CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lúc quay về cửa hiệu, kính của cậu ta đã làm xong, bà chủ cửa hiệu lại chào đón Bạch Hiền một cách vui vẻ.

Bạch Hiền vui vẻ giúp Ngô Diệc Phàm và bà chủ thỏa thuận giá, còn lợi dụng sự thân quen để bảo bà chủ giảm giá nữa.


"Cô à, cô xem, Lộc Hàm nghe lời cháu giới thiệu, toàn đến chỗ cô mua kính, lần này cô cũng ưu tiên cho cậu ấy chút đi."


"Lâu rồi không thấy cậu bé đến."


"Không đâu, không đâu. Lát về cháu sẽ lấy kính của cậu ấy vứt đi. Dùng lâu có lẽ hỏng rồi, cũng nên đổi cái mới thôi."


"Thật sao?"


"Thật mà, thật mà. Lời nói của Bạch Hiền cháu lúc nào cũng bảo đảm, chắc chắn luôn!" Nhưng cậu khẽ nhủ thầm, nếu Lộc Hàm không dùng kính áp tròng thì cũng không liên quan đến cậu.


"Ừ, được rồi, thấy Bạch Hiền nhiệt tình như vậy nên cô giảm cho hai mươi phần trăm nhé. Còn không mau cảm ơn cậu bé đi!"

"Không cần, cháu sẽ trả tiền kính ạ", Bạch Hiền thành thật, không đánh mà khai ra.


"Cháu trả?" Bà chủ có chút ngạc nhiên. "Nếu Bạch Hiền trả thì cô sẽ tính mức thấp nhất cho cháu, giảm ba mươi phần trăm là được rồi. Ba trăm năm mươi đồng, giảm ba mươi phần trăm là còn hai trăm bốn mươi lăm đồng, lấy cháu hai trăm bốn mươi đồng thôi", nói xong, bà chủ đưa hóa đơn thanh toán cho Bạch Hiền xem.

Bạch Hiền vội gật đầu, tốt quá, thật cảm ơn bà chủ rồi cậu lấy tiền trong ví ra trả.

Nhưng vì Ngô Diệc Phàm không để cậu trả nên đã cầm sẵn tiền trên tay rồi. Bạch Hiền nhất định không chịu, liền giật ví tiền rồi lườm cậu ta một cái, Bạch Hiền đưa tiền của mình trả cho bà chủ cửa hàng kính.

Ngô Diệc Phàm không có cách nào, chỉ biết giương mắt nhìn Bạch Hiền nhận tiền trả lại, đưa kính cho mình rồi cất cả hai cái ví vào túi của cậu. Bạch Hiền thật sự không để cho cậu trả tiền?

Đeo kính vào, cuối cùng cũng nhìn rõ mọi thứ, Ngô Diệc Phàm bước ra khỏi cửa hiệu cùng Bạch Hiền.

Bạch Hiền ôm đống sách đi trước, Ngô Diệc Phàm lẽo đẽo theo sau. Ví tiền của cậu đang nằm trong túi Bạch Hiền, muốn bỏ đi cũng không được.

Ra đến phố mua sắm Bạch Hiền mới dừng lại, quay người đợi Ngô Diệc Phàm.


Cậu rút một cái ví từ trong túi mình ra, đưa cho cậu ta: "Trả bạn".


"Hai trăm bốn mươi đồng, đây là tiền kính", không quen để người lạ trả tiền nên dù Bạch Hiền không muốn, cậu ta vẫn nhất định phải trả lại cậu.


"Ừ, đây là hóa đơn tiền kính." Lần này, Bạch Hiền không từ chối nữa mà cầm tiền luôn.


Thấy Ngô Diệc Phàm thoáng kinh ngạc, Bạch Hiền khẽ cười nói: "Mình biết có đưa tiền thì nhất định bạn sẽ không nhận nên lần sau đáp lễ bằng cái khác là được rồi. Vừa nãy nếu để bạn tự trả tiền thì bà chủ sẽ không giảm đến ba mươi phần trăm đâu. Bởi vậy, mình bảo để mình đứng ra trả tiền là tốt nhất, như vậy mới có thể tiết kiệm được".


Nhìn thái độ chân thành của Bạch Hiền, Ngô Diệc Phàm không nén được liền bật cười. Bạch Hiền, cậu trai này thật thú vị!

Di động đột nhiên đổ chuông, Bạch Hiền nhìn màn hình rồi kêu lên thảng thốt: "A, chết rồi!". Cậu quên mất cuộc hẹn đi ăn với anh trai, Bạch Hiền vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia có vẻ đã rất bực. "Em chạy đi đâu thế hả?"


"Em đến ngay đây, năm phút thôi... Vâng, được rồi." Tắt máy, Bạch Hiền ngại ngùng quay sang giải thích với Ngô Diệc Phàm: "Lần sau có thời gian lại nói chuyện nhé, bye bye!".


Đột nhiên Ngô Diệc Phàm tỏ vẻ khoa trương, gật gật đầu nói: "Tạm biệt!".


Bạch Hiền cuống cuồng chạy tới chỗ hẹn, nhìn thân hình múp máp của cậu đang lạch bà lạch bạch chả khác nào con gấu ngốc nghếch, trông rất buồn cười.

Nhìn theo dáng cậu, Ngô Diệc Phàm bật cười một cách ngớ ngẩn, nhìn mãi hồi lâu đến khi bóng cậu mất hút trong đám đông trên đường.  

  Căng tin thứ hai

"Em chạy đi đâu thế hả?" Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của Phác Xán Liệt lúc này chắc chắn anh đang rất giận.


Bạch Hiền vội đặt chồng sách và túi lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Có vẻ vừa rồi Bạch Hiền chạy quá nhanh khiến nhịp thở vẫn chưa kịp hồi phục nên khi đặt cả bàn tọa phịch xuống ghế đã làm cả bàn cũng rung lên.

Nhưng cậu chẳng thèm quan tâm, đang mệt đứt hơi thế này, tiện tay với lấy lon Coca uống ừng ực.


"Uống từ từ thôi, cẩn thận không sặc!", thấy cách uống nước gấp gáp của cậu, Phác Xán Liệt lo lắng nhắc.


Cuối cùng, sau khi đã lấy lại nhịp thở bình thường, Bạch Hiền mới quay sang cười cười nhìn Phác Xán Liệt.


"Em quên mất không giữ chỗ rồi."

"Biết trí nhớ em rất tồi nên anh mới đến trước giữ chỗ đấy."

"Đến đại học N rồi sao?"

"Ừ, đi nghe tọa đàm."

"Đi cùng Phương Tuệ?"

"Đúng vậy, lần sau sẽ dẫn em theo."

"Thôi em xin, đến đó chán chết được."

"Chán gì mà chán chứ?"

"Nhàm chán!"

"... Mà em vẫn muốn giảm cân sao? Nhìn em thế này chỉ có thể tăng cân thôi!"

"Tại sao?"


"Người bình thường mỗi khi thấy chán nản đều chẳng thiết ăn uống, còn em thì sao cứ lúc nào chán là mồm lại hoạt động hết công suất, như thế còn nói em không béo sao?"


"À, hiểu rồi, lần sau nếu cảm thấy chán em sẽ giấu hết đồ ăn vặt đi."


"Em vừa chạy đi đâu đấy?" Đây là lần thứ ba, anh hỏi câu này tới ba lần rồi, có vẻ anh quyết không từ bỏ vấn đề này. Bạch Hiền không còn cách nào, chỉ đành tiu nghỉu đối diện với nó mà thôi.


"Đưa một người bạn đi lắp kính."


"Bạn?" Bạn cậu có ai đeo kính sao? Hơn nữa bạn bè cậu anh đều quen, có người đeo kính thì sao anh không biết chứ? Thị lực của các bạn cậu đều rất tốt, thậm chí cả cậu trai mọt sách Độ Khánh Thù cũng chẳng cần đeo kính. Có lẽ anh nên tìm hiểu thêm về người bạn này của cậu.


Đến nước này, Bạch Hiền đành bất đắc dĩ kể lại những chuyện vừa xảy ra, đương nhiên chỉ kể những chi tiết chính một cách đơn giản, còn đâu bỏ qua hết những chi tiết ngoài lề.


"Cậu ta là sinh viên khu đông?"


"Vâng, tên là Ngô Diệc Phàm. Anh, anh giúp em điều tra đi, xem cậu ấy học lớp nào. Cậu ấy học khoa Thương mại quốc tế, cùng khóa với em." Bạch Hiền nhờ vả rất chân thành, không hề để ý tới ánh nhìn nguy hiểm trong mắt Phác Xán Liệt vừa phát ra.


"Điều tra cậu ta làm gì?"


"Cậu ấy rất thú vị."


Phác Xán Liệt cầm lon Coca lên tu ừng ực. Cục mầm ngốc nghếch này lại tơ tưởng đến ai rồi? Quả nhiên lần này còn bắn cả mũi tên tình ái sang khu khác, khu đông cơ đấy!


"Mắt cậu ấy rất đẹp, lông mi dài, cong vút, nhìn như gấu bông vậy." Bạch Hiền hồn nhiên nói, vừa nghĩ vừa cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Phác Xán Liệt ngồi đối diện đã tối sầm lại đen như cục than đá.


"Em không sợ người ta chê em béo à?", Phác Xán Liệt cố tình đá đểu Bạch Hiền.


...

Bạch Hiền không cười nổi nữa. Đúng vậy, hôm nay cũng chỉ vì thân hình béo ú này mà cậu bị người ta làm cho xấu hổ trước mặt cậu ta. Haizzz, Ngô Diệc Phàm lại gầy như vậy, nhất định cậu ta không thể thích một người béo ú như cậu được.

Bạch Hiền chọc đôi đũa vào bát bỗng chẳng muốn ăn nữa.


"Sao thế? Chẳng phải đây là nộm ngó sen mà em vẫn thích ăn sao, sao không ăn vậy?" Chán nản đến vậy sao?


"Không ăn, em phải giảm cân!"


"Không được, ăn xong mới được đi." Phác Xán Liệt đột nhiên trở nên nghiêm khắc. Hôm nay cậu rất kỳ lạ, tự nhiên lại không hứng thú với đồ ăn.


"Nhưng... em không muốn ăn gì nữa."


"Được rồi, lúc ăn mà nghĩ linh tinh sẽ không ngon miệng đâu. Ăn chút đi, một nửa cũng được, không tối lại đói, lúc đó ăn đêm còn béo hơn." Phác Xán Liệt nhẫn nại khuyên Bạch Hiền nhưng trong lòng lại thầm mắng tên Ngô Diệc Phàm kia đến n+ lần. Hắn dám làm ảnh hưởng tới việc ăn uống của Bạch Bạch!


TO BE CONTIUED>>>  

Hello các bạn <3 Mình đã comback rồi đây hí hí ^^ hôm nay đăng 1 chương cho các bạn đọc nè <3 các bạn đọc vui vẻ nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro