Chap 297: Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đứng ở bên ngoài Dong Woon ngẩn người, hắn mời cậu làm gì? Vẫn lại muốn phá hỏng mưu kế của cậu sao?


Tiểu nha hoàn mới vừa mới ra khỏi cửa liền thấy Dong Woon đứng ở bên ngoài vội vàng nói:


'Hoàng tử, Vương gia mời ngươi qua.'


'Đã biết.' Dong Woon có thể không đi tới cửa thư phòng sao.


'Ngươi tìm ta làm gì?' Đi vào nhìn hắn hỏi, phía sau KyoMin và HyoMi vẫn chưa đi vào.


'Ngồi xuống.' Lee KiWang chỉ nhìn cậu một cái, ra lệnh nói.


Ngồi xuống, Dong Woon sửng sốt ngồi xuống ngay ngắn sau đó nhìn hắn.


'Dùng bữa.' Lee KiWang lại lạnh lùng phun ra hai chữ.


Dùng bữa? Dong Woon nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt, vốn đã bị cậu cố ý thêm quá nhiều bột ớt, cậu không thể ăn được, đứng lên nói:


'Cái này, ta không đói bụng, lại nói đây là chuẩn bị cho ngươi, ta làm sao dám ăn? Ngươi từ từ dung, ta đi trước.' Nói xong muốn chạy đi trốn.


'Đứng lại.' Lee KiWang ở sau gọi lại, cậu muốn chạy trốn, dễ dàng như vậy sao?


Dong Woon dừng bước một chút, nghiêng mình nhìn hắn, môi thì không ngừng thì thầm: 'Ăn thì ăn.' Ngồi trở lại đến cái bàn, ăn một miếng.


Mắt Lee KiWang lạnh lùng nhìn cậu, hắn phải cho cậu biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.


Mới đưa đồ ăn tới miệng, sắc mặt Dong Woon rất đau khổ, vội vàng nuốt xuống, buông đũa: 'Ta ăn no rồi.'


'Nhanh như vậy, là đồ ăn không thể ăn sao?' Khóe môi Lee KiWang mang theo nụ cười lạnh.


'Không phải là ta ăn no rồi.' Dong Woon vội vàng phủ nhận, cậu cũng không muốn tự tìm phiền toái.


'Một miếng đã ăn no, vậy nhất định là làm không thể ăn.' Lee KiWang cố ý nói, sau đó đột nhiên hướng về phía ngoài cửa thét lên: 'Người đâu dẫn nhóm đầu bếp nữ lên đây.'


'Vâng, Vương gia.' Thị vệ lĩnh mệnh mà đi.


Dong Woon ngây ngốc ngồi ở chỗ đó không hiểu gì nhìn hắn, hắn tìm đầu bếp nữ làm cái gì?


'Vương gia.' Rất nhanh chóng bốn đầu bếp nữ được thị vệ dẫn tới run rẩy quỳ xuống không biết Vương gia vì sao lại đột nhiên kêu các cậu.


'Thức ăn hôm nay là do các ngươi làm sao?' Lee KiWang nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn dường như chưa động tới chút nào, trên mặt không có một tia biểu tình nào, hỏi.


'Vâng ạ.' Tuy rằng không biết Vương gia vì sao lại hỏi như vậy, các cậu đành thành thực trả lời, mỗi ngày đồ ăn đều là các cậu làm trong lòng càng thêm hoảng sợ bất an.


'Đi tới phòng thu chi lĩnh bạc, từ giờ trở đi các ngươi có thể đi rồi. Lee KiWang rất bình tĩnh ra lệnh nói.


Nhóm đầu bếp nữ hơi hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, đây không phải là Vương gia đuổi các nàng đi sao? Vội vàng dập đầu nói: 'Không biết nô tỳ làm sai cái gì? Xin Vương gia tha mạng, trên nô tỳ có cha mẹ già, dưới có con nhỏ đều chờ nô tỳ nuôi sống, Vương gia xin đừng đuổi nô tỳ đi . .'

'Đồ ăn kia các ngươi làm ngay cả hoàng tử cũng không ăn được, các ngươi còn có tư cách gì ở lại biệt quán của ta.' Sắc mặt Lee KiWang lạnh như băng dường như không có một chút đường sống cứu vãn lại.


Dong Woon mặt nhăn nhíu mặt mày, hắn có ý tứ gì?


Đầu bếp nữ lại sửng sốt không hiểu Vương gia thực ra là có ý tứ gì? Dù sao mấy ngày nay tới giờ đồ Vương gia ăn đều là các nàng làm, cũng không thấy Vương gia có phàn nàn gì? Hôm nay lại làm sao vậy?


'Nếu các ngươi muốn ở lại trừ phi hoàng tử ăn hết đồ ăn các ngươi làm, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.' Lee KiWang đột nhiên cố ý chỉ điểm đến.


Dong Woon ở một bên ngây ngô cả nửa ngày, lúc này mới hiểu được hóa ra hắn muốn chờ cậu lòi đuôi, đáng chết cậu sao lại có thể quên hắn nhất định biết đồ ăn kia bị cậu thêm đồ vật này nọ, dù sao nơi này cũng là nơi hắn làm chủ.

Đầu bếp nữ lập tức hiểu được đột nhiên đều cùng nhau dập đầu xin cậu.


'Hoàng tử, bọn ta thật đáng thương, trượng phu ta chết, cả nhà đều dựa vào mình ta nuôi sống.'


'Hoàng tử thân thể con ta không tốt vẫn phải uống thuốc ta không thể mất đi nơi làm này.'


'Hoàng tử cầu xin ngươi đại từ đại bi . .'


Bốn người phòng bếp mỗi người một câu bi thương khóc lóc dập đầu cầu xin cậu.


Dong Woon lập tức sững sờ, cậu sao có thể ăn hết đống đồ kia ? Nhưng không ăn thì đầu bếp nữ vô tội sẽ bởi vì cậu mà mất đi chỗ làm, như vậy cậu cũng sẽ ái ngại, làm sao bây giờ? Đáng chết, Lee KiWang, hắn chính là cố ý mà.


Ngước mắt lên, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, hắn đang nhìn đầu bếp nữ dập đầu trên mặt đất, cậu có lựa chọn sao?


'Tốt lắm, ta ăn không phải được rồi sao?' Chịu không nổi hét lớn một tiếng thở phì phì ngồi vào cái bàn.


Bị cậu rống lên, đầu bếp nữ đều đã quên đang khóc, chẳng lẽ đồ ăn các nàng làm thực sự khó ăn như vậy sao? Bộ dạng của cậu sao lại giống như chịu chết.


'Tốt.' Khóe môi Lee KiWang mang theo vẻ sung sướng, âm mưu thực hiện được cười lạnh sau đó phân phó các cậu: 'Các ngươi có thể đi xuống, còn không cám ơn hoàng tử.'


'Vâng, Vương gia.' Đầu bếp nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm kích dập đầu nói: 'Cám ơn hoàng tử, cám ơn hoàng tử.'


'Không cần.' Dong Woon buồn bực lau lau cái miệng nhỏ nhắn, cậu thật sự là khổ nói không nên lời.


Nhóm đầu bếp nữ đều lui xuống, Lee KiWang ngồi đối diện cậu nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cậu, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, khóe môi nhếch lên trêu đùa.


Biết trốn không được, Dong Woon cầm lấy chiếc đũa giống như trút giận hung hăng gắp một miếng đồ ăn cho vào trong miệng rồi nuốt xuống, nuốt xong vội càng cầm chén trà uống.

'Có phải ăn không ngon không?' Lee KiWang ở một bên cố ý hỏi.


'Lee KiWang ngươi cố ý, ngươi keo kiệt, ngươi đê tiện.' Dong Woon trừng mắt nhìn hắn mắng.


'Ta sao lại cố ý? Ta là có lòng tốt sai người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi ăn.'


Nhìn thấy hắn như thế, Dong Woon quyết định không bắt buộc mình ăn đồ ăn khó nuốt kia lập tức thay đổi thành một bộ khuôn mặt tươi cười, cười hì hì hướng bên người hắn đi qua .

(Ủn à, này gọi là tự làm tự chịu đi ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro