Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26:

Chúng ta có nhiều lựa chọn như vậy. Vì sao cứ phải dắt nhau đi trên con đường này. Phía trước toàn là sương mờ.

...

Phác Xán Liệt sau sự việc kia, ngoài thời gian đối diện trong công việc, hắn đều cố ý tránh mặt Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền đột nhiên nực cười vì sự đáng sợ của mình. Cậu chỉ cần bị hắn cường bạo, sau đó liền thành lợi hại như vậy. Phác Xán Liệt cũng không muốn hướng Biện Bạch Hiền mỉa mai, Đinh Nhược Chi thấy vậy liền thay thế. Miệng lưỡi của cô ta còn đáng sợ hơn.

Hôm trước Biện Bạch Hiền trở về nhà sớm hơn Phác Xán Liệt, Đinh Nhược Chi  cười tươi kéo cậu xuống xem mấy mẫu nôi trên báo. Biện bạch Hiền thực không hiểu được ý tỨ của cô ta là gì, nên đơn giản chỉ vào chiếc nôi màu xanh nhạt trên trang sách.

–      Biện Bạch hiền đúng là một nghệ sĩ a. Cậu rất có tài.

Cô ta nói có vẻ hơi quá, Bạch hiền chỉ chọn mẫu nôi thôi cũng không thể chứng minh điều gì.

–      Cậu có tài như vậy. Cũng không bao giờ mang thai được đâu. Nhưng tôi, cho dù có bị cậu giết đi đứa con một lần, vẫn còn có thể cùng Xán Liệt sinh con. Đừng tự đắc sớm quá.

Bạch Hiền nhìn chăm chăm khẩu hình của cô ta. Lời nói cay nghiệt đến vậy, một người phụ nữ bề ngoài nhu hoà lại có thể tự nhiên nói ra.

– Nhiều lúc tôi thức dậy, sờ lên bụng, còn cứ ngờ ngợ đứa nhỏ đang đạp bụng mình

Cậu nhẹ nhàng đứng lên:

–      Xin lỗi. Tôi có việc.

Quay lưng đi nhanh lên phòng. Đinh Nhược Chi nhìn như vậy cảm thấy càng ức chế. Cô ta muốn một tay nhấc Biện Bạch Hiền ra khỏi nhà mà cậu bị nói thế nào cũng có thể nhẫn được. Chẳng lẽ ở căn nhà này không cảm thấy bị áp bách. Phác Xán Liệt cũng có yêu cậu ta đâu. Sao cứ phải cố chấp như vậy.

Điều Đinh Nhược Chi không hài lòng nhất là Phác Xán Liệt, sau chuyện kia cũng chẳng một phát đá Biện Bạch Hiền đi, ngược lại càng lúc càng cảm thấy hắn không để ý đến việc cậu ta còn ở trong nhà. Cảm giác lo sợ trỗi dậy. Thực tình khi Nhược Chi nhìn lại bản thân cũng có chút run rẩy. Cô chưa bao giờ nghĩ mình đường đường là Đinh tiểu thư, mấy năm đại học đều có tiếng nghiêm  túc nhưng lại vì một người đàn ông mà dở thủ đoạn. Đã đến nước này cũng chẳng thể dừng lại.

...

Mãi đến hôm nay, sau buổi chuyển tranh kia được bốn ngày, Bạch Hiền mới gặp Kim Chung Nhân ở phòng của Kim Chu.

Hắn kiêu ngạo đứng sau lưng đang bóp vai cho ba, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn. Bạch Hiền ái ngại đặt tập tài liệu trên bàn, cúi đầu rời đi.

–      Bạch Hiền, hình như thiếu tập thống kê doanh thu tháng 9. Đây có tháng 8 và tháng 10 này.

Kim Chu nói lớn đằng sau, một bên nhún vai về phía khác.

–      Chung Nhân, con đi đến phòng Bạch HIền mang đến đây.

Biện Bạch Hiền vội vàng đáp lại.

–      Không cần đâu, tôi sẽ mang sang ngay.

–      Cậu cũng không phải trợ lý của tôi nữa, không cần tốn thời gian như vậy.

Sau đó thì Kim Chung Nhân theo sau Biện Bạch Hiền đến phòng làm việc của cậu. Hai người đều trầm mặc không nói gì, đến khi Bạch hiền giao cho hắn tập tài liệu kia hắn vẫn không chịu rời đi, chỉ ngồi lỳ xuống ghế.

Bạch Hiền cũng không đuổi Kim Chung Nhân đi, ngồi xuống, vươn tay pha trà, thấy sắc mặt hắn có chút kinh ngạc.

–      Đã mua mấy cái kia rồi, sao còn trả.

–      Cái đó, tôi không thích nữa.

Kim Chung Nhân ấp úng nói.

–      Nhưng cậu tốn tiền mua chúng.

Biện Bạch hiền cầm chén trà dâng lên mặt hắn, nhưng bị Kim Chung Nhân khước từ đẩy tay ra.

–      Tôi muốn cậu nợ tôi.

Bạch Hiền giữ vững trạng thái bình tĩnh trả lời.

–      Tôi không muốn.

–      Mặc kệ cậu. Dù gì cũng nợ tôi rồi. Tôi biết rõ, Biện Bạch hiền sẽ không bao giờ muốn chúng bị vất cùng với đống rác, mà bản thân tôi sẽ không bao giờ giữ chúng nữa, vì thế mãi mãi cậu sẽ nợ tôi.

Hắn một bên nói, một bên đứng dậy, vuốt thẳng áo vest xuống. Biện Bạch Hiền giờ mới nhận ra, Kim Chung Nhân đang mặc cái gì. Hắn thường ngày chỉ có ăn với chơi, ngoài ra còn vẽ nên có sở ghét đó là mặc những bộ quần áo bí bích như vậy. Đột nhiên nay trông thấy rất kì lạ.

–      Kim Chung Nhân trưởng thành rồi.

Bạch Hiền cười cười nói. Mà biểu tình đó kiến hắn cực kì chán ghét. Chẳng lẽ từ trước đến này Biện Bạch Hiền đều coi Kim Chung Nhân là đứa nhỏ.

–      Tôi sẽ xuất ngoại, mở cuộc triển lãm, chắc chắn không sớm trở về đâu.

Hắn cứng cỏi nói.

–      Cậu thực sự muốn đi sao?

–      Sao? Muốn giữ tôi lại.

Bạch Hiền nâng chén trà vừa bị Chung Nhân khước từ lên uống.

–      Chúc cậu thành công.

–      Cậu sẽ phải nhớ đến tôi thôi.

Kim Chung Nhân nói đầy ẩn ý, sau đó nhanh chóng bước đi. Bạch Hiền cùng hắn hai năm nay đều thân thiết, có vẻ trong lòng cảm thấy không nỡ, nhưng Biện Bạch Hiền giữ hắn ở lại rồi cậu có thể làm gì? Đồng ý kết giao với hắn? Căn bản là không thể. Hắn nhất định lại nghĩ Biện Bạch Hiền tuyệt tình. Cứ coi là như vậy đi. CÒn hơn để cho Biện Bạch Hiền yếu đuối kia tồn tại.

...

Kim Chung Nhân đi khỏi phòng của cậu,không khỏi kinh ngạc khi đứng trước mặt mình là Kim Chu. Hắn á khẩu không sao nói nên lời.

–      Cậu ta rất cứng đầu.

Kim Chu bình thản nói, đi đến choàng tay qua vai Kim Chung Nhân. Ông hiểu được chuyện giữa Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền, cũng hiểu được ý tứ của con mình với cậu ta. Thực trùng hợp, ông rất có cảm tình với Biện Bạch Hiền. Kim Chung Nhân tính hướng như vậy, cũng không phải lần đầu tiên, nên không cần kinh ngạc. Căn bản năm nhỏ tuổi đã mang nó sang bên Úc sống cùng vợ chồng Phác Hiểu Hoa, không nhiễm cũng lạ.

–      Nếu Phác Xán Liệt không muốn, mới đến lượt con.

Kim Chu nhiều năm trung thành không thay đổi, hiện tại lo sợ Biện Bạch HIền cùng con mình làm nên chuyện lớn. Kim Chung Nhân lại tuyệt đối không phải loại người chịu thua, hắn tính tình tuy trẻ con nhưng cũng có điểm lợi hại riêng, về chuyện ăn vạ bám dai thì đặc biệt thành thạo.

–      Cậu ta rất tuyệt tình.

Kim Chung Nhân giận dỗi nói.

–      Nhìn vào điểm yếu mà tấn công, cứ dùng điểm mạnh của người ta mà tiến tới thì sao có thể làm người đó mủm lòng.

Kim Chu nói một câu cao ngạo, sau đó hít một hơi quay đi.

–      Điểm yếu sao? Con biết.

Hắn đứng đằng sau thì thầm. Biện Bạch Hiền, cuộc sống của cậu ta giống như bị chia làm hai, điều cậu sợ nhất chính là nó bị hợp lại làm một. Sống ở cuộc sống này lại đi lừa dối về cuộc sống kia. Chỉ có Kim Chung Nhân, hắn đều không được Biện Bạch Hiền cho vào mắt, khi cậu không còn hy vọng sống ở hai nơi đó, có khi nào sẽ ngả vào lòng hắn.

...

Bạch Hiền tan tầm đứng trước công ty mãi vẫn chưa thấy xe của Hoàng Lưu đón mình. Cậu gọi đến số anh cũng không thấy nhấc máy. Thực sự có chút nôn nóng, xe của Phác Xán Liệt đột nhiên dừng trước chỗ cậu đứng. Hoàn cảnh như vậy, thực không quen, nên Biện Bạch Hiền cúi đầu bước dịch qua chỗ khác chờ Hoàng Lưu, Phác Xán Liệt lại lái xe dịch lên, cậu lui xuống, hắn lại lui xe xuống.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Phác Xán Liệt lúc sau mới kéo kính xe, thò đầu ra lệnh.

–      Lên xe đi.

–      Tôi đợi tài xế.

–      Tài xế của cậu, tôi chuyển công tác của hắn đến chi nhánh khác rồi.

Bạch Hiền kinh ngạc, lùi ra sau vài bước.

–      Anh lấy đâu ra quyền đó.

–      Chủ tịch công ty.

Cậu cất giọng cãi:

–      Đó là tài xế riêng của tôi.

–      Đây là công ty của tôi, còn nữa, tôi thấy không cần thiết như vậy. Cậu có thể đi xe bus, đi bộ, hoặc lên xe tôi.

–      Đi bộ.

Bạch Hiền trả lời dứt khoát, cuối cùng quay đi cước bộ. Phác Xán Liệt có chút tức giận nhìn từ đằng sau. Tính tình hắn từ trước đến giờ thực sự rất trẻ con. Hôm đó, sau một tuần không đến công ty, hắn lại đi làm việc, đến phòng mình tình cờ ngang qua phòng làm việc của Biện Bạch Hiền.

Trong phòng còn có giọng đàn ông, Phác Xán Liệt tò mò ghé đầu vào xem, hoá ra là trưởng phòng ý tưởng, hắn ta đặt xuống bàn Biện Bạch Hiền một tập dày dữ liệu.

–      Mấy ý tưởng quảng cáo, cậu Biện. Thực ra phải đưa thẳng đến cho chủ tịch, nhưng tôi không biết hôm nay chủ tịch có đến công ty không?

–      Tôi...

Biện Bạch Hiền ấp a ấp úng muốn nói tôi cũng không biết, sau lại cảm thấy không hợp lý. Đường đường mình sống trong Phác gia, cuối cùng ngay cả việc chồng mình có đi làm không cũng không có khả năng biết được. Thực hổ thẹn.

–      À. Việc sửa mấy bản thiết kế là do cậu làm à. Rất tuyệt. Bên thiết kế khen chủ tịch không ngớt. bất quá, tôi thấy chính là cậu làm đi. Chủ tịch kì thực khả năng tôi không biết rõ, nhưng khả năng của cậu thì tôi biết.

Tay trưởng phòng lại nói nhỏ. Phác xán Liệt đứng bên ngoài vẫn ghé tai vào nghe thấy được.

–      Thực ra...

–      Nghe nhân viên nói gần đây cậu không khoẻ, mấy chị ở phòng có tặng cậu hộp thuốc, uống vào rất có tác dụng đó.

Phác xán Liệt nhìn thấy Biện Bạch Hiền đưa tay tiếp nhận, trong lòng giống như hừng hực nổi lửa. Hắn sau chuyện ở nhà kho cũng có đôi phần cảm thấy mình làm không đúng, giờ nghĩ đến Biện Bạch Hiền cả tuần nay làm việc như vậy trong lòng lại càng cảm thấy có lỗi. Tuy Phác Xán Liệt không muốn thừa nhận, nhưng vẫn là như thế đi.

Sau ngày đó, Phác Xán Liệt thường xuyên để ý đến Biện Bạch Hiền hơn, lại nhìn ra giữa cậu và tay tài xế kia quan hệ không đơn giản, ngày sau liền chuyển công tác của hắn sang bên chi nhánh nhỏ của công ty, cho hắn làm nhân viên văn phòng, thực sự là quá lời rồi

Bất quá trong lòng Biện Bạch Hiền đều không nghĩ vậy. Tư thù có thể giải quyết trên người cậu, sao Phác Xán Liệt lại lôi cả tài xế của cậu vào. Bạch Hiền vừa nghĩ vừa ngang bướng đi bộ về.

Phác Xán Liệt ngồi trên xe bức xúc, không hiểu sao sau đó gọi cho Mạc HIểu đến mang xe về còn mình đi theo Biện Bạch Hiền.

Hắn tuy không nhớ rõ, nhưng chú Mạc thì nhớ, Phác Xán Liệt có nói sẽ không bao giờ đi bộ với Biện Bạch Hiền, vài năm về trước. HÌnh như đây là lần thứ hai hắn chịu bước chân xuống vỉa hè cùng Biện Bạch Hiền.

...

Chap này cảm thấy Xán Liệt, Bạch Hiền đáng yêu... 😣 Thoải mái chưa? Ngọt chưa? Ố Ồ Ô Ố Ồ//mặt nham hiểm/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro