Chương 10: Tàn bạo làm nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Không, không được.” Yoseob trong lòng chấn động, chống lại đôi mắt âm hiểm vô tình của y, lưng nhất thời lạnh thấu. Trước mắt bao người, y chẳng lẽ muốn……

“ Ngươi nghĩ ngươi có tư cách nói sao?” Yong JunHyung lạnh lùng cộc lốc, bàn tay dùng một chút lực, y phục trên người cậu đã bị xé một mảnh lớn, lộ ra bờ vai tuyết trắng……

“ Cút ngay.” Yoseob ra sức giãy dụa, nhưng mà sự chống cự yếu ớt của cậu đối với cơn thịnh nộ của y mà nói, chỉ là châu chấu đá xe, không biết lượng sức.

“ Không cần lãng phí khí lực, ngươi cảm thấy có thể chống cự được sao? Sợ sao?” Y cúi đầu, nhìn Yoseob ở dưới thân, ngữ khí xúc phạm mà âm trầm.

Cảm giác sợ hãi, khiến cho thân mình Yoseob không nhịn được run rẩy, nước mắt cũng nhịn không được, lã chã rơi, nghẹn ngào mang theo cầu xin: “ Vương gia, van cầu ngươi, không cần phải ở trong này, van cầu ngươi……” Liên tục cầu xin.

Chúng người hầu đứng ở một bên, đối mặt với tình cảnh bất ngờ này, hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Yong Junhyung xốc y phục của Yoseob, lộ ra hai chân trắng nõn của cậu.

Khiến cho mọi người ở đây không khỏi hít phải một ngụm lãnh khí, tuy hiện tại đều là gia nô, nhưng mà, dù sao…… Sao Vương gia lại muốn làm nhục, gây khó dễ cho cậu như vậy.

Vài người ánh mắt lặng lẽ, nhẹ nhàng bước đi, muốn lén tiêu sái bước ra ngoài.

“ Đứng lại.” Giọng nói tàn nhẫn của Yong JunHyung lại vang lên, ngăn bước chân của mọi người.

Quần áo không che thân thể…… Lộ hết ra ngoài…… Phô bày cảm xúc mãnh liệt kích thích.

“ Yong JunHyung, ngươi là đồ ma quỷ, súc sinh, ta hận ngươi, ta muốn giết ngươi.” Yoseob liều mạng giãy dụa, hai chân đá lung tung, cậu hận bản thân yếu đuối, hận bản thân bất lực, hận bên người không dao găm, để cho cậu đâm vào ngực y.

Mọi người xấu hổ đứng ở đó, buông mi mắt, không nhìn đến cảnh khiến cho tim người khác đập nhanh kia.

“ Yong JunHyung, ngươi sẽ không được chết tử tế……” Yoseob thê thảm bất lực chửi bậy thành tiếng, vang vọng cả phòng bếp.

Cậu không biết sự nhục nhã này còn muốn kéo dài đến khi nào? Lòng cậu tê dại, sự nhục nhã đáng xấu hổ khiến cho cậu không còn suy nghĩ được gì nữa.

Yong JunHyung vẫn còn dùng thân thể y để tiếp tục sự trừng phạt thô bạo của y, sự nhục nhã này đã khiến cậu không còn mặt mũi nào để mà sống tiếp ở trên đời.

“ Nương, thực xin lỗi, sự phó thác của người giao cho Seobie, YoMin, thực xin lỗi, ca ca phải đi trước, ca ca không muốn sống ở trên đời nữa, YoMin, ngươi phải kiên cường sống, tha thứ ca ca.” Giọt lệ cuối cùng từ khóe mắt chảy xuống.

“ Ha ha ha ha.” Khóe miệng Yoseob mang theo nụ cười thê mĩ, đột nhiên cười thành tiếng.

Yong JunHyung ở trên người cậu bị rung động, nhìn cậu, đột nhiên phát hiện trong ánh mắt cậu có sự bất lực cùng tuyệt vọng.

Mọi người nghi hoặc, chẳng lẽ cậu điên rồi, lúc này cư nhiên còn cười thành tiếng.

Một dòng máu tươi từ khóe miệng cậu chảy xuống, giải thoát rồi, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

“ Không được, ta không cho ngươi chết, ngươi nghĩ chết là sẽ trốn được sao? Đừng có tưởng bở.” Yong JunHyung rời khỏi người Yoseob, ôm cổ cậu.

“ Người đâu, truyền đại phu.”

Trong Vương phủ đột nhiên một trận hỗn loạn, chỉ có Yoseob lẳng lặng nằm đó, trên khuôn mặt mang theo nụ cười bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro