Ngoại truyện KiWoon: Thiên thần cánh đen cùng ác quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại: Thiên thần cánh đen cùng ác quỷ phần 5

Cặp tình nhân nhìn hai người, không khỏi ngân nga thốt lên: "Thật giống như sinh đôi nha!"

Đúng vậy, người đó chính là Lee GikWang.

Dong Woon cảm thấy tối nay đúng là xui tận mạng mà, không chỉ hãm hại người ta không thành cậung mà còn bị bắt gặp tại trận.

Cậu cho rằng đã đến lúc mình biến càng nhanh càng tốt được rồi, nhưng tay cậu bị nắm chặt, căn bản không nhúc nhích được nửa bước.

Lee GikWang khẽ mỉm cười: "Em trai à, đi theo anh ra đây được chứ?!"

Cứ như vậy, Dong Woon bị hắn kéo vào nhà vệ sinh nam.

Lee GikWang đem cậu đẩy mạnh một phòng, đem cửa khóa thật chặt.

Phòng nhỏ chứa hai chàng trai to lớn vóc người không khác nhau lắm, nhất thời trở nên chật chội.

Dong Woon cho là nếu bị chặt rồi, cũng không thể tiết lộ thân phận, nếu không kết quả thảm hại hơn

Nhưng Lee GikWang nhìn cậu, đi thẳng vào vấn đề: "Dong Woon , cuối cùng tôi cũng tóm được cậu."

Dong Woon còn cho là, nếu như bị nhìn ra thân phận rồi, như vậy phải cắn chặc hàm răng, đánh chết cũng không thừa nhận.

Nhưng Lee GikWang trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng: "Không nói lời nào sao? Như vậy, đắc tội."

Dong Woon cuối cùng cho là, cái tên đàn ông này mặc dù ngàn chán, nhưng ít nhất bề ngoài xem ra còn có một chút quân tử.

Kết quả, Lee GikWang một tay xé cậu áo, một loạt nút cài cứ như vậy rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang leng keng.

Tiếp theo, hắn xoa ngực của cậu, vuốt ve tìm tòi nghiên cứu: "Xem ra da thịt cũng là do plastic chế thành?"

Cuối cùng, hắn nâng mặt cậu lên, tìm được một dấu dính ở miệng, đem cả mặt nạ khăn trùm đầu xé xuống.

Dong Woon xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn.

Khóe mắt đuôi lông mày cũng lộ ra quyến rũ, trên mặt mỗi một lần nhíu mày cũng biểu hiện mềm mại, mỗi một hơi thở cũng có thể câu dẫn hồn phách người ta.

Cậu kiều mỵ cười một tiếng với hắn, trong ánh mắt ẩn chứa phong tình.

Lee GikWang thất thần chốc lát.

Không phải không biết cậu như thế nào, chẳng qua là nhìn khoảng cách gần như vậy, không khỏi để hắn thất thần.

Cậu xinh đẹp trí mạng.

"Sờ xong phải không?" Dong Woon hỏi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, làm cho người ta cảm giác thoải mái vô cùng.

Lee GikWang còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đã cảm giác bộ vị trọng yếu của mình bị đánh lén.

Phải nói là chiêu thức này ra quá nhanh, mạnh, chuẩn, xưa nay chưa từng có người vận dụng đầy uy lực như vậy.

Người bình thường khi vận dụng ngón đòn này gọi là "con khỉ hái đào".

Còn chiêu này cậu vận dụng được gọi là "Cửu âm bạch cốt trảo" đã được sáng tạo và bổ sung thêm "hái đào".

Mục đích chính và mục đích chủ yếu chính là khiến cho kẻ khác đoạn tử tuyệt tôn.

Một Lee GikWang luôn luôn trấn tĩnh giờ phút này ngồi xổm người xuống, sắc mặt lúc hồng, lúc trắng, lại biến thành xanh rồi rất nhanh chuyển thành tím.

Sự thống khổ ... này, đã hoàn toàn vượt qua giới hạn ngôn ngữ, không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi cảm giác lúc này của hắn.

Nhưng ngàn vạn đừng hiểu lầm rằng ngôn ngữ có rất ít tác dụng, nó có thể dùng để tra tấn tinh thần, ví dụ như –

"Ôi cha, thật là không tốt, cái đó hư sao? Mạch máu không thể lưu thông sao? Cái đó chỉ có thể duy trì trạng thái mềm mại như cây bông sao?" Dong Woon chau lông mày, vô cùng tiếc hận, hoặc là làm bộ như vô cùng tiếc hận nói: "Làm sao bây giờ? Nếu như phía dưới của đàn ông vô dụng , đây không phải là so sánh với chết còn khó chịu hơn à?"

Phiên ngoại: Thiên thần cánh đen cùng ác quỷ phần 6+7

Lee GikWang rất có tài ăn nói, miệng lưỡi trơn tru là câu thành ngữ do hắn sáng tạo nên.

Thế nhưng bây giờ, trong lòng hắn dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng nghẹn ngào không thể nói ra lời nào. Vì vậy, chỉ có thể tùy ý để Dong Woon tiếp tục nói: "Đã như vậy, anh chầm chậm ở chỗ này nghỉ ngơi, tôi đi trước nha."

Nói xong, cậu vượt qua hắn, đi ra ngoài. Byebye!!!!

Nhìn thân ảnh yểu điệu của cậu dần dần đi xa, Lee GikWang đột nhiên hiểu ra hai người bọn họ thù đã kết cao hơn núi, đời này cũng không tháo gỡ được .

Nhìn Lee GikWang ngồi chồm hổm trên mặt đất, lạnh lẽo ánh mắt, Dong Woon cũng hiểu, hắn sẽ tuyệt không chịu để yên.

Vì vậy, mấy ngày nay, Dong Woon đặc biệt cẩn thận, dè chừng từng chút một.

Nhưng một tuần lễ đã trôi qua, Lee GikWang vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí có lần hai người gặp thoáng qua, hắn còn làm bộ không thấy cậu.

Chẳng lẽ quả thật giống như người ta nói, đầu nhỏ của đàn ông bị ảnh hưởng thì tới đầu lớn cũng bị ảnh hưởng theo, bây giờ tiểu Ki Ki mất khả năng chiến đấu, đại Ki Ki cũng đánh mất ý chí chiến đấu theo?

Nghĩ tới đây, Dong Woon vô cùng hối hận, ban đầu hẳn là hạ thủ ngoan độc thêm chút nữa.

Nhưng hiệu quả cũng không tồi, ít nhất mấy ngày cuộc sống rất thanh tĩnh.

Nghĩ tới đây, cậu thoải mái tựa lưng vào ghế sau, lấy ra một chiếc gương, phát hiện son môi bị phai không ít, liền đưa tay đưa vào trong túi áo gió, chuẩn bị móc ra son môi thoa lại.

Nhưng khi cậu đưa tay vào trong túi áo thì đụng phải lấy mấy vật nho nhỏ, trơn bóng, có thật nhiều chân. Trong nháy mắt cả người cậu cứng đờ lại, lạnh như băng.

Những thứ đó từ tay Dong Woon từ từ bò đi ngoài, hiện ra trước mắt cậu.

Trơn bóng, màu nâu, sáu chân, một đôi râu ngoe nguẩy.

Giống như con sủng vật khốn khiếp của Kim Tae Hyung mà cách đây không lâu cậu đã một cước đạp dẹp lép vậy.

Vâng, tên khoa học của nó là "con gián" còn tên thân mật của nó là "tiểu cường", loài sinh vật tồn tại hơn 32 năm mà chưa có cách nào tiêu diệt tận gốc.

Dong Woon không kịp thét chói tai, phía sau lưng cậu, một nữ sinh khác đã la thất thanh: "A!!A!!!!!!!!!!! Bạn gì ơi.... Trong mũ bạn có rất nhiều...con gián a!!a!!!!!!"

Đúng vậy, mũ của cậu, còn cả túi xách nữa đều bị đổ đầy trứng gián, đến thời điểm nhất định, đống trứng nho nhỏ ấy liền nở ra, bò lúc nhúc.

Dong Woon nhìn những "chú" gián đang ta trèo í a ta trèo nhung nhúc trên người mình, cực kì cực kì bình tĩnh nở nụ cười.

Sau đó, cậu nhắm hai mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay, viện y học nhận được một thông báo, có hai thi thể không có người nhận về mai táng, cho nên niềm cảm hứng vô tận dâng trào Kim Tae Hyung hưng phấn vội vàng tới khu vực nhà xác để lôi hai các xác này về, xúc động dạt dào mổ xẻ nghiên cứu đến tận trưa.

Trở về, mở cửa phòng thấy đèn không bật, cả căn phòng tối om.

Hắn cũng lười đi bật đèn thế là ngồi luôn xuống ghế cạnh bàn.

Trên bàn có đĩa bánh ngọt, bên trên còn được trang trí bằng những viên chocolate xinh xắn, đang lúc bụng đói cồn cào, hắn liền cho tọt cái bánh vào miệng.

Lúc này, căn phòng đột nhiên bừng sáng.

Dong Woon đứng ở cửa bếp, âm u nhìn chòng chọc hắn.

"Tại canteen ngày hôm nay, rất nhiều gián bò từ quần áo của tôi ra ngoài." Dong Woon nói.

"Anh biết, đây là tin hot nhất năm nay của trường anh mà." Kim Tae Hyung mỉm cười.

"Sau khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, trở về nhà, lại phát hiện tủ quần áo của tôi khắp nơi chỗ nào cũng rắc trứng gián." Dong Woon tiếp tục bổ sung.

"Ây, cái này anh cũng biết, chính mắt anh thấy Lee GikWang bỏ vào mà." Kim Tae Hyung cũng tiếp tục mỉm cười đáp lại

Dong Woon lại nói: "Vì thế cho nên, tôi dẫm chết đám gián đó, băm, nghiền thành vụn nhỏ, rắc lên trên cái bánh ngọt cậu vừa nuốt vào trong bụng ấy!"

Kim Tae Hyung vẫn mỉm cười: "Cuối cùng chú cũng lợi hại được một lần!"

Dứt lời, hắn từ từ đi vào phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.

Dong Woon nhẹ nhàng vuốt ve từng khớp ngón tay, đôi môi lộ ra một nụ cười rất rất đẹp.

"Lee GikWang, tiếp theo, sẽ là ngươi!"

Trên danh nghĩa là lấy công chuộc tội nhưng thực tế là vì muốn xem kịch vui miễn phí, không cần biết sẽ ra sao, Kim Tae Hyung rất chân thành cung kính dâng cho Dong Woon một lọ bột phấn màu tím.

"Đây là cái quái gì thế?" Dong Woon hỏi.

"Chất ăn mòn quần áo." Kim Tae Hyung đáp.

"Chất ăn mòn?" Dong Woon xanh mắt mèo, sợ hãi bảo vệ đôi bàn tay mềm mại quý báu của mình.

"Yên tâm đi, nó chỉ có tác dụng với các chất liệu may quần áo mà thôi." Kim Tae Hyung tự vẩy một chút bột phấn lên ống tay áo của mình, chỗ vải tiếp xúc với bột phấn dần dần mỏng đi rồi trở nên trong suốt, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.

Dong Woon vỗ tay tán thưởng: "Thứ tốt !!!!!"

"Tối nay trường anh sẽ tổ chức dạ hội hóa trang, rất nhiều quan khách tầng lớp thượng lưu đến tham dự, chú chỉ cần tìm cơ hội nào đó rắc chỗ bột phấn này ... lên người anh ta, đến lúc đó, toàn bộ quan khách sẽ được thưởng thức một màn thoát y vũ xuất sắc nhất từ trước tới nay." Kim Tae Hyung giao lọ bột cho cậu.

Dong Woon đón lấy nhưng vẫn có chút ngờ vực: "Hôm nay sao nhà ngươi lại tốt bụng như thế chứ?"

"Bởi vì," Kim Tae Hyung khẽ cười rồi đáp: "Chú chơi khăm anh ta một lần thê thảm, anh ta nhất định sẽ phản kích lợi hại hơn nhiều, cứ như vậy tuần hoàn hai bên ăn miếng trả miếng, chú cũng sẽ hứng đủ."

Dong Woon thở dài thườn thượt: "Quả nhiên là tính cách của cậu."

Kim Tae Hyung mỉm cười, chỉ mỉm cười mà thôi, hoàn toàn không đáp lại lời nào nữa.

Chuẩn bị đâu vào đấy, hai người cùng đi tới dạ hội.

Trên trần nhà những chùm đèn thủy tinh rủ xuống, trên tường đại sảnh được trang trí bằng những bức họa phục chế phong cách cổ xưa, sàn nhà cũng được tô vẽ chạm khắc tinh xảo, âm nhạc tao nhã, giai điệu vui vẻ.

Ai cũng mặc lễ phục, đeo mặt nạ.

Người muôn hình muôn dạng, mặt nạ cũng muôn hình vạn trạng theo.

Có một số người lựa chọn hóa trang thành hình tượng hoàn toàn trái ngược với bản thân ngày bình thường, ví dụ điển hình như Kim Tae Hyung, hắn đeo một cái mặt nạ mèo, một con mèo ngoan ngoãn vô hại.

Một số khác lại chọn cách hóa trang thành hình tượng có vài phần tương tự với bản thân ngày bình thường, ví dụ như Dong Woon, cậu đeo một chiếc mặt nạ yêu nữ, một yêu nữ ác độc mà quyến rũ.

Còn có một số người lựa chọn trung lập, ví dụ như Lee GikWang, hắn đeo một chiếc mặt nạ hoàng tử, một nửa đen, nửa trắng, không rõ là tà ác hay thiện lương.

Còn người bạn gái của hắn thì là một cô gái thanh tao lịch sự cao quý đeo một chiếc mặt nạ công chúa.

Lúc Dong Woon nhìn thấy tay của cô nàng kia đang khoác vào tay của Lee GikWang, người cậu bỗng run bần bật.

Bình thường với những tình huống đột ngột xuất hiện tình tiết đặc sắc này thì nguyên nhân chỉ có một, đó là nữ heo chính ghen, chợt nhận ra bản thân có tình cảm với nam heo chính....

Nhưng đối với Dong Woon, cậu mặt biến sắc chỉ bởi vì...: "Trời, cô nàng kia, cậu ta đang đeo Lily. Loại vòng tay thiết kế đặc biệt số lượng có hạn, cả thế giới này chỉ có ba cái!!!!"

"Cô ta là Celina Harriman, cha là nhân viên cao cấp của văn phòng chính phủ, mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, kết luận vẻ ngoài xinh đẹp, thân phận hiển hách. Quan trọng nhất là cô ta đang theo đuổi Lee GikWang." Kim Tae Hyung hoàn thành xuất sắc cậung việc tình báo của mình.

Dong Woon nhìn kỹ hai người kia một chút, cuối cùng chốt bằng một câu: "Thực là bông hoa nhài cắm bãi ... trâu mà.!"

"Nhưng mà không sao." Những ngón tay thon dài cẩn thận khẽ vuốt vuốt cằm, cậu chậm rãi nói tiếp: "Sau tối nay, cô ta sẽ nhận ra sai lầm ngu ngốc của mình."

Tuy nói như thế nhưng khi chân chính tiến hành kế hoạch thì lại gặp chút khó khăn.

Hai người này, ngày bình thường như nước với lửa không thể dung hòa, bây giờ làm sao có thể bình tĩnh hòa hoãn khiêu vũ chung một chỗ đây ?

Sợ Lee GikWang sinh nghi, Dong Woon cũng không dám manh động.

Thẳng đến dạ hội đã diễn ra hơn nửa thời gian tổ chức, khoảng cách ngắn nhất giữa hai người bọn họ vẫn còn ba mét.

Dong Woon ngồi một chỗ, nhàm chán uống rượu.

Nói ra thì rất khó tin nhưng mỗi lần dạ hội cậu đều ngồi yên lặng nhấm nháp đồ uống ở một góc. Bạn bè của cậu từng nói toạc móng heo nguyên nhân: Vì cậu quá quyến rũ hấp dẫn người khác. Vừa nhìn đã biết ngay là vị đại yêu nhân.

Đám con trai mặc dù rất thèm thuồng nhưng tự biết thân biết phận bản thân với không tới nên nhượng bộ lui binh, không tự rước lấy nhục nhã là tốt nhất.

Còn bên kia, Kim Tae Hyung bị bốn năm cậu bạn vây quanh, tất cả các cô nàng đó đều khẽ nghiêng đầu 45 độ về bên trái, say mê nhìn hắn.

Đùa sao? học y lại còn bộ dạng xuất chúng thế này quả thực đúng là trăm năm khó gặp mà!

Kim Tae Hyung khẽ mỉm cười: "Để tôi đi rót thêm cho mọi người chút rượu nhé."

"Không cần, không cần, chúng tôi không khát." Toàn thể đồng loạt đáp, đầu khẽ nghiêng 45 độ sang bên phải, tiếp tục say mê nhìn hắn.

Lại còn có những kẻ mê muội đến như vậy, thật đúng là ngàn năm khó gặp!

"Tae Hyung, nói cho chúng tôi biết bình thường anh thích làm gì vậy?"

"Giải phẫu thi thể." Kim Tae Hyung lẳng lặng nói.

Toàn thể đang nghiêng nghiêng đầu e lệ bỗng dựng thẳng hết lên.

"Vậy, anh thích ăn món gì?"

"Nội tạng." Giọng nói bình thản không mặn không nhạt.

Đám người líu ríu xúm quanh hắn vơi đi một nửa.

"Vậy, vậy còn... Anh thích dạng con gái như thế nào?" Vẫn còn một số không sợ chết yếu ớt hỏi

"Bất động, không nói lời nào, dĩ nhiên tốt nhất là..." Hắn vẫn mỉm cười như thường: "Không có hô hấp."

Lời này vừa nói ra, đoàn quân vây quanh hắn hoàn toàn giải tán.

Thì ra là, người con trai trăm năm khó gặp quý hiếm như vầy thế mà lại có sở thích cuồng xác chết, haiz....

Nhìn mấy cô nàng kia uể oải thất vọng tràn trề cất bước ra đi, Kim Tae Hyung không nhịn được nhếch mép cười, hắn cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng khẽ lắc.

Qua lớp thủy tinh mỏng manh của cái ly, hắn nhìn thấy một người đang bước tới chỗ Dong Woon.

Một người con trai.

Không, không phải là Lee GikWang.

Lee GikWang đang tay trong tay khiêu vũ cùng Celina, động tác của hai người thật là không chê vào đâu được, rực rỡ hoàn hảo.

Mỗi lần diễn ra những cảnh tượng trong truyền thuyết này sẽ có một số người xuất hiện làm diễn viên quần chúng, nữ A và nữ B thở dài nói: "Đẹp đôi quá đi mất! đúng là chỉ có công chúa mới xứng với hoàng tử mà thôi."

Còn người con trai có mái tóc vàng óng, dưới ánh đèn neon càng thêm nổi bật, khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Anh ta bước tới trước mặt Dong Woon, chìa tay ra, thái độ khiêm tốn, tư thế ưu nhã: "Woon, không biết tôi có vinh hạnh được khiêu vũ cùng cậu không?"

Hai diễn viên quần chúng A và B phát huy tác dụng thứ hai của họ, đó là giới thiệu nhân vật mới xuất hiện: "A, người kia, chẳng phải là anh trai của Celina, kỳ phùng địch thủ duy nhất của Lee GikWang, Bradley Harriman đó sao? Đừng nói là anh ta phải lòng Dong Woon rồi nhé?"

Đối mặt với người con trai tóc vàng này, Dong Woon đang muốn đáp lại cái gì đó thì phía sau cậu lại vang lên giọng nói quen thuộc, trầm ấm đầy hấp dẫn, đó là giọng nói kẻ thù không đội trời chung với cậu: "Xin lỗi, cậu ấy sẽ chỉ khiêu vũ với tôi mà thôi."

Lần này, mới là Lee GikWang.

Mặc kệ hắn mời cậu khiêu vũ là vì lý do gì cũng làm cho Dong Woon nhớ tới một thành ngữ "Tự chui đầu vào rọ" Vì vậy cậu hoàn toàn tự nhiên đặt đôi bàn tay mềm mại nhỏ xinh vào tay hắn, thản nhiên cười: "Đúng vậy, tôi và Lee thiếu đây đã sớm hẹn ước rồi."

Vũ khúc bắt đầu, hai người đi vào sàn khiêu vũ. Toàn bộ ánh mắt mọi người có mặt nơi đây đều đổ dồn về phía hai người.

Ác ma và hoàng tử. Tổ hợp quái dị đến cỡ nào!

Điệu Waltz du dương ngân vang khắp căn phòng. Lee GikWang đặt tay lên eo Dong Woon, yên lặng nhìn cậu.

Dong Woon cũng không tránh né: "Tại sao mời tôi khiêu vũ?" Cậu hỏi.

"Cậu thử nói xem?" Hắn hỏi ngược lại.

"Nếu tôi không biết anh thì tôi sẽ cho rằng anh đang ghen đấy." Cậu cười.

"Ý của cậu là, cậu hiểu rất rõ tôi?" Hắn cũng cười.

"Người hiểu rõ anh nhất chính là địch nhân của anh, câu này chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua à?" Cậu liên tiếp xoay hai vòng tròn

"Vậy còn cậu thì sao? Vì cái gì mà đồng ý lời mời khiêu vũ của tôi?" Hắn ôm eo cậu, ngừng động tác xoay tròn của cậu, hắn tiến về phía trước còn cậu lùi lại phía sau.

Tư thế cực kì mập mờ, ánh mắt hai người giao nhau, như có tiếng kim loại chạm vào nhau, những ánh nhìn hình viên đạn không ngừng bắn đi bắn lại giữa hai người.

Nhưng dưới con mắt đầy hoang tưởng của quần chúng xung quanh thì đó là liếc mắt đưa tình vô cùng tình ý.

Diễn viên quần chúng A và B lại được dịp phát huy tác dụng thứ ba của mình, rất rõ ràng lộ ra ánh mắt đầy khinh bỉ, đột nhiên lại xuất hiện một nam heo cực kì xứng đôi với nữ heo chính.

99% các tình huống phát sinh như thế này, quần chúng nhân dân sẽ đề cao nam heo mới xuất hiện còn hạ thấp nữ heo chính, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

"Có lầm không vậy? Tại sao Lee GikWang lại thân mật với Dong Woon như vậy chứ? Ác ma thì làm gì xứng với hoàng tử!"

Còn anh em nhà Harriman im lặng đứng như trời trồng, nghẹn ngào không nói lên lời nào.

"Tại sao tôi lại đồng ý khiêu vũ với anh hả?" Dong Woon nháy mắt tinh nghịch mấy cái: "Chẳng lẽ anh không có lòng tin vào mị lực của bản thân sao?"

"Nếu như cậu vì lí do đó mà đồng ý thì tôi hy vọng cậu sẽ không hối hận." Lee GikWang hai mắt chợt lóe sáng.

"Người hối hận? Có lẽ sẽ là anh đó." Dong Woon cũng giống như ai đó, hai mắt chợt lóe sáng.

Dứt lời, không khí giữa hai người đã quái dị lại càng trở nên quái dị hơn gấp bội, vô cùng nghiêm trọng.

Có cái gì đó không đúng, cực kì không đúng!

Cả hai người đều nhận thấy sự thỏa mãn đắc ý như sắp trả thù thành cậung trong mắt đối phương.

Chẳng lẽ là....

Toàn bộ hội trường xung quanh vang lên tiếng kêu kinh hãi.

Diễn viên quần chúng A và B phát huy cậung dụng cuối cùng của mình: "Hai người họ, quần áo của hai người họ.... Biến mất rồi!"

Đêm đó, tất cả những ai tham dự dạ hội đều được tận mắt chứng kiến quần áo của Lee GikWang và Dong Woon đầu tiên là mỏng dần, sau đó trở thành trong suốt và cuối cùng là biến mất hoàn toàn!

Trước bàn dân thiên hạ, lễ phục dạ hội của hai người không cánh mà bay. Hai người họ đứng trên sàn khiêu vũ, trên người chỉ còn mỗi mảnh đồ lót.

Khung cảnh ấy quả thực rất thê thảm.

Đứng trong góc của đại sảnh, Kim Tae Hyung cầm trên tay ly rượu, khẽ mỉm cười.

"Thế này, chơi mới vui hơn nhiều!"

————————————

Sáng sớm hôm sau, hai người lần đầu tiên gạt hận thù cá nhân sang một bên, lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến, cùng nhau tới tìm Kim Tae Hyung tính sổ.

Nhưng Kim Tae Hyung vẫn rất bình thản bám chặt lấy cái bàn mổ, làm tổ trong phòng giải phẫu tử thi, chết cũng không chịu đi ra.

"Kim Tae Hyung, có bản lĩnh thì mau cút ra đây cho ta!" Hai người nào đó nổi giận đùng đứng gào thét.

"Có bản lĩnh thì các ngươi thử vào đây xem?" Một người thản nhiên nhàn nhã đến cực độ nói vọng ra.

"Ngươi có phải đàn ông hay không vậy?" Hai người nào đó hốc mắt bốc lửa.

"Ờm, về cái vấn đề đó thì chính ta cũng không quan tâm nhiều lắm." Cái người ở bên trong kia tiếp tục phát huy độ trơ đạt max level của mình.

"Tại sao lại chơi chúng ta như vậy?!" Hai người nào đó giận đến bầm tím mặt mày.

"Hai người không cảm thấy, làm như vậy rất vui vẻ sao?" Một người nào đó ở trong kia không chút hoang mang, hỏi ngược lại như lẽ đương nhiên.

"Không cảm thấy!!!!!" Hai người nào đó gân xanh nổi đầy, sắp sửa bạo phát.

"Vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc cho hai ngươi!" Tên kia lại trả lời không mặn không nhạt, thái độ rất không sợ chết.

"@ # ¥ %. . ." Hai người luôn luôn tỉnh táo ngày hôm nay đã bị bức tới mức sắp phát điên, rất muốn gây ra một vụ huyết án tại đây.

Dong Woon liếc liếc mắt thúc giục Lee GikWang: "anh đi vào tẩn cho nó một trận đi!"

Lee GikWang khẽ liếc mắt nhìn căn phòng Kim Tae Hyung ở bên trong, hắn đang cúi đầu, chăm chú tiến hành giải phẫu khám nghiệm tử thi, cái kính hắn đeo mắt bắn tung tóe còn cái xác bên cạnh thì ổ bụng bị mổ banh ra, các loại lòng mề dạ dày ruột non ruột dạ bị lôi ra rồi lắp vào lẫn lộn trộn vào nhau.

Lee GikWang nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó quay lại nhìn Dong Woon: "Cậu là anh của hắn, cậu đi vào dạy cho hắn một bài học đi!"

Dong Woon lại quay sang liếc nhìn Kim Tae Hyung cách đó không xa, hắn vẫn cúi đầu, đang từ từ móc ra khỏi lồng ngực thi thể đó một quả tim dầm dề máu, rồi hắn nở nụ cười kì dị.

Dong Woon cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quyết định dùng phương pháp khích tướng: "Lee GikWang, không ngờ anh chỉ là kẻ đi bắt nạt người yếu hơn mình, chỉ biết bắt nạt một chàng trai yếu đuối nhu nhược như tôi thôi."

Lee GikWang không dễ trúng kế, cười khẩy: "Cậu quá khiêm tốn rồi, một chàng trai "yếu đuối nhu nhược" như cậu không có mấy người dám chọc vào đâu."

"Thế nào? Đối với sự kiện "hái đào" lần trước anh vẫn còn canh cánh trong lòng hử?" Dong Woon cười mà như không cười.

"Kinh nghiệm lần trước trở thành người gián đối với cậu còn quá mới mẻ à?" Lee GikWang cũng không kém, đáp lại liền.

"Tối hôm qua, chỉ còn mỗi cái quần chip con con đứng giữa sàn khiêu vũ, tình cảnh đó sợ rằng sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời của các hạ nhỉ?" Dong Woon ánh mắt cũng như biết cười.

"Cậu cũng chung cảnh ngộ còn gì." Lee GikWang dương dương tự đắc, có chết cũng phải có người chết cùng, hảo tâm nhắc nhở cậu.

"Tôi có mặc đồ lót bên trong mà." Dong Woon chống chế.

"Theo tôi thấy mặc vậy cũng chả che được bao nhiêu đâu." Lee GikWang không cho là đúng.

"Anh không hỏi đã nhìn trộm, hạ lưu!" Dong Woon khịt mũi khinh bỉ.

"Cậu không hỏi đã tự ý dâng cảnh xuân cho tôi xem, càng hạ lưu hơn!" Lee GikWang phản kích.

Hai người lại bắt đầu một cuộc khẩu chiến dữ dội và mãnh liệt, chỉ thấy cảnh tàn sát khốc liệt, máu văng tung tóe.

Bên trong phòng thí nghiệm, Kim Tae Hyung cúi đầu nhìn con dao mổ đẫm máu trên tay mình, hắn thấy hình ảnh hắn phản chiếu trên con dao sáng lóe kia đang nhếch mép nở một nụ cười thần bí.

"Chuyện càng ngày càng thú vị, ha!"

Lần này giao chiến, lưỡng bại câu thương, Dong Woon và Lee GikWang tạm thời đình chiến, hai người đều tự động im lặng rút lui để bảo toàn lực lượng. [Lưỡng bại câu thương: cả hai đều thiệt; hai bên cùng thiệt hại; cả hai cùng bị thua thiệt; hai hổ cắn nhau, con què con bị thương]

Bọn họ không vội nhưng có người lại sốt ruột thay.

Mấy ngày nay, liên tục có những kẻ rất không quang minh chính đại âm thầm đánh lén Dong Woon.

Ví dụ như, khi cậu lên cầu thang, sẽ có kẻ từ trên lầu quăng một cái muôi xúc kem cỡ bự xuống.

Ví dụ như, lúc cậu ăn cơm trưa, trong súp có kẻ nào đó rắc thêm muối vào mặn đến mức có thể chết một con mèo.

Lại ví dụ như, giờ cậu lên lớp, chỗ ngồi đã bị kẻ nào đó chát chát bã kẹo cao su thơm lừng.

Chỉ có điều, tất cả điều đó đối với Dong Woon ảnh hưởng không nhiều lắm.

Bởi vì————

Lúc muôi xúc kem đại bự rơi xuống đầu, cậu phản ứng rất nhanh dùng sách đang cầm trên tay đỡ lấy, sau đó cầm chắc cái muôi trên tay, không nói nhiều lời phi thẳng lên lầu rồi ném luôn cái muôi vào mặt kẻ vừa giở trò đùa quái đản đó.

Đang dùng bữa, cậu "không cẩn thận" làm đổ bát súp nóng hôi hổi mặn chết một con mèo kia lên đầu kẻ vừa giở trò đùa quái đản.

Giả vờ như không biết cái ghế bị dính cao su, cậu thong thả bước tới gần chỗ ngồi đột nhiên quay ngoắt lại túm ngay kẻ vừa giở trò đùa quái đản đang ngồi cười trộm sung sướng, ấn kẻ đó vào cái ghế bị dính cao su.

Dong Woon phát hiện một điều, tất cả các trò đùa thủ phạm đều là nữ.

Mà phụ nữ kiếm chuyện với phụ nữ, 90% nguyên nhân là vì đàn ông.

Mà đàn ông ở bên cạnh cậu chỉ có Kim Tae Hyung và Lee GikWang.

Kim Tae Hyung tuyết đối không phải là nguyên nhân, một tên biến thái như vậy, yêu hắn chính là một hành vi tự sát, đương nhiên không có cậu nàng nào dám tự dấn thân vào nơi hang hùm nọc rắn rồi.

Như vậy chỉ còn lại Lee GikWang mà thôi, cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông này duyên hoa đào xem ra cũng không tệ lắm.

Đặc biệt là bên cạnh hắn còn túc trực 24/7 một cây si cực to có khả năng giật dây những nữ sinh khác đối phó với mình.

Không sai, chính là cậu ta bày trò!

Dong Woon mới nghĩ tới đây chưa kịp hành động thì trò đùa mới đã xuất hiện.

Lần này có chút mãnh liệt, có người lên diễn đàn trường tung ảnh nude của cậu.

Trong ảnh thân hình nhỏ nhắn hấp dẫn của cậu đang quấn lấy một mãnh nam, rất thân mật.

Chúng đều đã được xử lý qua chương trình cắt ghép ảnh rất tỉ mỉ cẩn thận. Xem sơ qua số lượng ảnh rất lớn.

Cái gì nhịn được sẽ nhịn nhưng có những thứ nhịn không được thì việc đếch gì phải nhịn.

Dong Woon in mấy tấm ảnh đó ra, cầm trong tay trực tiếp chạy tới nhà Celina Harriman.

Không hổ là thế gia vọng tộc, nhà lớn, phô trương lớn, lá gan càng lớn hơn nữa. Dong Woon ngồi đợi ở phòng khác dưới lầu hơn mười phút đồng hồ, Celina mới tung tăng đi đến.

"Xem ra cậu đã biết." Celina hai tay chống hông, từ trên cao nhìn xuống Dong Woon.

"Cô biết, hành vi lần này của cô rất sai lầm không?" Dong Woon hỏi.

"Rồi sao? Hại cậu bị người người nhà nhà chỉ chỏ chế giễu? Hại cậu không còn cách nào ở lại cái trường này? Hại cậu mất hết thể diện? Celina cười cười hả hê đắc ý.

"Ồ, những cái đó chẳng quan trọng lắm đâu." Dong Woon thoải mái khoát khoát tay.

Nụ cười trên môi Celina đông cứng lại: "Vậy cậu đến tìm tôi làm cái gì?"

Dong Woon giở tấm ảnh ra đặt xuống trước mặt Celina, nói: "Quan trọng là ở chỗ, làm sao cô có thể ghép đầu tôi vào mấy người này cơ chứ? Cậu ta chân còn ngắn hơn tôi nhiều, tôi cảm thấy mình rất thiệt thòi."

Celina hai khóe mắt co giật liên tục.

"Còn nữa, đời này tôi ghét nhất là loại mãnh nam, mới nhìn đã khiến tôi nghĩ ngay tới Yong JunHyung, tên khốn độc tài rất bla bla... Vì thế cho nên..." Dong Woon thản nhiên cười: "Kính mời cô làm thêm một lần nữa."

Celina thái dương gân xanh nổi đầy.

"Làm xong nhớ cho tôi xem qua một chút nhé, tôi nhất định sẽ tích cực đóng góp ý kiến sửa đổi, cứ như vậy đi, tôi đi đây!"

Dong Woon vẫy tay chào, chưa kịp đi đã bị Celina gọi giật lại: "Cậu không hỏi tại sao tôi lại đánh lén cậu hả?"

Dong Woon xoay người, đôi môi  nở một nụ cười nhạt: "Là vì Lee GikWang?"

"Đúng vậy." Celina chăm chú quan sát sắc mặt Dong Woon: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng bao giờ nghĩ cách tiếp cận Lee GikWang."

"Yên tâm đi." Dong Woon chớp chớp hàng mi dài của mình: "Tôi sẽ không đời nào thích loại đàn ông thể lực yếu nhớt như vậy đâu."

"Tôi không cho phép cậu nói như vậy!" Celina vì người trong mộng bị kẻ khác xỉ nhục rất là bất bình lên tiếng quát.

"Ý của cô là tôi nhất định phải thích hắn?" Dong Woon hết lần này tới lần khác chọc cậu ta nổi điên.

"Ý của tôi là, anh ấy không hề kém cỏi như thế!" Celina tức giận đến tím tái mặt mày.

"À thì ra là vụ thể lực của hắn không kém cỏi, vậy thì tôi phải thích hắn à?" Dong Woon như có điều phức tạp cần suy nghĩ.

"Không được nói có hay không, anh ấy rất kém cỏi, tuyệt đối kém cỏi, cậu không thể thích anh ấy!" Celina vội vàng nói.

"Đó không phải là ý tôi vừa nói sao?" Dong Woon chau mày, nói: "ô nói chuyện gì mà bừa bãi, thật là kỳ quái."

Celina tức đến hộc máu, ngồi phịch xuống ghế salon, nghẹn ngào nói không nên lời.

Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền tới từ sau lưng cậu.

Dong Woon quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai tuấn tú tóc vàng hoe.

Hắn đứng dựa vào tường, nháy mắt mỉm cười với cậu: "Chúng ta lại gặp nhau, Woon."

"Anh..." Dong Woon cảm thấy người này có chút gì đó quen quen: "Anh là..."

Bradley Harriman nhàn rỗi đứng đó, đợi cậu nói ra tên mình.

"Chẳng lẽ anh là..." Dong Woon dần dần nghĩ tới.

Nụ cười bên khóe miệng Bradley Harriman càng sâu.

"Chẳng lẽ anh là nhân vật nào phối hợp diễn với cậu ta như quần lót và áo lót gắn bó mật thiệt trong kịch bản truyền thuyết?" Thật không may cho hắn, câu trả lời hắn chờ đợi lại là một câu như thế.

Bradley hai bả vai cứng ngắc lại, hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi là người đêm đó muốn mời cậu khiêu vũ."

"Ồ..." Trong giọng nói ai đó có sự không xác định.

"Lúc trang phục của cậu... biến mất, đến bên cạnh, khoác áo véc lên người che cho cậu." Bradley tiếp tục nhắc nhở.

"À..." Người nghe vẫn đang cố vắt óc nhớ lại.

"Người sau khi đưa cậu về nhà thì bị cậu sập ngay cửa vào tay." Bradley rốt cuộc cũng xuất đòn sát thủ.

"Ồ...à..." Dong Woon cuối cùng cũng nhớ ra: "Đúng rồi, chính là anh."

"Xem ra em gái tôi đã làm rất nhiều chuyện không phải với cậu." Bradley nói: "Woon, thật sự xin lỗi cậu, đều là do tôi quá nuông chiều khiến cho nó trở nên hư hỏng như vậy, tôi sẽ phạt nó thật đích đáng."

"Phạt?!" Celina hai mắt trợn tròn: "Bradley! Anh nói thế là có ý gì?"

"Lần này em thực sự rất quá đáng, ngoan ngoãn chịu cấm túc hai tuần đi." Bradley tuyên bố.

"Em không chịu." Celina lớn tiếng phản kháng.

"Như vậy thì anh chỉ còn cách đem tất cả chuyện này báo cáo với cha mẹ thôi." Bradley nhàn nhạt nói.

"Anh dám!" Celina giận đến gần nghẹn chết rồi.

Bầu không khí giữa hai an hem trong nháy mắt trở nên căng thẳng, sặc sụa mùi thuốc súng. ©

"Đừng như vậy, cấm túc hai tuần lễ tôi thấy thật sự quá nghiêm khắc." Dong Woon nhẹ nhàng cười một tiếng hóa giải bầu không khí căng thẳng kia: "Hay là thế này đi, tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy một số hoạt động công ích xã hội, được không?"

"Cũng là Woon suy nghĩ chu đáo rồi." Bradley gật đầu đồng ý.

Celina cũng không hó hé lời nào phản đối, chỉ có điều cậu thấy hơi sờ sợ, sao Dong Woon lại cười quỷ dị như thế kia chứ, rất rất quỷ dị đó!

Trong phòng thí nghiệm.

Kim Tae Hyung moi quả tim của bệnh nhân vừa mới qua đời, đặt vào bên trong một cái hộp chế tạo đặc biệt ở bên cạnh.

Còn Celina mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch như người chết đuối đang cầm cái hộp chế tạo đặc biệt kia...giọng nói run rẩy: "Dong Woon, rõ ràng đã nói để cho tôi đi làm cậung ích xã hội cơ mà, tại sao cuối cùng lại bắt tôi, tới đây, giúp anh, giải phẫu, thi thể hả?"

"Xác chết quyên tặng, tạo phúc cho xã hội, đây là hoạt động còn cao hơn công ích xã hội một bậc đó." Kim Tae Hyung nhếch mép cười, nụ cười nham hiểu xảo trá giống Dong Woon như đúc. Sau đó, hắn tiếp tục thọc tay vào lồng ngực của xác chết kia, lần này moi ra một lá gan máu chảy đầm đìa.

Celina sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn cuối cùng, như ước nguyện của bản thân cậu nàng ngã xuống, rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Phiên ngoại: Thiên thần cánh đen cùng ác quỷ phần 8

Một tin tức giật gân bùng nổ khắp trong cùng ngõ hẻm của ngôi trường, Dong Woon hẹn hò với Bradley.

Hai người hẹn nhau cùng đi tự học, ăn cơm, viết luận văn, trên căn bản một ngày phần lớn thời gian là dính chặt lấy nhau.

Bradley cũng coi là bạch mã hoàng tử danh xứng với thực, vẻ ngoài anh tuấn khôi ngô, gia thế cực tốt, tiền đồ rộng mở.

Rất nhiều người trước sau như một nghĩ vắt óc cũng không tài nào hiểu nổi tại sao cả hai đại tài tử Lee GikWang và Bradley đều rơi vào ma trảo của yêu nữ Dong Woon.

Chẳng lẽ gần đây thịnh hành mốt hoàng tử kết đôi với yêu nữ sao?

Vì thế cho nên, các nữ sinh khác bắt đầu vô tình mà cũng như cố ý đi theo con đường của Dong Woon.

Trong một thời gian ngắn, binh đoàn yêu nữ đã tăng lên đáng kể.

Bradley dừng xe, vượt lên trước mở cửa cho Dong Woon xuống xe.

Rất quý phái và lịch thiệp, đủ làm cho mọi cậu nàng si mê điên đảo.

"Cảm ơn." Dong Woon thản nhiên cười, nhẹ nhàng hôn phớt lên má hắn: "Ngày mai gặp lại."

Bradley đưa tay lên chạm vào chỗ má đôi môi mềm mại của Dong Woon vừa đặt lên, nơi đó lưu lại một dấu son môi, giống như một thứ bùa chú đầy ma lực, dần dần lấp đầy tâm trí hắn, khiến hắn hoàn toàn say mê.

Nhìn bóng dáng yểu điểu của Dong Woon, hắn đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng gọi giật cậu lại: "Dong Woon, chờ một chút!"

"Chuyện gì vậy?" Dong Woon xoay người lại hỏi.

"Thiếu chút nữa thì quên mất, ngày mai cha anh muốn mời em tới nhà dùng bữa, có được không?" Bradley ướm hỏi.

"Được thôi." Dong Woon sảng khoái nhận lời.

"Vậy thì tốt quá." Bradley yên lòng: "Em không cần phải quá lo lắng, hãy cứ là chính em là được rồi."

"Không thành vấn đề." Dong Woon giơ ngón tay tạo thành chữ "OK"

"Được rồi. Tối mai bảy giờ anh tới đón em, bye bye!"

Bradley lên xe, nhấn ga, nghênh ngang rời đi.

Dong Woon cười tủm tỉm mở cửa ra, ngay khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon phòng mình thì nụ cười trên môi chợt đông cứng lại.

"Xem ra tâm tình của cậu hôm nay rất tốt ha?" Lee GikWang hai mắt dán chặt vào màn hình TV, có vẻ rất rảnh rỗi hỏi thăm.

Dong Woon ngồi xuống bên cạnh hắn, vớ lấy cái mài móng tay, như thể không nhìn thấy Lee GikWang: "Lee thiếu, chỗ này hình như là phòng của tôi thì phải?"

"Chính Kim Tae Hyung mời tôi tới." Lee GikWang nhàn nhạt giải thích.

"À há, từ khi nào anh và nó biến thành đôi bạn tốt vậy?" Dong Woon hỏi.

"Từ lúc cậu và tôi trở thành kẻ thù." Lee GikWang trả lời.

"Kẻ thù? Anh không nhắc tới thì tôi cũng quên béng đi rồi đấy." Dong Woon mài mài bộ móng cầu kì của mình: "Chỉ có điều gần đây tôi bận bịu quá, không muốn cùng anh đấu đá nữa."

"Bận rộn hẹn hò với Bradley phải không?" Lee GikWang hỏi.

"Không ngờ anh cũng hóng hớt đến như vậy?" Dong Woon liếc mắt nhìn hắn một cái, hàng lông mi dày cong vút khẽ rung động.

"Cậu cảm thấy hai người rất hợp sao?" Lee GikWang lại hỏi.

Dong Woon dừng động tác: "Vấn đề này, có quan hệ đến anh à?"

Lee GikWang chuyển rời ánh mắt từ màn hình tivi, tai trái khoác lên lưng ghế salon, xoay người đối diện với cậu, hờ hững cười khẩy một cái: "Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu mà thôi."

Dong Woon cũng khoác tay lên lưng ghế salon, xoay người nhìn thẳng vào hắn, yêu kiều cười khẽ một tiếng: "Chẳng phải mới vừa rồi anh nói... chúng ta là kẻ thù sao? Hẳn là nên tìm cách trừ khử tôi càng sớm ngày nào anh càng hả hê vui vẻ ngày ấy mới đúng chứ, thế quái nào mà bây giờ anh lại đột nhiên có lòng tốt muốn "nhắc nhở" tôi là sao?"

"Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra." Lee GikWang đưa tay nâng cái cằm nhỏ xinh của cậu lên: "Không có cậu làm đối thủ, cuộc sống này sẽ rất nhàm chán."

"Anh biết không? Phụ nữ rất mau chán, không dành nhiều hứng thú với một cuộc thi đấu vô nghĩa giống như đàn ông đâu, cho nên... Trò chơi giữa chúng ta kết thúc!" Dong Woon gạt tay hắn ra, đứng lên và nói: "Tôi phải đi đắp mặt nạ rồi, Lee thiếu, anh cứ từ từ mà thưởng thức tivi đi nhé."

Dứt lời, cậu hăm hở ôm cái cặp thướt tha duyên dáng lướt lên lầu.

"Dong Woon." Lee GikWang bỗng gọi giật cậu lại.

"Ngài còn điều gì cần căn dặn sao?" Dong Woon nghiêng người, dựa vào lan can cầu thang, nhìn hắn.

"Cậu và Bradley không phải cùng một loại." Giọng nói của Lee GikWang rất bình tĩnh, không có hài hước, không có châm chọc, chỉ như một câu trần thuật bình thường.

"Yêu nữ cùng hoàng tử, ý anh là cái này sao?" Dong Woon nhún nhún vai: "Nhưng mà ở hiện thực cuộc sống không phải không có, anh hãy nhìn xem có bao nhiêu cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa với nhau."

"Tôi không muốn nói đến điều đó." Lee GikWang nói.

Đứng quan sát từ vị trí của Dong Woon thì đôi mắt của Lee GikWang đã bị những sợi tóc mái trước trán che lấp đi phần nào, không thể thấy rõ cảm xúc tình cảm gì tồn tại trong đôi mắt ấy.

Cậu lặng im không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi lên lầu.

"Anh lại chọc cậu ấy nổi điên rồi hả?" Kim Tae Hyung từ tầng hầm chui lên, hỏi.

"Không, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu ấy, nhắc nhở với tư cách một người bạn mà thôi." Lee GikWang phủ nhận.

"Tôi thật không ngờ rằng, anh coi cậu ấy là bạn đấy." Kim Tae Hyung nhàn nhạt liếc xéo hắn một cái.

Lee GikWang một lần nữa chuyển ánh mắt dán chặt vào màn hình tivi đang phát ánh sáng lờ mờ: "Chính tôi cũng không thể ngờ được điều đó."

7 giờ, Bradley đúng hẹn tới đón cậu.

Lúc nhìn thấy Dong Woon, trong lòng Bradley không khỏi ngân nga ca ngợi.

Thật là đẹp quá!

Cậu mặc một chiếc áo phông màu đỏ sậm, bên hông có nhiều nếp gấp độc đáo làm nổi bật đôi chân thẳng tắp, dáng người gợi cảm.

Màu đỏ sậm mặc trên người cậu chỉ càng tăng thêm vẻ đẹp cuốn hút của cậu chứ không hề khiến cậu trở nên tầm thường, làm nền để tô đậm thêm vẻ mê người của cậu. Bất cứ người đàn ông nào bây giờ đứng trước mặt cậu cũng sẽ bị vẻ tuyệt diệu này mê hoặc ngay tức khắc.

Chỉ có điều, trong số những người đàn ông đó không bao gồm cha của Bradley. Lúc John Harriman nhìn thấy Dong Woon, ánh mắt vằn lên giận dữ cùng bất mãn, nhưng dù sao ông ta cũng đã lăn lộn trong chính giới hơn mười năm, kinh nghiệm có thừa nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không để lộ ra chút sơ hở nào.

Hỏi thăm qua loa vài câu, người giúp việc bước tới dẫn họ đi dùng bữa, bọn họ ba người cùng đi vào phòng ăn. Trong phòng, có hai người đã sớm ngồi đợi bên trong. Một người đương nhiên là Celina, còn người thứ hai thì lại chính là... Lee GikWang!

Dong Woon hít một hơi thật sâu. Người đàn ông này, thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà!

Lee GikWang nhíu mày nhìn về phía cậu. Dong Woon đành miễn cưỡng gật đầu đáp lại hắn bằng một nụ cười cứng nhắc.

Celina ngay lập tức phóng ánh mắt hình viên đạn về phía cậu. Bradley trong lòng nghi ngờ nổi lên vô hạn. John Harriman đại nhân thì âm thầm quan sát đánh giá cả bốn người.

Trong lòng mỗi người đều có những toan tính suy nghĩ riêng, bữa cơm này ăn đến là quỷ dị.

Rốt cuộc, John Harriman phá vỡ sự trầm mặc căng thẳng, ông hỏi: "Cha của cậu đây hiện đang làm nghề gì vậy?"

"Thưa bác, ông ấy hiện đang làm viện trưởng một bệnh viện ạ." Dong Woon trả lời.

Lee GikWang chen vào nói: "Sao tôi nhớ rõ ràng Kim Tae Hyung nói rằng cha cậu buôn lậu súng ống đạn dược cơ mà?"

Dong Woon khóe mắt giật giật một chút: "Có sao? Anh nhớ lầm rồi."

John Harriman khẽ gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Cậu bình thường thích làm những gì? Piano? Hay nghe opera?"

Lee GikWang lại một lần nữa chen miệng vào nói: "Sống phóng túng!"

John Harriman nhăn mặt nhíu mày.

Dong Woon chậm rãi nói: "Còn có, mua sắm."

John Harriman lại hỏi: "Mấy ngày nghỉ này cậu đã có dự tính gì chưa? Nghe nói ban giám hiệu nhà trường tổ chức một chuyến công tác từ thiện đến Châu Phi giúp đỡ những trẻ em thiếu thốn nghèo nàn, cậu hẳn cũng đã ghi danh rồi nhỉ?"

Lee GikWang xen mồm vào như chuyện thường ngày ở huyện: "Tae Hyung nói, cậu ấy sợ da rám nắng sạm đi nên đời nào đi chứ."

Ánh mắt nhìn Dong Woon của John Harriman có chút xem thường: "cậu, vì nguyên nhân đó thật sao?"

Dong Woon phản bác: "Đương nhiên không phải, cháu chỉ lo lắng bên đó thiếu nước không thể tắm mà thôi."

"........" John Harriman á khẩu, không còn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.

Sau bữa cơm, John Harriman cho gọi con trai vào thư phòng, không vòng vo mà ra lệnh luôn: "Đợi lát nữa đưa cậu ta về con phải chia tay ngay lập tức."

"Tại sao ạ?" Bradley kinh hãi.

"Con là con trai độc nhất của cha, cả gia tộc Harriman chúng ta tất cả đều toàn lực ủng hộ con gia nhập Nhà Trắng, vì thế cho nên người vợ trong tương lai của con nhất định phải là một cậu gái cao quý thanh tao lịch sự, thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc, chứ không thể là người đàn ông kia được." John Harriman nói.

"Nhưng con thích cậu ấy." Bradley ánh mắt kiên định: "Con hy vọng người vợ trong tương lai của con sẽ là cậu ấy."

"Con!!!!" John Harriman nổi cơn tam bành.

"Cha, nghề nghiệp của con đã sớm bị cha sắp đặt, con tuyệt đối không để hôn nhân của con cũng bị cha bố trí tự định đoạt nữa đâu." Bradley nói xong, xoay người đi ra ngoài.

John Harriman ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng kiên định của con trai, ánh mắt trầm xuống.

Ông ta nhấc ống nghe lên, gọi một cuộc điện thoại: "A lô, làm cho ta một việc."

Trên đường về nhà, Bradley cứ luôn im lặng.

Dong Woon cũng nhận ra, nhịn không được, hỏi: "Tại sao sau khi nói chuyện với cha xong, sắc mặt của anh lại khó coi như vậy? Có phải ông ấy không hài lòng với em đúng không?"

Bradley không trả lời, hồi lâu sau, rốt cuộc thở dài nói: "Đúng vậy."

"Quả nhiên." Dong Woon lắc đầu.

"Em đừng lo, cho dù cha anh phản đối cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta." Bradley cầm tay cậu: "Cũng không sợ ông ấy giở trò cắt đứt nguồn lực kinh tế, anh có thể tự kiếm học bổng, sang năm sau khi tốt nghiệp, anh sẽ ra ngoài tìm việc, sau đó mình có thể xây dựng gia đình rồi."

"Xây dựng gia đình, ý anh muốn nói là sinh con ấy hả?" Dong Woon hỏi.

"Đúng vậy, anh rất thích trẻ con, sau này chúng ta sẽ sinh vài ba đứa, em đồng ý chứ?" Bradley cười hỏi.©

Dong Woon vội rút bàn tay nhỏ nhắn đang bị hắn nắm thật chặt: "Em không thích trẻ con."

"Vì sao?" Bradley kinh ngạc.

"Bởi vì..." Dong Woon cụp mắt xuống: "Vóc dáng sẽ bị biến dị."

"Quả nhiên lý do đó chỉ có mình em." Bradley cười ha hả, cũng không thèm để ý: "Đến lúc đó em sẽ không còn để ý đến điều này nữa đâu."

Dong Woon nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhã thong thả như đi chơi chợt biến mất, cậu nghiêm túc nói: "Bradley, chúng ta chia tay nhé."

Xe bỗng phanh gấp lại

Bradley không thể tin vào tai mình: "Tại sao?"

"Bởi vì chúng ta không hợp nhau." Dong Woon nói ra sự thật.

"Là vì cha anh ư? Anh đã nói rồi không cần bận tâm đến ông ấy, chúng ta có thể..."

"Không, bởi vì chính bản thân chúng ta." Dong Woon cắt đứt lời của hắn: "Em và anh, không phải cùng một loại người."

"Em nói vậy là sao?" Bradley mờ mịt không hiểu gì.

Dong Woon xoay đầu lại, vẻ mặt quyễn rũ tà mị của yêu nữ ngày thường đã quay trở lại: "Muốn ở bên cạnh anh mà phải trải qua biết bao ngăn trở như vậy thì thật sự quá mệt mỏi. Còn em, bây giờ chỉ muốn được tự do yêu thương, một tình yêu không bị gò bó ép buộc, anh hiểu chưa?"

Bradley nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

Bradley đúng là hoàng tử trong truyền thuyết, dù bị đá vẫn giữ vững phong độ của mình, im lặng tiếp tục lái xe đưa cậu về tận nhà.

Dong Woon nằm vật lên giường, nhắm hai mắt lại, thở dài thườn thượt.

Ác ma và hoàng tử, quả nhiên không thể nào ở bên cạnh nhau được.

Bởi vì, hoàng tử là loài người, còn ác ma thì là... loài lang sói.©

Bọn họ cho dù ở bên cạnh nhau cũng vĩnh viễn không thể nào có con được.

Điều này đối với Bradley mà nói thật sự quá bất công.

Vì vậy, nhân lúc tình cảm còn chưa cắm rễ quá sâu, nhanh chóng chặt đứt, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Chỉ có điều đây là mối tình đầu của cậu a!

Dong Woon vùi mặt sâu vào gối, hu hu hu khóc rống lên. Đang khóc đến cạn nước mắt, tâm trạng vơi đi phần nào thì điện thoại di động của cậu bỗng đổ chuông réo rắt.

Cậu quệt quệt chùi chùi nước mắt, cố gắng bình tĩnh trở lại, nhấn phím nghe: "A lô, tôi là Dong Woon..."

"Tiếng khóc của cậu thật là khó nghe." Từ đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Lee GikWang.

"Làm sao anh biết..." Dong Woon bỗng đứng bật dậy, chạy tới phía trước cửa sổ, quả nhiên, có một người đang đứng đối diện với cửa sổ căn phòng trên lầu hai của cậu, người đó không phải ai khác chính là Lee GikWang.

Phiên ngoại: Thiên thần cánh đen cùng ác quỷ phần 9

"Lee thiếu, xin hỏi tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng phải tôi đã nói rõ ràng là không muốn đấu đá gì với anh nữa rồi sao." Dong Woon cau mày.

"Nếu tôi không ở đây thì làm sao mà biết được thì ra ác ma cũng có lúc đau lòng chứ!"

Bóng đêm nặng nề, Dong Woon không thấy rõ vẻ mặt của Lee GikWang đứng đối diện cậu, nhưng từ ngữ điệu và câu nói của hắn cậu có thể cảm nhận được hắn đang nở một nụ cười.

"Lee thiếu..." Dong Woon cũng cười, gằn từng chữ từng từ rất rành mạch: "Anh đúng là một thằng khốn."

"Ồ sao thế? Cậu thất tình rồi?" Lee GikWang không chút bận tâm đến sự mắng chửi của cậu.

"Cảm ơn anh đã giở trò." Dong Woon lườm hắn một cái sắc lẻm.

"Không phải do tôi, là tự bản thân cậu suy nghĩ thông suốt đấy chứ." Lee GikWang nói.

"Anh có ý gì hả?" Dong Woon chẳng hiểu hắn đang nói cái quái gì.

"Ý của tôi là gì, cậu rất rõ ràng, cho dù không có những trở ngại này, cậu và Bradley cũng vĩnh viễn không thể nào ở bên cạnh nhau được." Giọng nói đều đều của Lee GikWang vang lên trong điện thoại.

Dong Woon đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khác thường, cậu chợt đóng kín cửa sổ lại.

"Thật không nghĩ tới, cậu ta  cũng nhát gan như vậy." Giọng nói của Lee GikWang vẫn dai dẳng vang lên qua điện thoại.

Dong Woon gập điện thoại lại.

Cậu đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, tên Lee GikWang này hình như đã biết được cái gì rồi. Chẳng lẽ Tae Hyung nói cho hắn biết?

Không thể nào, chuyện như vậy Tae Hyung làm sao có thể nói cho người ngoài biết được.

Có phải là cậu quá đa nghi rồi không?

Dong Woon nằm trên giường, khi thì nghĩ tới Bradley khi lại nghĩ tới Lee GikWang, đầu óc hỗn loạn rối như tơ vò, vừa nóng vừa nhức buốt.

Thật sự chịu không nổi nữa, cậu vội tìm thuốc ngủ, nuốt hai viên, sau đó đắp lại chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đang mê man ngủ, đầu óc vẫn còn thấy nặng trĩu, cậu mơ màng ngửi thấy mùi khói nồng nặc xộc vào mũi.

Cậu choàng tỉnh giấc, phát hiện sau tấm rèm cửa, bên ngoài ánh lửa rực sáng, ngọn lửa hung hãn cháy bùng bùng.

Dong Woon gượng đứng dậy, định chạy xuống lầu nhưng ngay khi vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị bỏng nhanh chóng co rụt tay lại.

Lửa bắt đầu bén từ lầu dưới!

Những làn khói dày đặc cuồn cuộn xông qua khe cửa tràn vào trong phòng.

Lúc này, thuốc bắt đầu ngấm, Dong Woon không sao chống lại được cơn buồn ngủ này, từ từ gục xuống sàn nhà.

Làm sao bây giờ?

Đúng dịp Kim Tae Hyung tối nay không biết chết ở nơi nào rồi, không có ở nhà. Báo cảnh sát? Nhưng mà bây giờ ngay cả khí lực mở mắt ra cậu cũng không có thì làm sao mà gọi đây? Chẳng lẽ cậu thực sự phải chết ở nơi này ư?

Khói ngày càng dầy đặc, Dong Woon không ngừng ho khan, thần trí càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Quả thật là phải chết ở đây rồi?

Thật sự là không ngờ rằng, cậu mới sống hơn mười mấy năm trên dương gian mà ông trời đã muốn gọi cậu trở về rồi.

Trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác hối hận khôn siết, sớm biết sẽ thế này thì ngay từ đầu không nên ba hoa đấu khẩu mất thì giờ với Lee GikWang nhiều như vậy.

.... Một đao chém chết hắn có phải tốt hơn không?

Hối hận rồi, cậu quá hối hận rồi, bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng "loảng xoảng! loảng xoảng!" Hình như có cái gì đó đụng vỡ lớp kính thủy tinh.

Cố gắng mở mắt ra, trong màn khói dày đặc nghi ngút, cậu thế nhưng nhìn thấy ... Một con sói!

Đúng vậy, là một con sói!

Hơn nữa, không phải là Kim Tae Hyung!

Cậu cho rằng mình đang nhìn thấy ảo giác thế nhưng con sói hai bước rồi ba bước chạy tới trước mặt cậu, cúi đầu, hơi rạp người xuống, nhanh chóng gọn gàng đặt cậu nằm lên lưng nó.

Dong Woon không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đưa hai tay bám chặt lấy cổ con sói.

Lúc này, tay cậu sờ thấy trên bộ lông trắng tinh ấy của con sói có thứ chất lỏng dinh dính.

Máu, cậu nhìn thấy, trên cổ con sói bị mảnh thủy tinh cứa vào rách toạc ra, từ miệng vết thương máu tươi đang xối xả chảy ra bên ngoài.

Nhưng con sói không thèm để ý đến điều đó một chút nào, nó cõng cậu trên lưng lui về phía sau vài bước, sau đó lấy đà nhảy bật lên, lao mình qua cửa sổ.

Dong Woon nhắm mắt lại, nghe tiếng gió vù vù rít gào bên tai, hai ba giây sau, con sói cõng cậu trên lưng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác an toàn ấm áp bao trùm lấy cậu, các dây thần kinh của Dong Woon lúc này mới buông lỏng được, sau đó cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không còn biết gì nữa.

Lần thứ hai mở mắt ra, Dong Woon chợt phát hiện ra bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ. Cậu cuống cuồng bật người dậy, đưa hai tay lên day huyệt thái dương, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Đúng rồi, dưới lầu bén lửa... Cậu uống thuốc ngủ... Một con sói... Vết thương máu tuôn xối xả...

Đúng lúc ấy, một âm thanh quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu: "Cậu đã tỉnh rồi?"

Dong Woon quay đầu, nhìn thấy Lee GikWang đang từ tốn bước vào phòng.

Trên cổ của hắn có một chỗ băng gạc trắng tinh. Vết thương... con sói...

Cậu nhìn chằm chằm vào hắn, lẳng lặng nói: "Anh cũng là người sói."

Lee GikWang ngồi xuống cạnh giường, khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, chúng ta là đồng loại."

Thì ra là như vậy.

Dong Woon giơ tay hướng về phía hắn: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Lee GikWang cũng đáp lại cái bắt tay của cậu: "Vậy cậu định cảm ơn tôi như thế nào đây?"

"Anh thử nói xem?" Dong Woon hỏi.

Lee GikWang hai mắt chợt lóe sáng, hắn đột nhiên kéo thật mạnh Dong Woon ghé sát lại gần mình, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn cậu: "Lấy thân báo đáp thì thế nào?"

Dong Woon nhìn hắn, lẳng lặng dán chặt hai mắt vào hắn, sau đó bỗng nhiên đưa tay ra nặng nề sờ lên trán hắn: "Lee GikWang, anh nhìn cho rõ đi, tôi là Dong Woon cơ mà!"

Lee GikWang nắm chặt lấy tay cậu, hít một hơi thật sâu, kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết cậu ngay lập tức xuống, hắn nói: "Tôi không nhìn nhầm, chính là em."

Lần này đến lượt Dong Woon hít một hơi thật sâu: "Có phải tối hôm qua anh hít vào nhiều khí CO quá đến nỗi đầu óc bị hun chập hỏng rồi không?"

Lee GikWang cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay cậu: "Em không cảm thấy chúng ta rất xứng đôi sao?"

Dong Woon há hốc mồm: "Xin lỗi, tôi và Bradley chính là ví dụ chứng minh điển hình, yêu nữ và hoàng tử không thể nào có kết quả tốt được."

"Thế nhưng, tôi không phải là hoàng tử." Lee GikWang tà mị mỉm cười: "Tôi là ác lang."

Chỉ trong giây lát, Dong Woon thấy mình như lạc vào cõi thần tiên, đôi con ngươi đen láy lộ ra vẻ kiều diễm phong tình: "Tôi hiểu rồi, anh vẫn muốn tiếp tục trò chơi của chúng ta có phải không?"

"Không liên quan đến trò chơi nào cả." Lee GikWang giọng điệu rất bình tĩnh, rất chân thành: "Tôi nghĩ, tôi thực sự thích em."

Nghe vậy, Dong Woon từ trên giường giật bắn lên, lùi vào một góc đề phòng, kinh ngạc hoảng hồn ngó chằm chằm hắn, lắp bắp: "Anh... Khi nào thì bắt đầu?!"

"Từ khi em nguyện buông tay từ bỏ cuộc chơi của chúng ta, tôi bắt đầu nhận ra rằng cuộc sống thật quá nhàm chán, sau đó em lại ngày ngày ở bên cạnh Bradley, tôi nhìn thấy cảnh đó trong lòng rất rất khó chịu, lại sau đó nữa, cũng chính là ngày hôm qua, tôi nhìn thấy em khóc trong phòng, thật sự không ngờ tới yêu nữ cũng có lúc đáng yêu như vậy... Cho nên, tôi liền thích em." Lee GikWang đem những lời chôn giấu trong lòng bấy lâu rõ ràng mạch lạc nhẹ nhàng êm ái nói ra.

Dong Woon dựa sát vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, hồi lâu sau, cuối cùng cậu nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vừa nãy trong lòng không có lấy một chút cảm giác gì gọi là rung động, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng rất bình thường, vì thế cho nên, xin lỗi nhé!"

"Tôi cũng không ép em ngay bây giờ phải chấp nhận tôi." Lee GikWang cũng khoanh hai tay trước ngực, nhàn rỗi thong thả nhìn cậu.

"Lee thiếu, tôi rất cảm kích ơn cứu mạng của anh, nhưng còn lấy thân báo đáp? Tình tiết cũ rích như vậy hay là thôi đi." Dong Woon buông lỏng tay ra, nhún nhún vai.

"Cái vấn đề này, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để bàn bạc, không cần nóng vội." Lee GikWang đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên: "Bây giờ có lẽ chúng ta nên thảo luận vấn đề ai muốn giết em thì hơn."

Theo động tác của hắn, Dong Woon nhìn thấy rõ căn nhà của mình ở phía đối diện, nay đã bị đốt thành một đám phế tích chỉ còn là tro tàn cháy đen.

Dong Woon không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải tối qua Lee GikWang xuất hiện thì hôm nay chắc cậu đã trở thành đám tro tàn cháy đen kia rồi.

"Cảnh sát đã tiến hành điều tra, phát hiện có kẻ lẻn vào lầu dưới, phóng hỏa." Lee GikWang ánh mắt trầm lạnh xuống: "Nói cách khác, có người muốn giết em."

"Người nào?" Dong Woon hỏi.

"Chính là người không muốn em cản trở tiền đồ của con trai ông ta." Lee GikWang đáp.

"John Harriman?" Dong Woon cau mày.

"Tôi cũng đã điều tra, chính là ông ta." Lee GikWang hỏi: "Kế tiếp, em định làm gì? Tôi có thể giúp em."

Dong Woon chăm chú nhìn diện mạo căn nhà của mình đã biến đổi hoàn toàn, hồi lâu sao mới mở miệng nói: "Thôi, dù sao tôi cũng không có chuyện gì."

"Nguyên nhân là vì Bradley sao?" Lee GikWang liếc nhìn cậu một cái.

"Thế nào? Anh ghen à?" Dong Woon không thèm để ý, khẽ cười một tiếng, nhưng câu trả lời tiếp theo của Lee GikWang lại khiến cho cậu vô cùng bối rối: "Nếu như tôi nói đúng là như vậy thì sao?"

Dong Woon lùi về phía sau một bước, dừng lại, thở dài: "Bây giờ anh thật sự càng ngày càng chẳng thú vị gì cả."

Hai tháng ngay sau khi sự việc phóng hỏa đốt nhà xảy ra, John Harriman bị một nhân vật thần bí tố cáo, phát tán băng ghi hình ông ta đang nhận hối lộ.

John Harriman không còn cách nào khác ngoài việc tự động nộp đơn xin từ chức, sau đó tinh thần ông ta ngày càng sa sút, rơi vào trầm cảm, sự việc cũng dần lắng xuông rồi rơi vào lãng quên.

Còn Bradley thì tình nguyện vứt bỏ giấy chứng nhận luật sư sắp tới tay để một lần nữa nỗ lực học tập theo đuổi ngành động vật học mà mình thực sự yêu thích.

Celina thì xuất ngoại mong hàn gắn những vết thương trong lòng, trên đường đi tình cờ gặp được một vị doanh nhân giàu có, hai người vừa gặp đã phải lòng nhau, nhanh chóng kết hôn, gây dựng gia đình hạnh phúc.

Dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu người đến và đi trong cuộc đời ta thì cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ trôi qua, tất cả rồi sẽ chỉ là quá khứ mà thôi.

Dong Woon chỉ biết rõ một điều, nhân vật thần bí đã tố cáo John Harriman không phải ai khác chính là Lee GikWang.

Mặc dù rất cảm kích hắn vì mình mà làm tất cả những điều đó nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy con người này thật sự không dễ chọc.

Vì vậy, thừa dịp Lee GikWang bận rộn hoàn thành luận văn tốt nghiệp, cậu lặng lẽ trở về nước, quay trở về nhà mình.

Bởi vì ánh mặt trời quá gay gắt, sợ ra ngoài cháy da, Dong Woon liền ru rú cả ngày trong nhà, hết xem tivi lại đến ăn vặt, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, vô cậung rồi nghề đến cực điểm.

Những ngày như vật thực sự là chán muốn chết mà, cậu liền mò vào phòng lưu trữ đồ đạc, tìm kiếm những món đồ ngày bé của mình.

Ai ngờ cơ duyên đúng dịp, vận mệnh đã khiến cho cậu tìm thấy một tấm ảnh.

Bên trong tấm ảnh đó, một đứa bé trai đang tắm, cả người trần như nhộng, tất cả mọi thứ đều lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Quan sát thật cẩn thận sẽ thấy trên cổ đứa bé trai ấy có đeo một sợi dây truyền đầy những răng nanh.

Cư nhiên là Yong JunHyung??!!!!!

Thật sự rất dã man tàn bạo rồi, không thể nào ngờ được rằng cái tên mặt lúc nào cũng lạnh như tiền kia mà cũng có thể loại ảnh "hồn nhiên giữa thiên nhiên" như thế này??!!!

"Thật là... kỳ tích!" Sau lưng chợt vang lên giọng nói lành lạnh của Kim Tae Hyung.

Dong Woon đã sớm có thói quen hắn xuất quỷ nhập thần thoắt ẩn thoắt hiện như thế này rồi.

Cũng khó trách, dù sao hai người cũng là anh em sinh đôi, cảm ứng tâm linh là chuyện thường mà.

Hai người đứng chụm đầu vào nhau, cả hai cùng khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười nham hiểm xấu xa.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Yong JunHyung đang tổ chức một hội nghị thì cậu thư kí đột nhiên đi tới, nói: "Yong thiếu, có người gửi cho ngài một tấm hình, treo bên ngoài đại sảnh của công ty chúng ta."

"Ảnh gì !?" Yong JunHyung cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi.

Cậu thư kí ấp úng: "Hay là Yong thiếu, anh thử ra xem một chút được không?"

Yong JunHyung cau mày, bước nhanh tới đại sảnh, vừa bước vào đập ngay vào mắt anh là bức ảnh nude hồi bé tí của mình, bức ảnh nude cỡ cực lớn treo nghênh ngang ở cửa ra vào của đại sảnh, mọi người xôn xao túm tụm lại bàn tán.

Tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng thằng bé trong ảnh kia là ai, trừ boss của bọn họ ra thì trên đời này còn ai có sợi dây truyền kì quái như thế kia chứ?

Yong JunHyung đứng trước bức ảnh được phóng cực to, trong mắt ngọn lửa bắt đầu lách tách nhen nhóm bùng lên.

Anh nhẹ nhàng nói: "Không biết tự lượng sức mình."

.

.

Ta up rồi nhe, đừng chọi dép ta nhe, còn phần extra Dooseung nữa là hoàn thật rồi đó T^^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro