Chapter 2 - Gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Chapter này thành thật mà nói thì nó khá nhạt, bởi vì trong bản thảo nó quá dài nên tớ đã phải cắt nó ra làm hai chap riêng biệt. Vì vậy nên phần đầu chỉ đơn giản là giới thiệu với nhau thôi. Thêm nữa là vì tớ viết vội nên văn chương khá là cứng, xin lỗi mọi người nếu nó khiến bạn thấy hụt hẫng.         

Cám ơn HibariKyoya55 và Hakite-san đã comment cho tớ, tớ thật sự rất vui khi nhìn thấy comt của các bạn (nên mới vội cắt fic và up liền chap mới luôn). xD Cám ơn mọi người vì đã đọc fic và mong các bạn tiếp tục ủng hộ! 

.

.

.

"Midoriya!"

"Khốn khiếp, Deku!"

Todoroki... Kacchan...

Midoriya lẩm bẩm, hình ảnh hai người bạn của cậu trước mắt mờ ảo và ngày càng xa dần, họ đang chìm dần vào bóng tối. Hai người họ đang cố đưa tay về phía cậu. Midoriya cũng cố vươn tay ra. Nhưng cậu không thể bắt lấy được, họ ở quá xa. Không, đó là bởi vì người đang chìm vào bóng tối ở đây chính là cậu.

Chết tiệt. Chết tiệt.

Todoroki, Kacchan, Kirishima, Uraraka, Iida, Tsuyu. Mẹ. Mọi người... All Might!

Những giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống khỏi má của cậu. Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu hứa rằng mình sẽ không khóc nữa? Nhưng... nhưng cậu không thể... Mọi người, cậu không thể với tới họ. Không một ai cả...

Mẹ cậu. Cha cậu. Những người bạn của cậu. Ước mơ của cậu. Niềm hi vọng mà All Might đã để lại cho cậu. Sự kỳ vọng của chú ấy... Vậy mà cậu lại để vuột mất. Cậu sẽ chết. Cậu đã phụ lòng kỳ vọng của chú ấy. Biểu tượng hòa bình đã chết. Cậu là người sẽ phải nối tiếp nó, thế nhưng cậu lại để mình bị bắt mất, và lại sắp phải chết... Chết một cách đầy nhục nhã.

Rõ ràng, cậu không phải là một anh hùng. Cậu không thể là một anh hùng...

Xin lỗi... Mọi người, tôi xin lỗi. All Might, cháu xin lỗi.

.

.

.

Midoriya lờ mờ tỉnh giấc khi cảm thấy có thứ gì đó âm ấm đang áp trên trán mình. Khăn ấm? Là khăn ấm sao?

Cậu chầm chậm mở mắt ra, nhưng bắt gặp ánh đèn phòng sáng chói treo trên trần nhà khiến cậu ngay lập tức phải đóng nó lại. Cậu vẫn có thể cảm thấy chiếc khăn ấm đang đắp trên trán, ngoài ra cậu dường như có thể nghe thấy tiếng trò chuyện huyên náo ngay bên cạnh mình.

Người cậu đau nhức nhối, cứ như sau mỗi lần được Recovery Girl chữa trị vậy. Cảm giác lúc này giống như khi cậu nằm ở phòng y tế. Nhưng tiếng ồn đó là sao nhỉ? Recovery Girl sẽ không bao giờ cho phép quá nhiều người vào phòng y tế trong một lần, bà ấy sẽ ngay lập tức đuổi hết mọi người ra nếu nghe thấy tiếng ồn.

Mệt quá. Midoriya thầm nghĩ. Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Cậu ước gì mình có thể ngừng tiếng ồn đó lại. Cậu muốn ngủ tiếp. Cơ thể cậu vẫn chưa hồi sức hoàn toàn cơ mà-

...

.....

Ơ?

Khoan đã.

Đúng rồi. Cái khăn! Cả việc hồi sức nữa! Và quan trọng nhất là...

Cậu vẫn còn sống sao?!

Kí ức ùa về trong trí óc của cậu bé tóc xanh như cơn lũ bão. Cậu nhớ về trận chiến, cậu nhớ rõ mình đã bị đánh tả tơi như thế nào, cậu nhớ rõ... rất rõ... rằng cậu đã bị tên đeo mặt nạ đó ném vào lỗ đen và rơi xuống một nơi rất lạnh. Nếu vậy thì đúng ra giờ này cậu đã phải chết rồi cơ chứ?

Thế nhưng cậu vẫn có thể cảm thấy rõ cơn đau từ những vết thương trên cơ thể, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, hay cả việc máu vẫn đang tuần hoàn bên trong cơ thể. Không phải con người khi chết rồi sẽ không còn cảm nhận được cơn đau nữa hay sao? Chưa kể, đầu và cánh tay bị bẻ ngoặt, cậu không còn cảm thấy chúng đau kinh khủng như lúc trước nữa. Ngược lại dường như chúng đang có dấu hiệu hồi phục dần, xương cánh tay cứ như đang được nối lại vậy.

Tất cả những điều đó kết nối lại, có nghĩa là... cậu vẫn còn sống!

Điều ước lúc ấy của cậu đã trở thành hiện thực... Có ai đó đã cứu cậu!

Khóe môi Midoriya run run, nước mắt của như sắp chực trào ra khỏi đôi mắt cậu.

Cậu vẫn chưa chết... Cậu vẫn chưa chết...

Trở lại với thực tại, Midoriya đoán rằng mình đang nằm trên một tấm Futon, những vết thương của cậu có vẻ như đã được chữa tạm thời và đã được băng bó lại. Cậu còn có thể cảm nhận được một chiếc khăn ấm đang được đắp trên trán mình. Dù không biết là ai, nhưng người đã cứu chữa cho cậu có vẻ như là một người rất tốt bụng và chu đáo.

Midoriya thử cử động cơ thể. Nhưng những vết thương bắt đầu nhói lên khiến cậu để vuột ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Tuy chúng không đau bằng những lần cậu nhập viện trước đó, cậu đã từng gặp những vết thương kinh khủng hơn thế này nhiều. Nhưng dù gì Midoriya cũng phải thừa nhận rằng, lần nào điều trị thì cơ thể cậu giống hệt như chết đi sống lại nhiều lần vậy.

Có vẻ như tiếng rên rỉ của cậu đã thu hút được sự chú ý của ai đó, Midoriya nghe thấy một tiếng "Suỵt!", và cuộc trò chuyện nhỏ dần rồi im hẳn.

Dù đang nhắm mắt, nhưng Midoriya có thể cảm nhận thấy nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Mất một lúc để mắt bắt đầu thích nghi với ánh sáng, lúc này Midoriya mới thật sự mở mắt ra lần thứ hai.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đôi mắt to, tròn, mang màu nâu caramel.

"A, cậu ấy tỉnh rồi!"

Tiếng ai đó reo lên - dường như chính là từ chủ nhân của đôi mắt nâu ấy - khiến Midoriya giật mình, cậu bé tóc xanh mở mắt ra, lúc này cậu mới thật sự tỉnh giấc.

Lúc này cậu mới nhìn rõ, chủ nhân của đôi mắt màu nâu caramel to tròn ấy là một cậu bé nhìn tầm tuổi cậu, có mái tóc cũng mang màu nâu tương tự, rồi bù và dường như thách-thức-trọng-lực.

Nói tiếp sau đó là những giọng khác, không khí yên tĩnh trong căn phòng lại tiếp tục ồn ào lên bởi một cuộc trò chuyện khác.

"Tch, cuối cùng cũng tỉnh!"

"Yo! Cậu còn thấy đau chỗ nào không?"

"Tất nhiên là HẾT MÌNH ổn rồi! Kangaryuu tuyệt vời của anh đã chữa vết thương cho cậu ta mà!"

"Haha, nhưng vẫn cần thời gian để những vết thương liền lại mà. Chỉ mới một buổi sáng đâu thể lành lại nhanh vậy được, senpai."

Ưm...? Midoriya chớp mắt. Cậu bắt đầu cảm thấy bối rố, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra khi họ liên tiếp tiếp lời nhau. Và như nhận thấy được điều đó từ Midoriya, cậu bé tóc nâu liền quay sang nói với những người bạn (?) của cậu ấy:

"Thôi nào mọi người. Cậu ấy chỉ mới tỉnh thôi mà."

Rồi cậu bé quay lại nhìn cậu. Midoriya có thể thấy cậu ấy cũng đang bối rối y hệt cậu, có vẻ như cậu ấy cũng chẳng biết nên nói gì tiếp. Cậu bé ngập ngừng một lúc rồi hỏi cậu:

"Ư-ừm... cậu thấy sao? Người có còn đau lắm không?"

"...m-một chút. Nhưng tớ thấy khỏe... hơn nhiều rồi."

Midoriya đáp, cậu ngạc nhiên khi nhận ra giọng mình hơi khàn đi. Chắc là do cậu đã nằm trên đất lạnh lâu quá nên bị cảm.

Cậu chống tay, định ngồi dậy. Ugh, tay cậu còn đau quá.

"Ấy, cậu vẫn chưa khỏe hẳn mà! Đừng cố sức quá!" Cậu bé tóc nâu nói, giữ lấy vai cậu. Midoriya hơi giật mình, tuy nhiên cậu vẫn đáp lại:

"K-không sao, tớ có thể... ngồi được."

Cậu bé tóc nâu trông như định phản kháng, tuy nhiên lại không nói gì nữa. Người kia ậm ừ, gương mặt đầy sự lo lắng khi cậu giúp đỡ Midoriya ngồi dậy.

Midoriya hỏi:

"...C-Có phải...mọi người đã cứu tớ không?"

"Ừ, bọn tớ đã tìm thấy cậu ở đền."

Một giọng nói vang lên, Midoriya nhận ra giọng đó từ một trong những người ban nãy. Cậu quay đầu sang và nhìn thấy một chàng trai với mái tóc đen lỉa chỉa như gai nhọn cùng với đôi mắt màu nâu lớn. Nụ cười hiện diện trên gương mặt thanh tú cho thấy đó là một con người thân thiện và dễ mến.

"Thấy cậu bị thương nặng lắm nên bọn tớ cứ tưởng cậu đã chết rồi nữa chứ, ha Gokudera?" Chàng trai tóc đen mỉm cười nói, rồi quàng tay quanh cổ cậu trai tóc bạch kim ngồi bên phải mình.

Theo như Midoriya thấy, Gokudera (hình như là tên người tóc bạch kim đó) có vẻ ngoài hoàn toàn đối lập với người tóc đen kia. Cậu ta có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu xanh ngọc bích, dường như là con lai. Gương mặt điển trai của cậu ta đang nhăn lại đầy cáu kỉnh vì bị cậu tóc đen quàng vai.

"Đừng có tỏ ra thân thiết với ta, tên ngốc bóng chày!"

Người tóc bạch kim tên là Gokudera bực bội kêu lên, hất tay chàng trai tóc đen ra. Người kia chỉ mỉm cười cầu hòa: "Mah mah."

Midoriya vẫn chớp mắt nhìn họ.

"Xin lỗi nha, hai cậu ấy lúc nào cũng như vậy đó." Cậu bé tóc nâu lúc này mới lại lên tiếng, khẽ cười trừ nhìn cậu. "A, tớ quên mất. Để tớ giới thiệu, tên tớ là Sawada Tsunayoshi."

"...Sawada-kun?"

"Ế, Sawada-kun thì nghe có hơi... Cậu cứ gọi tớ là Tsuna cũng được!"

Midoriya ngập ngừng một lúc. Từ trước đến giờ, ngoài Kacchan thì cậu chưa bao giờ gọi ai bằng tên thật hay nickname cả. Thế nên cậu khá là bối rối khi được người kia đề nghị gọi bằng tên. Tuy nhiên, ấp úng một lúc cậu cũng nói được.

"...T-Tsuna-kun."

"Ừ!" Tsuna mỉm cười vui vẻ.

Midoriya bất giác cảm thấy nhẹ nhõm. Không hiểu sao, Tsunayoshi mang lại cho cậu một cảm giác thật dễ chịu dù họ chỉ mới gặp nhau được vài phút.

Tiếp đó, một giọng nói đột ngột cắt ngang khiến cho Midoriya giật mình.

"Ngươi nên lấy đó làm vinh dự khi được Juudaime cho phép gọi bằng tên đi!"

Đó là từ chàng trai tóc bạch kim Gokudera. Sau đó cậu bắt đầu lớn tiếng giới thiệu với một chất giọng đầy tự mãn:

"Tên ta là Gokudera Hayato! Cánh tay phải đầy tự hào của Juudaime!"

"J-juudaime?..." Midoriya ngạc nhiên, cậu quay sang nhìn Tsuna, không hiểu tại sao Gokudera lại gọi Tsuna như vậy.

Tsuna lúc này đang trưng ra một bộ mặt đầy hoảng hốt, cậu thầm nghĩ: 'Hiieeeee!! Gokudera-kun lại vậy nữa rồi!!!!'. Trong khi đó, Gokudera vẫn tiếp tục hất hàm:

"Để ta nói cho ngươi biết, Juudaime là bo-----uhmphh!!!" Thế nhưng trước khi chàng trai tóc bạch kim định liến thoắng thêm một tràng nữa thì một bàn tay đột nhiên bịt miệng cậu lại.

Chàng trai tóc đen bên cạnh mỉm cười, giữ chặt một Gokudera đang vùng vẫy đầy khó chịu.

"Haha, chỉ là biệt danh của Tsuna thôi. Cậu ta thích đặt biệt danh cho người ta như vậy đó, phải không Gokudera?"

"Uhmmhuhmpp!!!!"

Bên cạnh Midoriya, Tsuna nhẹ nhàng thở phào. Còn cậu bé tóc xanh thì kinh hãi nhìn Gokudera đang giãy giụa đến phát tội. Chàng trai tóc bạch kim có vẻ như đang lên ý định chắc chắn sẽ giết người kia ngay khi được thả ra.

Yamamoto – ngược lại dường như chẳng hề quan tâm đến luồng sát khí chết người của Gokudera – mỉm cười giới thiệu mình với Midoriya.

"Tớ là Yamamoto Takeshi! Rất hân hạnh được làm quen!"

Cậu bé tóc xanh nhận ra rằng nụ cười thân thiện dường không bao giờ rời khỏi môi cậu ấy.

Và một lần nữa họ lại bị cắt ngang, bởi một chất giọng trầm lớn đầy khỏe khoắn.

"Còn tôi là Sasagawa Ryohei!! HẾT MÌNH XIN CHÀO!!!"

Đó là một chàng trai với làn da ngăm, tóc trắng và mắt xám. Trên mặt anh ta dán một chiếc băng cá nhân qua sống mũi, ngoài ra trên người anh ta cũng đeo đầy băng cứu thương. Và - một giọt mồ hôi trượt xuống má của Midoriya - ưm... hết mình? Ừ, từ ngoại hình đầy cơ bắp của anh ấy đến chất giọng đầy khỏe khoắn đều trông rất HẾT MÌNH. Đấy là chưa kể sau này cậu bé sẽ còn khám phá ra rằng tính cách của người này thật sự còn hết mình hơn nữa đấy.

"Haha..." Tsuna cười trừ, sau đó cậu quay sang nói với Midoriya. "Onii-san là người đã chữa trị cho cậu đấy."

"Eh?"

Midoriya bất ngờ khi nghe Tsuna nói. Cậu nhìn sang Ryohei đang nhe răng cười: "Ờ!", rồi quay lại nhìn Tsuna với đôi mắt mở lớn. Ể? Ểhhhhhhhhhh?!

Midoriya không thể ngờ rằng nghĩ rằng con người ồn ào và trông-chẳng-có-vẻ-gì-giống-như-ảnh-biết-về-y-học ấy lại chính người đã cứu chữa cho cậu. Đúng là không bao giờ nên đánh giá sách qua bìa!!

"Ah-uhm---Sasagawa-san!! Cám ơn anh ạ!!!" Cậu bé tóc xanh liền cúi người trước người tóc trắng, như thể cậu đang mang ơn một vị thánh nhân.

Sau đó cậu quay sang Tsuna, Yamamoto và Gokudera (lúc này đã được Yamamoto thả ra và đang túm lấy cổ áo chuẩn bị giết người kia).

Midoriya bắt đầu ngập ngừng.

"Thật sự...cám ơn mọi người, vì đã tìm thấy và mang tớ về, mọi người còn cứu chữa cho tớ như thế này nữa..."

Cậu đưa bàn tay còn băng bó vì vết thương của mình lên, đôi mắt cậu ánh lên tia buồn bã khi nhìn thấy nó. "Tớ cứ nghĩ... tớ cứ nghĩ lúc đó mình đã phải chết rồi..."

Và cậu lại ngẩng đầu lên nhìn họ. "Thành thật cám ơn mọi người rất nhiều!"

Im lặng lại một lần bao trùm căn phòng, khi cả bốn người đều trố mắt nhìn Midoriya.


Ế? Cậu bé tóc xanh bắt đầu cảm thấy bối rối, ...m-mình đã nói gì sai sao?

"Pfff-----Hahahaa!!!!"

Ryohei là người đầu tiên thoát ra khỏi trạng thái 'đông đá', bằng cách bật ra một tràng cười thật lớn và sảng khoái, khiến cho Midoriya giật mình kêu lên 'Hi?!'.

Yamamoto cũng bắt đầu cười theo.

"Haha, cậu thú vị thật đó."

"Một cậu bé HẾT MÌNH thú vị luôn!"

Tiếp đó là Gokudera, nhưng cậu chỉ hừ nhẹ.

"Tch."

Người cuối cùng là Tsuna, nhưng cậu bé cũng chỉ đơn giản là mỉm cười nhẹ nhàng.

"Ổn mà. Bọn tớ chỉ đơn giản là làm việc nên làm thôi."

Mặt Midoriya chợt trở nên đỏ bừng, cậu bé bắt đầu cảm thấy xấu hổ và bối rối. Cậu ước gì có một cái hố ở đây để cậu chui xuống cho rồi.

"Nhân tiện," Tsuna cất tiếng hỏi. "Tên cậu là gì vậy?"

Đến bây giờ cậu bé tóc xanh mới ngớ người ra.

"A-A, t-tớ xin lỗi vì quên giới thiệu!

-----Tên tớ là Midoriya, Midoriya Izuku!"

.

.

.  

End Chapter 2.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro