Chap 101 + 102 + 103 + 104 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên đó là chuyện sau này hẵng nói, còn bây giờ Yoseob ngây thơ của chúng ta cứ hồn nhiên cho rằng Yong JunHyung không còn tuyệt chiêu nào thâm hiểm hơn nữa để trừng trị cậu, cứ như thế vô tư thực sự cho rằng hắn hoàn toàn không để bụng tẹo nào hết.

Bởi vì ở đây không có người ngoài nên bọn họ lập tức thảo luận kế hoạch đối phó với Yoon Dong Min ngay trên bàn ăn.

Mười mấy năm gần đây, các trưởng lão kì cựu của Yoon gia dần dần chia bè kết phái thành hai thế lực, một ủng hộ Yoon Dong Min còn một lại có khuynh hướng chọn chủ nhân mới cho Yoon gia.

Thêm vào đó, Yoon Hyun Woo còn là con trai độc nhất của chủ nhân tiền nhiệm nên có khá nhiều kẻ ủng hộ, bên cạnh đó, thế lực ủng hộ Yoon Doo Joon lăm le phía sau cũng không thể khinh thường, bọn chúng lúc nào cũng rục rịch sẵn sàng chờ thời cơ chín muồi.

Nếu như bây giờ lật lại vụ việc sát hại anh trai của Yoon Dong Min năm đó, một lần nữa cậung khai phơi bày trước toàn thể Yoon gia từ trên xuống dưới nhất định sẽ khiến cho tất cả các trưởng lão trước nay ủng hộ hắn mất hết lòng tin ở hắn.

Như vậy, thế lực ủng hộ Yoon Hyun Woo liên hiệp với Kim gia có thể đưa hắn lên cái ghế chủ nhân của Yoon gia dễ như trở bàn tay.

" Nhưng lão Yoon Dong Min cáo già gian trá lắm, chỉ sợ hắn bị ép đến chân tường, quẫn quá chó cùng dứt giậu liều chết với chúng ta" Lee GikWang nhắc nhở

" Biết vậy nhưng Yoon Dong Min sớm hay muộn cũng sẽ vì máu của Yoseob mà giao chiến với chúng ta, nếu sớm hay muộn gì cũng đánh nhau một trận thì chi bằng nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này xử đẹp luôn đi" An Chan Soo mãnh liệt tán thành ý kiến này.

Yong JunHyung nhìn Yoon Hyun Woo: " Cho dù chúng ta bàn nữa bàn mãi cực kì chi li cẩn thận từng chi tiết nhất định vẫn không tránh được nguy hiểm, ý của ngươi thì sao

Khuôn mặt nho nhã của Yoon Hyun Woo hiện lên một tầng sát ý, ánh mắt lóe lên sự đáng sợ: " Dù nguy hiểm nữa thì cũng có sao, trọng yếu nhất vẫn là báo thù được con cáo già đó"

Nhìn hắn, Yoseob trên mặt bắt đầu lộ vẻ lo lắng.

Sau khi bàn bạc xong xuôi phương thức hành động cụ thể, Yoon Hyun Woo quyết định ra về.

Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên xe, hắn đột nhiên dừng lại

Hắn nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, rất nhẹ rất khẽ và vô cùng quen thuộc.

Yoseob.

Hắn xoay người lại, quả nhiên, Yoseob đang chầm chậm chạy về phía hắn, khi chạy gần tới chỗ hắn đang đứng, chỉ còn cách hắn một bước ngắn thì cậu dừng lại

Yoon Hyun Woo có chút mất mát, đúng vậy, hắn và cậu luôn luôn cách nhau một bước, chỉ một bước nữa mà thôi.

Chỉ một bước nhỏ nhoi như vậy thôi cũng có thể lỡ cả một đời.

Khuôn mặt Yoseob vì chạy mải miết suốt một quãng đường mà trở nên ửng hồng, cậu dừng lại thở hổn hển, điều chỉnh hô hấp, định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng im lặng.

Cậu chỉ là muốn đến đây tiễn hắn một đoạn đường, giống như những người bạn đưa tiễn nhau khi ra về

Không giống như Yoon Jong Kook, đối với Yoon Hyun Woo, cậu cũng có chút tình cảm.

Mặc kệ quá khứ là thầm mến, hay là yêu cậung khai, đó cũng là một tình cảm sâu lắng, tình cảm đó sẽ không bao giờ phai nhạt, chôn sâu trong lòng cậu, vĩnh viễn sẽ không nảy mầm, chua sót nhưng ấm áp.

Cuối cùng vẫn là Yoon Hyun Woo mở lời trước:

" Em hạnh phúc chứ?"

Giọng nói của hắn trầm thấp chất chứa sự dịu dàng

" Vâng" Yoseob gật đầu đáp.

" Anh cũng nhìn thấy được, Yong JunHyung rất quan tâm đến em" Yoon Hyun Woo khẽ cụp mắt xuống, lông mi của hắn nhẹ nhàng khẽ lay động, bộ dạng vô cùng ôn nhu chân thành nói: " Như vậy là tốt rồi, như vậy... anh cũng an tâm"

Nghe vậy, trong lòng Yoseob cũng khẽ rung động

Sự chân thành của hắn lại khiến cho cậu đau lòng.

" Còn anh thì sao?" Yoseob hỏi: " Anh vẫn sống tốt chứ?"

" Vẫn tốt" Yoon Hyun Woo mỉm cười: " Anh đã có thể báo thù được rồi, sao lại không tốt chứ?Em nhớ không, anh là con người sống để báo thù mà"

Yoseob cũng không đáp lại lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn

Yoon Hyun Woo đứng dưới tán cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua các cành cây kẽ lá, nhẹ nhàng bao trùm cả người hắn, vẻ mặt của hắn thanh thản mà ôn nhu.

Những ngọn tóc của hắn thỉnh thoảng lại bị gió lay động, phiêu tán, nốt ruồi nho nhỏ dưới mí mắt thoắt ẩn thoắt hiện. :

Yoseob không tin những lời đó của Yoon Hyun Woo, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì ánh mắt của hắn sẽ không thể có tình cảm chân thành dịu dàng như vậy, nếu hắn chỉ vì báo thù mà sống thì hắn sẽ không bao giờ đối với động vật nhỏ yêu thương chăm sóc như vậy, nếu như hắn chỉ vì báo thù mà sống thì sẽ không bao giờ do dự khi làm tổn thương đến mẹ của mình như vậy

" Đừng lo lắng, anh sẽ sống thật tốt" Yoon Hyun Woo mỉm cười ấm áp: " Yoseob, em cũng sẽ sống thật tốt, đúng không?"

" Đúng vậy, hai chúng ta sẽ luôn sống thật tốt" Yoseob nhoẻn miệng cười, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ấy đặc biệt chân thành.

Cuối cùng Yoon Hyun Woo liếc nhìn cậu thêm một cái rồi sau đó lên xe, rời đi.

Trong phòng, tất cả mọi người chen chúc ghé vào thành cửa sổ, ngó mặt ra ngoài, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Yoseob và Yoon Hyun Woo ở bên ngoài kia.

" Đến tột cùng thì hai người họ đang nói cái quái gì nhỉ?" Lee GikWang tò mò.

" Yoseob nói, Hyun Woo, mau dẫn em cùng Khổ đại cừu thâm thoát khỏi cái tên Yong JunHyung rất háo sắc và phóng túng này đi, em không thể chịu hắn thêm được nữa rồi, 'tiểu Yong' của hắn cứ như lắp thêm mô-tơ năng suất cao vào ấy" An Chan Soo bắt đầu giả giọng lồng tiếng minh họa.

" Yoon Hyun Woo đáp, Yoseob, em nhẫn nại một chút, chờ anh trở thành chủ nhân của Yoon gia thành công, anh nhất định sẽ quay trở lại đây đón em. Đúng rồi, đến lúc đó, em nhớ phải bí mật mang theo chút ít của cải của Yong JunHyung đấy nhé" Dong Woon cũng không kém phần long trọng, nhiệt tình tham gia.

" Yoseob trả lời, anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ tìm loại thuốc khiến đàn ông bất lực mới nhất mà Kim Tae Hyung- kẻ lợi hại nhất cái nhà này điều chế được len lén cho Yong JunHyung ăn vào, đảm bảo 'chim nhỏ' thân yêu của hắn cả đời này bãi công làm việc luôn" Kim Tae Hyung cũng nhảy vào vuốt mông ngựa

Dong Woon huých huých Hyunseung: " Hyunseung, cậu cũng nói một câu gì đó đi"

Hyunseung nhẹ giọng nói: " JunHyung ở phía sau"

" Cái gì?" Dong Woon không nghe rõ

Hyunseung bất đắc dĩ dùng ánh mắt ngó chằm chằm phía sau bọn họ ý bảo.

Cùng lúc đó, đoàn người bỗng nhiên cảm thấy phía sau gáy lành lạnh, không ai bảo ai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Yong JunHyung mặt không đổi sắc âm thầm đứng đó.

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra ào ào như suối, tí tách tí tách rơi xuống nền nhà.

Yong JunHyung nhìn Kim Tae Hyung:

" Nếu như ngươi còn muốn ta bơm tiền cho cái sở nghiên cứu y học của ngươi. "

Tiếp tục chuyển hướng Dong Woon

" Nếu như ngươi không muốn bị ta đóng gói quẳng đến nhà Lee GikWang..."

Cuối cùng nhìn về phía An Chan Soo:

" Nếu như không muốn bị đuổi ra khỏi cái nhà này..."

Sau khi đe dọa khắp một lượt cuối cùng chốt hạ tổng kết một câu đầy uy lực: " Như vậy, các ngươi liền ít bình loạn cho ta" !

Kết thúc màn uy hiếp đe dọa khủng bố, người nào đó nhẹ nhàng lướt đi, còn lại toàn thể mọi người bị hắn dọa đến đần độn đờ đẫn á khẩu không nói được lời nào đứng đờ ra như gỗ.

Kim Tae Hyung: =_____________________=

Dong Woon: T_________________T

An Chan Soo: >_______________<

Lee GikWang: "________________"

Một lúc sau, Yoseob bước vào, nhìn thấy bộ dạng kì quái của họ, không khỏi đầy một bụng nghi ngờ, hỏi: " Các ngươi đang làm cái gì thế?"

Đổi lại được một câu trả lời trăm miệng nhất trí: " Yoseob, ngươi tối nay chết chắc

Yoseob: " ........."

Buổi tối, Yoseob vừa nghe IPOD vừa đánh răng, từng ngụm từng ngụm nhấp vào lại nhổ ra súc miệng cẩn thận, cúi người xuống rồi ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì đột quỵ tim mà chết --- Trong gương bỗng xuất hiện rất nhiều Yong JunHyung.

Yoseob vỗ vỗ ngực: " Yong JunHyung, đứng sau người khác không lên tiếng cũng có thể hù chết người đấy, anh đã nghe nói bao giờ chưa hả?"

Yong JunHyung cầm khăn bông nhỏ, đi tới giúp cậu lau kem đánh răng trên mặt, không nói lời nào, nhưng trong mắt có điểm là lạ

Yoseob nheo mắt lại quan sát hắn: " Yong JunHyung, đừng nói với em là anh cũng hoài nghi em với Yoon Hyun Woo hôm nay thương lượng với nhau chuyện bỏ trốn đấy nhé?"

Yong JunHyung cười nhạt: " Em làm gì có gan lớn như vậy"

" Nếu là thật thì sao?" Yoseob tò mò.

Yong JunHyung rất nhẹ rất nhẹ rất chậm rất chậm liếc nhìn cậu một cái:

" Thế thì anh liền có ngay lý do rất đúng lúc có thể khiến em ở trên giường... ngất đi rất nhiều lần"

Yoseob lạnh toát: " Xem như anh lợi hại"

Sau đó, cậu không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục rửa mặt.

Yong JunHyung tiến sát Yoseob, đem cậu vây kín trong một không gian hẹp, giữa hắn và cái bồn rửa mặt.

Yoseob cảm thấy lồng ngực của hắn nong nóng, mà hơi thở của hắn cũng nong nóng, khẽ phun bên tai mình: " Thế thì, em cùng hắn nói gì vậy?"

Chap 102

Yoseob đột nhiên quay phắt người lại, khuôn mặt của cậu còn chưa lau khô, từng hạt nước nho nhỏ trong suốt khẽ chạy trên làn da trắng bóc của cậu khiến gương mặt cậu càng trở nên lấp lánh dưới ánh đèn. ?

Bọt nước từ từ chảy xuống đôi mắt sáng trong, hàng lông mày thanh tú, đôi môi chúm chím đỏ hồng, cuối cùng chảy xuống cái cằm nhỏ xinh của cậu rồi tụ lại thành một hạt nước lớn tí tách rơi xuống nền nhà.

Yoseob nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng đáp:

" Em nói rằng, ở nơi này, em sống rất hạnh phúc

Yong JunHyung nghe cậu nói vậy, dần dần mềm lòng, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều: " Thật à?"

" Đương nhiên là..." Yoseob vuốt ve khuôn mặt của hắn, ngừng một lát mới nói tiếp: " Giả!"

Sắc mặt Yong JunHyung lúc này biến đổi còn nhanh hơn cả đèn tín hiệu giao thông, giọng nói cũng tràn đầy nguy hiểm: " Yoseob!"

" Được rồi, được rồi, em chỉ đùa thôi mà" Yoseob cong ngón tay, búng nhẹ lên trán hắn một cái, hừ hừ hừ, đầu của tên này thiệt đúng là cứng quá đi mất.

Yong JunHyung nắm lấy bàn tay cậu, đôi mắt đen nhánh giống như đá thạch anh lộ ra cái nhìn sâu xa, thâm trầm:

" Ở bên cạnh anh, có khi nào em cảm thấy hối hận vì quyết định đó không?"

Yoseob nhìn Yong JunHyung, bỗng nhiên duỗi tay ra vòng qua cổ hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, chủ động hôn hắn.

Một cái hôn thật sâu, một nụ hôn mà từ trước tới nay chưa bao giờ cậu lại dùng hết sức lực như muốn hút hết không khí của hắn vậy.

Đôi môi cậu càng ngày càng đỏ giống cánh hoa hồng, đôi tay cũng rất linh hoạt vuốt ve từng thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn của hắn.

Cái lưỡi khéo léo linh hoạt không ngừng dây dưa quấn lấy hắn.

Cậu muốn dùng hành động để chứng minh cho hắn thấy. .

Yong JunHyung sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hoàn toàn trở nên mềm mại.

Hắn bắt đầu đáp lại cậu.

Hai người ôm lấy nhau, hơi thở bọn họ như đan xen hòa quyện làm một, da thịt bọn họ vận động uyển chuyển cùng một nhịp điệu, nhè nhẹ vuốt ve lẫn nhau

Nhiệt độ trong phòng tắm nóng đến mức thiêu đốt con người ta

Đêm hôm đó, ngủ chập chờn Yoseob bất chợt tỉnh giấc mới phát hiện ra Hyunseung đáng lẽ phải nằm bên cạnh cậu giờ phút này chẳng thấy bóng dáng đâu.

Yoseob giật mình, sợ hãi vội đạp cửa mồ hôi lạnh đầm đìa hốt hoảng định đi tìm Yong JunHyung, trên đường đi vô tình nhìn thấy Hyunseung đang ngồi bên hồ bơi.

Cậu ấy lặng im ngồi trên thành hồ, hai chân khẽ quẫy nước, dưới ánh trăng mặt nước khe khẽ lay động lấp loáng

Cảnh vật hoàn toàn yên tĩnh.

Yoseob bước đến hồ bơi rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, nhẹ nhàng hỏi:

" Cậu đang lo lắng cho Yoon Doo Joon phải không?"

Hyunseung khóe miệng hơi giật giật, rất lâu sau mới đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.

" Yên tâm đi, hắn nhất định không có việc gì đâu" Yoseob an ủi, nhưng trong lòng cũng không phải là không có chút lo lắng

Lão cáo già Yoon Dong Min kia, ngay cả anh em máu mủ ruột thịt của mình còn dám ra tay giết hại, ai mà biết hắn sẽ làm thêm những chuyện điên rồ nào nữa?

Hai chân của Hyunseung vẫn ngâm trong hồ nước xanh ngắt, thi thoảng đong đưa khuấy động mặt nước, tạo ra một chuỗi tiếng nước chảy róc rách đều đặn.

Cậu ấy khẽ cúi đầu, mặt nước lấp lánh phản chiếu lên gương mặt của cậu ấy, cậu ấy vẫn yên lặng nhưng bộ dạng không hề yếu đuối mà ngược lại trở nên cứng rắn can đảm hơn bao giờ hết.

" Từ bây giờ trở đi... tôi sẽ không suy nghĩ nhiều nữa" Giọng nói của cậu ấy rất nhje rất khẽ thỉnh thoảng lại xen lẫn cả tiếng nước chảy róc rách, hai âm thanh đó kết hợp khiến người ta có cảm giác vô cùng thanh thản yên bình: " Tôi sẽ chờ anh ấy, nhất định sẽ ở nơi này đợi anh ấy trở về... Tôi không muốn chạy trốn nữa, tôi mệt mỏi, đã quá mệt mỏi rồi

Yoseob ngồi bên cạnh Hyunseung từ nãy tới giờ cũng trầm ngâm tư lự nghe cậu ấy nói, bỗng nhiên đưa tay khuấy đảo một chút nước xanh biếc dưới hồ

Cậu nhẹ nhàng nói:

" Hyunseung, cậu có cảm thấy rất kỳ quái không, ban đầu, tôi và cậu lúc nào cũng chỉ nung nấu ý định chạy trốn, liều lĩnh tìm mọi cách trốn thoát. Ấy vậy mà đến phút cuối cùng, chúng ta lại hoàn toàn hướng trái tim mình về người đó, không cách nào rời đi... Có đôi khi, tình cảm con người thật diệu kì"

Trong mắt Hyunseung lộ ra chút gì đó giống như đã thông suốt, cậu mệt mỏi rã rời uể oải nói:

" Cậu và Yong JunHyung là nhân duyên tốt đẹp, còn tôi và hắn là nghiệt duyên chỉ có tội lỗi và nghiệt ngã mà thôi... Nhưng bất kể là cái gì, cũng là số phận đã sắp đặt cả rồi, tránh không được mà trốn cũng không xong"

Yoseob không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Hyunseung, hai người cứ như vậy im lặng ngồi bên hồ bơi, cảnh vật một lần nữa rơi vào sự yên lặng tuyệt đối

Kế hoạch đối phó với Yoon Dong Min bắt đầu được tiến hành.

Thuộc hạ của Yoon Doo Joon dưới sự trợ giúp của Kim gia từng bước thoát khỏi sự khống chế của Yoon Dong Min, cũng bắt đầu phản cậung, mang đến không ít phiền toái cho lão hồ ly

Các trưởng lão quyết định triệu tập các thành viên trong gia tập để họp bàn trao đổi tìm cách giải quyết

Một phái thì cho rằng bằng chứng việc mưu hại đương chủ nhân Yoon gia của Yoon Doo Joon chưa xác thực còn nhiều lỗ hổng, vì vậy nên thả hắn ra như vậy sẽ không phải chịu thêm nhiều phiền toái nữa.

Phái kia thì lại cho rằng làm như vậy thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, việc cấp bách bây giờ là nên tuân theo gia pháp mà tiến hành xử lý Yoon Doo Joon, rắn mất đầu, việc nhổ cỏ tận gốc những tàn dư bè đảng nổi loạn còn xót lại kia dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi\

Hai bên, bên nào cũng khăng khăng là mình đúng, tranh luận gay gắt không ai chịu nhường ai.

Đúng lúc ấy thì Yoon Hyun Woo đột nhiên xuất hiện

Yoon Dong Min ánh mắt trong nháy mắt trầm xuống, vẫn mỉm cười nói:

" Hyun Woo, đây là hội nghị các trưởng lão, hình như ngươi không có tư cách bước vào đây thì phải?"

" kẻ sát hại chủ nhân tiền nhiệm của Yoon gia và cũng chính là anh em máu mủ ruột thịt của mình cũng ngồi ở nơi này, ta nghĩ, ta xem ra cũng đủ tư cách bước vào đây rồi" Yoon Hyun Woo thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ khiến toàn trường kinh hãi.

Tuy rằng tin đồn này đã xuất hiện từ lâu, nhưng chưa một kẻ nào dám cậung bố trước mặt toàn thể mọi người, bây giờ, Yoon Hyun Woo đứng đây hé mở cánh cửa cấm kị chẳng khác nào tuyên chiến.

Yoon Dong Min vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ ha ha cười nhạt vài tiếng:

" Ta hiểu rồi, ngươi bất mãn với việc ta kết hôn cùng mẹ ngươi, vì vậy âm thầm ghi hận ta, nhưng mà Hyun Woo à, có một số chuyện không thể cứ thích nói là nói lung tung được. Ngươi có bằng chứng gì không?"

" Ta chính là bằng chứng" Yoon Hyun Woo lạnh lùng trần thuật: " Ngày đó, thân tín của cha ta là Yoon bá bá toàn thân đẫm máu đã cố gắng lết đến trước mặt ta và nói cho ta biết, là ngươi, hung thủ ra tay giết hại cha ta... chính là ngươi!"

" Ta và ngươi từ trước tới nay quan hệ chưa bao giờ tốt đẹp, mọi người đều biết, tức giận mà cố tình nói những lời vu oan giá họa cho đối phương cũng không phải là chuyện không thể xảy ra" Yoon Dong Min vẫn bình chân như vại, tuyệt đối bình tĩnh, chẳng lộ ra chút sơ hở nào: " Nói cách khác, ngoại trừ lời nói chủ quan của bản thân ngươi ra, không có bằng chứng nào khác, đúng không?"

" Không, còn một người có thể làm bằng chứng"

" Người nào?" Yoon Dong Min giương mắt tìm kiếm.

Yoon Hyun Woo rành mạch rõ ràng nhấn từng chữ từng chữ một:

" Đó chính là vợ của ngươi"

Yoon Dong Min đầu tiên là sửng sốt, sau đó từ từ nở nụ cười:

" Ý của ngươi là, mẹ của ngươi?"

" Đúng vậy, có thể gọi bà ấy tới đây đối chất được chứ?" Yoon Hyun Woo hỏi.

Yoon Dong Min ánh mắt đã bớt căng thẳng hơn một chút:

" Mẹ của ngươi sức khỏe gần đây không được tốt

" Ta ở chỗ này" Kim Min Ah xuất hiện, sắc mặt của bà có chút tái nhợt, nhưng toàn thân tao nhã, khí chất cao quý, trấn áp toàn trường: " Nghe nói, có người muốn tìm ta đối chất?"

Bà liếc mắt nhìn Yoon Hyun Woo một cái, chậm rãi chờ đợi câu trả lời của hắn

Từng hình ảnh, từng mảnh kí ức ngắt quãng cứ chập chờn hiện lên trong tâm trí Yoon Hyun Woo, hơi thở yếu ớt của Yoon bá bá, người cha nằm im lìm trong vũng máu đỏ tươi, hai cơ thể bện chặt vào nhau phát ra những âm thanh kinh tởm trong hoa viên

Yoon Hyun Woo nhắm mắt lại, sau đó mở ra, giọng nói hoàn toàn dứt khoát:

" Bà cũng nghe thấy, lời trăn chối cuối cùng của Yoon bá bá, bà chắc chắn đã nghe thấy"

Kim Min Ah nhìn thẳng vào con trai mình: " Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì"

" Bà đã nghe thấy" Yoon Hyun Woo tiếp tục nói: " Bà nghe thấy Yoon bá bá hấp hối nói với tôi, Yoon Dong Min giết cha, bà còn nghe thấy rất rõ ông ấy bảo tôi... hận bà, cả đời này vĩnh viễn không bao giờ được phép tin bà"

Kim Min Ah vẫn cố chấp một mực phủ nhận: " Ta không nhớ rõ là có chuyện như thế xảy ra"

Yoon Hyun Woo chậm rãi tiếp tục nói, trong thanh âm của hắn không có chút ngập ngừng chỉ có sự lạnh lẽo: " Tôi vẫn luôn muốn hỏi bà một câu, nhiều năm như vậy trôi qua, bà có thể an tâm yên giấc ngủ được sao? Âm hồn oan uổng của cha tôi chẳng lẽ không thường xuyên tới thăm viếng bà à?"

Kim Min Ah cả người bắt đầu run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào. ?

" Tôi không phải là máu lạnh, không phải là kẻ lòng dạ hiểm độc như bà" Yoon Hyun Woo nói vô cùng chậm rãi, rất nhẹ, rất khẽ, không gấp gáp, không tức giận, đặc biệt bình thản: " Tôi nghĩ, mình hoàn toàn không xứng có một người mẹ như bà"

Kim Min Ah nhìn con trai mình, hoảng hốt, hoảng sợ đến tột điểm, hai mắt tối sầm lại, như bị bóng đêm nuốt chửng.

Cả người mềm nhũn, bà ta rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh

Chap 103

Tối hôm ấy, các vị trưởng lão đã đi đến quyết định cuối cùng, một tháng sau, sẽ tiến hành lựa chọn vị chủ nhân mới thích hợp của Yoon gia.

Ngay sau đó, Yoon Hyun Woo cậung khai hợp tác cùng Yong JunHyung, song phương mở rộng phát triển quan hệ trên nhiều lĩnh vực, mang lại không ít lợi ích kinh tế cho Yoon gia, cứ như vậy, những người ban đầu vốn căm ghét Kim gia cũng bắt đầu dao động.

Thêm vào đó lại có một số người bằng mặt không bằng lòng vốn không ưa gì Yoon Dong Min, tình thế bây giờ đã ngã ngũ, bọn họ đều rối rít phản chiến, qua cầu rút ván, trở mặt với Yoon Dong Min

Thế lực của Yoon Hyun Woo và Yoon Doo Joon không ngừng lớn mạnh, cả hai đều hướng mũi tấn cậung vào Yoon Dong Min khiến cho lão bị dồn đến đường cùng, phía trước sau lưng đều bị địch bao vây

Thế nhưng quan sát động tĩnh của Yoon Dong Min thì thấy hình như ông ta không hề hoảng loạn một chút nào

Yoon Dong Min rất tin vào một chân lý, chỉ khi quân cờ cuối cùng hạ xuống mới khẳng định được ván cờ này là thắng hay là thua.

Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, bên trong căn phòng nhiệt độ hạ thấp đến dị thường, lạnh như một hầm băng.

Trên bàn mổ, có một người nằm trên đó, mà đứng bên cạnh ông ta lúc này, Goo Soo Chan vẻ mặt vui mừng hưng phấn vô cùng.

" Yoon tiên sinh" Giọng nói của tên Goo Soo Chan này run run xúc động, run run vì quá mức phấn khích: " Tôi thành cậung rồi"

Yoon Dong Min nhếch mép cười, giọng nói của ông ta trầm đục, giống như lẩm bẩm tự nói với chính bản thân mình: " Chỉ cần ta có thể bất tử, đừng nói là vị trí chủ nhân Yoon gia này, mà mạng của tất cả các ngươi, ta cũng có thể dễ dàng cướp lấy.

" Này, đây là cái gì thế?" Yoseob chỉ lên màn hình huỳnh quang hình ảnh các bộ phận trắng đỏ máu me lẫn lộn trộn vào nhau, cả người nổi gai ốc, run lẩy bẩy.

" Chết dở, đây hình như là băng ghi hình thí nghiệm phẫu thuật não bộ người của Tae Hyung, chung ta đút nhầm băng vào rồi" Dong Woon ôm chặt cái gối trong lòng đáp.

" Nhưng mà, tại sao tôi nhìn thấy mấy thứ quái dị đó lại có cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích nhỉ?" Yoseob đưa tay lên che mắt, he hé nửa muốn nhìn nửa không.

" Tôi hình như cũng có cảm giác này" Dong Woon che kín bụng, để khỏi gây ảnh hưởng xấu tới mầm non tương lai của đất nước.

Giữa lúc hai người thần kinh căng thẳng đến tột độ thì phía sau bất thình lình một trận gió lạnh rùng mình từ đâu thổi tới, ngay sau đó là một bóng người mờ ảo trăng trắng xuất hiện, giọng nói của hắn như từ dưới địa ngục vọng lên: " Hai người cuối cùng cũng ngộ ra được cái diệu thú của việc mổ xẻ xác chết rồi đó" [Diệu thú: tuyệt diệu, kì diệu + thú vị, thích thú]

Yoseob và Dong Woon bị dọa đến mức tóc đang quăn cũng phải duỗi thẳng ngay lập tức, còn tóc đang thẳng thì quăn tít thò lò, xoắn hết vào nhau. a

Kim Tae Hyung vừa cười vừa nói: " Tôi còn nhiều cuộn băng ghi hình phẫu thuật những bộ phận khác nữa đấy, chẳng hạn như là tim này, buồng trứng này, bắp đùi này, bắp đùi này, còn có cả bộ phận sinh dục nam nữa, có muốn xem thử không?"

Yoseob và Dong Woon vội vàng khoát tay từ chối: " Quên đi quên đi!"

Kim Tae Hyung cũng ngồi xem, cùng hai người quan sát hình ảnh trên màn hình.

Dong Woon nói: " Chỉ mới nhìn qua thôi cũng đủ thấy, việc mổ xẻ nghiên cứu não bộ quả thực vô cùng phức tạp rồi"

" Dĩ nhiên" Kim Tae Hyung cười yếu ớt: " Não là bộ phận trung tâm và cũng là bộ phận phức tạp nhất của con người, ngay cả Yoseob người như thế kia mà não bộ tổ chức cũng tương đối tinh vi phức tạp đấy"

Yoseob nghe hắn nói vậy thì bùng nổ, bật dậy như tôm: " Anh nói vậy là có ý gì hả? Tôi nào có ngu ngốc thế chứ!"

" Tôi có nói cậu ngu ngốc đâu" Kim Tae Hyung không nhanh không chậm nói tiếp: " Tôi chỉ nói là cậu hơi ngu xuẩn chút thôi mà"

Yoseob: >___________<

Dong Woon nãy giờ vẫn lẳng lặng ngắm nhìn màn hình, đột nhiên hồn nhiên thốt lên một câu: " Tôi muốn ăn óc heo"

Yoseob: T___________T

Thật không hổ là anh em song sinh, độ quái dị của người này so với người kia chỉ có hơn chứ không có kém.

Yoseob tiếp tục ti hí mắt lươn vừa nhìn vào màn hình, vừa hỏi: " Đúng rồi, trong quá trình phẫu thuật tay cầm dao mổ của anh không cẩn thận xảy ra sự cố, đụng vào thứ không nên đụng thì chẳng phải chức năng điều khiển cơ thể của bệnh nhân kia sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng à?"

" Không chỉ có thế đâu, còn có chức năng tiếng nói, thậm chí cả tính cách nữa, tất cả đều có khả năng bị thay đổi" Kim Tae Hyung chậm rãi nói: " Hơn nữa, nếu như cậu cố tình thực hiện một vài 'tiểu sảo nho nhỏ' nữa thì có thể trực tiếp khiến cho bệnh nhân đó từ nay về sau hoàn toàn đặt dưới sự khống chế của cậu"

" Khống chế như thế nào?" Dong Woon tò mò.

" Bằng cách cài một loại chip siêu vi vào đại não của con mồi, cậu có thể ung dung ngồi trước màn hình vi tính điều khiển hành động của hắn mà bệnh nhân hoàn toàn không cảm giác được điều đó" Kim Tae Hyung hết sức ngắn gọn súc tích từ ngữ chọn lọc: " Có phải rất lợi hại không?"dp.

" Thật hay giả vậy?" Yoseob tò mò: " Nói cứ như thể anh tiến hành loại phẫu thuật này rồi ấy?"

" Hừm, tôi thích dùng mị lực của bản thân để khống người khác hơn" Kim Tae Hyung nhếch mép cười mờ ám.

" Là mưu ma chước quỷ thủ đoạn nham hiểm thâm độc của bản thân ngươi chứ" Dong Woon nhớ lại chút chuyện xưa, hừ nhẹ một tiếng, chỉnh lại cho đúng.

" Nếu như không nói cho bệnh nhân hắn đã làm loại phẫu thuật này thì có phải hắn cả đời này cũng không bao giờ biết mình bị khống chế phải không?" Yoseob hỏi

" Dĩ nhiên rồi, Haiz... sao đột nhiên cậu lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này vậy?" Kim Tae Hyung cười cười xấu xa: " Chẳng lẽ... cậu muốn tiến hành loại phẫu thuật này với JunHyung à?"

" Tưởng tượng mà xem, nếu quả thật gắn thành công con chip này vào đầu hắn, thì chẳng phải tôi nói đông hắn sẽ không dám đi về tây, nói ngồi hắn sẽ không dám đứng, tôi bắt hắn phải kêu tiếng con chó nhỏ, hắn sao dám kêu tiếng mèo rên rỉ đây" Yoseob nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng của tương lai, hai mắt tỏa sáng mơ ước khát khao mãnh liệt.

" Đúng a đúng a, nếu rảnh ngươi cũng gắn cho Lee GikWang một cái giùm ta, tránh cho hắn càng ngày càng giống gà mẹ ngày nào cũng dính lấy ta thoát ẩn thoạt hiện phiền chết đi được!" Dong Woon vừa gặm táo vừa phụ họa

" Lý tưởng đó của hai người thật vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên hiện thực lại rất tàn khốc, xem ra hai người còn chưa khống chế được bọn họ thì đã bị bọn họ xử đẹp trước rồi, ha ha ha" Kim Tae Hyung lộ ra nụ cười quỷ dị đầy âm hiểm.

Vừa dứt lời, phía sau truyền tới âm thanh lành lạnh: " Xem ra, hai người đối với chúng ta có rất nhiều bất mãn"

Yoseob cùng Dong Woon đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cực kì khó chịu của Yong JunHyung và Lee GikWang.

Dong Woon phản ứng rất nhanh, lập tức cảnh cáo Lee GikWang: " Bây giờ em đang mang thai, anh tốt nhất không nên làm loạn nha!"

Có thai là lớn nhất, Lee GikWang hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế, ánh mắt u tối thâm trầm, nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.

Yoseob luống ca luống cuống, sống chết liều mình sử dụng chiêu này: " Em hình như cũng sắp mang thai rồi, anh tốt nhất cũng không nên làm loạn a!"

" Kỳ sinh lí của em mới quá hai ngày làm sao có thể mang thai nhanh thế được?" Yong JunHyung đặt một tay lên vai cậu, trầm giọng nói: " Yoseob, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta về phòng của mình để thảo luận cái được gọi là học mèo kêu rên rỉ nhé"

Yoseob vừa tức vừa quẫn: " Làm sao anh biết kỳ sinh lí của em rõ như thế?"

" Em toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có cái gì mà anh không biết nữa?" Yong JunHyung khiêng cậu trên vai hướng lầu trên chậm rãi mà đi.

Yoseob giãy dụa, phóng ánh mắt cầu cứu hướng về phía những người còn lại trong căn phòng, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười sung sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, hớn hở khoát khoát tay: " Yoseob, cố gắng bảo trọng nha!"

Một đám người không có nhân tính!

Yoseob nhắm mắt lại, buông xuông để mặc cho dòng đời xô đẩy.

Nhưng đúng lúc này, cứu tinh ngang trời xuất thế, An Chan Soo như tỏa ánh hào quang đi đến, nói: " JunHyung, có khách tìm Yoseob"

" Ai cũng không gặp" Yong JunHyung cương quyết từ chối thay Yoseob.

Giọng nói của An Chan Soo rất nghiêm túc: " Là Kim Min Ah"

Yong JunHyung và Yoseob đồng thời sửng sốt. .

An Chan Soo rất lịch sử mời Kim Min Ah vào thư phòng, sau đó khe khẽ đóng cửa lại.

Bên trong, Yoseob cùng Yong JunHyung đã chờ sẵn.

Nhìn qua, Kim Min Ah có vẻ rất trấn tĩnh, bà ta nhìn Yong JunHyung và nói: " Nếu không phiền Yong thiếucó thể ra ngoài đợi một chút được không? Tôi chỉ muốn một mình nói với Yang thiếu vài câu thôi"

" Yoseob không quen gặp người lạ, cho nên tôi nghĩ mình nên ở đây cùng với cậu ấy thì tốt hơn, tránh thất lễ với khách quý" Yong JunHyung trả lời rất lễ phép, nhưng trong câu nói còn bao hàm cả sự cảnh cáo.

Kim Min Ah đương nhiên là hiểu, cười và nói: " Chẳng lẽ Yong thiếucho rằng tôi có năng lực làm tổn thương Yang thiếu sao? Nên nhớ rằng, đây là địa bàn của các ngươi mà" .

Yong JunHyung còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Yoseob ngăn lại: " Anh cứ ra ngoài chờ em"

Yong JunHyung nhìn ánh mắt kiên định của Yoseob, cuối cùng đành phải đồng ý, hắn thấp giọng nhắc nhở: " Anh chờ ở bên ngoài" Sau đó, bước ra khỏi thư phòng.

Chap 104

" Phu nhân có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?" Yoseob hỏi.

Cậu đối với Kim Min Ah vẫn rất lịch sự, kính trọng, dù sao thì bà cũng là mẹ của Yoon Hyun Woo

Kim Min Ah quyết định đi thẳng vào vấn đề không vòng vo, ẩn ý sâu xa: "Yang thiếu, tôi mong cậu có thể giúp tôi khuyên Hyun Woo đừng tiếp tục đối nghịch với chúng tôi nữa"

Yoseob không hiểu: " Bà nói vậy là có ý gì?"

Kim Min Ah bước tới gần cậu: " Hyun Woo rất yêu cậu, nó từng vì cậu mà quyết tâm từ bỏ báo thù, cho nên, chỉ cần cậu mở miệng, nó nhất định sẽ nghe"

Nghe vậy, Yoseob cụp mắt xuống, thấp giọng nói: " Nhưng mà, tôi không có tư cách để yêu cầu anh ấy phải làm thế cả... Bây giờ, tôi với anh ấy, chỉ là bạn bè mà thôi"

" Yang thiếu, coi như tôi khẩn cầu cậu được không?" Kim Min Ah chuyển sang thuyết phục bằng tình bằng lý: " Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn Hyun Woo bị thương tổn sao

Yoseob im lặng.

Kim Min Ah bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói lộ chút tức giận, bà ta lạnh lùng: " Yang thiếu, Hyun Woo yêu cậu như vậy, lẽ nào cậu lại máu lạnh vô tình đến mức không thể suy nghĩ vì nó dù chỉ một lần thôi sao?"

Yoseob vẫn im lặng, không đáp lại, hồi lâu sau, cậu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mình, chất vấn: " Vậy còn bà thì sao? Bản thân là một người mẹ, bà đã bao giờ nghĩ cho anh ấy chưa?"

Kim Min Ah bất ngờ bị cậu hỏi câu hỏi như vậy, ngớ người ra, rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm đáp: " Yang thiếu, đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng tôi.

" Chính tai tôi đã nghe thấy bà nói với anh ấy những lời cay độc như thế nào, 'ban đầu nếu ta không sinh ra ngươi thì tốt biết mấy...' Chính tai tôi đã nghe thấy rất rõ ràng.

" Yoseob giọng nói hơi run rẩy: " Bà có biết những lời đó làm tổn thương anh ấy đến thế nào không?"

Kim Min Ah xoay người nhìn đi chỗ khác: " Hôm nay tôi tới đây không phải là để nói với cậu những chuyện như thế này"

" Hyun Woo, anh ấy rất quan tâm đến bà, anh ấy muốn cảm nhận chút yêu thương từ bà.

Thế nhưng, bà hết lần này tới lần khác, rắp tâm giúp Yoon Dong Min hại chết cha anh ấy và cũng là người chồng tội nghiệp của bà, sau đó còn chối bỏ sự tồn tại của anh ấy.

Loại người có thể gây ra những chuyện như vậy có tư cách gì để yêu cầu tôi phải làm theo những gì bà muốn?"

Kim Min Ah yên lặng lắng nghe, trên mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào, ánh mặt trời len lỏi vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt bà giống như hòa tan thứ gì đó, cuối cùng, bà nhẹ giọng hỏi: " Hyun Woo, thật quan tâm đến tôi?"

Yoseob gật đầu: " Rất quan tâm, anh ấy... vô cùng yêu bà"

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Kim Min Ah lộ ra một nụ cười chua sót: " Từ nhỏ đến lớn, không cần biết đó là cái gì chỉ cần thứ đó tôi muốn thì tôi đều dễ dàng lấy được nó. Thế nhưng, người đàn ông tôi yêu, tôi lại không thể đến với người ấy... Cho nên, vì tình cảm bị cấm đoán đó, tôi cùng người ấy đã làm rất nhiều chuyện sai... Cũng mất đi rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất ... chính là Hyun Woo

Nói xong, Kim Min Ah đứng dậy: " Yang thiếu, gặp lại sau!"

Sau đó, bà bước ra ngoài, từng bước nhẹ nhàng thướt tha, khí chất cao quý, giống như một hoàng hậu đầy vinh quang.

Bà không ngoảnh lại nhìn mà cứ đi như vậy biến mất khỏi tầm mắt của Yoseob.

Cùng lúc đó, Yoon Hyun Woo nhận được điện thoại của Yoon Dong Min, nói rằng mẹ của hắn bệnh đã rất nặng, sợ rằng không qua khỏi nên muốn gặp hắn lần cuối.

Gác điện thoại, Yoon Hyun Woo sắc mặt thâm trầm tư lự.

An hem thân tính thì cho rằng đây nhất định là bẫy của Yoon Dong Min, khuyên hắn không nên mắc lừa.

Yoon Hyun Woo vén màn cửa sổ lên, nhìn cảnh biển bên ngoài. \

Biển xanh lam, vòm trời cũng xanh lam, làm người ta chợt hoảng hốt, giống như nhớ lại cái gì đó trước đây

Rất lâu rất lâu trước kia, hắn và mẹ mình gắn bó thân thiết, tràn ngập yêu thương.

Khoảnh khắc này, Yoon Hyun Woo quyết định đến gặp bà ấy.

Trước khi đi, hắn căn dặn thủ hạ của mình, trong vòng hai tiếng nếu còn chưa thấy hắn trở lại thì lập tức báo cáo cho các trưởng lão.

Sau đó, hắn tới tư gia của Yoon Dong Min.

Một nữ hầu phòng dẫn hắn tới căn phòng của Kim Min Ah ở tầng hai. Trong phòng rèm cửa buông xuống hết, ánh sáng không lọt vào được nên không gian rất mờ ảo, tăm tối, Kim Min Ah nằm trên giường quay lưng về phía hắn.

Yoon Hyun Woo do dự, cuối cùng vẫn bước tới bên giường, khẽ gọi một tiếng: " Mẹ!"

Nghe vậy, Kim Min Ah bỗng thở hồng hộc, ho khan kịch liệt như thể sắp không thở nổi.

Yoon Hyun Woo thấy vậy trong lòng vô cùng căng thẳng, cước bộ nhanh hơn tới gần bên cạnh giường, cúi người xuống vội hỏi: " Mẹ, mẹ sao vậy?"

Lúc này, trên giường " Kim Min Ah" bỗng nhiên xốc chăn lên, hướng về phía hắn phun một thứ hơi cay xè.

Sau đó, Yoon Hyun Woo hai mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê không còn nhận thức gì nữa.

Đám thủ hạ của Yoon Hyun Woo vẫn chầu chực bên ngoài, căng mắt ra vẫn chưa thấy chủ nhân có dấu hiệu đi ra, bắt đầu lo lắng, chuẩn bị gọi điện thông báo khẩn cấp cho các trưởng lão, thì đột ngột thấy Yoon Hyun Woo lừ lừ xuất hiện.

" Yoon tiên sinh, ngài không sao chứ?" Tài xế quan tâm hỏi.

" Lái xe đến Kim gia!" Yoon Hyun Woo mặt không thay đổi, sắc lạnh ra lệnh

Tài xế rét run không dám kháng lệnh, lập tức nhấn ga, thẳng hướng Kim gia.

Kim Min Ah rời đi chưa được bao lâu, Yong JunHyung liền nhận được điện thoại của Yoon Dong Min, ông ta nói muốn gặp bọn họ để mặt đối mặt đàm phán một số chuyện.

Vì thế, Yong JunHyung và Lee GikWang cùng nhau đi tới chỗ hẹn với Yoon Dong Min

Trước khi đi, Yong JunHyung không quên dặn dò thủ hạ tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ Yoseob và Dong Woon, đặc biệt không được cho bất kì kẻ lạ mặt nào lảng vảng xung quanh, đột nhập vào thì càng không thể.

Bọn họ đi rồi, Yoseob vẫn ngồi lặng im trên ghế sofa, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Kim Min Ah vừa nói với mình.

Thật ra thì, hai mẹ con họ vẫn yêu thương quan tâm lẫn nhau, chỉ có điều, thật đáng tiếc, quá nhiều thứ đã xảy ra, khiến cho hai người họ không có cách nào quay trở lại như ngày xưa

Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên cậu nhận được báo cáo của thủ hạ canh gác bên ngoài, thông báo rằng Yoon Hyun Woo đang chờ ở ngoài cửa, muốn mời cậu ra hình như có điều gì đó muốn trao đổi.

Yoseob nghĩ rằng át hẳn Yoon Hyun Woo đã biết việc mẹ mình đến tìm cậu, hơi do dự nhưng cậu vẫn đi ra ngoài.

Ngoài cửa lớn, Yoon Hyun Woo đang đứng tựa người bên cửa xe, Yoseob đi tới, hỏi: " Hyun Woo, hôm nay..."

Lời còn chưa dứt, Yoon Hyun Woo bất thình lình đưa tay ra kéo cậu rất mạnh vào trong xe, chẳng đợi chờ xem phản ứng của bất cứ ai, nhanh như chớp liền nhấn ga, chỉ vài giây đã biến mất khỏi Kim gia.

Bên cửa sổ sát sàn sạt của chính, những nhân chứng bất hạnh chứng kiến tận mắt từ đầu tới cuối cảnh đó - An Chan Soo, Dong Woon, Kim Tae Hyung - ba người miệng há hốc đến mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.

Một lúc sau, An Chan Soo mới hồi phục, phản ứng đầu tiên, hét lớn: " Mau gọi điện cho JunHyung, Yoon Hyun Woo thế mà dám mang Yoseob đi bỏ trốn thật rồi!"

Yoseob hoàn toàn ngây ngốc không kịp tiêu hóa chuỗi hành động trong nháy mắt vừa rồi, từ ngày mới gặp Yoon Hyun Woo tới nay, cậu chưa bao giờ thấy một Yoon Hyun Woo thô bạo thậm chí rất đáng sợ như vậy.

Chẳng lẽ mẹ của hắn lại nói cái gì đó với hắn nữa sao? Khiến cho hắn nổi điên, không thể kìm chế được cảm xúc của mình?'

Nhưng mà, Yoon Hyun Woo từ trước tới nay cho dù bị kích động đến đâu đi nữa cũng sẽ không mất kiểm soát như lúc này.

Hơn nữa, Yoseob bỗng nhiên có cảm giác Yoon Hyun Woo bây giờ, rất xa lạ.

" Hyun Woo, anh muốn đưa em đi nơi nào?" Yoseob thấp thỏm.

Yoon Hyun Woo không lên tiếng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giống như không hề nghe thấy tiếng cậu, hoặc nói đúng hơn là, trong mắt người này không hề nhìn thấy cậu.

Lúc này, điện thoại di động của Yoseob chợt vang lên réo rắt, cậu cúi đầu nhìn, là Yong JunHyung gọi tới, cậu vội vã nhấn nút nghe: " JunHyung, bây giờ em đang ở trên xe của Hyun Woo, em cũng không biết anh ấy muốn đưa em đi đâu, em cảm thấy anh ấy có gì đó rất kì lạ"

Yong JunHyung trầm giọng nói: " Yoseob, em hãy mau chóng tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, đây là quỷ kế của Yoon Dong Min, con cáo già đó..."

Đang nghe được nửa chừng, điện thoại trên tay cậu bỗng bị Yoon Hyun Woo vẻ mặt lạnh tanh cướp lấy.

" Hyun Woo, rốt cục là anh bị cái trúng cái loại tà quỷ quái gì vậy? Mau trả điện thoại cho em!" Yoseob vừa nói vừa đưa tay ra giật lại điện thoại.

Nhưng, Yoon Hyun Woo đột nhiên giơ tay lên cao, giáng cho cậu một cái tát nặng nề. . :

" Chát!" một tiếng, Yoseob chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, má trái nóng bừng, tê dại bỏng rát, mà trong miệng bỗng cảm thấy vị ngòn ngọt tanh tanh của máu.

Một hồi lâu, cậu mới định thần lại được, vô thức đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại bàn tay mới thấy vệt máu đỏ tươi.

Yoseob cẩn thận quan sát Yoon Hyun Woo, ánh mắt của hắn, trống rỗng, vô hồn, không có lấy một tia tình cảm, sắc lạnh khiến người ta khiếp sợ.

Không, người này không phải là Yoon Hyun Woo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro