Chap 57: Băng rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoseob khẩn trước kéo YoMin chạy một mạch, quên cả mệt mỏi.

“ Ca ca, không phải đương chơi trốn tìm à? Sao cứ chạy hoài thế, ta chạy đến mệt lả rồi này.” Cuối cùng YoMin đứng lại không chạy nữa, ngồi phịch xuống tảng đá kế bên, thật sự là chạy không nổi nữa.

“ YoMin, ca ca cõng ngươi.” Yoseob thấy trán YoMin lấm tấm mồ hôi, cảm thấy rất xót, cậu ngồi xổm xuống cõng YoMin, cậu cũng rất muốn nghỉ nhưng không dám, nói không chừng, bọn họ sẽ tìm thấy cậu, trước khi trời tối, phải xuống núi, hy vọng gặp được người nào đó tốt bụng, có thể cho cậu quá giang một đoạn đường, chạy xa khỏi Hoàng thành.

Yoseob cõng YoMin, bước chân nặng nhọc, lại xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn thân bị cái gai bìa rừng cứa vào, cậu dường như chạy không nổi nữa, nhưng ý niệm chạy trốn cứ luẩn quẩn trong đầu, khiến cho cậu quên đói khát, quên mệt nhọc, quên đau đớn, cậu cứ chạy, chạy mãi, vấp té, rồi lại gắng gượng đứng dậy chạy tiếp……

Màn đêm buông xuống, tiếng hú của dã thú vang vọng đâu đây, được rồi, YoMin đã ngủ say, cậu cũng không còn nghe thấy tiếng người tìm cậu, cậu thoáng thả lỏng người, sợ hãi, đói khát và sự mệt nhọc tấn công cậu, cậu thật sự không còn chút sức lực nào nữa, khoảng không trước mặt cũng mờ đi……

Đặt YoMin nằm kê đầu lên đùi, cậu vòng tay ôm lấy nó chợp mắt một chút, mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy có tiếng người từ xa vọng đến, bỗng mở bừng mắt, nhìn thấy ánh lửa bập bùng, lòng cậu cả kinh, không xong rồi, y đã tìm đến đây rồi, không được, phải mang YoMin trốn mau, bằng không, cuộc đào tẩu này sẽ trở thành vô ích, ngược lại còn bán luôn mạng sống.

Yong JunHyung mang người lên núi tìm, chợt một thị vệ phát hiện một mảnh vải mắc trên một nhánh cây, vội vã chạy đến trình lên Vương gia.

Nhìn chằm chằm mảnh vải kia, Yong JunHyung nổi trận lôi đình lần thứ hai, cậu quả nhiên ở trong rừng: “ Lục soát thật kỹ cho ta, ai tìm được cậu ta, bổn Vương thưởng một trăm lượng vàng.”

“ Dạ, Vương gia.” Mọi người đồng thanh hô, một trăm lượng vàng, có chết cũng phải tìm Yoseob cho bằng được.

Yoseob cõng YoMin băng qua cánh rừng, cậu không biết nên đi đường nào mới phải, quay lại, thấy ánh lửa bập bùng của nhóm người đang tìm kiếm cậu, thâm tâm ngày càng trầm xuống……

Do không cẩn thận, Yoseob trượt chân, cậu ôm lấy YoMin trượt xuống cùng, nhưng mà, cũng khiến cậu có tia hy vọng, cậu phát hiện có người đi ngang qua đây.

Nhưng mà hồi lâu, người nọ không có đi ngang qua chỗ cậu, Yoseob nhìn thấy ánh lửa ở phía trên đầu, tâm càng ngày càng siết lại, đúng lúc cậu đương tuyệt vọng, thì lại nghe thấy tiếng xe ngựa lọc cọc.

Cậu dần dà có hy vọng trở lại, vội vã chạy ra chặn đường.

Cho đến khi thấy rõ, cậu có hơi thất vọng, không phải xe ngựa, mà là xe bò, một người nông phu đánh xe chạy lại.

“ Công tử, sao lại đứng ở đây?” Người nông phu nhảy xuống xe chạy lại hỏi.

“ Ta và đệ đệ đương trên đường đi gặp người thân, ai ngờ, họ đã rời đi chỗ nào không biết, chúng ta liền quay về, nhưng mà, nửa đường gặp phải bọn đạo tặc, ta liều mang cõng đệ đệ đào tẩu, ngươi xem, bọn chúng đương truy lùng chúng ta, van cầu đại ca thương xót, cứu lấy chúng ta đi.”

Người nông phu trẻ tuổi nhìn thấy y phục cậu nhăn nhúm, đâu đâu cũng dính chút máu, rồi nhìn YoMin đương ngủ say, chắc mẩm lời cậu nói là thật, tỏ vẻ cảm thông, vội vàng nói: “ Công tử, mau bế đệ đệ lên xe.”

“ Đa tạ, đa tạ đại ca.” Yoseob cảm kích nói, bế YoMin ngồi lên trên xe bò.

“ Yaaa.” Người nông phu hô to một tiếng, không hề chậm trễ, tuy là xe bò, nhưng có thể chạy nhanh đến đâu hay đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro