Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

FlashBack

Mệt mỏi đi qua từng con đường đông đúc của New York, tôi cố gắng tìm một nơi nào đó yên tĩnh. Với tôi, nhịp sống ồn ào đông đúc không phù hợp, tôi ghét nó. Tôi chỉ thích yên lặng.

Sự yên lặng ấy không phải là trong quá trình theo dõi một con mồi, rồi giết họ, cái cách yên lặng ấy làm tôi tưởng chừng tôi là một kẻ khát máu. Aish mà đúng thế, tôi là kẻ khát máu, một kẻ máu lạnh…một trong bốn sát thủ làm việc cho thầy. Tôi chính là Im Yoona.

Tôi, Tae Yeon,Hyuna và một người nữa, cùng được huấn luyện gắt gao từ nhỏ. Chúng tôi được học cách giết người, học cách giải quyết vấn đề nhanh nhạy, học cách đối mặt với máu và phớt lờ đi những lời van xin. Thầy nói van xin là nhục nhã, biết đâu ta tha cho họ, nhưng họ lại bắn sau lưng ta. “ Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân”… Mất mạng như chơi ấy chứ?

Và tôi là người ứng dụng được câu nói đó nhiều nhất trong cả bốn. Trẻ em, người già, người lớn, tất cả bọn họ tôi đều có thể ra tay. Phải, con người Im Yoona này là thế, lạnh lùng đến tàn bạo. không hiểu sao khi thi hành nhiệm vụ, tôi không thể nào kiềm chế được con thú hoang trong người mình. Nó trỗi dậy rồi gào thét đòi phải “uống máu” một ai đó cho bằng được…

-Mời quí khách vào-Cô gái phục vụ nói cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi

Tôi bước vào, nhìn xung quanh. Một quán capuchino cổ kín, không trang trí cầu kì như những quán ngoài kia. Nó theo một phong cách cổ điển làm cho lòng người ta ấm lên. Ánh mắt tôi dừng lại ngay một cô gái xinh xắn…cô ta không phải dân Mỹ…tôi nghĩ cô ấy là Hàn Quốc.

Ừm, cô ấy thật là xinh, đôi má phúng phính ấy khiến tôi muốn nựng ghê. Gương mặt thiên thần, hiền diệu.Đôi mắt mang cặp kín và dán chặt vào cuốn sách dày cộm… chắc là dân chăm học. Lại thêm đôi môi chúm chím, ai nhìn vào cũng khao khát có được nó. Không trừ tôi đâu, ối tôi vừa nghĩ cái quái gì thế này? Một người chưa từng biết rung động như tôi vậy mà nay phải quan sát tỉ mỉ cô gái này à?

-Quí khách dùng gì-Cô phục vụ hắng giọng, ồ có lẽ cô ấy đã đứng đây từ rất lâu

-Capuchino-Nở một nụ cười lừa tình tôi tiếp tục nhìn cô ấy

Chợt một ý nghĩ chả đâu vào đâu lóe lên trong đầu tôi

-Cô cho tôi vài tờ giấy, và một cây viết-Nháy mắt với cô ấy

Cô ấy nhìn tôi ngu ngơ, rồi đưa tôi cả một xấp giấy và cây viết

Ối trời tôi làm quái gì thế này?

“Cậu có phải là angel không?”

Aish câu hỏi vô duyên quá…

‘‘Cậu đáng yêu quá ha !’’

Haiz câu này còn vô duyên hơn cơ

Thế là tôi cứ viết rồi vò rồi lại vứt

-Ouch-Tôi xoay người sang nhìn cô gái ấy

Cô ấy khẽ nhíu mày nhìn vào tờ giấy

Thôi chết mày rồi Im Yoona…

Cô ấy ngưởng mặt lên nhìn tôi, tôi nghĩ cô ấy biết chủ nhân rồi…trong quán chả còn ai ngoài tôi và cô ấy cả

-Hi…-Cô ấy nở một nụ cười thật tươi

Tôi như chìm đắm vào vườn tình yêu của thần Cupid…

Aish Yoona, chẳng lẽ mày yêu ><, không thể nào, trước nay có đổ ai đâu….Tại sao mình lại ngồi làm trò hề như thế cơ chứ?

*Rầm*

Tôi giật mình nhìn về phía cửa

-Chết mày rồi IM YOONA-Khoảng ba tên áo chỉa thẳng súng vào tôi

-Tất cả nấp đi-Như một thói quen tôi quay mặt sang những người vô tội nói với họ…

Nhưng sao lạ quá, cô gái ấy vẫn bình thản đến lạ thường

Tôi đưa tay định lấy khẩu súng…Aish tôi bỏ ở nhà rồi

*Đùng*

Bọn chúng nhắm hẳn về phía tôi…Tôi nhanh chóng nấp sau bức tường

-Còn không mau nấp vào-Tôi hét lên khi thấy cô gái vẫn ngồi đó

-Bắt Im Yoona mau…-Tên to con bắt đầu chạy về phía tôi…

Tôi lấy cái ghế bên cạnh đánh thật nhanh vào đầu hắn

Máu chảy xuống, và hắn cũng gục ngã sau đó

*Cạch*

Tiếng nòng súng đã lên…

Khốn khiếp, tôi thề là có khẩu súng ở đây tôi đã bắn nát sọ từng đứa…

Hiện tại thì tên kia đang chỉa súng về phía tôi

-Nhúc nhích tao….

*Đùng*

Tiếng súng cắt ngang lời nói của hắn…

Tôi cố bình tĩnh vào nhìn vào tên áo đen thứ hai gục xuống sàn…

Máu cứ thế chảy ra…một phát chí mạng ngay đầu hắn….chuẩn không cần chỉnh

Sẽ ngạc nhiên hơn vì chính cô gái ấy đã bắn hắn

Cô ấy là ai? 

Tên cuối cùng nhìn cô ấy, vẻ mặt hắn bực tức

-Mày chết rồi con khốn à…-Nhanh như cắt hắn lao về phía cô ấy đá bay khẩu súng ra

Cô ấy hốt hoảng chạy về phía khẩu súng rơi xuống

Tôi cúi người nhặt khẩu súng của tên bên cạnh….

*Đùng*

-Thằng trời đánh!-Tôi đạp lên xác khi hắn ngã xuống-Bọn con nít-Nở một nụ cười nhếch mép

-Cảm ơn nhé-Tôi xoay sang thì cô ấy nắm chặt tay tôi

Ố ồ ?

*Cạch*

Gì đây ? Cái còng số 8 đang ở trong tay tôi

Khốn khiếp, cô ấy là cớm…

Aish…sao lại có cốm nào xinh thế kia chứ? 

Tôi mơ mà

-Im Yoona, cô đã bị bắt vì nghi ngờ dính dáng đến băng nhóm chém giết-Chậc, là sự thật rồi…cô ấy thật sự là cớm >< FBI mới chịu –Mời cô theo chúng tôi về đồn điều tra

-Được thôi người đẹp-Tôi nháy mắt rồi bước đi, quả thật tôi chẳng sợ tí nào

Một FBI xinh đẹp áp giải, và tôi biết chắc mình chẳng bao giờ ngồi tù

À, mà mặt cô ấy chuyển sang hồng kìa, dễ thương thế nhỉ

End Flash back

Tôi mỉm cười nhìn người con gái nằm cạnh mình bây giờ

Em vẫn thế, vẫn như cái ngày mà 3 năm trước chúng ta gặp nhau

Tuy là trong hoàn cảnh 1 FBI 1 tội phạm khét tiếng…

Nhưng không sao vì bây giờ, cô FBI xinh đẹp nhất thế giới này đang nằm trông vòng tay tôi…

Chúng tôi yêu nhau…

Im Yoona và Kwon Seo Hyun~

Tình yêu giữa tội phạm và FBI …

Tôi gây tội và em lại gỡ ra…Thế thôi

-Yoong nhìn lén à-Giọng nói ngáy ngủ của em vang lên

-Yoong đâu có bao giờ nhìn lén-Tôi cười thật tươi

-Đang nhìn đó thôi-Em mở mắt ra nhìn tôi

-Em có treo bảng cấm nhìn lén không hả?-Tôi nghịch đôi má phúng phính của em

-GHét, cấm đụng, cái gì cũng nói được cả. Em phải đến đồn rồi-Em rời khỏi vòng tay tôi và bước xuống

-Ô, thôi nào Hyunie, 1 ngày thôi-Tôi nhăn nhó khó chịu

-Yoong muốn bị hốt cả lũ à? Một FBI lại đi chứa chấp tên tội phạm mà mình truy bắt…-Em nói giọng đùa cợt

-Aish, Yoong kêu em nghĩ đi…-Tôi bực bội

-Thôi nào Yoong…-Em vừa soạn đồ vừa nói

-Yoong không muốn em bị thương khi làm điều gì, và hơn nữa…em không hợp với hình ảnh Nữ FBI và cây súng…-Tôi bước lại gần ôm SeoHyun vào lòng

-Chứ hợp với hình tượng gì…?-Em vẫn soạn đồ

-Ngôi nhà và những đứa trẻ-Tôi áp mặt vào mái đen dài óng ả của em. Mùi hương này khiến tôi điên lên được

-Nói nhảm-Em khẻ đánh vào tay tôi…

Haha không cần nhìn tôi cũng biết rõ SeoHyun đang thật sự rất ngại …

Quen nhau đã 3 năm nhưng em vẫn còn ngại ngùng với tôi, thậm chí là sống chung nhà luôn rồi mà còn thế…

SeoHyun của tôi thật đặc biệt

-Em sẽ nghĩ làm vào tháng sau…-Bỗng em nói

-Wae? Sao không phải là bây giờ-Tin được không? Cô nàng yêu nghề nói là nghĩ?

-Em không muốn cái ngày mà em phải chỉa súng vào người Yoong đâu, em cũng định nghĩ bây giờ, nhưng YongHwa oppa bắt em phải làm đến tháng sau-Một lần nữa SeoHyun rồi khỏi vòng tay của tôi bước vào nhà tắm

-Em muốn Yoong bắn nát đầu nó không Hyunie? Nó dám bắt ép em à? Và thằng đó hình như nó thích em-Tôi vẫn đi theo

-Làm ơn dẹp dùm em cái ý nghĩ đó đi Yoong! Chỉ được cái thích giết người khác. Và là ơn đừng có chui vào phòng tắm cùng với em. Oki?

*Rầm*

Tiếp sau đó là âm thanh khô khốc của cái cửa đáng ghét

Vậy là tôi phải chờ một tháng nữa

*U Beter Run Run Run*

Tiếng chuông điện thoại vang lên…là Thầy…

-Vâng thầy!

-Ta muốn con về Hàn-Giọng thầy vang lên 

-Dạ…con…-Tôi bối rối…đâu phải tôi sống 1 mình, tôi sống đến tận 2 mình đấy chứ. Còn cả Hyunie nữa…

-Về đi…về giúp thầy nào con gái-Giọng ông cầu khẩn

-Dạ, con sẽ suy nghĩ..-Tôi rối bời

-Đừng bắt ta dùng biện pháp mạnh nha Yoong, ta biết hết nhất cử nhất động của con đấy…-Giọng nói rất nhẹ nhàng như có sức uy hiếp cực lớn đối với tôi

-Dạ, vâng thưa thầy… cho con 1 tháng nữa, con sẽ về-Tôi cúp máy

Phải nói với Hyunie như thế nào đây?

Liệu cô ấy có chịu về Hàn Quốc không???

Aish, chết rồi Im Yoona à…………

TBC~

Ps: T^T dạo này com fic mình lại thế  hức hức để lại con nha mấy bạn  đừng có đọc xong rồi bỏ đi lun  

Pss: hi hi drama mới lại đến trong khi drama cũ chưa xong ==" mình thật nông nỗi ~.~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi