Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Chap 1: Ký ức không rõ rệt~

_Seoul 2002_

*ĐOÀNG*

Tiếng súng khô khốc vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, bộ phận giảm thanh làm âm thanh đó chìm ngay vào bóng tối lạnh lẽo.

“Ta sắp cho ngươi đoàn tụ với vợ ngươi đó! Phải cười lên đi chứ! Ha… Ha… Ha… Ha…”

“Đồ súc vật! Đồ cầm thú! Ta… Ta thề…”

*ĐOÀNG*

Thêm một tiếng súng nữa mất hút vào màn đêm yên tĩnh của Seoul. Ở đó, một cảnh tượng hết sức hãi hùng bày ra trong một hẻm nhỏ bừa bãi rác thải. Một người đàn ông mặc áo choàng đen đang hướng ánh mắt sắc lẹm vào hai cái xác vô hồn, một nam một nữ. Người đàn bà với phát đạn trên đầu, giọt nước mắt vẫn còn rỉ ra từ cặp mắt, cả người bà đã gục vào lòng chồng. Chồng bà, người bị bắn xuyên lồng ngực, đôi mắt vẫn còn hằn rõ sự căm thù, đang chống lên nhìn người mặc áo choàng đen, nhịp thở gấp gáp, với một chút sức lực còn lại, ông kéo người vợ vào lòng. Hai vợ chồng ôm nhau mà chết. Khẽ nhếch mép, tên sát nhân từ từ cúi xuống lau vệt nước mắt cho người đàn bà và quăng lại câu nói mà âm điệu của nó thật ghê rợn:

“Đó là kết cục của những kẻ muốn chống đối ta! Ha… Ha… Ha… Ha…”

Cảnh tượng không đáng thấy trên đã lọt vào mắt của một thằng bé phía đầu hẻm. Run rẩy, sợ sệt, thằng bé lùi dần về phía sau…

*Cọc… Cọc… Cọc Cọc Cọc Cọc Cọc…*

Hàng loạt các vỏ lon đổ xuống dưới chân khi thằng bé đá phải thùng rác. Nghe thấy tiếng động, tên mặc áo đen cùng tay sai đưa mắt về phía đó. Hai ánh mắt chạm nhau, thằng bé sững sờ thốt lên:

“App… p… p…”

*ĐOÀNG*

Tên tay sai bóp cò ngay khi thấy cái bóng run rẩy của thằng bé.

“Thằng ngu! Đó là con trai tao!!!” – Tên áo đen hét lớn

Sau khi tống cho tên kia một cú đạp, kẻ áo đen vội vàng chạy ngay đến bên đứa con nhỏ của mình…

***

Bệnh viện V.I.U

“Chúng tôi đã gắp bỏ thành công viên đạn ở bụng cháu bé, tuy nhiên, cháu bị mất khá nhiều máu! Cần tiếp máu khẩn cấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

“Bằng mọi giá ông phải cứu được con trai tôi! Bao nhiêu tiền tôi cũng đáp ứng được” – Người bố sợ sệt lắc mạnh vai ông bác sĩ đối diện

“Xin ông bình tĩnh! Thằng bé thuộc nhóm máu A, chúng tôi…”

“Bác sĩ Choi…” – Người y tá vội vã chạy đến – “Lượng máu A dự trữ trong viện đã hết, chúng ta cũng không đủ thời gian để chờ bệnh viện khác chuyển máu đến nữa! Nếu cứ tình hình này, bệnh nhân sẽ không qua nổi!”

Y tá vừa dứt lời, người bố đã đổ gục xuống nền đá lạnh lẽo, run lật bật, ông hổn hển nói:

“Tôi… Tôi nhóm máu… O… Con trai à, ta xin lỗi!!!”

Người bác sĩ cùng y tá nhìn người đàn ông mà lòng không khỏi xót xa. Bỗng, một giọng nói cất lên làm cả ba người sững sờ.

“Hộc… Hộc… Bác sĩ, cháu nhóm máu A đây ạ! Hộc… Bác sĩ cứ lấy máu của cháu…”

“Nhưng mà…” – Ông bác sĩ ngập ngừng

“Tôi là người bảo hộ của cháu bé!” – Một người đàn ông trung niên bước tới

***

_Seoul 2012_

Buổi tối ở Seoul lúc nào cũng vậy, cũng tấp nập, ồn ào và vội vã. Từ các con ngõ nhỏ đến ngõ lớn đều sáng rực ánh đèn đường, đèn quảng cáo hay những mảng sáng ấm áp hắt ra từ ánh đèn bật le lói trong những hộ gia đình. Xe cộ với đủ những tia sáng nhỏ có, lớn có, đỏ, xanh hay vàng đều đủ cả đang hòa vào nhau tạo nên một dòng xe cộ tấp nập, huyên náo.

Đường phố Seoul, tất nhiên, lúc nào chả vậy! Điều đáng nói ở đây là tại một căn nhà trên đường phố Seoul đó…

Một không khí tĩnh mịch đến dị thường bao trùm lấy cả căn phòng. Không một tiếng động. Căn phòng im ắng đến nỗi người đứng trong phòng tưởng chừng có thể nghe thấy được cả tiếng đập cánh của một con ruồi còn người ngoài phòng thì có thể nghe được rõ mồn một tiếng hít thở đều đều của người bên trong phòng.

Vâng, trong phòng này có người! Một người, à không, phải nói là một thiên thần tóc vàng trên tay cầm cốc chocolate nóng ấm, đang hướng ánh mắt nghĩ ngợi xuống dòng người phía dưới lòng đường. Chàng trai có vẻ đang rất trầm tư, thỉnh thoảng lại khẽ nhăn mặt, miệng chu lên một cách cực kì đáng yêu! (Au: Đáng yêu cái gì! Tự kỉ thì có! =.=)

*Cộc Cộc Cộc*

Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh sẵn có trong phòng, cậu con trai khẽ nhíu mày.

“Bên trong có người không ta???” – Một giọng nói lảnh lót vọng vào

Chàng trai bên trong vẫn cố định ánh mắt nơi lòng đường, không hề có ý định đáp lại.

*Cộc Cộc Cộc Cộc Cộc*

Tiếng gõ cửa dồn dập hơn.

“Em giai à, anh biết em ở trong đó mà! Hề Hề!”

Người bên trong tiếp tục không đáp, người bên ngoài hơi hơi tức giận.

/“Thiệt là hết nói mà! Dùng chiêu “giả nai” không được thì ta sẽ đổi chiến thuật, dùng đòn “dễ thương”. Hô Hô! Ta giỏi quá mà! Ta là ai chứ! Jang Hyun Seung với sắc đẹp mĩ miều và trí thông minh ngất trời chứ ai! Há Há Há Há Há!!!”/ (Au: O__O)

“Hí Hí! DongWoonie… Hyung đói rồi, em nấu cho hyung ăn đi! Hí Hí Hí!” – HyunSeung đổi giọng ngọt sớt

/“Người gì mà dai như đỉa á! Mình thật là sai lầm khi cho hyung ấy ở cùng mà!”/

“Woonie… Woonie yêu quí của hyung! Hyung đói chết mất! Hic Hic! Đói sắp chết rồi nè. Em không thương hyung à?” – Ngưng vài giây – “Ra nấu cho hyung đi mà Woonie! Em biết đấy! Hyung mà đói là hyung sẽ uể oải, mà uể oải thì sẽ không thể làm việc hay học tập được, mà không làm việc được thì hyung sẽ không viết được báo, mà không viết được báo thì hyung sẽ bị trừ lương, mà bị trừ lương thì hyung sẽ kiệt quệ, mà kiệt quệ thì bla… bla… bla…”

[Casting:

HyunSeung as Jang Hyun Seung (21t): Sở hữu gương mặt “xinh như công chúa”, anh họ của DongWoon và cũng là người sống chung với cậu. Bị mắc bệnh nói nhiều. Là phóng viên nổi tiếng của tờ Trouble Maker – Kẻ Nổi Loạn (Giống tờ Kẻ Ngụy Biện trong HP ko? :D)

DongWoon as Son Dong Woon (20t): Gia đình khá giả nhưng với ý muốn tự lập và không thích bị cha mẹ kiểm soát nên đã được mua một căn nhà gần trường học. Vụng về, trẻ con, đáng yêu, mù tịt về thể thao nhưng cực rành về ẩm thực. (Nấu ăn cực ngon nhé!) Ngoài ra cậu còn sở hữu một thân hình vượt qua ngưỡng hoàn hảo.]

_Mười phút sau_

Tình hình vẫn chẳng có gì khá khẩm hơn. Bên ngoài, một cậu con trai tóc đỏ đang khoa tay múa chân và nói chuyện một cách hăng say với… cái cửa. (Au: Đây gọi là đói sắp chết hả??? =.=) Người bên trong, từ từ nhấm nháp hương vị ấm nồng của tách chocolate, không có chút nào gọi là để tâm đến người anh trai bên ngoài.

Với tay lấy chiếc điện thoại, DongWoon bật chế độ Replay. Bài hát nhẹ nhàng vang lên đưa giai điệu thấm dần vào tâm hồn cậu. DongWoon thả hồn theo suy nghĩ về một kí ức không rõ rệt…

Ni-ga bogo shipeojimyeon

(Khi em nhớ về anh)

Ni-ga deo keuriwojimyeon

(Khi em khao khát có anh nhiều hơn)

Meong -hani nuwo meong-hani nuwo

(Em ổn thôi, em ổn mà, em không sao cả)

Kkeunnae jamdeul-ji motha-go

(Tựa như anh vẫn hạnh phúc vô cùng)

Ni-ga bogo shipeojyeodo

(Ngay cả khi em nhớ anh)

Ni-ga deo saenggannado

(Ngay cả khi em nghĩ về anh nhiều hơn)

Naneun gwaehn-chanha naneun gwaehn-chanha naneun gwaehn-chanha

(Em ổn thôi, em ổn mà, em không sao cả)

Ni-ga haengbokhadamyeon nan

(Tựa như anh vẫn hạnh phúc vô cùng)

(BEAST – When I Miss You)

Đêm Seoul như chùng xuống…

~End chap 1~

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro