Chap 129: Kinh hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này ta dành tặng CnhVit. Cảm ơn pn đã luôn ủng hộ fic!!^_^

*****************************************

Nhìn thấy Hara ở trước mặt mọi người cởi bỏ quần áo, Yoseob vội vàng ngăn cản: 'Hara, tốt nhất nên vào trong.'

'Không cần, Hara không thẹn với lòng, Hara muốn tất cả mọi người làm minh chứng cho mình.'  Hara liền cự tuyệt, tay nàng cũng nhẹ nhàng cởi áo trên bả vai trái.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, cùng chờ đợi.

Yong JunHyung nắm chặt tay, nếu có vết thương ở đó thật, thì hắn phải làm sao.

Yoseob tâm tình phức tạp, cậu hy vọng tìm được kẻ kia, nhưng không muốn làm tổn thương người khác, đặc biệt người đó lại là Hara.

Hara chậm rãi để lộ ra vai trái, mọi người ánh mắt đều mở thật to, nhưng chỉ nhìn thấy làn da trắng như tuyết, không có một tỳ vết nào chứ đừng nói là vết thương.

Yong JunHyung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cũng thả lỏng ra. Cho dù thế nào, không phải Hara là tốt rồi.

'Mọi người đã nhìn rõ chưa? Hara cáo lui.' Hara mặc lại quần áo, ủy khuất đến cực điểm, xoay người rời đi.

'Chờ một chút, Hara, thực xin lỗi? Ta không nên hoài nghi ngươi.' Yoseob giữ chặt tay nàng, trong lòng rất áy náy. Cậu sao lại hoài nghi Hara, bây giờ không biết nên đối mặt với Hara như thế nào.

'Vương phi, ngươi quá coi trọng Hara rồi, Hara làm gì có thân phận ấy?' Hara trong lòng rõ ràng, sao dám trách cứ Vương phi.' Hara trong lời lạnh lùng, cầm tay cậu hất sang bên cạnh.

'Hara, bổn vương tiễn ngươi trở về.' Yong JunHyung đi xuống dưới, trong lòng thấy cực kỳ có lỗi, hắn biết việc mình hoài nghi đã làm thương tổn nàng.

'Vương gia, xin dừng bước, Hara không thể nhận nổi.' Hara từ chối, trong thanh âm có chút lạnh lùng. Từ khi bị bắt kiểm tra vai trái, tâm nàng đã lạnh rồi, Yong JunHyung lại có thể đối xử với nàng như thế.

Đối mặt với sự xa cách cùng lạnh lùng, Yong JunHyung và Yoseob có chút xấu hổ, không biết phải làm sao. Nhưng ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm tà mị trào phúng.

'Hara, ngươi trình diễn đủ rồi đó, cũng nên lộ bộ mặt thật của mình đi.'

Mọi người cùng nhau nhìn về phía người vừa tới, Yong JunHyung nghi hoặc nói: 'Doo Joon ngươi đang nói cái gì vậy?'

Yoon Doo Joon tiêu sái tiến vào phòng, đứng trước mặt Hara, châm chọc nói: 'Hara, ngươi mỗi ngày đều phải giả cái bộ dạng ôn nhu, nhu nhược này, mỗi ngày đều phải che dấu bộ mặt thật của chính mình, không cảm thấy vất vả sao.'

Hara bộ dạng hoang mang khó hiểu, nhìn hắn nói: 'Hara không biết, Tứ Vương gia đang nói chuyện gì? Hara cũng không hiểu vì sao Tứ vương gia lại nói như vậy?'

'Phải không? Ngươi đêm nay không thể giết chết Vương phi có phải là đáng tiếc hay không?' Doo Joon ép hỏi lần thứ hai.

'Tứ Vương gia ngươi đang nói chuyện gì? Hara một câu nghe cũng không hiểu.' Hara vẻ mặt vô tội.

Yoseob rốt cục cũng hiểu được ý của Doo Joon, mọi người đã hiểu lầm Hara rồi, cậu không muốn Doo Joon cũng hiểu nhầm như vậy, vội vàng giải thích: 'Tứ Vương gia, ngươi thật sự hiểu lầm, Hara không phải thích khách. Chúng ta đã xác nhận rồi, thích khách bị Vương gia đả thương, nhưng Hara thì không hề bị thương.'

'Không bị thương?' Doo Joon nói xong, đột nhiên ra tay đánh vào vai trái của nàng, Hara nhất thời không phòng bị, vai trái đã trúng một chưởng thật mạnh, lập tức ngã xuống mặt đất.

'Doo Jon ngươi làm gì vậy?' Yong JunHyung cuống quít muốn nâng Hara dậy, lại phát hiện vai trái của nàng máu tươi đang tràn ra, sao lại có thể như vậy.

Hara cuống quít muốn dùng quần áo che đi, nhưng đã quá muộn rồi.

'Hara, chẳng lẽ đến giờ ngươi cũng chưa muốn nói thật sao?' Doo Joon tà mị, đôi mắt lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Hara gặp sự tình này, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng, tay lấy ra đạn khói, muốn diễn lại trò cũ. Doo Joon lại ra tay cực nhanh, điểm huyệt nàng, hắn đã sớm đề phòng trước rồi.

'Tứ Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng trên vai Hara còn không có gì mà. 'Yoseob chung quy cũng không hiểu được.

Doo Joon ấn vào vai trái của Hara, vai trái lại tràn ra máu tươi, trên vai được đắp chút thuốc mỏng, động đến thì vết thương trên vai Hara lập tức hiện ra, làm cho người ta không khỏi chấn động, việc này thật huyền diệu.

Yong JunHyung bước nhanh đến, tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm Hara, vết thương kia là sao? Thật là nàng? Vì sao?

Yoseob thân mình nhẹ nhàng run rẩy một chút, Hara thật sự là đáng sợ, trong vương phủ không ai có thể tin được, nhìn Hara ngày thường nhu nhược thiện lương, không ngờ Hara lại là thích khách, còn muốn ám sát Vương phi.

'Chuyện tới bây giờ ta không cần phải giải thích nữa. Không sai, là ta muốn ám sát Vương phi, nhưng ta không rõ sao Vương gia lại đột nhiên trở về, còn Tứ vương gia lại đột nhiên phát hiện ra?' Hara vẻ mặt bình tĩnh, không chút kinh hoảng.

'Hara, ngươi có biết đi đêm cũng có ngày gặp ma, tựa như ngươi vài lần muốn đẩy Vương phi vào chỗ chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không hoài nghi ngươi sao?' Nhưng JunHyung lại thủy chung không muốn tin, thậm chí không muốn hoài nghi người đó là ngươi, nếu không phải ngươi lần này hạ xuân dược, làm cho ta vô tội bị oan, ta cũng sẽ không buộc Jun Hyung thử ngươi. Tuy nhiên không ngờ ngươi so với sự tưởng tượng của chúng ta còn lợi hại hơn, có thể che dấu vết thương. Nếu không phải ta đột nhiên đi đến phòng của ngươi thì cũng không phát hiện ra bí mật này.' Doo Joon ánh mắt tà mị, lạnh như băng.

'Ha ha, một khi đã như vậy, ta không lời nào để nói.' Hara đột nhiên cười ha hả, nàng cẩn thận như thế nhưng vẫn bại trong tay bọn họ.

'Hara, ngươi vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi có phải là muốn báo thù cho tỷ tỷ? Hay là bởi vì hận Vương gia cưới ta?' Yoseob giờ phút này thầm nghĩ, vẫn không hiểu được nguyên nhân Hara năm lần bảy lượt muốn giết cậu.

'Nếu các ngươi đã biết, ta không lời nào để nói, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.' Hara không trả lời cậu, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt chịu chết.

'Muốn chết cũng dễ thôi, để ta giúp ngươi.' Doo Joon liền ra tay hướng đến yết hầu của nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro