Chap 71: Làm người của Yong JunHyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ca ca, huynh trở lại rồi sao?” Yoseob mới vừa bước vào cửa vương phủ đã thấy YoMin chạy ra đón cậu.

“YoMin có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?” Yoseob khẩn khương xem xét toàn thân hắn.

“Ca ca, đệ không có bị thương, thị vệ thúc thúc thật sự lợi hại nha.” YoMin nói với vẻ mặt sùng bái.

Nhìn thấy hắn thật sự không có chuyện, Yoseob mới yên lòng.

Eun Na đến, nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng nói, “Yang công tử, Vương gia cho gọi cậu.” nàng chưa từng nói nhiều như vậy với Yoseob.

“Ta biết rồi, cám ơn ngươi!” Yoseob biết nàng lại nhớ tới lúc trước.

Yoseob nhẹ nhàng, thanh thoát tiến đến phòng ngủ của Yong JunHyung, thì thấy hắn đang nằm nhắm mắt lại, cậu lẳng lặng đứng ở bên giường, không biết hắn gọi cậu tới có chuyện gì? Có phải muốn trừng phạt cậu không?

“Ngươi còn muốn đứng đó đến khi nào? Còn không mau giúp bổn vương thay thuốc.” Giọng nói lạnh lùng của Yong JunHyung đột nhiên vang lên.

Yoseob cảm thấy hoảng sợ, hắn còn chưa mở mắt ra, làm thế nào lại biết cậu đang đứng ở nơi này? Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của hắn, cậu chậm rãi lau khô miệng vết thương, sau đó đắp thuốc lên rồi dùng vải sạch băng bó lại.

Vừa mới làm xong tất cả mọi việc, thân thể đột nhiên bị hắn kéo lại, Yoseob vừa muốn giãy dụa thì bên tai đã vang lên giọng nói tàn nhẫn, vô tình của hắn: “Yang Yoseob, ngươi nói xem bổn vương phải trừng phạt ngươi thế nào đây?”

Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe bị trừng phạt thì thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy một chút, thê thảm nở nụ cười yếu ớt “Tùy ý ngươi!”

Nhìn thấy cậu nở nụ cười thê thảm, Yong JunHyung tâm tình đột nhiên co rúm lại, cậu đào tẩu, hắn tức giận, nhưng khi nhìn thấy cậu thì lửa giận trong lòng hắn đã tan thành mây khói, không còn một chút dấu vết. Lúc cậu gặp nguy hiểm hắn không do dự mà dùng thân thể của chính mình để che chắn cho cậu. Đây thật ra là cảm giác gì? Một lọai cảm giác mà hắn cũng không thể nói rõ, hắn chỉ biết rằng cả đời này hắn cũng sẽ không để cậu đi.

Ha ha ha! Yong JunHyung đột nhiên cười ha ha, sau đó ôm chặt cậu: “Bồi bổn vương nghỉ ngơi.”

Yoseob không dám tin nhìn hắn, hắn nhất định điên rồi!

“Vương gia, Vương gia, người thế nào rồi? Thiếp thân đến thăm người đây.” Một giọng nói lo lắng vang lên, từ ngoài cửa đã thấy Eun Jy cùng Ha In đi đến.

Thấy Vương gia ôm Yoseob thì sắc mặt có chút xấu hổ đứng ngay tại chỗ.

Yoseob mạnh mẽ giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, xuống giường cung kính hành lễ đối với Eun Jy cùng Ha In:“Nô tài thỉnh an phu nhân!”

“Yoseob đệ đệ, ngươi đã trở lại?” Ha In cùng Eun Jy bỗng nhiên thân thiết khác thường, kéo tay cậu.

Yoseob sửng sốt, vội vàng nói: “Phu nhân không cần xưng hô như vậy, nô tài không đảm đương nổi đâu.”

“Tại sao lại không đảm đương nổi?” Eun Jy nói xong liền nhìn về hướng Yong JunHyung đang nằm, cười nói: ” Vương gia, người nói xem thiếp thân có phải hay không nên kêu Yoseob là đệ đệ?”

Con ngươi đen của Yong JunHyung híp lại, nghe thấy nàng nói vậy hắn không phản đối cũng không đồng ‎ý, nhưng Ha In cùng Eun Jyn hay thậm chí mỗi người trong vương phủ đều biết Vương gia trong lòng để ý tới Yoseob, thật sự rất để ý. Bằng không sẽ không bằng mọi giá tìm cậu về, là nữ nhân, các nàng có hâm mộ cũng có ghen tỵ chính mình không bằng người ta.

“Không…Không…. Nô tài chính là….. Nô tài như thế nào có thể cùng các vị phu nhân xưng hô tỷ đệ? Thỉnh cầu phu nhân không cần trêu chọc nô tài.” Yoseob hoảng sợ lắc đầu, nhiệt tình quá mức như thế này làm cho cậu có chút sợ hãi. Từ sau khi trở về, mọi việc hầu như đều thay đổi.

“Như thế nào không được chứ? Yoseob huynh đệ, từ nay về sau ngươi ngồi ăn chung với chúng ta, tỷ đệ chúng ta cùng nhau tận tâm tận sức hầu hạ Vương gia.” Ha In vẫn thân thíết nắm lấy tay cậu, ‎ ý tứ đã rõ ràng, bất quá nàng biết rõ, làm như vậy khẳng định Vương gia sẽ vui, dù sao Vương gia cũng không phải chỉ thuộc về một mình nàng, sao nàng lại không làm theo tâm nguyện của hắn?

Quả nhiên, tâm của Yong JunHyung hơi động, ánh mắt nhìn về Ha In có chút khen ngợi.

Cùng ngồi, cùng ăn, cùng nhau hầu hạ Vương gia, Yoseob lúc này mới nhận thức được, đây chính là muốn cậu làm người của Yong JunHyung sao? Vội vàng rút tay ra nói: “Cám ơn phu nhân đã nâng đỡ, Yoseob tự biết bản thân không nên trèo cao, Yoseob chỉ là một nô tài hèn mọn, chưa từng có ý định như thế trong đầu, huống chi Vương gia làm sao có thể để ý Yoseob?”

Cậu cự tuyệt…..Cậu cư nhiên cự tuyệt, Eun Jy cùng Ha In nhìn nhau có chút xấu hổ, đây là việc người khác cầu đều cầu không được, vậy mà cậu lại cư nhiên cự tuyệt. Trong lòng ngực của Yong JunHyung như có một đoàn lửa đang thiêu đốt. Nam nhân chết tiệt, cư nhiên không biết tốt xấu.

“Vương gia, nếu người không có việc gì thì chúng ta lui xuống trước.” Eun Jy cùng Ha In nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng thâm trầm của hắn liền tẩu vi thượng sách, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Lại đây.” Yong JunHyung giận dữ rống lên.

Yoseob hơi hơi sửng sốt, không rõ hắn vì chuyện gì mà đột nhiên nổi giận, cậu vừa muốn đi qua thì ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói tà mị.

“Còn khí lực để phát hỏa như vậy chứng tỏ vết thương không nặng lắm, không thể chết được.”

Theo sau giọng nói ấy chính là Yoon Doo Joon tiêu sái, tà mị trong tay cầm cây quạt đi vào trong phòng, nhìn thấy Yoseob, trong ánh mắt tà mị hiện lên một tia nhu tình, cười nói: “Yang huynh đệ, ngươi có khỏe không?”

“Cám ơn Vương gia quan tâm, Yoseob vẫn khỏe.” Yoseob mỉm cười trả lời, tuy biết rằng mình không nên trèo cao nhưng cậu thật sự rất thích người bằng hữu này.

Yong JunHyung trong long rất không thoải mái khi nhìn thấy Yoseob tươi cười với Doo Joon, nét mặt lạnh lùng nói: “Yoon Doo Joon, nếu không còn việc gì nữa thì trở về đi.”

“Uy, JunHyung, vì cái gì mỗi một lần ta đến ngươi đều phải đuổi ta đi, ta có trêu chọc ngươi sao?”Yoon Doo Joon làm bộ như thực ủy khuất, đi đến bên giường nói.

“Ngươi có đi hay không?” Nhưng Yong JunHyung không để ‎ý tới hắn, vẫn nghiêm mặt như trước.

“Đi, ta đi, thấy ngươi không chết là ta yên tâm rồi.” Yoon Doo Joon lại đi đến trước mặt Yoseob nói: “Yoseob huynh đệ, hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”

“Yoseob không dám nhận, Vương gia ngài đi thong thả.” Yoseob cúi đầu thi lễ nói.

Ánh mắt vừa mới rời khỏi bóng dáng của Yoon Doo Joon, đột nhiên cổ tay liền cảm thấy rất đau, thì ra Yong JunHyung chộp lấy cổ tay cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy thấy hai tròng mắt của hắn đang phun lửa giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro