Chap 59 + 60:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 59

Yang cha cũng nhìn con trai, nghiêm túc hỏi: "Seobie, có phải con đã thích người khác rồi không?"

Yoseob ngây ra một lúc, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh người con trai bóng áo trắng phiêu dật, nhưng rất nhanh, hình ảnh đó chợt biến mất không còn thấy gì nữa.

Cậu lắc đầu: "Không có, việc này chẳng liên quan đến người nào khác đâu cha à."

"Vậy thì tại sao con lại kiên trì muốn rời đi như thế?" Yang cha không tài nào hiểu nổi con trai mình.

"Bởi vì Yong JunHyung a, hắn rất là quá phận, cả ngày chỉ biết mắng con là ngu ngốc, không có chuyện gì cũng dùng vũ lực để đàn áp kháng chiến quyền đấm cước đá, còn nữa, đặc biệt không tôn trọng động vật, thường xuyên và liên tục trừng mắt uy hiếp chú chó nhỏ của con, luôn miệng quát tháo. Hắn có còn nhớ ra mình cũng thuộc bộ chó không vậy!" Yoseob nghiến răng nghiến lợi hăng hái kể tội Yong JunHyung thế nọ thế kia.

"Nó dám quyền đấm cước đá con á?" Yang cha không thể tin được ngạc nhiên hỏi lại.

"Cái này... hơi khoa trương một chút, nhưng mà cũng chẳng kém là bao đâu cha ạ." Yoseob ấp úng trả lời.

Trước ngực cậu, trên lưng cậu vẫn còn dấu hôn đỏ nhìn qua chẳng phải rất giống dấu vết bị đấm bị đá sao?

"Cha," Yoseob cầu khẩn: "Con bây giờ cũng không được đi học, cả ngày chỉ ở chỗ này đợi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Hay là cha đưa con đến viện nghiên cứu với cha đi, đến đó nghiên cứu học tập tương lai có thể kế thừa công trình của cha, được không ạ? Chẳng phải cha cũng không muốn con trở thành loại kí sinh trùng chỉ biết ăn bám người khác còn gì?"

"Điều này..." Yang cha đã bắt đầu dao động.

Yoseob tiếp tục thuyết phục: "Cha, cha đồng ý đi. Sở nghiên cứu địa chỉ bí mật, thế lực của Yoon Dong Min không thể nào xa đến như vậy, cho nên, con đến đó cũng an toàn giống như ở đây mà. Hơn nữa, khoảng cách làm nảy sinh tình cảm, để con và Yong JunHyung tách nhau ra một lần, nói không chừng, con đối với hắn ta có thể sẽ cảm thấy thuận mắt hơn một chút đó."

Yoseob nói xem chừng có vẻ rất quả quyết, nhưng mà thật ra thì tỷ lệ bọn họ nhìn nhau thuận mắt xấp xỉ bằng không.

Yang cha suy tư ngẫm nghĩ một lúc lâu, cảm thấy lời con gái nói cũng có lý một chút, liền gật đầu đáp ứng: "Được rồi."

Yoseob sung sướng nhảy cẫng lên.

"Nhưng mà," Yang cha cũng dặn dò: "Con nhất định phải giải thích rõ ràng với JunHyung đó, đừng để cho nó hiểu lầm."

"Con biết rồi, con biết rồi!" Yoseob trả lời như một cái máy.

Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người yên vị trước bàn ăn, bắt đầu dùng bữa.

Yoseob cảm thấy rất kì quái, Khổ đại cừu thâm hôm nay đặc biệt bám dính lấy cậu, cứ núp dưới chân cậu suốt.

"Quái, con chó này sao thế nhỉ? Chẳng lẽ ốm rồi? Làm sao mà cứ run như cầy sấy thế?" Yoseob nghi ngờ hỏi.

An Chan Soo, Dong Woon, Kim Tea Hyung cười rất mờ ám không rõ có ý gì, trăm miệng một lời: "Ai mà biết được?"

Rõ ràng là do bộ ba kì dị này làm hại, lại còn giả bộ vô tội.

Khổ đại cừu thâm tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu.

Bây giờ nhìn lại, trong phòng này người duy nhất bình thường, may ra chỉ có cậu nàng chanh chua này thôi.

So sánh với ba người tệ hại kia, Yoseob xem ra còn tốt chán.

Khổ đại cừu thâm quyết định từ đó chui rúc dưới chân Yoseob.

Mà hôm nay, Yoseob cũng một tấc không chịu rời cha mình lấy một giây phút nào, bám dính lấy ông, lẩn tránh Yong JunHyung.

Mãi cho đến tối mịt khi đã ăn xong bữa cơm, cha cậu cùng với Kim bá bá vào thư phòng nói chuyện thì cậu mới bất đắc dĩ rời ra, ngồi một mình bên hồ bơi.

Khí trời đã dần trở nên se lạnh, Yoseob đem chân ngâm vào trong nước, nhất thời cảm thấy vui vẻ nhẹ nhàng, tâm trạng tự nhiên tốt lên nhiều.

Nhưng loại vui vẻ này của cậu không được duy trì bao lâu— mặt nước trước mặt cậu bỗng in bóng Yong JunHyung.

Yoseob trong lòng lộp bộp kêu vài tiếng, vội vã luống cuống dừng vầy nước, xoay người giả bộ không có chuyện gì: "Hey, anh đến rồi hả."

"Làm sao, không muốn gặp lại anh sao?" Yong JunHyung dương dương tự đắc hỏi.

Chap 60

Bị đoán trúng, nhưng vì hoà bình, Yoseob đành phải ngậm ngùi mỉm cười: "Anh đang nói cái gì vậy?"

"Không phải sao?" Yong JunHyung khoanh hai tay trước ngực: "Cả ngày hôm nay, em đều tránh anh."

"Tránh anh? Có sao? Làm gì có!" Yoseob bắt đầu giả bộ vô tội: "Đúng rồi, nhất định là hai cha con em lâu ngày xa cách, quá kích động mà quên mất tiêu anh luôn."

Không phải là cậu hèn nhát mà chẳng qua là mấy lần trốn không thành công trước đây, cậu không muốn để cho Yong JunHyung biết được quyết tâm rời đi của chính mình, nếu không, e rằng hậu quả sẽ rất khôn lường.

"Thì ra là như vậy sao." Yong JunHyung bình tĩnh cười cười: "Như vậy, việc em muốn cùng Yang bá bá đến sở nghiên cứu bí mật là chuyện gì đã xảy ra?"

Yoseob đột nhiên cảm thấy khó thở.

Quả nhiên, vẫn bị hắn phát hiện ra.

Nhưng tốt nhất vẫn cứ phải giả ngu: "A, sở nghiên cứu bí mật á? Ha ha ha em làm sao có thể đến đó được."

Yong JunHyung cúi người ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn thẳng vào cậu: "Như vậy, em tình nguyện muốn rời khỏi nơi này với Yang bá bá, tất cả những lời nói với bá bá chiều nay đều là giả hết sao?"

"Anh lại nghe lén?" Yoseob tức giận.

"Em lại muốn chạy trốn?" Yong JunHyung phản kích.

Yoseob khoé mắt giật giật mấy cái: "Không phải chạy trốn mà là em nghĩ rằng, nếu chúng ta bây giờ hôn lễ cưới hỏi đều vứt đấy chưa cử hành ngay, chi bằng để cho em đến sở nghiên cứu học tập tích luỹ kiến thức một chút, cống hiến cho xã hội một ít thành tựu, đến lúc cử hành hôn lễ, em sẽ trở về, như vậy không tốt hơn sao?"

"Đến lúc đó em còn có thể trở về sao?" Yong JunHyung cười lạnh.

"Làm sao có thể không trở lại được?" Yoseob cười khan.

Yong JunHyung nhíu mày, phút chốc đem cậu kéo vào trong lòng mình, rất gần rất gần nhìn cậu nói: "Nhớ kỹ, em đã là người của anh, từng chỗ từng chỗ trên cơ thể em anh đều biết rõ như lòng bàn tay, giống như trước đây, những gì em đang âm thầm tính toán suy nghĩ, anh đều đi guốc trong bụng em đó."

Yoseob bị thái độ đó của hắn chọc tức, quay lại nhìn chằm chằm hắn: "Chỉ là lên giường một hai lần thôi mà, có cái gì to tát đâu?"

"Không chỉ là một hai lần đâu." Yong JunHyung dí sát mặt vào cậu, hơi thở quẩn quanh bên gương mặt cậu: "Hơn nữa, nếu như em cho rằng việc lên giường một hai lần này chẳng có ý nghĩa gì, thì sao còn kháng cự quyết liệt như vậy chứ?"

"Thì...thì...bởi vì danh dự chứ sao." Nhắc tới vấn đề này, Yoseob hai hốc mắt lại bắt đầu bốc hoả.

"Vậy ư, xem ra lần này em nhất định phải đi rồi?" Yong JunHyung thanh âm cũng dần lạnh lẽo.

"Nếu như em nói là đúng vậy, thì anh định làm gì?" Yoseob khiêu khích.

Yong JunHyung chợt nắm chặt lấy cổ tay của cậu, ánh mắt trầm xuống: "Yoseob, em đừng chọc anh."

Yoseob khẽ mỉm cười: "Xin lỗi nhưng đây không phải là hòn đảo hoang vu không bóng người đâu."

Nói xong, cậu quay người hướng thư phòng hét lên: "Bá bá ơi, Yong JunHyung khi dễ cháu!"

Vừa dứt lời, Kim Hyung Woon liền mở cửa sổ ra, nhòm người ra ngoài nhìn, cau mày nói: "JunHyung, con lại làm gì bắt nạt Seobie thế?"

Yong JunHyung buông tay Yoseob ra, ngẩng đầu giải thích: "Không có gì, cha à, chúng con chỉ đang đùa giỡn với nhau chút thôi."

"Phải đối với Seobie tốt một chút, ngày mai người ta đi rồi." Kim Tea Hyung dặn dò xong, đóng cửa lại.

Lúc này, Yoseob đã sớm chạy cách xa chỗ Yong JunHyung đang đứng ba thước là ít, trong mắt hiện lên tia đắc ý nho nhỏ.

Yong JunHyung lắc đầu: "Yoseob, em thật đúng là trẻ con, dám chọc gậy bánh xe à."

Yoseob lè lưỡi ra trêu ngươi hắn: "Anh cũng chẳng khác gì đâu!"

Yong JunHyung nhìn cậu, bỗng nhiên rất chậm rãi hạ tầm mắt lại: "Tốt lắm, trò chơi giữa chúng ta lại bắt đầu."

JhP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro