Chương 18 - "Quì xuống và xin lỗi đi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !

Chương 18 - "Quì xuống và xin lỗi đi"

"Phác Xán Liệt, một ngày nào đó em sẽ phải cầu xin Bạch Hiền. Em sẽ trở thành con người mà em tưởng rằng chỉ có kẻ yếu đuổi mới trở thành. Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền chính là sẽ khiến em trở thành như vậy" - Lộc Hàm.

...

Chất lỏng màu đỏ dần lan ra, pha loãng với nước mưa, nhuốm đậm cả khoảng đường.

Biện Bạch Hiền trước đó chỉ biết ôm tai mình và cuối người xuống theo phản xạ, giọng nói cuối cùng cậu nghe thấy là của một bà lão đi đường thì phải, bà ta dồn nét hết cả sức lực để ngăn cản bước chân của ai đó.

Biện Bạch Hiền không biết.

Tiếng va chạm quá đỗi bất ngờ khiến cậu chết đứng tại chỗ.

Sau đó có một cơ thể trải dài nằm bất tĩnh bên cạnh chiếc xe tải, hỗn loạn bởi tiếng la hét của đám động, lẫn vào mưa lại càng thêm khó nghe.

Mùi máu tanh nồng vẫn phản phất.

Hãi hùng thật. Lần đầu tiên có thể biết được cảm giác này, Biện Bạch Hiền nhất định sẽ không quên.

...

"Chết tiệt ! Anh nói ai gặp tai nạn hả ?" - Phác Xán Liệt nhận được cú điện thoại từ Lộc Hàm, sau khi nghe anh ta nói lắp bắp về chuyện ai đó gặp tai nạn, liền không kiềm được sự tức giận mà quát lớn.

Lộc Hàm có chút hoảng sợ, song dần lấy lại bình tĩnh, anh cũng lớn giọng không kém: "Em đừng có quát lên như em quan tâm Bạch Hiền lắm ấy ! Nói cho em nghe, Bạch Hiền bị xe tông, hiện tại được đưa vào bệnh viện X, lo mà chạy đến kiểm tra đi !"

Phác Xán Liệt không chừng chừ lập tức cúp máy, để lại tiếng "tút...tút" qua ống loa điện thoại. Lộc Hàm nhìn màn hình bị ướt bởi mấy giọt mưa phùn còn chưa chịu dứt, anh nhếch môi cười thõa mãn: "Phác Xán Liệt, bây giờ cảm thấy thế nào hả ?"

...

"Lộc Hàm, anh kể đi, kể cho tôi nghe câu chuyện về An Nghiên và Xán Liệt ấy"

Gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp 7, cùng nhau trải qua 3 tháng bạn bè và chính thức trở thành người yêu của nhau sau đó, chuyện tình tiếp tục kéo dài cho đến cuối năm lớp 10 và kết thúc bằng tình tiết quen thuộc: "Phác Xán Liệt, em có người khác rồi".

Và Lộc Hàm chính là kẻ phá đám.

Kì thực mà nói, lại là một kẻ phá đám đáng yêu, nhưng chính xác hơn có lẽ phải gọi Lộc Hàm là anh hùng.

Lộc Hàm sẵn sàng hi sinh tất cả tình cảm và sự tin tưởng của Xán Liệt dành cho anh để cứu lấy Xán Liệt, tuy biết trước và mặc cho sau này mình sẽ bị chán ghét nhưng anh vẫn hài lòng với kết quả đạt được.

Mùa hè của năm lớp 10, Phác Xán Liệt khởi hành chuyến bay sang Anh để bắt đầu học tập rèn luyện. Quyết tâm cho đến lúc trở về, sẽ trở thành con người chững chạc hơn, xứng đáng với chiếc ghế chủ tịch Niệm Phúc.

Trong suốt những năm đó, nỗi đau của Xán Liệt cuối cùng cũng biến mất. Vì Lộc Hàm nói với Bạch Hiền rằng, đó là loại nỗi đau tầm thường, Xán Liệt sẽ chóng quên và bắt đầu thoải mái với cuộc sống, nhưng nếu gặp lại An Nghiên, Xán Liệt sẽ tiếp tục rơi vào tình trạng mất kiểm soát trái tim mình, không gọi là yêu nhưng sẽ bị nhầm lẫn.

"Vì sao anh lại cướp An Nghiên ?" - Bạch Hiền chống cằm nhìn Lộc Hàm, gương mặt say mê của cậu hoàn toàn cho thấy đã đắm chìm vào câu chuyện.

"Là bởi vì An Nghiên chưa từng yêu Xán Liệt, loại con gái như An Nghiên anh nắm rõ, cô ta vì tiền của Xán Liệt"

Gật gù như hiểu ra, Bạch Hiền vẫn tiếp tục thắc mắc: "Chứng minh đi, nghe anh kể hẳn họ rất yêu nhau, nếu anh nói An Nghiên xấu xa như vậy thì chứng minh đi"

Lộc Hàm bĩu môi: "Ban đầu An Nghiên rất tốt, là một cô gái giỏi nhưng gia cảnh khó khăn, song vì cái gia cảnh đó mà đã đẩy một cô gái tốt trở thành xấu xa. An Nghiên là người có tham vọng rất cao, chiếm lĩnh cả cô ấy, quen Xán Liệt vì muốn Xán Liệt trả tiền học phí, lo toàn bộ thủ tục nhập học cho cô ta, ước mơ trở thành một doanh nhân tài giỏi, vì ước mơ, An Nghiên sẵn sàng lợi dụng tất cả mọi thứ - đặc biệt vô cảm không biết tổn thương là gì"

"Sau đó thì sao ?" - Bạch Hiền thay đổi tư thế ngồi.

"Sau đó thì..." - Lộc Hàm chuyển sang nhún vai: "Anh phát hiện ra chuyện đó khi thấy cô ta hàn huyên cùng lũ bạn, cười nhạt một cái, anh bước đến và trực tiếp quyến rũ An Nghiên. Dù sao em cũng biết, Xán Liệt là tài phiệt, còn anh là trọc phú, điểm chung dĩ nhiên là có tiền. Thay vì người yêu cùng tuổi như Xán Liệt, An Nghiên lại dễ bị thu hút bởi người lớn tuổi hơn, cô ta thích cách suy nghĩ chín chắn, Xán Liệt thường hi ha chăm lo cho An Nghiên, nhưng An Nghiên lại thích sự quan tâm ảm đạm hơn, kiểu trong nóng ngoài lạnh ý"

Lộc Hàm gục mặt bật cười, sức ảnh hưởng lây sang cả Bạch Hiền cũng cười theo, dù chẳng biết cái gì đáng buồn cười.

"Nhưng bây giờ Xán Liệt đã cưới được em - Biện Bạch Hiền, anh đã từng muốn thử lòng em xem rốt cục em có phải là An Nghiên thứ hai hay không, nhưng giờ xem lại, em tuy có ngốc nhưng quả thật tốt hơn rất nhiều. Anh mong sau này em giúp đỡ Xán Liệt, bên cạnh nó và yêu thương nó nhiều hơn"

Ngày hôm đó Lộc Hàm đã nói rằng cậu là người đầu tiên duy nhất mà Lộc Hàm đã chia sẽ cái bí mật giấu kín, dù gì giữ mãi trong suốt thời gian qua rất khó chịu, cuối cùng tìm thấy Bạch Hiền - người mà Lộc Hàm cảm thấy tin tưởng và muốn chia sẽ.

"Nhưng vì sao anh không nói sự thật về An Nghiên cho Xán Liệt nghe, cứ sống bị chán ghét bởi Xán Liệt như vậy anh không cảm thấy buồn sao ?"

"Thế bây giờ anh nói Phác Xán Liệt hôm nay đã gặp An Nghiên, em có tin không ?"

Bạch Hiền do dự hồi lâu, tròn xoe mắt đáp: "...Không thể nào"

"Ờ" - Lộc Hàm làm biểu cảm mặt như điều đương nhiên: "Em thấy đó, em còn không tin huống hồ gì Xán Liệt lúc đó tin người nó yêu lợi dụng mình. Anh lại không có bằng chứng thiết thực, sau này việc cũng trở nên yên ổn, tuy có ghét nhưng không phải là hận thấu xương, thỉnh thoảng em cũng thấy Xán Liệt hay gắt gỏng nhưng nhìn vào giống như anh em đang đùa giỡn hơn"

Về sau khi biết con người thật của Lộc Hàm, Bạch Hiền đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình về anh. Trong ánh mắt nghiêm túc và chân thành, Lộc Hàm đã cho thấy được tình cảm mà anh dành cho Xán Liệt rất nhiều, tuy không cùng huyết thông nhưng đã trải qua với nhau từ khi Xán Liệt chập chững biết đi, Lộc Hàm nói, chí ít đó là người em trai Lộc Hàm muốn bảo vệ.

Cho dù đổi lại làm người xấu, miễn rằng Xán Liệt sau này không tổn thương, anh chấp nhận.

Vì năm đó, Xán Liệt chỉ 16 tuổi, tâm hồn và lối suy nghĩ còn rất ấu trĩ, khờ khạo và chậm chạp.

Lộc Hàm cũng cho cậu biết, hiện tại con người Xán Liệt không chính xác là Xán Liệt, đó chỉ là vỏ bọc được tạo ra sau khi Xán Liệt sang Anh sống. Con người thật sự của anh ta, tuy Lộc Hàm không diễn giải nhiều, chỉ đem ánh mắt ý cười và nói: 16 tuổi - Phác Xán Liệt vĩnh viễn 16 tuổi.

Và Phác Xán Liệt hiện tại, cái vỏ bọc đó được tạo ra là vì An Nghiên.

Bạch Hiền mím môi thầm nghĩ như vậy.

Bởi vì An Nghiên thích người đàn ông lớn tuổi hơn mình, chín chắn và quan tâm ảm đạm gì đó mà Lộc Hàm từng nói.

Rốt cục, Xán Liệt đã trở thành như vậy. Anh lạnh lùng, kiệm lời và rất biết cách khiến trái tim đối phương rung động.

Và đối phương, chính là cậu.

Khi ở Niệm Phúc bắt gặp An Nghiên, Bạch Hiền không khỏi hoảng sợ vì người đó quá giống mình, tựa hồ như nhìn mình trong tấm gương phản chiếu, ngoại trừ mắt cô ta hai mí và rất to, tất cả còn lại đều giống cậu.

Nó làm cậu hoảng sợ đến mức phải buồn nôn, vội vàng chạy khỏi nơi đáng sợ đó.

Phác Xán Liệt trong những tháng qua bên cạnh cậu, lí do mà anh chọn cậu và im lặng khi cậu tỏ tình cho dù cậu là con trai. Như Lộc Hàm đã từng chế giễu với cậu: "Em cũng thú vị quá đấy nhỉ, rất giống với ai kia. Không lẽ Xán Liệt chọn em vì lí do như vậy ? Chậc...thật đê tiện quá đi"

Có thể Lộc Hàm nói đúng, à không, lời nói của Lộc Hàm rất đúng.

Không phải An Nghiên giống cậu mà là cậu giống An Nghiên, điều đó đã khiến cho trái tim Xán Liệt bị xáo trộn bởi vì cậu---giống với người đó.

...

Phác Xán Liệt cấp tốc chạy đến bệnh viện X, bên ngoài ồn ào không ít đám phóng viên - nhà báo, dù sao thì vụ tai nạn này đã được đưa lên bản tin thời sự cho nên việc có phóng viên - nhà báo bu quanh chờ chực là chuyện đương nhiên.

Vừa kịp lúc Lộc Hàm cũng đến nơi, cả hai chạm mặt trước cổng bệnh viện, chỉ vừa nhìn thấy nhau liền nghe mùi sắp có ẩu đả tại đây. Lộc Hàm làm anh nên chịu nhún nhường trước, ngoài ra Xán Liệt vì chuyện cấp bách của Bạch Hiền mà im lặng, song bọn họ chấp nhận cùng nhau bước chung vào trong.

Lộc Hàm đi bên cạnh tưởng chừng như có sự chèn ép, trong đầu không khỏi tức giận mắng rủa, làm như cái chuyện Bạch Hiền xảy ra tai nạn là vì anh hay sao mà gặp nhau là muốn đấm vào mặt đối phương.

Sau khi hỏi thăm cô y tá tại quầy thông tin, Xán Liệt là người chạy trước đến phòng bệnh của Bạch Hiền. Lộc Hàm cũng không ganh đua chuyện ai đến trước đến sau, căn bản bây giờ anh đang giữ một bí mật chỉ riêng anh biết, từ từ đến đó cũng không ai chết.

"Bạch Hiền !" 

Phác Xán Liệt mạnh bạo kéo phăng cửa phòng bệnh ra, thốt lên hai chữ "Bạch Hiền", còn mang theo vẻ mặt lo sợ khiến Lộc Hàm nhìn vào chỉ muốn xem thường, phi cho một tiếng. Rõ ràng mới ôm An Nghiên xong, bây giờ lại quay sang đối xử như vậy với Bạch Hiền, nói thằng hai mặt là rất đúng.

Cả hai nhìn người nằm trên giường bệnh, phần cổ, chân và tay đều bị gãy nên đã được băng bó, còn có đầu đập rất mạnh, bác sĩ bảo rằng giống như có một phép màu đã cứu lấy cậu con trai này, lúc phẫu thuật xem ra mà nói, tưởng chừng tỉ lệ sống sót rất ít.

Gương mặt lấp đầy vết thương bầm tím, những vết cắt còn đỏ tươi màu máu. Xán Liệt còn không dám cho rằng đó chính là Biện Bạch Hiền, bởi vì lúc này nhìn thế nào trông cũng rất thê thảm, cảm thấy lòng không khỏi xót.

 "Trời đất...đừng nói đó là Bạch Hiền sao ?" - Lộc Hàm đưa tay ôm miệng mình lí nhí, không khỏi hoảng sợ trước bộ dạng kia.

Phác Xán Liệt ngược lại không biểu cảm gì nhiều, ánh mắt vô hồn dán chặt vào cơ thể đến cả nằm trên giường bệnh cũng thấy khó khăn đi, đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dài cong khẽ mấp máy, toàn bộ gương mặt kia đều bị vết thương lấp đầy, Phác Xán Liệt chỉ cách Bạch Hiền vài bước nhưng cảm giác như cả ngàn dặm, cú tai nạn vừa rồi đã khiến cậu ra nông nỗi thế này, anh ngay cả bây giờ cũng muốn khóc.

Cảnh tượng bây giờ nhìn vào trông rất ngược tâm. 

Nhưng mình nghĩ, đó không phải là phong cách của mình.

Đâu đó trong căn phòng một giọng nói nặng nề khác vang lên giữa căng phòng tĩnh lặng, Phác Xán Liệt cùng Lộc Hàm theo phản xạ nhìn sang người vừa nói câu nói đó, là người phụ nữ lớn tuổi và chồng mình thì phải, tuy không để ý đến nhưng chí ít là có nhìn qua, người phụ nữ đó đôi mắt đã sớm sưng húp lên vì khóc, quì rạp trước giường bệnh của Bạch Hiền làm Xán Liệt và cả Lộc Hàm đều rất tọc mạch.

"Cậu nói đây là Bạch Hiền ?" - Người phụ nữ đau đớn lên tiếng, giống như khó khăn mà thốt ra những chữ đó.

Phác Xán Liệt cư nhiên gật đầu, trong lòng đã sớm nghĩ đó có thể là Biện mẫu và Biện phụ. Thấy cả hai mặt mày khổ sơ như thế, anh không khỏi kiềm được lòng mình: "Dạ vâng, đó là Biện Bạch Hiền"

Cùng lúc đó, trong căn phòng có một sự chuyện động nhe nhẹ, Lộc Hàm đột nhiên lùi lại hai bước.

Người phụ nữ tiếp tục nghiêng mặt: "Ai là Biện Bạch Hiền ở đây ?"

Phác Xán Liệt chỉ tay vào bệnh nhân ngay cạnh: "Người này" - Tự hỏi câu nghi vấn của người kia sao mà kì lạ, rõ ràng đó là Bạch Hiền, còn hỏi ai là Bạch Hiền ở đây, không phải rất dở khóc dở cười hay sao ?

Lại cùng lúc, Lộc Hàm lùi thêm hai bước.

"Khoan đã..." - Người phụ nữ đưa tay chau mày: "Cậu trai, có lẽ cậu nhầm rồi, đây là con trai tôi họ tên Kim Thạc Trấn, hoàn toàn không phải Biện Bạch Hiền"

Bây giờ mọi người đã biết bí mật của Lộc Hàm rồi đó. Vì sao Lộc Hàm biểu hiện rất tốt khi đi thăm bệnh nhân, vì sao Lộc Hàm không hấp tấp lại rất chậm rãi bước vào, vì sao trong thời khắc trò chuyện giữa Xán Liệt vài hai người lớn tuổi kia, Lộc Hàm cư nhiên lùi lại mấy bước.

Đó chính là vì, Lộc Hàm biết trước, người gặp tai nạn không phải Bạch Hiền.

Nếu Xán Liệt, à không, bây giờ Xán Liệt cuối xuống nhìn kĩ bảng tên của bệnh nhân, là "Kim Thạc Trấn", như người phụ nữ kia nói, hoàn toàn không phải Biện Bạch Hiền.

Nhưng như Lộc Hàm nói, đó là Biện Bạch Hiền.

"..." - Phác Xán Liệt cứng đờ như khúc gỗ, bình thường não hoạt động rất tốt, lại rất thông minh, nhưng lúc này đây lại cảm thấy nó thật thối nát. Lộc Hàm, rốt cục anh đã nói ai gặp tai nạn hả ?!

Trước khi sự bùng nổ bộc phát, Lộc Hàm đã cao chạy xa bay để cứu cái mạng nhỏ của mình. Nhưng quả thật không may, đối với một người cao mét tám lăm, chân dài siêu mẫu và chưa kể đến sự giận dữ kèm theo mong muốn bắt được Lộc Hàm thì sự thật, Lộc Hàm chính thức bị túm cổ ngay trước cổng bệnh viện sau chưa đầy 3 phút hi vọng.

"Khỉ thật Lộc Hàm ! Anh nói mau, lại giở trò gì hả ?!" - Xán Liệt ra sức bóp gáy của Lộc Hàm, tuy không đau, nhưng rất rất...nhột.

"Thì sao, thì sao hả, muốn đánh nhau không ?" - Lộc Hàm vung hai tai hươ loạn xạ, đã bị túm cổ còn vênh mặt ngạo mạn: "Nếu anh không nói Bạch Hiền gặp nạn, chắc giờ này em còn âu yếm An Nghiên đúng không ? Còn nữa, anh chỉ làm vậy để xem Bạch Hiền rốt cục có quan trọng đối với em thôi hay không"

Cảm thấy còn đứng gần Lộc Hàm liền sẽ bị ăn đấm với hai nắm tay hươ hươ loạn xa kia, Xán Liệt buộc thả Lộc Hàm ra, nheo mày hỏi: "Anh nói cái gì vậy ?"

Nghe có vẻ ngây thơ, Lộc Hàm nghiếng răng nghiếng lợi, ra dáng lão đại: "Anh đúng là hận không thể đánh chết em ! Lúc đó nhìn thấy cả hai Bạch Hiền còn buồn nôn chứ đừng nói chi anh mày !"

"Bạch Hiền ?"

Lộc Hàm vội che miệng mình lại, sau ngẫm nghĩ cảm thấy che giấu cũng không dẫn đến tốt đẹp, tốt nhất nên nói sạch hết ra, để cho tên đầu bò kia còn biết nó đã phạm sai lầm cái gì. Lộc Hàm cao mặt: "Ừ, Bạch Hiền đã ở đó, nó thậm chí đã lo cho em không về nhà sớm vì gặp chuyện không may, ăn mặc phong phanh giữa trời mưa, cả người ướt nhẹp để đến được văn phòng của em. Rốt cuộc bao nhiêu lo lắng của nó đều bị em cùng An Nghiên thi nhau đẩy đổ"

"..."

Phác Xán Liệt im lặng không nói gì, càng khiến Lộc Hàm thêm tức giận, vung chân đá một cú vào người Xán Liệt: "Tại sao lại im lặng ! Nói gì đi chứ ?!"

"Bạch Hiền..."

"Làm sao ?"

"Đang ở đâu ?"

"Có Chúa mới biết" - Lộc Hàm thở dài hai cái lắc đầu, xoa rối mái tóc của mình, anh suy nghĩ một hồi lâu mới chẹp miệng nói tiếp: "Phác Xán Liệt, nếu như em gặp được Bạch Hiền, em sẽ làm gì ? Ôm Bạch Hiền vào lòng rồi thút thít xin lỗi như đã làm với An Nghiên khi nãy ?"

Đột nhiên Xán Liệt cười: "Bạch Hiền không dễ mũi lòng bởi những thứ đó đâu"

"Nói nghe thật hay, vậy thì sẽ làm gì ?"

"Tất cả mọi cách" - Xán Liệt nhún vai: "Ngu xuẩn không làm bạn mất mạng, nhưng có thể khiến bạn chịu khổ. Em chính là sắp phải chịu khổ"

Lộc Hàm liếc nhìn mỉa mai: "Cũng tự biết" 

"Ờ"

Trong lúc trò chuyện thứ không đâu thì điện thoại trong túi Xán Liệt run lên bần bật. Anh rút ra xem, còn tưởng Bạch Hiền gọi nhưng sự thật không phải, là Kim Tuấn Miên, giờ này không biết gọi để làm gì.

"Alo ?"

"Phác - Xán - Liệt !" - Kim Tuấn Miên giọng có vẻ rất tức giận, dù nói chuyện trên điện thoại nhưng vẫn có thể mường tượng ra được gương mặt phẫn nộ của người kia. Kim Tuấn Miên hét lớn: "Thằng vô trách nhiệm ! Đến Queer ngay và lập tức ! Đón vợ mày về !"

Hét to đến mức Lộc Hàm đứng xa còn nghe được, nghiêng đầu hỏi Xán Liệt: "Có chuyện gì vậy"

Xán Liệt lại nhún vai: "Bạch Hiền ở Queer"

"Có vẻ sắp được thấy cảnh tượng hay ho đây"

"Em thật sự chịu khổ rồi"

...

"Nỗi day dứt nơi lòng ngực cứ khiến em thao thức

Sao anh lại làm như thế ?

Dù có hơi kì cục như em vẫn muốn hỏi

Em là gì trong lòng anh ? 

... 

Phải chăng em là kẻ duy nhất rối bời tâm trí ? 

 ... 

Em đang rất thật lòng, nhưng anh thì... 

Hóa ra là thế, hóa ra là vậy 

Em đã rất hạnh phúc nhưng anh có lẽ thì không 

Đó chính là anh của ngày hôm qua

Em đã không biết rằng, chỉ mình em là kẻ ngờ nghệch 

Nếu em biết rằng có một ngày chúng ta sẽ kết thúc

Lẽ ra anh không nên đưa em về nhà

Lẽ ra anh không nên ôm em như thế

Những lời ngọt ngào anh trao làm tim em xuyến xao cả đêm

Những lời đó, lẽ ra anh cũng đừng nên nói ra

Anh trốn tránh em như một kẻ hèn nhát

Em là một kẻ ngốc khi vẫn cứ mộng tưởng anh sẽ quay về

Ánh mắt âu yếm từng trao em cái nhìn lưu luyến

Em thật là ngốc khi chỉ có thế đã phải lòng anh rồi

Em đã chẳng biết sẽ có một ngày như thế này 

Và giờ thì hóa ra là thế đấy..."

Mùi rượu nồng nặc, Biện Bạch Hiền nằm dài trên bàn gỗ, tay quơ quào loạn xạ cũng chẳng biết là tìm kiếm cái gì, ví dụ như chụp được một cái chân gà cay liền cho vào miệng gặm, hay miếng dưa gang ướp lạnh, mấy hạt đậu phộng, vân vân và mây mây. Chỉ có điều tất cả những thứ đó đều bị cậu quậy phá rơi rãi hết ra ngoài dĩa sạch, dính vào nước rượu bị đổ trên bàn, thấm vào, nhất định trở thành thứ không phải là đồ ăn, nhưng Bạch Hiền lại liên tục cho chúng vào miệng mà nhai ngon lành, Tuấn Miên cùng Chung Nhân bao nhiêu lần ngăn lại cũng không xong.

E rằng sắp có người bị bội thực. Nhưng chắc chắn không phải vì đồ ăn kém chất lượng mà bội thực, Kim Tuấn Miên đương nhiên khỏi phải sợ cái chuyện sẽ bị kiện.

Mãi thì bỏ cuộc, Tuấn Miên và Chung Nhân trở lại phục vụ những người khách kia, mặc cho Bạch Hiền ngồi đó, dù sao cũng im lặng không làm rộn hay bày trò kì quái nào đó ảnh hưởng đến quán nên thôi cứ thây kệ cậu ta.

Cho đến khi, Biện Bạch Hiền thèm hát. Đứng lên trên bàn, vỗ tay gây sự chú ý, cầm một chai rượu rỗng trên tay vờ như chiếc micro, Bạch Hiền há miệng cất giọng câu hát đầu tiên.

Kì thực, không nên gọi là hát, chính xác hơn phải gọi là hét.

Phải, Biện Bạch Hiền đang hét để giải tỏa nỗi lòng trong mình, bên cạnh đó có hai tên đang rất không hài lòng với màn trình diễn không mời của Bạch Hiền. Kim Tuấn Miên mới bực bội gọi điện cho Xán Liệt.

Đầu tiên là hát ca khúc Shoudn't Have mới ra của Bạch Nhã Nghiên, sau đó khi Phác Xán Liệt vội vã từ bên ngoài chạy vào, đã thấy từ Bạch Nhã Nghiên chuyển sang năm cô gái EXID. Bạch Hiền rất hăng hái nhảy vũ điệu Up & Down, đặc biệt động tác đẩy hông rất được Bạch Hiền uyển chuyển thực hiện.

"Lên, xuống. Lên, lên rồi lại xuống ~"

"Cái kia..." - Phác Xán Liệt đứng đối diện ngước nhìn vợ của mình, may là chưa quấn thêm mấy dải băng lố bịch nào đó như trong phim, Bạch Hiền còn nguyên vẹn quần áo bình thường, chỉ có động tác đẩy hông khiêu gợi đang mời gọi mấy tên gay xung quanh. Xán Liệt nghiếng răng: "Biện Bạch Hiền !"

Lộc Hàm vừa vào liền không ngừng cười, cười đến mức tưởng chừng không thấy Tổ quốc ở đâu. Ôm bụng há há lên mấy tiếng: "Trời đất, bữa nay nó lên tận Queer làm trùm rồi !"

Nửa tiếng trước còn đứng ở bệnh viện lo sốt vó cho ai đó, không ngờ rằng ai đó vẫn còn lành lặn và không có dấu hiệu nào cho thấy rất tổn thương sau khi nhìn thấy cảnh đáng ghét giữa Xán Liệt và An Nghiên. Ngoài uống rượu ra, thông thường trong phim sẽ đau khổ kể lể, cuối cùng Bạch Hiền lại dùng cách khác để khống chế tổn thương trong mình.

EXID chính là cách hiệu quả nhất. Lên xuống, lên lên rồi lại xuống, lên tiếp tục xuống, lên lên rồi xuống nữa.

Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy bên dưới nháo nhào, ai nấy đều bàn tán ra vào xầm xì, còn đem ánh mắt chú ý lên cậu, bởi vậy mới khiến bộ não bị tẩm rượu nặng đi quá giới hạn của sự tưởng tượng: "Các khanh bình thân !" - Giơ hai tay lên cao, giở cái giọng hoàng thượng.

Thật sự, làm trùm rồi.

"Biện Bạch Hiền, mau xuống đây, cẩn thận không té" - Phác Xán Liệt không mấy để tâm, chỉ biết bây giờ Bạch Hiền đứng trên bàn lại còn say quắc cần câu, không cẩn thận liền có thể té nhào, chân chưa gì đã đứng không vững: "Bạch Hiền, lại đây anh đỡ xuống !"

"Phác..."

"Ừ, Phác Xán Liệt đây"

"Phác...đầu bò ! Mẹ nó, thằng khốn nạn !" 

Nên nhớ, hiện tại nó là trùm. 

Biện Bạch Hiền chống hông, cười khanh khách mấy cái rất ra dáng của một vị hoàng thượng hùng mạnh: "Tôi không biết đâu, ánh mắt của anh cứ giả vờ ngây thơ thế kia. Anh khiến tôi vui rồi lại khiến tôi buồn, tôi thấy muốn phát điên rồi ! Tôi là dế chắc ? Để anh quay mòng mòng như vậy !"

Trong lúc Bạch Hiền không ngừng dùng lời hát của bài Up & Down mắng rủa Xán Liệt. Lộc Hàm nhích sang bên cạnh Tuấn Miên ghé vào tai thì thầm: "Nó uống bao nhiêu chai rồi ?"

"Sáu chai Tequila pha chanh, độ cồn 40. Tuy vậy Bạch Hiền cũng không phải tửu lượng cao nên sáu chai đã đi quá giới hạn" - Tuấn Miên nhướn mày.

"Cái gì ?! Loài gì lại uống Tequila đến sáu chai, chết thật đấy !"

"Sáng mai sẽ không tìm thấy chính mình"

"Hiện tại đã mất cả chính mình rồi !"

Quay lại với Biện Bạch Hiền gương mặt đỏ au, thỉnh thoảng nấc cục mấy cái, dáng vẻ như mấy tên bợm nhậu: "Đúng là quái vật mà !" - Mạnh dạn giơ ngón tay giữa ra, Biện Bạch Hiền khinh thường phỉ nhổ: "Phác đầu bò, tôi với anh hôm nay sẽ sống chết cùng nhau !"

Lập tức nhảy bổ xuống khiến Xán Liệt mất thăng bằng liền ngã nhào cả hai. 

"Chúng ta có nên ngăn lại ?" - Tuấn Miên lo sợ nhìn Xán Liệt bị cục mỡ đè.

"Không nên, Bạch Hiền hiện tại trong lòng đầy ắp những cách nghĩ của chính mình thì sẽ không nghe được tiếng lòng của người khác. Phác Xán Liệt lại phát hiện được mình sai, dám chịu khổ thì khổ một hồi, không chịu khổ thì khổ cả đời"

"Nói nghe hay"

"Trước kia môn văn chưa dưới 8 điểm" - Lộc Hàm vênh mặt.

"Đồ chết tiệt !" - Bạch Hiền ngồi dậy, tức giận đá vào chân Xán Liệt một cái, cậu khoanh tay nhìn Xán Liệt cũng dần đứng lên, bất quá anh cao hơn cậu tận một cái đầu, trông một mét bảy tư lúc này chẳng oai phong gì cả, bởi vậy mới mím môi ra lệnh: "Phác Xán Liệt..."

"..."

"Sắp bùng nổ rồi..." - Lộc Hàm và Tuấn Miên, Chung Nhân bên cạnh cẩn thận quan sát.

"Quì xuống và xin lỗi đi"

"Quả thật, Tequila rất biết cách"

"..."

Phác Xán Liệt lại lâm vào tình trạng não không hoạt động, biết mình sẽ chịu khổ nhưng không ngờ mức độ lại cao đến như vậy. Quì xuống và xin lỗi, không hổ danh là Biện Bạch Hiền. Nhưng Xán Liệt, từ bé đến lớn, ngoại trừ lần ông ngoại mất ra, anh chưa quì với ai bao giờ.

Lộc Hàm khoanh tay cười rất thõa mãn: "Không phải Tequila. Là Biện Bạch Hiền và Tequila. Tính khí thằng nhóc vốn không phải dạng dễ dãi hay hiền lành, cũng đanh đá không ít, có rượu vào càng thêm tăng cao cái tính khí ngạo mạn đó"

"Phải, Lộc Hàm văn chưa bao giờ dưới 8 điểm" - Tuấn Miên gật gù chẹp miệng.

Biện Bạch Hiền nhếch khóe môi cười, ánh mắt mập mờ đầy mê hoặc dưới ánh đèn vàng nhạt, cậu hít thở một hơi thật dài ảo não: "Làm sao được nhỉ ? Phác Xán Liệt đời nào lại quì xuống và xin lô..."

Ngay tắp lự khi cậu chưa kịp kết câu, đằng đối diện đã đổ ào xuống, con người đang mặc âu phục đen lịch lãm, tóc vuốt ngược rất ra dáng người mang địa vị cao, hiện tại đang quì trước cậu, đầu gối tì xuống sàn gạch một cách hối lỗi. 

Phác Xán Liệt quì trước Bạch Hiền, mím môi rất lâu mới bật một tiếng: "Xin lỗi"

Nếu sự việc đáng phải làm, thì tận lực làm cho tốt. Chịu khó một chút, sau này có thể đem lại hạnh phúc về sau thì chẳng có gì phải ngừng ngại. Mặc cho bao nhiêu người xung quanh sớm ồ lên, Xán Liệt vẫn quì đó không dám đứng dậy sau lời xin lỗi, chờ đợi sự cho phép mới dám.

Lộc Hàm, Tuấn Miên cùng Chung Nhân ôm nhau mồm chữ A mắt chữ O. Cái kia thật sự đã đi quá dự đoán của ba người, không thể tin được rằng Xán Liệt đã quì xuống và nói xin lỗi. Đó ắt hẳn không phải Xán Liệt, ai đó nhập nó rồi !

"Này này...nghe không rõ" - Biện Bạch Hiền ban đầu còn tròn xoe mắt nhìn, lúc sau thì run vai cười lớn, tiếp tục với thú vui của mình: "Nói lớn nữa hơn, chân thành một chút, phải dùng cả ánh mắt diễn tả"

Rồi, làm đúng bài bản Bạch Hiền đề nghị cho, Xán Liệt chân thành cùng ánh mắt hối lỗi dõng dạc hô to: "Biện Bạch Hiền, anh xin lỗi !"

Sau đó là một khoảng thời gian ngắn cả thế giới chìm trong im lặng. Cả đám người không ngoại trừ khách trong quán đều đổ dồn để chăm chú lắng nghe sự diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, hấp dẫn ra sao.

Cuối cùng lại thêm một cái đổ ào khác. Biện Bạch Hiền khịt mũi toe toét cười chính xác được 3 giây liền ngã vào trong người Xán Liệt, ánh mắt mệt mỏi kèm theo tiếng ngáy the thẻ đã cho thấy Biện Bạch Hiền hiện tại đi giao du với Chu Công rồi.

Kết thúc chương trình.

"Hết rồi, trùm cuối dễ knock out vậy sao ?" - Lộc Hàm hụt hẫng ra giọng, bĩu môi: "Còn cứ tưởng sẽ có một màn "anh em đường ai nấy đi" mấy tháng chứ, hóa ra quì và xin lỗi là xong rồi à ?"

"Thế anh muốn bức em ?" - Xán Liệt nhăn mặt nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm vênh mặt như lẽ đương nhiên: "Phải rồi, xem lỗi mà em làm ra, quì và xin lỗi đã xứng đáng chưa ?"

"Em sẽ dốc hết sức đền bù lại" - Xán Liệt vô tư chọt vào má Bạch Hiền, sau lại xoa rối tóc cậu: "Thật kì lạ, khi em nhìn An Nghiên đột nhiên lại cứ hiện ra gương mặt của Bạch Hiền"

"Vì họ giống nhau, chẳng phải đó lí là do em chọn Bạch Hiền sao ?"

"Không phải, ý em là, lúc đó em chỉ nghĩ đến mỗi một mình Bạch Hiền ngay cả khi trước mặt em là An Nghiên, cảm thấy vô cùng có lỗi vì ở đây gặp gỡ người yêu cũ trong khi Bạch Hiền đang chờ em"

"Vậy vì sao lúc An Nghiên hỏi có nên bắt đầu lại hay không, em không trả lời dứt khoát ?"

"Có mà" 

"Có cái gì ?"

An Nghiên đột nhiên mỉm cười ôm lấy gương mặt của Xán Liệt, nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ: "Em biết mà, em biết anh vẫn còn yêu em. Phác Xán Liệt, chúng ta có thể bắt đầu lại không ?" 

"..."

Phác Xán Liệt im lặng, sau đó nheo mắt cười rời khỏi vòng tay của cô, dịu dàng đem ánh mắt nghĩ đến một ai đó, giọng nói vô cùng vui vẻ đáp: "An Nghiên, em hiểu sai ý anh rồi. Anh đã vì em mà không thể yêu nổi một ai khác, chỉ trong khoảng thời gian đó thôi, lúc này thì khác rồi. Đến tận bây giờ anh không thể quên được em, bởi vì em là người con gái đầu tiên bước vào đời anh và để lại vết sẹo hờ, rốt cục nó cũng lành đi. Anh không hận cũng không ghét, bởi vì em không xứng, nó chỉ tổ phá hỏng con người anh. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại, anh cũng không nên ở cạnh em thế này, anh xin lỗi, có người đang đợi anh, người đó có lẽ cần anh hơn em rất nhiều"

An Nghiên để lộ vẻ mặt bất ngờ của mình, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao, có thể em ôm anh lần cuối ?" - Cô dang rộng hai tay, cố gắng che giấu sự đau khổ của mình đi, vinh hạnh nhận lấy Xán Liệt miễn cưỡng đi vào lòng mình.

Xán Liệt thở dài: "Anh xin lỗi" - Để mặc cho An Nghiên xoa tóc mình, lần cuối cùng, xem như làm một cái kết chính thức cho câu chuyện này.

Đây chính là thứ "đôi co gì đó" giữa Xán Liệt và An Nghiên mà Bạch Hiền không buồn cho vào tai, kì thực nó lúc nào cũng là phần quan trọng hơn hết. 

To be continued...











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro