Chương 8 - Phác Bạch Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quá trình viết fic không thể tránh những sai sót của mình, như viết sai chính tả, thiếu dấu, sai dấu hay lặp lại từ...vân vân và mây mây. Mong mọi người có thể thông cảm bỏ qua !

Chương 8 - Phác Bạch Hiền

Phác Bạch Hiền, nghe có hay không ?

Xin thưa, DỞ TỆ !

"Phác" Bạch Hiền sau khi nhìn trên giấy kết hôn thấy cái họ tên kì quặc của mình liền đem tất cả đồ vật xung quanh trong tầm của cậu mà ném vào người Phác Xán Liệt kia. Trong đó chẳng biết sao lại có cả chén đậu phụ thối còn mới toanh.

Và tất cả đều đẹp đẽ chảy dài từ sống mũi của Xán Liệt xuống môi.

"Em tức giận đủ chưa ?"

"CHƯA !!!" 

Cuối cùng là vò nát tờ giấy kết hôn vứt hẳn vào mặt Xán Liệt, còn tự vò đầu bứt tóc oán hận chính bản thân tại sao lúc đi kí tên lại không chịu đọc kĩ tờ giấy để rồi bây giờ phải mang hận đến như vậy.

Phác Bạch Hiền là cái loằn gì chứ ?

"Anh mau đi sửa lại tên Biện Bạch Hiền cho tôi mau ! Họ Biện !! Là họ BIỆN !!!"

Xán Liệt ngược lại từ tốn rút khăn tay trong túi áo trong veston của mình ra, anh nhẹ nhàng chùi nốt nước sốt của món đậu phụ thối vừa nãy, may sao đối với anh không kì thị món này nên mùi vị của nó không ảnh hưởng đến anh cho lắm.

Chẳng qua mọi chuyện đã được người viết rút ngắn khoảng thời gian giải quyết chuyện lùm xùm của vụ đám cưới nhà họ Phác lại vì hai lí do: Một làm biếng và hai lười biếng !

Sau ngày ông Ngô gặp bà Lộc về thì đám cưới thứ hai của con trai tập đoàn Niệm Phúc đã được diễn ra trước toàn bộ công chúng, rất nhiều cánh nhà báo và nhiều người tuy không được mời nhưng vẫn có thể đến xem vì đám cưới được tổ chức ngoài trời. 

Cũng gây ra không ít náo loạn trong dư luận, có người trước kia nói rằng tiệc đám cưới thứ 1 của Phác Xán Liệt là nữ nhân nhưng hôm nay đột nhiên lại biến thành một tên con trai lạ hoắc. Nhưng đều chỉ là những người chưa từng chứng kiến đồn thổi mà thôi, cho nên không mấy ai tin.

Còn lại đám người khi đó được mời đi dự đám cưới thứ 1 đã được Niệm Phúc lót tiền hòng che đi sự tình ngày hôm đó, có một vài người thân quen sẵn sàng che giấu ên không cần tiền. 

Riêng có gia đình của Bạch Hiền lại được nghe theo câu chuyện khác, đại loại như Nghiễm Nhi chỉ là dùng để che giấu thân phận thật sự của cô dâu là Bạch Hiền mà thôi. 

Chuyện này nhanh chóng được truyền đến tai của bà nội Bạch Hiền, bà vẫn không tin vào mắt mình và cho rằng chỉ là sự lố bịch, cuối cùng vì muốn thuyết phục bản thân mình mà bà đã bỏ qua tất cả tin tức về nó.

Cho đến ngày hôm nay, ngày nhậm chức của Phác Xác Liệt, buổi lễ sẽ được tổ chức vào tối nay.

Giấy mời cũng đã gửi đến đầy đủ cho bà nội, cha dượng, mẹ Bạch Hiền và cả Thế Huân. Nhưng bà nội lại chỉ thắc mắc một chỗ, tại sao trong thư mời không có cái tên Biện Bạch Hiền đáng ghét kia ?

Mà cũng khiến bà hài lòng thập phần.

Đó là do bà chưa chịu thừa nhận rằng, Bạch Hiền đã là người của Niệm Phúc, là một phu nhân của Phác chủ tịch thì không thể nào không có mặt huống hồ phải gửi thư mời cho phu nhân của chính chủ nhân buổi tiệc ?

Hiện tại giờ Bạch Hiền cũng đã trở thành Phác phu nhân, dọn về nhà riêng của Phác Xán Liệt là chuyện đương nhiên đi, nhưng mà thân thì về chứ đồ đạc thì chưa. 

Đúng là Xán Liệt nói như trong hợp đồng, một căn phòng trắng rộng lớn đầy đủ nội thất dành cho cậu, còn có rất nhiều vật liệu dùng để tu sửa hay trang trí tùy thích theo ý muốn, nhìn vào là Xán Liệt mua sẵn để cho cậu có thể tự ý chỉnh trang.

Thích thật !

"Phác Bạch Hiền, khi nào em mới dọn đồ đạc về đây ?"

Không còn muốn thích nữa !!

"Jezz ! Tôi đã bảo anh vứt ngay cái tên đó cho tôi mà ! Tại sao không ai biết đọc tên tôi hết vậy ? Hết người kia giờ đến anh, có cần tôi dạy gấp không ?!"

Xán Liệt nhanh chóng nhận ra trong câu nói có điều đáng nghi, liền đem ra hỏi cậu: "Ngoài anh ra còn có kẻ không biết đọc tên em sao ?"

"Còn !" - Bạch Hiền lớn tiếng trả lời cũng không chịu suy nghĩ trước, cho đến khi phát hiện ra rồi thì lập tức che miệng, xua tay chối bỏ: "Không có, ngoài anh ra chẳng có ai cả, tôi nhầm..."

Xán Liệt không nói gì chỉ cười, anh xoa đầu cậu rồi đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, chợt đến chân cửa anh quay đầu lại làm vẻ mặt mím môi nheo mày giống hệt đứa con nít khó chịu: "Phác Bạch Hiền, nói dối không tốt đâu"

Rồi lẳng lặng bước đi.

Cậu bị chọt thẳng vào tim đen.

Shit !

Đến khi tấm lưng người kia khuất xa đi, Bạch Hiền mới cả gan cao mặt giơ ngón giữa của bàn tay ra, lí nhí trong miệng: "Còn Biện Xán Liệt, anh cũng mau mau học cách đọc cho đúng tên tôi đi !'

Thật sự không thể mang chuyện cậu đi gặp Lộc Hàm ra kể cho Xán Liệt nghe được, thứ nhất Xán Liệt đã dặn dò cậu không được đến gần Lộc Hàm, tránh càng xa thì càng tốt. Thứ hai vì Lộc Hàm chính là kẻ đã phản bội tình bạn với Xán Liệt khi cướp người yêu của anh ta, điều này nhất định không thể tha thứ !

Song nhớ lại cái họ "Phác" trong tên của mình, Bạch Hiền chẳng còn cảm thấy Xán Liệt đáng thương nữa, cậu tức giận không biết dùng gì để trút giận đành phải nằm trên giường vung chân múa tay cho bớt lửa trong người.

Mãi thấy mệt mỏi, Bạch Hiền thả mình trên chiếc giường lớn rồi thiếp ngủ đi, khi ngủ chẳng hiểu sao cậu tựa hồ trở thành một con người khác hoàn toàn, giống như đây mới thật sự là Biện Bạch Hiền mà bấy lâu nay cái vỏ bọc bên ngoài che giấu.

Một màu trắng thuần khiết, một giọt nước đơn thuần.

Xán Liệt khoanh tay dựa vai vào một góc cửa nhìn chăm chăm thân ảnh trên giường, anh vô tình mang ánh mắt triều mến từng dùng cho một người đặt lên cậu, trong lúc vô thức ấy, anh đã có ý nghĩ muốn giữ chặt lấy cậu, vì vô thức mà anh nghĩ rằng...

An Nghiên.

"Phác Bạch Hiền, mau dậy đi !"

Ngóc đầu ra khỏi chăn, Bạch Hiền thức dậy cũng chỉ vì nghe thấy cái tên mình có chút sai lệch, cậu tặc lưỡi thở dài rồi nhăn mặt quay sang nhìn Xán Liệt - người vừa mới gọi cậu với cái tên chết tiệt đó: "Tôi đã nói anh thế nào về cách gọi tên tôi rồi hả Biện Xán Liệt ?! Muốn chọc tức tôi sao ?"

"Biện Xán Liệt ?"

Bạch Hiền cảm thấy hài lòng liền cao mặt mỉm cười tự tin về phía anh: "Phải, để trả thù cho cái Phác Bạch Hiền chết tiệt nào đó, nếu như anh chịu gọi cho đúng tên, tôi cũng sẽ gọi không đúng tên anh"

"Không sao, Biện Xán Liệt nghe cũng rất hay, anh thích nó"

Cho đến khi Xán Liệt chẳng mấy có gì là bị ảnh hưởng, Bạch Hiền suy sụp thở dài ngồi phịch xuống giường, hai ống tay áo dài che mất cả đôi tay của cậu càng khiến thêm đáng yêu vào mỗi lần Bạch Hiền vẫy nó trong sự giận dỗi.

"Nhưng mà anh gọi tôi dậy làm chi vậy ?"

Xán Liệt ngược lại với tên rãnh rỗi đang chống cằm nằm trên giường kia, anh phải loay hoay lấy quần áo ra cho cậu, khổ sở lên tiếng: "Một chút nữa là lễ nhậm chức của anh diễn ra, em còn muốn ngủ đến khi nào ?"

"Vậy sao ? Tôi không biết, đồ tôi đâu ?" - Bạch Hiền gãi đầu tỏ vẻ vô tội, song đứng dậy vươn người với tông giọng như ra lệnh.

Xán Liệt chẳng hiểu sao ngoan ngoãn gật đầu chìa hai tay ra đưa bộ quần áo mình vừa chuẩn bị cho Bạch Hiền, anh còn ân cần hỏi: "Có cần anh thay cho không ?"

 Vậy mà đáp lại sự ân cần đó là một ánh mắt đầy khinh bỉ, Bạch Hiền không ngại ngùng cởi chiếc áo tay dài ra trước mặt Xán Liệt, cố tình ưỡn cái ngực phẳng đầy mùi đàn ông dí vào mặt anh: "Biện Xán Liệt, anh nghĩ tôi không có tay à ?"

"Cũng không hẳn, chỉ là muốn đối xử tốt với bên B cho giống với bản hợp đồng"

"Thôi không cần, tôi nghĩ anh nhiễm nặng mấy bộ phim tình cảm quá rồi đó, trong phim nữ chính tuy biết yêu nhau trên bản hợp đồng nhưng vẫn muốn nam chính quan tâm đến cô ta, sau cùng khi phát hiện nam chính không yêu cô ta liền vì sự ảo tưởng của bản thân mà tự gây tổn thương cho chính mình..."

Bạch Hiền vừa mang áo sơmi trắng vào vừa cài khuy áo nói tiếp: "Còn tôi ngay từ đầu một chút hứng thú cũng không có, anh với tôi đều là thẳng nam, sau này tình yêu càng không có sinh nở, cho nên anh đừng nghĩ tôi sẽ đau buồn, lần tới khi chỉ có cả hai như lúc này, anh cứ bơ tôi hay đi khuất mắt thì càng tốt"

Nói xong cũng như cài khuy áo sơmi hoàn tất, Bạch Hiền vẫn mặt than tuột hẳn cả quần của mình xuống, bên trong còn không chịu mặc quần lót liền để lộ cả 'cậu nhỏ' ra trước mặt Xán Liệt. Cậu thấy anh nhăn mặt xoay sang chỗ khác nhìn, càng muốn thêm trêu ghẹo tên nam chính này hơn, Bạch Hiền cười đùa cầm lấy 'cậu nhỏ' mình mà thô thiển xoa nắn một chút.

"Này Xán Liệt, tôi dặn dò trước cho anh một chút, anh mau mau quay lại đây nhìn cho kĩ thân thể của tôi đi, kẻo sau này còn YY bậy bạ tôi thành con gái thì chết. Cứ mỗi lần anh muốn động dục thì cứ nhớ lại hình ảnh của ngày hôm nay là được"

Vừa nói vừa cười ha ha rất lớn, theo kiểu thõa mãn vô cùng, Xán Liệt lại bị cậu chọc thẹn quá hóa giận, đem cả người mình đè Bạch Hiền xuống giường, anh thô bao túm lấy hai cánh tay cậu giữ chặt.

"Biện Bạch Hiền, anh nói cho em nghe, trên đời này anh có rất nhiều thứ ghét, và trong số đó là loại người như em ! Tốt nhất đừng nên bày trò mà ngoan ngoãn đi"

Bạch Hiền bị đôi mắt màu hổ phách kia cắm sâu khiến không thể cựa quậy, tựa hồ như bị nó đóng băng cả thân người, mãi cố gắng lấy lại bình tĩnh, Bạch Hiền vẫn không chịu thừa nhận mình bị người kia tác động.

"Haha" - Cậu cười trừ, giả vờ mạnh mẽ giật tay mình ra khỏi anh: "Bây giờ anh mới có thể gọi đúng tên tôi rồi đó ư ? Thật là, sao chậm tiêu vậy !"

Xán Liệt giảo hoạt cười, anh ngồi dậy chỉnh lại bộ âu phục của mình cho ngay ngắn, rồi ném mớ quần áo còn lại cho Bạch Hiền kèm theo lời nói: "Ban nãy là nhầm, tên mới ít gọi nên quên, Phác Bạch Hiền, sau này em nhớ mặc quần lót thường xuyên, không là bị phạt. Còn giờ thì mau mặc quần vào đi, trông cái kia bé tí mà cứ đem ra khoe, có mấy hãnh diện đâu chứ ?"

Xem như trả đũa thành công, Xán Liệt trong người thoải mái tung tăng bước ra ngoài, để lại Bạch Hiền một mình chết đứng như Từ Hải.

Không lẽ chửi thề chứ ?

Mẹ nó !

...

Đối với một tân chủ tích của tập đoàn lớn như vậy, đương nhiên buổi lễ nhậm chất là điều tất yếu phải được tổ chức, đằng này lại còn rất qui mô hoành tráng hơn cả hai lần đám cưới vừa rồi của tân chủ tịch này.

Buổi lễ nhậm chức hôm nay sẽ không diễn ra ở những nơi sa hoa như nhà hàng nổi tiếng hay khu cao cấp nào đó mà sẽ được làm ngay tại sảnh lớn của tòa nhà Niệm Phúc. Nếu mà đem đi so với những nơi sa hoa khác thì đây chính là một trong số đứng nhất của thành phố Seoul này.

Bên ngoài, lần lượt bao nhiêu chiếc xe sang trọng đánh đến trước cổng tòa nhà Niệm Phúc và bước xuống trong những chiếc xe đó là những kẻ mang trên mình bộ quần áo đắt tiền hoa mỹ, càng đắt tiền thì càng chứng tỏ địa vị của người đó.

Mà khung cảnh trong ngoài gì cũng đều rất náo nhiệt, bên trong thì bao nhiêu nhân viên phục vụ chạy tới tắp để mang những món ăn cùng thức uống ra bàn để sẵn dành cho khách. Giờ cũng chưa đúng lúc mở tiệc của buổi lễ, nên số người không nhiều, nói chung cả đại sảnh vẫn chưa bị chật kín.

Giữa trần nhà là chùm đèn pha lê thiết kế rất đơn giản, à không, là rất phức tạp khi chùm đèn pha lê đó hình một con phượng hoàng đang sải cánh như chuẩn bị khởi hành, nó có màu vàng nhẹ nhìn vào rất dịu mắt, còn có vài chỗ đốm màu trắng nữa. Nghe đâu phượng hoàng chính là vật may mắn cũng như tượng trưng cho Niệm Phúc.

Bạch Hiền cậu tưởng chừng như đó là vật duy nhất khiến cậu ấn tượng và chú ý lâu nhất, cậu đứng sau một bức tường khuất nhìn thẳng ra đó, chiếc đèn chùm càng nhìn càng thêm cuốn hút với vẻ đẹp và lạ mắt của nó.

Song khi tất cả khách đều đã đến đủ, buổi tiệc bắt đầu khi nào cũng chẳng hay biết. Cho đến khi giữa đại sảnh có một cái bục lớn, Phác Xán Liệt đạo mạo bước từ dưới lên trên bục với ly rượu đỏ sẫm trên tay, thì cậu mới biết được so với chiếc đèn chùm hình con phượng hoàng kia thì Xán Liệt còn tỏa sáng hơn cả ánh đèn.

Đây cũng đâu phải là lần đầu thấy anh ta mặc veston, vậy mà lần này lại khác biệt hoàn toàn, Xán Liệt đối với cậu hiện giờ như thể chỉ có cả hai tồn tại ở thế giới này, mọi âm thanh hay hành động của đám người kia đều bị mờ nhạt một cách rõ ràng, chỉ có cậu ở phía dưới lấp ló sau bức tưởng đem ánh mắt ngưỡng mộ của mình ngước lên nhìn anh.

Rất cao, anh ở quá cao, nhất thời Bạch Hiền cảm giác sợ hãi, nhưng rồi cái cảm giác đó cũng nhanh trở nên tan biến. Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Tim cậu lại bị trật một nhịp khi nào cũng không hay.

Cậu ngẩn ngơ bỏ mặt mọi thứ đang cùng thời nhanh chóng trôi qua, mãi giọng nói của Xán Liệt khàn trầm thoát qua chiếc micro đặt ngay trên môi anh, cậu mới choàng tỉnh mà không nghĩ rằng bản thân mình vừa được người kia gọi.

"...Phác Bạch Hiền, em còn không mau đi lên đây ?" - Xán Liệt tiếp tục lặp lại lần thứ hai khi thấy Bạch Hiền không phản ứng gì.

Cậu cuối cùng cũng định hình lại được, lập tức luống cuống theo phản xạ mà chạy lại gần phía anh, Xán Liệt tỏa sáng như vậy, cậu thế nào cũng chạm vào được rồi, không theo nghĩa bóng cũng là nghĩa đen.

Bạch Hiền mỉm cười ngây ngô như chỉ có hai người ở cái đại sảnh này, cậu nhìn anh say mê còn cầm tay anh đáng yêu nói nhỏ: "Em lên rồi" - Càng không kiểm soát được sự ngưỡng mộ của mình mà dùng cả cách xưng hô thân mật, khiến Xán Liệt có chút ngạc nhiên, còn tưởng sẽ mắng nặng anh vụ dám gọi không đúng tên cậu trước bao nhiêu người.

Anh thì không biết rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì trong đầu, phớt lờ nụ cười của cậu, anh tiếp tục làm tròn trách nhiệm của việc ngày hôm nay. Xán Liệt cao giọng, choàng tay qua bên kia vai của Bạch Hiền kéo sát lại phía mình, anh dõng dạc hô to.

"Xin giới thiệu với tất cả mọi người đây, bên cạnh tôi là Phác Bạch Hiền, là vợ mới cưới của tôi cũng như là tân phu nhân của Niệm Phúc này. Cậu ấy vẫn còn rất nhiều thiếu sót, hiện tại chỉ là sinh viên đại học nhưng sẽ thực tập sinh ở công ty con của Niệm Phúc, mong mọi người chỉ giáo"

"Vâng vâng, mong mọi người chỉ giáo !" - Bạch Hiền cười tươi vô cùng, liên tục cuối đầu chào mọi người rất lễ phép.

Nhưng trong số đám người phía dưới, lời bàn tán tiêu cực vẫn không có ít, nhiều người đã lập tức mang ánh mắt xem thường ra đặt lên Bạch Hiền, Xán Liệt thì không, chỉ duy Bạch Hiền bị mọi người chán ghét liếc nhìn.

"Có vẻ như tôi không được chào đón lắm thì phải" - Trở lại dáng vẻ bình thường, Bạch Hiền đem nửa con mắt ra nhìn đám người lụa là dưới kia, khóe môi cậu khẽ nhếch: "Thế này đi, có rất nhiều cô gái dưới kia như muốn giết chết tôi vậy, nếu thế thì càng vui"

Nói xong, Bạch Hiền mắt vẫn dán chặt đảo quanh các cô gái đang ghen tức bên dưới, nhưng chân cậu chợt nhón lên, tay kia ôm mặt Xán Liệt quay sang đối diện mình. Nhanh như cắt, cậu đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tân chủ tịch Phác Xán Liệt mà còn không hay biết.

Nhưng dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của cậu, có qua có lại mà thôi.

Sau đó cả đại sảnh trở nên náo loạn bên dưới, Bạch Hiền chán ghét đưa tay quẹt môi mình, ngước cao mặt còn cười thõa mãn trước những gương mặt méo mó phía dưới kia, cậu vui vẻ nhìn anh: "Cảm ơn, nụ hôn đầu tuyệt lắm"

Xán Liệt nheo mày nhìn cậu rồi lại nhìn xuống những đứa con gái dưới đó đang ôm mặt cũng đủ đưa ra nguyên do vì sao Bạch Hiền đi hành động tùy tiện như vậy, anh nhoẻn môi cười khổ: "Lợi dụng không chớp mắt, không nghĩ anh sẽ tổn thương hay sao ?"

Bạch Hiền khinh bỉ nói: "Tôi không nghĩ anh đàn bà đến vậy, huống chi đây là nụ hôn đầu của tôi, tôi còn không tổn thương vì hôn người như anh thì tại sao anh lại đi tổn thương ? Chẳng biết đây là nụ hôn thứ bao nhiêu của anh rồi !"

Xán Liệt giống như có chút tức giận trong lòng mà không hiểu vì sao, lập tức mang người kia hôn mãnh liệt thiếu chút Bạch Hiền tưởng chừng mình sắp chết đi vì thiếu khí để thở. Song cũng đưa tay quẹt môi mình, anh vui vẻ nhìn cậu: "Cảm ơn, nụ hôn thứ hai tuyệt lắm"

Bạch Hiền ngây người ra như phỗng, không ngờ mình lại bị người kia mang chiêu của chính bản thân ra đùa giỡn lại. Nhờ vậy mà cậu mới biết mình chính là người đã cướp nụ hôn đầu của anh, còn anh, mặt dày cướp lại nụ hôn thứ hai của cậu.

Bạch Hiền cất giọng không nên lời, liền thô bạo đẩy anh ra khỏi, đến giờ mới để ý đám người phía dưới, ai nấy đều đang bàn ra tán vào, tất cả tất nhiên xoay quanh chủ đề nụ hôn vừa rồi. Có người bảo rằng, đó là do Xán Liệt không muốn mọi người xem thường vợ mình mới làm lại hành động vừa rồi, anh rõ ràng là rất yêu thương quan tâm đến vợ, nhất mực bảo vệ phu nhân của mình.

Bạch Hiền thoáng nghe như vậy thì thầm oán, nếu không vì trả thù cho cái nụ hôn đầu của anh ta bị cậu cướp thì anh ta sẽ hôn cậu chắc. Ngược lại Xán Liệt rất hài lòng với những gì người khác khen ngợi về mình.

Nãy giờ cũng lòng vòng, Bạch Hiền lúc này mới dáo dác đi tìm gia đình của mình. Thật ra trước khi đến đây thì tài xế của Xán Liệt là người đưa cậu đi chứ cậu không đi cùng gia đình, từ đầu chí cuối cũng chỉ tập trung vào chuyện của anh và nụ hôn vớ vẫn vừa rồi, còn bây giờ mới bắt đầu muốn thực hiện ước nguyện từ trước đến nay.

Xán Liệt vì còn phải trò chuyện với một số nhà làm ăn nên đã ở lại, dặn cậu khi nào tìm ra gia đình thì báo với anh. Cậu cũng gật đầu rời khỏi chốn đó, bước xuống đám người đông đúc bên dưới, Bạch Hiền vô giác quay lại nhìn Xán Liệt, trong đầu thoáng lên cái ý nghĩ, liệu anh có nhìn thấy cậu trong vô vàn người ?

Song nhanh chóng gạt bỏ qua một bên, Bạch Hiền tiếp tục tìm kiếm. Cậu tự hỏi rốt cuộc họ trốn ở đâu lại trốn kĩ đến như vậy, còn tưởng phải tận kiến ra xem cảnh cậu nồng nàn hôn Xán Liệt nữa chứ, hóa ra vài phút sau mới biết gia đình cậu đến trễ vì một số chuyện.

Thế Huân vẫn là người đầu tiên nhận ra cậu, thằng nhóc hớn hở chạy đến ôm chầm cậu rất thân mật, khiến bà nội lại đem mắt ghen tị mà nhìn cậu, ấy vậy mà Bạch Hiền càng vui, càng thêm siết chặt Thế Huân vào lòng mình.

"Vô lễ ! Tại sao thứ vô lễ này lại có thể đến đây tham dự chứ ?" - Bà nội ngạo mạn dòm ngó bộ dạng của cậu đánh giá, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể phê phán cậu, bộ veston mà cậu đang mặc trên người thuộc hàng đắt tiền mà trước giờ bà ta chưa từng thấy cậu có, vậy mới sinh ra nghi ngờ cậu trộm cắp.

Ba ta liền vì sợ mắng Bạch Hiền ở đây gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng gia đình nên mới gọi con trai mình cùng cháu trai và mẹ của Bạch Hiền ra đâu đó ngồi trước, song khi mọi người rời đi, bà ta lập tức kéo cậu đi vào một góc khuất phía sau đại sảnh.

Bạch Hiền bị kéo đi nửa ngày mới giật tay ra khỏi, chưa kịp báo với Xán Liệt đã bị kéo đi, cậu miễn cưỡng nói: "Có chuyện gì sao không nói thẳng, lại phải đi đến chỗ vắng như vậy ?"

"Tôi không muốn gia đình mình mất mặt, ngay cả cậu cũng không muốn mẹ mình như thế thì mau cùng bộ veston đắt tiền vừa mới trộm từ ai đó biến ra khỏi đây đi. Đã ăn trộm lại còn hiên ngang đi vào chỗ sang trọng như vậy, cậu còn không tự cảm thấy nhục nhã ?"

Bạch Hiền uỷ khuất: "Tôi không ăn..."

"Đừng nói gì, vô dụng thôi, lời cậu chẳng khác gì rác cả" - Bà ta chặn miệng cậu bằng những ngôn từ cay độc, chỉ trỏ vào người cậu, bà ta độc ác nói tiếp: "Chẳng phải trong thư mời không có tên cậu hay sao ? Còn vác cái bản mặt dày đó đến đây, cậu tưởng tôi tin việc cậu là phu nhân của Niệm Phúc à ? Thực nực cười, thà nghe một con chó nói chuyện còn hơn !"

Bạch Hiền tức giận đến mức hận không thể đánh người phụ nữ kia tại đây, cậu cố gắng kiếm chế cơn giận của mình lại, bà ta dù gì cũng không xứng đáng để cậu động tay động chân. Liền cười lớn sau những gì bà ta nói, Bạch Hiền không chút lung lay.

"Đúng vậy, người như bà thì phải trò chuyện với chó chứ, vì đồng loại với nhau cả mà, như vậy mới hiểu chó nó nói gì" 

Biết lời mình nói là không nên nhưng vì tức giận lắm chỉ có thể vô lễ như vậy, Bạch Hiền cũng thừa biết là mình sẽ bị ăn tát, cậu không phản kháng lại còn để tự nhiên cho bà ta vung tay đánh, dù sao cũng chứng tỏ rằng cậu đã khiến bà ta nổi giận.

Nhưng mà kì lạ ở đây, cậu nhắm mắt chờ đợi mình bị ăn tát cũng không thấy đâu. Bạch Hiền chậm rãi mở mắt ra nhìn, cứ tưởng bà ta hôm nay có bệnh, nhưng hóa ra là Xán Liệt oai hùng xuất hiện như mấy nhân vật nam chính trong phim ra tay cứu cậu, chỉ tiếc cậu ở đây là nhân vật phụ, còn không thì là bộ phim cẩu huyết hoàn hảo rồi.

Xán Liệt chặn tay của bà nội Bạch Hiền lại trước khi bà ta kịp đánh cậu, anh lịch sự đặt tay bà xuống, cuối đầu chín mươi độ chào: "Cháu xin chào bà, cháu tên Phác Xán Liệt, hiện tại với thân phận là chồng của Bạch Hiền, cháu xin lỗi vì những lời nói vô lễ vừa rồi của vợ mình, cũng muốn xin lỗi vì không thể chính đáng gặp mặt gia đình sớm hơn"

Xán Liệt vừa nói vừa nắm chặt tay Bạch Hiền lại, cậu nghe lời của anh mà còn không tin vào tai mình, còn nghĩ rằng Xán Liệt đã biên soạn ra trước khi đến đây nữa. Nhưng mà, tình huống cậu vô lễ với bà mình làm sao mà Xán Liệt biết trước được chứ, thế nên phức tạp, không muốn nghĩ nữa.

Trước mặt bà ta là Phác Xán Liệt, tân chủ tịch của Niệm Phúc, chủ nhân của buổi lễ nhậm chức ngày hôm nay. Một con người lễ phép đạo mạo tài giỏi như vậy đang đứng trước mặt bà cuối chào, có mơ cũng không dám mơ đến, nay lại cuối chào bà với tư cách là chồng của Bạch Hiền, khiến bà lập tức biến sắc sững người.

Không phải ban nãy bà khinh miệt tôi lắm hay sao ?  Bạch Hiền cười nhếch mép nhìn bà nội mình đầy thõa mãn.

"Phác Bạch Hiền, em còn không mau xin lỗi bà nội ?"

Giọng Xán Liệt vọng qua tai cậu, Bạch Hiền ngẫm nghĩ, thấy được dáng vẻ sững sốt của bà ta rồi thì cậu cũng không cần phải tiếc rẻ một lời xin lỗi dành cho bà ta. Liền cuối đầu nhưng lại mỉm cười nói tiếng xin lỗi bất ngờ.

Song bà ta vẫn trưng trưng mắt nhìn cả hai, Xán Liệt mới tiếp tục: "Còn nữa thưa bà nội, đồ của Bạch Hiền mặc ngày hôm nay đã được cháu đặt cách may riêng dành cho em ấy, không hề có chuyện ăn trộm trong này. Vé mời gửi đến gia đình của bà nội không có tên của Bạch Hiền vì buổi lễ ngày hôm nay ngoài việc nhậm chức ra cháu còn muốn giới thiệu Bạch Hiền với mọi người trong giới làm ăn và bạn bè, cho nên cũng có thể nói Bạch Hiền chính là tâm điểm thứ hai của buổi lễ ngày hôm nay"

Bạch Hiền miệng cười trừ nghĩ thầm: Tên này diễn kịch cũng tốt quá đấy chứ, chí ít vẫn còn nhớ và giữ lời hứa của mình, làm bà ta bẽ mặt trong buổi lễ nhậm chức trước mặt anh ta.

Lúc này không chỉ riêng mình bà ta mà còn có cả mẹ cậu, cha dương và Thế Huấn dường như đã đi theo Xán Liệt đến nơi này, tất nhiên bọn họ nghe được hết tất cả. Giống như một công mà n việc, ai cũng mang vẻ mặt quá đỗi bất ngờ, không thể tin được, nghe sao mà hư cấu ! Nhưng trong số đó, chỉ duy một mình bà ta đã đủ làm cậu hài lòng rồi.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro