Chương 27: Park So Yeon Bại Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Soo Huyn cũng là có thắc mắt khi Eun Jung gọi mình một cách thân quen như vậy, mẹ Soo Huyn hỏi.-Chúng ta có quen nhau à ?

Eun Jung bối rối trả lời.-Có, ơ mà không có.

-Eun Jung quen dì của Ji Yeon à, vậy Eun Jung là bạn học của Soo Huyn phải không ?.-Ji Yeon cũng thắc mắt nói.

Eun Jung ban đầu còn tưởng mình nhận lầm người nhưng khi nghe tên Soo Huyn, nhìn thấy khuôn mặt mẹ Soo Huyn cũng không thay đổi theo thời gian lắm nên giờ Eun Jung đã biết Ji Yeon của Eun Jung đang đứng trước mặt mình và mẹ Soo Huyn cũng ở ngay đây chỉ là họ không nhận ra Eun Jung mà thôi.

-Eun Jung, sao vậy ?-Ji Yeon thấy Eun Jung thẫn thờ thì quan tâm hỏi.

-Ơ không có gì, mình nhớ còn bận việc, xin phép mình về trước.-Eun Jung nói rồi cúi chào mẹ Soo Huyn sao đó đi nhanh ra cửa.

Do đi vội Eun Jung không để ý có người bước vô nên là đâm đầu đụng vào người đó. Hai người đụng vào nhau bắt ngờ, biết mình sai nên Eun Jung nói.-Xin lỗi, cô không sao chứ ?

 -Eun Jung cậu không sao chứ ?.-Ji Yeon quan chạy lại đỡ Eun Jung đứng lên và hỏi trong lo lắng.

-Eun Jung.-So Yeon.-So Yeon và Eun Jung đồng thanh nói.

-Hai con quen nhau à.-Mẹ Soo Huyn bắt ngờ hỏi.

 -Chỉ là bạn thời đi học thôi ạ, con có chút chuyện nói với bạn ấy, tụi con xin phép.-So Yeon vội vàng kéo Eun Jung ra khỏi phòng.

Ji Yeon là thắc mắt đi theo, mẹ Soo Huyn cũng có điểm nghi vấn mà gọi người tới để theo dõi So Yeon. Từ khi So Yeon nhận mình là Eun Jung dù kể rất tường tận mọi việc nhưng càng làm cho mẹ Soo Huyn nghi ngờ.

 Vì tính cách của Eun Jung bà hiểu rất rõ, dù trải qua bao nhiều năm thì chí ít cái tính ngang bướng là không thể bỏ ( giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bản chất dê cụ không bao giờ ngây thơ lên được :)))) - câu này xin tặng bạn Eun Jung ^^ ) , còn đằng này So Yeon lại là rất ngoan so với Eun Jung ngày xưa là khác xa một trời một vực.

Khi gặp Eun Jung ở khách sạn từ xa lúc gặp ông giáo sư thì bà có cảm giác thân quen nên mẹ Soo Huyn cố ý cho người chuyển Eun Jung qua công ty mình làm để tiện xác minh nhận định của mình.

Và mẹ Soo Huyn cũng đã nhờ người điều tra về gia đình của Eun Jung, xong cái mà mẹ Soo Huyn căn dặn họ điều tra kĩ lưỡng về tiểu sử của Eun Jung.

Lúc thấy Eun Jung bối rối trả lời câu hỏi của mình và hành động ngây người của Eun Jung như thấy gì đó bất ngờ thì mẹ Soo Huyn càng nhận định linh cảm của mình không sai. Cô gái tên Eun Jung mới chính là đứa con nuôi bà muốn nhận còn người tên So Yeon thì chỉ là giả mạo.

Cho nên mẹ Soo Huyn cho người theo dõi So Yeon và muốn biết cái sự dối trá này có ý nghĩa gì, bên cạnh đó mẹ Soo Huyn cũng là cười gian tà vì bà nghĩ ra được một trò tiêu khiển giành cho Eun Jung và Ji Yeon.

Mỉm cười ưng ý với ý nghĩ của mình mẹ Soo Huyn gọi người vào để họ sắp xếp đúng như những gì bà nghĩ. Còn So Yeon là nắm tay Eun Jung không buôn cho đến khi Eun Jung thấy đau mà giựt tay lại.

-Cậu làm gì nắm tay mình đau quá vậy, bộ ma rượt hả mà đi nhanh dữ vậy ?.-Eun Jung nhăn mặt nói.

-Sao cậu lại có mặt ở đây.?-So Yeon nhíu mày hỏi.

-Thế tại sao mình lại không thể có mặt ở đây ?.-Eun Jung cũng không kém mà hỏi lại.

 -Không có gì, tại cậu đến đây mà không báo trước, nên mình sợ không có thời gian tiếp cậu hi.-So Yeon biết mình có phản ứng hơi quá nên đổi thái độ thân thiện nói.

 Eun Jung cũng không ngu gì mà nhận không ra cái thái độ chuyển đổi nhanh như chớp của So Yeon. Cũng biết So Yeon ghét mình, với kinh nghiệm xã hội lâu năm Eun Jung cũng khôn khéo mà làm cho So Yeon nghĩ Eun Jung là đồ đần.

-Mình tưởng cậu quên người bạn này rồi chứ, lâu rồi sao không nghe thấy tinh tức gì từ cậu.-Eun Jung thâm dò nói.

-Mình bận làm việc ở đây, cậu thấy đấy. Thế cậu sao biết mình ở đây mà đến tìm vậy, tìm mình có chuyện gì không ?.-So Yeon tưởng Eun Jung ngây thơ đến tìm mình mà hỏi.

-Không có gì, mình đến đây để làm mà.-Eun Jung không muốn chia sẻ bất cứ việc gì của mình cho người hai mặt như So Yeon mà nói ngắn gọn.

-Sao hai người đứng trước cửa nói chuyện, vào quán bên đường vừa uống nước vừa nói.-Ji Yeon bước tới nói.

-Không sao, nói cũng xong rồi, mình để quên giấy tờ giờ muốn về nhà lấy.-Eun Jung không muốn nói chuyện với So Yeon nên nói.

-Ơ sao nhanh thế, qua bên kia tụi mình tâm sự, lâu rồi tụi mình không nói chuyện với nhau.-So Yeon muốn thăm dò mọi việc của Eun Jung nên nói.

Ngoài ra So Yeon còn muốn đuổi khéo Eun Jung đi càng xa nơi này càng tốt, So Yeon chủ yếu sợ mình bị lộ nên giờ đây So Yeon là vô cùng lo sợ.

-Thôi mình bận thiệt, để hôm khác đi, Ji Yeon trở mình về nhà lấy đồ đi.-Eun Jung cũng muốn hỏi Ji Yeon một số chuyện nên nói với Ji Yeon.

-Ừ, mình đi lấy xe liền cậu chờ mình tí.-Ji Yeon vui mừng chạy đi lấy xe lại.

-Sao lại gấp thế ?, không xem mình là bạn nên mới không nhận lời mời đi uống nước của mình phải không?.-So Yeon không bỏ cuộc nói.

-Đi uống nước lúc nào cũng được miễn là mình rảnh, uống nước miễn phí mà ngu gì không đi, tại mình bận thiệt xin lỗi nhe.-Eun Jung khôn khéo nói.

Ji Yeon cũng rất nhanh chạy xe tới, Eun Jung nhanh chân vào trong xe và chào So Yeon vì Eun Jung không muốn nói giả tạo quá lâu. Dù So Yeon rất muốn Eun Jung nói chuyện với mình để có thể dụ dỗ Eun Jung tránh xa nơi này.

 Nhưng vì Eun Jung quá nhanh chân với lại không có lí do để giữ Eun Jung nên đành cắn răng lo lắng mà đứng đó nhìn theo chiếc xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro