Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 37:

– Đê tiện.. chúng ta chưa nói chuyện xong đâu.. anh đừng vui mừng.. – BaekHyun cau mày nói. Mặt không khỏi đỏ lên.

– Em là con cua ngang nhất trên đời.- ChanYeol véo yêu vào má cậu, cười đến tít cả mắt, nắm lấy tay cậu xoa nhẹ – Vậy bây giờ em muốn nói gì?

Cậu thoáng bối rối khi bị ChanYeol nhìn chằm chằm, nhưng vội nhanh chóng lấy lại tinh thần, bàn tay rút nhanh ra khỏi tay của anh.

– Tôi.. tôi.. nói anh.. lừa tôi..

– Aish.. – ChanYeol khẽ cúi ôm đầu mình, nhăn mặt nhìn cậu – Anh phải giải thích như thế nào em mới hiểu. Chỉ là hiểu lầm thôi.

– Anh nghĩ.. tôi sẽ tin anh.. một lần nữa sao? – Người đời có câu một khi con người bị rắn cắn, sau này vẫn còn sợ dây thừng, BaekHyun chính là cần đề phòng trên hết.

– NaYeon lấy mạng sống của mình ra để chứng minh rồi. Em còn muốn gì? – ChanYeol không khỏi đau lòng khi nhớ đến cái chết của cô. Chỉ hy vọng nói ra sẽ khiến cậu tin mình.

– Sao cơ? – BaekHyun mở to mắt nhìn anh, tròng mắt căng ra, đôi môi mấp máy – Na.. Na..Yeon..

ChanYeol vội vàng ôm cậu vào lòng, đôi tay nhẹ nhàng vuốt lên tóc cậu, anh cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang rơi trên vai mình, thân người cậu rẽ rung lên, cậu vòng tay qua ôm lấy anh, những ngón tay thon dài không ngừng siết nhẹ trên lưng ChanYeol.

– Cô ấy.. cảm thấy hối hận.. nên đã.. – Anh càng nói càng ôm chặt lấy cậu – Em phải tin tưởng anh.. trên đời này.. sẽ không có ai yêu em hơn anh đâu..

BaekHyun không nói gì, cắn lấy môi mình, nhưng rồi kiềm chế tới đâu cuối cùng cũng không ngừng oà oà vào trong lòng của của ChanYeol. Cậu không ngờ NaYeon lại suy nghĩ đến như vậy, BaekHyun rõ ràng là còn sống, mà cô ấy lại nghĩ đến chuyện tự tử, BaekHyun chính là sợ người ta hướng mình làm những chuyện như thế, cảm giác có lỗi thật sự ngập tràn trong lòng cậu..

.

.

.

.....................................................

[Biệt thự họ Park]

.

.

– BaekHyun. Em muốn ăn gì thêm không? – ChanYeol nhấc ghế ngồi cạnh cậu, không ngừng lo lắng cho sức khoẻ của cậu con trai này.

Đáp lại ChanYeol là cái lắc đầu, cậu từng chút từng chút đem số cháo trong tô vào miệng mình, cháo ChanYeol nấu, đúng là khó ăn, nếu mà còn ăn thêm, nhất định sẽ đỗ bệnh nặng hơn.

– BAEKHYUN. – JongIn bỗng từ đâu xông tới, nắm lấy vai cậu không ngừng lắc mạnh. – Em sao rồi? Tên khốn này có làm gì em không? – Vừa nói vừa liếc mắt sang ChanYeol ngồi cạnh.

– Buông tay anh ra. Anh nói ai là tên khốn. – Anh đứng phắc dậy, gằng mạnh tay của y ra khỏi người cậu, kéo BaekHyun vào sát mình, không ngừng mắng người trước mặt. – Cái tên tồi này. Anh nghĩ anh là ai chứ?

– JongIn.. – BaekHyun nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh y, đưa tay mình sờ lên môi của y – Anh bị sao vậy? Sao môi lại sưng lên như thế?

– À.. lúc nãy đánh nhau với tên Naum gì đó. Khó khăn lắm mới đến được đây. – JongIn vui mừng nắm lấy tay của cậu – BaekHyun.. em vẫn còn quan tâm anh.

ChanYeol đứng đó không ngừng siết mạnh tay, gương mặt sớm tối sầm lại, không lý trí liền bước tới. Vung mạnh tay đấm vào mặt JongIn một cái như trời giáng. Sau đó quay sang hậm hực với BaekHyun.

– Em mà còn quan tâm hắn như thế. Anh sẽ giận em.

BaekHyun không biết là nên khóc hay nên cười nhìn anh. Bây giờ thật muốn phá ra cười vào mặt ChanYeol thật to, nhưng lại lo lắng cho JongIn mới bị đánh. Cậu chỉ là quan tâm một tí thôi, chứ có ý gì đâu. Sao lại đánh người ta thành thể loại này.

– Là anh sai. – BaekHyun giả vờ cau mày, chỉ chỉ tay vào ngực ChanYeol. – Vậy anh đỡ JongIn lên đi.

ChanYeol nhìn y đang còn ngồi dưới đất chưa thể đứng lên được rồi lại quay sang nhìn cậu. Nhìn qua nhìn lại một hồi cũng đành chào thua. Bước tới đỡ JongIn đứng dậy. Nhưng vừa mới chạm vào liền bị y đẩy mạnh ra. Làm ChanYeol ngã xuống đất.

– Đừng chạm vào tao. – JongIn hung hăn nhìn anh.

.

– Hai đứa. Tính gây nhau đến bao giờ hả?

Giọng nói uy nghiêm từ phòng khách truyền vào. Rồi tiếng bước chân đi tới. Nhắm mắt cũng biết đó là ai.

– Cha. – Cả JongIn và ChanYeol đều kêu lên.

– Cha? – BaekHyun ngạc nhiên nhìn JongIn. – Sao anh lại gọi chú Park là cha?

Ông Park đứng bên cạnh phá ra cười, ông đi tới ôm lấy BaekHyun không ngừng xoa lấy đầu cậu. Sau đó bảo mọi người ngồi xuống bàn. Ông từ từ đem hết những chuyện mấy tháng qua kể cho cậu nghe. Từ chuyện JongIn đến chuyện NaYeon, kể luôn cả những gì ông nói với bà Byun về sự vắng mặt của cậu.

– Umma.. chắc lo cho con lắm.. – BaekHyun cúi đầu xuống, gương mặt buồn bã, bàn tay nắm lấy vào nhau.

– ChanYeol. Tí nữa. Con chở BaekHyun về nhà thăm bà Byun đi. – Ông Park nhìn ChanYeol như ra lệnh.

Còn anh thì như rớ được vàng, không ngừng gật đầu đồng ý. Nhưng người bên cạnh thì không chịu nổi lên tiếng.

– Còn con?

– Con.. không cần đi theo đâu.. dù gì thì BaekHyun cũng đã nhớ hết mọi chuyện rồi. Ta không thể giúp con được nữa.. – Ông Park buồn rầu nhìn y. Đôi mắt sâu thẳm mong con trai có thể hiểu cho tâm trạng mình.

– Ngay từ đầu cha cũng đâu có giúp con. – JongIn oán hận nhìn cha mình, nhưng trong thâm tâm không hề giận ông, y biết ông Park cũng rất khó xử, sau đó quay sang nhìn BaekHyun – Em nói đi. Là anh hay là ChanYeol.

BaekHyun mở to mắt nhìn JongIn. Cậu đương nhiên sẽ chọn ChanYeol. Nhưng nếu bây giờ nói ra. Sẽ khiến y đau lòng, cậu bối rối, đôi tay nắm chặt vào nhau không biết làm gì. Quay đầu sang nhìn ChanYeol ngồi cạnh, muốn cầu cứu. Nhưng bất ngờ hơn là anh đang ngồi nhìn cậu chờ câu trả lời nghiêm túc.

– BaekHyun. Em cứ nói thẳng. – Anh nắm lấy tay cậu, trong lòng không ngừng lo lắng sợ BaekHyun sẽ không chọn mình, sợ cậu sẽ nghĩ đến khi ở với JongIn, cả việc đòi kết hôn với y nữa.

– Em.. em.. – Cậu xoay người nhìn vào JongIn, đôi mắt ngấn nước đỏ hoe – Xin lỗi.. anh..

.

.

.

.

.............................................

.

.

.

– UMMAAAAA – BaekHyun vừa vào nhà đã thấy mẹ mình đang ngồi đó, kiềm lòng không nỗi mà hét toáng lên.

– Con.. con.. – Bà Byun vừa nghe thấy tiếng cậu thì vội xoay người lại, nước mắt chực trào.

– Con nhớ umma lắm – Cậu quỳ xuống ôm lấy mẹ mình, cơ hồ là nước mắt không ngừng rơi ra.

– Umma cũng nhớ con. – Bà Byun xoa xoa người cậu, khẽ nâng mặt cậu lên – Đứng lên cho ta xem. Con gầy đi rất nhiều.

BaekHyun vội lau nước mắt, nghe lời mẹ đứng dậy, gương mặt cười toe toét nói.

– Vì nhớ umma, nhớ hai em nên ốm.

– Láu cá thật. Ha ha.. – Bà Byun vui vẻ nhìn cậu – Con về trễ quá. Tụi nhỏ đi ngủ hết rồi. Mà con về với ai vậy?

– À.. là ChanYeol ạ. – BaekHyun suýt quên mất người kia, vội vàng chạy ra cửa thì cùng lúc ChanYeol bước vào.

Trên tay anh là khệ nệ những món quà, khó khăn lắm mới một lượt ôm hết vào.

BaekHyun thấy thế cũng chạy lại giúp ChanYeol đặt xuống bàn. Bà Byun vẫn chưa hết ngạc nhiên.

– Gì thế con?

– Là cha con gởi tặng mẹ đấy ạ. – ChanYeol lễ phép nói – Là một số nhân sâm và thuốc bổ.

– Trời. Con dẫn BaekHyun về thôi là tốt lắm rồi. Đâu cần quà cáp.

– À. Không gì đâu. – Anh bối rối đáp.

– Umma à. Kệ anh ta đi. Chúng ta nói chuyện tiếp. Sức khoẻ umma dạo này sao rồi? Mấy đứa em học tốt không?

Chưa kịp hỏi thêm đã bị bà Byun cốc lên đầu một phát, BaekHyun chu mỏ kêu đau rồi xoa xoa đầu mình. ChanYeol ở ngoài không khỏi giật mình. Chạy tới ôm lấy đầu BaekHyun mà thổi mà xoa.

– ChanYeol là khách. Con bảo kệ cậu ta là thế nào? – Bà Byun mắng yêu. Không khỏi cười khi thấy anh lo lắng cho cậu.

– Mẹ đừng đánh BaekHyun. Con đau lòng ah. – ChanYeol mếu máo nói.

– Đau lòng. Phi. Lừa người. – BaekHyun đẩy ChanYeol ra liền bị ăn thêm cái cốc đầu.

– Thằng con này. – Bà Byun nhăn trán nhìn. Rồi quay sang anh – ChanYeol, con đừng buồn.

– Không sao đâu ạ – Cười cười mấy phát, anh biết cậu còn giận anh lúc nảy hứa sẽ trả cậu điện thoại nhưng lại không.

– Hai đứa vào ăn cơm.

– Tụi con ăn rồi. BaekHyun. Em ra đây đi. – ChanYeol khều nhẹ vai cậu, liếc liếc vài cái rồi cùng nhau đứng lên ra ngoài.

.

.

...............................................

.

.

– Điện thoại em này. – ChanYeol lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại lúc trước của BaekHyun.

– Lúc nãy anh nói sẽ không trả mà. Anh giận em sao? Em chỉ giả bộ thôi. – Cậu bối rối nắm lấy tay ChanYeol, đôi mắt trong vắt nhìn vào người trước mặt.

– Không.. anh không giận em.. chỉ là.. hôm nay chắc em sẽ ngủ ở đây nên giữ lấy điện thoại giữ liên lạc với anh là được rồi. Ngày mai anh sẽ qua rước em – ChanYeol mặt tươi cười nói. Đưa tay vuốt nhẹ đôi má gầy gò của cậu. Trong lòng cũng không yên tâm để cậu ở lại một mình nên đã âm thầm sắp xếp cho hai tên đàn em đứng từ xa bảo vệ cậu.

BaekHyun không nói gì, chỉ cúi nhẹ đầu xuống nắm lấy tay ChanYeol rồi cầm lấy điện thoại của mình.

– Tối rồi. Mau vào nhà thôi. Em sẽ bị cảm lạnh. – Anh ôm lấy vai cậu. Nhẹ nhàng dẫn cậu vào nhà.

Chỉ hy vọng..

Được bình yên như thế này mãi..

Đừng có chuyện gì xảy ra..

.

.

Nhưng ông trời không buông tha cho họ..

Như đã nói..

Những tiếng đàn ỉ oi nằm giữa khoản cách của hai người..

Mãi cũng không bao giờ có thể ghép lại thành một mảnh hoàn hảo, một bản hợp ca mượt mà..

.

.

................................................

.

.

.

[Sáng hôm sau]

– Ưr.. – BaekHyun nhẹ nhàng vươn vai, mí mắt dần dần mở ra, trần nhà quen thuộc, chiếc giường quen thuộc.. đây chắc chắn là nhà của cậu rồi. Khẽ mỉm cười, cậu từ từ ngồi dậy.

Bên ngoài truyền đến âm thanh hơi khàn của mẹ.

– BaekHyun. Con thức chưa? Mau ra ăn sáng.

– Vâng ạ. – Cậu đáp lại rồi lật đật ngồi dậy vào nhà tắm đánh răng rữa mặt.

.

.

......................................

.

.

– Thơm quá. – BaekHyun hít hà vài cái, nhìn những món ăn yêu thích lúc nhỏ của mình mà lòng không ngừng phấn khởi. Cầm lấy đũa muỗng rồi cấm đầu ăn không biết trời trăng gì sấc.

– Ăn từ từ thôi con. – Bà Byun xoa nhẹ tóc của cậu. Con của bà vẫn là một đứa trẻ chưa lớn ah.

BaekHyun quay lên cười hì hì với bà rồi tiếp tục ăn.

.

<Rengggggggggggggg renggggggggggggggg..>

.

– BaekHyun nghe. – Cậu mở điện thoại mình lên. Tai nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp.

"Bảo bối. Ăn xong mình đi công viên nha."

Bảo bối!?! Với cái giọng điệu cà lơ phất phơ cùng mặt dày vô đối này thì ngoài ChanYeol ra thì không còn ai nữa. Mặt BaekHyun thoáng đỏ. Cứ như thiếu nữ đang bị bọn gian hồ trêu chọc ah.

– Hừ. Mau qua.

"Tuân mệnh."

Dứt lời liền nghe tiếng bánh xe thắng gấp trước cửa nhà mình, BaekHyun ngạc nhiên nhìn vào điện thoại rồi bật cười.

ChanYeol vội vã đi vào trong, thấy bóng hình nhỏ nhắn đang ngồi ăn thì xà xuống ngồi cạnh. Đem cái bọc trên tay mình đẩy sang cho cậu.

– Áo của em lúc trước. Mau thay.

BaekHyun ngẩn ra nhìn, môi khẽ giật giật khi thấy cái áo ChanYeol đang mặt.. không lẽ.. là cái áo hôm có hình trái tim để "CB" sến rện đó ư?

.

.

.

....................................................

.

.

[Công Viên Seoul]

.

– Bảo bối. Mình chơi trò khác đi. – ChanYeol mếu máo nhìn BaekHyun. Cặp mắt phóng ra nhiều tia van xin nhưng không hiệu quả.

Cậu nhất quyết phải chơi trò tàu lượn này nha. Đã rất lâu rồi không được chơi.

– Anh không chơi thì ở đây. Em không bắt phải đi theo. – BaekHyun bực dọc mắng yêu. Cái tên này phải gọi là mặt siêu cấp dày nha. Mở miệng ra là "tiểu bảo bối", "bà xã đại nhân", nghe mà rùng cả mình.

– Làm sao được. – ChanYeol đau khổ nhìn cậu. BaekHyun không nhiều lời, trừng mắt một cái rồi quay lưng bước đến khu vực trò chơi. – Này.. đợi anh..

.

.

– Bình tĩnh đi. Không gì đâu phải sợ. – Cậu bật cười khi thấy dáng vẻ của ChanYeol, con người cao lớn luôn tỏ qua bá khí khiến người ta sợ đâu rồi? Cái người lúc nào cũng mặt lạnh tanh khi bước ra ngoài đường đâu rồi?

Rõ ràng là làm màu mà.

– Cục cưng.. Không chơi không được sao? – Giờ phút này mà anh cũng không ngừng cà rởn. Dù gân xanh bắt đầu nổi lên khắp nơi.

– Không. Tàu sắp chạy rồi. Anh hối hận cũng đã muộn.

.

.

.

– Này.. đã xong chưa? – Cậu vuốt vuốt lưng ChanYeol. Tên này nôn hăng quá đi. Lúc nãy trên tàu la hét ầm ĩ, ngay cả mấy đứa con nít phía sau phải chào thua. Cổ họng thật là thanh nha.

– Cái kia.. khục khục.. – ChanYeol mất hết mặt mũi, nôn xong rồi giả bộ ho vài cái rồi đón lấy chai nước trên tay cậu không ngừng súc miệng.

– Mau đi. Mình chơi thêm vài trò nữa.. – BaekHyun hối thúc.

– Lần này.. để anh chọn.. – ChanYeol đưa ra yêu cầu. Nháy nháy mắt với cậu. Nhìn rõ sở khanh.

– Chắc chắn là cái trò đu quay nhàm chán. – Cậu nhíu mày nhìn anh.

Ngước lên nhìn mặt người yêu mình rồi cười vài cái. Cục cưng thật hiểu chuyện nha.

.

.

..............................................

.

.

– Anh không muốn đi nữa. – ChanYeol nhắm tịt mắt, tay vịnh lên vật bảo hộ hành khách đến tím ngắt. Mồ hôi ướt đẫm cả áo.

– Là anh vừa rồi một mực muốn lên với em mà. – Cậu cười đến đau bụng. Yêu cầu đu quay của ChanYeol đã bị khướt từ không chút thương tiếc. Thay vào đó là chơi trò đĩa bay. Đưa người ta lên rồi thả rơi tự do xuống.

Đây là thứ tuyệt nhất xếp sau tàu lượn mà BaekHyun yêu thích.

– Ah.. bắt đầu rồi..

– KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG..

Động cơ vừa rục rịt chuẩn bị khởi động thì đã nghe hét đến long trời lỡ đất.

Nhưng cái đĩa bay không vì thế mà nhục trí..

Mạnh mẽ lên mạnh mẽ xuống theo tiếng hét cá heo của ChanYeol.

.

.

.

– Em nhức tai quá đi. – BaekHyun nhăn trán bước xuống, không quên cằn nhằn ChanYeol.

Anh biết lỗi nên chỉ đành im lặng lấy quạt đi theo BaekHyun mà quạt cho cậu. Lúc nãy đã nôn rồi nên giờ trong bụng cũng chẳng còn gì để nôn.

Hai người một trước một lẽo đẽo theo sau đi vài vòng trong công viên.

BaekHyun hơi khựng lại khi thấy cái tủ kính có những con thú bông trong đó. Có một con giống hệt như con lúc trước ChanYeol gấp cho cậu.

– Em muốn chơi cái này hả? Em định bỏ rơi "tiểu ChanBaek" của mình sao? – ChanYeol nhìn cậu, hôm qua đưa cậu về nhà, trên tay không một giây buông con gấu bông ra. Nên anh mới trêu gọi nó là con của mình.

– Em chỉ định ngắm thôi. – BaekHyun quay sang cười với anh. Nụ cười như toả ra nắng khiến ChanYeol hơi ngẩn ra.

– Bảo bối. Em thật đáng yêu đấy. – Đưa tay véo mạnh cái má của cậu.

BaekHyun không chịu thua, đanh đá véo lại..

Hai người họ rượt đuổi nhau, trên mặt không ngừng cười..

Tất nhiên không một khắc nào rời khỏi tầm mắt của một người..

Bàn tay khẽ nắm tròn lại mạnh mẽ, móng tay đâm vào da thịt đến hằn lại dấu..

Sự ghen tức che đi lý trí và lấn át cơn đau..

Đôi mắt như bật ra lửa.. thâm tâm muốn đem người trước mắt đoạt về.. mãi không buông tay..

Nếu có chết.. cũng phải chết chung..

Một lần dứt khoát hết tất cả..

Người đó..

Trở lại..

Nhếch đôi môi thanh mảnh..

– Thật hạnh phúc..

.

.

End chap 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro