin em Junhong. Trên chuyến bay trở về, Daehyun gọi tên Junhong đến lạc cả giọng bàn tay anh nắm chặt khiến những vết móng hằn sâu vào da thịt.

....

Junhong đã tỉnh lại, Nhưng từ khi tỉnh lại cậu không nói một lời nào. Đôi mắt lanh lợi thường ngày biến mất thay vào đó là ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo. Cậu im lặng như một cái bóng lầm lũi, cứ như thế hướng ánh mắt về khoảng không vô định ngoài cửa sổ. Mặc cho những giọt nước mắt có tuôn dài trên gương mặt Chan umma, mặc cho appa ra sức gọi tên cậu đến lạc giọng, mặc cho Youngjae cố nhảy múa, làm trò, hay Jongup dịu dàng dỗ dành... thì Junhong vẫn thế vẫn giữ ánh mắt vô hồn lạc lõng thả trôi một cách lãnh đạm. Dường như cậu không nhìn thấy tất cả những điều ấy.

...

- Ông nói gì cơ? Ông nói sao chứ? Junhong của chúng tôi sao có thể bị mấy cái đó? Ông có nhầm không? Mau mau kiểm tra lại cho tôi

Himchan mất bình tĩnh, náo loạn cả căn phòng khi nghe thông báo từ bác sĩ về tình trạng của Junhong.

R

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro