[LONGFIC] Bụi Trắng [Chap 6], YulSic, YoonHyun | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 6

_ _ _ _ _

Sáng ập đến gấp gáp, kéo Yuri ra khỏi giấc ngủ vội. Cô hít một hơi đầy lồng ngực, để không khí lành lạnh tràn lên tận não xua đi cơn mơ ngủ vẫn đang lởn vởn chưa chịu tan biến. Đồng hồ chỉ đúng 7 giờ, tức là giấc ngủ vừa dứt của cô chỉ chừng 4 tiếng. Điều đó giải thích cho cái cảm giác lâng lâng trong đầu, và đôi mắt thì nặng trĩu, chỉ muốn khép lại để những luồng gió bên ngoài không lùa vào khiến chúng cay xè, nhòa nước. Bữa tiệc nhỏ hôm qua không nằm ngoài dự đoán nhưng cũng kịp níu cô lại nhà họ Kwon tới hơn 2 giờ sáng.

Yuri ít khi ghé thăm lại ngôi biệt thự ấy, nhưng mỗi lần cô đến là y như rằng sẽ có tiệc tùng linh đình, nếu cô không phải đến để dự tiệc thì cha cô cũng bắt mọi người mở tiệc. Cái lý do khiến Yuri, một đứa con từng bị ruồng bỏ, được cha mình dành nhiều tình yêu đến thế vẫn luôn là một thắc mắc chưa có lời giải của cô. Điều đó tưởng chừng khiến cô gắn bó với cha mình hơn, nhưng trái lại, nó đang đẩy cô ngày một xa người đàn ông ấy. Cô không thích sự bao bọc ấy, không muốn bị bóp nghẹt trong đó. Ẩn đằng sau tình yêu ấy vẫn là bóng dáng của sự áp đặt, độc đoán.

Yuri có thể thấy điều đó rõ ràng nhất qua đứa em gái của mình. Nhưng cái cách cha cô đối xử với Yoona lại trái ngược với sự vồn vã thân tình mà ông dành cho đứa con lớn. Lý do thì có lẽ chỉ có ông mới hiểu được. Yoona luôn là một đứa con ngoan ngoãn, biết vâng lời đến nỗi cam chịu, khác hẳn Yuri. Khi còn là một con nhóc, Yuri từng thấy khoái trá vì đã giành được phần lớn hơn trong miếng bánh tình thương khô khan của cha. Còn bây giờ, cô thật sự không hiểu trong mắt một người cha, giữa những đứa con trong gia đình thì có gì khác nhau, chẳng phải chúng đều là máu mủ của ông ta sao. Dù chúng có trái ý phật lòng ông ta đến thế nào, chúng vẫn gọi ông ta cùng một tiếng “cha” mà thôi. Kể từ lúc thấy bản thân đã trở nên rộng lượng và biết yêu thương nhiều hơn, Yuri lại tự nhủ đó chẳng qua chỉ là sự bù đắp của cha mình cho những năm tháng đầu đời tủi cực mà thôi. Dù cô biết có lẽ sẽ không đúng, nhưng ít ra điều đó giúp cô cảm thấy bớt một phần áy náy trước đứa em của mình.

_

Yuri lừng khừng bước ra khỏi phòng, đập vào đôi mắt lơ mơ của cô là cảnh một cô gái tóc vàng xàng xê trong căn bếp nhỏ. Cô gái đó không lạ, nhưng việc cô nàng thức dậy trước 10 giờ sáng và đang chiên chiên nấu nấu thứ gì đó mới là điều đáng ngạc nhiên.

- Morning

Jessica lơ đễnh chào Yuri. Cô nàng đập thêm một quả trứng nữa vào chảo.

- Ốp la không?

Yuri mở tủ với lấy chai sữa tươi, cô định đáp “không” nhưng khi mở miệng lại biến nó thành một cái ngáp dài.

Jessica vẫn chẳng chú tâm đến cô, cô nàng đẩy phần trứng vừa làm xong trên bàn đến trước mặt Yuri, bên trên lát trứng mỏng vàng vàng trăng trắng vẽ nguệch ngoạc hai con mắt tròn to, một gạch dài cho cái mũi, và hình bán nguyệt của một nụ cười ngô ngố. Khuôn mặt cười bằng tương ớt nhìn Yuri chờ đợi.

- Sao vậy, cậu không ăn cay được à?

- Ờ… không, ăn được chứ. Cám ơn.

Cô đáp nhỏ, kéo ghế ngồi xuống. Jessica cũng bưng phần của mình đến ngồi đối diện cô, và ăn, không nói thêm gì nữa.

Đờ người nhìn dĩa trứng thêm vài giây, Yuri chợt thấy đói bụng ghê gớm. Đã lâu lắm rồi cô không có cảm giác này. Cũng lâu lắm rồi mới có ai đó chuẩn bị cho cô một bữa sáng. Dĩ nhiên khi còn ở nhà họ Kwon, hay sau này dọn ra riêng, vẫn có người nấu nướng cho cô, làm cho cô những món cô yêu cầu. Có thể là người giúp việc, đầu bếp nhà hàng, vài quán cóc bên đường… Nhưng như thế này thì quả thật đã lâu lắm rồi.

Một căn bếp nhỏ, nắng hắt nhè nhẹ từ cửa sổ, không gian chẳng chen chúc ồn ào, mùi thức ăn cũng chỉ thoang thoảng. Tất cả làm lòng cô cồn cào đói, và rồi sẽ được ăn, sẽ no, sẽ không đói nữa. Yuri nhớ cái thời còn đeo ba lô đến ngôi trường cấp ba dành cho dân thượng lưu, mỗi sáng sớm cô thường lẻn vào bếp, trước cả khi cô giúp việc mập mạp kịp thức giấc. Thi thoảng cô lại gặp Joohyun và Yoona ở đó. Có khi là cô, cũng có khi là một trong hai đứa nhóc kia, sẽ lọng ngọng nấu vài món đơn giản, thường là mì gói hoặc cơm chiên, hoặc như cái món đang toét miệng cười nhìn cô, ốp la. Mì, trứng có thể không hấp dẫn, cơm đôi khi bị cháy, nhưng mọi thứ đều ngon lạ lùng. Chút nước mì sót lại, lớp cơm cháy cạo ra nhai rào rạo thật ngon. Tiếng cười khanh khách lọt vào tai cũng giòn tan, thơm ngon đến no lòng.

Và cũng lâu rồi cô không thấy mình đói nữa. Người ta lớn rồi thì dường như có nhiều thứ để lo hơn cái bao tử của mình. Và cái bụng ấy cũng lớn dần theo con người, nó chẳng đói thức ăn nữa, nó đói thứ gì đó khác, thứ gì đó mơ hồ hơn, khó thỏa mãn hơn.

- Chiều nay đi mua đồ với tôi không?

Yuri hỏi với giọng phấn khởi hơn một chút. Từ phía bên kia bàn ăn, Jessica nhìn cô khó hiểu.

- Thì ngoài bộ đồ mặc hôm tôi dẫn cô về thì không phải cô không còn bộ nào khác à? Ở trong nhà mặc quần short áo thun của tôi thì được, mà không lẽ cô cứ ở trong nhà mãi?

- Ừ, thì đi.

Jessica đáp gọn lỏn, nghe ra có vẻ không hào hứng lắm, nhưng Yuri cũng chẳng để tâm mấy, suy cho cùng sau một thời gian ở chung, Jessica có mấy khi hứng thú với chuyện gì đâu.

_ _ _ _ _

Quán cà phê nằm đối diện bar LiD mang cái vẻ mờ ảo của ánh đèn nhẹ và những khung cửa kính tối màu. Những gương mặt thường lui tới đây cũng đều từ cái chốn ăn chơi phía bên kia con đường mà ra cả. Ok Taecyeon cũng từng là một trong số đó. Tuy một thời gian dài vắng mặt, nhưng khi nãy vừa thấy bóng dáng hắn, cô ả chủ quán đã vồ vập tiếp đón.

Taecyeon khoan khoái hít hà cái bầu không khí quen thuộc đặc quyện một mùi hương của loài hoa gì đó mà hắn chẳng rõ, thích thú ngắm những kẻ ăn mặc nghèo nàn ra ra vào vào cái bar nhỏ tối om đối diện. Bờ môi hắn nhếch lên đắc thắng khi thấy một cô gái bước ra khỏi chiếc xe đen bóng, bận trên mình bộ đồ da ôm cũng một tông màu đen. Hắn giơ một bàn tay lên ra hiệu cho cô gái. Cô lừ mắt nhìn hắn, chậm rãi tiến về chiếc bàn gỗ cạnh khung cửa sổ nâu sẫm.

- Ánh mắt đó là gì vậy hở babe? Không nhớ anh sao?

- Tôi tưởng anh chết rồi. Sao còn sống để ám tôi vậy?

Cô gái đốp chát lại vẻ đểu giả của hắn, nhưng chẳng có vẻ gì khiến hắn mất vui cả. Hắn dang rộng hai tay ôm lấy thành ghế bọc nhung phía sau, hất mặt với cô.

- Thong thả đi người đẹp. Gọi đồ uống trước đã, vẫn cà phê đen như cũ?

Cô gái nóng nảy dằn tấm chi phiếu xuống mặt bàn. Ly cà phê của hắn chao đảo.

- Thứ anh cần đây. Từ giờ thì tránh xa tôi ra.

Taecyeon dùng hai ngón tay gắp lấy tờ giấy. Hắn lên tiếng trước khi cô gái kịp quay người bước đi.

- Yoona vẫn dễ thương như xưa, chẳng giống cái vẻ khó chịu của em chút nào Yuri ạ.

Hắn búng tay ngắm Yuri đang trừng mắt nhìn mình. Dĩ nhiên cô đang tức giận, Taecyeon luôn thích cái cách Yuri nén lại những cảm xúc của mình.

- Tránh xa Yoona ra! Nếu không, tôi thề, anh sống cũng chẳng bằng chết đâu. Tôi nói tức là tôi sẽ làm.

Cô rít từng chữ vào tai Taecyeon. Nụ cười của hắn trơ lại một chút. Hắn biết cô sẽ làm, quen cô bao năm, cái điều hiển nhiên ấy đương nhiên hắn biết. Nói hắn không sợ gì cũng không đúng, thật ra hắn chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút, không phải kẻ nào cũng có thể khiến Kwon Yuri điên tiết lên như hắn.

- Lúc nào buồn thì cứ tìm anh nhé.

Hắn nói với theo Yuri khi cô đã khuất sau cánh cửa.

_ _ _ _ _

- Em tưởng hôm nay Yuri unnie không đi làm.

- Không, cậu ấy nghỉ nhưng lại đi gặp bạn bè gì đó.

Jessica đáp lời Joohyun. Cô bé đang bận nhét một hộp kim chi to đùng vào chiếc tủ lạnh.

- Kim chi đó ai làm vậy?

- Cô So Eun, đầu bếp ở nhà tụi em.

Yoona đáp. Cô bé vẫn không cất đi nụ cười từ lúc bước vào nhà đến bây giờ. Dựa vào cái nhìn săm soi một cách kín đáo của Yoona, Jessica đoán việc mang kim chi đến tiếp tế cho Yuri chỉ là cái cớ cho cô bé nghiên cứu cô. Từ Tiffany đến hai cô bé này, dường như chuyện Yuri rước ai đó về ở chung là một vấn đề cực kỳ hiếm có, hoặc có lẽ là chưa hề xảy ra.

- Unnie, chị quen Yuri unnie lâu chưa? Hình như em chưa nghe nói gì về chị hết ?

Cái vẻ háo hức trên khuôn mặt Yoona ngày càng rõ ràng hơn. Qua cuộc nói chuyện câu được câu mất mà Jessica nghe từ Yuri và Joohyun vài ngày trước, cô tưởng tượng ra một chút về cô bé này. Lầm lì, ít nói, có thể quậy phá ngầm, biết đâu lại còn chơi bời lêu lổng. Và rồi cô nhận ra mình trật gần hết. Cũng có thể Yoona không ngây ngô như nụ cười đang nở trên môi, không thân thiện như cách cô bé hồ hởi tiếp chuyện cô, nhưng cái ánh mắt mà cô bé và Joohyun nhìn nhau, Jessica thấy trong đó sự ngoan ngoãn, ấm áp, và một thứ tình cảm gì đấy trìu mến nhẹ nhàng.

- Bọn chị tình cơ quen nhau thôi, cũng lâu rồi không nhớ được là từ dịp nào nữa. Chị về nước không nhà cửa nên phải đi ở nhờ thế này.

- À.

Yoona dường như không tin lắm vào điều cô vừa nói. Jessica cũng tự thấy mình nói dối rất tệ, nhưng ít ra cái nét mặt lành lạnh một cách vô ý của cô đôi khi lại lấp liếm đi được nhiều điều.

- Bạn bè của Yuri unnie ai cũng tuyệt vời hết. Nói thật chứ, trong đám bạn bè cùng tuổi, em chưa trò chuyện với ai hợp như bạn của chị ấy.

Tiếng đằng hắng vang lên, khẽ nhưng cũng đủ để nghe thấy. Yoona khoát tay về phía cô gái đang lúi cúi sắp xếp lại mớ đồ đạc trong bếp.

- Không bàn tới Joohyun. Cậu ấy nằm trong bụng mẹ tới hơn hai năm lận, mặt nào cũng lão hóa sớm hơn người khác.

Jessica bật cười nhìn Joohyun liếc Yoona một cách trách móc. Joohyun có vẻ ít nói, lịch sự quá mức cần thiết, ngăn nắp cũng quá mức cần thiết. Cô bé đang xếp lại những chiếc đĩa mà Jessica bày bừa ra mấy ngày nay, cái lớn dựng vào trong, nhỏ hơn ra ngoài, đũa và muỗng cũng chia ra rạch ròi hai ngăn trái và phải, không cắm lung tung ngẫu hứng. Jessica không thích, mà thật ra là cô thấy hơi sợ những người quy tắc như vậy. Yoona thì có vẽ thoải mái hơn.

- Unnie, vậy bây giờ chị đang làm-

Tiếng mở cửa làm Yoona ngừng lại.

- Ủa. Hai đứa tới lâu chưa?

Yuri ngạc nhiên. Cô cởi vội áo khoác rồi nhìn Jessica đầy ẩn ý. Tóc vàng chép miệng, tỏ vẻ chán nản.

- Em ngồi chơi đi nhé. Chị vào lo vài thứ linh tinh.

Ánh mắt Yuri vẫn dán vào Jessica như thể đang cố bơi móc xem những phút vừa qua cô nàng có thốt ra thứ gì ngu ngốc không. Đáp lại, tóc vàng nghênh mặt lướt qua cô, không quên lầm bầm.

- Hắc ám.

_ _ _ _ _

Chiều buông xuống cũng nhanh. Thiếu ngủ làm Yuri thấy mọi thứ trôi qua vùn vụt, cốt sao chỉ mong đến tối để có thể thả mình vào tấm nệm dày mà ngủ. Hạ tấm kính cửa xe xuống, gió lùa vào man mát. Yuri ngả người ra sau tựa vào ghế xe, nhắm mắt và bắt đầu thấy đầu óc trôi nổi bồng bềnh giữa những dòng suy nghĩ ngắt đoạn, mơ hồ quấn vào cơn ngủ luôn ẩn hiện suốt một ngày.

Làm thủ tục bảo lưu kết quả sao mà lâu thế nhỉ ? Có khi nào cô ta đi luôn không ?.... Đi luôn thì càng tốt…

Ok Taecyeon… Hắn gặp Yoona rồi… thuê ai đó đánh cho nhừ tử, hay giết quách đi cho xong… dụ dỗ gì Yoona nữa thì…

Có Joohyun theo kèm cặp chắc cũng an toàn một chút... Joohyun… Hyunnie…

Yuri mở mắt, bắt gặp mặt trời đỏ rực đã rơi xuống đúng tầm trong khung kính chữ nhật nhìn từ bên trong xe. Khối tròn ấy đã bớt chói chang, sẫm màu hơn, to lớn hơn, và đang lơ lửng phía cuối con đường. Một ý nghĩ hoang đường vụt qua, Yuri muốn nhấn ga lao về phía trước, về chân trời và bắt lấy cái đĩa tròn rực rỡ ấy.

Có những thứ cô nghĩ thật gần, vươn tay là có thể ôm lấy. Nhưng cũng giống như ảo ảnh, chạm vào rồi sẽ tan ra sương khói. Vậy tốt hơn hãy cứ ngồi im lặng mà chiêm ngưỡng điều đó.

Một chiếc xe bóng lộn xuất hiện trong kính chiếu hậu, dừng lại ngay sau xe Yuri. Người đàn ông đứng tuổi bước ra khỏi đó ăn mặc đơn giản với sơ mi trắng và áo vét đen ở ngoài, trông có vẻ trí thức. Ông ta đứng dựa vào cánh cổng to nơi lối vào của ngôi trường, nói chuyện điện thoại với ai đó.

Gió đang mạnh hơn. Hàng cây thấp trồng phía trước bức tường lâu năm cũng đang nghiêng ngả. Yuri ngắm từ cái tên Trường đại học Nghệ thuật Seoul được chạm khắc, đến khung cảnh cổ kính của cây cối, của những bức tường phủ rêu. Jessica đó liệu có thuộc về nơi này ?

Chợt mái đầu vàng óng nhấp nhô sau những tán cây. Yuri liền bật khóa xe, nhịp nhịp ngón tay trên vô lăng chờ sẵn.

Người đàn ông đứng đợi ở cổng chợt lao đến chộp lấy tay cô gái tóc vàng, kéo mạnh cô về phía mình. Yuri im lặng quan sát. Khoảng cách quá xa khiến cô không thể nghe họ nói những gì, nhưng nhìn đôi mắt long lên tức giận của cả hai, cùng với sự giằng co dữ dội, cô biết họ đang cãi nhau. Cô gái cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay người đàn ông, cô quát điều gì đó khiến ông ta trừng mắt giận dữ. Điều tiếp theo làm Yuri phải mở tung cửa lao ra : ông ta tát Jessica.

- Này ! Ông có phải đàn ông không vậy !

Ông ta loạng choạng giật lùi sau cú đẩy mạnh của Yuri. Jessica không cần bảo đã vội chạy vào trong xe, một tay ôm lấy bên má đỏ ửng.

- Cô là gì của nó hả? Tránh ra!

Ông ta lao về chiếc xe, nhưng lại ngã bật ra sau vì bị Yuri xô lần thứ hai. Cô cũng vội chạy về xe mình, đạp ga lao đi mà không cần nghĩ ngợi.

- Gã đó là ai vậy ?

Jessica chỉ im lặng quay mặt ra cửa, tay vẫn ôm lấy bên má vừa bị đánh.

- Là bố già của cô đó à?

Người được hỏi vẫn không đáp, cũng không quay mặt lại. Yuri chỉ nghe được một tiếng nức nở.

Cô ta đang khóc?

Yuri chợt nhớ ra mình chưa thấy Jessica khóc bao giờ. Thời gian biết nhau tuy ngắn ngủi, nhưng ngay cả cái lần tơi tả dưới tay Dara và CL, Jessica không hề khóc. Tức giận chửi bới thì có, nhưng không chút nước mắt. Cô đã nghĩ Jessica, hay nói chung là những người giống như cô nàng, thì ắt phải chai lì trước cái chuyện bị người ta hành hạ rồi. Và giờ chỉ một cái tát đơn giản, cô nàng khóc?

Yuri lúng túng rút tờ khăn giấy trong hộp đưa cho cô gái bên cạnh. Cô ghét nước mắt, ghét khóc lóc. Việc đó đâu chỉ đơn giản là ngồi một chỗ rồi sụt sùi. Khóc cũng mệt mỏi như thể tự vật lộn tra tấn bản thân, cuối cùng chỉ khiến con người ta lả đi trong cơn đau đớn bất lực. Nước mắt Yuri đã rơi đủ cho phần đời còn lại. Khô cạn rồi, sẽ không còn nữa. Nhưng mỗi lần nhìn thấy những người xung quanh như thế, cô lại bắt gặp mình yếu mềm đi một chút.

Jessica cầm khăn giấy, nắm lấy luôn cả bàn tay Yuri làm chủ nhân của nó thoáng bất ngờ. Cô ngưng mắt khỏi đường đi để nhìn bờ vai cô gái bên cạnh đang run lên nhè nhẹ. Yuri thở dài, xiết lấy bàn tay nhỏ bé đó chặt hơn.

_ _ _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro