Chương 14 - Lật mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp lại từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !


Chương 14 - Lật mặt


Thật thâm độc.


Không phải là nhường, mang hay cho mà chính là trả ! Trong lời nói với sự ép buộc, bắt Biện Bạch Hiền phải trả lại món đồ vốn ngay từ đầu đã là của cô - Phác Xán Liệt.


Nghiễm Nhi vẫn như vậy, vẫn gương mặt và bộ dạng duyên dáng đó. Nhưng sâu trong bản thân của cô, ở đâu đó, nó đã bị thay đổi hoàn toàn, trở thành một con người khác.


Nói là thay đổi nhưng vẫn chưa chính xác, mà chính Nghiễm Nhi ngay từ đầu đã là một con người như thế. Cô không có thay đổi, chỉ là cô chưa thể hiện ra mà thôi.


Bạch Hiền dần rời khỏi vòng tay của Nghiễm Nhi, nhận ngay một nụ cười trong sáng từ cô, nhưng Bạch Hiền trong mắt lại chẳng thấy nó như vậy.


Trong sáng, giống như vẻ bề ngoài của cô. Nụ cười trong sáng, chỉ dùng để che đậy thứ gì đó bên trong con người kia mà Bạch Hiền đến giờ mới có thể nhận ra được.


Trước kia, có còn nhớ cậu từng hỏi Nghiễm Nhi một câu hỏi để thử nghiệm cô. Song khi câu trả lời của cô thốt ra, Bạch Hiền đã thầm cười nhạt trong lòng.


Nhưng cậu lại không dám chắc chắn, không muốn để những suy nghĩ tiêu cực làm tổn thương mình. Cứ để cho nó diễn ra tự nhiên, tự nhiên.


Và cho đến lúc này đây, tất cả đều diễn ra tự nhiên như ý muốn. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, những suy luận trước kia của cậu đã hoàn toàn đúng không sai gì cả. Chỉ có con người của Nghiễm Nhi thì cậu không lường trước thôi.


Còn có khi cô vào đây làm thực tập sinh, Nghiễm Nhi đã gặp và trò chuyện qua với Xán Liệt rất nhiều, nghe Jessi kể cũng đủ biết cả hai thân nhau như thế nào rồi.


Như thế, đã quá thừa để kết luận rằng: Hà Nghiễm Nhi yêu Phác Xán Liệt.


Phải, trong thời gian không có cậu bên cạnh và Nghiễm Nhi thì cười đùa với Xán Liệt. Cô đã phải lòng anh ta.


Chuyện này cũng dễ nghĩ thôi, Xán Liệt cao to đẹp trai, tài năng lại xuất chúng giỏi giang như thế, thừa kế cả một tập đoàn lớn ở Hàn Quốc này. Đổ một người như thế, quá đơn giản còn gì.


Còn cậu mà đem đi so với anh, đúng là một sự sỉ nhục cho Xán Liệt. Còn dám đem đi so sao ?


Chưa kể đến ngay từ lần đầu Nghiễm Nhi bắt gặp Xán Liệt trong lễ đường, Biện Bạch Hiền cậu là người chú ý đến cô nhiều nhất, cho nên ngay cả ánh mắt cô lúc đó như thế nào cậu đều hiểu rõ.


Nghiễm Nhi đã mang ánh mắt yêu thương một người dành cho Xán Liệt. Con tim cô lúc đó, tuy không chạm vào nhưng cũng đủ biết được nó đã đập loạn như thế nào.


Vì Xán Liệt đã không như cô nghĩ, đó là một người con trai mà bao cô gái hằng mong ước, là một mẫu người lí tưởng cho tất cả phụ nữ trên thế giới này.


Chỉ có cô đang phân vân giữa ước mơ và tình cảm, nên mới vội vàng quyết định bỏ đi mà chưa kịp đắng đo cái tình cảm mình đã lỡ dành cho Xán Liệt. Sau cùng đừng nói Nghiễm Nhi vào đây vì nó là công ty hàng đầu, chẳng phải đi vào đây sẽ càng bị gia đình phát hiện sớm hay sao ?


Mà tất cả đều là vì Xán Liệt, cô vì Xán Liệt mới vào đây. Phải, ngay từ đầu đã là như thế.


Chỉ có Biện Bạch Hiền quá ngu ngốc mù quáng yêu cô mà không chịu nhận ra. Cho đến khi phát hiện lại chỉ nhận được sự tổn thương và phẫn nộ.


Hắc, Hà Nghiễm Nhi, tôi cứ nghĩ người tồi tệ nhất trên đời này là bà nội. Nhưng đem đi mà so, bà ta còn tốt hơn cô gấp trăm lần đấy, thật đê tiện !


Cái kiểu già vờ mình cao đẹp đó, còn đáng khinh bỉ hơn nhiều.


"Trả sao ?" - Bạch Hiền nhoẻn miệng cười lớ phớ: "Haha, buồn cười thật ! Bảo trả Phác Xán Liệt cho cậu, còn là món đồ ngay từ đầu đã là của cậu. Này Hà Nghiễm Nhi, cậu có tính đi làm diễn viên thì hãy làm diễn viên hài đi, cậu đóng đạt lắm đó"


Nghiễm Nhi nheo mày: "Biện Bạch Hiền, cậu làm sao vậy ? Thật thô lỗ !"


"Hahaha" - Bạch Hiền nghe vậy ôm bụng cười lớn, thiếu chút còn muốn sặc: "Thô lỗ ? À, có lẽ cậu chưa thấy bản chất thật của tớ thôi Nghiễm Nhi à. Vả lại tớ cũng vậy, chưa thấy được bản chất thật của cậu nên mới yêu câu mù quáng thế kia !"


"Bản chất thật, cậu nói cái gì vậy hả ? Tớ làm sao chứ ?"


Bạch Hiền phi một cái: "Còn làm bộ làm tịch, phải, cậu cứ ngỡ mình hiền đạo thế đi, nhưng hành động và lời nói của cậu đã tố lên con người cậu rồi Nghiễm Nhi à"


Nghiễm Nhi càng không hiểu, lùi lại hai bước khi thấy Bạch Hiền tiến đến vì mang theo cảm giác đáng sợ.


Cậu đứng sát về phía cô, khẽ lướt qua tai Nghiễm Nhi: "Con quái vật trong người cậu chưa được thả ra nhỉ ? Cũng đừng để nó chật chội khó chịu vậy chứ..." - Chợt dừng lại, Bạch Hiền nghiếng răng tức giận: "Cậu ngay từ đầu vốn không tàn độc, có lẽ cuộc sống đã khiến cậu trở nên như thế, nhưng thà ngay từ đầu cậu thể hiện ra thì đã không khiến tớ ghét cậu như lúc này rồi. Thật đáng khinh !"


Nghiễm Nhi run rẫy đến chân đứng còn không vững, bị Bạch Hiền nắm chặt hai bả vai lại, cậu tiếp tục với tông giọng khinh bỉ: "Này, bảo trả Xán Liệt cho cậu ? Cậu không lấy thì thôi, còn nũng nịu muốn tớ trả cho cậu. Thương tớ chịu khổ, vậy sao không nhìn lại bản thân mình đã hành động cái gì đi ? Cậu chẳng phải vì muốn Xán Liệt nên mới giả vờ thương hại tớ hay sao ?"


"Bạch Hiền ! Cậu rốt cuộc bị cái gì vậy ?!"


Nghiễm Nhi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng vẫn bị Bạch Hiền túm lấy cổ tay ghì chặt vào trong tường. Cậu cứ mãi cười nhạt: "Tớ mới thấy cậu thật là đáng thương đấy, con người đê tiện lại không chịu thừa nhận, còn muốn tiếp tục giả vờ tốt đẹp để cho ai xem nữa đây ?" - Bạch Hiền hít lấy một hơi để kết câu cuối: "Trả Xán Liệt cho cậu, xin lỗi, cậu có quyền nói câu nói đó trước khi tớ kí vào tờ đơn kết hôn, nhưng hiện tại tớ là vợ hợp pháp của Xán Liệt, nếu muốn tớ cho cậu Xán Liệt thì nên thỉnh cầu có thành ý hơn một chú đi, được thì tớ rũ lòng thương mà đem Xán Liệt vứt cho cậu !"


Dứt câu, Bạch Hiền có chút hung hăng khi thả tay của Nghiễm Nhi ra. Còn không biết vì sao cô ta lại dễ dàng yếu đuối và ngã xuống sàn như vậy, khóc thút thít như cậu vừa làm chuyện nên tội với cô ta không bằng.


Thì Xán Liệt ở phía sau lưng cậu chạy đến, trực tiếp ngồi xuống kiểm tra Nghiễm Nhi lại còn hỏi han vấn đề. Anh ta quay mặt lên nhìn cậu kiểu trách móc: "Em đang làm gì vậy hả ?"


Bạch Hiền thầm hiểu ra, cậu chỉ thả bẫng người cô ra thôi, còn chưa dùng sức mà đã ngã ủy khuất. Nói thẳng là đã có tính toán, hẳn Nghiễm Nhi đã thấy Xán Liệt đang chăm chú nhìn vở kịch bây giờ.


Cậu thản nhiên khoanh tay nhìn xuống buông câu: "Tôi làm gì ? Chỉ có thả tay cô ấy ra thôi, còn chưa đánh là may rồi"


Nhìn thấy Nghiễm Nhi khóc thút thít, cố tình rục vào vòng tay rộng của Xán Liệt. Bạch Hiền tự hỏi, rốt cuộc mình đã vì cái gì lại đi yêu cô gái này chứ ?


Hay...đó là người bạn duy nhất mà cậu có nên mới muốn gìn giữ và yêu thương nó. Không muốn người bạn đó rời mất, nên mới tưởng lầm tình cảm mà mình dành cho người bạn đó là tình yêu.


Phải, vì hoàn cảnh hồi nhỏ nên bạn bè của Bạch Hiền chẳng có một ai, chỉ toàn muốn xa lánh và chế giễu cậu vì mẹ cậu đã lấy chồng hai.


Và khi đó, duy chỉ có Nghiễm Nhi đã cùng chơi với cậu. Vì hoàn cảnh của cô cũng có chút tương đồng khi không có nhiều bạn bè, cha mẹ cô đã ngăn cản cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên chẳng có ai chơi.


Từ tình cảm đồng cảnh ngộ đó mà Bạch Hiền đã lầm chúng thành tình yêu của mình dành cho cô gái này.


Giờ chợt nhận ra thì có hơi muộn màng quá rồi.


Ngu ngốc thật Rốt cuộc Thế Huân cũng nhiều lần mắng chửi câu này với cậu nhưng không bao giờ chịu niệm ra, cho đến lúc này đây, thật quá rõ ràng và hối hận.


Cái này...còn chưa tính đến Phác Xán Liệt kia.


Cả hai người bọn họ, thành đôi đi đóng phim thì tuyệt đó chứ.


Bạch Hiền chán ghét đạp mấy cái vào người Xán Liệt: "Gì vậy, còn tính ôm ấp đứa con gái khác trước mặt vợ mình đến khi nào hả ? Mau đi về, tôi muốn ngủ"


"Biện Bạch Hiền ! Em đừng có quá đáng như vậy !"


Nghe thế Bạch Hiền liền cười, không phải đang giận đó chứ ? Cậu khoanh tay ra vẻ không tôn trọng, lại cười cười nhếch mép: "Anh biết Nghiễm Nhi ở đây, còn có trò chuyện thân thiết vui vẻ. Biết tôi cũng trông ngóng Nghiễm Nhi như vậy mà chẳng thèm nói một tiếng, anh xem tôi là rác hả ?!!"


"Biện Bạch Hiền, ăn nói cho cẩn thận !" - Xán Liệt tức giận đem Nghiễm Nhi bỏ ra, lập tức đứng dậy nhìn thẳng Bạch Hiền: "Chẳng phải em nói chỉ trống hai tiết đầu hay sao ? Giờ phải đi học, anh đưa em đi !"


Cuối xuống nói gì đó với Nghiễm Nhi mà Bạch Hiền không muốn nghe lấy, cứ thấy cô ta thút thít khóc thật đáng ghét, khiến cậu chẳng còn hứng thú ở đây nữa. 


Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền ! Anh còn cả gan gọi tên tôi sao ?


Chẳng màng đến Xán Liệt thế nào, Bạch Hiền liền chán ghét bỏ đi.


Ra đến cửa công ty thì trời xui đất khiến làm sao tình cờ gặp Lộc Hàm. Đã bực tức lại còn muốn đấm vào mặt gã này hơn, không muốn dây dưa nên mới phớt lờ đi ngang qua.


Lộc Hàm biết gọi sẽ không có ích gì, liền tìm trò mới, với tay giật lấy lọn tóc của Bạch Hiền lại khiến cậu la oai oái. Song vu vơ cười nói: "Em đi vào công ty Xán Liệt làm gì vậy ?"


"Còn anh ? Anh làm gì ở đây ?" - Bạch Hiền vùng vẫy hất tay Lộc Hàm ra.


"Còn làm gì nữa" - Lộc Hàm xoa cằm: "Anh là tổng giám đốc ở đây mà"


"Thì mặc kệ anh, buông tôi ra !" - Bạch Hiền nghiếng răng nghiếng lợi, dùng bao nhiêu sức cũng tốn công, vừa thoát ra lại bị Lộc Hàm bắt tay giữ lại.


Anh ta mặt thật dày !


Lộc Hàm cứ cố chấp giữ lấy Bạch Hiền mặc cho cậu có xua đuổi thế nào, anh vẫn nắm chặt lấy hai tay Bạch Hiền, nhướn mày hỏi: "Có chuyện gì hả ? Tại sao em lại nóng nảy như vậy ? Phác Xán Liệt đâu ?"


"Phác Xán Liệt đang dỗ dành gái mít ướt trong đó, anh vào mà nói chuyện với Xán Liệt, tôi không rãnh ở đây đùa giỡn với anh !"


Bạch Hiền cuối cùng chụp lấy tay Lộc Hàm vặn ngược chúng rồi vứt ra. Đùng đùng dậm chân xuống đất ngoảnh mặt bỏ đi không chút thân thiện.


Lộc Hàm còn lại đứng đỏ nhoẻn miệng cười, ánh mắt đầy ẩn ý vô cùng, nhanh chân chạy hai bước túm Bạch Hiền thêm lần nữa: "Nè nè, đừng bảo Biện Bạch Hiền cũng có lúc ghen đó nha ?"


"Anh nói cái khỉ gì vậy ? Ai ghen ?!" - Bạch Hiền lớn giọng.


"Không lẽ là anh ghen ? Em không ghen thì còn ai vào đây ghen nữa ? Thấy Xán Liệt ôm ấp gái lạ, em không chịu được còn gì ?"


Bạch Hiền đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn Lộc Hàm đầy phẫn nộ. Nhưng mà cũng chẳng được bao lâu, khi cậu niệm ra được cái gì đó, hơi thở cũng nhẹ bớt đi và cuối cùng là suy ngẫm.


Cậu là đang nổi gì vì cái gì ?


Vì Nghiễm Nhi yêu Xán Liệt...


Hay vì Xán Liệt đã trò chuyện thân thiết với Nghiễm Nhi trong suốt thời gian qua mà không cho cậu hay biết ?


Rốt cuộc cậu đang ghen với Xán Liệt, hay là với Nghiễm Nhi đây ?


Dần dịu lại, Bạch Hiền cố gắng tử tế hỏi Lộc Hàm: "Anh nói tôi ghen là ý gì hả ?"


Lộc Hàm lại được thêm một trận cười đến đau bụng, trước giờ anh cũng thừa nhận chưa có ai từng làm cho anh cười thoải mái đến như vậy. Trừ một lần nào đó của người ấy.


Lộc Hàm trực tiếp vỗ đầu Bạch Hiền, ra sức cười lớn: "Haha, rốt cuộc Biện Bạch Hiền, em đang giả ngốc hay thực sự là chẳng hiểu gì hả ?"


Bạch Hiền mất kiên nhẫn khoanh tay: "Tôi chẳng hiểu gì cả !"


"Haha, buồn cười thật đấy" - Ôm bụng vì đau, Lộc Hàm có chút nheo mày: "Em xem lại lời nói của mình ban nãy đi, "Phác Xán Liệt đang dỗ dành gái mít ướt", chẳng phải nó đã tố em đang ghen tị với cô gái đó hay sao ? Lại còn rất ghét cô gái đó, đúng hơn là ghét Xán Liệt ở cạnh cô ấy"


Nghe xong, Bạch Hiền có chút cảm nhận được trong lòng ngực nảy lên một thứ gì đó mà chẳng thể diễn tả được. Cảm giác giống như ngộ nhận ra, rồi vừa hụt hẫng lại vừa bồi hồi. Như một đống hỗn tạp khó chịu không được gỡ rối.


"Thôi đi Lộc Hàm, tôi đã nói không rãnh để đùa giỡn với anh rồi kia mà"


Bạch Hiền tay đưa ôm tim ngập ngừng đôi chân mình muốn bỏ đi, nhưng giống như có thứ gì đó không có phép cậu rời bước, trong lòng nặng trĩu lại, không còn cảm giác muốn hoạt động cái gì nữa. Chỉ muốn ở yên một chỗ.


"Ai đùa với em đâu" - Lộc Hàm khẽ cho tay vào túi quần, liếc mắt đi sang đâu đó, rồi thầm cười mà ôm Bạch Hiền vào lòng mình: "Anh biết Xán Liệt là một thằng tồi tệ mà, nói cho em biết trước, ngoài An Nghiên ra, thì nó chỉ yêu thêm bản thân nó mà thôi, còn lại tất cả đều là người lạ mà nó từng gặp, đối xử tốt như một bổn phận của con người mà thôi"


Bạch Hiền vô hồn tựa vào hõm cổ của Lộc Hàm, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chăm đi đâu đó, khẽ thở dài: "Lộc Hàm, anh thật là độc ác, như vậy anh vui lắm chứ gì ?"


"Nếu khiến cho mình vui thì cớ gì lại không làm chứ ?" - Lộc Hàm bật cười.


Rồi chợt nâng cánh tay mình lên, Bạch Hiền như cảm nhận được một hơi ấm từ người con trai trước mặt, hoặc không cứ cho là bị thôi miên đi, nhưng nó thật sự rất cần thiết cho cậu lúc này.


Bạch Hiền thuận theo ôm Lộc Hàm thật chặt, khóe mắt có chút ươn ướt, rồi nhanh chóng cũng bị cậu kiềm nén không cho rơi nước mắt xuống. Vì nó thật yếu đuối.


Còn Lộc Hàm, từ sớm như đã phát hiện ra một thú vui nào đó, mới cố tình ôm cậu vào lòng mà an ủi. Song vẫn nhìn cái thú vui đó, đôi mắt giảo hoạt nảy lên: "Hay là Bạch Hiền, anh dẫn em đi đâu cho khuây khỏa đầu óc một chút nhé ?"


"Cũng được, tôi muốn đi xa được không ?" - Bạch Hiền ngước mặt lên nhìn.


Đôi mắt vẫn còn ươn ướt vì nước mắt khiến Lộc Hàm lại thấy nó thành đáng thương, nâng mặt Bạch Hiền lên, anh ôn nhu đáp: "Đương nhiên không thể từ chối con người đáng yêu này rồi"


Song choàng tay mình qua vai Bạch Hiền, anh nhẹ nhàng kéo cậu vào xe. Cả hai nhanh chóng rời khỏi Niệm Phúc và đi đến một nơi xa xôi nào đó...mà Phác Xán Liệt không biết được.


Anh ta đứng trên thềm trước công ty, con người lạnh lùng cùng mái tóc đen tuyền khẽ bay nhẹ trong gió. Đôi mắt màu hổ phách ghim sâu hình ảnh của Bạch Hiền và Lộc Hàm ban nãy, nắm tay một siết chặt lại hơn.


"Được, em muốn làm gì thì làm ! Muốn đi đâu thì đi ! Mặc kệ em !"


Đột nhiên hét lớn, Xán Liệt nóng trong người liền nới lỏng carvat hơn. Mạnh mẽ quay trở ngược vào trong công ty.

Trở vào trong, anh phát hiện Hà Nghiễm Nhi vẫn còn chôn chân tại chỗ. Khi nhìn thấy anh quay lại, Hà Nghiễm Nhi bất giác lùi ra sau vài bước, lúc này đột nhiên trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ, mà con quỷ này mơ hồ thấy được đang rất muốn bổ nhào đến giết chết cô.

Phút trước còn thấy Hà Nghiễm Nhi diễn kịch yếu ớt trong lòng ngực Xán Liệt, vậy mà hiện tại đã không dám hé ra nửa lời, hoàn toàn mất đi khí thái ngạo mạn ban nãy. 

Phác Xán Liệt tuyệt nhiên không quan tâm cô ra sao, chỉ đăm đăm trừng mắt nhíu mày, cho thấy sự tức giận của mình lớn đến thế nào. Anh tiến lại gần chỉ cách Hà Nghiễm Nhi một hơi thở, từ trên cao cúi đầu xuống ghé vào tai cô nghiếng răng nói: "Tôi đã bảo cô thế nào về việc tránh khuất mắt khỏi Biện Bạch Hiền rồi ?"

Hà Nghiễm Nhi nổi lên một tầng da gà.

"Tôi nói..." Phác Xán Liệt tàn nhẫn liếc nhìn cô, "Chấp nhận để cô thực tập ở đây, tuy nhiên với điều kiện sẽ không xuất hiện trước mặt Biện Bạch Hiền cho đến khi bản hợp đồng kết thúc. Lúc đó tôi sẽ danh chín ngôn thuận yêu cậu ấy không phải dựa trên hợp đồng. Nhưng cô lại chẳng ngoan ngoãn nghe lời chút nào, trước khi mang Bạch Hiền đến đây tôi đã liên lạc yêu cầu cô không đến công ty, cũng đã liên lạc với giáo viên cho phép cô nghỉ một buổi. Vậy mà kết quả cô vẫn cứng đầu đến công ty, cứng đầu day dưa nói chuyện với Bạch Hiền. Cô là đang chống đối tôi ? Hay là không muốn debut nữa ?"

Con ngươi Hà Nghiễm Nhi dãn to ra vì kích động quá mức. Cô run rẩy cúi gầm mặt, hiển nhiên không dám nhìn thẳng vào mặt Xán Liệt. Lắp bắp nói: "Tôi sai rồi...tôi xin lỗi..." - Vậy mà ban nãy cô còn nghĩ Xán Liệt vì lo cho mình mà quát Bạch Hiền, vì lo cho mình mà kiểm tra thân thể hỏi han. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tự mình đa tình, tự mình hoang tưởng suy diễn mà thôi.

Phác Xán Liệt căn bản là lo cho Biện Bạch Hiền. Đường đường là phu nhân Niệm Phúc lại ra tay với con gái, có camera làm chứng, nếu như Nghiễm Nhi tố cáo thì hình tượng Bạch Hiền coi như đi tong. Vì thế mà Xán Liệt mới kiểm tra xem cô có bị thương hay không, nếu cô bị thương thì sẽ nhanh chóng nghĩ cách bịt miệng để không bị ảnh hưởng đến Bạch Hiền, còn không bị thương thì càng tốt.

Về phiên nổi giận với Biện Bạch Hiền là vì anh muốn cậu phải kiềm chế cảm xúc lại, đang trong thân phận là vợ anh, cậu ta không nên có những biểu hiện nóng nảy, bốc đồng hay thiếu lịch sự. Nếu ai đó thấy được, Biện Bạch Hiền sẽ bị đánh giá, sau đó là đến gia đình cậu ta bị đem ra bàn tán. Xán Liệt không hề muốn chuyện như vậy xảy ra chút nào.

Ban nãy định nhân tiện đưa Bạch Hiền đi học sẽ giải thích và nhắc nhở cậu ấy vài câu, lại không ngờ Bạch Hiền bướng bỉnh thiếu suy nghĩ cứ như vậy mà bỏ đi không hề nghe lời anh câu nào. Người này, thật sự cần phải dạy dỗ lại mới được!


...


Ba giây để định hình vấn đề hiện tại.


Một phát, Lộc Hàm ném cậu từ Seoul xuống tận Gyeonggi.


Uhm thì đúng là có đi xa thật.


Nhưng mà trong tưởng tượng, vốn phải là một nơi thanh tĩnh nào đó để có thể tịnh tâm cho cái đầu óc và con người lúc này của cậu. Một nơi để cậu giải tỏa căng thẳng và đắm mình vào thiên nhiên dịu dàng kia.


Vậy mà địa điểm dừng chân lại là...Everland - Công viên giải trí giải trí với những con thú bông khổng lồ biết di chuyển và mấy cái trò chơi ấu trĩ dành cho con nít.


Biện Bạch Hiền năm nay 22 tuổi và "chú" Lộc Hàm chuẩn bị qua ngưỡng 30 đi vào đây.


Tìm kiếm tuổi thơ bị thất lạc năm xưa.


Thật là ngu xuẩn !


Trời cũng dần chuyển sang tối khiến không khí bắt đầu lạnh hơn, Bạch Hiền hì hục thổi hơi ấm vào lòng bàn tay của mình, ra sức ma sát để chúng đỡ phải bị cóng.


Đôi môi từ đỏ chuyển sang tím, răng cứ thế va chạm nhau tạo thiếu chút muốn thành tiếng. Cậu tức giận túm cổ áo Lộc Hàm đưa lên cao: "Đồ thiếu não ! Tôi rốt cuộc vì sao lại theo anh đến cái nơi sặc mùi sữa em bé này chứ ! Thật hối hận mà !!!"


"Khoan nào, khoan nào" - Lộc Hàm giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội: "Chỉ là em chưa thấy thôi, bây giờ khá lạnh, chúng ta đi kiếm áo khoác trước đã"


"Khá lạnh ?!" - Bạch Hiền nghiếng răng: "Tôi sắp bị hóa thạch, à không, hóa băng rồi đây này !"


Lộc Hàm tặc lưỡi một cái, gỡ bàn tay của Bạch Hiền ra rồi anh đan xen năm ngón tay của mình vào lòng bàn tay cậu giữ chặt, kéo nhanh cậu đến một cửa hàng quần áo gần đó.


Mua cho mỗi người một chiếc áo ấm. Bạch Hiền cảm thấy ấm hơn mới dịu người, quay ngoắt sang nhìn Lộc Hàm: "Vào đây thì làm trò trống gì ? Đã lạnh, anh còn muốn tôi ngồi trên mấy cái tàu lượn siêu tốc rồi la hét cho đến khi tắt tiếng luôn à ?"


"Ai bảo chơi tàu lượn siêu tốc đâu !" - Lộc Hàm chu mỏ, giấu gương mặt nhỏ của mình sâu trong chiếc nón của áo khoác, anh khịt mũi mấy cái: "Chơi bắn súng đi, như thế dễ giải tỏa hơn đúng không ?"


Bạch Hiền ựm ừ gật đầu cho có, vu vớ đá mảnh rác trên đường, tiến nhanh hai bước rồi quay người lại nhìn chăm chú Lộc Hàm: "Chà, nhờ ngó kĩ, anh thật xinh đẹp đó nha..."


Nghe thế Lộc Hàm nhướn mày tự cao: "Đương nhiên rồi, anh rất đẹp đó, nói cho em nghe, rất nhiều gái yêu anh !"


"Nhưng mà...anh chỉ chọn nam thôi chứ gì, anh bị gay mà" - Bạch Hiền bĩu môi: "Ý tôi nói anh đẹp ở đây, là đẹp giống...con gái đấy ! Cả thân thể anh nữa, mỏng manh như tờ giấy, gió mà lớn chút hẳn là anh bị bay đi xa luôn rồi !"


Vẫn chưa tự cao được bao lâu đã bị Bạch Hiền đạp xuống, Lộc Hàm phồng má tức giận: "Aish ! Cái thằng nhóc này ! Ai dạy nhóc ăn nói vậy hả ? Mà anh không phải bị gay, chỉ là giả gay thôi, anh muốn giả vờ như mình yêu em và sẽ cướp em khỏi Xán Liệt ấy !"


"...Hả ?!"


Bạch Hiền đang đi ngược nên nghe xong câu đó thì ngẩn ra, người đứng yên một chỗ, không khéo liền bị người ta đi đâm trúng, suýt chút lăn ra té đau thì được Lộc Hàm đưa tay trực tiếp đỡ cậu.


Cảnh này cẩu huyết ghê gớm, chẳng khác gì mấy bộ phim drama Hàn Quốc.


Nhưng mà thực ra, cũng không có cẩu huyết lắm. Trừ khi người đâm trúng Bạch Hiền lại là người quen, vì người đó đang mặc đồ thú bông nên không thấy rõ, cho đến khi cả người đó cũng té xuống và rơi cái đầu của con thú bông đó ra.


Để lộ mái tóc màu vàng lấp lánh giữa ánh đèn của công viên giải trí này, người đó mang vẻ mặt điển trai và...cái miệng móm không bao giờ có thể nhẫm lẫn nó vào đâu được !


Ngô Thế Huân...nó đang làm cái trò con sò gì ở đây vậy ?!


Bạch Hiền liền đẩy Lộc Hàm ra, lật đật chạy lại đỡ Thế Huân dậy. Vì thằng nhóc trong bộ đồ thú bông cồng kềnh nên rất khó có thể đứng lên, nhờ cậu đỡ, nó mới đàng hoàng ngồi dậy được.


Phủi dùm Thế Huân mấy hạt bụi dính trên bộ quần áo, Bạch Hiền hỏi: "Ngô Thế Huân, em đang làm gì ở đây vậy ? Tại sao...cái thằng như em cũng mặc bộ đồ lố bịch này ?!"


Phải, Ngô Thế Huân mà cậu từng biết là một đứa không bao giờ đi đến công viên giải trí là thứ nhất, thứ hai càng không có việc thấy nó xuất hiện trong bộ quần áo lố bịch này.


Huống hồ lúc này đây, cái nào cũng có cả !


Thế Huân chật vật ôm mông mình: "Haizz, hóa ra là anh sao Bạch Hiền ? Suýt chút vỡ cả cái mông nghìn đô của em !"


"Anh biết anh biết, còn em, làm gì ở đây ? Bộ đồ này là sao hả ?"


"Uhm thì..." - Thế Huân gãi đầu mình, khổ sở giải thích: "Mẹ có một người bạn ở Everland đang thiếu nhân viên làm linh vật đi phát tờ rơi cho gánh xiếc của họ, bất quá mẹ nhờ em đi làm..."


"Mẹ ?!" - Đột nhiên có chút vui vui trong lòng khi Thế Huân nó gọi mẹ cậu cũng là mẹ của nó, Bạch Hiền mỉm cười: "Haha, Ngô Thế Huân của anh có ngày cũng phải hạ mình đi làm cái chuyện lố bịch này, haha"


Thế Huân tức giận hất tay Bạch Hiền ra: "Anh thôi cười đi, nếu không vì mẹ thì em giờ nãy đã nhảy nhót trong bar cùng gái đẹp rồi !"


"Haha, anh biết rồi mà, đừng dỗi chứ Thế Huân bé bỏng của anh" - Bạch Hiền vừa cười còn đưa tay nựng má Thế Huân một cái.


Thế Huân chẳng để tâm, chỉ lo nhặt cái đầu của bộ đồ lên. Cũng vừa đúng lúc Bạch Hiền kéo Lộc Hàm ra phía trước, nhân dịp làm quen lấy thân thiện cho lần chạm mặt không mấy vui vẻ nào đó giữa Lộc Hàm và Thế Huân.


"Ngô Thế Huân, em còn nhớ người này chứ, anh Lộc Hàm, cái người lần trước mà...em gặp ở quán trà sữa nọ đấy !"


Thế Huân nghe thấy thì ngước mặt lên nhìn, nhìn xong thì lập tức muốn tìm một lỗ để chui cho vừa cái bản mặt xấu hổ lúc này đây. Cũng rất hận Bạch Hiền và muốn đá phăng ông anh này đi.


Lộc Hàm...là cái người mà đã khiến Thế Huân này lần đầu tiên tim đập mạnh, là người đã khiến Thế Huân trăng trở mấy ngày tháng này.


Cuồi cùng, cũng gặp lại được.


Chỉ là lúc này đây, bộ dạng của cậu không được phong độ đẹp trai trước mặt Lộc Hàm. Cho nên rất xấu hổ và muốn ôm mặt bỏ chạy đi.


Còn Lộc Hàm, chẳng hiểu sao cũng sớm đứng thành tượng. Cả người cứng ngắc, kể từ hôm đó về, Lộc Hàm mãi cũng không dứt được hình ảnh của Thế Huân ra khỏi tâm trí. Người đó duy nhất khiến anh bị ảnh hưởng rất nhiều.


"Nào, đây là em trai em, Ngô Thế Huân. Cả hai bắt tay làm quen nhau đi"


Vào lúc này đây, ở nơi này chỉ có duy nhất Biện Bạch Hiền là vẫn tươi rói nhưmấy cái bóng đèn ngoài kia. Còn Thế Huân và Lộc Hàm, đã sớm cùng nhau thả hồn đi chơi rồi.


Một lần nữa Bạch Hiền đập mạnh vào vai cả hai thì mới choàng tỉnh lại, Thế Huân và Lộc Hàm nhìn nhau rồi cười lớ phớ, mỗi người một suy nghĩ lạ thường, ngại ngùng cho cái bắt tay nhau, như một sự đánh dấu.


Cuối cùng Bạch Hiền và Lộc Hàm ngồi ở một băng ghế nọ, chờ cho Thế Huân đi thay đồ.


Đến khi bước ra với bộ quần áo thường ngày của Thế Huân, cũng không hẳn là thường lắm, có chút gì đó vừa chất vừa đẹp, tôn lên cái dáng người đàn ông của Thế Huân. Khiến cho Lộc Hàm lần nữa nhìn cậu bằng ánh mắt khác đi.


"Không ngờ hôm nay được gặp em, rất vui đó nha" - Bạch Hiền đi giữa, vừa cằm cây kem vừa phấn khởi, quay sang nhìn Lộc Hàm: "Tiện thể cả ba chúng ta cùng đi chơi chung, không phải rất vui sao !"


"Ờ...uhm..."


"..."


Hiện tại, lại chỉ có Bạch Hiền là người vui vẻ nhất...


Cả ba chơi rất nhiều trò. Đa phần đều được Thế Huân chỉ dẫn cho, vì hai con người kia từ bé đến lớn chưa đi công viên giải trí lần nào, cũng rất mù tịt về mấy cái này.


Nào là chơi bắn súng, Bạch Hiền cầm cây súng lên liền cảm thấy như mình là một tay thiện xạ chuyên nghiệp, bắn lấy bắn để, khiến tờ giấy nát bét ra, cậu cầm nó lên như một thành quả, tựa hồ tưởng tượng ra đó chính là bản mặt của Xán Liệt.


Ban đầu có suy nghĩ tiêu cực về nơi này, nhưng sau khi chơi vài trò thì căng thẳng cùng với những suy nghĩ phức tạp đều đã được giải tỏa. Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.


Đúng như Lộc Hàm nói, nơi này rất vui. Cả chuyện xấu ngày hôm nay đều đã được nơi này cho vào lãng quên, thay vào đó từng cú cười lăn bò lộn đến đau ruột.


Tiếp đến chơi tàu lượn siêu tốc theo ý nguyện của Lộc Hàm - tìm lại tuổi thơ. Vậy mà người duy nhất bị nôn mửa và chóng mặt chỉ có...Lộc Hàm. Anh ta cũng vĩnh viễn xua tay không chơi thêm lần nữa.


Còn có chơi thêm gần chục trò, cho đến khi đôi chân tê cóng mới nhanh tìm một chỗ ngồi và mua thức ăn nước uống lại đó.


Bạch Hiền vẫn là ngồi giữa, thản nhiên hút rột rột ly trà sữa: "Ha, hôm nay trăng đẹp quá nhỉ ?" - Cậu đưa mắt lên nhìn trời, cảm thấy rất nhẹ nhõm.


"..."


"Sao vậy ? Sao im ru vậy ? Đi chơi phải có nhiệt huyết chút đi chứ !" - Bạch Hiền hụt hẫng khi nhìn qua nhìn lại, hai tên kia đều bị knock out cả rồi.


Nhưng mà không phải knock out đâu, đang có vấn đề trong lòng không dám nói ra thôi, mà vấn đề lại liên quan đến đối phương đằng kia, nên càng không thể vui vẻ trò chuyện với nhau được.


Thế Huân, nói thẳng đã có chút tình cảm với Lộc Hàm rồi. Cậu như vậy cũng vì ngại ngùng, không dám đối mặt với Lộc Hàm mà thôi. Cái này duyệt.


Còn Lộc Hàm lại khác, anh chỉ là đang sợ Thế Huân mà thôi. Kể từ hôm ở quán trà sữa về, Lộc Hàm đã nhất quyết không muốn chạm mặt với Thế Huân, vì đó là người duy nhất khiến anh bị lung lay. Đối với một kẻ ngạo mạn như anh thì điều đó lại càng chấn động hơn. Nên mới dè chừng với Thế Huân.


Ngồi được thêm một chút nữa, cảm xúc của Bạch Hiền dần bị tụt xuống con số 0, ngang bằng luôn cả với Thế Huân và Lộc Hàm. Căn bản không khí bây giờ...nhạt toẹt, mà tất cả đều là do hai con người bên cạnh cậu mà ra cả.


Lập tức đập bàn đứng dậy, Bạch Hiền cảm thấy nếu như cậu mà còn ngồi ở đây nữa là bị ám quẻ đến già luôn. Xin cáo từ hai cái xác sống, Bạch Hiền vờ đi vào nhà vệ sinh một chút.


Đương lúc rửa tay thì Bạch Hiền bất chợt nhận được cuộc điện thoại từ Lộc Hàm. Anh ta giọng nói gấp rút, như thiếu điều muốn nhảy xuyên qua cái điện thoại.


"Biện Bạch Hiền ! Mau mau rời khỏi đó, đến chỗ anh ngay !"


Hành động kì lạ, lời nói kì lạ, khiến cả không gian xung quanh Bạch Hiền cũng đi xuống chiều hướng kì lạ nốt.


Đột nhiên tạo cho Bạch Hiền một cái cảm giác rất chi là rùng rợn, dám chừng bên ngoài có kẻ xấu hay...ma quỷ chẳng hạn. Lời nhắn này ý chang trong mấy cảnh kịch tính trong phim Hàn luôn !


Bạch Hiền gấp rút chạy ra ngoài, vì nhà vệ sinh công cộng này nằm ở góc tối nên xung quanh bây giờ rất...ba chấm, ngàn từ cũng không diễn tả được nổi sợ của Bạch Hiền.


Nhớ rằng đi vào rất bình thường, cho đến khi ra lại rất sợ. Tất cả đều tại ba cái ngôn từ bất thường của Lộc Hàm cả !!!


Bạch Hiền co rúm người, vừa muốn chậm rãi vừa muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Còn không dám nghĩ lời nói Lộc Hàm là ý chỉ kẻ xấu hay gì đó, cũng muốn đó là do chuyện gấp như Thế Huân đau bụng cấp tính chẳng hạn. Nhưng mà...


Đột nhiên phía sau thình lình xuất hiện một bóng đen. Rất cao rất to, đôi mắt là thứ duy nhất mà cậu thấy rõ được trong đêm tối. Vì cái màu sắc của nó, tựa hồ rất quen thuộc, cái màu mà cậu ghét hận cũng không rõ ràng được.


Đối với người đó, đôi mắt luôn luôn là thứ khiến cậu không bao giờ quên.


Sau này cũng chính là thứ cậu có thể dễ dàng nhận ra người đó dù cho nơi đó có là bóng tối đi chẳng nữa.


Đôi mắt vẫn là thứ ánh sáng duy nhất.


Bạch Hiền vô thức đánh rơi chiếc điện thoại còn đang kết nối với Lộc Hàm xuống dưới đất, vang vọng trong im lặng là tiếng gọi lớn tên cậu của Lộc Hàm.


To be continued...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro