Chap 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi bị bắt vào trong biệt thự, Yoseob liền giãy đành đạch đành đạch lên, hét lớn: "Anh định làm gì hai bọn tôi hả?"

"Trước tiên, cho nó ăn đã." Yong JunHyung mở tủ lạnh ra, lôi ra một đống xúc xích, vứt trên mặt đất.

Khổ đại cừu thâm mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa vẫy đuôi đến rụng ra luôn, hùng hổ xông đến nhai nhai nuốt nuốt.

Nhìn tòng phạm của mình còn không bị trừng phạt gì, Yoseob hơi an tâm hỏi tiếp: "Còn tôi thì sao?"

Yong JunHyung đóng sập cửa tủ lạnh lại, mắt loé sáng: "Em sẽ bị ăn sau."

Yoseob không tiếp tục nói hai lời nữa, xoay người liền chạy— động tác này hình như đã trở thành thói quen của cậu mỗi khi gặp Yong JunHyung rồi.

Nhưng đồng thời Yoseob còn có thêm một thói quen mới nữa là, lần nào cũng như lần nào cậu không bao giờ chạy thoát khỏi tay Yong JunHyung— Yong JunHyung túm lấy cậu vứt trở lại ghế salon, hai tay giữ chặt bả vai cậu, ánh mắt không rời nhìn cậu chăm chú.

"Yoseob, lá gan của em cũng thật lớn đó!"

"Tôi, tôi đã làm gì cơ chứ?" Yoseob co người rụt lại.

"Em lại dám đào hôn cơ đấy." Yong JunHyung bắn ánh mắt hình viên đạn sắc lẻm về phía cậu.

"Tôi có thể giải thích mà, là bởi vì bọn chúng chặt một ngón út của Hyunseung vứt tới trước mặt tôi, uy hiếp tôi rằng nếu tôi không đi theo bọn chúng thì bọn chúng sẽ giết Hyunseung. Tình huống lúc ấy rất nguy kịch, cuống quá nên tôi chẳng kịp suy nghĩ gì hết... Tôi là bị ép buộc mà!" Yoseob cuống quýt giải thích.

"Vậy sao đó thì sao hả? Tại sao em lại ở cùng một chỗ với Yoon Hyun Woo hả ?" Nhắc tới ba chữ Yoon Hyun Woo ánh mắt Yong JunHyung lại lạnh như băng.

"Vì vì tim tôi trúng một phát đạn, anh ấy mới cứu tôi..."

Yong JunHyung nhướn mày lên: "Em bị trúng đạn ở tim ư? Để tôi xem nào."

Yoseob vội vàng ôm hai tay trước ngực che lại: "Không được, cái này thì không được nhìn."

"Những ngày qua, hai người đã làm những cái gì?" Yong JunHyung tiếp tục bức cung.

"Không có gì, chỉ ăn cơm này, xem ti vi này và nói chuyện phiếm thôi." Yoseob né tránh ánh mắt của anh.

"Chỉ có thế thôi sao?"

"Đúng vậy."

"Nếu vết thương đã lành rồi tại sao em còn không trở về?"

"Tôi..."

"Tại sao lại không báo tin về cho cả nhà biết?"

"Cái này thì..."

"Yoseob." Yong JunHyung từ từ nhích tới gần cậu, trong giọng nói không có nửa điểm trêu đùa: "Lần này em thực sự đã làm tôi nổi điên rồi đấy."

"Anh...anh muốn thế nào đây?" Yoseob cả người co rút cong như con tôm run run hỏi.

"Còn phải xem biểu hiện của em thì mới nói trước được."

"Biểu hiện gì cơ?" Yoseob nuốt nước bọt cố hỏi.

Yong JunHyung rất chậm rất chậm nháy mắt một cái: "Biểu hiện trên giường."

Nói xong, anh bất chợt quăng Yoseob lên nệm ghế salon, ngả người đè lên người cậu.

Yoseob giật bắn mình gấp gáp kêu to: "Anh đúng là tên dê già khốn khiếp, chỉ thích đi cưỡng ép người khác!...Mau dậy đi, nặng quá đi mất!"

"Em tập dần thành thói quen đi là vừa đó." Yong JunHyung không hoang mang đáp lại.

"Làm sao mà tập thành thói quen cho nổi đây! Yong JunHyung, đồ khốn khiếp! Đồ cầm thú! Anh...ư...ư..." (Ta hóng nhất cái màn ư ..ư này nà ^^**cười bỉ**)

Yoseob còn chưa kết thúc tràng chửi rủa của mình đã bị Yong JunHyung dùng miệng anh chặn lại.

Cậu giãy dụa nghiêng nghiêng đầu không chịu nằm yên, có chết cũng không để anh vừa ý.

Yong JunHyung đưa hai tay giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, tiếp tục hôn không ngừng.

Nhân cơ hội đó, Yoseob tay phải có thời cơ hành động, liền vội vàng cho tay vào túi quần móc một lọ chất lỏng nho nhỏ, nhắm ngay hai mắt Yong JunHyung mà phun một phát.

Yong JunHyung không kịp trở tay dính chưởng ngay, cay xè mắt, anh lảo đảo lấy tay dụi dụi mắt.

Yoseob rất thức thời đẩy anh thật mạnh, bò dậy từ trên ghế salon, hướng cửa phóng đi.

Nhưng Yong JunHyung cũng không phải vừa, anh nhanh chân chạy trước một bước, đóng sập hai cửa lại.

Yoseob vội vàng xoay người, chạy vào trong bếp, trong lúc hoảng loạn liền rút ngay một con dao thái nhỏ phòng thân.

Lúc này, Yong JunHyung đã đuổi kịp, trong mắt còn hằn những tơ máu, không biết là do lúc nãy trúng phải thuốc xịt cay hay là do quá tức giận.

Yoseob cầm con dao lăm lăm trước mặt anh, uy hiếp nói: "Anh đừng có tới đây, nếu không tôi sẽ băm vằm anh thành từng mảnh đấy!"

Nói thì có vẻ ngon ăn lắm nhưng mà đáng tiếc lực bất tòng tâm.

Yong JunHyung căn bản là chẳng để lọt lỗ tai những lời đó, trực tiếp tiến lại gần cậu hơn nữa, ngày càng gần.

Yoseob ngày càng kinh sợ, không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, phi luôn con dao về phía anh.

Yong JunHyung nhẹ nhàng né người tránh con dao bay tới một cách dễ dàng, con dao "Viu!!!" một cái lướt qua anh rồi cắm phập vào thành cửa.

"Kỹ thuật phi dao của em thật tồi tệ!" Yong JunHyung hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiến tới gần chuẩn bị bắt gọn cậu.

Cực kì hoảng sợ, Yoseob liền thấy cái gì ở gần thì ném cái đó.

Cho nên, bát đĩa, cốc chén, lọ muối tương dấm, trong phòng bếp vang lên những tiếng bing bing bang bang, đồ vật bay toán loạn.

Tủ bát đã ném hết sạch đồ, cậu liền mở tủ lạnh, ném hết đống thức ăn bên trong: táo, nho, trứng gà, bánh bao...

Ở đây cao hứng nhất may ra chỉ có Khổ đại cừu thâm mà thôi, hôm nay đối với nó mà nói quả thực như lễ mừng năm mới luôn, trên mặt đất vứt đầy rẫy cơ man nào các loại thức ăn, nó bận rộn vô cùng cố gắng di chuyển cái thân hình ục ịch của nó kéo đống thức ăn ra sau ghế salon để từ từ đánh chén.

Đồ cũng đã ném hết mà Yong JunHyung một cọng lông cũng không bị thương tổn gì, còn thản nhiên hỏi: "Em chơi thấy vui chứ?"

Yoseob đứng dựa vào tủ bát, thở không ra hơi, vẫn rất mạnh miệng chả treo: "Cũng không tệ lắm, anh muốn thử thêm chút nữa không?"

Yong JunHyung khẽ mỉm cười: "Không cần, chỉ cần mình em là đủ rồi."

Nói xong, anh bước nhanh tới, chỉ cần một tay đã tóm chặt lấy eo Yoseob, bế thốc cậu lên, chạy thẳng lên lầu.

����i֛�W��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro