Chap 63 + 64:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 63

Yong JunHyung nhếch mép cười đểu: "Đợi lát nữa em sẽ biết."

Yoseob hừ một tiếng: "Anh cho rằng bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao? Bọn họ sẽ giúp em, đúng không mọi người, An Chan Soo?"

An Chan Soo sờ sờ lỗ tai: "Ai da, làm sao bỗng nhiên không nghe được thế này, thật là kỳ quái, có lẽ ta nên vô phòng bếp xem một chút."

Yoseob chán nản, vội vàng hướng Dong Woon phát tín hiệu cầu cứu.

Dong Woon vươn vai vỗ lưng mỏi mệt, nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon, mắt cũng sưng húp lên rồi, cái gì cũng không thấy rõ a, chi bằng đi ngủ thêm chút nữa lấy lại cảm giác chứ nhỉ."

Lại thêm một kẻ phản bội nữa!

Yoseob chưa từ bỏ ý định, đem ánh mắt quăng tới chỗ hy vọng mong manh cuối cùng.

Kim Tae Hyung vẫn tiếp tục cắt cắt xẻ xẻ miếng thịt bò máu me đầm đìa trong đĩa kia, không có ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Seobie, tôi là Kim Tae Hyung đó."

Yoseob hoàn toàn tuyệt vọng.

"Bây giờ, em còn định dựa vào ai nữa đây?" giọng nói của tên sắc ma đã sát bên tai cậu.

Yoseob trong mắt bùng lên ngọn lửa đấu tranh mãnh liệt: "Dựa vào chính mình!"

Dứt lời, cậu hung hăng đá một cước vào ống đồng của Yong JunHyung, sau đó thừa dịp hắn buông tay ra,phản xạ nhanh như chớp chạy ào lên cố thủ trên phòng mình.

Bên tai tiếng gió vù vù thổi, tim trong lồng ngực như muốn vọt ra ngoài, Yoseob chạy như điên xông ào vào gian phòng, xoay người khoá cửa lại.

Chỉ cần một động tác, chỉ cần một tiếng vang, cậu sẽ được an toàn.

Nhưng mà—

Cửa bị chặn rồi.

Yong JunHyung đưa chân ra chặn cửa.

Yoseob như bị tạt nguyên một thùng nước lạnh, toàn thân rét run lạnh thấu xương.

Làm sao mà địch được khí lực của hắn đây? Cửa bị vỡ tung.

Yong JunHyung, từng bước hướng chỗ cậu mà đi tới.

"Em còn chiêu nào nữa không?" Yong JunHyung không chút hoang mang hỏi: "Khóc, làm loạn, đá, cắn, cấu, năn nỉ ỉ ôi...Còn cái gì là em chưa chơi đùa qua?"

Khuôn mặt của hắn, có thanh thản, rất bình tĩnh tự nhiên, giống như... một con mèo ranh mãnh.

Một con mèo ác ôn đang đùa bỡn với chú chuột nhỏ đang hấp hối.

Càng tới gần, Yoseob càng luống cuống gấp gáp hơn, vội vã bò lên thành cửa sổ, uy hiếp: "Anh đừng có tới đây, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đấy."

"Yoseob." Yong JunHyung nhướn mày nhìn cậu: "Có phải là em xem quá nhiều phim truyền hình rồi không hả?"

Yoseob cau mày: "Anh không tin?"

"Đừng trách anh chưa cảnh cáo em." Yong JunHyung dừng bước lại, tựa lưng vào thành giường, nhãn rỗi thong thả nói: "Chỗ này mặc dù chỉ là lầu hai, nhưng phía dưới là bùn đất nước ao, em cứ thử so độ cứng của xương mình xem sao. Nếu như em ngã xuống dưới kia, xui xẻo thì liệt nửa người, chỉ có thể nằm trên giường, không thể nhúc nhích, khi đó anh muốn làm gì, muốn làm bao nhiêu lần cũng tuỳ thích a!"

"@#¥%. . ." Người nào chịu a, còn rủa cậu liệt nửa người nữa, lại còn muốn xxoo!

Thừa dịp Yoseob thất thần, Yong JunHyung bỗng nhiên nhanh chóng chạy tới bệ cửa sổ, định kéo cậu xuống.

Nhưng Yoseob cũng mau chóng định thần lại, phút chốc đã đứng trên mép cửa sổ, lớn tiếng nói: "Yong JunHyung, anh đừng ép tôi!"

Chiêu này quả nhiên rất hữu hiệu, Yong JunHyung ngừng bước.

Hai người, cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co qua lại.

Mà ở dưới lầu, lại đang diễn ra một cuộc giằng co khác—một phi vụ cá cược.

"Ta là nhà cái, đánh cuộc hai người bọn họ chưa đầy hai giờ nữa sẽ xuống đây." An Chan Soo rút ra mấy tờ tiền mặt, đập xuống mặt bàn.

"Được đó..." Dong Woon đong đưa phe phẩy bộ móng hồng cánh sen mới vẽ của mình: "Ta theo An Chan Soo đặt cửa này."

"Hai người tin tưởng JunHyung thế kia à?" Kim Tae Hyung cười nhạt: "Ta cá là bọn họ rất nhanh sẽ đi xuống thôi."

"Dĩ nhiên là tin tưởng rồi, JunHyung là do một tay lão luyện về tình trường như ta đây dạy dỗ nên mà." An Chan Soo vẻ mặt tự hào.

Dong Woon nhìn An Chan Soo ba giây, cuối cùng dứt khoát giật tiền lại: "Ta đặt cửa theo Tae Hyung."

An Chan Soo: "..."

Chapter 64

Mà trên lầu hai người kia vẫn tiếp tục giằng co nhau.

Đứng đã lâu, bắp chân Yoseob đã bắt đầu tê rần rần, liền đổi tư thế, một chân dựng thẳng chống đỡ sức nặng của cơ thể, chân kia cong cong khòng khòng dựa trên mép cửa, tư thế đó nhìn qua trông rất nguy hiểm.

Yong JunHyung nheo mắt đầy sát khí nhìn: "Yoseob, em mau xuống đây cho anh!"

Yoseob không phục: "Yong JunHyung, anh mau cút ra ngoài cho em!"

Hai người vẫn dậm chân tại chỗ như cũ không xê dịch gì.

Yoseob nhìn chằm chằm hắn: "Mới vừa rồi em nôn thốc nôn tháo, là anh liên kết với An Chan Soo giở trò quỷ, có đúng không?"

"Còn có Tae Hyung nữa." Yong JunHyung tỉnh bơ đáp: "Là hắn cho thuốc."

"Các người thật quá đáng!" Yoseob tức giận.

"Em cũng không quá phận à?" Yong JunHyung hỏi ngược lại.

"Yong JunHyung, không cho phép tội nhân là anh lên tiếng cáo trạng trước, tất cả đều do anh mà ra hết!" Yoseob kích động hét lên: "Ngay từ ngày đầu tiên biết anh, anh luôn là bộ dạng này, xem thường em, khi dễ em, biến em thành món đồ chơi, không có chuyện gì cũng lôi ra đùa giỡn. Em không phải là đầy tớ ô sin của anh, tại sao không thể phản kháng? Anh có quyền gì mà tức giận với em?!"

Nói ra hết rồi, quả thực lòng thoải mái đi rất nhiều.

Nhưng sắc mặt của Yong JunHyung có cái gì đó không đúng lắm, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cậu, rất lâu sau mới nói: "Bởi vì em định rời đi."

"Cái gì?" Yoseob "máu lên não chậm" chưa kịp phản ứng.

"Sở dĩ anh tức giận, là bởi vì em muốn rời đi." Yong JunHyung lặp lại lần nữa.

Yoseob bỗng ngây người ra, lúc sau mới lắp bắp hỏi lại: "Tại sao anh không muốn em rời đi?... Là bởi vì trong thời gian ngắn như vầy không tìm được nam nhân khác sao?"

Yong JunHyung nắm tay bóp chặt: "Yoseob, đừng ép anh phải ra tay với em."

Yoseob rụt rụt cổ: "Thế thì vì cái gì?" (cố giả ngu =.=)

"Một người con trai không muốn một cậu gái rời đi chỗ khác, nguyên nhân không phải rất đơn giản sao?" Yong JunHyung nhìn cậu, thật lâu, thật lâu không rời mắt.

Yoseob có chết cũng không muốn tin: "Anh... sẽ không phải vì... yêu thích em chứ?"

Yong JunHyung đáp lại câu hỏi đó bằng một câu hỏi khác: "Nếu không thì em cho rằng tại sao anh lại muốn lên giường với em?"

"Bởi vì, anh là tên đại dê xồm sắc lang a!" Yoseob trả lời như lẽ đương nhiên: "Em nghĩ là anh sẽ không bỏ qua bất kì nam nhân nào bên cạnh mình chứ."

"..."

"Yong JunHyung." Yoseob đã đứng thẳng lên, nghiêm túc nói: "Anh có thật là yêu thích em hay không?"

"Nếu như...anh nói là đúng thế thì sao." Yong JunHyung thanh âm trầm thấp, đầy nam tính.

Yoseob hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Vậy thì anh đừng nên tiếp tục cưỡng ép em nữa."

Yong JunHyung nhàn nhạt cười một tiếng: "Không thể nào."

"Tại sao lại không thể nào?!" Yoseob ngạc nhiên.

Yong JunHyung lại chậm rãi đáp: "Bởi vì như vậy em sẽ nhanh chóng bỏ đi xa."

"Nhưng mà, anh còn thúc ép em quyết liệt như thế này, em sẽ còn bỏ đi xa hơn nữa." Yoseob uy hiếp.

Yong JunHyung cũng không chút hoang mang tiếp tục: "Thân thể nam nhân ở đâu thì lòng của cậu ấy cũng không thể bay đi quá xa được."

Yoseob đấu lí cùng hắn: "Thật không may, em không phải một nam nhân bình thường."

Yong JunHyung lẳng lặng phản kích: "Không sao, anh cũng phải là một nam nhân bình thường."

Yoseob chịu hết nổi rồi: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?! Nếu như anh thật sự yêu thích em thì tại sao chúng ta không thể giống như những cặp tình nhân bình thường, yên ổn bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện yêu đương cơ chứ? Anh nhường cho em một bước và em nhường cho anh một bước, như thế không phải tốt sao?"

Yong JunHyung khoé miệng nở rộ một nụ cười, nhưng lần này, đó không phải là cười nhạo.

Hắn nói: "Bởi vì anh là Yong JunHyung, còn em, lại là Yoseob."

u


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro