Chap 81: Cố ý nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yong JunHyung mang Yoseob trở lại Lục Bình uyển, dùng sức ném cậu lên giường, sau đó dùng thân hình cường tráng của hắn áp sát trên người cậu, trong đôi mắt lửa giận đang bùng cháy: ‘Ngươi rất đắc ý đúng không? Không ngờ mị lực của ngươi lớn như thế, đến Lee KiWang mà cũng phải lòng ngươi.

‘Ngươi buông ra.’ Yoseob dùng sức giãy dụa, lạnh lùng nhìn hắn: ‘Chẳng lẽ ta không nên đắc ý sao? Ngươi đừng quên chúng ta đã giao ước, ta thắng ngươi sẽ thả ta, đây là hứa hẹn của ngươi.’

‘Chúng ta có giao ước sao? Thả ngươi? Hứa hẹn của ta? Ha ha.’ Yong JunHyung đột nhiên cười lớn một tiếng, ‘Bổn vương có nói vậy sao? Chứng cớ đâu?’

‘Ngươi…. ngươi không phải nam nhân, nam nhân đã nói sẽ giữ lời….’ Yoseob nhất thời tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn làm sao có thể vô sỉ như thế.

‘Bổn vương có phải nam nhân hay không ngươi không phải rõ ràng hơn ai hết sao? Có cần bổn vương chứng minh cho ngươi thấy không?’ Yong JunHyung nói xong, cúi đầu hôn cuồng bạo vào đôi môi nhỏ nhắn của cậu. Mặc kệ mọi thứ? Hắn sẽ không bao giờ thả cậu.

‘Ưm’ nhẹ một tiếng, nổi giận quát: ‘Nam nhân chết tiệt, ngươi dám cắn bổn vương sao.’

‘Cắn ngươi thì sao?’ Yoseob không sợ, nhìn hắn đầy căm hận, ‘Với người không giữ lời như ngươi, ta chẳng những muốn cắn mà còn muốn giết ngươi.’

‘Ngươi muốn làm Vương phi đến thế sao?’ Yong JunHyung nổi giận, gắt gao cầm lấy cánh tay cậu, giọng giận dữ chất vấn.

Yoseob sửng sốt, Vương phi, cậu khi nào muốn làm Vương phi, cậu chỉ nghĩ phải rời khỏi nơi này. rời khỏi hắn, nhưng cậu chỉ cười mà không giải thích càng khiến hắn hiểu lầm.

Hiểu lầm, tốt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên: ‘Đúng vậy, ta muốn làm Vương phi thì sao? Đừng quên ngươi thua cuộc, ngươi phải để cho ta đi.’

‘Cho ngươi đi, nằm mơ. Yang Yoseob, bổn vương nói cho ngươi biết, có phải ngươi muốn làm Vương phi đúng không? Nếu muốn làm Vương phi thì cũng phải là Vương phi của bổn vương.’ Yong JunHyung con ngươi đen u ám chợt lóe ra ánh lửa thô bạo, những suy tư trong lòng vô tình thốt ra.

‘Ha ha Vương phi của ngươi?’ Yoseob như là vừa nghe chuyện cười nên càng cười càng lớn.

‘Ngươi cười cái gì? Bổn vương nói ngươi là Vương phi thì ngươi chính là Vương phi.’ Yong JunHyung bị cậu cười, tức giận nói, dám nghi ngờ lời nói của hắn, cậu là người đầu tiên.

‘Đừng quên ngươi đã đáp ứng sẽ cưới Hara.’ Yoseob lên tiếng nhắc nhở hắn.

‘Hara?’ Yong JunHyung thân thể cứng đờ, nếu cậu không đề cập tới, hắn tựa hồ đã quên. Chuyện Hara, hắn không thể không thực hiện, thế nhưng hắn cũng sẽ không buông tha cho Yoseob. Trong lòng thấy phiền toái, bất an, hai người này hắn không biết nên lấy ai bỏ ai.

‘Yoseob, ngươi có ở bên trong không?’ KiWang trong thanh âm mang theo một tia lo lắng, Vương phủ hắn không quen đường nên rất lâu mới tìm đến được đây.

Yosoeb vừa muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy tư thế mờ ám của mình và Yong JunHyung, mở miệng ra lại ngay lập tức ngậm lại.

Yong JunHyung tuấn mâu bán mị câu thần mang theo một tia tà ác, cười lạnh

Không có ai lên tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng quần áo bị xé rách vang lên, Yoseob hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? KiWang còn đang ở bên ngoài, cậu cuống quít lấy tay che lại thân thể của mình.

Bàn tay Yong JunHyung nhanh chóng thoát hết quần áo trên người Yoseob, còn không có khúc dạo đầu, hắn đã nâng chân của cậu lên, lập tức động thân tiến vào..

Yoseob hoảng sợ, bối rối, mở to hai mắt nhìn nam nhân đang rong ruổi trên người mình, trong mắt mang theo sự cầu xin, thân thể đau đớn làm cậu không thể thốt nên lời.

Nhưng Yong JunHyung hoàn toàn không để ý tới sự đau đớn của cậu, ghen tuông cuồng liệt và phẫn nộ khiến cho hắn liều lĩnh mạnh bạo ra vào thân thể cậu, hoàn toàn chiếm giữ cậu, một phút cũng không ngừng động thân tựa hồ như cố ý để KiWang nghe thấy.

Cậu chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ như một con thú bị thương, trên mặt tràn đầy nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có một tia huyết sắc giống như một khúc gỗ nằm ở nơi đó, giống như thân thể này tựa hồ không phải của cậu.

Đứng ở ngoài cửa, KiWang mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng vang, mày nhíu một chút, lại đi vào vài bước

‘Yosoeb ngươi ở đâu? Ta vào được không.’

Yoseob tuyệt vọng, nhắm mắt lại, nước mắt như mưa nhưng cậu gắt gao cắn môi không cho mình phát ra một chút thanh âm nào.

Ông trời ơi, tại sao không cho cậu chết ngay tại đây đi? Tại sao lại muốn cậu đối diện với tình huống khó xử và sỉ nhục như vậy?

Tay của KiWang vừa chạm tới cửa phòng liền ngừng lại, đột nhiên hắn nghe trong phòng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ, thở dốc.

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đột nhiên ửng hồng vì xấu hổ, nhanh chóng xoay người rời khỏi Lục Bình uyển.

Tình huống xảy ra trong phòng có thể nghĩ đây là do Yong JunHyung cố ý muốn làm cho KiWang nhìn thấy.

Trong phòng cuối cùng cũng từ từ trở nên im lặng, bình ổn, trong không khí tràn ngập hơi thở và mùi vị hoan ái.

Yosoeb nhắm chặt hai mắt nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn thân đau đớn, giữa hai chân cậu giống như bị xé rách, sự tra tấn này làm cho thân thể cậu gần như vỡ vụn.

Quần áo trên người Yong JunHyung còn chưa thoát ra hết, bây giờ càng trở nên hỗn độn, hắn không phải là không hiểu được sự đau đớn của cậu nếu như không có màn dạo đầu, nhưng hắn thật không hiểu bản thân vì cái gì mỗi một lần gặp cậu đều trở nên mất tự chủ, không thể khống chế được tình cảm của mình.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoseob cực kỳ bi thương, thống khổ đến muốn chết đi, trong con ngươi đen Yong JunHyung hiện lên một tia phức tạp. Cậu rất nhỏ bé và yếu ớt, giống một đóa hoa nhỏ bị gió thổi mạnh liền ngã xuống.

Nước mắt trên mặt cậu còn chưa khô, rất nhanh khóe mắt lại tiếp tục đỏ lên, toàn thân đều là dấu vết của hắn. Tất cả những dấu hôn khắc trên khắp thân thể cậu, đều là kiệt tác của hắn.

Đối mặt với những ấn ký do chính mình lưu lại hắn nhẹ nhàng nhếch môi mỉm cười, có một loại cảm giác không thể hiểu được mang tên thỏa mãn đang chảy xuôi vào lòng hắn.. …Đây là nam nhân của hắn, cho dù cậu có quật cường bao nhiêu, có muốn rời đi bao nhiêu, cũng đều phải thần phục ở dưới thân hắn!

Yoseob ánh mắt trống rỗng vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, giống như là không có linh hồn, đúng vậy, nếu cậu có thể lựa chọn, cậu nhất định không muốn thân thể đã bị hắn lăng nhục này là thân thể của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro