Chap 20: Tờ chi phiếu một trăm hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Đời đôi khi bạc lắm em ạ. Cứ mặc kệ mà bước qua thôi._ thu-hà-Seobie**

                      *****************************************

Yong JunHyung lần theo ánh trăng sáng mà về Vương phủ, hôm nay, cùng Hoàng Thượng trao đổi quốc sự, đã quên mất thời gian, đàm luận xong, mới phát hiện trời đã khuya.

Từ xa nhìn thấy phòng bếp, ánh nến còn sáng, trễ thế này rồi, ai còn ở đấy nữa? Không khỏi tò mò mà tiêu sái qua bên đó.

Yong JunHyung nhìn qua khe hở của cửa sổ, nhìn vào bên trong, thì thấy, Yoseob, đương tẩy chồng bát đĩa rửa sạch, nhìn thấy thân hình gầy yếu kia chạy qua chạy lại một cách vội vàng, lòng y có một loại cảm giác không nói nên lời, thù hận mang theo một tia thương tiếc.

Không, y không cho phép bản thân có cảm giác như vậy, hẳn là nàng cũng đồng tình, y không nên thương tiếc nàng, ít nhất là khi nàng còn sống, hảo hảo sống, thì Jy Yone đã vĩnh viễn ra đi.

Yoseob rốt cục đã làm xong việc, thở phào, vội vàng lôi cái thùng gỗ trong góc phòng bếp ra, chế nước nóng trong nồi vào thùng, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười mỉm, công việc này lợi ở chỗ, đó chính là, cậu mỗi ngày làm việc xong, đều có thể tự mình trộm một ít nước ấm để tắm, màn đêm tĩnh lặng, không ai hội phát hiện, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cậu.

Yong JunHyung vừa định rời đi, một màn trước mắt khiến cho y sợ ngây người, Yoseob nhẹ nhàng cởi áo ngoài, mang theo một tia hấp dẫn mê người, cánh tay trắng mịn, hai chân thon dài như ngọc, y hô hấp có chút dồn dập, rốt cục nhẫn nại không được mà bước vào.

…………………………………………� � �……….(không có H đâu a, tùy theo trí tưởng tượng m.n vậy)

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết làm cách nào mà từ thùng tắm bước ra ngoài được, Yong JunHyung rốt cục hừ một tiếng, buông Yoseob ra.

Không còn dục hỏa thiêu đốt nữa, nhiệt độ chợt giảm xuống, một cơn gió lạnh thổi đến, Yoseob không khỏi run lên, cầm lấy y phục bên cạnh che thân hình trần trụi của mình.

Yong JunHyung thấy thân hình gầy yếu cuộn tròn lại, lòng không khỏi run lên, tuấn mâu mang theo một tia phức tạp quang mang, rốt cục cầm lấy y phục của mình, để lên trên thân thể của cậu.

“ Không cần.” Yoseob nhìn trường sam của y, hơi hơi sửng sốt, thương hại cậu sao? Hay là lương tâm trỗi dậy? Ném trả y phục lại cho y, lạnh lùng nói.

“ Ngươi cho là ta để y ngươi sao? Ta chỉ là luyến tiếc tấm thân tuyệt mĩ này, dù sao, ta cũng cần nó để ‘làm ấm’ giường cho ta.” Yong JunHyung không nghĩ đến cậu lại không biết điều như vậy, ngồi xổm xuống, một phen giật lấy y phục của cậu, đưa tay vuốt ve tấm lưng bóng nhẵn tinh tế, tuấn mâu đen láy mang theo sự mập mờ, mang theo sự châm biếm.

“ Ngươi vô liêm sỉ, ngươi……” Yoseob tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, càng hận bản thân không lấy từ nào ác độc hơn ra mắng y.

“ Mặc hay không mặc, hay là, ngươi lại hấp dẫn ta, muốn để ta một lần nữa cưỡng bức ngươi?” Yong JunHyung sắc mặt lạnh lùng, lấy tay đưa y phục, lời nói mang theo sự uy hiếp, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân hình trần trụi của cậu.

“ Mặc.” Yoseob một trận hoảng sợ, lấy tốc độ cực nhanh, đoạt lấy y phục, quấn quanh người.

Yong JunHyung thấy ánh mắt cậu ẩn chứa nỗi sợ hãi, trong lòng thực thích ý, xoay người nhanh chóng rời đi.

Yoseob thấy y phục có lưu mùi của nam nhân kia, cởi ra, ném xuống đất, mặc y phục của mình, ngửi thấy trong không khí còn lưu lại mùi hoan ái.

Đây là lần thứ hai, y không hề báo trước mà cưỡng bức mình ở phòng bếp. Càng đáng sợ hơn, cậu cư nhiên ở mỗi lần va chạm mãnh liệt với Yong JunHyung, lại đắm chìm trong biển tình, cậu không khỏi vì bản thân mà cảm thấy bi ai, cậu như vậy thì có khác gì một tên bán thân chứ, nước mắt theo khóe mi rơi xuống……

Dọn dẹp phòng bếp xong, cậu cầm lấy y phục, tay lơ đãng chạm phải vật gì đó. Yoseob nhanh tay lấy vật ấy ra, trong lòng một trận kinh hỉ, tờ ngân phiếu một trăm hai, trời ạ, thật là tờ ngân phiếu một trăm hai.

Tay cầm ngân phiếu có chút run rẩy, một trăm hai, cũng đủ để cậu cùng YoMin chạy trốn, sinh sống sau này.

Vội vàng trở về sài phòng, tìm kiếm xung quanh, nên dấu nó ở đâu đây? Yong JunHyung có biết tờ ngân phiếu này hay không, nếu biết, thì sẽ thế nào? Đánh chết cũng không thừa nhận, hạ quyết tâm, Yoseob lén dấu ngân phiếu đi, cậu  hiện tại chỉ cần chờ cơ hội mang YoMin đào tẩu.

“ Ca ca, ngươi đương làm cái gì vậy?” YoMin buồn ngủ hậm hực nhìn Yoseob đương bận rộn.

“ Không có gì. Ca ca đánh con chuột.” Yoseob đột nhiên lên tiếng, dọa YoMin nhảy dựng, vỗ vỗ ngực nói.

“ Nga, vậy ca ca mau đi ngủ đi.” YoMin tựa hồ cũng chẳng muốn thoát ra khỏi giấc mơ, nhắm hai mắt lại.

Nhìn thấy YoMin lại ngủ say, Yoseob nhẹ nhàng nằm cạnh cậu, dịu dàng ôm lấy cậu, YoMin, ca ca sẽ nhanh mang ngươi rời khỏi nơi này, chấm dứt nhưng ngày tồi tệ này, đến một nơi xa thật xa, sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro