Chương 23: Chiến Trường Tái Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin các rds chú ý! Để hợp với tính cách nhân vật trong bản gốc, Au sẽ thay thế nhân vật Qri bằng So Yeon!

Au không nhận gạch đá dưới mọi hình thức! xin rds lưu ý và bỏ qua sai sót này cho Au :D

Xin hết :)

---------------------------------------------------------------------------------------

Khi tất cả mọi người đi hết, chỉ còn lại Eun Jung và Jang Woo thì không lâu sau có một số người lái xe đến.

-Có chuyện gì thế đại tiểu thư.-Một anh chàng hóm hỉnh xuống xe cười nói.

Jang Woo lại gần anh ta thôi nhẹ vào người, anh chàng biết mình không nên đùa giỡn nên làm mặt nghiêm chở lại.

-Có chuyện gì vậy Eun Jung, em gọi tụi anh ra đây gấp như vậy chắc có chuyện gì lớn rồi phải không ?-Một chàng mặt đồ vest lịch sự hỏi.

 -Anh dẫn theo tên kia đi điều tra coi ai dám hại anh hai tôi, còn các anh thì đi thu thập các dữ liệu khi Ji Young có manh mối, khi nào xong thì các anh đem tất cả các dữ liệu đó cho tôi, cám ơn các anh trước.-Eun Jung nói với anh chàng mặt đồ vest tên Ji Young và xoay lại nói với ba người còn lại

-Không có gì, chuyện nhỏ cứ giao cho bọn này, chúng ta là bạn mà ,khách sáo làm gì.-Anh chàng vui vẻ tên Tae Yang nói.

Eun Jung không nói gì thêm chỉ xoay người đi, biết Eun Jung đã lâu bốn người kia là biết có ai đó đã chọc giận Eun Jung, nên Eun Jung mới có thái độ như vậy.

 -Nè có chuyện gì kể nghe coi Jang Woo.-Một chàng tên T.O.P hỏi.

 Jang Woo gọi xe cho Eun Jung về rồi đi cùng bốn người kia và kể lại chuyện lúc nảy. Bốn người này là bạn thân của Eun Jung và Jang Woo.

Họ không có gì nổi bật hay tài năng thiên phú, lại càng không có sự nghiệp đồ sộ, nói chung là những người hết sức bình thường. Do tình cờ lúc đi học d đấm gập Eun Jung và Jang Woo nên quen nhau và kết bạn.

Từ khi kết bạn với Eun Jung họ được Eun Jung chỉ la khuyết và ưu điểm của từng người, ai nấy điều có sự nghiệp riêng, họ rất nể Eun Jung vì những gì muốn là Eun Jung sẽ làm cho bằng được.

Eun Jung không tin tưởng họ ở bất kì điểu gì nhưng duy nhất chỉ có một ưu điểm ở họ khiến cho Eun Jung nể phục và thừa nhận là họ có tài năng thiên phú về nó.

Đó là họ có tài điều tra rất ư là chuẩn xác, họ xã giao rộng, năng xuất thông tin của họ điều tra được là một trăm phần trăm. Mặt dù họ làm ở các ngành nghề khác nhau. 

Nhưng Eun Jung ưa bảo họ đi điều tra các thông tin về kinh tế và các tư liệu riêng của các đối tác giao dịch với Eun Jung. Họ cũng rất thích làm công việc này. 

Tuy nhiên nguyên nhân chính họ giúp Eun Jung là vì nhờ có Eun Jung giúp đỡ mà họ có được sự nghiệp như ngày hôm nay. Họ và Eun Jung ít gặp mặt nói chuyện kể từ khi ra trường.

Nhưng là mỗi khi cần thì Eun Jung gọi họ làm điểu gì là họ sẽ làm theo ngay và không cần trả thù lao. Họ rất quý trọng Eun Jung.

Còn Eun Jung là cần thì dùng không thì cứ không nhớ đến, hôm nay anh trai bị người khác hại Eun Jung nhất quyết điều tra ra nguyên nhân và kẻ cầm đầu.

Một khi đã biết nguyên nhân và người hại anh mình thì Eun Jung nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để trả thù cho anh trai, và làm cho những kẻ đó không có đường thoát.

Các bạn của Eun Jung nghe theo lời của Eun Jung thì đi thực hiện công việc ngay, còn Eun Jung sau khi về nhà sắp xếp mọi việc thì chạy ngay đến bệnh viện thăm anh trai.

-Anh ấy sao rồi chị ?-Eun Jung hỏi chị mình.

-Bác sĩ nói vết thương không sao, nghỉ dưỡng tốt là khỏe, thế chuyện gì đã xảy ra, anh ấy tại sao bị đâm.-Jessica bước ra khỏi phòng nói.

 -Em không rõ lắm, anh ấy không muốn cha mẹ biết đâu, chị đừng nói cho họ biết, anh ấy mà tỉnh hỏi chuyện công việc thì chị nói là có em lo rồi, chị cứ bảo anh ấy yên tâm nghỉ ngơi.-Eun Jung nhìn qua cửa kính để xem anh mình rối nói với Jessica.

-Thôi được, sao khi xong việc em phải nói rõ cho chị biết chuyện gì đang xảy ra, em cũng về nghỉ đi, ở đây cứ để chị lo.-Jessica vổ nhẹ vai Eun Jung nói.

Eun Jung gật đầu đồng ý và nhìn anh trai một chút rồi đi về. Vài ngày trôi qua Teac Yeon cũng đã khỏe dần. Còn Eun Jung thì lo việc công ty thay anh mình. 

Có được tất cả hồ sơ và hiểu ra nguyên nhân anh mình bị đâm, Eun Jung bất đầu vào việc hạ gục tên cầm đầu gây ra chuyện này.

Được biết do Teac Yeon giành mối làm ăn với tên đó, không giành được mối làm ăn lớn nên hắn ta uất hận mà thuê người hại Teac Yeon.

Do tên đó là doanh nhân lại là một người có chút tiếng tâm nên Eun Jung phải từ từ tiếp cận hắn. Eun Jung hiểu mình không có địa vị hay vị trí cao nên việc này rất khó.

Nhớ tới Hyo Min vài lần có ý muốn giúp, Eun Jung là không e ngại chuyện gì nên đồng ý nhận sự giúp đỡ của Hyo Min. Hyo Min nhận được điện thoại của Eun Jung thì hết sức mừng rỡ và vui vẻ.

 Dùng hết tất cả những gì có thể làm Hyo Min giúp Eun Jung tham gia các bữa tiệt lớn, nơi mà tên hại Teac Yeon có mặt. 

 Eun Jung bất đầu tiếp cận hắn, cười nói vui vẻ, Hyo Min đi chung nhưng là ghen tức không thể nói nên lời .

 - Sao em tỏ ra thân với thằng cha đó quá vậy.-Hyo Min đưa Eun Jung về nhà khi tàn tiệc mà không khỏi cần nhằn.

-Hì chị làm gì mà mặt nhăn dữ vậy, em với tên đó có làm gì đâu.-Eun Jung cười nói.

Hyo Min là vẫn ghen nên đâm ra giận, khi tới nhà đưa Eun Jung vào cửa Hyo Min nói.-Em ngủ ngon !.

-Chị cũng vậy, cám ơn chị, sao này khỏi đến đây đón rước em đi nữa đâu.-Eun Jung hôn vào má Hyo Min cười nói.

-Sao thế, chị làm gì sai à, hay em còn giận chị chuyện hôm bữa.-Hyo Min vui khi được hôn nhưng là buồn khi nghe Eun Jung nói lời cuối.

-Không có giận, chỉ là em không cần đi dự tiệc nữa, em chỉ xem chị như chị gái thôi, thành thật xin lỗi chị.-Eun Jung là lần đầu ân cần cầm tay Hyo Min nói.

-Chị biết, thế cũng được, cho chị ôm em được không ?-Hyo Min là muốn khóc nói.

-Ừm.-Eun Jung vui vẻ đồng ý. Nhờ vả người khác nên Eun Jung cũng phải trả công.

Hyo Min ôm Eun Jung rồi hôn say đấm, hết nân niêu môi dưới lại đến môi trên. Do là lần đầu tiên Eun Jung không phản khán mà còn đáp trả nên Hyo Min không ngại mà thâm nhập sâu hơn vào khoan miệng của Eun Jung.

Dùng đầu lưỡi mềm mại và ươn ướt của mình quyện với đầu lưỡi của Eun Jung. Hai bên là tình nguyện hôn nhau chân thành. Thấy Hyo Min không muốn buông mình ra, Eun Jung ân cần ngưng động tác và đẩy nhẹ người Hyo Min ra.

-Thôi khuya rồi chị về đi.-Eun Jung cười nói .

-Ừm.-Hyo Min cũng cười nói đáp trả. Hyo Min không quên hôn vào má Eun Jung trước khi đi.

Lên xe Hyo Min là khuôn mặt đượm buồn, Sunny thấy vậy nên lên tiếng.-Chị nha hôn người ta được rồi sao mặt buồn hiêu vậy phải vui lên chứ.

-Eun Jung bảo chỉ xem chị như chị gái, em thấy chị nên bỏ cuộc không.-Hyo Min buồn nhìn vào màng đêm nói.

-Hì nhỏ đó từ chối chị lâu rồi, chị cũng đâu bao giờ bỏ cuộc, không phải lúc trước chị muốn hôn nhỏ sao, bây giờ làm được rồi đó, huống chi nhỏ đó chưa có người yêu nha. -Sunny vừa lái xe vừa nói.

-Ừ, cố lên, Eun Jung chưa có người yêu thì chị còn cơ hội, cám ơn em nha Sunny.-Hyo Min phấn chấn trở lại xoay người hôn Sunny rồi cười nói.

Khi xe Hyo Min đi thì Eun Jung cũng quay người đi vào nhà. Ở phía khuất của bống tối Ji Yeon vừa nhìn thấy toàn cảnh thân mật của Eun Jung và Hyo Min thì không kèm nỏi tức giận mà bóp tay thành nấm đấm.

-Sao cậu ở đây.-Eun Jung thấy Ji Yeon đi đến nhà mình thì nói.

-Cậu không muốn mình ở đây à, lúc nảy hai người thân nhau quá ha.-Ji Yeon là ghen tức nói.

-Cũng đâu mắc gì đến cậu. Giờ này tối rồi cậu nên về nhà đi.-Eun Jung cười không nhìn Ji Yeon nói.

 -Cậu cũng biết tối rồi, mình lại đi bộ đến đây, cậu nỡ cho mình đi bộ trong đêm tối sao, huống chi mình đến đây là để thăm cậu mà.-Ji Yeon vẫn còn ghen tức nói.

 -Thế cậu muốn gì, mình đâu có thỉnh cậu đến đây đâu.-Eun Jung cũng bất đầu nổi giận nói.

-Mình không biết, tại chờ cậu mà giờ không có xe về, mình muốn ở lại nhà cậu đêm nay.-Ji Yeon đi theo Eun Jung lên nhà nói.

 -Có chuyện này nữa hả, cậu đang mơ à, thôi ngủ ngon nha.-Eun Jung vào nhà nói rồi định đóng cửa lại.

-Mình vẫn ở lì đó, coi cậu làm gì được mình.-Ji Yeon là đẩy cửa chạy vào giở giọng tiểu thư nói.

- Đi ra cho tôi nhờ!.-Eun Jung là tức giận lôi Ji Yeon ra khỏi nhà.

Ji Yeon khư khư không ra nắm ngay cây cột mà bám vào không buông. Không lôi được Ji Yeon ra khỏi nhà nên Eun Jung đành buôn xuôi vì quá mệt.

-muốn gì thì tùy.-Eun Jung nỏi giận vào phòng lấy đồ đi vào nhà tấm. Ji Yeon là cười vì thắng lợi mà chạy thẳng vào phòng Eun Jung nằm không cần hỏi chủ nhà.

Bước ra khỏi nhà tấm Eun Jung thấy vậy nên nói.-Ra chỗ khác ngủ! chỗ này của tôi, biến.

Ji Yeon giả điếc không nghe mà nằm lăn lộn trên chiếc nệm êm người để chọc tức Eun Jung. Eun Jung là tức quá dùng gối đập vào người Ji Yeon không thương tình.

-Làm gì giữ vậy, tôi ngủ ở đây đó làm gì được nhau không.-Ji Yeon là vẫn còn ghen vì chuyện lúc nãy mà chọc tức Eun Jung.

Eun Jung đang mệt , bị chọc giận nên không nể nan gì mà nhào vào đánh Ji Yeon không thương tiếc. Ji Yeon cũng là giận mà đánh trả, thế là cuộc chiến như năm xưa xảy ra.

Tuy nhiên có điểm khác là lúc nhỏ hai người chỉ là nhéo và cắn coi như là những chiêu thức nhẹ nhàng, nay lớn rồi nên đụng đâu đánh đó, làm gì làm được thì làm hết.

Cuộc chiến chưa chắm dứt là đầu tóc hai người rối tung, tay ,chân, mình mẩy không bầm cũng là tím đen trừ khuôn mặt ra thì chỗ nào cũng là vết thương và dấu răng.

 Đánh theo nguyên tắc không đụng vào khuôn mặt của họ đã trở thành thối quen mặt dù nhiều năm nay họ chưa áp dụng với ai bao giờ. Cho đến bây giờ như là phản xạ nhận biết của các tế bào trong cơ thể mà họ chỉ áp dụng các quy tắc đánh nhau này cho nhau.

Đánh xong ai nấy thở hòng học, quần áo như không nguyên vẹn mà đình chiến phân chia ranh giới ngủ trên giường như lúc nhỏ mà ngủ.

Nằm không được bao lâu thì như lần đầu tiên gặp mặt Ji Yeon ấm ức vì nhớ đến hành động của Eun Jung và Hyo Min mà lấy trớn đạp Eun Jung văng khỏi giường.

Eun Jung bị đạp úp mặt xuống đất ăn trầu nên nổi khùng ngồi dậy đánh tiếp, thế là hai người lại giáp chiến cho tới gần sáng , đến khi mệt nhoài mới ngủ thiếp bên nhau mà không hay biết.

Nhìn bộ dạng họ ngủ và đánh nhau của Ji Yeon và Eun Jung ai có thể tin được một người là thiên sứ thành đạt được nhiều người mến mộ. Một người là vui vẻ diệu dàng như búp bê khi làm việc được người khác quý trọng.

Có thể nói khi ở chung như lúc này thì họ giống như những người không bình thường vừa thoát khỏi bệnh viện tâm thần. Tướng ngủ thì là rất xấu, đầu tóc quần áo là không chỉnh tề, đầu tóc thì giống ổ quạ, quần áo là bị xé cũng có, bị kéo ra để lộ bờ vai trắng bầm cũng có.

Giờ là lúc hai con dã thú đang im liềm ôm nhau ngủ ngon lành mà không quan tâm tới chuyện gì đang sảy ra hay bất kì âm thanh tiếng động gì ngoài đường xá tấp nập của buổi sáng đẹp trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro