Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Máu của chim mận gai

Cây mận gai chờ đợi chim mận gai lao vào mình, chim mận gai tìm cây mận gai để đâm vào. Chim mận gai dùng chút sức lực cuối cùng hót lên bài ca hay nhất, chấp nhận nỗi đau khi bị gai đâm vào ngực cho đến chết mà không hề hối hận. Câu chuyện ấy được truyền đời để ngợi ca tình yêu vĩnh cửu.

Trái tim lỡ một nhịp, Chan Yeol ngửa bàn tay, hứng những giọt mưa, nhìn dòng nước tuôn qua kẽ tay, anh nhận thấy chúng giống những giọt nước mắt pha lê của Baek Hyun - nếu có thể thoát khỏi số mệnh, thì anh trai ơi, anh không có cơ hội. Em sẽ che chở cho Baek Hyun như em đang cưng chiều những giọt nước trong tay.

Nhưng, không thể! Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh thức tỉnh, anh đã không có đường lui nữa rồi, giờ đây anh chỉ có thể kìm nén con tim đau đớn, từng chút từng chút lấn át lý trí.

Baek Hyun chỉ biết khóc, không thể ngừng khóc.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, lại một lần nữa đẩy Kris ra xa, hét to:

"Chuyện này tự tôi hiểu rõ nhất. Nhưng không có cách nào. Tôi thích Chan Yeol, từ lần gặp đầu tiên đã điên cuồng thích anh ấy. Tôi cũng rất muốn quên anh ấy nhưng không làm được, không có cách nào. Từ nhỏ tôi đã thích anh Chan Yeol, vì anh ấy nên mới cố công thi vào Học viện SM này. Tôi đã tự hỏi tại sao tôi lại khờ như vậy, tại sao lại ngốc như vậy, tại sao lại cố chấp như vậy. Nhưng không có cách nào khác, vì đây là tình yêu. Trong tình yêu, bất cứ ai cũng đều mất hết lí trí, đều trở nên ngu ngốc, đều trở nên nhỏ bé, hèn mọn, hèn mọn đến mức nguyện vì anh ấy mà làm tất cả. Tôi trở thành như vậy, đơn giản vì tôi yêu Chan Yeol, tôi yêu anh ấy! Tôi rất yêu anh ấy, tình yêu này sâu đậm đến mức cho dù nó làm tôi bị tổn thương tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Cho dù anh ấy có cự tuyệt tôi, không quan tâm đến tôi, trốn tránh tôi, tôi cũng không thể khiến trái tim mình ngừng điên cuồng nhớ anh ấy. Tôi không thể quên anh ấy, thần thái của anh ấy, nhất cử nhất động của anh ấy từ nét mặt khi cau mày cho đến khi cười, mỗi ngày tôi đều mấy lần ôn lại như ôn bài. Tình yêu của tôi dành cho anh ấy chỉ một mình tôi biết rõ."

Baek Hyun đứng dậy, hai tay ôm đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, nức nở nói tiếp: "Tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa. Muốn xóa bỏ hình bóng anh ấy trong tôi, trừ phi tôi xương tan thịt nát."

Kris đứng sững lại, không biết nói gì, nhìn cậu ấy đứng giữa cơn mưa trút hết nỗi lòng mình.

Chan Yeol từ từ đưa tay lên cao, rất muốn chạm vào cậu, nhưng rõ ràng là cậu ở quá xa, quá xa. Thứ anh có thể nắm trong tay ngoài những giọt nước mưa này ra còn là nỗi cậu đơn cùng cực. Trái tim dường như cũng đang bị bóp nghẹt khiến anh không thể thở được.

Làm thế nào chữa trị con tim đang nhỏ máu?

Làm thế nào tìm lại sự bình yên cho con tim?

Trái tim anh vỡ nát như chiếc bình thủy tinh rơi trên đất, làm thế nào thu nhận.

...

Cứu được mình chỉ có thể là bản thân mình. Đạo lý này từ nhỏ tới lớn Chan Yeol đều hiểu rõ. Ôm chặt chiếc đàn vĩ cầm trong tay, đột nhiên anh nhớ tới nữ văn sĩ người Australia Colleen McCullough, người đã viết Tiếng chim hót trong bụi mận gai - Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng nó hót hay nhất thế gian, có lẫn nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy khiến cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi khi lắng nghe, và chính thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất... ít ra là truyền thuyết nói như vậy.

Cây mận gai chờ đợi chim mận gai lao vào mình, chim mận gai tìm cây mận gai để đâm vào. Chim mận gai dùng chút sức lực cuối cùng hót lên bài ca hay nhất, chấp nhận nỗi đau cho đến chết mà không hề hối hận. Câu chuyện ấy được truyền đời đòi để ngợi ca tình yêu vĩnh cửu.

Những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất...

Cho nên anh giống một con chim mận gai mệt mỏi còn Baek Hyun là bụi mận gai mà anh tìm kiếm. Khúc ca hay nhất chính là cây vĩ cầm anh đang ôm trong tay.

Kì thực mỗi người chúng ta đều là một con chim mận gai. Từ lúc sinh ra đã được định sẵn cho một bụi mận gai của riêng mình. Bất luận là hành trình tìm kiếm có khó khăn đến thế nào, có đau khổ biết bao nhiêu, chúng ta vẫn sẽ không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm cho đến chết.

Chan Yeol viết trong nhật kí - Khi anh lao mình vào bụi mận gai, anh biết, anh luôn biết. Tuy nhiên anh vẫn làm điều này, anh vẫn để gai đâm vào ngực anh. Cho nên, Baek Hyun, em hãy tha thứ cho anh.

...

Mưa tiếp tục rơi, mưa xối xả không biên giới.

Baek Hyun vẫn chạy, chạy bạt mạng. Toàn thân lấm lem bùn đất, nhếch nhác và lạnh cóng.

Kris vội vã đuổi theo phía sau, anh gọi tên cậu từ phía sau, giọng khàn đặc.

Họ đã chạy qua cầu Thiên nga của học viện. Nước hồ cuộn sóng, lau sậy xung quanh bờ hồ đổ chồng lên nhau. Đột nhiên trong không gian truyền đến tiếng kêu đau thương của một con thiên nga, từng tiếng, từng tiếng vang lên thảm thiết.

Cách đó không xa, vì màn mưa dày đặc chắn mất tầm mắt, không thể quan sát rõ thảm kịch trong hồ, chỉ mơ hồ cảm nhận điều đó rất kinh khủng.

Cậu đưa tay bịt miệng, mở to mắt, hét lên thất thanh. Kris vội vàng chạy lại, ôm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Baek Hyun, đừng sợ."

"Tiểu Hắc... Tiểu Hắc... còn có cả Tiểu Bạch... bọn chúng... bọn chúng..." Baek Hyun chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp không thành tiếng.

"Sao thế? Bọn chúng làm sao? Xảy ra chuyện gì?" Kris nhìn theo hướng tay cậu chỉ, đầu óc trống rỗng.

Trong khoảng từ cầu Thiên nga đến bờ hồ, đục ngầu máu đỏ... một vòng lớn, một vòng lớn, máu đỏ không ngừng loang rộng ra...

Vươn lên giữa mặt hồ xanh thẳm, giống như một đóa sen đỏ đang nở, màu đỏ tuyệt đẹp, mê đắm khác thường...

Một con trăn to nằm trong vũng máu, con trăn khồng lồ cuốn chặt quanh người con thiên nga trắng, đuôi nó từ từ dịch chuyển, lạnh lùng cuộn chặt, ngày càng siết chặt...

Con thiên nga đen bên cạnh, thân hình tím ngắt, máu chảy ra từ đôi cánh mạnh mẽ của nó bắn cả lên đám lau sậy ven bờ, nhưng nó vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng lết đên bên con trăn, dùng mỏ mổ thẳng vào mắt con trăn...

Con thiên nga vàng Tiểu Hoàng đã bị con trăn cuốn cho ngạt thở, nhưng nó vẫn dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng cứu con thiên nga trắng khỏi con trăn hung dữ... Nó lao vào rồi bị đẩy lùi ra một chút, sau đó lại tiếp tục lao vào, càng lúc lại càng tiến gần con trăn, càng lúc càng gần...

Con Tiểu Hoàng trút hơi thở cuối cùng, chân nó cắm sâu vào bụng con trăn, máu chảy xối xả, nhuộm đỏ cả đôi cánh con thiên nga trắng.

Con thiên nga đen tiếp tục mổ vào mắt con trăn, chúng đang cố gắng tung ra những đòn cuối cùng.

Thực tế con thiên nga trắng đã bị con trăn cuộn chết. Nhưng nó vẫn toát lên vẻ đẹp cao quý, chiếc cổ cao quý cong xuống, đôi cánh duỗi ra tuyệt diệu.

Lúc Kris và Baek Hyun chạy đến, tất cả chúng đều đã chết.

Con trăn to lớn bị mổ mù mắt miệng vẫn cắn chặt vào cổ con thiên nga đen, nằm chết bên cạnh.

Mưa tiếp tục rơi, vết máu của chúng quyện vào nhau, như muốn nói điều gì đó.

Baek Hyun mặt đầy nước mắt, và nước mắt vẫn lặng lẽ chảy, cậu không biết vì sao như vậy, chỉ biết rất rõ ràng, trái tìm cậu đã bị đâm nát.

Một hố đen, đen thăm thẳm.

"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, chúng chết cả rồi đúng không?" Một lúc lâu, cuối cùng Baek Hyun cũng mở miệng nói.

"À..."

Kris không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau, rất đau.

Đôi tay lạnh giá của cậu ôm lấy cánh tay, sự thật đau thương không như trong mộng.

"Vừa xong, có thật là chúng đã khóc không?"

"À, tiếng kêu đau thương, đó chính là khúc hát cuối cùng của chúng. Bọn chúng hát bài ca ca ngợi tình yêu. Chúng mang theo tình yêu đi vào cõi chết."

Kris ngồi phịch xuống đám cỏ trên mặt đất, ánh mắt khô héo không còn sức sống. Ánh mắt Baek Hyun thê lương giống như những ngôi sao trong đêm, lạnh lùng nhấp nháy.

"Anh Chan Yeol nói, con thiên nga đen là hoàng tử bị mụ phù thủy độc ác phù phép, nếu như nó không đợi được công chúa đến cứu, nó cũng sẽ chết dần chết mòn. Kì thực, Tiểu Hắc phải cảm thấy hạnh phúc nhất. Nó vì cứu Tiểu Bạch nên mới chết, nó đã đợi được công chúa của mình..."

"Baek Hyun, em biết không? Kì thực Tiểu Hoàng cũng thế nếu nó không đợi được công chúa của mình nó cũng sẽ chết dần chết mòn... Nếu nói đến chờ đợi, nói đến ý nghĩa của cái chết, thì anh nghĩ, trong khoảnh khắc cái chết hóa giải tất cả."

Baek Hyun bước về phía Tiểu Bạch, mắt đầy lệ nhưng môi khẽ mỉm cười: "Chúng ta chôn cất cho bọn chúng nhé."

"Được."

Mùa mưa qua đi.

Baek Hyun cũng không tìm thấy mụ phù thủy đã phù phép con thiên nga đen. Bởi vì cổ tích chỉ là cổ tích còn sự thực cuối cùng vẫn là sự thực.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát trời đã bước vào thu.

Hôm đó sinh nhật Kyung Soo, Chan Yeol tổ chức cho cậu một bữa tiệc mừng sinh nhật trong học viện. Toàn trường xôn xao, ai cũng đến tham gia bữa tiệc sinh nhật lớn chưa từng có này.

Tại đó, Chan Yeol cũng độc tấu vĩ cầm tặng cậu. Có một đôi bướm bay qua tầm mắt của anh, một bóng hình nhỏ bé rời xa anh.

Đèn sáng rực, ánh nến sinh nhật lung linh, mọi người đều vui vẻ cười nói. Chan Yeol hôn lên trán Kyung Soo trước mặt mọi người, chính thức thừa nhận cậu là bạn trai của mình.

Buổi trưa anh đến dàn nhạc giao hưởng, hợp tấu bản Lương Chúc.

Phía dưới sân khấu, Baek Hyun ngồi yên, lắng nghe không sót giai điệu nào, đây là lần cuối cùng cậu đến xem anh biểu diễn.

Gió thu chỉ khiến cậu cảm thấy lạnh, cánh hoa tử vi bay đầy trời, giống như nước mắt ai đó lăn dài.

Chan Yeol từng nói: "Anh xin lỗi, Baek Hyun, anh cảm thấy Kyung Soo mới là người thích hợp nhất làm bạn gái của anh. Em không phải mẫu bạn gái mà anh thích." Bây giờ em đã cắt tóc ngắn, đã rút ngắn khoảng cách với mẫu bạn gái anh thích một bước.

Diễn tấu bắt đầu rồi.

Âm nhạc nổi lên, toàn bộ thanh âm của tiết mục độc tấu này đều thuộc chủ đề tình yêu. Những âm thanh trầm bổng chứa đựng đầy cảm xúc chân thành, say đắm nhanh chóng lan tỏa khắp phòng hòa nhạc. Thanh âm thuần khiết, êm đềm như nước, cây đàn dừng lại rất lâu ở dây la và dây sol, dừng lại rồi chuyển đi, lặp lại lặp lại diễn tả câu chuyện tình cảm động của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.

Trong chương ba của bản nhạc có kể lại quãng thời gian Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài là bạn học cùng lớp. Chan Yeol chơi có nhiều biến hóa và thay đổi, vì vậy mà hình tượng hai nhân vật chính thiếu đi một chút kín đáo nhưng lại tăng thêm một chút nghịch ngợm và hài hước. Do đó đoạn hai người cùng đọc sách trở nên sống động, giống như dây đàn cũng đang vẽ lại cảnh đó. So với những nhạc cậung từng kéo bản nhạc này, bản nhạc của Chan Yeol có màu sắc hiện đại hơn, càng dễ gây được sự đồng cảm của những người có mặt.

Cảm động lòng người nhất là đoạn Chúc Anh Đài quyết chống lại cuộc hôn nhân với Mã Văn Tài. Từ trước tới nay, chưa có ai như Chan Yeol có thể kéo ra được tâm tình tức giận, tuyệt vọng, cùng quẫn của một cậu trai trẻ, sống ở thời phong kiến, hôn nhân sắp đặt mà lại kiên quyết chống lại lễ giáo phong kiến để giữ lấy tình yêu của mình, cậu dám đấu tranh, thà chết không từ bỏ tình yêu mãnh liệt như vậy, tàn khốc như vậy... khiến người nghe phải rơi lệ, thở dài xót xa... giống như đang được chứng kiến một cái gì tan vỡ, sụp đổ ngay trước mắt.

Lúc bản nhạc kết thúc, Baek Hyun đứng dậy, chầm chậm rời khỏi phòng hòa nhạc. Chan Yeol chỉ đành bất lực đưa mắt dõi theo bóng dáng cậu rời xa. Anh nắm chặt vĩ đàn, kéo thẳng, tư thế đó sao mà thanh lịch và quyến rũ đến thế

Tuy nhiên giai điệu vang lên lại có gì đó buồn bã khác thường, khiến người nghe cũng tan nát lòng.

"Phựt!" Dây sol bị đứt.

Nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục...

Anh chỉ muốn biến thành một loài chim, chim mận gai.

Trái tim bị gai đâm thủng.

Đau cũng không cảm nhận được.

"Phựt" một tiếng nữa, dây rê bị đứt.

Tiếng đàn vẫn vang lên...

Chim mận gai vẫn tiếp tục hót giai điệu tuyệt vời khiến cho thượng đế trên thiên đình cũng phải mỉm cười.

Có máu đỏ từ vĩ đàn chảy xuống.

Máu, đỏ tươi.

Chảy dọc theo dây đàn nhỏ xuống đất.

"Phựt" lần thứ ba. Dây la đứt.

Nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục... giai điệu buồn thương du dương.

Chỉ còn lại một dây cuối cùng.

Nhưng ngay cả trong khi trút hơi thở cuối cùng, chim mận gai vẫn tiếp tục hót vang.

Kyung Soo mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Chan Yeol nhắm mắt kéo đàn.

Cậu không biết, trên thế giới trước đây cũng có người chơi cây vĩ cầm chỉ còn có một dây.

Máu quyện vào âm thanh càng tự nhiên.

Âm thanh tự nhiên như vậy chỉ có thể bay ra từ tay anh, chảy ra từ tim anh, là vô cùng cảm động, vô cùng đẹp đẽ. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự tuyệt mỹ của những âm thanh này cũng như cảm giác tuyệt vời khi được thưởng thức nó.

Lương Chúc của Chan Yeol được ca ngợi trên báo: Âm nhạc tuyệt mỹ, vượt lên trên cái chết, nhập vào cõi vĩnh hằng, vượt qua mọi giới hạn, chạm tới bờ bên kia.

Nghệ thuật một khi tiến đến gần giới hạn cao nhất, nó không chỉ là điểm xuyết cho cuộc sống mà còn trở thành vĩnh hằng. Âm nhạc vượt qua giới hạn của sống chết sẽ trở thành ngôi sao sáng.

Xung quanh Chan Yeol rộ lên tiếng vỗ tay tán thưởng, mọi người đồng loạt nâng li, bóng đèn đung đưa.

Baek Hyun rời khỏi phòng hòa nhạc náo nhiệt. Tất cả đều giống như Noel năm trước. Và mình chỉ là người tuyết, mặt trời lên sẽ tan chảy...

Học sinh trong trường chuyền tai nhau: "Các cậu biết không, nam sinh bí mật tặng hoa cho hoàng tử Chan Yeol là hoa khôi trường chúng ta Kyung Soo đấy."

"Là thật đấy, chính Chan Yeol cũng thừa nhận chuyện này."

"Trời ạ, Kyung Soo thật xứng đáng là thần tượng của chúng ta, bởi vì đã tặng hoa hồng cho hoàng tử của chúng ta."

"Và hàng ngày đều không ngừng tặng... Thật vĩ đại quá, lòng kiên trì này chính là tình yêu. Cho nên hoàng tử Chan Yeol yêu Kyung Soo là đương nhiên rồi."

...

Mọi người cùng nâng li, hò reo chúc mừng như là dịp lễ tết.

Jong Dae bước đến bên Baek Hyun, nhìn thẳng vào cậu và nói: "Baek Hyun, cậu là tiên cá xinh đẹp trong truyện cổ Andersen, cho dù không có được hoàng tử và nói rõ thật giả của sự việc ngày hôm nay. Nhưng tôi cũng như cậu, không bao giờ hối hận vì đã yêu Chan Yeol. Cho dù người anh ấy lựa chọn không phải là tôi, chỉ cần anh ấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui lòng. Cho nên tôi chúc phúc cho cậu, hi vọng cậu có thể tìm được một người bạn trai hiểu cậu".

"Thật sao? Cám ơn cậu đã chúc phúc. Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?" Baek Hyun với mái tóc cắt ngắn, trông giống như một cây nấm nhỏ.

"Chuyện gì?"

"Tôi cùng bố đi Australia ngày mai, mời cậu cùng tôi đi tặng hoa hồng."

"Ồ, được thôi."

...

Trong dòng người đi lại hỗn loạn trên đường phố, SuHo đứng bên kia đường giơ cao tay vẫy hai người.

Baek Hyun cười, giơ tay vẫy vẫy, cậu cùng Jong Dae chầm chậm sang đường.

Đột nhiên, một chiếc xe đạp như chú ngựa vằn vụt tới, sượt qua Baek Hyun. Hộp vĩ cầm trong tay bị hất tung vào không trung, bay đên chỗ vạch dừng xe trên đường.

Bing - bing - bing.

Baek Hyun mở to mắt mà không dám tin, nước mắt dâng đầy khóe mắt, dường như sắp rơi xuống. Cậu đột nhiên nhớ tới cụm từ khắc bên trong đàn - Mãi mãi yêu vợ anh! Cậu điên cuồng chạy lại nhặt cây đàn.

Chiếc xe tải phanh gấp lại, vang lên chói tai.

Baek Hyun cuộn người ôm lấy cây vĩ cầm, chặn đứng bánh xe.

SuHo và Jong Dae mặt trắng bệch, tuyệt vọng và đau đớn đứng nhìn. Hai người lao tới như bay, ôm Baek Hyun từ dưới đường lên.

Không có vết máu.

Baek Hyun từ từ mở mắt, vội vã yêu cầu mở hộp đàn, chỉ khi nhìn thấy cây vĩ cầm vẫn nguyên vẹn nằm trong hộp, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

SuHo bị một phen kinh hãi quá độ không thể nhẫn nhịn được nữa. Vì cây đàn này mà con trai yêu của ông suýt bị đè nát đến không còn hình người, thiếu chút nữa đã vĩnh viễn rời xa ông. Ông giơ cao cây vĩ cầm, không thương tiếc định ném nó xuống đất.

"Không! Không! Con xin bố. Đừng phá hỏng đàn của con. Bố!" Baek Hyun khóc váng lên.

SuHo buồn bã nhìn con nói: "Nếu bố không phá hủy nó, nó sẽ hủy hoại con."

"Không, con cầu xin bố, bố hãy đưa nó cho con. Bố, con thích vĩ cầm, con thực sự thích nó. Cho dù con có mất đi đôi chân, con cũng ngồi xe lăn để kéo nó. Cho dù thượng đế có lấy đi của con đôi tay, chỉ cần còn sống, còn hơi thở con cũng sẽ không thôi nhìn vào nó. Nó không chỉ là một nhạc cụ đơn thuần, nó là một phần sinh mệnh của con. Là một phần hòa trong hồn con. Bố con thực sự, thực sự, thực sự - yêu - vĩ cầm."

Nước mắt Baek Hyun không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt trong veo như kim cương lấp lánh...

Nước mắt pha lê dưới ánh hoàng hôn vàng rực lại ánh lên sắc màu cầu vồng. Cho dù biến thành bọt biển, nàng tiên cá vẫn xinh đẹp.

...

Sáng hôm sau, một nghìn không trăm mười một bông hồng được gói bọc gọn gàng, đặt ở cổng sau của biệt thự Hoàng tử.

Hoa hồng nhiều quá. Lúc Baek Hyun vận chuyển thường bị rơi, cho nên có hai người cùng nhau gánh vác, đường đi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.

Không phải là chín trăm chín mươi chín bông hồng mà là một nghìn không trăm mười một bông.

Kết cục luôn không thể đẹp như trong tưởng tượng.

"Vườn hồng từ nay giao cho cậu, tớ phải đi rồi, không thể tiếp tục chăm sóc cho nó."

Jong Dae há hốc miệng, kinh ngạc hỏi lại: "Vườn hồng này cậu phải tốn một năm vất vả khổ cực mới có được, không thể tùy tiện tặng cho người khác như thế được."

"Không, tớ không tùy tiện tặng nó. Nhưng tớ biết, chỉ cần là người thích anh Chan Yeol, người đó nhất định sẽ tiếp tục tặng hoa cho anh ấy. Không phải à? Còn một chuyện này nữa, tớ muốn nhờ cậu chuyển đến anh Chan Yeol món quà này - bánh Tiramisu tớ tự làm lần cuối cùng." Baek Hyun cười.

"Baek Hyun, khi nào cậu đi?" Nước mắt Jong Dae thi nhau rơi xuống, không có lí do, chỉ là muốn khóc, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Baek Hyun cậu độc rời xa... chỉ là muốn khóc... khóc to thành tiếng.

Cho dù bị đối xử bất công hay bị lừa gạt, Baek Hyun đều âm thầm chịu đựng một mình, nửa lời giải thích hay khiếu nại cũng không có. Lẽ nào như vậy mới là yêu? Tình yêu không cần lên tiếng?

"Tớ bay trưa nay. Jong Dae, tớ cũng chúc phúc cho cậu." Baek Hyun hét to... sau đó cũng khóc nấc. Cành hoa tử vi rung rung, cánh hoa đua nhau rơi xuống, cánh hoa bay ngập trời...

Jong Dae không thể chịu đựng được cảm giác giày vò. Cậu chủ động đến tìm Chan Yeol và thú nhận tất cả.

Chan Yeol nghe xong chỉ trầm mặc, không biểu hiện gì, không nói năng gì. Anh cầm một chiếc hộp đưa cho Jong Dae và nói: "Đưa cho Baek Hyun. Phiền cậu giúp tôi đưa nó cho Baek Hyun. Dặn cậu ấy lên máy bay mới được mở."

"Tại sao lại như vậy? Anh không muốn nói gì với cậu ấy à? Cứ như thế này rời xa cậu ấy à?" Jong Dae nghe xong vừa gào vừa khóc.

Chan Yeol nói xong liền rời đi, ngay cả một chút dũng khí gặp Baek Hyun anh cũng không có.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cái bóng gầy guộc của anh trong tiết thu lạnh lẽo, trở nên hư ảo khác thường... biến thành một chiếc lá phong. Chan Yeol nhốt mình trong phòng, trên bàn là hộp bánh Tiramisu.

Chiếc bánh ngọt đó có năm tầng, màu sắc như một bông hoa sen tươi đẹp: lá xanh, đế xanh, cánh hồng, cánh tím hồng, nhị vàng. Tầng trên cùng còn có hai hình đầu người làm từ kem. Bọn họ thân mật dựa đầu vào nhau, cười tươi như ánh mặt trời, miệng cong lên hết cỡ, mắt vì cười quá cũng híp lại thành một đường thẳng, bên cạnh bọn họ giống như trước đây là hai quả dâu tây tươi ngon.

Chan Yeol giơ tay, ngón tay thanh tú mềm mại của một nhạc công, nhẹ nhàng cầm chiếc bánh lên, nâng niu như khi chơi nhạc. Anh tự nói một mình - Mỗi năm sinh một, một đứa gọi là Baeki, một đứa tên là Channie.

Giọt nước mắt trong veo rơi xuống chiếc bánh.

Tiramisu có nghĩa là - mang theo em, nhớ tới em, ở bên em.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Tiramisu tan chảy... tan chảy...

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro