[Longfic][BEAST- DooSeob] Định Mệnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỊNH MỆNH.

 

Tittle: Định mệnh.

Author: Zickie.

☻Category: General.

☻Pairing: DooSeob, JunSeob, KiWoon.

☻Ratting: PG- 13.

☻Disclaimer: Các nhân vật là họ còn số phận do tác giả quyết định

Sumary….

Yang YoSeob là một học sinh nghèo ở thị trấn Bad Girls. Năm nay cậu mười tám tuổi và trở thành niềm ao ước của các cô gái trong thị trấn với gương mặt baby khó đỡ nỗi của mình. Cậu rất đam mê ca hát nên đã đăng kí trường đại học nghệ thuật tại Seoul và đậu với số điểm mà bất kì ai cũng ao ước…30/30. Bất chấp sự phản đối của gia đình.Một mình cậu lên Seoul theo học với số tiền ít ỏi dành dụm được khi còn ở nhà. Cuộc đời cậu cũng thay đổi từ đây!!

Chap 1.

 5:00 AM

Lên Seoul để theo học, không người quen, không việc làm,  YoSeob lạ lẫm với nơi này. Cậu hơi sợ hãi nhưng sau đó đã bắt đầu trấn tĩnh mình “ Seob àk, phải cố lên, mình lên đây vì gì, phải cố gắng mới được!!”. Việc đầu tiên cậu làm đó là lần theo tấm bản đồ lần đến dãy nhà trọ cho sinh viên để thuê phòng. Thật không may là số tiền cậu mang theo chỉ đủ để thuê phòng trong một tháng. Bây giờ cậu chẳng còn gì ngoài mấy bộ đồ cũ kĩ và vài đồng xu lẻ. Bụng đói cồn cào (Tối qua trốn nhà đi cậu đã kịp ăn chút gì đâu) không có gì để lót dạ, YoSeob đành ngủ một giấc mong sao trốn được cái đói.

9:00 AM

Ánh nắng mặt trời chói trang chiếu xuyên qua cửa sổ làm cậu bừng tỉnh. YoSeob ngồi bật dậy, gương mặt có vẻ mệt mỏi phảng phất nét buồn. Có lẽ cậu đang nhớ nhà, nhớ bố mẹ, anh chị em. Bụng lại sôi sùng sục. “Ôi!! Đói quá. Chắc phải đi kiếm gì ăn thôi!” Nói rồi cậu vệ sinh cá nhân, đi ra ngoài tìm chút gì đó ăn lót dạ. Cánh cửa phòng đóng lại và cuộc đời cậu bé cũng bước sang trang mới!!

YoSeob rảo bước trên đường, ở đây khác hẳn với cái thị trấn nhỏ của cậu. Đường phố tấp nập người qua lại, xe cộ thì tràn ngập trên đường, tiếng còi xe rú inh ỏi. Cậu bé của chúng ta khó khăn lắm mới tìm được khu chợ ở đây. Cậu mon men tìm đường đi vào khu chợ mà đâu biết rằng bất hạnh đang ập lên đầu.  Bên kia đường có một chỗ bán bánh bao. Vài xu lẻ của cậu bây giờ cũng chỉ đủ để mua một cái ăn cho đỡ đói. Bõ chẳng đành thôi còn đỡ hơn là chịu cái đói cồn cào bây giờ. YoSeob tiến tới, mua một chiếc bánh bao nóng hổi. Đang đói quá nên cậu cho vào miệng luôn quên cả đưa tiền cho người bán hàng. Thấy vậy người bán hàng yêu cầu cậu trả tiền. Cậu nhóc ngại ngùng đỏ mặt móc túi lấy tiền trả. Nhưng……… “Tiền đâu hết rồi, sao áo khoác của mình lại bị thủng một lỗ cơ chứ.” Nghĩ lại lúc cậu đang đứng góc đường bên kia để chen qua đây hình như có ai đã áp sát cậu.

_ Chú ơi! Cháu xin lỗi hình như… cháu đã bị người ta trộm tiền. Bây giờ cháu không có tiền để trả chú ạ! Yo Seob lí nhí trong miệng.

_ Cái gì? Thằng này mày giỡn mặt tao đấy à. Không có tiền mà mua đồ ăn sao? Chết mày đi..

Ông chủ hàng quát lớn và tung mấy bạt tai như trời giáng liên tiếp vào gương mặt dễ mến của cậu. Đang mệt mỏi và đói lại còn phải chiệu mấy cái tát mạnh, YoSeob đứng không vững ngã vào bàn ăn của một đám thanh niên gần đó. Vốn là dân côn đồ bị YoSeob phá hết bữa ăn chúng liền lăm lăm tới hỏi tội. Một tên tới xốc áo cậu lên hằm hồ:

_ Này nhóc con! Mày làm đồ ăn của bọn tao đổ hết rồi đấy. Khôn hồn mau mua lại cho bọn tao.

_ Em… em…. Xin lỗi các anh nhưng em… không có tiền ạ! YoSeob sợ hãi đáp lại.

_ Xin lỗi hả mày?

Hắn quát lớn vào mặt cậu và vật manh cậu xuống đường như vứt một con gà. Sau đó cả đám lưu manh lao vào cho YoSeob một trận thừa sông thiếu chết. Người đi đường ái ngại xót thương cho chàng trai bất hạnh nhưng không ai dám can ra vì không muốn vạ lây. Bỗng………

Chap 2.

 

  YoSeob đang phải hứng chịu trận đòn đau không biết bao giờ mới kết thúc thì bỗng mấy tên thanh niên kia ngã lăn ra đường. YoSeob gần như ngất đi nhưng lúc này dường như có một bàn tay đang nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên. Mắt cậu nhòe đi nhưng vẫn kịp nhìn thấy đó là một chàng trai rất đẹp.

5:00 PM

_ Cậu tỉnh rồi đấy à? Cảm thấy thế nào rồi?

YoSeob đang mơ màng, từ từ mở mắt. Cậu vô cùng ngạc nhiên, ngồi bên cậu bây giờ là chàng thanh niên với mái tóc đen óng rất sành điệu. Gương mặt vô cùng đẹp cứ như là một hoàng tử vậy. Cậu ấp úng không ra hơi.

_ Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?

_ Cậu không nhớ à? Tôi là người đã cứu cậu khỏi đám côn đồ ban sáng. Tại cậu ngất đi mà tôi không biết nhà cậu nên dã đưa đến đây để chăm sóc. Hì lúc cậu ngủ dễ thương thật đấy.

YoSeob thoáng đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Một cảm giác lạ lùng đến với cậu. Tim đập nhanh, cả người cậu như đang bị điện giật vậy, cảm giác các mạch máu trong người chảy mạnh, hơi thở gấp, người cậu nóng bừng. Chỉ khi bị đánh thức bởi giọng nói ấm áp thì YoSeob mới hoàn hồn trở về với thế giới thực tại.

_ Cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi. Bây giờ tôi phải về thôi làm phiền anh nhiều quá tôi rất xin lỗi!!

_ Ơ ở lại ăn tối rồi hãy về. Chàng trai yêu cầu.

_ Cảm ơn anh tôi phải về thôi. Tôi còn nhiều chuyện phải hoàn thành. YoSeob từ chối nhưng thực ra cậu rất muốn ở lại mà không hiểu vì sao.

- Huh!! Tiếc nhỉ. Vậy hẹn cậu lần sau nhé. Tôi tên là Yoon DooJoon. Năm nay hai mươi tuổi. Còn cậu?

- Tôi tên Yang YoSeob năm nay mười tám tuổi. Cảm  ơn anh! Tôi xin phép.

Nói rồi YoSeob quay lưng ra về. DooJoon cũng có vẻ tiếc nhưng cũng không có cách nào khác. Đang ngồi trong phòng thì bỗng DooJoon nghe thấy một tiếng đánh xoảng, anh vội chạy ra xem thì… Yo seob đang ngồi dưới đất, bàn tay của cậu rướm máu. DooJoon vội chạy lại đỡ YoSeob đứng lên, nhẹ nhàng dìu cậu đến bên ghế salon. Hành động của Doo Joon ân cần như đã quen YoSeob từ lâu vậy. Mà không phải giống như anh và YoSeob đang là một đôi tình nhân thật sự. Để YoSeob ngồi đó, DooJoon cuống cuồng chạy đi lấy hộp thuốc sơ cứu mà không để ý rằng sau lưng anh YoSeob đang nhìn theo một cách trìu mến. Anh nhanh chóng cầm máu băng vết thương cho YoSeob mà đâu biết rằng chính lúc này đây, Yo Seob đã yêu anh mất rồi- Một tình yêu sét đánh. Doo Joon ngước mặt nhìn Yo Seob:

_ Xong rồi đấy. Nhìn mặt cậu giống cái bánh Xốp thật đấy. DooJoon phá lên cười.

_ Sao lại là bánh Xốp. Vậy anh là đồ Đô Đô đáng ghét.

Cả hai nhìn nhau rồi cùng cười. Tiếng cười ấy đã xóa đi khoảng cách giữa hai người. Cuối cùng thì “bánh Xốp nhỏ” cũng chịu ở lại ăn tối cùng “đô thúi”. Joon lấy đại một bộ đồ của Kwang đưa cho YoSeob và bảo cậu đi tắm cho sạch sẽ còn anh thì đi dọn mớ mảnh sành rồi vào bếp làm bữa tối!! YoSeob tắm xong cũng muốn giúp DooJoon. Cậu lao ngay vào bếp. Tình cảm giữa cậu và DooJoon phát triển nhanh như tên lửa vậy, bây giờ hai người như là những người bạn đã quen nhau từ lâu.

_ Anh cần em giúp gì không DooJoon. YoSeob lên tiếng.

- Lấy hộ anh rau trong tủ lạnh nhá!

- Ok!

YoSeob trả lời và quay lưng lại để đi qua bên tủ lạnh lấy rau cho DooJoon nhưng hai chân lại quặp vào nhau và nó làm cậu mất thăng bằng đổ ập xuống. Thấy vậy DooJoon nhanh chóng chụp lấy tay cậu kéo lại và xoay phắt một cái. “Ầm”!! cả hai người cùng ngả xuống đất. Nhưng sao Yo Seob không có cảm giác đau mà trái lại cậu cảm thấy rất êm ái và ấm áp vô cùng. Thì ra cậu đang nằm trên người của anh. YoSeob nằm bất động nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của DooJoon. Y Seob đỏ bừng mặt toan đứng dậy thì chính cậu cảm thấy có một vòng tay đang siết chặt. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ người DooJoon đang lan tỏa trong mình và hơi thở của anh phả vào mặt cậu. Con tim của YoSeob lại đập loạn nhịp. Dần dần gương mặt của DooJoon áp sát hơn và cuối cùng trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào. Giờ đây thời gian như đang đóng băng, tất cả đều đang im lặng. YoSeob hơi bối rối nhưng cảm thấy rất hạnh phúc. Toàn thân cậu bỗng nhẹ tựa lông hồng. Một cảm giác bay bổng. Dường như cậu đang bay tới cung trăng. Xung quanh cậu là một vườn hoa muôn màu tuyệt đẹp. Trên bầu trời, pháo bông nổ đùng đùng như chính trái tim của cậu vậy. Cậu muốn mãi mãi là thế này. Không chỉ riêng cậu mà cả DooJoon cũng thế. Joon khẽ thì thầm vào tai cậu: “ Anh yêu em….yêu em từ lần đầu anh nhìn thấy em”. YoSeob hạnh phúc vô cùng….

Chap 3.

     Giây phút ấy chỉ kết thúc khi cánh cửa bị mở rầm và tiêng cười nói, đùa giỡn nhộn nhịp khắp trong ngôi nhà. DooJoon và YoSeob vội đứng dậy. Nhìn thấy YoSeob, bốn người kia, tám cặp mắt nhạc nhiên, há hốc mồm.

_Ai đây DooJoon hyung? DongWoonie lên tiếng.

_ Cậu ấy làYang YoSeob- người bạn mới của hyung. Nói rồi DooJoon nhìn Seob hai người cười với nhau tình tứ. ^^!

- Còn đây là các em của anh. Người mà để tóc chỏm là Yong JunHyung, sát bên cậu ấy là Jang HyungSeung, người mà lùn nhất nhưng cơ bắp nảy nở đó là Lee KiKwang, cuối cùng là em út của nhà này Son DongWoon. ^^! Mọi người làm quen nha!!

Quả thật anh em của DooJoon rất đáng yêu, chưa gì họ đã vồ vập Seob. Cũng phải thôi tại vì cậu bé quá dễ thương làm gì có ai cưỡng lại được. Sau khi làm quen xong, mọi người đi tắm còn YoSeob thì cùng vào bếp chuẩn bị bữa tối với DooJoon. Hai người rất hạnh phúc!!

Có lẽ bữa ăn hôm nay có hương vị tình yêu nên các món khác hẳn mỗi ngày. Ăn một miếng có thể cảm nhận được hương vị của hạnh phúc lan tỏa trong người, mọi người ăn cũng nhiều hơn mỗi ngày. Ai cũng tập trung vào chuyên môn mà không để ý rằng DooJoon và YoSeob nhà ta đang đắm đuối nhìn nhau bằng cặp mắt màu hồng.

Sau khi ăn xong, cả mấy anh em tập trung xem tivi chỉ có mỗi YoSeob và DooJoon dọn dẹp và cũng vì thế họ mới có thời gian để ở bên nhau. Họ có vẻ quấn lấy nhau. Cả hai người đều không nghĩ rằng có một ngày mình lại như thế này nhưng nó đã đến với họ và hai con người này đang hòa làm một.

Dọn dẹp xong, tát cả mọi người cùng ăn trái cây, nói chuyện vui vẻ.  Lần lượt từng người họ kể về hoàn cảnh gia đình của mình. DooJoon thì do ba mẹ của anh đi mỹ muốn mang anh theo nhưng anh lại không muốn đi nên đã ở lại và mỗi tháng ba mẹ cua anh đều gửi tiền tiêu vặt về cho cậu con trai quý tử. Mặc dù họ rất giận DooJoon nhưng không còn cách nào khác. Bốn người kia: JunHyung, HyungSeung, KiKwang và cả DongWoonie nữa họ đều là con của nhà giàu có từ những nơi khác lên Seoul để theo học. Đến YoSeob thì cậu hơi chững lại. Mắt cậu đỏ hoe. Ai mà nghĩ rằng một cậu bé nghịch ngợm, vui tính bậc nhất của cái thị trấn Bad Girls bây giờ lại hay khóc đến thế này. Mọi người cố gắng hỏi về hoàn cảnh của YoSeob nhưng cậu vẫn im lặng. Hiểu được nên mọi người cũng không hỏi nữa và lãng sang nói chuyện khác. Nhưng YoSeob vẫn rất buồn và diều đó làm cho DooJoon cũng không được vui.

9:00 PM

YoSeob chào mọi người ra về. Mặc dù là giữa YoSeob và DooJoon đã nảy sinh tình cảm đặc biệt nhưng khi Joon ngỏ ý muốn đưa cậu về nhà thì YoSeob một mực từ chối. Vì quá yêu YoSeob nên anh đồng ý để cậu tự về nhưng cũng không khỏi lo âu. DooJoon khoác lên người YoSeob chiếc áo khoác mà mình hay mặc nhất và nói nhỏ với bánh Xốp yêu của mình:

_ Hãy để chiếc áo khoác này thay anh đưa em về nhà. Tình yêu của anh!!

Tất nhiên là nghe những lời này Seob hạnh phúc vô cùng. Cậu đứng như chôn chân trong giá trời lạnh buốt. Hai dòng nước mắt tuôn trào. Cậu ôm chầm lấy DooJoon thút thít.

_ Cảm ơn anh! Em không biết anh lại yêu em đến như vậy. Em cũng yêu anh nhiều lắm!!

_ Em hứa dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được rời xa anh nhé “bánh Xốp nhỏ”. DooJoon hạnh phúc thì thầm vào tai YoSeob.

_ Em biết mà. Tạm biệt anh em về đây.

YoSeob lê đôi chân nặng trĩu từ từ bước đi nhưng tâm trí cậu vấn đang ở bên DooJoon không rời.

Cậu bước đi trên đoạn đường giá lạnh, suy nghĩ mà sót thương cho số phận của mình. Mọi người ai cũng vui sướng chỉ có cậu là bất hạnh chỉ đến hôm nay cậu gặp DooJoon thì đó là niềm hạnh phúc lớn nhất mà từ trước tới giờ YoSeob có được. Rồi cậu lại suy nghĩ nếu DooJoon biết mình là một thằng nhóc con nhà nghèo, bây giờ tiền không có một xu trong người, lại trốn ba mẹ bỏ nhà lên Seoul mặc dù là để đi học nhưng liệu anh ấy mà biết thì anh ấy sẽ như thế nào. Bao nhiêu suy nghĩ ập đến trong đâu Seob làm cậu đau đầu. Mãi suy nghĩ, cậu đụng vào một cô bé khá xinh xắn có tên là YoonA(sau này cậu ấy mới biết tên cô ấy), đây cũng là người gây ra cho cậu nhiều điều bất hạnh sau này.

_ Ôi! Tôi xin lỗi! Tôi vô ý quá! Cô có làm sao không? Yo Seob nhanh chóng đứng dậy đua tay ra đỡ cô ấy.

_ Cái thằng nhà quê kia mày đi mà mắt mũi để đâu thế hả? Lần này chị mày tha đó. Lần sau đừng để tao trông thấy mày. Đồ nhà quê!!

Hai từ “nhà quê” cô ấy buông ra đã làm Yo Seob chạnh lòng. Nhà quê thì xấu sao? Nhà quê thì cô có quyền nói tôi như vậy sao? Yo Seob buồn bã lết về nhà và ngủ một giấc!!

Chap 4.

4:00 AM

    Theo như đã tính toán hôm nay cậu sẽ đi tìm việc làm và tới trường  nộp đơn theo học. Sáng sớm tinh mơ trời đang lạnh thế này thì chẳng một ai muốn ra khỏi chăn cả. Nhưng vì kiếm tiền, cậu bé tội nghiệp đành từ biệt tấm chăn ấm áp đi ra đường để bắt đầu tìm việc làm. Cậu đi đến các quán ăn xin việc nhưng không ai nhận, cậu xin làm bán đồ cũng không một ai để ý tại vì cậu mặc đồ quê quá. Có lẽ người ta nghĩ cậu quá lỗi thời không đáp ứng được yêu cầu công việc hoặc có thể họ khinh thường cậu. Không có bất kì công việc gì cho cậu làm. Lại một lần nữa cậu bé buồn bã vác thân về nhà. Cuộc sống ở Seoul không như cậu nghĩ. Nó quá khắt nghiệt đối với một cậu bé chỉ mới mười tám tuổi như YoSeob.

_ Alô!! Anh DooJoon hả? em là YoSeob đây!! Em gặp anh một lát được không? Anh biết khu nhà trọ cho sinh viên ở phố Shock chứ. Vâng em ở đó. Anh tới ngay nhé. YoSeob gác máy điện thoại công cộng.

Mười lăm phút sau

_ YoSeob à…. Anh đây… DooJoon hớn hỡ chạy lại gần Yo Seob.

Chia tay từ đêm qua có lẽ bây giờ đã nhớ nhau lắm rồi. Vừa lại gần thì DooJoon ôm chầm lấy YoSeob mặc cho ánh mắt dòm ngó của mọi người.

_ Em làm sao vậy? Sao từ tối hôm qua không gọi cho anh? Anh lại không biết nhà em. Em biết anh lo lắm không? Anh sợ em rời xa anh, em hiểu không? DooJoon ôm chặt lấy YoSeob mà nói.

_ Chẳng phải em vẫn bên cạnh anh sao? Em đã hứa rồi mà? Yo Seob trả lời mà trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Anh em mình vào nhà em nhé. Em có chuyện muốn nói với anh. Căn nhà lụp sụp nơi YoSeob đang ở thực sự thì chưa bao giờ DooJoon nghĩ mình có thể bước chân vào. Tại vì anh là một chàng công tử đã quá quen với việc được hầu hạ và sống trong lâu đài chưa một lần bước chân đến khu ổ chuột như thế này. Nhưng vì tình yêu đây là lần đầu tiên chàng bước chân vào. Ngồi đối diện với YoSeob anh hoàn toàn hồi hộp không biết là cậu bé sẽ nói gì với mình.

Yo Seob mang ra hai ly nước, cậu uống cạn ly nước và bắt đầu kể cho DooJoon nghe về số phận của mình!……………. Tất nhiên là cậu sẽ giấu nhẹm đi chuyện cậu không còn một xu trong người và cậu cũng chưa có gì vào bụng từ sáng sớm tới bây giờ. Bởi vì cậu không muốn bị người mình yêu thương hại.

Ngồi nghe Yo Seob kể chuyện mắt của DooJoon đỏ cáy lên. Anh thật sự rất thương YoSeob. Một cậu bé dễ thương như vậy mà phải chịu quá nhiều cay đắng. Anh liền ôm YoSeob vào lòng.

_ Em đừng nói nữa. Anh hiểu tất cả. Anh yêu em. Anh không để ý tới quá khứ của em đâu. Chỉ cần anh có em vậy là đủ rồi!!

Có phải đó là hạnh phúc thật sự không? Yo Seob khóc thút thít dựa gương mặt baby của mình vào bờ ngực vững trải cua DooJoon và cậu thấy mình được an ủi phần nào. Trước đây, chuyện gì thì cũng chỉ cô độc mình cậu chống chọi không một ai bên cạnh nhưng bây giờ thì đã khác. Bên cạnh YoSeob lúc nào cũng có chàng DooJoon chung tình sát bên để bảo vệ, che chở cho cậu.  Chỉ cần như thế thôi. Hạnh phúc đơn giản với cậu bé chỉ cần anh ấy yêu thương mình thật lòng mà thôi!! YoSeob nấc dài trong hạnh phúc.

Bây giờ là 9:00 AM, Yo Seob cùng DooJoon đến trường để nộp đơn nhập học và thật trùng hợp đây chính là ngôi trường mà DooJoon đang theo học. Ngạc nhiên với Yo Seob hơn nữa đó là Doo Joon và các anh em của anh ấy là những học sinh xuất xắc trong trường này và họ đã lập một nhóm nhạc trong trường rất được yêu thích với cái tên là “BEAST”. Thực sự hai người rất vui vì được học chung một trường, như vậy sẽ dễ dàng chăm sóc nhau hơn. Sau khi nộp đơn nhập học xong. YoSeob và DooJoon cùng nhau đi ăn Mỳ Ý. Quả thật YoSeob chưa từng đến đây- một nơi sang trọng như thế này. Và đó là bữa ăn ngon nhất của cậu từ trước đến giờ. Cậu yêu DooJoon rất nhiều vì ngoài Doo Joon chẳng ai chăm sóc và yêu YoSeob nhiều như vậy, kể cả bố mẹ đẻ của cậu.

Chap 5.

Sau khi ăn xong, lấy lý do bận một số việc nên Yo Seob chia tay Doo Joon ra về. Mặc dù anh đã yêu cầu sẽ đưa cậu về nhưng Yoseob khăng khăng từ chối. Đợi  Doo Joon đi hẳn, Yo Seob lại bắt đầu việc đang dang dở, cậu đi tất cả những nơi như: nhà hàng, khách sạn, siêu thị nhưng không có ai thuê cậu cả. Buồn bã, Yo Seob lại ra về trong thất vọng. Bất ngờ khi đi qua ngang một quán bar, cậy thấy tờ quảng cáo tuyển người làm. Yo Seob mừng rỡ vội chạy vào và cậu đã có việc làm với mức lương đủ để tiêu xài trong  một tháng. Để có tiền tạm thời chi tiêu thì Yo Seob đã xin ứng trước một tháng. Tối nay đúng bảy giờ thì cậu bắt đầu công việc của mình.

Không phải như Yo Seob nghĩ, công việc này quả thật khó khăn vì cậu được giao ngồi uống rượu và làm vui lòng mấy bà sồn sồn. Yo Seob không quen và cũng không muốn việc phải tiếp những người khách này, cậu chỉ nghỉ mình chỉ ngồi trong quầy rót rượu cho khách. Công việc bây giờ chỉ còn thiếu quan hệ với những người khách này nữa thôi nhưng vì miếng cơm manh áo cậu đành chấp nhận. Vị khách đầu tiên của Yo Seob chính là một bà đại gia, nhìn vẻ ngoài thì tuổi tác cũng không kém mẹ cậu là bao. Mặc dù hơi tởm nhưng cậu cũng phải cố gắng. Ngày làm việc đầu tiên trôi qua tồi tệ. Ra về Yo Seob gọi ngay cho Doo Joon và nói với anh rằng mình đã có việc làm ở trong một nhà hàng. Cậu đã nói dối. Đúng vậy, tại vì cậu ấy không có can đảm để nói lên sự thật ghê tởm của mình. .. “Anh à! Em là trai bao!”

Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi một tuần, hai tuần mọi chuyện vẫn vậy. Đến tuần thứ ba mọi chuyện vỡ lỡ và bất hạnh lại ập lên đầu cậu bé.

Tuy đã nhiều lần Doo Joon ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng sĩ diện của một thằng con trai không cho phép Yo Seob chấp nhận. Hôm đó, Doo Joon muốn cậu cùng đi sinh nhật một người bạn nhưng Yo Seob đã từ chối vì bận đi làm thêm. Doo Joon hiểu và an ủi cậu. Một phần nào cậu cũng vơi đi nỗi tủi nhục.

Tối hôm đó, như mọi khi Yo Seob vẫn đi làm công việc đó nhưng cậu đâu ngờ rằng mọi chuyện sắp kết thúc. Đang rót rượu cho khách bỗng cậu dừng lại, gương mạt tái mét không một giọt máu. Yo Seob sợ hãi làm rớt cả chai rượu. Đang đứng trước mặt cậu không một ai khác chính là “YOON DOO JOON” với một ánh mắt thất vọng, đau đớn và giận dữ.

- Đây là công việc của cậu sao. Tôi thật sự thất vọng. Cậu đã lừa dối tôi!!

Doo Joon quát lên đầy tức giận. Nói rồi anh quay lưng bỏ đi. Yo Seob không còn biết gì nữa. Cậu bé ngồi bất động, nước mắt trào ra. Một giây trấn tỉnh, cậu liền đuổi theo Doo Joon để thanh minh. Mặc cho Yo Seob nói thế nào thì anh ta vẫn mặc kệ bỏ ngoài tai tất cả. Trong đầu anh ta bây giờ không còn lý trí nữa rồi. Doo Joon nhấp ga thật mạnh và phóng đi như bay để lại Yo Seob đứng đó như một người vô hồn.

Trời đổ mưa to, Yo Seob vẫn kiên trì trong mưa tiếp tục chạy đến nhà của Doo Joon. “Kính koong….”

- Ra đây, ra đây… Tiếng kwang vang lên.

Mở cửa ra thấy Yo Seob ướt như chuột lột kwang thốt lên: “cậu làm sao thế?”. Nghe tiếng thoảng thốt của Kwang mọi người trong nhà cùng nhau chạy ra, ai cũng rất bất ngờ tại sao Yo Seob đến đây vào lúc này (Lúc này mọi người đều đã biết Yo Seob và Doo Joon đang hẹn hò).

- Đuổi nó ra ngoài. Đóng cửa lại. Doo Joon quát lớn làm mọi người không khỏi hoảng hồn.

Jun Hyung lắp bắp: “Nhưng…..mà…”. Chưa kịp nói hết câu cậu đã bị mắng như tát nước vào mặt

- Nhưng gì mà nhưng. Hay mày cũng muốn ra đường với cái thứ nhục nhã đó.

Lần đầu tiên thấy Doo Joon có thái độ như vậy mọi người đều rất hoảng sợ. Yo Seob mắt đỏ hoe nhưng cậu cố gắng không khóc trước mặt mọi người. Woonie ái ngại đưa cho Yoseob cây dù và mời cậu ra về. Jun Hyung có vẻ hơi nóng mặt, dường như cậu ta không đồng tình với Joon nhưng cũng đành chịu. Tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cánh cửa từ từ khép lại một màn đêm bao trùm khắp người Yo Seob!

Chap 6.

Vậy là hết!! Tất cả đã chấm hết rồi! Mọi thứ bây giờ với Yo Seob như là một cơn ác mộng vậy. Cậu đã không còn đủ dũng khí để đối diện với sự thật khắc nghiệt này nữa rồi. Động lực duy nhất để sống bây giờ cũng tắt lịm, tương  lai của cậu trở nên tối đen. Lại trở về với ngày xưa. Bốn bức tường, ta và ta, chỉ đơn độc. Một cuộc sống tẻ nhạt!!

Mặc cho mưa nặng hạt nhưng Yo Seob vẫn đứng đấy. Dưới ánh điện đường mờ ảo. Có lẽ bây giờ cậu yêu mưa vô cùng vì lúc này không ai nhận ra rằng cậu đang khóc. Từ phía trên lầu hai kia, một con người cũng đang khóc. Hai con người, một trái tim, một nhịp thởm, tuy nhiên vì sĩ diện mà không thể tha thứ sao?

Doo Joon vừa nhìn Yo Seob vừa khóc. Thực ra anh vẫn còn yêu Yo Seob lắm nhưng một thứ gì đó trong con người anh lại không muốn tha thứ. “Bốp”!! Doo Joon mất thăng bằng ngã túi bụi ra giường.

- Doo Joon!! Tôi không biết giữa cậu và Yo Seob đã xảy ra chuyện gì nhưng đừng đối xử như vậy với cậu bé nữa. Chẳng phải cậu rất yêu Yo Seob sao!! Jun Hyung hét lớn trong đau đớn.

Doo Joon bây giờ không còn đủ bình tình mà suy đoán mọi việc… Đáng sợ vô cùng. Anh ta hếch mặt lên một cách giận dữ.

- Tôi thích như vậy đấy! Thằng nhục nhã đó…

Nói chưa hết câu thì Doo Joon lại chịu thêm mấy đấm nữa vào mặt.

- Cậu dám xỉ nhục Yo Seob sao? Như thế là yêu sao? Doo Joon là thế này sao? Cậu là gì mà dám nói Yo Seob như vậy?

Dường như lúc này cơn tức giận trong người bộc phát. Doo Joon gầm lên như một con thú hoang lao vào trả đủ. Anh đấm rất mạnh, từng cú đấm của anh khiến cho Jun Hyung choáng váng. Vừa đau về thể xác vừa đau về tinh thần, người anh trai mà Junhyung luôn ngưỡng mộ bấy lâu nay là con người thế này sao. Một con người thật sự vô tâm, vô cảm.

Nhưng có lẽ Jun Hyung nhầm rồi, đó không phải là Doo Joon. Anh ta làm như vậy chỉ cốt để che giấu con người thật của mình… Anh đang đau lắm. Nhìn Yo Seob như vậy mà Doo Joon có thể yên lòng sao. Đối với Doo Joon, Yo Seob quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời, hơn cả mạng sống của anh. Nhưng Doo Joon không có cách nào để chấp nhận được chuyện Yo Seob đã làm. Nó đã tổn thương tới anh.

Kikwang, Dongwoonie, Hyunseung, ba người nãy giờ ở ngoài nhìn hai người anh của mình đánh nhau chịu không nổi liền chạy vào ngăn. Nhưng hai con người kia họ đã điên hết rồi, họ đẩy văng cả ba cậu em ra sàn nhà, lao vào mà đá mà đấm. Mọi thứ trong phòng bị xáo trộn, vật dụng hàng ngày bay tung tóe trong phòng, mọi thứ đổ vỡ là điều đương nhiên. Jun Hyung quá tay đẩy Doo Joon ngã xuống miếng mảnh sành làm tay anh rách toạc một đường sâu và cùng lúc… “Ầm…Keetttttttttttttttttttttt!!” Gió rít mạnh từng cơn, mưa ầm ầm bên các vách nhà. Nhìn ra cửa sổ… Một khung cảnh hiện ra trước mắt mọi người. Yo Seob đang nằm dưới kia. Toàn thân cậu bé đầy máu. Máu lênh láng trên mặt đường.

-  Yo Seob………………………………………….àh………………

Doo Joon hét lên vọng cả trời đất. Cậu lao ào xuống nơi Seob đang nằm.

- Anh …..đến…. rồi sao. Anh…. Đã… chịu… gặp.. em rồi àh….!! Yo Seob gượng cười và nói trong hơi thở gấp gáp.

- Ngốc của anh… tại sao em lại ngốc đến vậy cơ chứ. Em mà làm sao thì anh sống có ý nghĩa gì. Em đã hứa rồi em sẽ không được rời xa anh vĩnh viễn không bao giờ. Em hiểu chứ??

Doo Joon òa khóc, ôm chặt lấy Yo Seob. Nước mắt và máu của hai người hòa quyện vào nhau. Trong giây phút tử thần ấy mọi người mới biết trân trọng những gì mình đang có!

Jun Hyung lái xe ra hiệu cho Doo Joon đưa Yo Seob vào. Anh nhấp ga mạnh và phóng thật nhanh trong cơn mưa. Dường như chỉ chậm trễ một tích tắc Jun Hyung sẽ ân hận cả đời. Kikwang, Dongwoonie, Hyunseung cũng tức tốc lái xe đuổi theo sau vì tất cả bọn họ đều yêu quý Yo Seob- cậu bé dễ thương nhất mà họ từng gặp. Jun Hyung và Doo Joon ban nãy là thế nhưng bây giờ tình nghĩa anh em lại hiện về trong họ. Quên hết mọi hận thù tất cả cùng cố gắng dể níu giữ thiên thần nhỏ của họ ở lại.

- Doo… Joon- ssi…. Nếu em có mệnh….hệ    gì.. thì em vẫn….muốn anh biết… một………….. điều….anh…là…người..duy…nhất….mà…mà…em…luôn…yêu!!

Yo Seob ngất lịm đi. Đôi bàn tay lạnh dần đi. Cậu thở hắt…..

Doon Joon gào khóc thật to trong nỗi sợ hãi. Anh ôm chặt Yo Seob vào lòng mình như sợ nếu thả ra cậu bé sẽ biến mất vậy!!

Chap 7.

   Yo Seob được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch, cậu bé dường như rơi vào một cơn hôn mê sâu. Vì tình trạng của Yo Seob bây giờ quá nguy hiểm, phần não bộ bị va đập mạnh nên cần phải làm phẫu thuật ngay nếu không hậu quả sẽ khó lường. Cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại. Nỗi lo sợ, lo lắng và hồi hộp buông xuống. Doo Joon thẫn thờ như một người mất hồn, anh không ngờ vì tính ích kỉ mà bây giờ anh đang đối mặt với sự hối hận của bản thân khó có thể cứu vãn. Có thể anh sẽ mất Yo Seob mãi mãi. Làm sao anh có thể đối mặt với sự thật đó được. Mất Yo Seob có nghĩa Doo Joon đã mất đi tất cả. Không có Yo Seob thì anh sống ở trên đời này làm gì. Nghĩ tới đây nước mắt Doo Joon tuôn rơi, anh khóc thật thảm thiết, như thể chưa bao giờ khóc!! Những người còn lại cũng hốt hoảng, lo lắng. Mọi người tự trách chính bản thân của mình.

Đột nhiên Doo Joon đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Mọi người hiểu được tâm trạng của anh bây giờ và muốn để cho anh có thời gian được một mình. Anh ra xe, nhấn ga, chiếc xe lướt nhanh trong đêm tối với cơn mưa lạnh thấu xương. Chương trình radio vang lên.

- Xin chào các thính giả đang nghe đài. Hôm nay chương trình radio của chúng ta sẽ nói về tình yêu. Trong tình yêu ắt hẳn có đau khổ, ắt hẳn có chia ly. Vậy hôm nay chúng ta sẽ nói về sự chia ly trong tình yêu. Các thính giả muốn giãi bày tâm sự của mình, xin liên lạc đến đường dây nóng của tổng đài!

Doo Joon dừng xe. Cầm ngay điện thoại của mình lên.

- Alô! Chào bạn! Chúng tôi là ban biên tập của chương trình Radio. Có phải bạn muốn chia sẽ tâm sự của mình với các thính giả?

Doo Joon nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Hôm nay có thể tôi sẽ mất em… mãi mãi. Chúng tôi không phải như bao cặp tình nhân khác. Tôi đem lòng yêu một người con trai từ lần đầu gặp nhau. Một cậu bé với mái tóc vàng ôm lấy gương mặt trắng hồng lộ rõ vẻ đáng yêu của cậu bé. Tôi thực sự muốn chăm sóc cho cậu bé ấy cả đời. Thật sự là như vậy. Doo Joon không cầm được nước mắt.

- Bạn ơi! Bạn còn ở đó chứ. Bạn cứ bình tĩnh! Chúng tôi sẽ lắng nghe bạn! Bạn có thể tiếp tục không? Giọng của nữ phát thanh viên nhẹ nhàng phát ra.

- Tôi cũng không hiểu vì sao. Nhưng dường như cậu ấy đang rời xa tôi đi đến một nơi rất xa và tôi sợ điều đó. Cậu bé chính là tất cả của tôi. Thật sự thì tôi không thể thiếu đi cậu ấy. Lúc đó cuộc sống của tôi sẽ như thế nào. Tại sao tôi lại vô tâm như vậy cơ chứ? Tôi đã không chú ý tới cậu ấy. Đã làm cậu ấy buồn. Tại sao lại như vậy cơ chứ? Cũng chính vì tôi nên hôm nay cậu bé đã gặp tai nạn. Tôi dường như không thể nào giữ được cậu ấy ở lại nữa rồi. “Doo Joon à! Em không sao đâu. Anh đừng khóc.” “Doo Joon à! Em xin lỗi” “Doo Joon à!  Em yêu anh” “Doo Joon à! Đừng rời xa em” “ Doo Joon à! Anh là người duy nhất mà em yêu”. Mọi người có thấy không, đó chính là cậu ấy, đó chính là người tôi yêu. Kể từ giờ trở đi tôi sợ sẽ không nghe được giọng nói của cậu ấy, sợ sẽ không được thấy cậu ấy cười, sợ không được bảo vệ che chở cho cậu ấy lần nữa, tôi sợ tất cả và tôi không muốn mất cậu ấy. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì có lẽ cả cuộc đời này tôi không thể nào tha thứ cho mình.

Giọng nói xụt xịt đau khổ trong điện thoại của Doo Joon thật sự rất cảm động. Tất cả những người nghe đài ai cũng rơi nước mắt kể cả người làm chương trình. Ai cũng cảm thấy xót xa cho anh.

- Bạn hãy bình tĩnh tôi tin chắc rằng cậu bé ấy sẽ không bao giờ lìa xa bạn đâu. Bạn đừng quá đau buồn, Cậu ấy sẽ mãi mãi bên cạnh bạn, trong trái tim của bạn. Hãy tin tôi một điều rằng bạn sẽ không bao giờ mất cậu ấy.

Hai dòng nước mắt tuôn dài trên gò má của Doo Joon. Anh quả thật rất tội nghiệp. Đau đớn, tuyệt vọng, anh lái xe đi như bay trong đêm mưa lạnh giá để rồi cuối cùng anh lại trở về bệnh viện. Ca phẫu thuật vẫn chưa xong. Tất cả mọi người đều lo lắng, đứng ngồi không yên. Họ đều trông chờ vào sự thành công của ca phẫu thuật.

3:00 AM

Cửa phòng phẫu thuật hé mở……

Chap 8.

 

  Cửa phòng phẫu thuật hé mở, vị bác sĩ phẫu thuật cho Yo Seob bước ra. Doo Joon và mọi người hấp tấp chạy lại chỗ ông với vẻ mặt đầy lo lắng.

- Yoseob sao rồi bác sĩ? Cậu ấy không sao chứ??

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu sống cậu ấy, ca phẫu thuật rất thành công. Bây giờ cậu ấy đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên… Tuy nhiên do não bộ của cậu ấy đã vị va đập mạnh dẫn đến chấn thương phần đầu. Vì thế… Vì thế…

Người bác sĩ im lặng càng làm cho không khí thêm căng thẳng.

- Xin bác sĩ nói tiếp đi ạ. Doo Joon trong sự lo lắng đến tột độ, gương mặt anh giờ đây ngập tràn vẻ căng thẳng.

- Các cậu nên chuẩn bị tâm lý đi. Vì não bộ bị tổn thương cộng với trước đó dường như cậu ta đã bị cú “shock” tâm lý khá mạnh nên có thể cậu ấy sẽ rơi vào hôn mê sâu.

Doo Joon rụng rời tay chân. Hai mắt anh đỏ hoe.

- Vậy khi nào cậu ấy tỉnh lại!

- Chúng tôi cũng không thể chắc chắn việc này. Có thể là hôm nay, có thể là ngày mai, ngày kia hoặc không bao giờ tỉnh lại được và sống cuộc sống thực vật…

Vị bác sĩ trầm ngâm. Doo Joon không còn tin được vào tai mình nữa, trời đất như đang quay cuồng với anh. Chân tay anh run lên bần bật, đôi mắt anh mờ đi. Một sự thật kinh hoàng đang đến với anh. Anh đã làm gì với cậu bé Yo Seob dễ thương thế này. Anh làm cho nỗi bất hạnh của cậu bé lớn lên thêm. Hai dòng nước mắt Doo Joon lại tuôn rơi. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Anh đã sai rồi. Anh đã không thể đem đến hạnh phúc cho người anh yêu. Doo Joon tự trách mình nếu trước đây anh quan tâm đến Yo Seob hơn thì có lẽ rằng mọi chuyện đã khác, nó sẽ không như bây giờ. Anh ước mong thời gian có thể quay ngược lại. Doo Joon lảo đảo bước đi. Xa dần xa dần và ra khỏi bệnh viện. Hyunseung đi theo anh. Còn Junhyung, Kikwang, Dongwoonie ở lại chăm sóc cho Yo Seob.

Chàng trai trẻ theo bước chân vô định của mình đên một quán rượu. Có lẽ lúc đau khổ, con người ta thường tìm đến với men rượu cay. Những tưởng uống say vào họ có thể bớt đau buồn, có thể thoải mái hơn. Nhưng họ đâu nghĩ rằng khi mình thức dậy thì sự thật vẫn còn đó. Nó chỉ khiến cho họ đau thêm mà thôi!

- Cho một chai Wishky!!

Cầm lấy chai rượu, Doo Joon tu ừng ực. Thấy vậy Seung lao vào giật chai rượu ra.

- Hyung điên à. Hyung muốn chết sao?

- Đúng! Hyung đang muốn chết, hyung là một thứ vô dụng mà. Ngay cả người mình yêu, hyung còn bảo vệ không được. Vậy hyung còn sống trên đời này để làm cái gì.

Tức đến nghẹn lời, Hyunseung đấm vào mặt Doo Joon một cái thật mạnh. Doo Joon vẫn mặc kệ không tỏ ra một chút đau đớn nào.

- Đánh đi!! Đánh nữa đi.

- Thôi được!! Hyung muốn em đánh đúng không!!

Và tiếp sau đó là liên tục những cú đấm mạnh vào mặt của Doo Joon. Anh vẫn không đánh trả. Vẫn lì lợm như vậy mặc dù bây giờ ở miệng anh máu đang chảy ra, trên má thì bầm dập bởi những cú đấm. Tại sao Hyunseung lại đấm mạnh như thế cơ chứ? Không phải vì cậu chiều theo ý nguyện của Doo Joon mà cậu muốn đánh để cho anh ta tỉnh lại nhưng dường như cách này không hiệu quả chút nào. Vẫn mặt lì, vẫn đứng dậy sau những cú đấm mạnh vào mặt mà bình thường hứng phải những cú ấy có lẽ đã choáng.

Hyunseung ngừng lại. Không phải mà vì cậu mệt hay vì bất kì lí do gì khác ngoài việc đã hiểu ra rằng cứ tiếp tục đánh như thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Bất lực Hyunseung nói với Doo Joon những lời cuối cùng rồi bỏ đi.

“Nếu yêu Yo Seob thì hyung nên tin vào cậu ấy. Cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại. Nhất định cậu ấy sẽ về với chúng ta. Hyung không nghe bác sĩ nói sao? Có thể hôm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại. Dù chỉ một hy vọng nhỏ nhoi thì Hyung cũng không được bỏ qua nó.

Một mình Doo Joon ngồi đây. Anh dịu lại trước những lời của Hyunseung. Anh ngồi trầm ngâm một hồi lâu rồi quyết định đứng lên ra về. Anh tới bệnh viện, vào phòng hồi sức. Yo Seob đanh nằm bất động ở đó. Nhìn cậu chìm sâu trong giấc ngủ mà Doo Joon đau đớn vô cùng. Jun Hyung thấy Doo Joon tới thì để anh lại với Yo Seob và đi ra ngoài…..

Chap 9.

 

    Một mình Doo Joo trong căn phòng cùng với Yo Seob. Cậu đang nằm đó không động đậy, không nói không cười với Doo Joon. Giờ đây Yo Seob đáng yêu ấy như một bức tượng vậy. Cậu vẫn còn yếu lắm nên phải thở bằng bình oxi. Doo Joon lộ rõ vẻ đau khổ trên khuôn mặt nhưng anh không khóc nữa. Doo Joon nở một nụ cười gượng gạo với Yo Seob mà nói rằng:

- Bánh Xốp nhỏ đáng yêu của anh! Em đừng ngủ quá lâu nhé! Anh sẽ ở bên cạnh em. Bên cạnh em mãi mãi. Sẽ không bao giờ anh lìa xa em và em cũng vậy nhé. Anh xin em hãy thức dậy và nói với anh một câu!! Cậu bé của anh!!

Doo Joon cầm lấy đôi bàn tay của Yo Seob đặt vào ngực của mình. Dường như anh đang muốn truyền hơi ấm và dũng khí của mình cho Yo Seob, dùng con tim chân thành và tràn ngập tình yêu để nói chuyện với cậu. Có lẽ đó là điều tốt nhất Doo Joon có thể làm cho “tình yêu” của mình vào lúc này. Dùng tấm lòng của mình đễ che chở cho cậu bé vào lúc này, dùng tình yêu của mình để đánh thức cậu bé và dùng tất cả tâm hồn mình để yêu cậu bé!!

Doo Joon vẫn ngồi đấy, bàn tay ôm chặt lấy cánh tay của Yo Seob. Anh chờ đợi một phép màu sẽ xuất hiện. Anh hy vọng một ai đó mang Yo Seob về đây, trở lại là tình yêu của anh như ngày nào, trở lại là một cậu bé vui tươi bên cạnh anh. Doo Joon sẵn sàng đem cả mạng sống này để đánh cược. Rồi anh gục mặt xuống giường ngay bên cạnh Yo Seob nấc lên những tiếng nấc đau đớn tột cùng. Bây giờ anh phải làm gì đây? Phải làm sao để cậu bé tỉnh lại được? Doo Joon cất tiếng hát trong tiếng nấc nghẹn đắng họng mong rằng Yo Seob có thể thấu hiểu trái tim anh, mong rằng cậu bé sẽ nghe được lời gọi của anh và tỉnh lại ngay lúc này, ngay bên cạnh anh.

- Hyung à! Hyung đã ở đây lâu lắm rồi! Từ hôm qua đến giờ hyung chưa ăn uống gì cả! Như vậy không tốt đâu! Hyung về nhà nghỉ ngơi đi! Ở đây cứ giao lại cho em, em sẽ chăm sóc cậu ấy thay hyung. Tiếng nói của Kwang cất lên giữa một không gian im lặng.

- Cậu cứ về đi. Hyung không muốn rời xa Yo Seob, ít nhất là vào lúc này. Hãy để hyung được ở bên cậu bé.

- Nhưng mà…

- Đã bảo cậu về đi. Đừng làm phiền tới hyung.

Cả đêm hôm đó Doo Joon cứ ngồi như vậy. Anh mong chờ Yo Seob sẽ tỉnh lại nhưng tất cả vẫn chỉ là vô vọng. Đã hai đêm liền Doo Joon thức trắng, gương mặt phờ phạc đi rất nhiều. Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn hy vọng có một kì tích xảy ra. Một đêm rồi hai đêm. Mặc dù mọi người ai cũng muốn cậu nghỉ ngơi nhưng không ai có thể khiến Doo Joon thay đổi.

4:30 AM.

Doo Joon khẽ hôn lên vầng trán cao của Yo Seob.

- Em có nghe thấy anh không. Anh mong rằng khi anh trở về sẽ được thấy em nói, em cười. Hãy tha thứ cho anh em nhé. Anh mong chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc. Hãy tin ở anh. Anh yêu em!!

                                                                                                      

   Doo Joon nhẹ nhàng khép cửa. Ra đi trong sự đau khổ và hy vọng…

 

 Chap 10.

 

Những tia nắng của ngày mới len lỏi qua màn đêm u tối. Cảnh bình minh buổi sáng tuyệt đẹp nó làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Doo Joon đứng nhìn theo hướng mặt trời mọc. Cảnh hoàng hôn làm cho anh thoải mái hơn một chút. Từ trên ngọn đồi cao, Doo Joon hét thật lớn hy vọng rằng ở một chân trời nào đó Yo Seob sẽ nghe thấy, hy vọng rằng cậu ấy sẽ tỉnh lại, cậu ấy sẽ quay trở về bên cạnh anh, nhất định là như thế.

Doo Joon ngồi lại ngọn đồi một hồi lâu, anh hướng về phía mặt trời và nhắm mắt. Doo Joon khẩn cầu sự sống quay trở lại với Yo Seob.

- Yo Seob… Yo Seob… Yo Seob em đâu rồi? Em đang ở đâu? Xin em hãy trả lời anh. Xin em đừng để lại anh một mình. Anh cầu xin em.

Doo Joon hét toáng lên trong vô thức như một người điên khi quay về đây anh không còn thấy Yo Seob nữa. Cậu ấy đã đi đâu? Làm sao cậu ấy có thể đi được khi mà cậu ấy đang hôn mê cơ chứ? Hay là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Doo Joon lo lắng chạy đi tìm Yo Seob trong làn nước mắt vội lau. Anh không biết gì nữa rồi. Lúc này anh đã không còn đủ bình tĩnh. Anh làm ầm lên khắp bệnh viện. Anh như một người điên vậy. Nước mắt anh tuôn dài, đau khổ vô cùng.

- Tôi xin các người. Tôi cần tìm cậu ấy. Cậu ấy đang ở đâu? Cầu xin các người. Tôi không thể mất cậu ấy. Các người hãy buông tôi ra.

Như một sức mạnh vô hình, Doo Joon hất văng cả đám bảo vệ đang ôm lấy anh. Doo Joon cố gắng chạy thật nhanh vào bên trong.

- Doo Joon… Em ở đây!

Giọng nói yếu ớt nhưng quen thuộc cất lên. Anh không tin vào chính mình nữa. Là giọng nói mà anh luôn cầu nguyện nó sẽ quay trở lại với thế gian này. Anh đứng lặng hồi lâu.

- Doo Joon à! Em đang ở đây!

Anh không thể nào tin được. Là nó sao. Không phải anh đang nằm mơ chứ. Anh từ từ quay mặt lại. Hai mắt anh đỏ ké, dòng nước mắt tuôn rơi. Quả thật ông trời đã nghe được tấm lòng của anh, đã không cướp cậu ấy đi khỏi thế gian này, đã đưa cậu ấy trở về đây, đã mang cậu ấy về bên cạnh anh. Doo Joon đứng như chết chân nhìn về phía nơi mà Yo Seob đang đứng. Anh không tin vào mắt mình nữa. Anh sợ rằng cậu bé sẽ biến mất trong phút giây, anh bước nhanh tới ôm chặt Yo Seob vào trong lòng.

- Em đừng đi. Em đừng rời xa anh. Anh không thể nào thiếu vắng em trong cuộc đời này được. Anh không thể mất em. Anh xin lỗi. Tất cả là tại anh. Tất cả là tại anh. Em cứ trách anh, em cứ đánh anh. Nhưng anh xin em đừng để lại anh một mình.

Doo Joon nghẹn ngào, anh ôm thật chặt Yo Seob và cậu cũng dựa vào đôi vai vững trải của người yêu. Cậu thấy thật ấm áp. Hai dòng nước mắt cậu cũng từ từ tuôn rơi. Nó là những dòng nước mắt của hạnh phúc.

- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã yêu em! Cảm ơn anh đã ở bên cạnh của em. Em không thể nào thiếu đi anh được, không có anh em không biết mình sẽ như thế nào nữa. Cảm ơn anh Doo Joon!!

Nhìn hai người họ hạnh phúc mà mọi người có mặt không khỏi xúc động. Ai cũng xót thương cho hai người. Thật hạnh phúc vì đã được ở bên nhau. Thật  hạnh phúc vì ông trời đã cho họ có nhau một lần nữa!!

 •To Be Cont•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro