Chap 154: Thẳng thắn trò chuyện cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob đột nhiên cười nhạo chính mình, nhắc tới một cái đã làm cho lòng của cậu trở nên ê ẩm.

Khi cậu đặt sai tình cảm của mình vào một nam nhân thì sẽ như vậy. Cậu bình thản thở dài, các cậu đáng thương cũng thật đáng buồn, yêu một người không yêu mình, cho nên cậu không thể dễ dàng giao trái tim của mình cho hắn, nhưng cậu cũng không biết trái tim của mình bây giờ có thuộc về mình không?

‘Ngươi trách móc ta sao thay các cậu ấy? Ta không có trái tim cho nên đã phụ lòng bọn họ.’ Yong JunHyung không có một chút tình cảm và thương xót nào đối với các nàng.

Yoseob không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này cho nên nhếch mắt hỏi: ‘Đứa nhỏ trong bụng Hae In được mấy tháng rồi?’

Yong JunHyung sửng sốt, giọng nói có vẻ cứng ngắc, mất tự nhiên: ‘Hơn bốn tháng.’

‘Ừ.’ Yoseob lên tiếng, cúi mặt xuống không có nói thêm gì nữa. Chuyện này giống như một nhánh cây cắm thẳng vào lòng mình, một khi chạm đến thì sẽ cảm thấy rất đau. Cậu vẫn không nên biết nhiều, có đôi khi không biết lại càng hạnh phúc, biết càng nhiều thì sẽ càng………

Thấy vẻ mặt ảm đạm của cậu, dường như cảm giác được nỗi đau của lòng cậu, trái tim của Yong JunHyung cũng run lên, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần. Hắn hạ giọng, nghiêm túc nói: ‘Yoseob, ta hứa với ngươi, sau khi Hae In sinh hạ đứa nhỏ xong, ta sẽ đem cô ta rời khỏi phủ.’

Yoseob ngẩn người, nâng mắt nhìn hắn, hắn làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, đột nhiên tức giận nói: ‘Yong JunHyung, ngươi muốn để Hae In và đứa nhỏ đều hận ngươi sao? Ngươi làm sao có thể tàn nhẫn mà chia cách mẹ con bọn họ?’

‘Yoseob, ngươi nhất định phải tốt bụng như vậy sao? Nhất định phải tủi thân cho mình như vậy sao?’ Yong JunHyung cũng rống lên giận dữ, hắn hận sự lương thiện của cậu, tại sao cậu không ích kỷ một chút, vì cái gì mà lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.

‘Ta không tốt bụng, một chút cũng không lương thiện, ta chỉ là không đành lòng, không đành lòng vì bản thân mình mà làm thương tổn người khác.’ Yoseob ra sức lắc đầu, nếu làm như vậy cậu cũng không thể yên lòng được.

‘Ta sẽ đem cậu an bài ở biệt viện, phái người chăm sóc cô ta cùng đứa bé, vĩnh viễn cũng không cho bước chân vào vương phủ.’ Yong JunHyung đỡ lấy bả vai của cậu, ánh mắt thâm trầm nói.

‘Không cần, ngươi muốn người ta nói ta ghen tị, nói ta lòng dạ hẹp hòi sao? Ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha.’ Yoseob nghiêm mặt cự tuyệt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

‘Yoseob, thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm như thế nào đây? Phải làm sao thì ngươi mới có thể vừa lòng?’ Yong JunHyung thét lớn hướng về phía cậu, trong mắt không còn kiên nhẫn, chuyện không muốn cũng đã xảy ra rồi, cậu bảo hắn phải làm sao bây giờ?

Yoseob ngạc nhiên, sửng sốt, cậu đang làm cái gì? Cậu rốt cuộc đang so đo cái gì? Rốt cuộc là không cảm thấy thoải mái cái gì?

‘Ngươi nói đi, chỉ cần ngươi nói ra, ta nhất định sẽ làm ngay.’ Yong JunHyung lay người cậu, hỏi lại một lần nữa.

Yoseob vẫn đứng yên nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, cậu nên nói gì bây giờ? Chính cậu cũng không hiểu được bản thân cậu muốn gì?

‘Seobie, Yong JunHyung ta thề cả đời sẽ không chạm vào nữ nhân khác, từ nay về sau chỉ có Yoseob là người duy nhất ta yêu.’ Hắn kiên định, hùng hồn, ngữ khí chắc chắn thành khẩn, đôi mắt thâm trầm giống như đêm tối lại dường như đang lóe lên ánh sáng, nhìn cậu không hề chớp mắt, nhìn thấy ánh mắt của cậu như đang cất giấu điều đặc biệt gì đó, có lẽ hắn nên hứa hẹn với cậu để cậu có thể yên tâm.

‘Không nên tùy tiện hứa hẹn này nọ với ta, bởi vì ta thực sự rất cố chấp.’ Yoseob nhẹ nhàng nở nụ cười, ngữ khí cũng rất bình thản, nếu cậu tin thì nhất định sẽ chấp nhất, cuối cùng sẽ yêu thích hắn.

‘Tin ta, việc ngươi phải làm chính là tin ta.’ Yong JunHyung hi vọng cậu sẽ yên tâm, không muốn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ưu thương, bờ môi không thể nở nụ cười của cậu. Nói đi nói lại cũng là hắn sợ cậu sẽ bỏ đi, sẽ rời xa hắn.

‘Ai……’ Nhẹ nhàng thở dài, ngay cả chính mình cậu còn không tin tưởng thì làm sao có thể tin tưởng hắn, có thể tin tưởng hắn sẽ đem Hae In cùng đứa nhỏ bỏ đi không?

Không khí nặng nề cùng bất đắc dĩ lại tràn ngập trong phòng, cả hai người đều im lặng, không lên tiếng.

‘Ngươi nghỉ ngơi đi, đêm nay ta quay về Kỳ Lân cư, nhớ rõ, ngày mai phải chuyển đến.’ Thật lâu sau Yong JunHyung mới nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy, ảm đạm. Có một số việc gấp không thể chần chừ, hắn chỉ có thể dốc toàn lực để làm.

‘Ừ.’ Cậu mỉm cười đáp lại, trong mắt hiện lên một tia nhợt nhạt cùng đau thương. Đây là lần đầu tiên cậu và hắn có thể thẳng thắn, thành khẩn trao đổi, tuy rằng thảo luận nhưng cũng một số việc cũng không có đáp án,không giải quyết được bởi vì sự thật đã không thể thay đổi.

Mong chờ cậu liếc mắt nhìn hắn một cái, Yong JunHyung đứng lên quay đầu lại nói: ‘Nhớ dùng cơm tối rồi hãy đi ngủ, ta bảo Eun Na mang vào cho ngươi.’

Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại,đi ra khỏi phòng, cậu khẽ nhếch khóe môi sau đó chậm rãi buông xuống, một đêm cô độc yên tĩnh làm cho trong lòng người ta cảm thấy chua xót.

Thì ra tình thật sự có thể làm tổn thường con người, thì ra yêu có thể làm cho người ta không biết nên làm thế nào?

Sáng sớm mặt trời bé nhỏ vừa ló dạng.

Đứng ở trước cửa Hà Tình uyển, trong lòng Yoseob cảm thấy thật khó chịu, phức tạp, đau đớn càng ngày càng lan tràn trong lòng cậu.

‘Vương phi, người thật sự muốn đem những thứ Vương gia cho tặng cho Hae In phu nhân sao? Những thứ này đều trân châu quý phẩm đó.’ Eun Na ở phía sau cậu, hai tay đang cầm một hộp gì đó, giọng nói dường như đang rất bất mãn, Vương phi thật là….tại sao lại phải làm mình thiệt thòi thế chứ?

‘Cậu cần dùng hơn so với ta, không phải sao?’ Yoseob quay đầu lại cười nhạt.

‘Vương phi nói được là được mà.’ Eun Na không ngừng hy vọng, người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ, cậu mong ông trời nhanh nhanh ban cho Vương phi một đứa nhỏ.

‘Đi thôi, chúng ta đi vào thôi, để lúc sau cho cậu có mà dùng.’ Yoseob không hề do dự cất bước đi vào, chuyện gì nên đối mặt thì nhất định phải đối mặt.

Tiểu nha hoàn hầu hạ Hae In đang dứng ở cửa, nhìn thấy cậu tiến vào liền vội vàng hành lễ: ‘Nô tỳ tham kiến Vương phi.’

‘Đứng lên đi! Phu nhân của ngươi đã thức dậy chưa?’ Yoseob thuận miệng hỏi.

‘Dạ bẩm Vương phi, đã dậy, sáng sớm Vương gia đã mang theo ngự y đến bắt mạch cho phu nhân.’ Tiểu nha hoàn cung kính, thành thật hồi đáp.

‘Sáng sớm?’ Khóe miệng Yoseob chợt nhếch lên một nụ cười thê thảm, thì ra là hắn quan tâm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro